Độc Gia Sủng Thê P2

Chương 323: Mỗi người đều có tâm sự riêng (2)



Chương 323: Mỗi người đều có tâm sự riêng (2)

'Vậy bức tượng điêu khắc kia không phải của cô ta đấy chứ?'

'Không phải, điều này anh đảm bảo.'

Thế là, thuận tiện đem chuyện hôm đó kể ra.

'Anh nói là, có một cô học sinh chỉ cho anh một miếng bánh và một chiếc khăn tay mà anh nhớ đến bây giờ?'

Sao cô cứ có cảm giác có chuyện gì mình bỏ lỡ nhỉ?

'Hứa phu nhân, ghen cũng đâu đến mức như vậy chứ?'

'Cái gì? Anh nói ai ghen?' Hứa phu nhân chết cũng không nhận.

'Được, không ghen. Ngủ đi, khuya rồi.' Hứa Kinh Niên không so đo với cô.

Sầm Giai Di nằm xuống, ngón tay vẽ loạn trên ngực hắn...

'Này, anh không khó chịu sao?'

'Khó chịu, nhưng có thể nhịn.'

'Mấy năm qua anh đều không có bạn gái, vậy làm sao giải quyết?'

'...' Hứa tiên sinh hết lời để nói.

'Hứa Kinh Niên, anh mau khai thật cho em!'

Haizz, đêm tân hôn của Hứa tiên sinh thật sự rất đau đầu!

****

Ngược lại với sự chật vật của Quan Dĩ Thần và cơn đau đầu của Hứa Kinh Niên, Sầm Chí Quyền đại nạn trở về vui vẻ và hưởng thụ cực kỳ.

Khó được một lần cô vợ nhỏ của hắn hiền tuệ như vậy, tỉ mỉ giúp hắn xả nước nóng, cầm sẵn y phục để thay, còn nói sẽ giúp hắn cọ lưng.

Tuy rằng hắn rất không muốn để cô động tay làm những chuyện này nhưng hắn biết cô lo lắng cho mình quá mức cho nên, trong phạm vi cho phép, hắn cứ mặc kệ cô.

Nhưng Sầm phu nhân, cô có chắc là muốn giúp Sầm tiên sinh tắm rửa chứ không phải thực hiện một số hành vi háo sắc nào đó chứ?

Đầu tiên là gần như chà mòn một lớp da của Sầm tiên sinh, sau đó...

'Mẫn Mẫn, không cần dùng sức như vậy, nó sẽ chịu không nổi.' Sầm tiên sinh nói chịu không nổi cũng coi như khách sáo rồi, cho dù tay hắn bị thương thì chỗ kia công năng vẫn còn tốt lắm. Cô còn cứ tiếp tục như vậy, hắn thực sự không dám đảm bảo có thể tâm bình khí hòa tiếp tục cho cô phục vụ.

'Đáng ghét, bị cái cô ngực bự kia đụng vào rồi! Em phải rửa cho sạch!'

Lúc này cô mới có tâm tư nhớ lại chuyện trong lâu đài tối đó, cái cô gái kia...

Vừa nghĩ tới đây, oán khí trong lòng càng thêm nặng!

Haizz, Sầm tiên sinh nghe cô nói vậy, đưa cánh tay không bị bó bột xoa đầu cô, giọng khàn khàn, 'Được, rửa sạch!'

Hắn biết, bất kỳ người nào thấy chồng mình bị một cô gái gì gì đó, dù thế nào trong lòng vẫn có ám ảnh tâm lý, dù lúc đó hắn trong tình thế thân bất do kỷ cũng vậy.

Nếu như có thể khiến trong lòng cô thoải mái một chút, cho dù bị cô chà mòn một lớp da hắn cũng sẽ không kêu một tiếng...

Chỉ có điều, cách rửa sạch của Sầm phu nhân cũng hơi quá đáng một chút!

Đến cuối cùng, vẫn không nhẫn tâm khiến cô cực khổ, vì vậy có chút cường ngạnh ngâng đầu cô lên, nghiêng người xuống, hôn lên môi cô...

Mùi vị của cô, mùi vị của hắn, lúc hai người môi lưỡi giao triền, thật lâu không tách ra...

Một lần tắm này, thực sự có hơi lâu!

****

Sầm Chí Quyền trở về ngày hôm sau, các trưởng bối trong nhà đều đến thăm hỏi một lượt.

Hôm đó, sau khi tiễn một nhóm người, căn biệt thự nhỏ cuối cùng an tĩnh trở lại, chỉ còn lại Sầm Húc Sâm, Thích Bội Tư, Sầm Chí Vũ và Nguyễn Mộng Mộng, sau khi mọi chuyện đã tạm ổn, hôn lễ của họ cũng sắp tới gần.

Tuy có người chuyên phụ trách tất cả những chi tiết nhưng thân là cha mẹ, cũng nên ngồi lại cùng thương lượng một chút.

Cùng ăn cơm tối xong, phụ nữ thì cùng ngồi ở sofa phòng khách xem danh mục đồ trang sức mà công ty trang sức đưa đến còn nhóm đàn ông vốn không có mấy hứng thú với những chuyện này vì vậy nói một lúc lại bàn đến công sự, Thích Bội Tư nghe thấy liền đuổi cả ba cha con lên thư phòng trên lầu.

'Mẹ, trước đây mẹ đâu có dữ như vậy đâu?' Quan Mẫn Mẫn buồn cười nhìn Thích Bội Tư.

Đám đàn ông đối với mấy thứ trang sức, lễ phục gì đó căn bản là sao cũng được, vì vậy nghe bà đuổi liền ngoan ngoãn đi ngay.

'Vậy trước đây mẹ thế nào?' Thích Bội Tư nhướng mày, 'Con đó, đừng làm Mộng Mộng sợ, để nó tưởng mẹ là mẹ chồng khó tính thì phiền.'

'Trước đây mẹ luôn có bộ dạng quý phụ phu nhân cao ngạo tao nhã! Nhưng con thích mẹ bây giờ hơn, tuy rằng hung dữ nhưng rất đời thực.'

Bởi vì đã quen với bà, Quan Mẫn Mẫn nói chuyện có lúc cũng không có chừng mực.

'Mẹ đâu có dữ, mẹ con mới gọi là dữ!' Mộng Mộng mím môi cười, 'Đừng thấy vẻ lạnh nhạt lúc ở trường của mẹ con mà lầm, lúc bà đi siêu thị mua đồ, bộ dạng liều mạng tranh giành mấy đồ giảm giá của bà mới thực hù chết người.'

'Ừm, vậy lần sau ba người chúng ta cùng đi giành hàng giảm giá đi, xem mẹ có tiềm lực hù chết người như mẹ con không.' Thích Bội Tư vừa nói vừa chỉ tay vào một bộ trang sức, 'Bộ này không tệ, hình như chưa đặt phải không Mộng Mộng?'

'Mẹ, bọn con đã đặt đủ trang sức rồi.' Nguyễn Mộng Mộng nhìn giá tiền của bộ kia, vẫn quyết định không lấy.

Tuy rằng gia cảnh họ Nguyễn không phải khó khăn nhưng so với nhà giàu như nhà họ Sầm thì khoảng cách vẫn còn kém rất xa.

Chỉ riêng tiêu phí cho hôn lễ này, chắc rằng đem cả nhà họ đi bán cũng không đủ.

Đương nhiên đối với nhà họ Sầm mà nói điều này chẳng đáng gì nhưng trang sức gì đó, thật sự là nhiều lắm rồi, chỉ riêng những thứ lễ vật đưa đến nhà gái cũng đủ khiến người bình thường trợn mắt líu lưỡi.

'Không được, bộ này nhất định phải mua.' Tác phong mạnh mẽ của Thích Bội Tư lại quay về.

Nguyễn Mộng Mộng cũng không tiện ngăn bà, dù sao cũng là trưởng bối, còn là mẹ chồng!

Chỉ có điều, khi Thích Bội Tư lại chọn thêm mấy bộ nữa thì Nguyễn Mộng Mộng thật sự cảm thấy choáng váng!

'Không sao đâu, mẹ trước giờ rất rộng rãi, cứ để bà chọn đi.' Ngược với cô, Quan Mẫn Mẫn bình tĩnh hơn nhiều.

Đến lúc kết hôn, những món quà cưới mà trưởng bối của nhà họ Sầm tặng cho họ chắc chắn sẽ dọa cô hết hồn, cộng thêm những người trên thương trường muốn kết thân với Sầm thị mà tặng quà đến, cũng là một khoản không thể xem nhẹ.

Cô có nên nhắc nhở Mộng Mộng một chút, tốt nhất nên dành lại một hai gian phòng để cất quà cưới không nhỉ?

Nhưng chắc không cần cô nhắc nhở đâu, anh Chí Vũ chắc chắn biết trước điều đó.

'Nhưng mà...'

'Không có nhưng mà. Kết hôn là chuyện lớn, không thể qua loa.' Thích Bội Tư ném lại một câu rồi lại cầm danh mục lễ phục lên, bắt đầu thay Nguyễn Mộng Mộng chọn những lễ phục thích hợp cho hôn lễ.

Nói về chuyện này, thực sự không ai giỏi bằng bà, không chỉ lợi hại trong chuyện làm ăn, đối với thời trang và phong cách bà cũng rất am hiểu.

Cho nên không chỉ Nguyễn Mộng Mộng, cả Quan Mẫn Mẫn cũng ghé vào xem.

Tuy rằng chắc chắn sẽ có stylist giúp họ chọn những lễ phục thích hợp nhất nhưng ba người cùng nhau ngồi lại bàn bạc, cảm giác thân thiết và gần gũi hơn nhiều.

****

Từ nhà lớn họ Sầm ra đã hơn 11 giờ rưỡi.

Xe mới vừa lăn bánh, bởi gần đây quá mệt mỏi, mi mắt Nguyễn Mộng Mộng chống đỡ không nổi mà nhắm lại.

Mãi đến khi xe dừng lại dưới chung cư nơi cô ở cô vẫn còn ngủ say chưa tỉnh.

Sầm Chí Vũ không đành lòng đánh thức cô, lại sợ cô ngủ trên xe ngủ không thoải mái cho nên cuối cùng vẫn đưa tay vuốt má cô, cúi người kề bên tai cô gọi nhỏ, 'Mộng Mộng, đến nhà rồi.'

'Hưm...còn muốn ngủ...' Cô gái đang ngủ say vô thức xua tay định đẩy hắn ra.

Thật là...

Cởi dây an toàn xuống xe, vòng qua bên kia cẩn thận ôm cô ra, cô dứt khoác rúc mặt trong ngực hắn, tìm một tư thế thoải mái tiếp tục ngủ.

Lên đến nhà cô nằm ở tầng 12, vì không đánh thức người nhà họ Nguyễn vốn quen ngủ sớm, hắn lấy thẻ từ trong túi xách cô ra, thuần thục mở cửa, ôm cô vào.

Thời gian hai người kết giao không phải rất dài nhưng ngày kết hôn cũng sắp đến gần, khoảng thời gian này hắn cũng thường đến nhà họ Nguyễn nên đối với nhà cô cũng rất quen thuộc.

Vào nhà, khóa cửa, đang định ôm cô về phòng thì một giọng non nớt thì phía sau truyền đến...

'Anh rể...'

Hắn quay lại, lúc thấy gương mặt đáng yêu của Nguyễn Miên Miên, sự ôn nhu trong đáy mắt nhiều hơn mấy phần, đối với cô em gái chỉ mới 6 tuổi của Mộng Mộng này, sự nhẫn nại của hắn luôn nhiều hơn mấy phần.

Ngoại trừ chuyện yêu chim yêu cả lồng, Miên Miên thực sự là một cô bé xinh đẹp và đáng yêu đến mức khiến người ta đau lòng.

'Sao khuya vậy rồi còn chưa ngủ?'

'Chị hai lại ngủ quên rồi sao?' Nguyễn Miên Miên cầm ly sữa bước đến, nhìn chị gái vẫn đang ngủ say trên tay anh rể, chu môi, 'Anh rể, sao lần nào anh đưa chị về cũng đều vậy hết?'

'Bởi vì khuya quá rồi, chị mệt nên ngủ quên thôi.' Hắn kiên nhẫn giải thích.

Đây cũng là sự thật!

Mỗi lần đưa cô về nhà hình như đều rất khuya!

Không phải chưa từng nghĩ để cô nghỉ lại chỗ hắn nhưng hắn tôn trọng ba mẹ cô.

Trước khi kết hôn, mỗi lần hai người hẹn hò bất kể trễ thế nào hắn đều sẽ đưa cô về.

Nhưng không sao, họ cũng sắp kết hôn rồi, sau này đều có thể ngày đêm bên nhau.

Hắn và cô, có duyên gặp mặt, nắm tay thề ước, hôn nhân là sự chờ đợi tốt đẹp biết mấy.

'Anh rể, có muốn uống sữa không?' Cô bé Miên Miên nâng ly sữa trong tay lên hỏi.

'Không cần đâu. Em về phòng ngủ sớm đi.'

'Dạ, anh rể ngủ ngon.' Cô bé ngoan ngoãn gật đầu.

'Ngủ ngon.'

Sầm Chí Vũ ôm Nguyễn Mộng Mộng về phòng, đặt cô lên giường, giúp cô cởi giày, kéo chăm đang định đắp cho cô thì một bàn tay mềm mại nắm lấy cổ tay anh, sau đó là một giọng nói dịu dàng, 'Chí Vũ...'

Hắn quay đầu, nhìn vẻ nhu mì của cô, ý cười trong đáy mắt lan tràn, 'Có muốn tắm không?'

Cô cười ngọt ngào, mái tóc đen bóng lõa xõa trên gối càng tăng thêm vẻ yêu kiều động lòng người khiến trái tim hắn đập điên cuồng, trong mắt lóe lên một luồng sáng, nhịn không được dựa sát lại gần, hôn lên đôi môi mềm mại của cô...


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Bình luận truyện