Đoàn Sủng Cẩm Lý Ở Thập Niên 70
Chương 7: Đề Nghị
Ly hôn?Phương Tiểu Quyên thực sự không đến điều đó.Mặc dù bà ta không thích tính cách hèn nhát của Kiều Chấn Quân, cũng ghét ông vì luôn che chở cho con nhỏ sao chổi Đại Kiều kia, nhưng ly hôn thì không thể, cả đời này cũng đừng nghĩ đếnBây giờ đều đang hô hào phụ nữ có thể nắm giữ nửa bầu trời, trong thành phố cũng có người ly hôn, nhưng làng trên xóm dưới này có ai ly hôn đâu?Nếu bà ta dám ly hôn, mẹ bà ta sẽ dùng chày cán bột đánh cho bà ta ba ngày ba đêm cũng không thể xuống khỏi giường.Hơn nữa, sau khi ly hôn xong thì bà ta sẽ sống ở đâu?Con gái gả đi cũng như bát nước đổ ra ngoài, nhà mẹ đẻ bà ta nhất định sẽ không cho bà ta về nhà nữa, chẳng lẽ bắt bà ta ngủ ngoài đường sao?Thế nên bà ta bị sốc một lúc lâu, sau đó nhìn Tiểu Kiều bằng ánh mắt kỳ quái: “Tiểu Kiều, sao con lại hỏi vấn đề này, chẳng lẽ con muốn mẹ với cha con ly hôn? Con sao có thể nghĩ như vậy?”Nhìn thấy bộ dạng hung dữ của mẹ, Tiểu Kiều nhận ra mình đã quá nóng nảy.Người thời đại này dù có vất vả, mệt mỏi đến đâu cũng không dễ dàng chịu ly hôn, muốn mẹ ly hôn thì phải tính lâu dài, hơn nữa cũng chưa tìm được nhà thích hợp, chuyện này để sau hẵng nói vậy.Nghĩ vậy cô ta liền cúi đầu xuống, dùng mũi chân vẽ vòng tròn trên mặt đất, nhỏ giọng nói, "Lúc trước chị hỏi con chuyện này.
Chị gái...!chị ấy hình như rất muốn mẹ và cha ly hôn.”Ngực Phương Tiểu Quyên đột nhiên cảm giác như có cái gì đó chọc phải, tức giận đến mức đỏ bừng cả mặt: “Đúng là tai họa trời giáng, mẹ biết ngay là nó giở trò quỷ mà!” Bà ta biết ngay Tiểu Kiều của bà sao có thể nói những lời đó chứ, loại người xấu xa, tuổi không lớn nhưng tâm tư thì không nhỏ, rõ ràng là xúi giục Tiểu Kiều bảo bà ta và Kiều Chân Quân ly hôn!Cho rằng như vậy thì nó sẽ không phải bị đuổi ra khỏi nhà sao?Nằm mơ đi!“Tiểu Kiều, sau này nhớ tránh xa con nhỏ sao chổi đó ra một chút, đừng để vận rủi của nó liên lụy!” Phương Tiểu Quyển tức giận gằn giọng nói.“Vâng, con đều nghe mẹ.” Tiểu Kiều hơi nghiêng đầu, bộ dáng thuần khiết lại ưa nhìn.Phương Tiểu Quyên thấy con gái ngoan ngoãn nghe lời như vậy đột nhiên thấy cơn tức giận vơi đi rất nhiều, bà ta ôm tâm can bảo bối vào lòng mà kêu lên.--------Từng tầng mây xuống thấp, bầu trời xám xịt, những cánh đồng cỏ khô phủ đầy sương, lạnh đến nỗi răng run lên cầm cập.Trong sân nhỏ nhà họ Kiều “két...” một tiếng, cánh cửa phòng chứa củi ở phía xa bên phải được mở ra, Đại Kiều vươn nửa đầu ra khỏi đó, không khí lạnh lẽo buổi sáng xông thẳng vào mặt khiến cô run lên rùng mình một cái.Cô hà hơi vào tay, xoa xoa đôi bàn tay lạnh ngắt, chạy ra sân thở một hơi, cầm chổi bắt đầu nghiêm túc quét dọn.Đến khi sân nhỏ được dọn dẹp sạch sẽ, khuôn mặt non nớt vốn có chút nở nang vì ăn no ngủ kỹ của cô mấy ngày nay đã nóng đến đỏ bừng, ánh nắng ban mai xuyên qua những đám mây dày chiếu vào khuôn mặt cô như được mạ một lớp ánh vàng.Quét sân xong, cô chạy vào bếp lấy một củ khoai lang trong túi giẻ trên mặt đất rồi rửa sạch, gọt vỏ rồi cắt thành từng miếng nhỏ rồi cho luộc chung với hai cây hoa màu còn vỏ khoai lang thì băm nhỏ ra cho gà ăn.Con gà mái Cô Cô đã năm ngày không đẻ trứng.Từ khi bị liệt, cha cô thường xuyên nhìn chằm chằm lên mái nhà, cả ngày không nói được lời nào, mấy ngày nay càng im lặng, cơm cũng ăn ít hơn.Cô muốn làm một ít món ăn ngon cho cha cô để cha cô mau chóng khỏe lại, nhưng gà Cô Cô mãi không đẻ trứng khiến cô thực sự rất gấp.Cô đổ vỏ khoai đã băm nhỏ vào chuồng gà, giọng nói mềm mại: "Cô Cô, chúng ta thương, lượng, ta, cho, mi, ăn, ngon, mi, ngoan, ngoãn, đẻ, trứng, cho, ta, được không?” Gà mái Cô Cô kêu, ăn rất vui vẻ.Đại Kiều mím miệng, mi mắt cong cong: "Vậy thì, ta, coi, như, mi, đồng, ý, nhé?”“Cục tác.”Khi giặt và phơi quần áo xong, mặt trời đã lên cao, cô bưng hai bát cháo mang vào phòng cha, hai cha con ăn với dưa chua.Kiều Chấn Quân nhìn Đại Kiều mấy lần muốn nói lại thôi.Lần này Phương Tiểu Quyên đã về nhà mẹ hơn năm ngày rồi, trước đây bà ta cáu kỉnh ông còn có thể đi đón bà ta, nhưng bây giờ...Ông biết Phương Tiểu Quyên muốn dùng chuyện này để ép buộc ông vào khuôn khổ, nhưng ông thực sự không làm được.Đại Kiều mới có sáu tuổi, nếu con bé thực sự bị đuổi ra ngoài, vậy so với việc trực tiếp giết con bé có gì khác nhau?Đại Kiều nhìn lên thấy cha cô đang nhìn chằm chằm vào mình, bát cháo vẫn còn hơn phân nửa, cô nghiêng đầu hỏi: “Cha, cha không ăn sao?” “Cha ăn no rồi, con ăn thêm đi.” Kiều Chấn Quân bưng bát lên muốn đổ cháo sang.Đại Kiều vội vàng che bát lại: “Cha, ăn đi, con, con no rồi, con no rồi.”Kiều Chấn Quân càng cảm thấy khó chịu khi thấy đứa trẻ ngoan ngoãn lại hiểu chuyện như vậy.Bây giờ ông bị liệt, Phương Tiểu Quyên lại không thích đứa nhỏ này, con bé lại bị nói lắp, sau này đứa nhỏ này phải làm sao bây giờ?Kiều Chấn Quân buồn đến mức như đang ngâm mình trong nước đắng.Đại Kiều không biết suy nghĩ của cha mình, ăn sáng xong liền chuẩn bị đi cánh rừng phía đông nhặt ít cành khô lá vụn về, trong nhà rơm khô và thân cây cũng không còn dùng được mấy ngày nữa.Sau khi nói với cha một tiếng, cô đeo một chiếc giỏ trên lưng đi ra ngoài.Kiều Chấn Quân ở trong nhà lớn tiếng nói: “Cẩn thận một chút, đừng đi quá xa.”“Biết, ạ, cha, đừng, lo!” Mùa đông không có việc gì làm, buổi sáng sau khi làm việc nhà xong, phụ nữ thích ngồi ở cửa phơi nắng đóng đế giày, một bên cùng các bậc cha mẹ nói chuyện đông chuyện tây.Khi Đại Kiều đeo chiếc giỏ trên lưng đi ngang qua, đúng lúc bị vợ của Tống Kim Lai bắt lấy tay: "Ồ, đây không phải là Đại Kiều à? Mẹ cháu đã về chưa?"Tay Đại Kiều bị cầm đến phát đau, cô muốn rút về nhưng vợ của Tống Kim Lai nắm chặt không buông: "Không, không, về, đây.""Trời ạ, đã gần sáu ngày rồi, sao bà ấy vẫn chưa về? Mẹ cháu định ly hôn với cha cháu nên không quay về đúng không?"Khuôn mặt Đại Kiều đột nhiên trắng bệch.Cô biết ly hôn là như thế nào, một lần khi mẹ cô cãi nhau với cha cô, bà ta đã dọa là sẽ ly hôn.Mẹ Cẩu Đản hù dọa nói: “Thím nói cho cháu biết, nếu mẹ cháu thật sự ly hôn với cha cháu, bà ấy nhất định sẽ không cần cháu, bà ấy chỉ mang em gái Tiểu Kiều của cháu đi thôi!”Vợ của Tống Kim Lai càng hăng hái: “Thật là đáng thương.
Nếu như thực sự ly hôn thì cháu nghĩ cháu với cha cháu phải làm sao bây giờ? Cha cháu bị liệt, cháu lại bị nói lắp, về sau có ai dám lấy cháu?”Đại Kiều dùng sức rút tay mình lại, khuôn mặt nhỏ nhắn đã đỏ bừng.Lâm Tuệ vừa nhặt cành cây ở cánh rừng phía đông về thấy một màn này liền lạnh giọng quát: "Mấy người đủ rồi! Nói mấy lời này với một đứa trẻ sáu tuổi, lương tâm mấy người không thấy đau sao?”Mẹ Cẩu Đản và vợ của Tống Kim Lai hoảng sợ, Đại Kiều nhân cơ hội giãy giụa thoát ra chạy đến trốn sau lưng Lâm Tuệ.Khi vợ Tống Kim Lai nhìn rõ là ai, bàn tay suýt chọc vào mặt bà ấy: "Cô xen vào việc người khác, cô xen vào việc người khác!! Có thời gian này sao cô không đi mà tìm cha cho Đông Lâm đi?"Lâm Tuệ là con gái út của Lâm Đại Phát đầu thôn, vài năm trước đã kết hôn với một nam thanh niên có học thức trong làng.
Hai người có một con trai.
Hai năm trước, nam thanh niên trí thức này về thành phố, đến bây giờ vẫn không thấy quay trở lại.Lúc đầu bà ấy nghĩ nam thanh niên trí thức kia chắc chắn đã bỏ vợ và con trai mình, nhưng sau đó bà ấy biết được anh ấy đã chết đuối vì rơi xuống sông, Lâm Tuệ cũng trở thành góa phụ.Lời nói này của vợ Tống Kim Lai vô cùng quá đáng, những ngón tay của Lâm Tuệ run lên vì tức giận: "Nếu chị không cảm thấy quá đáng thì chúng ta đến tìm thím Tú Chi để xem bà ấy cho là tôi xen vào việc người khác hay dùng một tát tát chết chị.”Kiều Tú Chi là một người cực kì bênh người nhà, dù không quan tâm lắm đến cháu gái Đại Kiều của mình, nhưng nếu người ngoài dám bắt nạt người nhà họ Kiều, bà nhất định phải tát người ta răng rơi đầy đất..Mí mắt của vợ Tống Kim Lai run lên: "Tôi còn chưa cho gà ăn, tôi không có thời gian cùng cô nói chuyện!"Bà ta nói xong liền vội vàng xoay người bỏ chạy giống như có ma đuổi theo.Lòng bàn chân của mẹ Cẩu Đảm cũng như được bôi dầu: “Tôi cũng đi cho gà ăn.”Lâm Tuệ nhìn bóng lưng của họ, khi bà ấy nhìn lại, bà ấy thấy bàn tay của Đại Kiều đã đỏ lên vì bị nấm thì không khỏi cảm thấy tức giận.
Sao ông trời không trừng trị mấy người phụ nữ không biết giữ mồm mép này đi, một đứa nhỏ sáu tuổi mà vẫn có thể nói được những lời đó!Vì sợ Đại Kiều sợ hãi, bà ấy nén giận dịu dàng nói: "Đau không? Bây giờ đến nhà dì Tuệ đi, dì Tuệ đưa rượu thuốc cho cháu bôi nha."Đại Kiều vội xua tay: "Cảm ơn, dì, Tuệ, cháu, không, đau.”Cô rất thích dì Tuệ.Dì Tuệ không chỉ có ngoại hình xinh đẹp mà còn đối xử rất rốt với cô, dì thường lén đút đồ ăn cho cô.
Em trai Đông Lâm cũng rất dễ thương, khi cười sẽ lộ ra hai chiếc răng sữa, cậu bé luôn đi theo cô, âm thanh nũng nịu gọi cô là chị.Lâm Tuệ thấy khuôn mặt nhỏ nhắn của cô có da có thịt hơn trước, không biết nên vui hay nên buồn: “Sao cháu lại đến đây một mình?”Đại Kiều chỉ vào khu rừng phía trước, nhẹ giọng nói: “Cháu, đi, nhặt, cành, cây, khô.”Lâm Tuệ cởi chiếc giỏ của mình ra, không nói một lời, đổ hết cành cây khô vào giỏ phía sau lưng Đại Kiều.."Không, không...không...” Đại Kiều càng gấp gáp nói càng lắp bắp.“Cầm lấy đi, một lát nữa dì Tuệ sẽ đi nhặt lại là được, con mau về đi, đừng làm cho… cha con phải lo lắng.” Lâm Tuệ không để cô từ chối, nhưng khi nói đến cha cô thì bà ấy khựng lại một chút.Đại Kiều không để ý đến sự kỳ lạ của bà ấy, đôi mày thanh tú nhíu chặt lại giống như hai con sâu róm.Lâm Tuệ biết cô sợ sẽ gây phiền phức cho mình nên trong lòng cũng mềm nhũn.Bà ấy đưa tay xoa xoa mái tóc bồng bềnh của cô, khẽ thì thầm: “Bảo bối, ngoan ngoãn giữ lấy, khi lớn lên lại giúp lại dì Tuệ, được không?”Đại Kiều nghiêng đầu suy nghĩ một hồi, cảm thấy vậy cũng không tệ, liền cười lộ ra hàm răng nhỏ: "Được, về sau, con, giúp, dì Tuệ, làm, việc, nhà.”Thực ra khi cô không căng thẳng hay gấp gáp, chỉ cần cô nói chậm thì tình trạng nói lắp sẽ đỡ hơn rất nhiều, nhưng ở nhà, mẹ cô lại không kiên nhẫn nghe cô nói và luôn tỏ vẻ khó chịu thì sao cô không được khẩn trương được?Thấy Đại Kiều và Lâm Tuệ đi rồi, vợ Tống Kim Lai chạy ra khỏi nhà nhổ nước bọt vào bóng dáng của Lâm Tuệ: "Phì, cái quái gì vậy, còn muốn quản lên trên đầu tôi.”Mẹ Cẩu Đản nghe thấy động tĩnh cũng đi ra theo, trong tay vẫn mà khuấy thức ăn cho gà: “Cẩn thận lát nữa lại cô ta lại chạy đến chỗ thím Tú Chi để mách lẻo cô đó!”Tống Kim Lai vẻ mặt nghiêm nghị: “Cô ta dám! Nếu cô ta dám mách lẻo, tôi sẽ nói tin cô ta thích Kiều Lão Nhị ra ngoài, xem đến lúc đó ai mất mặt hơn!”“Trời ơi, thật không? Cô nói Lâm Tuệ thích Kiều Lão Nhị?” Mặt mẹ Cẩu Đản đầy hưng phấnTống Kim Lai cằm ngẩng cao, khoe khoang nói: "Nếu không cô nghĩ sao cô ta lại đối tốt với tai họa Đại Kiều kia? Không phải là do thích Kiều Lão Nhị sao, cô ta rất lẳng lơ nha! Hồi đó...”Nghe mấy chuyện bát quái về tình ái này mẹ Cẩu Đản cũng không thèm quan tâm cho gà ăn, nghe vợ Tống Kim Lai nói đến mức nước miếng bay tứ tung.Sau khi chia tay với dì Tuệ, Đại Kiều không về nhà ngay mà vẫn đeo trên lưng chiếc giỏ đi về phía nhà họ Phương ở phía bắc thôn..
Chị gái...!chị ấy hình như rất muốn mẹ và cha ly hôn.”Ngực Phương Tiểu Quyên đột nhiên cảm giác như có cái gì đó chọc phải, tức giận đến mức đỏ bừng cả mặt: “Đúng là tai họa trời giáng, mẹ biết ngay là nó giở trò quỷ mà!” Bà ta biết ngay Tiểu Kiều của bà sao có thể nói những lời đó chứ, loại người xấu xa, tuổi không lớn nhưng tâm tư thì không nhỏ, rõ ràng là xúi giục Tiểu Kiều bảo bà ta và Kiều Chân Quân ly hôn!Cho rằng như vậy thì nó sẽ không phải bị đuổi ra khỏi nhà sao?Nằm mơ đi!“Tiểu Kiều, sau này nhớ tránh xa con nhỏ sao chổi đó ra một chút, đừng để vận rủi của nó liên lụy!” Phương Tiểu Quyển tức giận gằn giọng nói.“Vâng, con đều nghe mẹ.” Tiểu Kiều hơi nghiêng đầu, bộ dáng thuần khiết lại ưa nhìn.Phương Tiểu Quyên thấy con gái ngoan ngoãn nghe lời như vậy đột nhiên thấy cơn tức giận vơi đi rất nhiều, bà ta ôm tâm can bảo bối vào lòng mà kêu lên.--------Từng tầng mây xuống thấp, bầu trời xám xịt, những cánh đồng cỏ khô phủ đầy sương, lạnh đến nỗi răng run lên cầm cập.Trong sân nhỏ nhà họ Kiều “két...” một tiếng, cánh cửa phòng chứa củi ở phía xa bên phải được mở ra, Đại Kiều vươn nửa đầu ra khỏi đó, không khí lạnh lẽo buổi sáng xông thẳng vào mặt khiến cô run lên rùng mình một cái.Cô hà hơi vào tay, xoa xoa đôi bàn tay lạnh ngắt, chạy ra sân thở một hơi, cầm chổi bắt đầu nghiêm túc quét dọn.Đến khi sân nhỏ được dọn dẹp sạch sẽ, khuôn mặt non nớt vốn có chút nở nang vì ăn no ngủ kỹ của cô mấy ngày nay đã nóng đến đỏ bừng, ánh nắng ban mai xuyên qua những đám mây dày chiếu vào khuôn mặt cô như được mạ một lớp ánh vàng.Quét sân xong, cô chạy vào bếp lấy một củ khoai lang trong túi giẻ trên mặt đất rồi rửa sạch, gọt vỏ rồi cắt thành từng miếng nhỏ rồi cho luộc chung với hai cây hoa màu còn vỏ khoai lang thì băm nhỏ ra cho gà ăn.Con gà mái Cô Cô đã năm ngày không đẻ trứng.Từ khi bị liệt, cha cô thường xuyên nhìn chằm chằm lên mái nhà, cả ngày không nói được lời nào, mấy ngày nay càng im lặng, cơm cũng ăn ít hơn.Cô muốn làm một ít món ăn ngon cho cha cô để cha cô mau chóng khỏe lại, nhưng gà Cô Cô mãi không đẻ trứng khiến cô thực sự rất gấp.Cô đổ vỏ khoai đã băm nhỏ vào chuồng gà, giọng nói mềm mại: "Cô Cô, chúng ta thương, lượng, ta, cho, mi, ăn, ngon, mi, ngoan, ngoãn, đẻ, trứng, cho, ta, được không?” Gà mái Cô Cô kêu, ăn rất vui vẻ.Đại Kiều mím miệng, mi mắt cong cong: "Vậy thì, ta, coi, như, mi, đồng, ý, nhé?”“Cục tác.”Khi giặt và phơi quần áo xong, mặt trời đã lên cao, cô bưng hai bát cháo mang vào phòng cha, hai cha con ăn với dưa chua.Kiều Chấn Quân nhìn Đại Kiều mấy lần muốn nói lại thôi.Lần này Phương Tiểu Quyên đã về nhà mẹ hơn năm ngày rồi, trước đây bà ta cáu kỉnh ông còn có thể đi đón bà ta, nhưng bây giờ...Ông biết Phương Tiểu Quyên muốn dùng chuyện này để ép buộc ông vào khuôn khổ, nhưng ông thực sự không làm được.Đại Kiều mới có sáu tuổi, nếu con bé thực sự bị đuổi ra ngoài, vậy so với việc trực tiếp giết con bé có gì khác nhau?Đại Kiều nhìn lên thấy cha cô đang nhìn chằm chằm vào mình, bát cháo vẫn còn hơn phân nửa, cô nghiêng đầu hỏi: “Cha, cha không ăn sao?” “Cha ăn no rồi, con ăn thêm đi.” Kiều Chấn Quân bưng bát lên muốn đổ cháo sang.Đại Kiều vội vàng che bát lại: “Cha, ăn đi, con, con no rồi, con no rồi.”Kiều Chấn Quân càng cảm thấy khó chịu khi thấy đứa trẻ ngoan ngoãn lại hiểu chuyện như vậy.Bây giờ ông bị liệt, Phương Tiểu Quyên lại không thích đứa nhỏ này, con bé lại bị nói lắp, sau này đứa nhỏ này phải làm sao bây giờ?Kiều Chấn Quân buồn đến mức như đang ngâm mình trong nước đắng.Đại Kiều không biết suy nghĩ của cha mình, ăn sáng xong liền chuẩn bị đi cánh rừng phía đông nhặt ít cành khô lá vụn về, trong nhà rơm khô và thân cây cũng không còn dùng được mấy ngày nữa.Sau khi nói với cha một tiếng, cô đeo một chiếc giỏ trên lưng đi ra ngoài.Kiều Chấn Quân ở trong nhà lớn tiếng nói: “Cẩn thận một chút, đừng đi quá xa.”“Biết, ạ, cha, đừng, lo!” Mùa đông không có việc gì làm, buổi sáng sau khi làm việc nhà xong, phụ nữ thích ngồi ở cửa phơi nắng đóng đế giày, một bên cùng các bậc cha mẹ nói chuyện đông chuyện tây.Khi Đại Kiều đeo chiếc giỏ trên lưng đi ngang qua, đúng lúc bị vợ của Tống Kim Lai bắt lấy tay: "Ồ, đây không phải là Đại Kiều à? Mẹ cháu đã về chưa?"Tay Đại Kiều bị cầm đến phát đau, cô muốn rút về nhưng vợ của Tống Kim Lai nắm chặt không buông: "Không, không, về, đây.""Trời ạ, đã gần sáu ngày rồi, sao bà ấy vẫn chưa về? Mẹ cháu định ly hôn với cha cháu nên không quay về đúng không?"Khuôn mặt Đại Kiều đột nhiên trắng bệch.Cô biết ly hôn là như thế nào, một lần khi mẹ cô cãi nhau với cha cô, bà ta đã dọa là sẽ ly hôn.Mẹ Cẩu Đản hù dọa nói: “Thím nói cho cháu biết, nếu mẹ cháu thật sự ly hôn với cha cháu, bà ấy nhất định sẽ không cần cháu, bà ấy chỉ mang em gái Tiểu Kiều của cháu đi thôi!”Vợ của Tống Kim Lai càng hăng hái: “Thật là đáng thương.
Nếu như thực sự ly hôn thì cháu nghĩ cháu với cha cháu phải làm sao bây giờ? Cha cháu bị liệt, cháu lại bị nói lắp, về sau có ai dám lấy cháu?”Đại Kiều dùng sức rút tay mình lại, khuôn mặt nhỏ nhắn đã đỏ bừng.Lâm Tuệ vừa nhặt cành cây ở cánh rừng phía đông về thấy một màn này liền lạnh giọng quát: "Mấy người đủ rồi! Nói mấy lời này với một đứa trẻ sáu tuổi, lương tâm mấy người không thấy đau sao?”Mẹ Cẩu Đản và vợ của Tống Kim Lai hoảng sợ, Đại Kiều nhân cơ hội giãy giụa thoát ra chạy đến trốn sau lưng Lâm Tuệ.Khi vợ Tống Kim Lai nhìn rõ là ai, bàn tay suýt chọc vào mặt bà ấy: "Cô xen vào việc người khác, cô xen vào việc người khác!! Có thời gian này sao cô không đi mà tìm cha cho Đông Lâm đi?"Lâm Tuệ là con gái út của Lâm Đại Phát đầu thôn, vài năm trước đã kết hôn với một nam thanh niên có học thức trong làng.
Hai người có một con trai.
Hai năm trước, nam thanh niên trí thức này về thành phố, đến bây giờ vẫn không thấy quay trở lại.Lúc đầu bà ấy nghĩ nam thanh niên trí thức kia chắc chắn đã bỏ vợ và con trai mình, nhưng sau đó bà ấy biết được anh ấy đã chết đuối vì rơi xuống sông, Lâm Tuệ cũng trở thành góa phụ.Lời nói này của vợ Tống Kim Lai vô cùng quá đáng, những ngón tay của Lâm Tuệ run lên vì tức giận: "Nếu chị không cảm thấy quá đáng thì chúng ta đến tìm thím Tú Chi để xem bà ấy cho là tôi xen vào việc người khác hay dùng một tát tát chết chị.”Kiều Tú Chi là một người cực kì bênh người nhà, dù không quan tâm lắm đến cháu gái Đại Kiều của mình, nhưng nếu người ngoài dám bắt nạt người nhà họ Kiều, bà nhất định phải tát người ta răng rơi đầy đất..Mí mắt của vợ Tống Kim Lai run lên: "Tôi còn chưa cho gà ăn, tôi không có thời gian cùng cô nói chuyện!"Bà ta nói xong liền vội vàng xoay người bỏ chạy giống như có ma đuổi theo.Lòng bàn chân của mẹ Cẩu Đảm cũng như được bôi dầu: “Tôi cũng đi cho gà ăn.”Lâm Tuệ nhìn bóng lưng của họ, khi bà ấy nhìn lại, bà ấy thấy bàn tay của Đại Kiều đã đỏ lên vì bị nấm thì không khỏi cảm thấy tức giận.
Sao ông trời không trừng trị mấy người phụ nữ không biết giữ mồm mép này đi, một đứa nhỏ sáu tuổi mà vẫn có thể nói được những lời đó!Vì sợ Đại Kiều sợ hãi, bà ấy nén giận dịu dàng nói: "Đau không? Bây giờ đến nhà dì Tuệ đi, dì Tuệ đưa rượu thuốc cho cháu bôi nha."Đại Kiều vội xua tay: "Cảm ơn, dì, Tuệ, cháu, không, đau.”Cô rất thích dì Tuệ.Dì Tuệ không chỉ có ngoại hình xinh đẹp mà còn đối xử rất rốt với cô, dì thường lén đút đồ ăn cho cô.
Em trai Đông Lâm cũng rất dễ thương, khi cười sẽ lộ ra hai chiếc răng sữa, cậu bé luôn đi theo cô, âm thanh nũng nịu gọi cô là chị.Lâm Tuệ thấy khuôn mặt nhỏ nhắn của cô có da có thịt hơn trước, không biết nên vui hay nên buồn: “Sao cháu lại đến đây một mình?”Đại Kiều chỉ vào khu rừng phía trước, nhẹ giọng nói: “Cháu, đi, nhặt, cành, cây, khô.”Lâm Tuệ cởi chiếc giỏ của mình ra, không nói một lời, đổ hết cành cây khô vào giỏ phía sau lưng Đại Kiều.."Không, không...không...” Đại Kiều càng gấp gáp nói càng lắp bắp.“Cầm lấy đi, một lát nữa dì Tuệ sẽ đi nhặt lại là được, con mau về đi, đừng làm cho… cha con phải lo lắng.” Lâm Tuệ không để cô từ chối, nhưng khi nói đến cha cô thì bà ấy khựng lại một chút.Đại Kiều không để ý đến sự kỳ lạ của bà ấy, đôi mày thanh tú nhíu chặt lại giống như hai con sâu róm.Lâm Tuệ biết cô sợ sẽ gây phiền phức cho mình nên trong lòng cũng mềm nhũn.Bà ấy đưa tay xoa xoa mái tóc bồng bềnh của cô, khẽ thì thầm: “Bảo bối, ngoan ngoãn giữ lấy, khi lớn lên lại giúp lại dì Tuệ, được không?”Đại Kiều nghiêng đầu suy nghĩ một hồi, cảm thấy vậy cũng không tệ, liền cười lộ ra hàm răng nhỏ: "Được, về sau, con, giúp, dì Tuệ, làm, việc, nhà.”Thực ra khi cô không căng thẳng hay gấp gáp, chỉ cần cô nói chậm thì tình trạng nói lắp sẽ đỡ hơn rất nhiều, nhưng ở nhà, mẹ cô lại không kiên nhẫn nghe cô nói và luôn tỏ vẻ khó chịu thì sao cô không được khẩn trương được?Thấy Đại Kiều và Lâm Tuệ đi rồi, vợ Tống Kim Lai chạy ra khỏi nhà nhổ nước bọt vào bóng dáng của Lâm Tuệ: "Phì, cái quái gì vậy, còn muốn quản lên trên đầu tôi.”Mẹ Cẩu Đản nghe thấy động tĩnh cũng đi ra theo, trong tay vẫn mà khuấy thức ăn cho gà: “Cẩn thận lát nữa lại cô ta lại chạy đến chỗ thím Tú Chi để mách lẻo cô đó!”Tống Kim Lai vẻ mặt nghiêm nghị: “Cô ta dám! Nếu cô ta dám mách lẻo, tôi sẽ nói tin cô ta thích Kiều Lão Nhị ra ngoài, xem đến lúc đó ai mất mặt hơn!”“Trời ơi, thật không? Cô nói Lâm Tuệ thích Kiều Lão Nhị?” Mặt mẹ Cẩu Đản đầy hưng phấnTống Kim Lai cằm ngẩng cao, khoe khoang nói: "Nếu không cô nghĩ sao cô ta lại đối tốt với tai họa Đại Kiều kia? Không phải là do thích Kiều Lão Nhị sao, cô ta rất lẳng lơ nha! Hồi đó...”Nghe mấy chuyện bát quái về tình ái này mẹ Cẩu Đản cũng không thèm quan tâm cho gà ăn, nghe vợ Tống Kim Lai nói đến mức nước miếng bay tứ tung.Sau khi chia tay với dì Tuệ, Đại Kiều không về nhà ngay mà vẫn đeo trên lưng chiếc giỏ đi về phía nhà họ Phương ở phía bắc thôn..
Bình luận truyện