Đoạn Tình Kết
Chương 73
Ngón tay thon dày chậm rãi luật động, mang đến luồng nhiệt không thể khống chế, khiến y nhanh chóng hưng phấn mà ngóc đầu (chỉ cái gì ngóc dậy, các nàng tự liên tưởng hen~).
“Môn chủ?! Đừng, đừng…” Ngôn Phi Ly cả kinh không nói ra lời. Trước đây hoan hảo, Bắc Đường Ngạo chỉ chân chính giao hợp, lúc tình dục nóng bỏng nhất mình mới giải quyết, cũng chưa, chưa từng được môn chủ chủ động khiêu khích thế này.
Bắc Đường Ngạo cúi đầu, mút nhẹ chiếc cổ màu đồng của y, khiến y bị buồn đến phát run. Ngôn Phi Ly lẩy bẩy, bàn tay khước từ trở nên vô lực, yếu ớt đặt lên vai hắn.
Chỉ cần vùa nghĩ đến cái kia bị môn chủ nắm trong tay, được môn chủ an ủi, không khỏi trướng lớn thêm, càng lúc càng ngạnh.
Bắc Đường Ngạo đột nhiên khẽ cười. Cảm thấy một dòng dịch thể nóng bỏng đang muốn ra, bắn vào tay hắn.
Toàn thân Ngôn Phi Ly run rẩy, co giật lần nữa khi cơn cảm xúc mãnh liệt vẫn chưa qua hẳn, tê liệt ngã vào ngực Bắc Đường Ngạo.
“Sao mau ra vậy…” Bắc Đường Ngạo nhếch môi, ghé vào tai y khẽ lẩm bẩm: “Xem ra mấy năm nay ngươi thực ngoan đó, ta hẳn nên hảo hảo tưởng thưởng.”
“Môn chủ! Ngươi, ngươi… (“… sao có thể “bỉ” thế chứ!” – ta nói hộ anh Ly a~)” Ngôn Phi Ly nghe vậy, lập tức trừng mắt.
Không phải hắn sẽ muốn bây giờ, ở đây chứ…?
Không, không được! Ban ngày ban mặt, màn trời chiếu đất, y không làm được.
Bắc Đường Ngạo điểm điểm môi y.
“Yên tâm, ta không muốn ngươi ở đây. Lần này tạm tha, bất quá sau đó…” Nhãn thần hắn trở nên thâm trầm u lượng, “Ta sẽ đòi về cả vốn lẫn lời.”
Nói rồi, đột nhiên buông y ra, chậm rãi đứng dậy.
Ngôn Phi Ly cũng đã nghe thấy tiếng vó ngựa mơ hồ truyền đến từ thảo nguyên, vội vàng chỉnh trang lại bản thân, đứng dậy theo. Ngẩng đầu thấy Bắc Đường Ngạo thản nhiên dùng khăn tay gấm, rất đãi hoãn (đãi: biếng nhác, hoãn: chậm chạp =]) mà ưu nhã lau bạch trọc trên tay, không khỏi đỏ mặt, hận không thể tìm một cái khe để nhảy vào.
Sao y có thể không chịu được sự khiêu khích đó, thế mà bắn ra tay hắn chứ, thực nhục nhã.
Bắc Đường Ngạo còn cười, giơ giơ cái khăn lên, thưởng thức vẻ quẫn bách của y mãi, sau đó, cất cái vật kia vào trong ngực.
Mặt Ngôn Phi Ly đỏ như xuất huyết đến nơi, muốn xông đến băm vằm cái ‘xác’ đó không còn dấu vết.
“Vương gia!”
“Phụ vương!”
Một loạt thân vị của vương phủ xuất hiện tại sườn núi cao, một thân hình bé nhỏ nhảy từ trước ngực một võ tướng, chạy lại, mặc nguyệt sắc cẩm y, cách bọn họ chừng ba trượng thì không đợi được nữa, từ lưng ngựa, lao thẳng đến chỗ Bắc Đường Ngạo.
Bắc Đường Ngạo đưa hai tay ra tiếp được nó, nhưng khi đã ôm được rồi lại hừ nhỏ một tiếng.
Vốn Ngôn Phi Ly vẫn luôn nhìn theo tiểu nhân nhi kia, thế mà tiếng hừ nhẹ của Bắc Đường Ngạo vẫn kéo đi sự chú ý của y. Nhìn về phía hắn, thấy cánh tay trái buông dài, hạ thấp bên người, không biết phải nói thế nào, mơ hồ thấy hơi mất tự nhiên, liền nhớ tới chuyện thương thể chưa lành từ chiến trường.
“Phụ vương, sao người lại bỏ Nhật nhi lại chứ?”
Bắc Đường Ngạo ôm lấy đứa nhỏ: “Là phụ vương không tốt. Phụ vương trông thấy đại ưng, muốn đuổi theo cho ngươi, đáng tiếc là không đuổi kịp.”
“Phụ vương mà không đuổi kịp sao?” Bắc Đường Diệu Nhật hoài nghi hỏi.
Bắc Đường Ngạo gật đầu, nói: “Phụ vương không phải là thần, sao mà đuổi kịp được. Nhân lực có lúc bì được, có lúc không. Nhưng với những thứ mình thực sự muốn, cho dù biết không chiếm được, cũng phải nỗ lực đã, quyết không buông tha. Như vậy, hiện tại dù không thể, một ngày nào đó cũng thành có thể. Cái này phải xem ngươi có ý hay không, hiểu chưa?” Nói rồi, cố tình liếc Ngôn Phi Ly một cái.
Bắc Đường Diệu Nhật còn ngây ngô nhìn hắn, sau mới lộ ra vẻ suy tư, chậm rãi hỏi: “Phụ vương đang dạy Nhật nhi đạo lý đối nhân xử thế?”
“Không. Không phải là đạo lý đối nhân xử thế.” Bắc Đường Ngạo nhìn nhi tử, nghiêm mặt đáp: “Đây là chuyện ngươi nên minh bạch. Tựa như thái dương lên từ hướng đông, tối hạ hướng tây. Ngươi nên ghi nhớ, dung nhập xương cốt. Ngày nào đó để nó thành một phần tính cách trong ngươi.”
Bắc Đường Diệu Nhật gật đầu, ghi tạc trong lòng những điều phụ thân nói. Có lẽ ngày hôm nay nó vẫn chưa hoàn toàn hiểu hết, nhưng theo thời gian, tâm trí trưởng thành, ngày nào đó nó sẽ lĩnh ngộ đầy đủ hàm nghĩa hôm nay. Khi đó nó sẽ hiểu, phụ vương để lại cho nó sự tự tin, lòng khí phách.
Ngôn Phi Ly ở bên nghe hắn nói, thầm chấn động, hình như sáng tỏ điểu gì, không khỏi nhìn Bắc Đường Ngạo.
Y chôn chân tại chỗ, nghe Bắc Đường Ngạo giáo dục nhi tử, nhìn bọn họ phụ tử tình thâm, tâm trạng thật tốt, lại cũng có chút mất mát, rồi trở nên buồn bã.
“Môn chủ?! Đừng, đừng…” Ngôn Phi Ly cả kinh không nói ra lời. Trước đây hoan hảo, Bắc Đường Ngạo chỉ chân chính giao hợp, lúc tình dục nóng bỏng nhất mình mới giải quyết, cũng chưa, chưa từng được môn chủ chủ động khiêu khích thế này.
Bắc Đường Ngạo cúi đầu, mút nhẹ chiếc cổ màu đồng của y, khiến y bị buồn đến phát run. Ngôn Phi Ly lẩy bẩy, bàn tay khước từ trở nên vô lực, yếu ớt đặt lên vai hắn.
Chỉ cần vùa nghĩ đến cái kia bị môn chủ nắm trong tay, được môn chủ an ủi, không khỏi trướng lớn thêm, càng lúc càng ngạnh.
Bắc Đường Ngạo đột nhiên khẽ cười. Cảm thấy một dòng dịch thể nóng bỏng đang muốn ra, bắn vào tay hắn.
Toàn thân Ngôn Phi Ly run rẩy, co giật lần nữa khi cơn cảm xúc mãnh liệt vẫn chưa qua hẳn, tê liệt ngã vào ngực Bắc Đường Ngạo.
“Sao mau ra vậy…” Bắc Đường Ngạo nhếch môi, ghé vào tai y khẽ lẩm bẩm: “Xem ra mấy năm nay ngươi thực ngoan đó, ta hẳn nên hảo hảo tưởng thưởng.”
“Môn chủ! Ngươi, ngươi… (“… sao có thể “bỉ” thế chứ!” – ta nói hộ anh Ly a~)” Ngôn Phi Ly nghe vậy, lập tức trừng mắt.
Không phải hắn sẽ muốn bây giờ, ở đây chứ…?
Không, không được! Ban ngày ban mặt, màn trời chiếu đất, y không làm được.
Bắc Đường Ngạo điểm điểm môi y.
“Yên tâm, ta không muốn ngươi ở đây. Lần này tạm tha, bất quá sau đó…” Nhãn thần hắn trở nên thâm trầm u lượng, “Ta sẽ đòi về cả vốn lẫn lời.”
Nói rồi, đột nhiên buông y ra, chậm rãi đứng dậy.
Ngôn Phi Ly cũng đã nghe thấy tiếng vó ngựa mơ hồ truyền đến từ thảo nguyên, vội vàng chỉnh trang lại bản thân, đứng dậy theo. Ngẩng đầu thấy Bắc Đường Ngạo thản nhiên dùng khăn tay gấm, rất đãi hoãn (đãi: biếng nhác, hoãn: chậm chạp =]) mà ưu nhã lau bạch trọc trên tay, không khỏi đỏ mặt, hận không thể tìm một cái khe để nhảy vào.
Sao y có thể không chịu được sự khiêu khích đó, thế mà bắn ra tay hắn chứ, thực nhục nhã.
Bắc Đường Ngạo còn cười, giơ giơ cái khăn lên, thưởng thức vẻ quẫn bách của y mãi, sau đó, cất cái vật kia vào trong ngực.
Mặt Ngôn Phi Ly đỏ như xuất huyết đến nơi, muốn xông đến băm vằm cái ‘xác’ đó không còn dấu vết.
“Vương gia!”
“Phụ vương!”
Một loạt thân vị của vương phủ xuất hiện tại sườn núi cao, một thân hình bé nhỏ nhảy từ trước ngực một võ tướng, chạy lại, mặc nguyệt sắc cẩm y, cách bọn họ chừng ba trượng thì không đợi được nữa, từ lưng ngựa, lao thẳng đến chỗ Bắc Đường Ngạo.
Bắc Đường Ngạo đưa hai tay ra tiếp được nó, nhưng khi đã ôm được rồi lại hừ nhỏ một tiếng.
Vốn Ngôn Phi Ly vẫn luôn nhìn theo tiểu nhân nhi kia, thế mà tiếng hừ nhẹ của Bắc Đường Ngạo vẫn kéo đi sự chú ý của y. Nhìn về phía hắn, thấy cánh tay trái buông dài, hạ thấp bên người, không biết phải nói thế nào, mơ hồ thấy hơi mất tự nhiên, liền nhớ tới chuyện thương thể chưa lành từ chiến trường.
“Phụ vương, sao người lại bỏ Nhật nhi lại chứ?”
Bắc Đường Ngạo ôm lấy đứa nhỏ: “Là phụ vương không tốt. Phụ vương trông thấy đại ưng, muốn đuổi theo cho ngươi, đáng tiếc là không đuổi kịp.”
“Phụ vương mà không đuổi kịp sao?” Bắc Đường Diệu Nhật hoài nghi hỏi.
Bắc Đường Ngạo gật đầu, nói: “Phụ vương không phải là thần, sao mà đuổi kịp được. Nhân lực có lúc bì được, có lúc không. Nhưng với những thứ mình thực sự muốn, cho dù biết không chiếm được, cũng phải nỗ lực đã, quyết không buông tha. Như vậy, hiện tại dù không thể, một ngày nào đó cũng thành có thể. Cái này phải xem ngươi có ý hay không, hiểu chưa?” Nói rồi, cố tình liếc Ngôn Phi Ly một cái.
Bắc Đường Diệu Nhật còn ngây ngô nhìn hắn, sau mới lộ ra vẻ suy tư, chậm rãi hỏi: “Phụ vương đang dạy Nhật nhi đạo lý đối nhân xử thế?”
“Không. Không phải là đạo lý đối nhân xử thế.” Bắc Đường Ngạo nhìn nhi tử, nghiêm mặt đáp: “Đây là chuyện ngươi nên minh bạch. Tựa như thái dương lên từ hướng đông, tối hạ hướng tây. Ngươi nên ghi nhớ, dung nhập xương cốt. Ngày nào đó để nó thành một phần tính cách trong ngươi.”
Bắc Đường Diệu Nhật gật đầu, ghi tạc trong lòng những điều phụ thân nói. Có lẽ ngày hôm nay nó vẫn chưa hoàn toàn hiểu hết, nhưng theo thời gian, tâm trí trưởng thành, ngày nào đó nó sẽ lĩnh ngộ đầy đủ hàm nghĩa hôm nay. Khi đó nó sẽ hiểu, phụ vương để lại cho nó sự tự tin, lòng khí phách.
Ngôn Phi Ly ở bên nghe hắn nói, thầm chấn động, hình như sáng tỏ điểu gì, không khỏi nhìn Bắc Đường Ngạo.
Y chôn chân tại chỗ, nghe Bắc Đường Ngạo giáo dục nhi tử, nhìn bọn họ phụ tử tình thâm, tâm trạng thật tốt, lại cũng có chút mất mát, rồi trở nên buồn bã.
Bình luận truyện