Độc Gia Sủng Hôn
Chương 4: Chủ động đi tìm Phạm Trọng Nam (2)
Nhưng liên tục mấy ngày hoàn toàn không nhận được chút tin tức nào là sao? Thật không dễ dàng gì ông mới kết nối được với mối này, tuyệt đối không thể để người khác nhanh tay hơn đoạt mất.
'Ba, con...' Giang Tâm Đóa nhìn vẻ mặt đã hơi biến sắc của ba mình, không biết nên nói gì cho phải.
Chuyện lần trước coi mắt, đối phương đã không xuất hiện, sau đó cũng không có bất kỳ hồi âm nào, cũng không lưu lại bất kỳ phương thức liên hệ nào, cô là con gái, có thể nói gì đây?
Nhưng xem ra ba đối với chuyện này, đối với vị Phạm tiên sinh kia thực sự là rất quan tâm.
'Đóa Đóa, ba nói với con thế này...' Giang Hán Sinh nhìn gương mặt xinh đẹp của con gái, 'Gần đây chuyện đầu tư ở nước ngoài của ba có chút vấn đề, công ty cần huy động một số tiền lớn để làm vốn luân chuyển nhưng bên phía ngân hàng vẫn chưa chịu phê duyệt cho kế hoạch đầu tư này cho nên, nhà họ Giang và công ty toàn bộ phải dựa vào con.'
Dựa vào cô? Cô chỉ là một sinh viên đại học còn chưa tốt nghiệp, nào có bản lĩnh lớn như vậy? Chỉ sợ là ba cô lại định bán đứa con gái này đi rồi! Trước đây các chị cô cũng vậy, không ngờ hôm nay lại đến lượt cô.
Nhưng đối phương nào có chút hồi âm gì, ba cô làm sao bán con đây?
'Ba, con không biết gì hết, làm sao giúp được ba chứ?' Giang Tâm Đóa cố tình bỏ qua ý tứ đã quá rõ ràng trong câu nói của ba mình.
'Đây là địa chỉ khách sạn nơi Phạm Trọng Nam hiện đang ở, con tìm cách tiếp cận với anh ta, tốt nhất là có thể làm cho ván đã đóng thuyền, gạo sống nấu thành cơm.' Giang Hán Sinh vừa nói thẳng ý đồ vừa rút ra một tờ giấy ghi địa chỉ đưa cho con gái.
Cho dù không thể ép anh ta cưới con gái mình nhưng ít nhất thì cũng có thể moi một số tiền bịt miệng lớn từ anh ta. Hiện giờ đối với Giang Hán Sinh mà nói, tiền quan trọng hơn tất cả.
Nhà họ Phạm trước giờ rất chú trọng thể diện, tin rằng sẽ không thể để những tin tức đào hoa kia xuất hiện trên người Phạm Trọng Nam.
'Ba, con không muốn.' Giang Tâm Đóa không cầm mảnh giấy mà Giang Hán Sinh đưa cho mình, cô không muốn trở thành giống như kỹ nữ vậy, tự mình tìm đến đàn ông, cho dù là vì nhà họ Giang cũng vậy.
'Không muốn cũng không được.' Nụ cười trên mặt Giang Hán Sinh lúc này đã biến mất không còn, 'Chỉ cần một ngày con còn là con gái của Giang Hán Sinh ta thì nhất định phải làm theo ta. Nhà họ Giang không thể bị hủy bởi sự tùy ý của con được. Con nghĩ thử xem, em trai con chỉ mới mười hai tuổi, còn mẹ con nữa, nhà họ Giang bị hủy rồi, đối với họ hoàn toàn không có điểm tốt nào.
'Hán Sinh, ông đừng tức giận. Đóa Đóa tuổi còn nhỏ, không hiểu chuyện, để tôi nói chuyện với nó kỹ hơn.' Trình Truyền Phương sợ con gái mình chọc giận chồng, vội vàng đứng dậy kéo cô ra sau lưng như che chở.
'Tuổi nhỏ? Không hiểu chuyện?' Giang Hán Sinh tức đến bật cười lạnh một tiếng, 'Có đứa con gái nào của tôi vào cái tuổi của nó mà còn chưa lấy chồng đâu chứ? Giang Tâm Đóa ta nói thật với con, trong vòng mười ngày nếu như công ty không nhận được tiền đầu tư, cổ phiếu của công ty nhất định sẽ rớt giá mạnh. Lúc đó đừng trách sao ta không khách sáo với mẹ con các người. Cái gì nên nói, chuyện gì nên làm, tốt nhất là con nên suy nghĩ cho rõ ràng.'
Ném lại câu nói kia xong Giang Hán Sinh cứng rắn nhét tờ giấy ghi địa chỉ vào tay Trình Truyền Phương, trước khi ra cửa, tầm mắt hai người lặng lẽ giao nhau đầy ẩn ý.
Cửa nặng nề đóng sập sau lưng ông phát ra một tiếng kêu thật lớn.
Giang Tâm Đóa ngẩn người đứng nhìn theo bóng cha mình, đôi mắt vốn sáng long lanh phút chốc tối lại.
'Đóa Đóa, con đừng trách ba con, trước giờ tính tình của ông ấy đều không tốt vậy đó. Hơn nữa lần này thực sự quá quẫn bách nên ông ấy mới phải làm thế. Hay là... con thử đi tìm vị Phạm tiên sinh kia xem thế nào, được không?'
Trình Truyền Phương xoay người, vừa nhẹ nhàng ôm lấy con gái vừa nhét tờ giấy Giang Hán Sinh đưa cho bà vào trong tay cô, giọng thỉnh cầu.
Bà chỉ là một người đàn bà, căn bản là không thể giúp con gái nói gì hết.
Trong nhà, những người vợ khác của Giang Hán Sinh có người nào là không tích cực rèn luyện cho con gái của mình, hoặc là hy vọng con gái mình có thể trở thành nhân vật đầu não, mạnh mẽ, giỏi giang, hoặc là dạy con càng nhiều kỹ xảo hầu hạ đàn ông, tìm đủ mọi cách để kiếm được một chàng rể khí thế cường đại, mượn uy thế chồng để làm nở mày nở mặt cho mình.
Nhưng bà trước giờ chưa từng dạy con như thế, bà chỉ mong con trai con gái mình có thể trưởng thành khỏe mạnh mình an, nhất là sau khi bà sinh được đứa con trai duy nhất cho nhà họ Giang, địa vị của bà lập tức tăng cao hơn nhiều, căn bản là không cần bán con gái để đổi lấy địa vị.
Nhưng giờ công ty của nhà họ Giang xảy ra vấn đề lớn như vậy, con gái mình lại là một trong số những cô con gái chưa lấy chồng của nhà họ, hơn nữa lại là đứa có nhan sắc nhất, bảo sao Giang Hán Sinh không nhắm vào Đóa Đóa cho được.
Vừa khéo là Phạm Trọng Nam cũng đang muốn tìm người thích hợp để kết hôn, Giang Hán Sinh sao lại có thể bỏ lỡ cơ hội tốt như vậy được? Trong thâm tâm, thực ra bà cũng hy vọng con gái mình có thể gả cho người đàn ông như vậy, ít ra, so với đám công tử nhà giàu nổi tiếng ăn chơi đàn đúm kia, Phạm Trọng Nam sống ở nước ngoài đã lâu năm, trước giờ lại chưa từng nghe bất kỳ tin tức bay bướm nào của anh ta, tốt hơn rất nhiều.
Chỉ đáng tiếc là anh ta trước giờ không mấy khi lộ mặt trước công chúng, họ muốn tìm ảnh chụp hoặc tư liệu gì của Phạm Trọng Nam quả thực khó còn hơn lên trời.
'Mẹ, con...' Giang Tâm Đóa nhìn ánh mắt nài nỉ của mẹ mình, lời cự tuyệt thế nào cũng nói không nên lời, 'Nhà mình thực sự phải đi đến bước này sao?'
Trình Truyền Phương gian nan gật đầu.
'Để con suy nghĩ lại đã, được không?' Bàn tay nhỏ nhắn nắm chặt mảnh giấy trong tay, mảnh giấy rõ ràng là không có chút nhiệt độ nào lúc này lại giống như một hòn than nóng rực cả tay cô.
***
Đêm khuya, cảng Clarke, Singapore
Giang Tâm Đóa và Ngụy Nhất Minh ngừng xe rồi tùy tiện chọn một băng ghế dành cho hai người gần bờ sông mà ngồi.
Họ tình cờ gặp nhau khi Giang Tâm Đóa từ nhà họ Giang bước ra, lúc đó vừa khéo Ngụy Nhất Minh trở về nhà để đưa gì đó cho ba mình.
Tính ra họ cũng đã hơn hai tháng không gặp nhau rồi. Ngụy Nhất Minh thì bận rộn với công việc mới vừa tìm được còn cô thì hết bận việc học lại cùng Dương Dung Dung cùng nhau. Thế nên hai người mới hẹn nhau đi ăn cơm sau đó thấy thời gian còn sớm nên họ quyết định đến đây dạo một vòng.
Lúc này trong những quán bar dọc hai bên bờ sông không ngừng vọng ra tiếng reo hò đầy phấn khích, đây là cuộc sống về đêm của người Singapore, sau những giờ làm việc tất bật hẹn nhau đối ẩm, thưởng thức một trận banh hay, họ đem thời gian và toàn bộ tinh lực còn thừa lại trong ngày tiêu hao ở đây.
Giang Tâm Đóa trước nay đều có thể coi như một cô gái ngoan, cuộc sống về đêm thế này lúc còn sống ở nhà họ Giang đương nhiên là chưa từng trải qua. Nhưng từ khi cô dọn ra ngoài ở, Ngụy Nhất Minh thỉnh thoảng cũng có rủ cô đến đây ăn cơm, trò chuyện.
'Hình như em ốm đi nhiều đó, sắc mặt cũng không được tốt, xảy ra chuyện gì sao?' Ngụy Nhất Minh nhìn Giang Tâm Đóa lúc này đang chậm rãi uống nước trái cây, ân cần hỏi.
Từ lúc họ vừa gặp mặt hắn đã thấy vẻ phiền não trên mặt cô. Lúc ăn cơm, bởi vì không muốn ảnh hưởng đến khẩu vì nên hắn dứt khoát không hỏi, còn giờ đây, đương nhiên là hắn có thể tùy ý hỏi chuyện cô rồi.
'Thật sao?' Giang Tâm Đóa đưa tay sờ mặt mình, 'Chắc là do mấy hôm nay nóng quá, ngủ không được ngon thôi.'
'Đóa Đóa, thói quen của em lúc nói dối vẫn không thay đổi.' Ngụy Nhất Minh vạch trần ngay, mỗi lần nói dối Đóa Đóa đều không ý thức cắn môi mình, nếu như trong miệng có gì đó, chẳng hạn như ống hút hoặc đũa, cô sẽ cứ cắn mãi không buông.
Cho dù Giang Tâm Đóa không nói gì cả nhưng hiểu cô như vậy, Ngụy Nhất Minh làm sao có thể không Đóan được đôi chút nguồn cơn chứ?
Từ khi Đóa Đóa dọn ra khỏi nhà họ giang, nếu không phải vì có chuyện gì đặc biệt cô sẽ không trở lại. Lần này chắc là bởi vì công ty của Giang Hán Sinh xảy ra vấn đề.
'Nhất Minh, làm gì mà lần nào cũng phải vạch trần người ta thế!' Giang Tâm Đóa có chút ngượng ngùng nói.
'Vậy em có muốn nói cho anh biết rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì không?'
Biết rằng không giấu được Ngụy Nhất Minh, Giang Tâm Đóa suy nghĩ một lúc rồi đôi mắt to tròn đảo nhanh một vòng, 'Công ty của ba em có phải là xảy ra vấn đề rất lớn không?'
Nếu như thật sự sự tình nghiêm trọng như lời ba nói, cô đi tìm Phạm Trọng Nam liệu có giúp được gì không? Huống gì dựa vào cái gì mà người ta phải lấy nhiều tiền như thế ra để giúp cho nhà họ Giang chứ?
Tuy rằng trong buổi gặp mặt xem như là coi mắt đó, anh ta vừa ra tay đã tặng một sợi dây chuyền kim cương giá trị không rẻ, xem ra nhà họ Phạm thực sự rất có tiền.
Nhưng Giang Tâm Đóa cũng biết, vị Phạm tiên sinh đó nếu như không phải phản cảm chuyện coi mắt thì chính là không thích đối tượng xem mắt. Tuy rằng họ trước giờ chưa từng gặp mặt, cô cũng tự hiểu rõ mình, nếu lấy thân phận của cô sánh vai với đại thiếu gia nhà họ Phạm thì quả thực là trèo cao.
Mà từ hôm đó về sau đối phương cũng không hề liên lạc lại với cô, điều đó chẳng phải đã chứng minh họ không có hứng thú với cô hay sao? Cô tự mình tìm đến họ, vậy không phải tự rước lấy nhục sao?
Nhưng cô có thể trơ mắt không lo sao?
'Ba, con...' Giang Tâm Đóa nhìn vẻ mặt đã hơi biến sắc của ba mình, không biết nên nói gì cho phải.
Chuyện lần trước coi mắt, đối phương đã không xuất hiện, sau đó cũng không có bất kỳ hồi âm nào, cũng không lưu lại bất kỳ phương thức liên hệ nào, cô là con gái, có thể nói gì đây?
Nhưng xem ra ba đối với chuyện này, đối với vị Phạm tiên sinh kia thực sự là rất quan tâm.
'Đóa Đóa, ba nói với con thế này...' Giang Hán Sinh nhìn gương mặt xinh đẹp của con gái, 'Gần đây chuyện đầu tư ở nước ngoài của ba có chút vấn đề, công ty cần huy động một số tiền lớn để làm vốn luân chuyển nhưng bên phía ngân hàng vẫn chưa chịu phê duyệt cho kế hoạch đầu tư này cho nên, nhà họ Giang và công ty toàn bộ phải dựa vào con.'
Dựa vào cô? Cô chỉ là một sinh viên đại học còn chưa tốt nghiệp, nào có bản lĩnh lớn như vậy? Chỉ sợ là ba cô lại định bán đứa con gái này đi rồi! Trước đây các chị cô cũng vậy, không ngờ hôm nay lại đến lượt cô.
Nhưng đối phương nào có chút hồi âm gì, ba cô làm sao bán con đây?
'Ba, con không biết gì hết, làm sao giúp được ba chứ?' Giang Tâm Đóa cố tình bỏ qua ý tứ đã quá rõ ràng trong câu nói của ba mình.
'Đây là địa chỉ khách sạn nơi Phạm Trọng Nam hiện đang ở, con tìm cách tiếp cận với anh ta, tốt nhất là có thể làm cho ván đã đóng thuyền, gạo sống nấu thành cơm.' Giang Hán Sinh vừa nói thẳng ý đồ vừa rút ra một tờ giấy ghi địa chỉ đưa cho con gái.
Cho dù không thể ép anh ta cưới con gái mình nhưng ít nhất thì cũng có thể moi một số tiền bịt miệng lớn từ anh ta. Hiện giờ đối với Giang Hán Sinh mà nói, tiền quan trọng hơn tất cả.
Nhà họ Phạm trước giờ rất chú trọng thể diện, tin rằng sẽ không thể để những tin tức đào hoa kia xuất hiện trên người Phạm Trọng Nam.
'Ba, con không muốn.' Giang Tâm Đóa không cầm mảnh giấy mà Giang Hán Sinh đưa cho mình, cô không muốn trở thành giống như kỹ nữ vậy, tự mình tìm đến đàn ông, cho dù là vì nhà họ Giang cũng vậy.
'Không muốn cũng không được.' Nụ cười trên mặt Giang Hán Sinh lúc này đã biến mất không còn, 'Chỉ cần một ngày con còn là con gái của Giang Hán Sinh ta thì nhất định phải làm theo ta. Nhà họ Giang không thể bị hủy bởi sự tùy ý của con được. Con nghĩ thử xem, em trai con chỉ mới mười hai tuổi, còn mẹ con nữa, nhà họ Giang bị hủy rồi, đối với họ hoàn toàn không có điểm tốt nào.
'Hán Sinh, ông đừng tức giận. Đóa Đóa tuổi còn nhỏ, không hiểu chuyện, để tôi nói chuyện với nó kỹ hơn.' Trình Truyền Phương sợ con gái mình chọc giận chồng, vội vàng đứng dậy kéo cô ra sau lưng như che chở.
'Tuổi nhỏ? Không hiểu chuyện?' Giang Hán Sinh tức đến bật cười lạnh một tiếng, 'Có đứa con gái nào của tôi vào cái tuổi của nó mà còn chưa lấy chồng đâu chứ? Giang Tâm Đóa ta nói thật với con, trong vòng mười ngày nếu như công ty không nhận được tiền đầu tư, cổ phiếu của công ty nhất định sẽ rớt giá mạnh. Lúc đó đừng trách sao ta không khách sáo với mẹ con các người. Cái gì nên nói, chuyện gì nên làm, tốt nhất là con nên suy nghĩ cho rõ ràng.'
Ném lại câu nói kia xong Giang Hán Sinh cứng rắn nhét tờ giấy ghi địa chỉ vào tay Trình Truyền Phương, trước khi ra cửa, tầm mắt hai người lặng lẽ giao nhau đầy ẩn ý.
Cửa nặng nề đóng sập sau lưng ông phát ra một tiếng kêu thật lớn.
Giang Tâm Đóa ngẩn người đứng nhìn theo bóng cha mình, đôi mắt vốn sáng long lanh phút chốc tối lại.
'Đóa Đóa, con đừng trách ba con, trước giờ tính tình của ông ấy đều không tốt vậy đó. Hơn nữa lần này thực sự quá quẫn bách nên ông ấy mới phải làm thế. Hay là... con thử đi tìm vị Phạm tiên sinh kia xem thế nào, được không?'
Trình Truyền Phương xoay người, vừa nhẹ nhàng ôm lấy con gái vừa nhét tờ giấy Giang Hán Sinh đưa cho bà vào trong tay cô, giọng thỉnh cầu.
Bà chỉ là một người đàn bà, căn bản là không thể giúp con gái nói gì hết.
Trong nhà, những người vợ khác của Giang Hán Sinh có người nào là không tích cực rèn luyện cho con gái của mình, hoặc là hy vọng con gái mình có thể trở thành nhân vật đầu não, mạnh mẽ, giỏi giang, hoặc là dạy con càng nhiều kỹ xảo hầu hạ đàn ông, tìm đủ mọi cách để kiếm được một chàng rể khí thế cường đại, mượn uy thế chồng để làm nở mày nở mặt cho mình.
Nhưng bà trước giờ chưa từng dạy con như thế, bà chỉ mong con trai con gái mình có thể trưởng thành khỏe mạnh mình an, nhất là sau khi bà sinh được đứa con trai duy nhất cho nhà họ Giang, địa vị của bà lập tức tăng cao hơn nhiều, căn bản là không cần bán con gái để đổi lấy địa vị.
Nhưng giờ công ty của nhà họ Giang xảy ra vấn đề lớn như vậy, con gái mình lại là một trong số những cô con gái chưa lấy chồng của nhà họ, hơn nữa lại là đứa có nhan sắc nhất, bảo sao Giang Hán Sinh không nhắm vào Đóa Đóa cho được.
Vừa khéo là Phạm Trọng Nam cũng đang muốn tìm người thích hợp để kết hôn, Giang Hán Sinh sao lại có thể bỏ lỡ cơ hội tốt như vậy được? Trong thâm tâm, thực ra bà cũng hy vọng con gái mình có thể gả cho người đàn ông như vậy, ít ra, so với đám công tử nhà giàu nổi tiếng ăn chơi đàn đúm kia, Phạm Trọng Nam sống ở nước ngoài đã lâu năm, trước giờ lại chưa từng nghe bất kỳ tin tức bay bướm nào của anh ta, tốt hơn rất nhiều.
Chỉ đáng tiếc là anh ta trước giờ không mấy khi lộ mặt trước công chúng, họ muốn tìm ảnh chụp hoặc tư liệu gì của Phạm Trọng Nam quả thực khó còn hơn lên trời.
'Mẹ, con...' Giang Tâm Đóa nhìn ánh mắt nài nỉ của mẹ mình, lời cự tuyệt thế nào cũng nói không nên lời, 'Nhà mình thực sự phải đi đến bước này sao?'
Trình Truyền Phương gian nan gật đầu.
'Để con suy nghĩ lại đã, được không?' Bàn tay nhỏ nhắn nắm chặt mảnh giấy trong tay, mảnh giấy rõ ràng là không có chút nhiệt độ nào lúc này lại giống như một hòn than nóng rực cả tay cô.
***
Đêm khuya, cảng Clarke, Singapore
Giang Tâm Đóa và Ngụy Nhất Minh ngừng xe rồi tùy tiện chọn một băng ghế dành cho hai người gần bờ sông mà ngồi.
Họ tình cờ gặp nhau khi Giang Tâm Đóa từ nhà họ Giang bước ra, lúc đó vừa khéo Ngụy Nhất Minh trở về nhà để đưa gì đó cho ba mình.
Tính ra họ cũng đã hơn hai tháng không gặp nhau rồi. Ngụy Nhất Minh thì bận rộn với công việc mới vừa tìm được còn cô thì hết bận việc học lại cùng Dương Dung Dung cùng nhau. Thế nên hai người mới hẹn nhau đi ăn cơm sau đó thấy thời gian còn sớm nên họ quyết định đến đây dạo một vòng.
Lúc này trong những quán bar dọc hai bên bờ sông không ngừng vọng ra tiếng reo hò đầy phấn khích, đây là cuộc sống về đêm của người Singapore, sau những giờ làm việc tất bật hẹn nhau đối ẩm, thưởng thức một trận banh hay, họ đem thời gian và toàn bộ tinh lực còn thừa lại trong ngày tiêu hao ở đây.
Giang Tâm Đóa trước nay đều có thể coi như một cô gái ngoan, cuộc sống về đêm thế này lúc còn sống ở nhà họ Giang đương nhiên là chưa từng trải qua. Nhưng từ khi cô dọn ra ngoài ở, Ngụy Nhất Minh thỉnh thoảng cũng có rủ cô đến đây ăn cơm, trò chuyện.
'Hình như em ốm đi nhiều đó, sắc mặt cũng không được tốt, xảy ra chuyện gì sao?' Ngụy Nhất Minh nhìn Giang Tâm Đóa lúc này đang chậm rãi uống nước trái cây, ân cần hỏi.
Từ lúc họ vừa gặp mặt hắn đã thấy vẻ phiền não trên mặt cô. Lúc ăn cơm, bởi vì không muốn ảnh hưởng đến khẩu vì nên hắn dứt khoát không hỏi, còn giờ đây, đương nhiên là hắn có thể tùy ý hỏi chuyện cô rồi.
'Thật sao?' Giang Tâm Đóa đưa tay sờ mặt mình, 'Chắc là do mấy hôm nay nóng quá, ngủ không được ngon thôi.'
'Đóa Đóa, thói quen của em lúc nói dối vẫn không thay đổi.' Ngụy Nhất Minh vạch trần ngay, mỗi lần nói dối Đóa Đóa đều không ý thức cắn môi mình, nếu như trong miệng có gì đó, chẳng hạn như ống hút hoặc đũa, cô sẽ cứ cắn mãi không buông.
Cho dù Giang Tâm Đóa không nói gì cả nhưng hiểu cô như vậy, Ngụy Nhất Minh làm sao có thể không Đóan được đôi chút nguồn cơn chứ?
Từ khi Đóa Đóa dọn ra khỏi nhà họ giang, nếu không phải vì có chuyện gì đặc biệt cô sẽ không trở lại. Lần này chắc là bởi vì công ty của Giang Hán Sinh xảy ra vấn đề.
'Nhất Minh, làm gì mà lần nào cũng phải vạch trần người ta thế!' Giang Tâm Đóa có chút ngượng ngùng nói.
'Vậy em có muốn nói cho anh biết rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì không?'
Biết rằng không giấu được Ngụy Nhất Minh, Giang Tâm Đóa suy nghĩ một lúc rồi đôi mắt to tròn đảo nhanh một vòng, 'Công ty của ba em có phải là xảy ra vấn đề rất lớn không?'
Nếu như thật sự sự tình nghiêm trọng như lời ba nói, cô đi tìm Phạm Trọng Nam liệu có giúp được gì không? Huống gì dựa vào cái gì mà người ta phải lấy nhiều tiền như thế ra để giúp cho nhà họ Giang chứ?
Tuy rằng trong buổi gặp mặt xem như là coi mắt đó, anh ta vừa ra tay đã tặng một sợi dây chuyền kim cương giá trị không rẻ, xem ra nhà họ Phạm thực sự rất có tiền.
Nhưng Giang Tâm Đóa cũng biết, vị Phạm tiên sinh đó nếu như không phải phản cảm chuyện coi mắt thì chính là không thích đối tượng xem mắt. Tuy rằng họ trước giờ chưa từng gặp mặt, cô cũng tự hiểu rõ mình, nếu lấy thân phận của cô sánh vai với đại thiếu gia nhà họ Phạm thì quả thực là trèo cao.
Mà từ hôm đó về sau đối phương cũng không hề liên lạc lại với cô, điều đó chẳng phải đã chứng minh họ không có hứng thú với cô hay sao? Cô tự mình tìm đến họ, vậy không phải tự rước lấy nhục sao?
Nhưng cô có thể trơ mắt không lo sao?
Bình luận truyện