Đô Thị Tàng Kiều

Chương 1573-1: Thành phố Vọng Hải!(1)



Diệp Lăng Phi nhận được điện thoại do Tần Dao gọi tới, cũng không cảm thấy có gì bất ngờ, trong lòng Diệp Lăng Phi đã sớm nghĩ tới chuyện Tần Dao sẽ quay trở lại thành phố Vọng Hải rồi. Khi hắn nhận được tin tức Tần Dao đã ở Bắc Kinh rồi, Diệp Lăng Phi cau mày, đối với Tần Dao, Diệp Lăng Phi có tình cảm không thể nói lên lời, Tần Dao là cô gái mà Diệp Lăng Phi quen biết sớm nhất, sau đó bởi vì một số chuyện nên mới dẫn đến kết cục bây giờ!

Ở trong lòng Diệp Lăng Phi, hắn một mực luôn có cảm tình tốt với Tần Dao, nếu không phải sau đó Tần Dao làm những chuyện xúc phạm tới Vu Đình Đình, Diệp Lăng Phi cũng không bài xích Tần Dao cho lắm. Những chuyện xảy ra lúc đó đã khiến cho Tần Dao lựa chọn rời khỏi Trung Quốc, thành phố từng được Tần Dao yêu thích, mơ mộng được sống ở đó, kết quả mang lại cho Tần Dao những đau thương mất mát lớn, Tần Dao lựa chọn ra nước ngoài để tránh những chuyện này, hiện tại Tần Dao nói muốn về nước, mặt khác còn có ý nghĩa vết thương lòng của Tần Dao đã lành lại rồi, cô muốn về nước!

- Em đang ở Bắc Kinh à?

Diệp Lăng Phi hỏi.

- Vâng!

Trong điện thoại vang lên giọng nói của Tần Dao,

- Có thể tối nay em sẽ đến thành phố Vọng Hải, cũng có thể là phải ngày mai mới đến nơi được!

Diệp Lăng Phi nghe Tần Dao nói như vậy, hắn trầm mặc một lát, sau đó nói:

- Anh biết rồi, chỉ là bây giờ anh không có thời gian để đi gặp em, anh có chút chuyện phải làm ở thành phố Vọng Hải, em cứ chờ mấy ngày, anh giải quyết chuyện ở thành phố Vọng Hải xong sẽ.....!

Diệp Lăng Phi còn chưa dứt lời, chợt nghe thấy Tần Dao nói:

- Em cũng không cần gặp anh gấp lắm, lần này em về muốn tâm sự với Đình Đình, trước kia em luôn làm những chuyện có lỗi với Đình Đình, em muốn gặp mặt Đình Đình để tâm sự với cậu ấy!

- À, thì ra là như thế, vậy em gọi điện thoại liên hệ với Đình Đình thử xem, cô ấy cũng khá nhiều việc đấy!

Diệp Lăng Phi nghe Tần Dao nói muốn gặp Vu Đình Đình trước, không biết vì sao trong lòng hắn bỗng nhiên an tâm hơn rất nhiều, nếu không phải thời kỳ phi thường như bây giờ Diệp Lăng Phi sẽ không lo lắng như vậy, tình hình bây giờ không giống trước kia nữa, Bạch Tình Đình đang mang thai, hơn nữa lại đang có mâu thuẫn với Diệp Lăng Phi, lúc này bất luận một sự sơ suất gì cũng sẽ khiến mọi chuyện đi vào ngõ cụt, đó là điều mà Diệp Lăng Phi lo lắng nhất! Nghe Diệp Lăng Phi nói như vậy xong, chợt nghe thấy đầu dây điện thoại bên kia vang lên một trận cười của Tần Dao, cô cười khúc khích, nói:

- Đúng vậy, em cũng biết cậu ấy rất bận rộn, dạ, em dập máy đây, để cho Đình Đình một cái kinh hỉ....!

Sau khi Tần Dao nói xong, quả thật dập máy, Diệp Lăng Phi khẽ thở dài, cũng cất điện thoại đi, theo Diệp Lăng Phi thấy, Tần Dao trở về vào thời điểm này không phải là lúc thích hơn, hắn căn bản không có cách nào để đi gặp Tần Dao được, hiện giờ Diệp Lăng Phi chỉ suy nghĩ xem làm thế nào để dỗ dành bà xã của mình! Diệp Lăng Phi ngồi ở bên ngoài chờ Bạch Tình Đình đi ra, trong lòng hắn cứ thấp thỏm lo âu, luôn cảm thấy có chuyện gì đó sắp xảy ra, càng nghĩ như vậy, tâm tình của hắn càng trở nên nôn nóng bất an, cảm thấy trong người có một luồng khí nóng bốc lên, nhưng lại không có chỗ phát tiết, thần trí bỗng nhiên trở nên không thanh tỉnh..... Diệp Lăng Phi không biết sau đó xảy ra chuyện gì, khi hắn tỉnh lại, phát hiện mình đang nằm trên giường bệnh, Bạch Tình Đình đang ngồi bên cạnh Diệp Lăng Phi, thấy Diệp Lăng Phi đã tỉnh lại, Bạch Tình Đình mới thở phảo nhẹ nhõm, nói:

- Ông xã, sao sức khỏe của anh lại kém như vậy, vừa rồi bác sĩ nói sức khỏe của anh kém quá nên mới xảy ra chuyện như vậy....!

- Vừa rồi anh có gây ra chuyện gì không?

Diệp Lăng Phi ngồi dậy, sức khỏe của hắn như thế nào hắn còn không biết sao, về phần những gì mà vị bác sỹ kia nói hoàn toàn là bịa đặt giả tạo, vì không tìm ra nguyên nhân của bệnh nên mới nói như vậy, trong lòng Diệp Lăng Phi hiểu rất rõ, tình huống của hắn vừa rồi hoàn toàn không phải do sức khỏe suy yếu tạo thành!

- Dạ....!

Bạch Tình Đình mở miệng, dường như có chút chần chờ, nhưng sau khi cô nhìn thấy ánh mắt của Diệp Lăng Phi, Bạch Tình Đình cuối cùng cũng nói:

- Vừa rồi anh rất đáng sợ, có y tá nói mắt anh đỏ vằn tia máu, còn làm vỡ khính trong bệnh viện, cũng may mà không gây thương tích cho ai, em đã giải quyết xong chuyện đó rồi! Ông xã, anh ở lại bệnh viện một thời gian, để bác sỹ kiểm tra sức khỏe cho anh....!"

- Không cần đâu!

Diệp Lăng Phi khoát khoát tay, hắn bước xuống giường, nói:

- Anh hiểu rất rõ đã xảy ra chuyện gì, Tình Đình, em kiểm tra sức khỏe thế nào?

- Rất bình thường anh ạ!

Bạch Tình Đình nói, giờ phút này tâm tư của Bạch Tình Đình không tập trung vào đứa con trong bụng cô, tuy trong lòng cô rất muốn có đứa bé này, nhưng người đàn ông đang ngồi trước mặt cô mới là quan trọng nhất, hiện giờ điều mà Bạch Tình Đình lo lắng chính là Diệp Lăng Phi, cô không biết tại sao Diệp Lăng Phi lại làm như vậy, cô cảm thấy rất bồn chồn! Diệp Lăng Phi biết rất rõ chuyện gì đã xảy ra, chỉ là cho dù hắn có nói với Bạch Tình Đình, Bạch Tình Đình cũng không thể giúp được gì, nếu đã như vậy, chi bằng không để Bạch Tình Đình biết còn tốt hơn! Đó là suy nghĩ chân thực nhất trong lòng Diệp Lăng Phi, hắn không muốn để cho Bạch Tình Đình biết rõ rốt cuộc hắn có bệnh gì. Diệp Lăng Phi nói:

- Bà xã, chúng ta về nhà đi!

- Anh thật sự không có việc gì chứ?

Bạch Tình Đình vẫn hỏi với vẻ bất an.

- Anh đã nói rồi, anh không sao đâu mà!

Diệp Lăng Phi an ủi.

Tại một hội sở thương vụ nằm gần cầu Hoàng Ha, Diệp Lăng Phi thoải mái nằm ở trong phòng, Đường Yên thì ngồi bên cạnh hắn.

- Anh có cảm giác gì?

Giọng nói của Đường Yên vang lên bên tai Diệp Lăng Phi. Diệp Lăng Phi lắc đầu, nói:

- Cảm giác rất khó chịu, trước đó lúc ở bệnh viện, tôi đã ý thức được bệnh của tôi sắp phát, chỉ là lần này bệnh phát không có dấu hiệu gì, cô có thể tưởng tượng được cảm giác đó không, tôi hoàn toàn mê man bất tỉnh, những chuyện xảy ra sau đó tôi hoàn toàn không nhớ rõ, đáng sợ nhất là lúc đó Tình Đình đang ở ngay bên cạnh tôi, nếu tôi làm tổn thương đến Tình Đình thì nhất định tôi không thể nào tha thứ cho bản thân được! Chẳng phải cô đã nói nhất định sẽ giúp tôi sao, bây giờ tôi rất cần sự trợ giúp của cô!

- Tôi biết rõ cảm giác của anh, tôi đã nói rồi, loại bệnh này cua anh không phải ngày một ngày hai có thể điều trược được, xem ra thuốc mà Angel đưa cho anh cũng không còn tác dụng nữa, bây giờ chuyện tôi có thể làm là bắt đầu trị liệu tâm lý cho anh! Thứ tôi cần không chỉ là một căn phòng thoáng đãng, tôi còn muốn trong đó bố trí các dụng cụ mà tôi cần, Diệp Lăng Phi, tôi sẽ đưa cho anh một cái danh sách, tốt nhất là ngày mai anh có thể hoàn thành, tôi sẽ điều trị cho anh ở chỗ đó, hôm nay, tôi sẽ dùng phương pháp thôi miên để giúp anh tạm thời thả lỏng tâm tình...!

Bành Hiểu Lộ một mực chờ ở bên ngoài, khi cô nhìn thấy cửa phòng mở ra, Bành Hiểu Lộ đứng dậy, chỉ thấy Đường Yên có chút mệt mỏi từ bên trong đi ra, Đường Yên nhìn Bành Hiểu Lộ, cười nói:

- Cậu thực sự phải đa tạ mình đấy, vì tình yêu của cậu suýt nữa thì mạng mình cũng không còn!

Nói xong, lại lau mồ hôi trên mặt, nói:

- Thật không ngờ bạn trai cậu bị thôi miên mà còn lợi hại như vậy, được rồi, anh ta đã tỉnh lại, cậu vào thăm đi!

- Đường Đường, cậu không sao chứ?

Bành Hiểu Lộ nhìn bộ dạng của Đường Yên, cứ cảm giác dường như là Đường Yên có chuyện gì đó, sắc mặt Đường Yên trắng bệch, tuy nhiên cô ta vẫn cười cười, nói:

- Nếu cậu nghe được những chuyện kinh khủng đó, cậu cũng sẽ cảm thấy mệt mỏi thôi, không có chuyện gì đâu, mình sẽ nhanh chóng khôi phục lại thôi! Trái lại cậu phải chăm sóc tốt cho anh ta, trong lòng anh ta cất chứa quá nhiều bí mật, khục, mình không nói nhiều nữa, cậu đi thăm anh ta đi!

Bành Hiểu Lộ đi đến, đã nhìn thấy Diệp Lăng Phi vừa mới ngồi dậy, trong tay cầm một điếu thuốc, vừa mới lấy bật lửa ra để châm thuốc, Bành Hiểu Lộ đã đi đến trước mặt Diệp Lăng Phi, đưa tay ra cầm lấy điếu thuốc lá trong miệng Diệp Lăng Phi, nói với vẻ oán trách:

- Không biết sức khỏe của mình không tốt mà còn hút thuốc, nếu anh còn hút thuốc nữa thì sẽ xong đời đấy!

Bên cạnh để có một cái gạt tàn thuốc, điếu thuốc bị dụi tắt ở trong đó. Diệp Lăng Phi cười cười, thấy Bành Hiểu Lộ đưa lưng về phía hắn, vươn tay ra, giữ chặt lấy tay Bành Hiểu Lộ, chỉ vừa mới dùng sức, cả thân thể Bành Hiểu Lộ đã ngã vào trong ngực Diệp Lăng Phi, cặp mông của cô đè lên đùi Diệp Lăng Phi, cực kỳ co dãn. Diệp Lăng Phi liếm liếm môi, tay của hắn vòng qua ôm eo Bành Hiểu Lộ, miệng hắn tỏa ra hương vị đầy nam tính ghé tới, sau khi đặt lên môi Bành Hiểu Lộ một nụ hôn thật sâu, hắn cười nói:

- Em đoán xem vừa rồi anh nghĩ tới ai?

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Bình luận truyện