Đô Thị Tàng Kiều

Chương 357: Đau thương nhàn nhạt



Bạch Tình Đình đứng ở cửa, môi nhúc nhích, rốt cuộc nàng cũng vươn tay, đẩy cửa phòng ra.

Diệp Lăng Phi quay người, nhìn thấy Bạch Tình Đình cùng Chu Hân Mính đứng ở cửa, trong nháy mắt, hắn cũng không biết làm sao, cơ hồ là theo bản năng, đẩy Alice (Thái Lệ Ty) ra.

Diệp Lăng Phi không biết Bạch Tình Đình vừa đến, hay là đã sớm đứng ở cửa, hiện giờ trong đầu hắn là một mảnh hỗn loạn, có loại cảm giác bất lực. Hắn mấp máy môi, nhưng không nói ra được một chữ.

Alice nhìn Diệp Lăng Phi, lại nhìn phía Bạch Tình Đình, đôi mắt xinh đẹp của nàng hiện lên một tia thất vọng. Cô gái xinh đẹp này từ trong ánh mắt Diệp Lăng Phi đã hiểu được lòng của Diệp Lăng Phi.

Nàng hướng về phía Bạch Tình Đình, hơi thở dài một tiếng, nói:

- Chúng ta có thể ngồi xuống nói chuyện không, có lẽ tôi cần nói rõ một số chuyện với cô.

Trong phòng khách biệt thự, cô Ngô cầm ấm trà rót đầy năm cái chén trên bàn, sau đó rời khỏi phòng khách. Bạch Tình Đình và Chu Hân Mính ngồi ở trên ghế sa ***, Alice ngồi ở đối diện các nàng, Elsa (Ái Toa) đứng ở phía sau Alice, mà diễn viên vĩ đại nhất của chúng ta - Diệp Lăng Phi tiên sinh, thì ngồi một mình ở vị trí cách xa mấy người kia.

Không khí có chút xấu hổ, Bạch Tình Đình nghiêm mặt, không nói lời nào. Ánh mắt của nàng thỉnh thoảng đảo qua Diệp Lăng Phi, ánh mắt oán hận kia làm cho sau lưng Diệp Lăng Phi toát mồ hôi lạnh.

- Mọi người uống trà.

Diệp Lăng Phi cười ha hả nói, hắn vừa định đứng dậy đi lấy chén trà, nhưng lại nhìn thấy Bạch Tình Đình hung hăng liếc mắt nhìn hắn một cái, ánh mắt mang theo phẫn hận đó làm cho Diệp Lăng Phi không nhúc nhích nổi, mở miệng nói:

- A. Ta không nói gì nữa, mọi người cứ trò chuyện.

Bạch Tình Đình thu hồi ánh mắt, lại hướng về phía Alice, chỉ là ánh mắt này cùng ánh mắt mang theo phẫn nộ vừa nhìn Diệp Lăng Phi kia hoàn toàn bất đồng, Bạch Tình Đình đã đem Alice trở thành tình địch.

Alice cảm giác được địch ý trong ánh mắt Bạch Tình Đình, nàng hơi thở dài, nói:

- Tôi nghĩ tôi cần nói chuyện rõ ràng, như vậy mọi người sẽ hiểu được.

- Ta rất kiên nhẫn nghe.

Bạch Tình Đình nói.

Tiếng anh của Chu Hân Mính cũng không tốt, nàng nghe Alice nói chuyện rất khó hiểu. Nhưng nàng lại không thể rời đi, chuyện của Diệp Lăng Phi và Alice, Chu Hân Mính đã sớm biết. Nàng vốn định thừa dịp khi Bạch Tình Đình còn chưa biết quan hệ giữa hai người, để Diệp Lăng Phi nhanh chóng giải quyết chuyện này. Nhưng không nghĩ tới, cuối cùng vẫn làm cho Bạch Tình Đình biết rồi, lúc này Chu Hân Mính cũng không có biện pháp gì, chỉ có thể đi một bước tính một bước thôi.

- Tôi cùng Diệp Lăng Phi quen nhau từ hai năm trước, sở dĩ tôi chủ động yêu cầu trở thành người phát ngôn của công ty bách hóa Việt Dương. Là bởi vì hắn đến nhờ tôi chuyện này.

Alice nói tới đây, Bạch Tình Đình lại liếc mắt nhìn Diệp Lăng Phi một cái, liền nhìn thấy Diệp Lăng Phi ngậm một điếu thuốc trong miệng, làm bộ không nghe thấy.

- Không nghĩ tới người này cũng phải nhờ người khác, hừ, ngươi đừng tưởng rằng như vậy ta sẽ cảm động.

Bạch Tình Đình trong lòng thầm nghĩ,

- Xem ra, ta đối với ngươi còn chưa hiểu rõ, ai biết ngươi còn có bao nhiêu nữ nhân đây.

Bạch Tình Đình liếc mắt nhìn Diệp Lăng Phi xong, cũng tạm thời không suy nghĩ. Tiếp tục nghe Alice nói.

- Tôi cùng hắn quen nhau ở Nước Anh.........

Giọng nói của Alice rất êm tai, từ trong giọng nói của nàng, Bạch Tình Đình có thể hiểu Alice rất lưu luyến khoảng thời gian đó. Điều này làm cho Bạch Tình Đình lại nhìn Diệp Lăng Phi, nhìn Diệp Lăng Phi từ trên xuống dưới. Không thể phủ nhận Diệp Lăng Phi có một loại hấp dẫn làm nữ nhân mê muội. Đồng thời, ở chung với Diệp Lăng Phi đã lâu. Sẽ chậm rãi bị Diệp Lăng Phi ảnh hưởng. Bạch Tình Đình cũng không hiểu tại sao mình lại yêu Diệp Lăng Phi, tình ái khắc cốt minh tâm làm cho Bạch Tình Đình tuy biết rõ Diệp Lăng Phi này có rất nhiều bí mật mà nàng cũng không biết, nhưng vẫn yêu hắn không gì ngăn được.

Alice xuất hiện làm cho Bạch Tình Đình ý thức được sự hiểu biết của mình về Diệp Lăng Phi vẫn rất ít, đến cùng thì người này cất giấu bao nhiêu bí mật, còn có bao nhiêu chuyện mà mình không biết?

Alice nói xong, nhìn Bạch Tình Đình nói:

- Tôi thừa nhận tôi yêu hắn, nhưng hắn lại yêu cô, tôi nghĩ tôi nên quay về Nước Anh, nơi đó có vị hôn phu của tôi.

- Cô chuẩn bị rời khỏi hắn?

Alice nói ra những lời này nằm ngoài dự tính của Bạch Tình Đình, Bạch Tình Đình vốn tưởng rằng Alice sẽ tranh giành Diệp Lăng Phi với mình. Nhưng không nghĩ đến Alice sẽ lựa chọn rời đi.

Alice lộ ra một nụ cười mê người. Nói:

- Có lẽ trước đây tôi không rõ, nhưng ngay vừa rồi tôi đã hiểu được tâm ý của hắn. Tôi chưa bao giờ nhìn thấy hắn lộ ra ánh mắt mê luyến một người phụ nữ như thế. Tôi nghĩ hắn đã không phải nam nhân trong quá khứ kia. Hắn đã yêu một người, chính là như vậy, tôi nghĩ tôi cũng có thể buông tha cho đoạn tình cảm này. Được rồi, tôi nghĩ ngày mai tôi sẽ rời đi.

- Alice, không phải tôi có ý này.

Bạch Tình Đình vội vã giải thích,

- Tôi chỉ cho rằng có một số việc nên làm cho rõ ràng, tỉ như nói tình cảm của cô đối với hắn. Tôi không cho rằng nam nhân này đáng giá để cô như vậy, ít nhất ở trong mắt tôi, cô không nên vì hắn mà buông tha cho sự nghiệp của cô.

Bạch Tình Đình ngay cả chính mình cũng không biết phải nói cái gì, thái độ của Alice đã làm rối loạn suy nghĩ của Bạch Tình Đình, trong suy nghĩ của Bạch Tình Đình, Alice nhất định sẽ tranh giành Diệp Lăng Phi với mình, một khi như vậy, Bạch Tình Đình sẽ không chút do dự cùng Alice chính diện giao phong.

Mặc dù hành vi này của Diệp Lăng Phi làm cho nàng rất tức giận, nhưng Diệp Lăng Phi dù sao cũng là chồng hợp pháp của mình, Bạch Tình Đình cũng không muốn trên lưng mang cái danh vô năng, bị người ta nói chồng mình bị một nữ nhân ngoại quốc câu dẫn. Đây là chuyện Bạch Tình Đình tuyệt đối không thể chịu đựng, cho dù tương lai ly hôn với Diệp Lăng Phi, vậy cũng là nàng đá Diệp Lăng Phi, mà không phải là Diệp Lăng Phi bị nữ nhân khác câu dẫn.

Nhưng Alice vừa nói mấy lời này lại làm cho kế hoạch của Bạch Tình Đình hoàn toàn thất bại, Alice chủ động yêu cầu rời khỏi Diệp Lăng Phi. Điều này làm cho Bạch Tình Đình cảm giác khó mà tưởng tượng nổi, dựa theo những gì Alice nói nàng vừa nghe được ở ngoài phòng, Alice hẳn là rất yêu Diệp Lăng Phi, nhưng tại sao Alice lại đột nhiên nói sẽ rời khỏi đây chứ?

Alice cười cười, cũng không nhiều lời, mà đứng lên, cùng Elsa đi lên lầu.

Alice đi, Bạch Tình Đình cũng đứng dậy, không nói lời nào đi qua trước mặt Diệp Lăng Phi, quay về phòng ngủ của nàng. Diệp Lăng Phi vốn tưởng rằng sẽ có một hồi đại chiến, nhưng không nghĩ được chuyện cứ như vậy là xong. Phản ứng của Alice cùng Bạch Tình Đình đều ngoài dự tính của Diệp Lăng Phi. Nếu Bạch Tình Đình tức giận, Diệp Lăng Phi cũng có thể giải thích, nhưng Bạch Tình Đình lại không nói lời nào đã rời đi, chẳng lẽ là trong lòng quá thất vọng rồi sao?

Chu Hân Mính cũng không để ý, thấy Diệp Lăng Phi nhìn phía mình, Chu Hân Mính nhướng mày. Thấp giọng nói:

- Không nên nhìn em, em cũng không biết đây là xảy ra chuyện gì nữa.

- Không phải là tình yêu của Tình Đình đối với anh đã chết chứ?

Diệp Lăng Phi lo lắng hỏi.

- Việc anh làm thì anh phải chịu trách nhiệm, lần này em không giúp được anh.

Chu Hân Mính đứng lên, nói:

- Em phải đi ngủ, tự anh nghĩ biện pháp đi.

- Đừng mà, Hân Mính giúp anh nghĩ biện pháp đi.

Diệp Lăng Phi kéo tay Chu Hân Mính, nói:

- Nói như thế nào, em cũng là bạn tốt nhất của Tình Đình, ít nhất có thể nhìn ra Tình Đình có thật sự tức giận hay không.

- Diệp Lăng Phi. Em đã nói rồi, nếu Tình Đình biết chuyện này, sẽ không có gì tốt đẹp.

Chu Hân Mính hơi thở dài nói,

- Em nhiều nhất giúp anh hỏi Tình Đình một chút xem cô ấy nghĩ như thế nào, về phần chuyện khác em không giúp được anh.

Chu Hân Mính nói xong, xoay người đi lên lầu, đi tìm Bạch Tình Đình. Chỉ còn lại Diệp Lăng Phi buồn bực hút từng điếu từng điếu thuốc trong phòng khách.

Trong phòng Alice, Elsa đóng cửa phòng, khó hiểu mà hỏi:

- Alice. Chẳng lẽ cô thật sự buông tay, cô đã vì nam nhân này buông bỏ rất nhiều thứ, chẳng lẽ hiện tại cô thật sự cứ buông tha như vậy?

Alice đi đến cửa sổ, đứng ở vị trí Diệp Lăng Phi mới vừa đứng. Nàng cùng Diệp Lăng Phi giống nhau, đều nhìn ra ngoài cửa sổ.

- Elsa. Tôi không có bất cứ biện pháp gì, tôi biết nữ nhân hắn yêu không phải tôi.

Trong ánh mắt Alice hiện lên một tia thống khổ, thì thào nói:

- Cho dù tôi ở lại bên cạnh hắn thì thế nào, hắn sẽ không chịu nhận tôi.

- Tại sao?

Elsa khó hiểu hỏi.

- Tôi đại biểu cho quá khứ của hắn, khi hắn rời khỏi tôi đã nói rất rõ ràng, hắn muốn dứt bỏ hết thảy, bắt đầu cuộc sống mới. Elsa, trong quá khứ, hắn không hiểu được tình yêu, tôi từ trong ánh mắt của hắn không nhìn thấy bất cứ ý nghĩ yêu thương gì. Nhưng hiện tại bất đồng, tôi cảm giác hắn rất yêu nữ nhân này. Mà nữ nhân này sao lại không yêu hắn chứ? Mà tôi thì sao. Tôi vẫn luôn hoài niệm khoảng thời gian ở cùng hắn, nhưng tôi không yêu hắn như nữ nhân này. Tôi có thể cảm giác được địch ý của nữ nhân này đối với tôi. Elsa, ngày mai chúng ta rời khỏi thành phố này, trở lại nước Anh đi, tôi cần suy nghĩ một chút, đến cùng tôi có yêu hắn hay không?

Elsa không rõ Alice đang nói những gì, nhưng nếu Alice nói như vậy, Elsa đành phải dựa theo ý của Alice mà đi làm.

Chu Hân Mính đứng ở cửa phòng ngủ Bạch Tình Đình, do dự không biết mình có nên đi vào hay không. Vừa rồi, nàng che giấu chuyện của Diệp Lăng Phi cùng Alice với Bạch Tình Đình, còn muốn cố gắng ngăn cản Bạch Tình Đình, không muốn để Bạch Tình Đình đi vào phòng Alice. Chu Hân Mính thấy hổ thẹn trong lòng, có điểm không dám đối mặt với Bạch Tình Đình.

Nhưng nghĩ nếu mình không đi vào, nói không chừng Bạch Tình Đình thật sự có thể hết hy vọng với Diệp Lăng Phi. Chu Hân Mính suy nghĩ mãi, rốt cuộc cắn môi đẩy cửa phòng Bạch Tình Đình.

Bạch Tình Đình nằm ở trên giường, nhìn trần nhà. Cho dù khi nghe thấy tiếng bước chân của Chu Hân Mính, Bạch Tình Đình cũng không có một chút động đậy.

Chu Hân Mính đi tới bên giường, ngồi xuống. Nàng thử dò xét:

- Tình Đình, có phải bạn rất tức giận hay không?

Chu Hân Mính hỏi xong, liền hối hận, đây không phải hỏi một câu nhảm sao. Hễ là nữ nhân gặp phải loại chuyện này đều sẽ rất tức giận, chính Chu Hân Mính đối với Diệp Lăng Phi cũng rất tức giận, càng huống chi Bạch Tình Đình chứ.

Nhưng Bạch Tình Đình lại hì hì nở nụ cười, lật nhào người, từ trên giường ngồi lên. Nàng quay mặt về phía Chu Hân Mính, hi hi cười nói:

- Hân Mính, bạn nói tên hỗn đản kia sẽ nghĩ như thế nào, hắn có thể lo lắng mình muốn li hôn với hắn hay không chứ?

- Tình Đình, chẳng lẽ bạn không tức giận?

Chu Hân Mính mấp máy miệng, có điểm không thể tin được.

- Tại sao mình phải tức giận?

Bạch Tình Đình cười nói,

- Không phải là một người phụ nữ sao, có cái gì mà phải tức giận. Hơn nữa, nữ nhân gọi là Alice kia không phải nói sẽ rời khỏi đây sao. Ai nha, Hân Mính, chúng ta đừng nói chuyện phiếm nữa, mình có chút đói bụng, bạn có đồ ăn vặt gì lấy ra ăn đi.

Chu Hân Mính lắc đầu, nói:

- Mình không có đồ ăn vặt.

- Vậy hay là đi ăn hoa quả đi, mình nhớ trong tủ lạnh phòng bếp có hoa quả, đi, chúng ta đi lấy ít hoa quả.

Bạch Tình Đình lôi kéo Chu Hân Mính đi xuống lâu, nhìn thấy Diệp Lăng Phi vẫn ngồi ở trong phòng khách không nhúc nhích, trong phòng khách toàn khói thuốc lá. Bạch Tình Đình cau mày, không vui nói:

- Tên hỗn đản này hút nhiều thuốc như vậy, rõ ràng là muốn đầu độc chúng ta. Chúng ta nhanh lấy hoa quả rồi đi, không để ý tới tên hỗn đản này.

Bạch Tình Đình cùng Chu Hân Mính từ tủ lạnh trong phòng bếp lấy rất nhiều táo, chuối, xoài mang về phòng ngủ, Diệp Lăng Phi vốn định trò chuyện với Bạch Tình Đình, nhưng nhìn thấy Bạch Tình Đình không để ý đến hắn, đành phải đàng hoàng ngồi trên ghế sa ***. Chờ Chu Hân Mính cùng Bạch Tình Đình lên lầu rồi, Diệp Lăng Phi dụi thuốc vào gạt tàn thuốc, trong lòng thầm nghĩ:

- Coi như hết, hay là đi ngủ sớm một chút vậy, hy vọng đây là một hồi ác mộng, chờ ngày mai tỉnh lại, hết thảy đều chưa từng phát sinh.

Bạch Tình Đình có vẻ rất đói, trong nháy mắt, liền ăn ba quả táo, bốn quả chuối tiêu, năm quả xoài, nếu như không phải Chu Hân Mính lo lắng Bạch Tình Đình ăn như vậy sẽ không tốt, Bạch Tình Đình có thể sẽ ăn hết một đống lớn hoa quả này.

- Tình Đình, mình biết bạn rất tức giận, tức giận thì cứ nói ra, nếu để trong lòng, nói không chừng sẽ bị bệnh mất. Chu Hân Mính hiểu rõ Bạch Tình Đình có thói quen, nếu không ngừng ăn cái gì đó, đó chính là nói rõ tâm tình của nàng cực kì không tốt, là hóa đau thương thành thức ăn.

Bạch Tình Đình cầm nửa quả chuối tiêu dùng sức nhét vào trong miệng, phồng mồm phồng má nhai nuốt, cảm giác giống như là đang dùng sức nhai nuốt Diệp Lăng Phi vậy. Mãi cho đến khi ăn xong, Bạch Tình Đình nhìn Chu Hân Mính, vành mắt đỏ lên, nước mắt giống như hạt châu đứt dây, từng giọt, từng giọt chảy xuống. Nàng nắm đôi bàn tay trắng như phấn, hung hăng đập lên giường, trong miệng hét to lên:

- Diệp Lăng Phi, là một tên đại hỗn đản, sau này mình không muốn để ý đến hắn, mình không muốn gặp lại hắn.

Chu Hân Mính thấy Bạch Tình Đình khóc, trong lòng rốt cuộc thở phào một hơi, nàng ôm Bạch Tình Đình vào trong lòng, an ủi nói:

- Tình Đình, đây đều là chuyện quá khứ, chỉ cần hiện tại hắn yêu bạn là đủ rồi.

- Không được, ai bảo tên hỗn đản này gạt mình, ai bảo hắn cố ý không nói cho mình biết, mình nhất định phải làm cho hắn hối hận.

Bạch Tình Đình nức nở trong lòng Chu Hân Mính,

- Hân Mính, sau này chúng ta không thể đối xử tốt với hắn, bạn có thể đáp ứng mình không?

Nhìn Bạch Tình Đình khóc như mưa, Chu Hân Mính không thể làm gì khác hơn là gật đầu, xem như đáp ứng.

Khi Chu Hân Mính và Bạch Tình Đình nghe thấy tiếng gọi đó, hai người đều xoay người lại. Chỉ thấy ở sau lưng các nàng có một nam nhân ước chừng hai mươi bảy, hai mươi tám tuổi. Người đàn ông kia cao khoảng 1m82, vóc người cân xứng, tóc ngắn, da mặt đặc biệt nhẵn nhụi, không có một vết sẹo. Hắn mặc một bộ đồ màu trắng rất tùy ý, chân đi một đôi giày thể thao, cả người đứng ở đó, làm cho người ta có một loại cảm giác như ánh mặt trời sáng lạng. Nam nhân này là một nam nhân làm cho người ta ngay từ cái nhìn đầu tiên liền cảm thấy rất hòa nhã, trên mặt luôn mang theo vẻ tươi cười nhàn nhạt, làm cho người ta cảm giác rất dễ gần.

Nam nhân này đeo một cái ba lô màu đen, hai gã ngoại quốc đi phía sau hắn, hai gã người ngoại quốc kia vóc người to cao, vừa nhìn đã biết là bảo tiêu.

- Diệp Phong!

Khi Chu Hân Mính và Bạch Tình Đình nhìn thấy nam nhân này, trong đầu lập tức hiện lên cái tên đó, mặc dù đã bảy tám năm cũng không gặp, nhưng vẫn có thể từ trên người nam nhân này cảm giác được bóng dáng thiếu niên năm đó. Khi đó Diệp Phong cũng thường xuyên mặc một bộ quần áo thể thao, cảm giác cùng nam nhân trước mắt này rất giống nhau, hai người tương tự như thế, Chu Hân Mính và Bạch Tình Đình thoáng như quay trở về quá khứ, nhớ lại về Diệp Phong. Nam nhân này đúng là Diệp Phong, chỉ nhìn thấy Diệp Phong lộ ra nụ cười sáng lạng, cười nói:

- Chu Hân Mính, không sai chứ, chính là bạn. Khi mình mới vừa ra khỏi cửa, liền nhìn thấy bạn, cảm giác rất giống bạn, nhưng không dám xác nhận. Dù sao chúng ta cũng đã nhiều năm không gặp, hình dáng của bạn so với ngày xưa có chút biến hóa, ân, hẳn là hấp dẫn hơn nhiều so với ngày xưa.

Diệp Phong hướng ánh mắt về phía Bạch Tình Đình, trong ánh mắt hắn hiện lên một tia sáng, hiện tại Bạch Tình Đình xinh đẹp vượt xa tưởng tượng của hắn. Diệp Phong cảm thấy trước mắt sáng ngời. Rất khó đem đại mỹ nữ tuyệt sắc trước mắt này cùng cô gái ngây ngô kia trong quá khứ liên tưởng với nhau, thật sự là con gái mười tám thay đổi rất nhiều, nếu như không phải Bạch Tình Đình đứng chung một chỗ với Chu Hân Mính, Diệp Phong rất khó nghĩ đến đại mỹ nữ trước mắt này chính là tiểu mỹ nữ ngây ngô năm đó hắn vẻn vẹn chỉ cảm thấy có chút khí chất.

- Bạch Tình Đình?

Diệp Phong không chắc chắn hỏi.

Bạch Tình Đình hơi gật đầu, nàng nắm chặt tay Chu Hân Mính, tựa hồ lo lắng chuyện gì. Chu Hân Mính có thể tưởng tượng được ý nghĩ phức tạp trong lòng Bạch Tình Đình. Phải biết rằng năm đó Bạch Tình Đình đã thầm mến Diệp Phong. Đều nói tình cảm lúc trẻ chỉ là ngây ngô, nhưng lại là tình cảm tốt đẹp nhất, không có bất cứ tạp chất gì.

Mà khi Bạch Tình Đình nhìn thấy Diệp Phong, không thể tránh nghĩ đến chuyện quá khứ, tựa như khi Diệp Lăng Phi nhìn thấy Alice, sẽ nghĩ đến chuyện quá khứ của hắn vậy. Chu Hân Mính cũng tin tưởng giờ phút này trong lòng Bạch Tình Đình chỉ có Diệp Lăng Phi, nhưng cái này cũng không đại biểu Bạch Tình Đình sẽ không nghĩ tới chuyện cũ.

Chu Hân Mính tựa hồ là phản ứng vô thức. Hơi quay đầu lại liếc nhìn một cái, lập tức lại quay đầu sang. Khi đối mặt Diệp Phong, nàng cũng có cảm giác phức tạp không nói nên lời. Vốn tưởng rằng mình có thể thản nhiên đối mặt, nhưng khi nhìn thấy Diệp Phong, tâm trạng nàng cũng rất rối loạn.

- Diệp Phong, không ngờ có thể gặp bạn ở nơi này.

Chu Hân Mính cố gắng làm cho tâm tình rối loạn của chính mình bình tĩnh trở lại, lộ ra một nụ cười thản nhiên, nói:

- Bạn vừa mới đến thành phố Vọng Hải?

- Chẳng lẽ không phải các bạn tới đón mình sao?

Diệp Phong hơi có chút thất vọng, hắn lại liếc nhìn Bạch Tình Đình một cái nói,

- Mình còn nghĩ các bạn tới đón mình.

- Không phải. Bọn mình tới tiễn một người bạn lên máy bay.

Chu Hân Mính vô thức trả lời. Quay đầu lại liếc nhìn một cái, miệng nàng lại nói:

- Bọn mình còn có chuyện. Không hàn huyên với bạn được.

Chu Hân Mính lôi kéo Bạch Tình Đình, trong nháy mắt Bạch Tình Đình phản ứng lại, có cùng động tác với Chu Hân Mính, vô thức quay đầu lại nhìn về phía bãi đỗ xe.

- Diệp Phong, đã lâu không gặp, sau này có cơ hội lại trò chuyện sau nhé, mình và Hân Mính còn có chuyện.

Bạch Tình Đình nói có lệ một câu nói, liền xoay người, vội vàng cùng Chu Hân Mính đi về phía xe của nàng.

- Chờ một chút!

Diệp Phong gọi sau lưng các nàng, hắn chạy nhanh hai bước, che ở trước mặt hai người, cười nói:

- Mình có thể sẽ ở chỗ này nghỉ ngơi một thời gian, có một số việc cần phải phiền toái các bạn giúp đỡ, làm bạn học, đến lúc đó các bạn cũng không thể không giúp một chút chứ.

- Vậy sao, đến lúc đó lại nói sau đi!

Chu Hân Mính nói.

- Ừ, vậy cũng tốt, mình sẽ ở phòng 811 Khách sạn quốc tế, nếu các bạn muốn tìm mình, có thể tới đó.

Diệp Phong cười nói,

- Vài ngày nữa mình sẽ tổ chức một cuộc họp lớp, chờ khi mình quyết định thời gian và địa điểm, sẽ báo cho các bạn, các bạn cần phải nhớ đến tham gia nha!

Bạch Tình Đình và Chu Hân Mính chuẩn bị nói cho có lệ một câu, rồi lập tức rời khỏi nơi này, thì nhìn thấy Diệp Lăng Phi đang từ bãi đỗ xe đi về phía bên này. Chắc là Diệp Lăng Phi ở trong xe nhìn thấy Diệp Phong, sự xuất hiện của Diệp Lăng Phi làm cho Chu Hân Mính cùng Bạch Tình Đình trở nên khẩn trương. Chợt Chu Hân Mính tự chế giễu mình, nàng tự thấy quan hệ của mình với Diệp Phong cũng không phải rất sâu, huống hồ có Bạch Tình Đình ở đây, Diệp Lăng Phi nhất định sẽ đem lực chú ý đặt lên Bạch Tình Đình.

Mà trong lòng Bạch Tình Đình đã khẩn trương gần chết, hôm qua mới vừa tức giận với Diệp Lăng Phi vì chuyện của Alice, bây giờ liền gặp chuyện Diệp Phong này. Bạch Tình Đình có cảm giác ông trời rất thích đùa giỡn người ta, vì cái gì lại có sự trùng hợp như thế, đúng lúc tiễn tình nhân cũ của Diệp Lăng Phi, lại gặp tiểu nam sinh mình đã từng thích trong quá khứ.

Hết thảy đều là trùng hợp như thế, trong lòng Bạch Tình Đình cảm thấy không thể đối mặt với Diệp Lăng Phi. Nàng rất lo lắng Diệp Lăng Phi sẽ tức giận, sẽ bởi vì sự xuất hiện của Diệp Phong mà không quan tâm tới mình. Trái tim của nàng đập nhanh hơn, căn bản không dám nhìn Diệp Lăng Phi đang đi tới.

Diệp Phong cảm thấy rất kì quái về phản ứng của Chu Hân Mính và Bạch Tình Đình, sao đang bình thường, hai người này lại khẩn trương như vậy. Hắn theo ánh mắt hai người xoay người nhìn lại, thì nhìn thấy một nam nhân hơn ba mươi tuổi điềm đạm nho nhã đứng ở phía sau mình, trong nháy mắt, Diệp Phong cảm giác tóc gáy mình dựng đứng lên, không biết tại sao, khi hắn nhìn thấy nam nhân này, liền cảm thấy một loại cảm giác khó chịu nói không nên lời tràn ngập trong người hắn.

- Lão bà, ai vậy?

Trên mặt Diệp Lăng Phi mang theo vẻ tươi cười nhàn nhạt, đi tới bên cạnh Bạch Tình Đình, tay phải ôm thắt lưng Bạch Tình Đình, động tác rất thân mật.

- Lão bà?

Diệp Phong sửng sốt, hắn đánh giá Diệp Lăng Phi, trong lòng thầm nghĩ, chẳng lẽ nam nhân này chính là chồng của Bạch Tình Đình, nhìn bộ dáng cũng bình thường, cũng không có vẻ có gì.

- Anh ấy là học trưởng (cùng học một trường nhưng học lớp trên) hồi trung học của em.

Bạch Tình Đình nhỏ giọng nói, trong lòng nàng có quỷ, lo lắng bị Diệp Lăng Phi nhìn thấy, nhưng nàng phản ứng như vậy càng làm cho người ta cảm thấy Bạch Tình Đình trong lòng có quỷ. Diệp Phong là người thông minh ra sao, nhìn Bạch Tình Đình phản ứng như vậy, trong lòng cười lạnh nói:

- Thì ra là như vậy, có vẻ trong lòng Bạch Tình Đình ta cũng có địa vị.

Diệp Phong vươn tay phải, cười nói:

- Chào anh, tôi là Diệp Phong, học trưởng của Tình Đình thời trung học, năm đó quan hệ của tôi và Hân Mính cùng Tình Đình rất tốt, nếu như không phải sau đó lại ra nước ngoài, có lẽ... Khụ, không nhắc đến cũng được, tóm lại khi đó tôi thật sự ngốc nghếch, tới bây giờ mới hiểu được có một số thứ mất đi là không thể vãn hồi, nếu có thuốc hối hận, tôi tình nguyện đem toàn bộ tài sản của tôi để trao đổi.

Đến khi Diệp Phong nói ra những lời này, trống ngực Bạch Tình Đình càng đập mạnh, nàng lén nhìn Diệp Lăng Phi, hối hận mình nên sớm đem chuyện Diệp Phong nói cho Diệp Lăng Phi thì hơn, nhưng bây giờ tất cả đã chậm, bất cứ nam nhân nào nghe được những lời này của Diệp Phong đều sẽ hiểu lầm.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Bình luận truyện