Độc Gia Sủng Hôn

Chương 435: Lời hứa trong gió (2)



P2 –

Sáng sớm hôm sau lúc Sở Tư Nhan tỉnh lại, trên giường chỉ còn lại mỗi cô mà lúc này đã cách giờ thường ngày cô rời giường một tiếng đồng hồ.

Tuy rằng eo và hai chân vẫn còn hơi đau nhức nhưng Sở Tư Nhan vẫn chống tay ngồi dậy bởi cô không có thói quen ngủ nướng.

Rửa mặt chải đầu rồi thay quần áo xong cô mới bước ra, căn nhà rộng thênh thang vắng lặng như tờ, chắc là hắn đã ra ngoài rồi.

Tuy rằng không hiểu vì sao hắn bận như vậy còn muốn cô qua đây làm gì cho lắm nhưng Sở Tư Nhan cũng không muốn suy nghĩ quá nhiều, cứ thuận theo tự nhiên là tốt rồi.

Định đi xuống bếp xem có thứ gì để mình làm bữa sáng không, đợi lấp đầy bao tử xong rồi mới tiếp tục suy nghĩ xem nên làm gì mới tốt nhưng chưa kịp xoay người thì chuông cửa chợt vang lên.

Người sẽ đến căn penhouse này ấn chuông ngoại trừ hai người trợ lý thân cận bên người Đường Nhĩ Ngôn, Sở Tư Nhan thực sự không nghĩ ra còn người nào khác, nhưng như vậy chứng tỏ hắn đang ở nhà, thật vậy sao?

Sở Tư Nhan vừa nhìn một vòng không gian vắng lặng của căn hộ vừa nghi hoặc đi mở cửa.

Màn hình giám sát ở cửa hiện lên bóng dáng quen thuộc của Cố Minh, Sở Tư Nhan mở cửa ra, Cố Minh thấy cô liền nâng hai tay lên, 'Bữa sáng của hai người.'

Lời của Cố Minh đã chứng thực suy đoán của Sở Tư Nhan là Đường Nhĩ Ngôn đang ở nhà. Cố Minh cầm hai phần ăn sáng vào phòng ăn, cô thì đến thư phòng tìm hắn.

Cửa phòng chỉ khép hờ, trong gian thư phòng ánh sáng tràn đầy, Đường Nhĩ Ngôn đang ngồi ở bàn làm việc, trước mặt là hai chiếc laptop đang mở, một chiếc đang check mail còn chiếc kia đang hiện những con số chi chít thể hiện các chỉ số chứng khoán của hôm nay.

Sở Tư Nhan vừa bước gần đến cửa là Đường Nhĩ Ngôn đã biết rồi, hắn không ngẩng đầu chỉ nói, 'Ở bên ngoài đợi anh năm phút.'

Cô biết hắn không thích có người quấy rầy lúc đang làm việc nên nghe hắn nói vậy cũng không lên tiếng, trực tiếp rời đi.

Năm phút sau, Đường Nhĩ Ngôn đúng giờ bước ra.

Cố Minh ở phòng khách đợi còn hai người đến phòng ăn dùng bữa sáng.

Đường Nhĩ Ngôn trước giờ không thích nói chuyện trong bữa ăn cho nên suốt quá trình dùng bữa đều rất tĩnh lặng.

Sở Tư Nhan luôn ăn không nhiều, chỉ một miếng bánh mì và một ly sữa là đã tương đối no.

Nghe tiếng cô đặt ly sữa không xuống bàn, Đường Nhĩ Ngôn ngẩng đầu lên nhìn một ít thức ăn còn thừa trong đĩa của cô, đáy mắt thoáng qua một tia không vui, buông dao nĩa trên tay xuống rắn giọng, 'Ăn thêm một chút nữa.'

'Em ăn xong rồi.' Sở Tư Nhan nhỏ giọng đáp.

Đường Nhĩ Ngôn chau mày nhìn ly sữa đã uống hết trên bàn lại đem ánh mắt dời đến gương mặt trắng nõn của cô, ánh mắt chợt trở nên thâm trầm như có điều suy nghĩ, nhìn chằm chằm mấy giây sau mới đẩy ly sữa còn chưa uống của mình qua cho cô, 'Uống cho hết.'

Tuy rằng đã gần như ăn không nổi nữa nhưng Sở Tư Nhan vẫn đón lấy ly sữa nhưng không uống ngay mà chỉ nhấp một ngụm nhỏ rồi ngừng lại, cố suy nghĩ xem nên nói thế nào để không cần uống ly sữa này mà hắn không tức giận.

Giống như biết cô có điều khó xử, Đường Nhĩ Ngôn cầm khăn ăn lên tao nhã lau miệng, nói bâng quơ, 'Uống sữa nhiều một chút có lợi cho sự phát triển của bộ ngực.'

Cái gì???

Nếu như trong miệng còn sữa chưa nuốt xuống, nếu không phải trực tiếp phun ra thì chắc chắn đã bị sặc, cô không ngờ là người như Đường Nhĩ Ngôn lại ở trước mặt cô nói ra những lời này.

Cũng may là hắn nói xong liền bước ra ngoài, bằng không cô nhất định sẽ bị nghẹn chết. Nhưng cho dù không có gương ở đây cô cũng biết mặt mình chắc chắn là đỏ rực. Không biết Cố Minh đang ngồi ở bên ngoài có nghe được câu này không nữa? Trời ạ, Đường Nhĩ Ngôn có muốn cô sống nữa hay không?

Hắn đây là chê bộ ngực cô nhỏ quá có phải không? Sở Tư Nhan không tự chủ được cúi đầu nhìn xuống bộ ngực của mình, cô chỉ có cúp B nhưng dù sao tuổi vẫn còn trẻ, vẫn còn trong giai đoạn phát triển, chắc là vẫn có thể lớn một hơn chút nữa được đúng không?

Hắn rất thích những cô gái ngực to hay sao?

Vừa nghĩ tới điều này, Sở Tư Nhan cắn môi ngẩng đầu lên, quả quyết cầm ly sữa lên uống từng ngụm từng ngụm lớn cho đến khi hết sạch, không biết hiện giờ mới bắt đầu bổ sung dinh dưỡng liệu có còn kịp hay không nhỉ?

Trong phòng khách, Đường Nhĩ Ngôn thoải mái ngả người vào sofa, thuận tay rút một điếu thuốc châm lên, Cố Minh nãy giờ vẫn đợi ở đó lúc này mới lên tiếng, 'Boss, Long lão gia tử hôm nay gọi điện đến, muốn hẹn Sở tiểu thư trưa nay mười hai giờ đi bờ sông Brisbane du ngoạn.'

Bàn tay đang kẹp thuốc của Đường Nhĩ Ngôn chợt khựng lại, không lập tức trả lời Cố Minh, ông lão này thật sự muốn cô gái của hắn bầu bạn cùng mình sao? Hai bên mới vừa đạt thành hiệp nghị, nếu như hắn một mực cự tuyệt thì không khỏi làm mất mặt ông, chỉ là...hắn thực sự không muốn để cô xuất đầu lộ diện...

Cố Minh đợi hồi lâu vẫn không nghe được câu trả lời của boss vì vậy cẩn thận đề nghị, 'Hay là để tôi nói với Long lão gia tử Sở tiểu thư hôm nay có chuyện phải về Sidney trước?'

Đường Nhĩ Ngôn búng búng tro vào gạt tàn, 'Không cần đâu, hồi đáp Long lão gia tử, chiều nay chúng tôi sẽ đến nơi hẹn đúng giờ.'

'Tôi biết rồi.' Cố Minh đáp rồi xoay người rời đi.

Lúc Sở Tư Nhan uống xong ly sữa bước ra thì Cố Minh đã đi rồi còn người đàn ông đang ngồi nơi sofa thấy khóe môi cô vẫn còn vết sữa chưa lau sạch, khóe môi nhẹ khóe môi nhẹ câu lên một nụ cười, 'Uống sữa xong rồi?'

Sở Tư Nhan có chút ngượng ngùng gật gật đầu, 'Hôm nay anh không cần làm việc sao?'

'Có.' Đường Nhĩ Ngôn trả lời rất nghiêm túc.

'Vậy em không quấy rầy anh.' Sở Tư Nhan cười lui xuống, dự định lấy bức tranh hôm qua vẽ dang dở ra để hoàn thành nó.

'Anh đi thư phòng xử lý một số công sự trước, một tiếng sau chúng ta xuất phát.' Đường Nhĩ Ngôn đứng lên, đi đến trước mặt cô, vỗ nhẹ đỉnh đầu cô như vỗ về một chú thú cưng sau đó đi về phía thư phòng.

Chúng ta xuất phát? Ý chính là cô với hắn lát nữa sẽ đi ra ngoài?

Sở Tư Nhan mở to đôi mắt đầy ngạc nhiên nhìn theo bóng lưng của hắn, 'Đi đâu?'

'Đi chơi.' Đường Nhĩ Ngôn chỉ ném lại hai chữ cho cô rồi biến mất sau cửa thư phòng.

Đi chơi? Hắn muốn đi chơi với cô sao?

Đi đâu chơi?

***

Mười hai giờ trưa, dưới ánh mặt trời ấm áp của mùa đông, dòng sông Brisbane xanh biếc chảy xuôi, hai bên bờ sông là thảo nguyên xanh mướt đầy hoa thơm cỏ lạ, lẫn trong những tàn cây xanh um và hoa cỏ đủ màu đó là những căn nhà bằng gỗ lấp ló, cảnh tượng đầy thơ tình ý họa khiến người nhìn mà lòng đầy cảm khái và thư thái.

Trên một chiếc du thuyền tư nhân xa hoa đang chầm chậm chạy xuôi theo dòng sông Brisbane, bởi vì đang buổi trưa nhiệt độ tăng cao, Sở Tư Nhan cởi áo khoác ngoài ra, trên người chỉ mặc một chiếc váy dài màu xanh nhạt, chiếc váy kiểu dáng đơn giản nhưng cắt may cực kỳ khéo léo triển lộ một cách khéo léo những đường cong linh lung của một thiếu nữ, cộng thêm gương mặt thuần Đông phương thanh nhã tú lệ, khí chất tao nhã, sự xuất hiện của cô ngay lập tức thu hút ánh mắt của không ít du khách mà người đàn ông đang đứng bên cạnh cô cũng xuất sắc không kém, khí chất cao quý như vương tử, ngũ quan anh tuấn mang theo một chút lạnh mạc xa cách lại làm mê đắm ánh mắt của biết bao cô gái.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Bình luận truyện