Đoạn Tình Kết
Chương 42
“Lăng Thanh!” Ngôn Phi Ly kinh ngạc, nhìn người trước mắt. Nhưng rất nhanh y liền thấy nghi ngờ.
“Ngươi không phải là Lăng Thanh. Ngươi là ai?”
Người này tuy dáng vẻ rất giống Lăng Thanh, nhưng tổng thể thì khác biết. Một thân hắc y, tuấn dung lạnh lùng sắc bén cũng như túc sát (*), lãnh ngạnh, mang theo vẻ vô tình.
(*) túc sát: túc – nghiêm túc, sát – trong từ “sát khí”.
Ngôn Phi Ly và Lăng Thanh đã ở chung nửa năm, tuy cảm thấy hắn có phần không đơn giản, nhưng rõ ràng là một người lạc quan rộng rãi, đôi lúc khôn lỏi, nhưng không sao. Vô luận hắn có trốn nấp hay ngụy trang thế nào, khí chất bên ngoài sẽ không khác biệt lớn như người này.
Người nọ lấy ra một lệnh bài, bên trên khắc một ngân sắc phi long đang trương nha vũ trảo (dương nanh múa vuốt).
Tứ đại môn chủ của Tứ Thiên Môn, đều lấy phi long làm biểu tượng tối cáo. Minh hoàng sắc đại diện cho Đông Môn môn chủ Đông Phương Hi, thanh lam sắc đại diện cho Nam Môn môn chủ Nam Cung Yến, hỏa hồng sắc đại diện cho Tây Môn môn chủ Tây Môn Việt, và ngân bạch sắc, đại diện cho Bắc Môn môn chủ, Bắc Đường Ngạo.
Ngôn Phi Ly ngay lập tức minh bạch thân phận của hắn.
“Tại hạ Lăng Chu. Môn chủ có lệnh, để tại hạ đưa Ngôn tướng quân ly khai nơi này.”
“Môn chủ đâu?” Ngôn Phi Ly vội vàng hỏi.
“Môn chủ đã có dự định.” Lăng Chu không nói nhiều, xoay người muốn đi.
“Không! Ta không thể để một mình môn chủ ở lại.” Ngôn Phi Ly kiên quyết.
Lăng Chu quay lại: “Môn chủ giao phó, bằng bất cứ giá nào cũng phải đưa Ngôn tướng quân ly khai nơi này. Tướng quân nếu không chịu, tại hạ buộc lòng phải động thủ.”
Vừa rồi, Ngôn Phi Ly đã phát hiện võ công của hắn rất cao cường, công lực chắc chắn thâm hậu. Nếu là bản thân ngày trước, may ra cũng đọ hòa được với hắn. Nhưng thân thể y đã chịu nhiều tổn thương, công lực sớm đã thua kém hồi xưa. Giờ bệnh nặng mới đỡ, công lực mới khôi phục, nếu cùng động thủ với hắn, tất nhiên không thể chiếm được ưu thế.
Ngôn Phi Ly suy xét một lát: “Hảo, ta theo ngươi! Nhưng ngươi phải nói cho ta biết đã, môn chủ rốt cục có tính toán gì?”
Lăng Chu có chút do dự. Sau đó nghĩ lại, môn chủ chỉ nói phải dẫn Ngôn tướng quân ly khai, không nói không thể không cho y biết kế hoạch, do vậy không tính là vi phạm mệnh lệnh. Thuận miệng nói:
“Môn chủ hoài nghi Điền nhân và Việt quốc cấu kết, muốn nhân cơ hội này cá mè một lứa.”
Tâm Ngôn Phi Ly động lên: quả nhiên là vậy!
Nhìn thấy một lao ngục trong lòng đất khổng lồ quy mô vậy, y đã đoán được chuyện này là có thể, không ngờ đúng thật. Việt quốc quân thân già nua ngu ngốc, thái tử dã tâm bừng bừng mà không có bản lĩnh, thế nhưng cả cha lẫn con đều là hạng người lòng tham không đáy. Kinh tế Việt quốc luôn bị khống chế bởi Thiên môn, chắc hẳn bọn chúng sớm đã bất mãn. Lúc này, nhân cuộc chiến Giản cảnh, một thời gian dài chưa có kết quả, bọn chúng đại khái có một cơ hội tốt để đả kích Thiên Môn. Cứ vậy suy xét tiếp, sự tình không hề đơn giản, rất có thể toàn bộ động tình của Thiên Môn ở Việt quốc và Giản cảnh đều nằm trong tay bọn chúng.
“Làm thế nào thoát thân?”
“Một canh giờ nữa Tây Môn môn chủ sẽ dẫn người đến tiếp ứng, lúc đó sẽ cùng môn chủ phản hồi về Tổng đà.”
“Các huynh đệ của Hoa Thành phân đà đâu?”
“Đã an bài ổn thỏa, tùy thời chuẩn bị rút lui.”
Xem ra đoạn tuyệt với Việt quốc là điều không thể tránh được.
Không biết vì sao, Ngôn Phi Ly lại thấy sự bố trí của Bắc Đường Ngạo không giản đơn như thế. Thứ nhất, với tính cách của hắn, sẽ không thể dễ dàng bỏ qua Ngột Kiệt và Việt quốc; thứ hai, Việt quốc cũng không thể dễ dàng để bọn họ rời khỏi biên giới.
Nhưng y lúc này không được phép suy nghĩ nhiều.
“Ngôn tướng quân, tại hạ đã xem xét, thỉnh tướng quân lập tức theo tại hạ ly khai.”
Ngôn Phi Ly nhìn hắn, đáp: “Hảo.”
“Chờ một chút.” Lăng Chu đi ra cửa, kéo một thân hình vào, chính là hắc y nhân kia.
Ngôn Phi Ly thấy hắn chảy rất nhiều máu, đúng là tâm mạch bị chấn đoạn mà chết, không nén được cảm giác thầm phục thân thủ cao cường của Lăng Chu. Hắc y nhân này võ công cũng không vừa, nhưng chỉ trong hai mươi chiêu đã bị hắn đánh bại, hiển nhiên thực lực của hắn không thể khinh thường.
Lăng Chu ném thi thể của hắc y nhân lên giường, lột áo ngoài của gã ra, nhìn Ngôn Phi Ly một cái. Ngôn Phi Ly hiểu ý, liền tráo đổi áo của mình với gã kia. Thấy bên hông gã đeo kiếm, tiện tay cầm lấy luôn.
Hai người ra khỏi cửa sắt, trong hành lang tăm tối, chỉ có thể dùng thị lực của người luyện võ.
Ngôn Phi Ly đột nhiên nói: “Ngươi sao biết đường?”
“Tại hạ đã đi theo hắc y nhân kia một lần.”
Ngôn Phi Ly thầm cả kinh! Khinh công người này cũng thật cao cường, chỉ sợ đương đại không mấy ai có thể sánh bằng.
“Đã đi hết rồi sao?”
“Không, chỉ tới thiết lao giam giữ ngài thôi.”
Ngôn Phi Ly không hỏi thêm nữa.
Lăng Chu chuyên tâm đi trước dẫn đường, chợt nghe thấy tiếng thở của Ngôn Phi Ly có phần hỗn loạn, cước bộ cũng hư nhuyễn đi một chút.
“Ngôn tướng quân, ngài không sao chứ?” Lăng Chu không ngoảnh đầu lại, hỏi.
“Không sao.” Thanh âm của Ngôn Phi Ly có phần kiềm nén. Lăng Chu cảm thấy bất thường, còn chưa hỏi lại, đằng sau đã vang lên một tiếng, Ngôn Phi Ly ngã.
“Ngôn tướng quân?!” Lăng Chu cả kinh, tưởng y bị trúng ám tường nhà lao, vội vàng quay lại dìu y. Đúng lúc đó, ngón tay của Ngôn Phi Ly như gió, nhanh chóng điểm lấy vài đại yếu huyệt của hắn.
“Ngài!” Lăng Chu biến sắc.
“Lăng huynh đệ, xin lỗi nhé! Ta điểm ba huyệt ngọc tuyền, tử đàm, ung quan. Với công lực của ngươi thì một ly trà nhỏ là có thể giải. Giờ ta muốn tìm môn chủ, ngươi không cần để ý ta, cứ đi gặp Tây Môn môn chủ đi.” Ngôn Phi Ly đặt hắn vào một chỗ không ai chú ý, tức khắc xoay người ly khai, thoáng chốc đã khuất tầm nhìn của Lăng Chu.
Đi theo trí nhớ, Ngôn Phi Ly nhanh chóng tìm được buồng giam đã giam Bắc Đường Ngạo trong mê cung ngầm này.
Cửa gỗ khép hờ, ánh nến chớp động.
Ngôn Phi Ly thận trọng đến gần, thình lình nghe thấy bên trong truyền ra tiếng kêu. Ngôn Phi Ly dưới tình thế cấp bách, không thèm nghĩ, vọt nhanh vào trong.
Cửa bị bật mở mạnh, một bóng người hiện ra, Ngôn Phi Ly lợi kiếm xuất thủ, người kia cũng một chưởng hạ xuống, nháy mắt sẽ giao chiến, nhưng rồi lại nháy mắt đồng thời dừng lại.
“Phi Ly?”
“Môn chủ?”
“Ngươi không phải là Lăng Thanh. Ngươi là ai?”
Người này tuy dáng vẻ rất giống Lăng Thanh, nhưng tổng thể thì khác biết. Một thân hắc y, tuấn dung lạnh lùng sắc bén cũng như túc sát (*), lãnh ngạnh, mang theo vẻ vô tình.
(*) túc sát: túc – nghiêm túc, sát – trong từ “sát khí”.
Ngôn Phi Ly và Lăng Thanh đã ở chung nửa năm, tuy cảm thấy hắn có phần không đơn giản, nhưng rõ ràng là một người lạc quan rộng rãi, đôi lúc khôn lỏi, nhưng không sao. Vô luận hắn có trốn nấp hay ngụy trang thế nào, khí chất bên ngoài sẽ không khác biệt lớn như người này.
Người nọ lấy ra một lệnh bài, bên trên khắc một ngân sắc phi long đang trương nha vũ trảo (dương nanh múa vuốt).
Tứ đại môn chủ của Tứ Thiên Môn, đều lấy phi long làm biểu tượng tối cáo. Minh hoàng sắc đại diện cho Đông Môn môn chủ Đông Phương Hi, thanh lam sắc đại diện cho Nam Môn môn chủ Nam Cung Yến, hỏa hồng sắc đại diện cho Tây Môn môn chủ Tây Môn Việt, và ngân bạch sắc, đại diện cho Bắc Môn môn chủ, Bắc Đường Ngạo.
Ngôn Phi Ly ngay lập tức minh bạch thân phận của hắn.
“Tại hạ Lăng Chu. Môn chủ có lệnh, để tại hạ đưa Ngôn tướng quân ly khai nơi này.”
“Môn chủ đâu?” Ngôn Phi Ly vội vàng hỏi.
“Môn chủ đã có dự định.” Lăng Chu không nói nhiều, xoay người muốn đi.
“Không! Ta không thể để một mình môn chủ ở lại.” Ngôn Phi Ly kiên quyết.
Lăng Chu quay lại: “Môn chủ giao phó, bằng bất cứ giá nào cũng phải đưa Ngôn tướng quân ly khai nơi này. Tướng quân nếu không chịu, tại hạ buộc lòng phải động thủ.”
Vừa rồi, Ngôn Phi Ly đã phát hiện võ công của hắn rất cao cường, công lực chắc chắn thâm hậu. Nếu là bản thân ngày trước, may ra cũng đọ hòa được với hắn. Nhưng thân thể y đã chịu nhiều tổn thương, công lực sớm đã thua kém hồi xưa. Giờ bệnh nặng mới đỡ, công lực mới khôi phục, nếu cùng động thủ với hắn, tất nhiên không thể chiếm được ưu thế.
Ngôn Phi Ly suy xét một lát: “Hảo, ta theo ngươi! Nhưng ngươi phải nói cho ta biết đã, môn chủ rốt cục có tính toán gì?”
Lăng Chu có chút do dự. Sau đó nghĩ lại, môn chủ chỉ nói phải dẫn Ngôn tướng quân ly khai, không nói không thể không cho y biết kế hoạch, do vậy không tính là vi phạm mệnh lệnh. Thuận miệng nói:
“Môn chủ hoài nghi Điền nhân và Việt quốc cấu kết, muốn nhân cơ hội này cá mè một lứa.”
Tâm Ngôn Phi Ly động lên: quả nhiên là vậy!
Nhìn thấy một lao ngục trong lòng đất khổng lồ quy mô vậy, y đã đoán được chuyện này là có thể, không ngờ đúng thật. Việt quốc quân thân già nua ngu ngốc, thái tử dã tâm bừng bừng mà không có bản lĩnh, thế nhưng cả cha lẫn con đều là hạng người lòng tham không đáy. Kinh tế Việt quốc luôn bị khống chế bởi Thiên môn, chắc hẳn bọn chúng sớm đã bất mãn. Lúc này, nhân cuộc chiến Giản cảnh, một thời gian dài chưa có kết quả, bọn chúng đại khái có một cơ hội tốt để đả kích Thiên Môn. Cứ vậy suy xét tiếp, sự tình không hề đơn giản, rất có thể toàn bộ động tình của Thiên Môn ở Việt quốc và Giản cảnh đều nằm trong tay bọn chúng.
“Làm thế nào thoát thân?”
“Một canh giờ nữa Tây Môn môn chủ sẽ dẫn người đến tiếp ứng, lúc đó sẽ cùng môn chủ phản hồi về Tổng đà.”
“Các huynh đệ của Hoa Thành phân đà đâu?”
“Đã an bài ổn thỏa, tùy thời chuẩn bị rút lui.”
Xem ra đoạn tuyệt với Việt quốc là điều không thể tránh được.
Không biết vì sao, Ngôn Phi Ly lại thấy sự bố trí của Bắc Đường Ngạo không giản đơn như thế. Thứ nhất, với tính cách của hắn, sẽ không thể dễ dàng bỏ qua Ngột Kiệt và Việt quốc; thứ hai, Việt quốc cũng không thể dễ dàng để bọn họ rời khỏi biên giới.
Nhưng y lúc này không được phép suy nghĩ nhiều.
“Ngôn tướng quân, tại hạ đã xem xét, thỉnh tướng quân lập tức theo tại hạ ly khai.”
Ngôn Phi Ly nhìn hắn, đáp: “Hảo.”
“Chờ một chút.” Lăng Chu đi ra cửa, kéo một thân hình vào, chính là hắc y nhân kia.
Ngôn Phi Ly thấy hắn chảy rất nhiều máu, đúng là tâm mạch bị chấn đoạn mà chết, không nén được cảm giác thầm phục thân thủ cao cường của Lăng Chu. Hắc y nhân này võ công cũng không vừa, nhưng chỉ trong hai mươi chiêu đã bị hắn đánh bại, hiển nhiên thực lực của hắn không thể khinh thường.
Lăng Chu ném thi thể của hắc y nhân lên giường, lột áo ngoài của gã ra, nhìn Ngôn Phi Ly một cái. Ngôn Phi Ly hiểu ý, liền tráo đổi áo của mình với gã kia. Thấy bên hông gã đeo kiếm, tiện tay cầm lấy luôn.
Hai người ra khỏi cửa sắt, trong hành lang tăm tối, chỉ có thể dùng thị lực của người luyện võ.
Ngôn Phi Ly đột nhiên nói: “Ngươi sao biết đường?”
“Tại hạ đã đi theo hắc y nhân kia một lần.”
Ngôn Phi Ly thầm cả kinh! Khinh công người này cũng thật cao cường, chỉ sợ đương đại không mấy ai có thể sánh bằng.
“Đã đi hết rồi sao?”
“Không, chỉ tới thiết lao giam giữ ngài thôi.”
Ngôn Phi Ly không hỏi thêm nữa.
Lăng Chu chuyên tâm đi trước dẫn đường, chợt nghe thấy tiếng thở của Ngôn Phi Ly có phần hỗn loạn, cước bộ cũng hư nhuyễn đi một chút.
“Ngôn tướng quân, ngài không sao chứ?” Lăng Chu không ngoảnh đầu lại, hỏi.
“Không sao.” Thanh âm của Ngôn Phi Ly có phần kiềm nén. Lăng Chu cảm thấy bất thường, còn chưa hỏi lại, đằng sau đã vang lên một tiếng, Ngôn Phi Ly ngã.
“Ngôn tướng quân?!” Lăng Chu cả kinh, tưởng y bị trúng ám tường nhà lao, vội vàng quay lại dìu y. Đúng lúc đó, ngón tay của Ngôn Phi Ly như gió, nhanh chóng điểm lấy vài đại yếu huyệt của hắn.
“Ngài!” Lăng Chu biến sắc.
“Lăng huynh đệ, xin lỗi nhé! Ta điểm ba huyệt ngọc tuyền, tử đàm, ung quan. Với công lực của ngươi thì một ly trà nhỏ là có thể giải. Giờ ta muốn tìm môn chủ, ngươi không cần để ý ta, cứ đi gặp Tây Môn môn chủ đi.” Ngôn Phi Ly đặt hắn vào một chỗ không ai chú ý, tức khắc xoay người ly khai, thoáng chốc đã khuất tầm nhìn của Lăng Chu.
Đi theo trí nhớ, Ngôn Phi Ly nhanh chóng tìm được buồng giam đã giam Bắc Đường Ngạo trong mê cung ngầm này.
Cửa gỗ khép hờ, ánh nến chớp động.
Ngôn Phi Ly thận trọng đến gần, thình lình nghe thấy bên trong truyền ra tiếng kêu. Ngôn Phi Ly dưới tình thế cấp bách, không thèm nghĩ, vọt nhanh vào trong.
Cửa bị bật mở mạnh, một bóng người hiện ra, Ngôn Phi Ly lợi kiếm xuất thủ, người kia cũng một chưởng hạ xuống, nháy mắt sẽ giao chiến, nhưng rồi lại nháy mắt đồng thời dừng lại.
“Phi Ly?”
“Môn chủ?”
Bình luận truyện