Đô Thị Tàng Kiều

Chương 367: Tôi là Vu Thúc



Vu Đình Đình vội nhận điện thoại, cô biết là điện thoại của Diệp Lăng Phi. Vu Đình Đình cố ý đặt nhạc chuông cho Diệp Lăng Phi khi gọi đến là ca khúc “Ông xa, ông xã, em yêu anh”, nếu như vậy, chỉ cần Diệp Lăng Phi gọi đến cô có tể lập tức bắt máy.

Quả nhiên, đầu dây điện thoại bên kia vọng lại tiếng cười của Diệp Lăng Phi, nói:

- Đình Đình, em ở phòng kí túc nào?

- A, Diệp đại ca, em ở phòng 601.

Vu Đình Đình buột miệng nói, Sau khi nói xong cô nhớ lại câu nói của Lý Đan lúc trước khi đi, lại vội vàng nói:

- Diệp đại ca, anh ở đâu, em đi tìm anh là được rồi.

- Chẳng lẽ em có bí mật gì không muốn cho anh biết?

Diệp Lăng Phi cố ý hỏi.

Câu nói này của Diệp Lăng Phi khiến cho Vu Đình Đình hoang mang, vội vàng nói:

- Diệp đại ca, không phải vậy, không phải vậy.

Vu Đình Đình vẫn chưa nói xong thì thấy cửa kí túc xá bị mở ra, tay phải Diệp Lăng Phi cầm di động đưng ngoài cửa cười ha ha nhìn Vu Đình Đình.

- Diệp đại ca!

Vu Đình Đình ngạc nhiên, sửng sốt nói:

- Diệp đại ca, em...

- Em cái gì, lúc nãy đùa em thôi!

Diệp Lăng Phi bước vào nhìn thấy Tần Dao đang ngồi trên giường, cười với Tần Dao. Tần Dao không ngờ Diệp Lăng Phi sẽ xuất hiện liền vội vàng đứng dậy, nói lộn xộn:

- Diệp đại ca, em giúp Đình Đình dọn đồ.

- Ừm, anh quên mất là một mình Đình Đình xách không nổi đâu, xem trí nhớ của anh kìa.

Diệp Lăng Phi bước vào kí túc xá, đóng cửa phòng kí túc xá lại nói với Tần Dao:

- Hay đợi lát nữa anh mời tụi em đi ăn cơm, Sau khi ăn cơm xong đi hát karaoke.

- Diệp đại ca, không cần đâu, không cần đâu.

Tần Dao vội vàng xua tay.

Vu Đình Đình lúc này mới phản ứng lại, cô vội vàng đẩy đống quần áo chưa thu dọn ở trên giường sang một bên. Bắt chuyện nói với Diệp Lăng Phi:

- Diệp đại ca, em vẫn chưa dọn dẹp xong, cảm thấy rất lộn xộn à.

- Diệp đại ca, anh mau ngồi.

Tần Dao đứng dậy bảo Diệp Lăng Phi ngồi. Diệp Lăng Phi cũng không khách khí, ngồi trên giường Vu Đình Đình, đưa mắt quan sát kí túc xá hai người một phòng này, khi nhìn thấy trước mặt có một chiếc quần lót bốn góc có kẻ ô hoa, bất giác phì cười nói:

- Đình Đình, xem ra bạn cùng phòng em là một người con gái rất bảo thủ.

- A!

Vu Đình Đình lúc này mới chú ý tới chiếc quần lót Lý Đan treo bên giường, cái đó không phải là đồ của cô. Vu Đình Đình cũng không thể dọn được, đành ngượng ngùng nói:

- Bạn cùng phòng em ra ngoài rồi, cô ấy... cô ấy còn dặn em không được dẫn đàn ông vào kí túc xá, em...

Diệp Lăng Phi cười bảo:

- Được rồi, không cần giải thích đâu. Em mau dọn dẹp đi, đợi dọn dẹp xong tụi mình ra ngoài ăn cơm.

Vu Đình Đình gật đầu, vội vàng bắt đầu dọn dẹp. Tần Dao cũng cảm thấy mình có vẻ như giống một bóng đèn điện, lúc cô thầm suy nghĩ trong bụng nên tìm lý do gì để rời khỏi thì đột nhiên điện thoại đổ chuông. Tần Dao nhìn xem, là Vương Quân gọi đến. Tần Dao nhận thức được nhìn Diệp Lăng Phi một cái, do dự bắt máy.

Vương Quân trong điện thoại hẹn gặp Tần Dao ở tiệm cà phê mới mở gần trường học. Hắn có một tin vui muốn nói với Tần Dao. Tần Dao do dự suy nghĩ một hôig rồi cúp máy.

Tần Dao vừa cúp máy, không đợi Diệp Lăng Phi nói gì liền chủ động nói với Diệp Lăng Phi:

- Diệp đại ca, là Vương Quân gọi điện đến, anh ấy hẹn em đến quán cà phê gần trường học, nói có một tin vui muốn báo cho em biết.

- Vương Quân à, hôm nay anh có nhìn thấy hắn, cùng đánh bóng với một người Nhật Bản.

Diệp Lăng Phi nói.

- Em đi đi, bản thân nên hiểu biết nhiều hơn, bản thân anh cảm thấy con người Vương Quân không ra gì cả.

- Diệp đại ca, em biết rồi.

Tần Dao đáp.

Sau khi Tần Dao rời khỏi, chỉ còn lại Diệp Lăng Phi và Vu Đình Đình. Vu Đình Đình cúi lưng thu dọn quần áo của mình, miệng thì nói:

- Diệp đại ca, không ngờ hôm nay anh sẽ đến, nếu biết sớm anh sẽ đến, em không thu dọn hành lý rồi.

Diệp Lăng Phi đứng lên đi đến trước cửa Sổ nhìn ra bên ngoài, nói:

- Vừa khớp anh cũng không có việt gì liền đến thăm em. Em thấy không, phong cảnh phòng kí túc xá của em rất tuyệt. Ồ, anh nhớ rồi, hay đợi lát nữa tụi mình đến đường Oriana đó ở quảng trường Hải Tinh ăn cơm đi.

- Diệp đại ca, tụi mình ăn cơm ở quanh trường là được rồi, buổi tối em còn phải tham gia buổi học tự chọn nữa.

Vu Đình Đình nói.

- Cũng được!

Diệp Lăng Phi quay người, vừa khớp nhìn thấy Vu Đình Đình cúi lưng đang xấp quần áo trên giường. Vu Đình Đình mặc chiếc váy ngắn màu tím, một chiếc sơ mi ngắn có thắt lưng, áo ngực màu trắng lộ ra một nửa. Đây là ở trong kí túc xá, Vu Đình Đình không mặc gì nhiều. Cái lưng Sau mềm mại trắng nõn đang đập vào mắt Diệp Lăng Phi.

Diệp Lăng Phi nhẹ nhàng đi qua, đột nhiên hai tay ôm chầm lấy eo của Vu Đình Đình ở phía sau, một cái đã ôm được Vu Đình Đình. Vu Đình Đình đầu tiên là bị giật mình, tiếp theo là lo lắng nói với Diệp Lăng Phi:

- Diệp đại ca, mau buông em ra.

Diệp Lăng Phi đâu dễ gì buông người thương yêu trong lòng ra, hắn ôm Vu Đình Đình ngồi lên giường, cái mông mềm mại của Vu Đình Đình ngồi trên đùi Diệp Lăng Phi. Diệp Lăng Phi đưa tay ra đặt hai chân Vu Đình Đình lên giường, véo cái bắp chân mềm mại của Vu Đình Đình. Vu Đình Đình một tay ôm chặt cổ Diệp Lăng Phi, khuôn mặt kiều diễm kia quay qua nhìn Diệp Lăng Phi, trên khuôn mặt mềm như nước chảy hiện lên tia rạng rỡ hạnh phúc. Đôi mắt long lanh tràn đầy yêu thương đang nhìn chăm chú khuôn mặt anh tuần trắng ngần của Diệp Lăng Phi, nhẹ nhàng nói:

- Diệp đại ca, ở đây có người, đừng có ở đây được không, nếu … nếu anh muốn … muốn, em... em cùng anh đi … đi đến một nơi khác.

Vu Đình Đình nói xong câu này mặt đã ửng đỏ cả lên.

Bàn tay của Diệp Lăng Phi trượt theo cái đùi trơn mịm màng của Vu Đình Đình, trượt thẳng đến giữa đùi của Vu Đình Đình. Nhẹ nhàng nhéo cục thịt mềm mại trên đùi của Vu Đình Đình, trượt tiếp đến mông của Vu Đình Đình, cởi chiếc quần lót của Vu Đình Đình xuống một nửa, bàn tay xòe ra thàn hình cánh quạt, nhẹ nhàng ma sát ở khe rãnh giữa mông Vu Đình Đình.

Diệp Lăng Phi nhìn vào mắt Vu Đình Đình, cười xấu xa nói:

- Bảo bối của anh, em nên gọi là ông xã của em, sao vẫn còn gọi là Diệp đại ca, nào, ngoan gọi ông xã đi, nếu không anh sẽ tức giận đấy.

Trong lòng Vu Đình Đình vẫn luôn khát vọng được gọi Diệp Lăng Phi là ông xã. Nhưng tiểu nha đầu này biết mình không có cách nào trở thành vợ chính thức của Diệp Lăng Phi cả, cô lo nếu mình gọi Diệp Lăng Phi là ông xã, không biết Diệp Lăng Phi sẽ nghĩ mình như thế nào nữa, có khi nào cho rằng mình muốn kết hôn với Diệp Lăng Phi. Cô không muốn cho Diệp Lăng Phi phiền lòng, càng không muốn nhìn thấy người đàn ông mình yêu thương nhất không vui.

Nhưng nghe Diệp Lăng Phi bảo cô gọi ông xã, lập tức trái tim thiếu nữ của cô đã bị hạnh phúc chiếm lấy hết. Trong nhất thời, Vu Đình Đình ngốc nghếch nhìn Diệp Lăng Phi.

- Sao thế, không chịu Sao?

Diệp Lăng Phi nhẹ nhàng hỏi.

- Không...không. Diệp đại ca, a. Không, ông xã.

Vu Đình Đình lắp ba lắp bắp nói, ngay cả bản thân cô cũng không biết nên nói gì cả, nhưng cuối cùng cô vẫn gọi ông xã, sau khi tiếng “ông xã” thốt ra, mặt Vu Đình Đình nóng bừng, dán chặt mặt cô vào lòng Diệp Lăng Phi, hận không thể chui luôn vào trong cơ thể Diệp Lăng Phi.

Bàn tay không chịu an phận của Diệp Lăng Phi vẫn ma Sát trên cái mông trắng mịn của Vu Đình Đình, mặt Vu Đình Đình dán chặt trước ngực Diệp Lăng Phi, cảm giác ở chỗ mông cứ râng râng. Chỗ đó là nơi không được đụng tới của phụ nữ, cho dù là người phụ nữ mình thân mật nhất, người phụ nữ đó cũng rất cự tuyệt người ta thân mật đụng vào chỗ đó của mình.

- Ông xã, chỗ đó … chỗ đó rất bẩn.

Hai tay Vu Đình Đình ôm chặt cổ Diệp Lăng Phi, chiếc miệng nhỏ xinh anh đào phát ra một giọng nói êm tai, giọng nói này khi Diệp Lăng Phi nghe ra giống như tiếng chim oanh hót nghe rất rung động lòng người, môi hắn dán chặt trên mặt Vu Đình Đình, miệng cười xấu xa nói:

- Nhưng anh thích ở đây thì phải làm Sao giờ?

Vu Đình Đình không nói thêm được lời nào cả, nhưng động tác của cô lại xác thực suy nghĩ của cô. Chỉ thấy Vu Đình Đình khẽ nhấc mông lên, cố gắng tách mông của mình ra. Diệp Lăng Phi vốn định ghẹo Vu Đình Đình thôi, hắn cho rằng dựa vào tính cách xấu hổ của Vu Đình Đình, nói không chừng sẽ không cho mình mò chỗ đó, nhưng không ngờ cả trái tim Vu Đình Đình chỉ có Diệp Lăng Phi, chỉ cần Diệp Lăng Phi vui vẻ, cho dù có ra lệnh cho cô làm những chuyện nhục nhã, Vu Đình Đình cũng nguyện đi làm vì Diệp Lăng Phi.

Diệp Lăng Phi lại không nhẫn tâm nhìn thấy bộ dạng cắn chặt môi của Vu Đình Đình, hắn lấy tay ra khỏi rãnh giữa mông Vu Đình Đình, miệng nói:

- Bảo bối, anh chỉ đùa em thôi, nếu em không đồng ý, sau này anh sẽ không đụng vào chỗ đó nữa.

- Ông xã, không phải như vậy, em...em chỉ là có chút không quen.

Vu Đình Đình xấu hổ nói:

- Em...em cũng thích cảm giác đó.

Vu Đình Đình không nhịn được đỏ mặt, chủ động sát một lại, bị cái miệng rộng của Diệp Lăng Phi bịt chặt lấy.

Dưới dục hỏa, tay của Diệp Lăng Phi kéo quần lót của Vu Đình Đình xuống, ngón tay của Diệp Lăng Phi ấn qua, Vu Đình Đình trong lúc ngạt thở với Diệp Lăng Phi mới bừng tỉnh, cô thẹn thùng nói:

- Ông xã, cửa phòng chưa khóa.

Diệp Lăng Phi nghĩ cũng đúng, đây là kí túc xá, nếu có người đột nhiên xông vào, nhìn thấy được cơ thể của Vu Đình Đình thì phải làm sao chứ. Nghĩ đến đây, hắn tạm thời kìm nén suy nghĩ tiếp tục hôn nồng nhiệt Vu Đình Đình, đặt Vu Đình Đình thẳng trên giường, đứng lên đóng cửa phòng rồi quay người trở vào.

Tận mắt nhìn thấy cơ thể lộ ra một nửa của Vu Đình Đình nằm trên giường, nuốt nước miếng cái ực, hai tay Diệp Lăng Phi giữ chặt đôi chân dài của Vu Đình Đình, vùi đầu vào giữa hai chân, từ bên dưới mang lại cho Vu Đình Đình cảm giác thật dễ chịu, khiến cho Vu Đình Đình chịu không nổi muốn phát ra tiếng rên. Nhưng cô biết rõ đây là kí túc xá mình không thể phát ra tiếng rên được, chỉ nghiến chặt răng, hai tay núm chặt ra giường, mặc cho Diệp Lăng Phi liếm qua liếm lại dưới hạ thân.

Hai tay của Diệp Lăng Phi tách hai chân Vu Đình Đình ra, hạ thân của Vu Đình Đình hoàn toàn được lộ ra. Hắn lúc này cảm thấy dục hỏa trong cơ thể mình nóng lên, mùi hương đặc tố đó mang lại kích thích thần kinh của Diệp Lăng Phi, môi Diệp Lăng Phi dán chặt chỗ đó của Vu Đình Đình, một khắc cũng không nỡ rời ra.

Diệp Lăng Phi vùi đầu vào giữa hai chân Vu Đình Đình không quá một hai phút liền nghe cửa bên ngoài kí túc xá đẩy ra, nhưng vì bị khóa nên không thể đẩy ra được.

- Chẳng lẽ người đã đi rồi, sao cũng chẳng nói một tiếng gì cả, nếu mình mà không mang theo chìa khóa, còn không thể vào được kí túc xá nữa. Thật là, làm gì phải vào thêm một người nữa chứ.

Vu Đình Đình nghe thấy giọng đó, trong đầu vo ve, đó chính là giọng của Lý Đan, Vu Đình Đình vốn cho rằng cô nghiên cứu sinh ở cùng mình đó sẽ đi khá lâu, nhưng ai ngờ lại về nhanh như vậy. Vu Đình Đình hoảng sợ, cần biết rằng nếu lúc này quần áo xộc xệch, áo ba lỗ có dây đeo cổ bị Diệp Lăng Phi kéo xuống tới giữa lưng, áo ngực lúc nãy cũng bị Diệp Lăng Phi tháo ra, còn quần lót thì bị Diệp Lăng Phi vứt trên đầu giường, nếu lúc này Lý Đan vào thì sẽ nhìn thấy bộ dạng thế này của mình mất.

Vu Đình Đình vội vàng chỉnh đốn lại quần áo, nhưng càng gấp cô càng mặc không xong, rõ ràng cái nút áo ngực đã nằm trong tay, chỉ cần như thường ngày đã rất dễ dàng thắt lại, nhưng trong lúc vội vàng lại không thể nào thắt vào được.

Diệp Lăng Phi cười cười với Vu Đình Đình, không nói gì mà đi đến trước cửa, vọng ta ngoài cửa nói to:

- Ai đó, không có việc gì đẩy cửa phòng kí túc xá chúng tôi làm gì thế?

Giọng của Diệp Lăng Phi vẫn thật sự dọa chết khiếp Lý Đan, Lý Đan ở ngoài cửa vừa lấy chìa khóa trong tay, nghe giọng đàn ông hét lên, giật cả mình bịch một tiếng, chìa khóa rớt xuống đất. Lý Đan vội vàng cúi lưng xuống nhặt chìa khóa lên, miệng liên tục nói:

- Xin lỗi, xin lỗi, tôi đi nhầm tầng rồi.

Nói xong, Lý Đan vội chạy đến cửa cầu thang, cô chạy đến cửa lầu, không kịp nghĩ nhiều thở dốc một cái rồi chạy lên lầu trên. Lý Đan cho rằng mình ở tầng kí túc xá nam, chạy thêm một tầng nữa sẽ là tầng kí túc xá nữ. Đợi khi cô chạy lên lầu 7, nhìn thấy biển lầu 7, cô sững sờ, thầm nghĩ:

- Lúc nãy mình không đi nhầm tầng lầu!

Đành phải xuống lại lầu, cô cẩn thận chắc chắn lại một lần nữa, bước đến trước cửa kí túc xá phòng mình, sau khi cẩn thận xem biển số cửa phòng chắc chắn không sai, vừa định đẩy cửa thì cửa lúc này lại mở ra, Vu Đình Đình đứng ở cửa.

- Lý học tỷ, chị về rồi à!

Vu Đình Đình đã mặc chỉnh tề rồi, hoàn toàn nhìn không ra lúc nãy cô bị Diệp Lăng Phi lột gần sạch áo quần. Diệp Lăng Phi lúc nãy sau khi dọa Lý Đan giật mình bỏ đi, Vu Đình Đình mới bình tĩnh lại, nhanh chóng mặc xong áo quần. Đợi lúc cô mở cửa phòng vừa khớp nhìn thấy Lý Đan.

Lý Đan nhìn vào trong kí túc xá, nhìn thấy một người đàn ông hơn ba mươi tuổi ngồi trên giường của Vu Đình Đình, bất giác mặt hiện rõ không vui. Cô bước vào kí túc xá, không vui nói:

- Tôi đã nói rồi, không được đưa bạn học nam vào phòng.

- Ồ, tôi không phải bạn học nam.

Diệp Lăng Phi nhìn người con gái này khiến cho người ta liên tưởng đến xã hội cũ đại gian đại ác, quả nhiên có nội hàm, vẫn là một mái tóc dài, càng khiến người ta cảm giác lớn đến chừng này cũng chẳng dễ dàng gì. Diệp Lăng Phi nói:

- Tôi là anh trai của Vu Đình Đình, tên của tôi là Vu Thúc.

- Vu Thúc, tuy anh là anh trai của Vu Đình Đình, nhưng ở đây không phải một mình cô ấy ở, phiền Sau này đừng tùy tiện vào đây.

Lý Đan không khách khí nói, có cảm giác như người ta nợ tiền cô ta vậy, một bộ mặt đầy khó chịu bức bối.

- Được thôi, thấy cô tôn kính thân phận của tôi như vậy, tôi đồng ý cô.

Diệp Lăng Phi ráng nhịn cười, nói với Vu Đình Đình cố nhịn cười ngồi bên cạnh:

- Đình Đình, chúng ta ra ngoài ăn cơm thôi.

Vu Đình Đình cảm giác mình Sắp nhịn không nổi mà bật cười lên, cô mím chặt môi cố gắng gật gật đầu. Vu Đình Đình chỉ mặc chiếc áo Sơ mi cầm túi xách cảu mình bước ra khỏi kí túc xá cùng với Diệp Lăng Phi.

Đợi Sau khi Diệp Lăng Phi và Vu Đình Đình rời khỏi kí túc xá, Lý Đan đóng cửa phòng lại ngồi trên giường, mắt vừa nhìn thấy chiếc quần lót của mình treo ở đầu giường vội vàng thu lại. Cô thầm trách trong lòng, thật xui xẻo để một người đàn ông bước vào. Cô nghĩ đến người anh trai Vu Thúc đó của Vu Đình Đình, luôn cảm thấy kì kì, Vu Thúc, Vu Thúc..., Sau khi Lý Đan đọc lại ba bốn lần cảm thấy mình đã bị người khác chiếm tiện nghi rồi.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Bình luận truyện