Độc Nữ PK Thầy Giáo Lưu Manh

Chương 9



Mùa đông chín năm trước,Cổ Dĩ Tiêu đang học năm thứ nhất.

Cô làm xong trực nhật đi ra khỏi cửa trường bỗng nhiên bị hai người đàn ông ngăn lại, kéo cô vào trong một chiếc xe vận tải nhỏ. Thông minh như cô lập tức biết đã xảy ra chuyện gì — Cô bị người xấu bắt cóc!

Trong xe mùi xăng rất nồng làm Cổ Dĩ Tiêu cơ hồ muốn nôn .Cô bị người ta thô lỗ đẩy vào góc,mở mắt liền thấy một người đầu trọc cùng một người bụng bia nhìn cô cười gian. Bụng bia bỏ lại một câu “Coi chừng cô ấy” sau đó ra đằng trước lái xe,người đàn ông đầu bóng loáng đóng cánh cửa thùng xe lại, đặt mông ngồi ở phía trước cô, lấy điện thoại cầm tay ra“Nói số điện thoại ở nhà cho chú nghe,chú sẽ cho con bánh mì ăn.”

“Cho tôi bánh mì trước, tôi mới nói cho chú nghe.” Cổ Dĩ Tiêu nghĩ thầm rằng hiện tại nên ăn no bụng trước, bằng không một chút nửa làm sao trốn đi.

Người đàn ông đầu bóng loáng rất kinh ngạc, hắn nghĩ cô bé này nhất định sẽ sợ tới mức khóc lớn, không nghĩ tới cô còn dám cò kè mặc cả với hắn. Cũng tốt, hắn ghét mấy đứa bé khóc sướt mướt .Cầm một cái bánh mì đưa cho cô,cô quả nhiên rất hợp tác nói số điện thoại ở nhà, sảng khoái đến làm cho người đàn ông đầu bóng loáng càng thêm khó tin.

Cổ Dĩ Tiêu ăn bánh bao thấy hắn nhìn chằm chằm chính mình, liền kỳ quái hỏi:“Chú tại sao còn không gọi điện thoại?”

Người đàn ông đầu bóng loáng ấn dãy số, sau khi gọi được liền cất tiếng nói:“Chào! Cổ tổng tài –”

“Sai rồi, ba tôi hiện tại nhất định còn ở tại công ty, tiếp điện thoại chính là bảo mẫu của nhà tôi.” Cổ Dĩ Tiêu đưa số điện thoại di động của ba mình cho hắn“Tìm cha tôi tốt nhất nên dùng di động.”

Người đàn ông đầu bóng loáng dường như muốn ngất xỉu đi, lại đổi đánh dãy số khác“Chào! Cổ tổng tài! Con gái ngài đang ở trong tay ta, lập tức lấy một ngàn vạn đến,còn nửa không được báo cảnh sát, bằng không con bé sẽ không còn mạng ?Đến chổ nào…. Chuyện này…… tôi sẽ liên hệ với ông!”

Cổ Dĩ Tiêu ôm hai chân cuộn lại ở trong góc, trong xe rất tối cô đành bất lực. Thật không nghĩ tới cảnh trong phim truyền hình lại xảy ra ở trên người mình, không biết mình có giống như phim truyền hình bị bọn họ giết chết.Cô ngoan ngoãn đưa số điện thoại cho người đàn ông đầu bóng kia không phải là cô không có dũng khí, mà là không muốn làm hắn tức giận,cô cũng không muốn bị hắn đánh.

Sắc trời bắt đầu tối xuống,Cổ Dĩ Tiêu nghĩ trong nhà nhất định đang rối loạn, ba ba báo cảnh sát, mẹ thì khóc óc, bảo mẫu thì khuyên nhủ,anh hai học đại học bên nước ngoài phỏng chừng bắt đầu thu thập hành lý chuẩn bị trở về.

Người đàn ông đó cầm sợi dây thừng giống như muốn trói cô lại.

Cổ Dĩ Tiêu đứng lên bỏ chạy,người đàn ông đầu bóng loáng chạy theo cô, ấn cô ngã xuống đất, một cái bật lửa từ trong gói thuốc lá trong túi áo hắn rơi ra. Cổ Dĩ Tiêu theo bản năng cầm lất cái bật lửa hướng về phía hắn.

Người đàn ông đó hoảng hốt thối lui vài bước“Cô, cô ngàn vạn lần đừng đốt lửa ở chổ này a!”

Hắn nói một câu này thật đã nhắc nhở Cổ Dĩ Tiêu,cô ở trong sách xem qua, nơi nào có nồng đậm mùi xăng thì không nên đốt lửa, nếu không sẽ khiến cho hoả hoạn thậm chí nổ mạnh.“Mở cửa thùng xe ra.” Cô nắm chặt cái bật lửa, khẩn trương nuốt một ngụm nướt bọt.

Người đàn ông đầu bóng lưỡng do dự, chẳng qua vẫn không chịu mở cửa thùng xe.

“Tôi đốt lửa .” Cổ Dĩ Tiêu trừng hắn“Cùng lắm thì cùng chết, tôi còn có thể là anh hùng!”

“Đừng đừng!” Người đàn ông đó chạy đến mở then cửa, đẩy cửa kia ra.

Cổ Dĩ Tiêu nhìn cảnh vật bên ngoài, kéo chặt quai cặp sách, thấy người đàn ông đầu bóng loáng không có ý tốt nhìn chằm chằm về phía mình, liền bỗng nhiên hô to một tiếng:“Có xe cảnh sát a –”

Chiếc xe vận tải nhỏ bỗng nhiên dừng lại,Cổ Dĩ Tiêu tuy rằng khó có thể giữ cân bằng, nhưng vẫn hướng cửa xe phóng đi, nhảy xuống khỏi xe vận tải, lăn một vòng trên mặt đất,sau đó nhanh chân bỏ chạy,tiếp theo cũng rất may mắn đụng phải một chiếc xe tuần tra giao thông, được cứu trở về nhà.

Bởi vì từ trong tay bọn cướp chạy thoát,Cổ Dĩ Tiêu được người nhà khen ngợi.

☆★

Nhiệt độ cơ thể của hắn làm cho cô cảm thấy rất ấm áp,Cổ Dĩ Tiêu ôm chặt eo Dịch Thừa giống như muốn xiết chết hắn.

Thang máy chậm rãi đi lên, hai người bọn họ giống như cặp tình nhân cuồng nhiệt ôm ấp lẫn nhau,người đàn ông đầu bóng loáng bụng bia có chút ngượng ngùng , hy vọng nhanh tới tầng ba mươi sáu mình muốn đến.

“Đinh.” Đã đến tầng hai mươi chín,Dịch Thừa rốt cục tính buông tay“Cổ Dĩ Tiêu,thầy tới rồi.”

“Ô……” Cổ Dĩ Tiêu la lên một tiếng, lưu luyến không rời buông hắn ra, bất hạnh không có đồ gì có thể ôm nửa, liền lui đến một góc sáng sủa, cách người đầu bóng loáng bụng bia rất xa, nhưng vẫn cảm giác không an toàn.

Dịch Thừa đi ra thang máy, quay đầu lại nhìn thoáng qua Cổ Dĩ Tiêu, phát hiện ra sắc mặt cô không bình thường giống như muốn ngất xỉu, hơn nữa, hắn phát hiện cô hình như rất sợ người đàn ông đầu bóng loáng bụng bia kia. Bỗng nhiên hắn chạy đến, một tay kéo Cổ Dĩ Tiêu ra, cửa thang máy “Đinh” một tiếng đóng lại.

Cổ Dĩ Tiêu sau khi ra thang máy, còn có chút thất thần,ánh mắt ngơ ngác nhìn Dịch Thừa.

“Cô biết hắn không?” Dịch Thừa hỏi.

“Không biết.”

“Đi thôi.” Dịch Thừa kéo tay cô.

“Đi nơi nào?”

“Đi thang lầu,tôi đưa cô đi lên.”

Từ tầng hai mươi chín đến tầng ba mươi chín, đây là một đoạn đường không phải dễ dàng đi. Không ai có hứng thú đi thang lầu, cho nên hàng lang không có ai, chỉ có tiếng bước chân hai người.

Lúc đến tầng ba mươi bảy Cổ Dĩ Tiêu thở hồng hộc, dừng lại nghỉ ngơi. Tâm trạng cô bình phục rất nhiều,bất quá đi thang lầu quá mệt mỏi,cô có chút bực mình.“Thầy…… Không có có gọi điện……” Ngực của cô phập phồng,“Thầy không có giữ lời hứa…… chỉ nói có lệ……”

Dịch Thừa không thở gấp như cô, nhưng mà tựa vào bên người cô nghỉ ngơi“Cô luôn luôn chờ điện thoại của tôi?” Hắn nghiêng đầu nhìn cô, phát giác cô hiện tại rất có mị lực.

“Ai chờ điện thoại của thầy,thầy cho thầy là ai?” Cổ Dĩ Tiêu đối mặt với hắn,rất dễ dàng đem bản tính lộ ra“Thế nào, thuốc xổ không tồi chứ? Ở WC đến ngay cả thể lực gọi điện thoại cũng không có sao? Ha ha……” Cô cười đến ngửa tới ngửa lui, thở càng thêm sâu.

“Thì ra là em!” Dịch Thừa xoay người đối mặt với cô, nhớ tới lần trước hắn vội vả đi tham gia hội thảo luận nghiên cứu,lúc tan học đã muốn muộn, cho nên không kịp trả lời vấn đề Cổ Dĩ Tiêu, chờ hắn đến hội nghiên cứu và thảo luận, bụng lại không lý do vô cùng đau đớn, trên đường liền lái xe đi bệnh viện.“Thì ra là cô……”

“Tôi thì như thế nào?” Cổ Dĩ Tiêu liếc sang nhìn hắn“Thầy có năng lực loại em sao? Chờ thầy lên làm thầy chủ nhiệm em đã sớm tốt nghiệp .”

“Là do tôi làm dơ áo lông của em?”

“Dịch giáo sư, thời điểm phân tích sự kiện nguyên nhân không cần luôn theo một phương diện, đây là chủ nghĩa phiến diện.” Cổ Dĩ Tiêu vươn một ngón tay, nghiêm trang giáo dục hắn.

“Phải không?” DịchTthừa bỗng nhiên theo cô cười rộ lên, một bàn tay chống mặt tường bên người cô. Không đợi cô phun ra lời ngụy biện gì nửa, hắn liền cúi đầu ngăn chặn miệng của cô. Hắn vốn tưởng rằng cô sẽ giãy dụa, chẳng qua cô không có, vẫn không nhúc nhích đứng ở nơi đó để cho hắn hôn,lúc hắn vươn đầu lưỡi tìm hiểu cô còn hợp tác hé miệng.

Nụ hôn chấm dứt,Dịch Thừa đến gần nhìn cô.Làn da của cô nhẵn nhụi trắng nõn, khoảng cách gần như vậy còn nhìn không ra lỗ chân lông, mặc dù không phải mỹ nhân nhưng dựa vào làn da này có thể làm các cô gái khác hâm mộ đến chết.

Cô lơ đểnh cười nhạt, thậm chí liếm liếm môi dưới, sau đó giống hỏi thời tiết hỏi hắn:“Thầy thích em?”

Dịch Thừa từ chối cho ý kiến.

“Vậy tại sao hôn em? Hiện tại là ban ngày rãnh rỗi không có việc gì làm sao.” Cổ Dĩ Tiêu đẩy hắn ra,tiếp tục lên lầu.

“Cổ Dĩ Tiêu,em không ngại sao?” Cô không có phản ứng làm hắn không hiểu nổi.

“Quái.” Cổ Dĩ Tiêu không hiểu ra sao quay đầu lại,“Lại không ai thấy, ai biết thầy hôn qua em. Thầy cần gì thật tình như vậy? Đúng rồi, cám ơn thầy,nhưng thầy nên đảm nhiệm chức vụ của mình tốt đi, thầy có hẹn nhưng đến muộn sẽ làm người ta ghét.”

Chỉ cần không ai thấy sẽ không tính? Tinh thần AQ thất truyền đã lâu lại sống lại trên người Cổ Dĩ Tiêu ! Dịch Thừa đối với Cổ Dĩ Tiêu hứng thú giống như nước sông dào dạt, liên miên không dứt, lại như Hoàng Hà vỡ đê không thể vãn hồi.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Bình luận truyện