Đoàn Tàu Luân Hồi - Khởi Động Lại [Không Giới Hạn]
Chương 108: Phần 3: Trấn Trang Phủ thời dân quốc - Chương 9
Nhóm người Ngũ Hạ Cửu không ở trong phòng được bao lâu, đã bị người giúp việc của nhà họ Trình gọi đi tới đại sảnh, nói là sở trưởng Lý có chuyện muốn phân phó.
Sau khi bọn họ đi qua, phát hiện hầu như tất cả mọi người đều đến đông đủ, ngoài sở trưởng Lý, còn có đội phó Thời, cảnh sát trưởng Trình và Trình Kế Minh.
Thậm chí ngay cả cô chủ Trang Diệu Linh cũng ngồi trên ghế ở đại sảnh, cô ấy dùng khăn tay che miệng và ho nhẹ, sắc mặt còn tái nhợt hơn so với hôm qua.
Có lẽ là bởi vì đêm qua cô ấy đã tận mắt nhìn thấy ông chủ Trang biến thành cương thi.
Đứng phía sau Trang Diệu Linh là một nha hoàn và Hoa Nguyệt.
Đây là có chuyện gì muốn nói?
Ngũ Hạ Cửu và ngài V không khỏi liếc nhìn nhau, ngay sau đó bọn họ đứng yên ở đại sảnh, chờ đợi lệnh của sở trưởng Lý.
Sở trưởng Lý nói: “Thôn Trang Phủ lại là ôn dịch lại là cương thi, hiện tại đã có uy hϊếp nghiêm trọng tới an toàn của Trấn Trang Phủ chúng ta.”
“Nếu tôi đến Trấn Trang Phủ nhậm chức, tôi cũng không thể mặc kệ những chuyện này.”
“Cho nên, tôi có nhiệm vụ giáo cho các cậu là đi điều tra thôn Trang Phủ, nhìn xem có chuyện gì đang xảy ra ở nơi đó.”
“Một đội cảnh sát, tôi đã nhìn thấy biểu hiện dũng cảm của mọi người đêm hôm qua, tôi tin rằng mọi người có thể hoàn thành xuất sắc nhiệm vụ lần này, thuận lợi mang về tin tức của thôn Trang Phủ.”
【 chúc mừng hành khách kích hoạt nhiệm vụ chi nhánh —— “Nhiệm vụ từ sở trưởng Lý”, số lượng hành khách tham gia: Từ sở trưởng Lý tự do quyết định. 】
【 yêu cầu tham gia: Không có yêu cầu đặc biệt, nhưng vui lòng mang theo dụng cụ tự vệ. Thời gian tham gia: Không giới hạn. 】
Xem ra cần phải tiếp thu nhiệm vụ chi nhánh.
Nhưng nếu là tất cả bọn họ đều rời đi Trấn Trang Phủ, bên người sở trưởng Lý sẽ không người bảo vệ…
Tuy rằng còn có ba đội cảnh sát khác, nhưng ai cũng hiểu được, nếu thực sự gặp được nguy hiểm quỷ dị không phản kháng, cho dù là ba hay bốn đội ngũ vẫn là vô dụng.
Huống chi, sở trưởng Lý hiện tại còn sống trong nhà họ Trình.
Trong tình huống chưa phát hiện tên trộm, bên người sở trưởng Lý cần thiết phải có ít nhất một hành khách đi theo.
Rốt cuộc bọn họ muốn bảo đảm lời nhắc nhở của Xa Hạ Thế Giới —— “Bảo vệ an toàn sở trưởng Lý” không thể sai được.
Vì vậy, Ngũ Hạ Cửu nói: “Sở trưởng, nếu chúng ta đều đi thôn Trang Phủ, không phải sẽ không có người bảo vệ ông sao.”
“Nếu lúc sau lại có cương thi đột kích đánh vào nhà họ Trình, ông có thể chắc chắn những người cảnh sát khác có thể bắt được cương thi?”
Ngay khi lời này được nói ra, cảnh sát trưởng Trình lập tức có cảm giác không yên tâm.
Ông ấy không khỏi nghiêng người quay đầu nói với sở trưởng Lý:
“Chuyện này, chúng ta cần phải suy xét một lần nữa, cũng không thể đưa tất cả bọn họ đều đi tới thôn Trang Phủ.”
“Lưu lại một hoặc hai người ở lại bảo vệ nhà họ Trình và sự an toàn của sở trưởng, ông xem……”
Sở trưởng Lý suy nghĩ một lúc mới gật đầu nói:
“Chính xác, vậy…… Cậu, còn có cậu, hai người ở lại đây.”
Ông ta duỗi tay chỉ hai người.
Một người là Chung Nam, còn có một người là lão Cẩu.
Lão Cẩu không nghĩ tới gã ta nằm trong số những người ở lại, trong lúc nhất thời cảm thấy chính mình rất may mắn.
Gã ta không cần nghĩ cũng biết thôn Trang Phủ giờ phút này sẽ có bao nhiêu nguy hiểm, chính là một cái đầm rồng hang hổ, có thể có thứ gì đó đang chờ bọn họ, và thậm chí có thể không còn con đường quay trở về.
Tất nhiên tốt nhất là không nên đi.
Cho nên, lão Cẩu cố hết sức để duy trì vẻ mặt vui sướng, trả lời: “Đúng vậy”.
Chung Nam nhưng thật ra rất bình tĩnh, chỉ là có chút lo lắng nhìn về nhóm người Ngũ Hạ Cửu.
Lúc này, đội phó Thời nói:
“Sở trưởng, nếu không hãy để tôi mang đội đi thôn Trang Phủ, chỉ có bọn họ đi thôi, tôi cũng không yên tâm lắm, lỡ như có người bỏ chạy……”
“Ai sẽ bỏ chạy.”
Jack nhịn không được ngắt lời anh.
Đội phó Thời nâng mắt nhìn cậu ta, ánh mắt bị thấu kính che đi một phần, khóe miệng câu lên nhưng trên mặt không có một chút ý cười nói:
“Không có, tất nhiên là tốt nhất.”
“Huống hồ, tôi nói là cậu sao, không cần kích động.”
Jack bị hắn anh nhìn đến mức bỗng nhiên im miệng, nuốt nuốt nước miếng, không hề mở miệng nói chuyện thêm, nhưng trong lòng lại không khỏi chửi thầm —— chẳng qua chỉ là một cái NPC, có gì ghê gớm.
Sở trưởng Lý nói: “Như vậy cũng tốt, được rồi, vậy cậu mang đội đi thôi, chú ý an toàn.”
“Hôm nay, trước tiên các cậu đi ra ngoài mua một ít dụng cụ vũ khí như cây đao, còn có một ít chân lừa đen và gạo nếp dùng để đối phó cương thi, mọi thứ yêu cầu chuẩn bị đầy đủ hết.”
“Sáng mai sẽ xuất phát đi thôn Trang Phủ và trở về trước khi trời tối.”
“Được, tôi đã biết, sở trưởng.” Đội phó Thời nói.
Sau khi phân phó xong, sở trưởng Lý làm cho bọn họ rời đi.
Sáng nay, cảnh sát trưởng Trình sai người tìm được hai con ngựa, đích thân sở trưởng Lý viết một bức thư mời vị đạo trưởng kia tới đây, ngay sau đó làm cho hai người cảnh sát trong đội hai vội vã thúc ngựa ra khỏi Trấn Trang Phủ đi tìm người.
Nhưng muốn tìm người, thật sự phải tốn rất nhiều thời gian, không biết khi nào mới có thể trở về.
Để không lãng phí thời gian, lão Cẩu và Chung Nam ở tại nhà họ Trình, nhóm người Ngũ Hạ Cửu còn lại đi ra ngoài mua đồ vật cần thiết trước khi đến thôn Trang Phủ.
Rốt cuộc ngoại trừ súng ngắn trong tay bọn họ, bọn họ không có bất kỳ dụng cụ nào có thể đối phó được với cương thi.
Đội phó Thời dẫn mọi người đi lại trên con đường trống rỗng ở Trấn Trang Phủ, rõ ràng là ban ngày, nhưng lại yên tĩnh đến mức chỉ có thể nghe tiếng bước chân của chính mình.
Nghĩ đến sáng ngày mai bọn họ phải khởi hành đi thôn Trang Phủ, Vương Tiểu Minh không khỏi thì thào nói: “Tôi, tôi cũng muốn ở lại nhà họ Trình.”
Bởi vì “Thân phận” bạn gái Hoa Nguyệt của anh ta không thuộc đội cảnh sát, cho nên khi sở trưởng Lý phái làm nhiệm vụ đương nhiên sẽ loại bỏ cô ấy.
Hoa Nguyệt cũng có thể ở lại nhà họ Trình và không cần đi đến thôn Trang Phủ.
Nghe những lời nói lẩm bẩm của anh ta, Jack nói:
“Cậu cũng có thể không đi.”
Vương Tiểu Minh kinh hỉ quay đầu lại hỏi:
“Tôi có thể không đi sao?”
Jack ha hả cười lạnh hai tiếng:
“Nhiệm vụ chi nhánh đã bắt đầu rồi, nhân vật đã được lựa chọn, cậu cảm thấy có thể không đi sẽ không có vấn đề sao?”
“Đừng ngây thơ, không bằng bây giờ cậu nên suy nghĩ tốt cách sống sót ở thôn Trang Phủ còn hơn.”
“Tuy rằng nói là sáng mai chúng ta sẽ phải đi sớm, trước khi trời tối sẽ trở về, nhưng ai có thể đảm bảo trên đường không gặp được chuyện ngoài ý muốn.”
“Làm nhiệm vụ chi nhánh này ở Xa Hạ Thế Giới, tôi không cho rằng chúng ta sẽ không gặp nguy hiểm, an toàn mà trở về.”
Mặt của Vương Tiểu Minh bị tái đi sau những nói của Jack.
Giáo sư Đường đẩy mắt kính nói:
“Cậu ta nói không sai, một khi nhiệm vụ chi nhánh được mở ra, thì không có khả năng lùi bước.”
“Vì số lượng người tham gia không phải do chúng ta quyết định, chúng ta nên chuẩn bị mọi thứ từ bây giờ để bảo đảm an toàn cho bản thân, ít nhất là có thể sống sót trở về từ thôn Trang Phủ.”
“Còn nữa, ở trong thôn Trang Phủ có khả năng rất lớn để tìm thêm thông tin và manh mối, điều này có nghĩa là những tấm vé tàu cuối cùng mà chúng ta nhận được sẽ có thời gian sống kéo dài, có lợi và có hại.”
Sắc mặt Vương Tiểu Minh có chút tốt hơn, anh ta chậm rãi thở ra một hơi, ừ một tiếng.
Đội phó Thời đi một mình ở phía trước, dường như anh vẫn không nhận ra được những động tĩnh ở sau lưng.
Sau một lúc lâu, anh dừng lại bước chân, xoay người nói với nhóm người Ngũ Hạ Cửu:
“Chúng ta tách ra ở đây, hai người một tổ đi mua đồ vật trở về.”
Trước khi bọn họ đi ra ngoài, những người giúp việc nhà họ Trình đã chỉ rõ đường đi.
Tuy rằng hầu như tất cả mọi người ở Trấn Trang Phủ đều đóng cửa không đi ra ngoài, nhưng người bán cũng không từ chối những người chủ động tới cửa mua đồ vật.
Quyết định cuối cùng là ngài V và Jack đi mua gạo nếp, giáo sư Đường và Vương Tiểu Minh đi mua chân lừa đen, chu sa và lá bùa.
Còn đội phó Thời và Ngũ Hạ Cửu đi mua những cây đao.
Những người giúp việc của nhà họ Trình nói rằng Trấn Trang Phủ có một cửa hàng chuyên môn bán lá bùa và chu sa, dây thừng đỏ và nến hương, đó chính là cửa hàng kinh doanh đồ người chết.
Trước kia có những người thợ săn xác chết đi ngang qua Trấn Trang Phủ sẽ thỉnh thoảng đi đến cửa hàng kia mua sắm đồ vật, rảnh rỗi còn sẽ nói những điều họ gặp phải khi truy đuổi xác sống.
Tin đồn về cương thi là cảnh sát trưởng Trình nghe được từ nơi đó, nói không chừng cũng có chân lừa đen được bán ở đó.
Trước khi tách ra, Ngũ Hạ Cửu nói:
“Để ý xem trong cửa hàng đó có gương bát quái và kiếm gỗ đào hay không, không có kiếm gỗ đào, gỗ đào chi cũng đúng.”
“Gương bát quái là kim thủy chi tinh, bên trong sáng, bên ngoài tối, có tác dụng cảnh báo trước.”
“Kiếm gỗ đào không cần tôi nói thêm, mọi người cũng đều hiểu rõ.”
Vương Tiểu Minh: “Tôi biết con gà trống và máu chó đen là thứ cần thiết để đối phó với cương thi, khi chúng ta mua đồ vật cần chú ý một chút.”
Ngài V: “Giao gà trống và máu chó đen cho chúng tôi đi.”
Chẳng bao lâu sau, nhóm người tách ra.
Ngũ Hạ Cửu đi đội phó Thời về một hướng.
Hai người im lặng bước đi, không nói chuyện với nhau.
Sau khi rẽ qua một con phố, bọn họ đột nhiên nghe được tiếng búa đập sắt ở phía trước truyền đến, và khi hai người đến gần càng thêm rõ ràng.
Ngũ Hạ Cửu và đội phó Thời liếc nhìn nhau, ngay sau đó hai người bọn họ bước nhanh về hướng có tiếng búa.
Trong tình huống không ai dám ra khỏi nhà ở Trấn Trang Phủ, thế nhưng thật sự có người vẫn ở bên ngoài không ngừng bổ sắt.
Khi Ngũ Hạ Cửu và đội phó Thời đến đây, có một người đàn ông đang ở bên cạnh lò đưa lưng về phía bọn họ, gã ta lấy ra một khối sắt còn đỏ nóng từ trên bếp.
Sau đó, người đàn ông xoay người đối mặt với Ngũ Hạ Cửu và đội phó Thời.
Gã ta đột nhiên nhìn thấy hai người xuất hiện ngoài gian hàng, cũng chưa như kinh ngạc dò hỏi, chỉ là sau khi nhàn nhạt nâng lên mí mắt, gã ta liền tiếp tục im lặng làm việc.
Gã ta cầm một cây búa gõ lần lượt vào khối sắt đỏ, tia lửa từ khối sắt văng ra khắp nơi.
Ngũ Hạ Cửu sửng sốt trong giây lát trước hình dáng của người đàn ông.
Bởi vì toàn bộ khuôn mặt của người này đã bị thiêu bỏng đến hủy dung, không, không phải bị thiêu, mà là……
Ánh mắt của Ngũ Hạ Cửu không khỏi dừng lại vết sẹo dưới cánh tay không ngừng rèn sắt của người nọ—— nó giống như là một vết sẹo bị đánh dấu bởi miếng sắt.
Cái này tới cái khác, có một số chỗ rõ ràng đã bị đánh dấu liên tiếp vài lần, hoàn toàn không nhận ra hình dạng ban đầu.
Trên gương mặt không còn một làn da nguyên vẹn, nhìn có vẻ dữ tợn và gớm ghiếc.
Thân hình gã cao to, dường như bởi vì thường xuyên không ngừng làm nghề rèn, cả người cơ bắp phồng lên, gã ta chỉ mặc một chiếc áo khoác cộc tay và một chiếc áo tạp dề chống cháy.
Và những làn da bị lộ ra tới hầu hết đều có sẹo…
Điều gì đã xảy ra với người đàn ông này?
“Có việc?”
Dường như là thấy hai người bọn họ chỉ đứng trước quầy hàng không lên tiếng, người đàn ông mở miệng, giọng nói khàn khàn khó nghe.
Ngũ Hạ Cửu mới nói: “Mua đao.”
Sau khi bọn họ đi qua, phát hiện hầu như tất cả mọi người đều đến đông đủ, ngoài sở trưởng Lý, còn có đội phó Thời, cảnh sát trưởng Trình và Trình Kế Minh.
Thậm chí ngay cả cô chủ Trang Diệu Linh cũng ngồi trên ghế ở đại sảnh, cô ấy dùng khăn tay che miệng và ho nhẹ, sắc mặt còn tái nhợt hơn so với hôm qua.
Có lẽ là bởi vì đêm qua cô ấy đã tận mắt nhìn thấy ông chủ Trang biến thành cương thi.
Đứng phía sau Trang Diệu Linh là một nha hoàn và Hoa Nguyệt.
Đây là có chuyện gì muốn nói?
Ngũ Hạ Cửu và ngài V không khỏi liếc nhìn nhau, ngay sau đó bọn họ đứng yên ở đại sảnh, chờ đợi lệnh của sở trưởng Lý.
Sở trưởng Lý nói: “Thôn Trang Phủ lại là ôn dịch lại là cương thi, hiện tại đã có uy hϊếp nghiêm trọng tới an toàn của Trấn Trang Phủ chúng ta.”
“Nếu tôi đến Trấn Trang Phủ nhậm chức, tôi cũng không thể mặc kệ những chuyện này.”
“Cho nên, tôi có nhiệm vụ giáo cho các cậu là đi điều tra thôn Trang Phủ, nhìn xem có chuyện gì đang xảy ra ở nơi đó.”
“Một đội cảnh sát, tôi đã nhìn thấy biểu hiện dũng cảm của mọi người đêm hôm qua, tôi tin rằng mọi người có thể hoàn thành xuất sắc nhiệm vụ lần này, thuận lợi mang về tin tức của thôn Trang Phủ.”
【 chúc mừng hành khách kích hoạt nhiệm vụ chi nhánh —— “Nhiệm vụ từ sở trưởng Lý”, số lượng hành khách tham gia: Từ sở trưởng Lý tự do quyết định. 】
【 yêu cầu tham gia: Không có yêu cầu đặc biệt, nhưng vui lòng mang theo dụng cụ tự vệ. Thời gian tham gia: Không giới hạn. 】
Xem ra cần phải tiếp thu nhiệm vụ chi nhánh.
Nhưng nếu là tất cả bọn họ đều rời đi Trấn Trang Phủ, bên người sở trưởng Lý sẽ không người bảo vệ…
Tuy rằng còn có ba đội cảnh sát khác, nhưng ai cũng hiểu được, nếu thực sự gặp được nguy hiểm quỷ dị không phản kháng, cho dù là ba hay bốn đội ngũ vẫn là vô dụng.
Huống chi, sở trưởng Lý hiện tại còn sống trong nhà họ Trình.
Trong tình huống chưa phát hiện tên trộm, bên người sở trưởng Lý cần thiết phải có ít nhất một hành khách đi theo.
Rốt cuộc bọn họ muốn bảo đảm lời nhắc nhở của Xa Hạ Thế Giới —— “Bảo vệ an toàn sở trưởng Lý” không thể sai được.
Vì vậy, Ngũ Hạ Cửu nói: “Sở trưởng, nếu chúng ta đều đi thôn Trang Phủ, không phải sẽ không có người bảo vệ ông sao.”
“Nếu lúc sau lại có cương thi đột kích đánh vào nhà họ Trình, ông có thể chắc chắn những người cảnh sát khác có thể bắt được cương thi?”
Ngay khi lời này được nói ra, cảnh sát trưởng Trình lập tức có cảm giác không yên tâm.
Ông ấy không khỏi nghiêng người quay đầu nói với sở trưởng Lý:
“Chuyện này, chúng ta cần phải suy xét một lần nữa, cũng không thể đưa tất cả bọn họ đều đi tới thôn Trang Phủ.”
“Lưu lại một hoặc hai người ở lại bảo vệ nhà họ Trình và sự an toàn của sở trưởng, ông xem……”
Sở trưởng Lý suy nghĩ một lúc mới gật đầu nói:
“Chính xác, vậy…… Cậu, còn có cậu, hai người ở lại đây.”
Ông ta duỗi tay chỉ hai người.
Một người là Chung Nam, còn có một người là lão Cẩu.
Lão Cẩu không nghĩ tới gã ta nằm trong số những người ở lại, trong lúc nhất thời cảm thấy chính mình rất may mắn.
Gã ta không cần nghĩ cũng biết thôn Trang Phủ giờ phút này sẽ có bao nhiêu nguy hiểm, chính là một cái đầm rồng hang hổ, có thể có thứ gì đó đang chờ bọn họ, và thậm chí có thể không còn con đường quay trở về.
Tất nhiên tốt nhất là không nên đi.
Cho nên, lão Cẩu cố hết sức để duy trì vẻ mặt vui sướng, trả lời: “Đúng vậy”.
Chung Nam nhưng thật ra rất bình tĩnh, chỉ là có chút lo lắng nhìn về nhóm người Ngũ Hạ Cửu.
Lúc này, đội phó Thời nói:
“Sở trưởng, nếu không hãy để tôi mang đội đi thôn Trang Phủ, chỉ có bọn họ đi thôi, tôi cũng không yên tâm lắm, lỡ như có người bỏ chạy……”
“Ai sẽ bỏ chạy.”
Jack nhịn không được ngắt lời anh.
Đội phó Thời nâng mắt nhìn cậu ta, ánh mắt bị thấu kính che đi một phần, khóe miệng câu lên nhưng trên mặt không có một chút ý cười nói:
“Không có, tất nhiên là tốt nhất.”
“Huống hồ, tôi nói là cậu sao, không cần kích động.”
Jack bị hắn anh nhìn đến mức bỗng nhiên im miệng, nuốt nuốt nước miếng, không hề mở miệng nói chuyện thêm, nhưng trong lòng lại không khỏi chửi thầm —— chẳng qua chỉ là một cái NPC, có gì ghê gớm.
Sở trưởng Lý nói: “Như vậy cũng tốt, được rồi, vậy cậu mang đội đi thôi, chú ý an toàn.”
“Hôm nay, trước tiên các cậu đi ra ngoài mua một ít dụng cụ vũ khí như cây đao, còn có một ít chân lừa đen và gạo nếp dùng để đối phó cương thi, mọi thứ yêu cầu chuẩn bị đầy đủ hết.”
“Sáng mai sẽ xuất phát đi thôn Trang Phủ và trở về trước khi trời tối.”
“Được, tôi đã biết, sở trưởng.” Đội phó Thời nói.
Sau khi phân phó xong, sở trưởng Lý làm cho bọn họ rời đi.
Sáng nay, cảnh sát trưởng Trình sai người tìm được hai con ngựa, đích thân sở trưởng Lý viết một bức thư mời vị đạo trưởng kia tới đây, ngay sau đó làm cho hai người cảnh sát trong đội hai vội vã thúc ngựa ra khỏi Trấn Trang Phủ đi tìm người.
Nhưng muốn tìm người, thật sự phải tốn rất nhiều thời gian, không biết khi nào mới có thể trở về.
Để không lãng phí thời gian, lão Cẩu và Chung Nam ở tại nhà họ Trình, nhóm người Ngũ Hạ Cửu còn lại đi ra ngoài mua đồ vật cần thiết trước khi đến thôn Trang Phủ.
Rốt cuộc ngoại trừ súng ngắn trong tay bọn họ, bọn họ không có bất kỳ dụng cụ nào có thể đối phó được với cương thi.
Đội phó Thời dẫn mọi người đi lại trên con đường trống rỗng ở Trấn Trang Phủ, rõ ràng là ban ngày, nhưng lại yên tĩnh đến mức chỉ có thể nghe tiếng bước chân của chính mình.
Nghĩ đến sáng ngày mai bọn họ phải khởi hành đi thôn Trang Phủ, Vương Tiểu Minh không khỏi thì thào nói: “Tôi, tôi cũng muốn ở lại nhà họ Trình.”
Bởi vì “Thân phận” bạn gái Hoa Nguyệt của anh ta không thuộc đội cảnh sát, cho nên khi sở trưởng Lý phái làm nhiệm vụ đương nhiên sẽ loại bỏ cô ấy.
Hoa Nguyệt cũng có thể ở lại nhà họ Trình và không cần đi đến thôn Trang Phủ.
Nghe những lời nói lẩm bẩm của anh ta, Jack nói:
“Cậu cũng có thể không đi.”
Vương Tiểu Minh kinh hỉ quay đầu lại hỏi:
“Tôi có thể không đi sao?”
Jack ha hả cười lạnh hai tiếng:
“Nhiệm vụ chi nhánh đã bắt đầu rồi, nhân vật đã được lựa chọn, cậu cảm thấy có thể không đi sẽ không có vấn đề sao?”
“Đừng ngây thơ, không bằng bây giờ cậu nên suy nghĩ tốt cách sống sót ở thôn Trang Phủ còn hơn.”
“Tuy rằng nói là sáng mai chúng ta sẽ phải đi sớm, trước khi trời tối sẽ trở về, nhưng ai có thể đảm bảo trên đường không gặp được chuyện ngoài ý muốn.”
“Làm nhiệm vụ chi nhánh này ở Xa Hạ Thế Giới, tôi không cho rằng chúng ta sẽ không gặp nguy hiểm, an toàn mà trở về.”
Mặt của Vương Tiểu Minh bị tái đi sau những nói của Jack.
Giáo sư Đường đẩy mắt kính nói:
“Cậu ta nói không sai, một khi nhiệm vụ chi nhánh được mở ra, thì không có khả năng lùi bước.”
“Vì số lượng người tham gia không phải do chúng ta quyết định, chúng ta nên chuẩn bị mọi thứ từ bây giờ để bảo đảm an toàn cho bản thân, ít nhất là có thể sống sót trở về từ thôn Trang Phủ.”
“Còn nữa, ở trong thôn Trang Phủ có khả năng rất lớn để tìm thêm thông tin và manh mối, điều này có nghĩa là những tấm vé tàu cuối cùng mà chúng ta nhận được sẽ có thời gian sống kéo dài, có lợi và có hại.”
Sắc mặt Vương Tiểu Minh có chút tốt hơn, anh ta chậm rãi thở ra một hơi, ừ một tiếng.
Đội phó Thời đi một mình ở phía trước, dường như anh vẫn không nhận ra được những động tĩnh ở sau lưng.
Sau một lúc lâu, anh dừng lại bước chân, xoay người nói với nhóm người Ngũ Hạ Cửu:
“Chúng ta tách ra ở đây, hai người một tổ đi mua đồ vật trở về.”
Trước khi bọn họ đi ra ngoài, những người giúp việc nhà họ Trình đã chỉ rõ đường đi.
Tuy rằng hầu như tất cả mọi người ở Trấn Trang Phủ đều đóng cửa không đi ra ngoài, nhưng người bán cũng không từ chối những người chủ động tới cửa mua đồ vật.
Quyết định cuối cùng là ngài V và Jack đi mua gạo nếp, giáo sư Đường và Vương Tiểu Minh đi mua chân lừa đen, chu sa và lá bùa.
Còn đội phó Thời và Ngũ Hạ Cửu đi mua những cây đao.
Những người giúp việc của nhà họ Trình nói rằng Trấn Trang Phủ có một cửa hàng chuyên môn bán lá bùa và chu sa, dây thừng đỏ và nến hương, đó chính là cửa hàng kinh doanh đồ người chết.
Trước kia có những người thợ săn xác chết đi ngang qua Trấn Trang Phủ sẽ thỉnh thoảng đi đến cửa hàng kia mua sắm đồ vật, rảnh rỗi còn sẽ nói những điều họ gặp phải khi truy đuổi xác sống.
Tin đồn về cương thi là cảnh sát trưởng Trình nghe được từ nơi đó, nói không chừng cũng có chân lừa đen được bán ở đó.
Trước khi tách ra, Ngũ Hạ Cửu nói:
“Để ý xem trong cửa hàng đó có gương bát quái và kiếm gỗ đào hay không, không có kiếm gỗ đào, gỗ đào chi cũng đúng.”
“Gương bát quái là kim thủy chi tinh, bên trong sáng, bên ngoài tối, có tác dụng cảnh báo trước.”
“Kiếm gỗ đào không cần tôi nói thêm, mọi người cũng đều hiểu rõ.”
Vương Tiểu Minh: “Tôi biết con gà trống và máu chó đen là thứ cần thiết để đối phó với cương thi, khi chúng ta mua đồ vật cần chú ý một chút.”
Ngài V: “Giao gà trống và máu chó đen cho chúng tôi đi.”
Chẳng bao lâu sau, nhóm người tách ra.
Ngũ Hạ Cửu đi đội phó Thời về một hướng.
Hai người im lặng bước đi, không nói chuyện với nhau.
Sau khi rẽ qua một con phố, bọn họ đột nhiên nghe được tiếng búa đập sắt ở phía trước truyền đến, và khi hai người đến gần càng thêm rõ ràng.
Ngũ Hạ Cửu và đội phó Thời liếc nhìn nhau, ngay sau đó hai người bọn họ bước nhanh về hướng có tiếng búa.
Trong tình huống không ai dám ra khỏi nhà ở Trấn Trang Phủ, thế nhưng thật sự có người vẫn ở bên ngoài không ngừng bổ sắt.
Khi Ngũ Hạ Cửu và đội phó Thời đến đây, có một người đàn ông đang ở bên cạnh lò đưa lưng về phía bọn họ, gã ta lấy ra một khối sắt còn đỏ nóng từ trên bếp.
Sau đó, người đàn ông xoay người đối mặt với Ngũ Hạ Cửu và đội phó Thời.
Gã ta đột nhiên nhìn thấy hai người xuất hiện ngoài gian hàng, cũng chưa như kinh ngạc dò hỏi, chỉ là sau khi nhàn nhạt nâng lên mí mắt, gã ta liền tiếp tục im lặng làm việc.
Gã ta cầm một cây búa gõ lần lượt vào khối sắt đỏ, tia lửa từ khối sắt văng ra khắp nơi.
Ngũ Hạ Cửu sửng sốt trong giây lát trước hình dáng của người đàn ông.
Bởi vì toàn bộ khuôn mặt của người này đã bị thiêu bỏng đến hủy dung, không, không phải bị thiêu, mà là……
Ánh mắt của Ngũ Hạ Cửu không khỏi dừng lại vết sẹo dưới cánh tay không ngừng rèn sắt của người nọ—— nó giống như là một vết sẹo bị đánh dấu bởi miếng sắt.
Cái này tới cái khác, có một số chỗ rõ ràng đã bị đánh dấu liên tiếp vài lần, hoàn toàn không nhận ra hình dạng ban đầu.
Trên gương mặt không còn một làn da nguyên vẹn, nhìn có vẻ dữ tợn và gớm ghiếc.
Thân hình gã cao to, dường như bởi vì thường xuyên không ngừng làm nghề rèn, cả người cơ bắp phồng lên, gã ta chỉ mặc một chiếc áo khoác cộc tay và một chiếc áo tạp dề chống cháy.
Và những làn da bị lộ ra tới hầu hết đều có sẹo…
Điều gì đã xảy ra với người đàn ông này?
“Có việc?”
Dường như là thấy hai người bọn họ chỉ đứng trước quầy hàng không lên tiếng, người đàn ông mở miệng, giọng nói khàn khàn khó nghe.
Ngũ Hạ Cửu mới nói: “Mua đao.”
Bình luận truyện