Đoạn Hồn Tiêu
Chương 1
Hắn ngáp một cái thật dài, miễn cưỡng nói: “Cô đã nhìn ta ba canh giờ rồi đó”.
“Ta biết. Cũng đâu có quy định không thể nhìn huynh”.
Hắn bất đắc dĩ nhìn ta, lông mày tuấn dật nhẹ nhàng nhíu: “Nhanh nhanh động thủ giùm đi, giết con thỏ đỏ Tuyết Sơn này rồi về sớm thôi”.
“Ta không giết.”
Lông mày của hắn nhíu chặt đến dọa người: “‘Đoạn hồn tiêu’, một tiêu đứt cổ, cô chỉ chọn chỗ không quan trọng mà đánh, còn gì gọi là ‘Đoạn hồn tiêu’ nữa hả? Để người trong giang hồ biết do ta dạy cô tiêu pháp thì chẳng phải sẽ cười rớt răng hàm sao? Mau giết nó đi!”.
“Ta mặc kệ. Tuy ta xuất chiêu không nguy hiểm đến tánh mạng, nhưng cũng đủ khiến người ta mất đi năng lực chống cự, chẳng phải cũng như nhau sao? Nó đã bị thương, đáng thương như vậy, ta sẽ không giết nó”.
“Nó chảy nhiều máu như thế, rất đau đớn, nhất định trong lòng nó cũng đang cầu cô giết nó đấy, dứt khoát cho một nhát đi”.
Ta cố nhịn không bật cười: “Huynh chỉ giỏi cái nói bậy”.
Con vật nhỏ nãy giờ chúng ta thảo luận đang nằm cạnh chân ta, đừng xem nó bây giờ không thể động đậy, sự linh hoạt lúc nãy của nó, so ra còn hơn cả cao thủ hạng nhất chốn giang hồ.
Ta đang tập luyện “Đoạn hồn tiêu”, hắn dạy võ công cho ta, nhưng ta không chịu thừa nhận hắn là sư phụ của ta, bởi vì hắn còn rất trẻ. Chúng ta là người của “Thiên Thánh giáo”, bất quá người trong giang hồ thích gọi ta là “Ma giáo” hơn. Người ta gọi thế nào ta mặc, ta chỉ muốn làm chuyện mình thích thôi.
Hắn là trưởng lão trong giáo, nghe nói người trong giang hồ cũng rất sợ hắn, hơn nữa còn có rất nhiều người hận hắn chết đi sống lại, trên thực tế, hắn chỉ là một hài tử bình thường đến không thể bình thường hơn.
Hắn lại đổi sang cách khác: “Nhất định cô vừa mệt vừa đói lại vừa lạnh đúng không? Giết nó lẹ chút là có thể đi về thoải thoải mái mái mà nghỉ ngơi rồi”.
Ta nhịn cười: “Huynh đang nói huynh đó hả? Ta không lạnh, không đói, cũng không muốn ngủ, hơn nữa vẫn có thể vận động tiếp”.
Hắn ngơ ngác nhìn ta: “Cô có thể nói cho ta biết hay không, rốt cục là tại sao cô lại vào giáo? Chúng ta là “Ma giáo”, không giết người thì làm sao được?”.
“… Chỉ là ta cảm thấy rất thú vị”.
Hắn trợn mắt nhìn ta, hồi lâu không nói lời nào, một lúc sau thì thở dài, nói: “Thôi, hôm nay tới đây thôi. Nhưng ta vẫn cảnh cáo cô, cô không chịu cho kẻ địch một kích trí mạng, sớm muộn cũng có ngày cô phải hối hận”.
“Tại sao nhất định phải có kẻ địch?”.
“Đừng có hỏi vấn đề ngu ngốc này”. Hắn ôm lấy con thỏ đỏ Tuyết Sơn, lấy ra một mảnh vải, nhẹ nhàng băng bó vết thương cho nó. Ta lẳng lặng nhìn, hắn băng bó rất cẩn thận, động tác cũng rất êm ái, trong mắt tràn ngập nụ cười. Ta thích nhìn thấy dáng vẻ này của hắn.
Ta nói dối. Thật ra nguyên nhân ta gia nhập “Thiên Thánh giáo”, chính là vì hắn.
Vấn đề này rất đơn giản. Bởi vì hắn ở “Thiên Thánh giáo”, nên ta mới nhập giáo. Nếu như hắn ở địa ngục, ta cũng sẽ không chút do dự đi theo hắn.
Đây chính là quyết định của ta từ khi lần đầu tiên nhìn thấy hắn.
“Ta biết. Cũng đâu có quy định không thể nhìn huynh”.
Hắn bất đắc dĩ nhìn ta, lông mày tuấn dật nhẹ nhàng nhíu: “Nhanh nhanh động thủ giùm đi, giết con thỏ đỏ Tuyết Sơn này rồi về sớm thôi”.
“Ta không giết.”
Lông mày của hắn nhíu chặt đến dọa người: “‘Đoạn hồn tiêu’, một tiêu đứt cổ, cô chỉ chọn chỗ không quan trọng mà đánh, còn gì gọi là ‘Đoạn hồn tiêu’ nữa hả? Để người trong giang hồ biết do ta dạy cô tiêu pháp thì chẳng phải sẽ cười rớt răng hàm sao? Mau giết nó đi!”.
“Ta mặc kệ. Tuy ta xuất chiêu không nguy hiểm đến tánh mạng, nhưng cũng đủ khiến người ta mất đi năng lực chống cự, chẳng phải cũng như nhau sao? Nó đã bị thương, đáng thương như vậy, ta sẽ không giết nó”.
“Nó chảy nhiều máu như thế, rất đau đớn, nhất định trong lòng nó cũng đang cầu cô giết nó đấy, dứt khoát cho một nhát đi”.
Ta cố nhịn không bật cười: “Huynh chỉ giỏi cái nói bậy”.
Con vật nhỏ nãy giờ chúng ta thảo luận đang nằm cạnh chân ta, đừng xem nó bây giờ không thể động đậy, sự linh hoạt lúc nãy của nó, so ra còn hơn cả cao thủ hạng nhất chốn giang hồ.
Ta đang tập luyện “Đoạn hồn tiêu”, hắn dạy võ công cho ta, nhưng ta không chịu thừa nhận hắn là sư phụ của ta, bởi vì hắn còn rất trẻ. Chúng ta là người của “Thiên Thánh giáo”, bất quá người trong giang hồ thích gọi ta là “Ma giáo” hơn. Người ta gọi thế nào ta mặc, ta chỉ muốn làm chuyện mình thích thôi.
Hắn là trưởng lão trong giáo, nghe nói người trong giang hồ cũng rất sợ hắn, hơn nữa còn có rất nhiều người hận hắn chết đi sống lại, trên thực tế, hắn chỉ là một hài tử bình thường đến không thể bình thường hơn.
Hắn lại đổi sang cách khác: “Nhất định cô vừa mệt vừa đói lại vừa lạnh đúng không? Giết nó lẹ chút là có thể đi về thoải thoải mái mái mà nghỉ ngơi rồi”.
Ta nhịn cười: “Huynh đang nói huynh đó hả? Ta không lạnh, không đói, cũng không muốn ngủ, hơn nữa vẫn có thể vận động tiếp”.
Hắn ngơ ngác nhìn ta: “Cô có thể nói cho ta biết hay không, rốt cục là tại sao cô lại vào giáo? Chúng ta là “Ma giáo”, không giết người thì làm sao được?”.
“… Chỉ là ta cảm thấy rất thú vị”.
Hắn trợn mắt nhìn ta, hồi lâu không nói lời nào, một lúc sau thì thở dài, nói: “Thôi, hôm nay tới đây thôi. Nhưng ta vẫn cảnh cáo cô, cô không chịu cho kẻ địch một kích trí mạng, sớm muộn cũng có ngày cô phải hối hận”.
“Tại sao nhất định phải có kẻ địch?”.
“Đừng có hỏi vấn đề ngu ngốc này”. Hắn ôm lấy con thỏ đỏ Tuyết Sơn, lấy ra một mảnh vải, nhẹ nhàng băng bó vết thương cho nó. Ta lẳng lặng nhìn, hắn băng bó rất cẩn thận, động tác cũng rất êm ái, trong mắt tràn ngập nụ cười. Ta thích nhìn thấy dáng vẻ này của hắn.
Ta nói dối. Thật ra nguyên nhân ta gia nhập “Thiên Thánh giáo”, chính là vì hắn.
Vấn đề này rất đơn giản. Bởi vì hắn ở “Thiên Thánh giáo”, nên ta mới nhập giáo. Nếu như hắn ở địa ngục, ta cũng sẽ không chút do dự đi theo hắn.
Đây chính là quyết định của ta từ khi lần đầu tiên nhìn thấy hắn.
Bình luận truyện