Độc Gia Sủng Thê P2

Chương 325: Lấy tiền của người đàn ông khác trả hắn? (1)



Chương 325: Lấy tiền của người đàn ông khác trả hắn? (1)

Mãi đến gần giờ cơm trưa công việc trên tay mọi người mới xử lý tạm ổn, lập tức không hẹn mà cùng nhau mở quà.

Vốn tưởng bên trong chỉ là một vài món đồ nhỏ có giá trị kỷ niệm, ai ngờ...

'Oa...'

'Trời ạ...'

Hàng loạt tiếng kêu đầy ngạc nhiên vang dội cả phòng thư ký.

Nếu như tờ chi phiếu trong bao lì xì cho phù dâu hôm đám cưới đã đủ làm các cô thư ký mừng rỡ không thôi thì những món quà nhỏ này thực cũng đủ khiến họ chấn động.

Có người rút được dây chuyền, có người lấy được hoa tai, có người nhận được lắc tay, có cả nhẫn hoặc kim cài áo, không kiểu nào giống kiểu nào hơn nữa toàn bộ đều là những thiết kế mới nhất của những nhà thiết kế nổi tiếng.

'Trời ạ, cửa hàng này tuần trước tôi có ghé qua, một chiếc lắc tay cũng có giá cả vạn lận đó!' Có người kêu lên.

'Đúng đó, cô coi chiếc vòng tay tôi rút được nè, vừa khéo tôi đang cần một vòng tay, boss phu nhân thật hiểu lòng người!' Có người cầm hộp quà lên hôn không ngừng.

Chính ngay lúc mọi người huyên thuyên ồn ào, trợ lý Hàn cầm tài liệu đi vào, lập tức bị một đám con gái vây quanh...

'Trợ lý Hàn, nghe nói quà của anh rất đặc biệt, là gì vậy? Mau lấy ra xem thử.'

Chịu không nổi bị một đám con gái quấn lấy, trợ lý Hàn chỉ đành trả lời, 'Ví tiền của Bottega Veneta.'

'Oa, Bottega Veneta!'

Một đám con gái lại kêu lên.

Cuối cùng, chỉ có một mình Trang Lâm vẫn ngồi ở vị trí của mình không tham gia với mọi người nhưng mọi người không có khả năng bỏ qua cho cô.

Quan hệ giữa cô với boss phu nhân thân như vậy, quà chắc chắn rất đặc biệt.

Chống đỡ không nổi, Trang Lâm chỉ đành mở hộp quà của mình ra, là một sợi dây chuyền của Bvlgari.

'Trời ơi, đẹp quá!'

'Oa, ghen tị với Trang Lâm quá đi!'

Ai nấy đều vui vẻ khi nhận được món quà đúng ý như vậy.

Giờ cơm trưa, những nhân viên khác trong công ty và người của phòng thư ký đều đã liên lạc với nhau, khi biết boss và phu nhân trở về còn tặng rất nhiều quà, ai nấy đều hâm mộ muốn chết, chỉ hận tại sao không phải là một thành viên của phòng thư ký.

Đương nhiên, tin quan trọng như vậy cũng truyền tới phòng PR, giờ nghỉ trưa, những nữ nhân viên của phòng PR còn kéo nhau lên xem quà của phòng thư ký, lúc về ai nấy đều bàn tán xôn xao, hâm mộ vô cùng.

'Haizz, tôi cũng đâu có xấu, lúc đầu nên chọn vào phòng thư ký mới phải.'

'Nghĩ nhiều quá rồi, không có thuốc hối hận đâu.'

'Nghe nói mấy cô ấy làm phù dâu cho boss phu nhân, bao lì xì là chi phiếu nặng tay lắm!'

'Đúng là người với người không thể so sánh, lần trước tôi làm phù dâu cho Tiểu Trần ở phòng tài vụ được có 2000 đồng thôi.'

'Cô so boss với Tiểu Trần?'

'Phải đó, căn bản là không cùng một cấp bậc.'

'Phòng thư ký năm nay đếm tiền mỏi tay luôn rồi!'

'Ừ, đầu tiên là boss, sau đó là thư ký trưởng, đến lúc thư ký trưởng hưởng tuần trăng mật quay lại, ra tay chắc chắn rất hào phóng.'

'Thư ký trưởng cũng là người nhà họ Sầm mà.'

'Thực ra người có tiền cũng phân đẳng cấp, những thiên kim tiểu thư cũng có người rất keo kiệt.'

'Nhưng thư ký trưởng tuyệt đối không phải loại người keo kiệt đâu.'

'Nói đi cũng phải nói lại, nhà họ Sầm năm nay chuyện vui nhiều như vậy, hôn sự của giám đốc Sầm cũng đến rồi, các cô đã nhận được thiệp mời chưa?'

'Chưa.'

'Nguyễn tiểu thư cũng là người của phòng thư ký mà!'

'Haizz, sao chuyện tốt gì cũng để phòng thư ký chiếm hết vậy!'

'Đừng ồn nữa, phòng PR chúng ta cũng có một vị Sầm thiếu gia mà! Đến lúc anh ấy kết hôn, phòng PR chúng ta có thể nở mặt nở mày rồi!'

'Phó tổng tài của chúng ta lúc nào thì nói muốn kết hôn chứ?'

'Trên đời này người đẹp đầy ra đó, ai có thể nắm được trái tim của anh ta vậy?'

'Không phải phó phòng Lý sao?'

'Đúng nha, tôi suýt nữa thì quên, phó phòng Lý cũng từng là người của phòng thư ký!'

'Chuyện còn chưa đâu vào đâu, nghĩ nhiều quá rồi!'

'...'

Lý Tử Mạn cùng Sầm Chí Viễn ra ngoài ăn cơm trở về, đương nhiên cũng nghe được những lời này, càng nghe càng thấy chẳng tư vị gì, nhất là đoạn có liên quan đến cô...

Ngược lại trên mặt Sầm Chí Viễn vĩnh viễn là nụ cười như gió xuân kia khiến người ta không biết trong lòng hắn đang nghĩ gì.

Về tới văn phòng của mình, Lý Tử Mạn hít sâu mấy hơi cuối cùng mới bình tĩnh lại đôi chút.

'Mẫn Mẫn...' Cô quay về bàn làm việc, chuyện đầu tiên là gọi điện thoại cho Quan Mẫn Mẫn.

Lúc Quan Mẫn Mẫn nhận được điện thoại của Lý Tử Mạn cũng rất ngạc nhiên nhưng rất nhanh phản ứng lại, 'Phó phòng Lý, có chuyện gì?'

Tuy biết giữa hai người quan hệ sâu hơn tưởng tượng nhiều nhưng đối với cô, mẹ vĩnh viễn chỉ có một, đó chính là Mẫn Thiên Vân.

Vì vậy đối với Lý Tử Mạn, cho dù trước đây không có có hiềm khích nhỏ kia thì cô cũng không muốn giữ quan hệ quá thân mật.

Cứ coi như đồng nghiệp là được.
Mà đối với thái độ xa cách của Quan Mẫn Mẫn, trong lòng Lý Tử Mạn sớm đã có chuẩn bị nhưng lúc chân chính đối mặt, cô vẫn có một chút thất lạc.

Bởi vì, dù không thừa nhận nhưng hai người vẫn là do một mẹ sinh ra.

Đúng là cô từng ghen ghét, cũng từng oán hận, nhưng sau khi xảy ra nhiều chuyện như vậy cô cũng đã hiểu, cho dù có ghen ghét, oán hận đến đâu thì cũng không thể thay đổi sự thực được.

Giờ nguyện vọng duy nhất của cô là nắm bắt được trái tim người đàn ông kia, nhưng có dễ như vậy không?

Thái độ của hắn vẫn luôn như gần như xa.

Cô có thể ép hôn sao? Cô dám sao?

Trước khi hai người đến với nhau, căn bản không có bất kỳ hứa hẹn nào.

Quan Mẫn Mẫn cầm điện thoại hồi lâu không nghe trả lời thì nghi hoặc hỏi, 'Phó phòng Lý?'

'Chúc mừng.' Suy nghĩ tới lui, cuối cùng chỉ bật ra được hai chữ.

'Cám ơn.'

Sau đó hai người lại trầm mặc.

Không biết nói gì mới tốt.

Cuối cùng, Quan Mẫn Mẫn ngập ngừng, 'Nếu không có gì...'

Lý Tử Mạn lại giống như không muốn ngắt điện thoại, tùy ý tìm một chủ đề, 'Nghe nói hôm nay là ngày đầu tiên cô đi làm, tặng cho mỗi người trong phòng thư ký một món quà, ai nấy đều rất vui, ngay cả nhân viên phòng PR của tôi cũng rất hâm mộ. Xem ra quan hệ công chúng của cô làm tốt lắm.'

'Vậy sao?' Quan Mẫn Mẫn lơ đễnh đáp, 'Những món quà đó thực ra đều là quản gia trong nhà chuẩn bị sẵn, chúng tôi đi trăng mật về thì đã được đưa đến nhà. Mọi người vui vẻ là tốt rồi, nếu nói về quan hệ công chúng, tôi còn phải học phó phòng Lý nhiều.'

'Cô đã làm tốt lắm rồi.' Lý Tử Mạn tâm trạng có chút xuống thấp.

Ông trời chiếu cố cô như vậy, cho cô một thân thế tốt, một ông xã tốt, ngay cả những việc vặt vãnh cũng có người giúp cô chuẩn bị chu đáo.

Ghen tỵ sao? Không phục sao?

Không ích lợi gì!

'Cám ơn, tổng tài gọi tôi qua rồi, còn chuyện gì không?' Quan Mẫn Mẫn thực sự không muốn nói chuyện với cô mấy.

'À phải, lúc nào cô tiện, tôi cũng có một món quà muốn tặng cô, tuy rằng không phải quý giá gì...'

'Ờ, sau khi tan tầm, cô đợi tôi ở cửa đi.' Quan Mẫn Mẫn cũng không tiện nói không muốn vì vậy nói xong liền ngắt máy.

'Cô ấy tìm em làm gì?' Sầm Chí Quyền ngồi xuống bên cạnh cô.

'Ừm, nói có món quà muốn tặng em, em bảo cô ấy tan tầm chờ em ở cửa.'

'Anh tưởng em sẽ nói thẳng là không muốn, xem ra thật sự có tiến bộ.' Hắn vò đầu cô.

'Người ta mới khen em quan hệ công chúng không tệ, không tiến bộ một chút sao được chứ?' Cô nhìn hắn cười ngọt ngào nhưng sau đó nhịn không được lại ngáp liền hồi.

Phụ nữ có thai thường thích ngủ mà giờ vừa khéo là giờ nghỉ trưa, vì vậy dưới sự giám sát của boss, boss phu nhân ngoan ngoãn về phòng nghỉ ngơi.

Giờ trà chiều, nhà họ Sầm cho người mang đến bữa trà chiều dành riêng cho cô, Sầm Chí Quyền đích thân cầm vào nhưng cô đang ngủ say sưa, gọi thế nào cũng không chịu tỉnh lại.

Hắn chỉ đành đặt xuống, lại đứng lên mang văn kiện và laptop vào phòng nghỉ, cứ vậy ngồi ở bên giường, vừa xử lý công sự vừa đợi cô tỉnh lại.

'Ông xã, sao anh lại ở đây?'

Ngủ được một giấc ngon lành, Sầm phu nhân rốt cuộc thức dậy lúc gần 6 giờ chiều, vừa mở mắt ra đã thấy boss nhà mình đang ngồi ở sofa, trên chân là chiếc laptop, chuyên chú xử lý công sự.

Tốt quá, vừa tỉnh lại liền thấy hắn!

'Dậy rồi?' Sầm Chí Quyền quay lại nhìn cô mỉm cười, 'Đói bụng chưa?'

Nghe hắn nhắc, Sầm phu nhân ngủ cả buổi chiều mới phát hiện mình đói thật.

'Đói.' Cô mới vén chăn ngồi dậy Sầm Chí Quyền đã đặt laptop xuống, đến dìu cô, 'Chậm thôi, đi rửa mặt là có thể ăn rồi.'

Hầu hạ bà xã rửa mặt xong, Sầm tiên sinh lại hâm nóng trà chiều rồi mới bê đến trước mặt cô, cẩn thận đút cô ăn.

Sầm phu nhân được hầu hạ quá thoải mái, vừa ăn vừa nhìn mặt ông xã mình, không nỡ dời mắt.

'Sao lại nhìn anh như vậy? Giờ mới thấy anh đẹp trai sao?'

Đút xong muỗng cuối cùng, hắn rút khăn giấy tỉ mỉ giúp cô lau miệng.

'Chồng em vốn dĩ đẹp trai mà.'

Sầm phu nhân không chút keo kiệt khen ông xã mình.

Dù sao cô cũng nói sự thật thôi!


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Bình luận truyện