Độc Gia Sủng Hôn
Chương 24: Tân hôn, trời sụp đất lở (1)
Đó là một người đàn ông mặt đã có nếp nhăn, trên môi lộ ra nụ cười không đứng đắn, đôi mắt không an phận chăm chú nhìn như muốn lột trần chiếc áo cưới trên người cô ra.
Cô không biết người đàn ông này nhưng lại không biết làm sao để thoát ra được bàn tay đáng ghét kia, chỉ sợ nếu động tác quá khích sẽ gây sự chú ý cho những người xung quanh bởi vì nơi đây là nước Anh, là phương Tây, đừng nói là nắm tay, cho dù là ôm nhau, hôn nhau bất quá cũng chỉ là một loại lễ tiết mà thôi.
Theo bản năng Giang Tâm Đóa nhìn về hướng Phạm Trọng Nam như cầu cứu, mà khi Phạm Trọng Nam nhìn thấy một màn này, nhiệt độ xung quanh bỗng chốc như giảm đi mười độ.
Vừa bắt gặp ánh mắt của hắn, sắc mặt Giang Tâm Đóa chợt trở nên tái đi bởi vì cô nhìn thấy sắc mặt Phạm Trọng Nam cực kỳ khó coi đang sải bước đi về phía mình.
Phạm Bác Văn là người chú họ nhỏ nhất của Phạm Trọng Nam, là một người mang hai dòng máu Trung – Anh, từ lúc tuổi trẻ đã ham chơi biếng làm, chỉ dựa vào chút tài sản mà Phạm Nhân Kính chia cho mà ngồi không hưởng thụ, ăn chơi gái gú không thiếu thứ gì, năm nay đã hơn năm mươi tuổi nhưng vẫn vô công rỗi nghề, là người không có tiền đồ nhất trong gia tộc họ Phạm.
'Chú, hôm nay là ngày cưới của cháu, hành vi này của chú hình như không thích hợp cho lắm thì phải?'
Cho dù là trưởng bối nhưng Phạm Bác Văn đứng trước mặt Phạm Trọng Nam, đứa cháu nhưng là người thừa kế duy nhất của nhà họ Phạm này vẫn thấp hơn một cái đầu, cả nghĩa đen lẫn nghĩa bóng.
Gương mặt nghiêm lạnh, ánh mắt khinh thị từ trên nhìn xuống, giọng nói lạnh lùng mang theo châm chọc và khinh thường, cánh tay mạnh mẽ thoáng dùng sức đã dễ dàng giật cánh tay đang nắm bàn tay nhỏ nhắn của Giang Tâm Đóa xuống. Người đàn ông tuổi đã trung niên nhìn thấy vẻ mặt nghiêm lạnh không vui của hắn thì khiếp sợ lùi về sau hai bước, hoảng hốt định rút cánh tay đang bị bàn tay cứng như thép kia nắm đến phát đau lại.
'Chú nói này Trọng Nam, chú chỉ đến chào hỏi cô dâu mới của cháu theo phép lịch sự thôi. Tuyệt đối không có ý gì khác.' Nói đùa sao, người đàn ông trước mắt có thể vững vàng ngồi ở vị trí đầu não của tập đoàn Phạm thị, nếu như đắc tội hắn, cho dù bản thân là chú, sau này ông cũng khó sống.
Phạm Bác Văn uyển chuyển giải thích nhưng mặt không khỏi nhăn lại, cổ tay ông bị nắm đau quá, như sắp gãy đến nơi vậy. Nhưng có trách thì cũng chỉ có thể trách bản thân thấy đẹp lập tức quên hết, chọc ai không chọc lại chọc tới Phạm Trọng Nam.
Nguy cơ trong chớp mắt được giải trừ, Giang Tâm Đóa ngước đôi mắt đầy khiếp sợ lên nhìn gương mặt âm trầm hoàn toàn không có chút ôn hòa nào của Phạm Trọng Nam, tuy rằng chỉ dùng một tay nhưng cũng đủ khống chế Phạm Bác Văn, ánh mắt hắn đang rơi trên người cô, càng lúc càng sâu không thể dò.
'Em... em về phòng trang điểm lại.' Bởi vì xảy ra chuyện bất ngờ, muốn lên tiếng cảm ơn nhưng nghĩ lại cũng không thích hợp, cũng may lúc này bên cạnh cô cũng không có ai khác.
'Đi theo cô ấy!' Phạm Trọng Nam nhìn chằm chằm theo bóng lưng mảnh dẻ của cô đang rời đi, quay sang dặn dò hai người phù dâu đi lấy thức ăn vừa mới quay lại đang kinh ngạc đứng nhìn.
Nếu như không có hai người phù dâu đi cùng, Giang Tâm Đóa nghĩ mình chắc chắn sẽ bị lạc đường trong tòa lâu đài cổ rộng mênh mông này. Vào đến phòng trang điểm, Giang Tâm Đóa đứng nhìn mình trong gương, trong đó phản chiếu hình ảnh một cô gái bởi vì trang điểm mà càng thêm xinh đẹp đến không chân thật.
Lần nữa nhắc nhở mình phải mỉm cười, phải cười nhưng nhìn thế nào cũng không nhận ra sự vui vẻ trong nụ cười đó.
Đây là đám cưới của cô thế nhưng bên cạnh cô lúc này không có lấy một người thân, như vậy bảo cô vui sao được chứ?
Nhưng nhớ đến hôm đó khi vừa đến Luân Đôn, lúc xuống máy bay Lý Triết báo cho cô biết, mẹ và em trai cô đã được đưa đến Mỹ làm vật lý trị liệu. Đây cũng có thể coi như một chuyện đáng cảm thấy an ủi.
Vỗ vỗ mặt cho tỉnh táo lại rồi cô xoay người rời khỏi phòng trang điểm. Bên ngoài không có ai, chắc là hai người phù dâu đợi lâu quá, không biết từ lúc nào đã đi ra vườn hoa trò chuyện với bạn bè họ rồi.
Người nước ngoài ai nấy đều rất nhiệt tình, rất thân thiện, Giang Tâm Đóa loáng thoáng nghe được những tràng tiếng nói cười vui vẻ của họ, cô không muốn phá hỏng niềm vui của họ nên nhấc làn váy dài rón rén rời đi, thẳng về phía đại sảnh.
Đi qua một hành lang thật dài, vừa định đi đến một phòng khách nhỏ bên cạnh đại sảnh thì một tràng tiếng chửa rủa truyền đến khiến cô bất giác dừng bước, tò mò nhìn qua khung cửa sổ, nào ngờ vừa liếc mắt đã nhìn thấy Phạm Trọng Nam đang ở bên trong, không nói một lời mà chỉ im lặng nghe ông lão tóc bạc nói chuyện.
Thân hình cao lớn của anh ta vùi sâu vào chiếc sofa dành cho một người bằng da thật cực thoải mái, một tay kẹp điếu thuốc, một tay gác lên thành ghế, đầu hơi cúi xuống, chăm chú chiếc nhẫn cưới tinh xảo trên ngón vô danh của bàn tay trái, không biết đang nghĩ gì nhưng vẻ mặt cực kỳ u ám, trong mắt còn thoáng qua một vẻ không kiên nhẫn.
Anh ta...đang cãi nhau với ông nội mình sao??!! Giang Tâm Đóa không ngờ mình lại gặp phải tình cảnh mà mình không muốn gặp chút nào này, vừa xoay người định rời đi thì chợt nghe bên trong Phạm Nhân Kính lại lớn tiếng nói, 'Ta bảo con cưới vợ sinh con nhưng không bảo con đi cưới một người phụ nữ không ra gì như vậy, cũng không biết là có sạch sẽ hay không nữa, con cố tình làm cho nhà họ Phạm chúng ta mất mặt có đúng không?'
Giang Tâm Đóa đờ người ra, chẳng lẽ những tin tức đáng xấu hổ kia đã truyền đến Luân Đôn rồi sao?
'Lúc ban đầu ông cũng không nói rõ tôi phải cưới người phụ nữ như thế nào thì giờ không cần khua tay múa chân tỏ thái độ về chuyện đó. Với lại, người phụ nữ của tôi có sạch sẽ hay không, tôi biết là được rồi.' Cô nghe Phạm Trọng Nam dùng giọng nói lạnh đến đông chết người kia nói tiếp, 'Hơn nữa, nếu nói đến sạch sẽ, cái nhà họ Phạm này từ trên xuống dưới có ai là sạch sẽ đâu chứ?'
'Nói chuyện khách sáo một chút! Ta là ông nội của con!' Phạm Nhân Kính tức giận cực điểm quát, 'Nếu không phải con là huyết mạch duy nhất của Phạm Nhân Kính ta, con tưởng con có cơ hội đứng trước mặt ta nói chuyện sao?'
'Ông xác định tôi là duy nhất sao?' Phạm Trọng Nam cười lạnh một tiếng, 'Có cần tôi đưa cô ấy đến trước mặt ông...'
'Mày câm miệng cho tao, câm miệng...' Phạm Nhân Kính bị chọc tức triệt để, rống lớn, 'Loại nghiệt chủng như mày, nếu như không có tao mày đã sớm không còn sống đến bây giờ rồi. Giờ thì tốt rồi, cứng cáp rồi chứ gì? Tưởng rằng tự mình có thể bay được sao? Tao cho mày biết, chỉ cần tao còn sống trên đời này một ngày, nhà họ Phạm sẽ không dễ dàng đổi chủ đâu!'
'Hôm nay là ngày cưới của tôi, tôi cũng không muốn nói với ông những lời nhàm chán này để khỏi làm hỏng hết tâm trạng. Đưa lão thái gia về phòng nghỉ ngơi.' Phạm Trọng Nam cao giọng gọi một tiếng, mấy người vệ sĩ cao lớn liền đi vào.
'Lão thái gia, chúng tôi đưa ngài về phòng nghỉ ngơi.'
'Cút đi!' Phạm Nhân Kính ở trước mặt nhiều người đã khôi phục lại thái độ lạnh lùng ngạo mạn, ông xoay người nhìn Phạm Trọng Nam vẫn đang ung dung ngồi nơi sofa, 'Chỉ mong con có thể cho ta một người thừa kế mang dòng máu chính thống của nhà họ Phạm. Bằng không...'
'Đừng nhiều lời!' Phạm Trọng Nam đứng dậy dụi tắt điếu thuốc trên tay, nghiến răng nghiến lợi nói.
Vừa xoay người, ánh mắt sắc bén của hắn đã bắt gặp một đôi mắt đẹp, long lanh, trong trẻo nhưng đầy kinh ngạc ở ngoài cửa sổ nhìn vào.
Cô ấy... nghe được hết sao?
Phạm Trọng Nam lúc này sắc mặt tái mét, hắn tiến đến giữ chặt Giang Tâm Đóa ở ngoài cửa đang luống cuống không biết làm sao, quát khẽ, 'Vào trong!'
Cô không biết người đàn ông này nhưng lại không biết làm sao để thoát ra được bàn tay đáng ghét kia, chỉ sợ nếu động tác quá khích sẽ gây sự chú ý cho những người xung quanh bởi vì nơi đây là nước Anh, là phương Tây, đừng nói là nắm tay, cho dù là ôm nhau, hôn nhau bất quá cũng chỉ là một loại lễ tiết mà thôi.
Theo bản năng Giang Tâm Đóa nhìn về hướng Phạm Trọng Nam như cầu cứu, mà khi Phạm Trọng Nam nhìn thấy một màn này, nhiệt độ xung quanh bỗng chốc như giảm đi mười độ.
Vừa bắt gặp ánh mắt của hắn, sắc mặt Giang Tâm Đóa chợt trở nên tái đi bởi vì cô nhìn thấy sắc mặt Phạm Trọng Nam cực kỳ khó coi đang sải bước đi về phía mình.
Phạm Bác Văn là người chú họ nhỏ nhất của Phạm Trọng Nam, là một người mang hai dòng máu Trung – Anh, từ lúc tuổi trẻ đã ham chơi biếng làm, chỉ dựa vào chút tài sản mà Phạm Nhân Kính chia cho mà ngồi không hưởng thụ, ăn chơi gái gú không thiếu thứ gì, năm nay đã hơn năm mươi tuổi nhưng vẫn vô công rỗi nghề, là người không có tiền đồ nhất trong gia tộc họ Phạm.
'Chú, hôm nay là ngày cưới của cháu, hành vi này của chú hình như không thích hợp cho lắm thì phải?'
Cho dù là trưởng bối nhưng Phạm Bác Văn đứng trước mặt Phạm Trọng Nam, đứa cháu nhưng là người thừa kế duy nhất của nhà họ Phạm này vẫn thấp hơn một cái đầu, cả nghĩa đen lẫn nghĩa bóng.
Gương mặt nghiêm lạnh, ánh mắt khinh thị từ trên nhìn xuống, giọng nói lạnh lùng mang theo châm chọc và khinh thường, cánh tay mạnh mẽ thoáng dùng sức đã dễ dàng giật cánh tay đang nắm bàn tay nhỏ nhắn của Giang Tâm Đóa xuống. Người đàn ông tuổi đã trung niên nhìn thấy vẻ mặt nghiêm lạnh không vui của hắn thì khiếp sợ lùi về sau hai bước, hoảng hốt định rút cánh tay đang bị bàn tay cứng như thép kia nắm đến phát đau lại.
'Chú nói này Trọng Nam, chú chỉ đến chào hỏi cô dâu mới của cháu theo phép lịch sự thôi. Tuyệt đối không có ý gì khác.' Nói đùa sao, người đàn ông trước mắt có thể vững vàng ngồi ở vị trí đầu não của tập đoàn Phạm thị, nếu như đắc tội hắn, cho dù bản thân là chú, sau này ông cũng khó sống.
Phạm Bác Văn uyển chuyển giải thích nhưng mặt không khỏi nhăn lại, cổ tay ông bị nắm đau quá, như sắp gãy đến nơi vậy. Nhưng có trách thì cũng chỉ có thể trách bản thân thấy đẹp lập tức quên hết, chọc ai không chọc lại chọc tới Phạm Trọng Nam.
Nguy cơ trong chớp mắt được giải trừ, Giang Tâm Đóa ngước đôi mắt đầy khiếp sợ lên nhìn gương mặt âm trầm hoàn toàn không có chút ôn hòa nào của Phạm Trọng Nam, tuy rằng chỉ dùng một tay nhưng cũng đủ khống chế Phạm Bác Văn, ánh mắt hắn đang rơi trên người cô, càng lúc càng sâu không thể dò.
'Em... em về phòng trang điểm lại.' Bởi vì xảy ra chuyện bất ngờ, muốn lên tiếng cảm ơn nhưng nghĩ lại cũng không thích hợp, cũng may lúc này bên cạnh cô cũng không có ai khác.
'Đi theo cô ấy!' Phạm Trọng Nam nhìn chằm chằm theo bóng lưng mảnh dẻ của cô đang rời đi, quay sang dặn dò hai người phù dâu đi lấy thức ăn vừa mới quay lại đang kinh ngạc đứng nhìn.
Nếu như không có hai người phù dâu đi cùng, Giang Tâm Đóa nghĩ mình chắc chắn sẽ bị lạc đường trong tòa lâu đài cổ rộng mênh mông này. Vào đến phòng trang điểm, Giang Tâm Đóa đứng nhìn mình trong gương, trong đó phản chiếu hình ảnh một cô gái bởi vì trang điểm mà càng thêm xinh đẹp đến không chân thật.
Lần nữa nhắc nhở mình phải mỉm cười, phải cười nhưng nhìn thế nào cũng không nhận ra sự vui vẻ trong nụ cười đó.
Đây là đám cưới của cô thế nhưng bên cạnh cô lúc này không có lấy một người thân, như vậy bảo cô vui sao được chứ?
Nhưng nhớ đến hôm đó khi vừa đến Luân Đôn, lúc xuống máy bay Lý Triết báo cho cô biết, mẹ và em trai cô đã được đưa đến Mỹ làm vật lý trị liệu. Đây cũng có thể coi như một chuyện đáng cảm thấy an ủi.
Vỗ vỗ mặt cho tỉnh táo lại rồi cô xoay người rời khỏi phòng trang điểm. Bên ngoài không có ai, chắc là hai người phù dâu đợi lâu quá, không biết từ lúc nào đã đi ra vườn hoa trò chuyện với bạn bè họ rồi.
Người nước ngoài ai nấy đều rất nhiệt tình, rất thân thiện, Giang Tâm Đóa loáng thoáng nghe được những tràng tiếng nói cười vui vẻ của họ, cô không muốn phá hỏng niềm vui của họ nên nhấc làn váy dài rón rén rời đi, thẳng về phía đại sảnh.
Đi qua một hành lang thật dài, vừa định đi đến một phòng khách nhỏ bên cạnh đại sảnh thì một tràng tiếng chửa rủa truyền đến khiến cô bất giác dừng bước, tò mò nhìn qua khung cửa sổ, nào ngờ vừa liếc mắt đã nhìn thấy Phạm Trọng Nam đang ở bên trong, không nói một lời mà chỉ im lặng nghe ông lão tóc bạc nói chuyện.
Thân hình cao lớn của anh ta vùi sâu vào chiếc sofa dành cho một người bằng da thật cực thoải mái, một tay kẹp điếu thuốc, một tay gác lên thành ghế, đầu hơi cúi xuống, chăm chú chiếc nhẫn cưới tinh xảo trên ngón vô danh của bàn tay trái, không biết đang nghĩ gì nhưng vẻ mặt cực kỳ u ám, trong mắt còn thoáng qua một vẻ không kiên nhẫn.
Anh ta...đang cãi nhau với ông nội mình sao??!! Giang Tâm Đóa không ngờ mình lại gặp phải tình cảnh mà mình không muốn gặp chút nào này, vừa xoay người định rời đi thì chợt nghe bên trong Phạm Nhân Kính lại lớn tiếng nói, 'Ta bảo con cưới vợ sinh con nhưng không bảo con đi cưới một người phụ nữ không ra gì như vậy, cũng không biết là có sạch sẽ hay không nữa, con cố tình làm cho nhà họ Phạm chúng ta mất mặt có đúng không?'
Giang Tâm Đóa đờ người ra, chẳng lẽ những tin tức đáng xấu hổ kia đã truyền đến Luân Đôn rồi sao?
'Lúc ban đầu ông cũng không nói rõ tôi phải cưới người phụ nữ như thế nào thì giờ không cần khua tay múa chân tỏ thái độ về chuyện đó. Với lại, người phụ nữ của tôi có sạch sẽ hay không, tôi biết là được rồi.' Cô nghe Phạm Trọng Nam dùng giọng nói lạnh đến đông chết người kia nói tiếp, 'Hơn nữa, nếu nói đến sạch sẽ, cái nhà họ Phạm này từ trên xuống dưới có ai là sạch sẽ đâu chứ?'
'Nói chuyện khách sáo một chút! Ta là ông nội của con!' Phạm Nhân Kính tức giận cực điểm quát, 'Nếu không phải con là huyết mạch duy nhất của Phạm Nhân Kính ta, con tưởng con có cơ hội đứng trước mặt ta nói chuyện sao?'
'Ông xác định tôi là duy nhất sao?' Phạm Trọng Nam cười lạnh một tiếng, 'Có cần tôi đưa cô ấy đến trước mặt ông...'
'Mày câm miệng cho tao, câm miệng...' Phạm Nhân Kính bị chọc tức triệt để, rống lớn, 'Loại nghiệt chủng như mày, nếu như không có tao mày đã sớm không còn sống đến bây giờ rồi. Giờ thì tốt rồi, cứng cáp rồi chứ gì? Tưởng rằng tự mình có thể bay được sao? Tao cho mày biết, chỉ cần tao còn sống trên đời này một ngày, nhà họ Phạm sẽ không dễ dàng đổi chủ đâu!'
'Hôm nay là ngày cưới của tôi, tôi cũng không muốn nói với ông những lời nhàm chán này để khỏi làm hỏng hết tâm trạng. Đưa lão thái gia về phòng nghỉ ngơi.' Phạm Trọng Nam cao giọng gọi một tiếng, mấy người vệ sĩ cao lớn liền đi vào.
'Lão thái gia, chúng tôi đưa ngài về phòng nghỉ ngơi.'
'Cút đi!' Phạm Nhân Kính ở trước mặt nhiều người đã khôi phục lại thái độ lạnh lùng ngạo mạn, ông xoay người nhìn Phạm Trọng Nam vẫn đang ung dung ngồi nơi sofa, 'Chỉ mong con có thể cho ta một người thừa kế mang dòng máu chính thống của nhà họ Phạm. Bằng không...'
'Đừng nhiều lời!' Phạm Trọng Nam đứng dậy dụi tắt điếu thuốc trên tay, nghiến răng nghiến lợi nói.
Vừa xoay người, ánh mắt sắc bén của hắn đã bắt gặp một đôi mắt đẹp, long lanh, trong trẻo nhưng đầy kinh ngạc ở ngoài cửa sổ nhìn vào.
Cô ấy... nghe được hết sao?
Phạm Trọng Nam lúc này sắc mặt tái mét, hắn tiến đến giữ chặt Giang Tâm Đóa ở ngoài cửa đang luống cuống không biết làm sao, quát khẽ, 'Vào trong!'
Bình luận truyện