Độc Y Xấu Phi

Chương 97: Hoa rơi trong mộng biết bao nhiêu (hạ)



“Thiếu phu nhân, không hay rồi!”

Hạng Quân Vãn đang đắm chìm trong niềm hạnh phúc tột cùng thì đột nhiên A Triệu đến bên phòng nàng, vẻ mặt nghiêm túc.

“Làm sao?”

Tuy rằng A Triệu là nhi tử của Tiêu thúc cùng Tiêu thẩm, nhưng sau chuyện hắn hỏi thăm Vân Tranh, Hạng Quân Vãn đối với hắn có thêm một tia đề phòng. Không nên có tâm hại người, nhưng nên có tâm phòng bị. Khi thấy A Triệu đột nhiên xuất hiện trước mặt mình, Hạng Quân Vãn vẫn hết sức cảnh giác, đưa tay vuốt ve Hoả Quỳ, biểu tình bình tĩnh.

“Thiếu chủ, sợ là đã xảy ra chuyện ——”

Dù Hạng Quân Vãn đối với A Triệu có điều hoài nghi, nhưng khi nghe đến lời hắn nói, những thứ đó đều bị quăng hết sang một bên, lúc này trong đầu nàng chỉ có Phượng Cửu. Kỳ thật thời gian từng ngày từng ngày trôi qua, nói không lo lắng đó là không có khả năng. Đặc biệt là mấy ngày nay, Hạng Quân Vãn có chút tâm thần không yên, khi A Triệu nói lời này thân mình nàng bất giác lay động một chút, bất quá sau vẫn kìm chế lay động, nghiêng mặt quay mắt về phía A Triệu.

“Ngươi nói cái gì?” Bốn chữ này, Hạng Quân Vãn nói vô cùng chậm, nếu cẩn thận nghe sẽ phát hiện thanh âm của nàng run nhè nhẹ.

“Thiếu chủ trước khi đi đã nói mười ngày sau nhất định trở về, nhưng đến bây giờ, chúng ta vẫn không có thu được bất cứ tin tức gì. Phụ thân ta đi Bàn Long thành hỏi thăm tin tức đã ba ngày còn chưa có trở lại, nói không chừng lần này……” A Triệu cắn chặt răng gian nan nói ra bốn chữ, “Dữ nhiều lành ít.”

“Phụ thân lúc đi dặn dò ta cùng mẫu thân, chuyện của thiếu chủ không thể để cho người biết, nhưng ta cảm thấy giấu diếm đối với người chung quy là không tốt. Thiếu chủ đi gấp gáp để chúng ta mở Bát Quái trận, khiến cho thời gian trên đảo trôi qua chậm hơn thế giới bên ngoài. Tính đúng ra, thiếu chủ mất đi liên hệ đã mười tám ngày ——”

Cho dù Hạng Quân Vãn tâm lý có bình tĩnh bao nhiêu, khi nghe đến những điều nay, hiện tại cũng ngồi không yên.

Khó trách khi đến trên đảo, Hỏa Quỳ luôn không yên, chẳng lẽ đây là Bát Quái trận mà A Triệu nói đến? Mười tám ngày, nàng cứ nghĩ chỉ là mười một mười hai ngày, không ngờ bên ngoài đã mười tám ngày! Mười tám ngày bặt âm vô tín, đây không phải là tác phong của Phượng Cửu! Chẳng lẽ thật sự như A Triệu nói, Phượng Cửu gặp sự tình gì ngoài ý muốn sao?

Hạng Quân Vãn cố gắng làm cho mình bình tĩnh trở lại, không thể quá nóng vội, có lẽ mọi chuyện không tệ đến như vậy! Hạng Quân Vãn trấn an chính mình. Toàn bộ vẻ mặt của nàng A Triệu thu hết vào mắt, con ngươi hắn tối sầm u ám, sau lại trong suốt không thấy đáy.

“Tiêu thúc khi nào trở về?” (Các bạn đang xem truyện được dịch bởi Bạch Thiên Lâu.)

“Còn chưa biết, ta không hề thu được tin tức từ phụ thân.” A Triệu lắc đầu, “Ta rất lo lắng tình huống trong Bàn Long thành, lo lắng thiếu chủ, cũng lo lắng cho phụ thân ta ——”

A Triệu cũng không nói cái gì khác, lén lút lui ra ngoài, chờ hắn ra khỏi cửa, trong phòng an tĩnh lại.

“Hỏa Quỳ, ngươi nghĩ hắn có ý tứ gì? Hay là Phượng Cửu thật sự có chuyện rồi?”

Hạng Quân Vãn tựa lưng vào ghế, từ lúc A Triệu rồi, nàng ngực vẫn buồn một hơi. Trong lời nói cử chỉ của A Triệu, tựa hồ hắn đang ám chỉ cái gì, lại một mực không nói rõ. Thoạt nhìn bên ngoài hắn có vẻ lo lắng cho Phượng Cửu cùng Tiêu thúc, nhưng Hạng Quân Vãn cảm thấy hắn nói suốt cả buổi, là cố ý có mục đích khác, nhưng rốt cuộc vì sao A Triệu lại nói như vậy, Hạng Quân Vãn dù gì thì cũng không phải con giun trong bụng hắn, đương nhiên đoán không được.

“Tê ——” Hỏa Quỳ chuyển động, cả người màu hoàng kim nhẹ nhàng siết trên tay Hạng Quân Vãn.

“Ngươi là nói, để cho ta tương kế tựu kế?”

“Tê ——” Hoả Quỳ buông lỏng, rời khỏi người Hạng Quân Vãn, từ khe lách mình ra ngoài, thoáng chốc, một nắm lông trắng tuyết theo Hoả Quỳ vào phòng, không đợi Hỏa Quỳ tới trước, cục lông trắng đã nhào vào lòng Hạng Quân Vãn. “Chít chít ——”

“Tiểu Ngân!”

Tại Đào Hoa Ổ nhìn thấy Ngân Hồ, Hạng Quân Vãn mắt mở to hết mức. Lúc trước rời khỏi Cẩm thành, Phượng Cửu đem Tiểu Ngân quăng cho Bách Lý Giao, hiện tại Tiểu Ngân xuất hiện Đào Hoa Ổ, chẳng lẽ Bách Lý Giao đến đây? Vậy chuyện hắn dịch dung thành Phượng Cửu có phải đã bị lộ hay không?

“Chít chít ——” Tiểu Ngân vốn dĩ trắng tuyết nay đã biến thành xám, nhìn qua có chút chật vật, nhưng tinh khí mười phần. Nhìn thấy Hạng Quân Vãn, Tiểu Ngân đặc biệt vui vẻ, mũi hồng hồng cọ cọ lên tay Hạng Quân Vãn.

“Ngươi chừng nào thì đến? Đến thế nào? Ngươi cùng Hỏa Quỳ, có phải thông đồng với nhau hay không?”

Hạng Quân Vãn thật lâu không gặp Ngân Hồ, rất nhớ nó, một bên xoa lông Tiểu Ngân, một bên nhìn Hoả Quỳ cuộn thành một núi nhỏ. Hai bé này, trước kia cãi nhau ầm ĩ, lúc này ở chung thật hoà thuận.

Bất quá, Hỏa Quỳ cùng Ngân Hồ rốt cuộc là động vật, không thể nói chuyện, Hạng Quân Vãn không thể nào đoán được, cũng vô pháp biết sau lưng chuyện này là mưu đồ gì. Duy nhất nàng có thể xác định, thông qua Ngân Hồ chắc chắn có thể tìm được Phượng Cửu, điều này là không thể nghi ngờ.

Ngày hôm sau, Hạng Quân Vãn đơn giản thu thập một chút, rồi tìm A Triệu.

“A Triệu, ta muốn đi Bàn Long thành. Ngươi dẫn ta đi!”

A Triệu dường như đã dự liệu trước Hạng Quân Vãn sẽ đến, sớm đã chuẩn bị tốt, thu thập hành lý. Thấy Hạng Quân Vãn chủ động muốn đi Bàn Long thành, A Triệu còn nói thêm một câu. “Thiếu phu nhân, nếu người không đến ta vẫn sẽ chuẩn bị đi trước. Nếu người muốn đi, chúng ta đi cùng nhau.”

Lúc đi, Hạng Quân Vãn tuyệt nhiên không thấy Tiêu thẩm, điều này càng khiến nàng thêm xác định, A Triệu. Hiện tại chỉ có thể đi từng bước xem từng bước!

A Triệu giải khai Bát Quái trận, mang Hạng Quân Vãn rời khỏi Đào Hoa Ổ. Trên đường, Hỏa Quỳ giấu mình trong tóc Hạng Quân Vãn, hoá thân thành một nhánh trâm cài, ánh mắt cảnh giác nhìn bốn phía, con lại Tiểu Ngân được Hạng Quân Vãn giấu trong bao đeo sau lưng. Hai người một trước một sau, cước bộ lên núi, A Triệu từ trong rừng dẫn ra hai con ngựa. “Chúng ta không xa, đại khái sáng sớm ngày mai có thể đến Bàn Long thành.”

Dọc theo đường đi, Hạng Quân Vãn đối với A Triệu đề phòng thuỷ chung không buông, vô luận ăn cơm hay uống nước, nàng đều mang theo cảnh giác, nhưng tuyệt đối không biểu hiện ra ngoài. A Triệu vẫn như trước đây, trầm mặc ít nói, ngẫu nhiên nói một đôi lời, mà càng giống như những lời này cũng không phải là do hắn nói ra.

Chạy một ngày, buổi tối bọn họ dừng chân trong rừng rậm. A Triệu thu thập củi đốt lửa, lại làm thịt và lương khô, mở nước đưa cho Hạng Quân Vãn.

“Thiếu phu nhân, chúng ta nên nghỉ ngơi một đêm, sáng sớm ngày mai đi sớm!” Nói xong, A Triệu thối lui ngồi xa ra một bên, cắn thịt ăn, toàn bộ hết thảy trái ngược với hoài nghi trong lòng Hạng Quân Vãn, A Triệu này rốt cuộc đang mưu tính cái gì?

Thịt cùng lương khô Hạng Quân Vãn đều kiểm tra rồi, không hề có độc, về phần trong nước càng không có vấn đề, chỉ là hương vị thoáng có chút quái dị, nhưng tương đồng với nước khoáng tự nhiên.

A Triệu ăn uống xong xuôi liền dựa vào một gốc đại thụ ngủ, Hạng Quân Vãn thả Tiểu Ngân, chính mình cũng dựa một gốc cây. Cưỡi ngựa một ngày trời, nàng cảm thấy hơi mệt chút. Nếu bình thường, nàng hắn là sẽ không khốn đến mức này, chỉ là hiện tại nàng đang có thai, tựa hồ càng thêm mệt rã rời, thoáng chốc, Hạng Quân Vãn đã ngủ.

Lúc Hạng Quân Vãn lại tỉnh lại, đầu tiên hết thì nhìn thấy đỉnh sa trướng màu vàng. Dưới thân cũng không có cảm giác cứng rắn, ngược lại hết sức mềm mại.

Nguy rồi! (Các bạn đang xem truyện được dịch bởi Bạch Thiên Lâu.)

Hạng Quân Vãn ngồi bật dậy, đầu có chút đau, lại nhìn bốn phía, xanh vàng rực rỡ, vô luận là cái bàn hay là bình hoa trang sức, không chỗ nào không phải là trân bảo, hệt như một cái lồng sắt hoa lệ, cửa sổ đóng chặt, căn bản không thể nào nhìn thấy tình cảnh bên ngoài. Mà nàng đang nằm trên một chiếc giường lớn, mềm mại như lông ngỗng, giống như nằm trên một đám vân đài.

Hạng Quân Vãn vội vàng tìm manh một, Hỏa Quỳ không ở đây, Tiểu Ngân cũng không thấy, quần áo vẫn còn tốt, không có dấu vết chống cự, chỉ là, trên chân có chút nặng nặng. Hạng Quân Vãn xoay người xuống giường, thế này mới nhìn thấy trên chân phải có đeo một vòng xích nặng chịch bằng sắt thô đen, mặt bên còn được cố định bởi một phiến đá vuông.

Đây là cái gì? Sợ nàng chạy trốn, cho nên đem nàng khóa ở chỗ này? Hạng Quân Vãn kéo kéo dây xích sắt, rắn chắc vô cùng, trừ phi có binh khí chém sắt như chém bùn, hoặc là chìa khóa, nếu không căn bản là không thể rời đi.

Vì sao lại như thế này? Hạng Quân Vãn đầu có chút đau, rõ ràng thức ăn nước uống không hề có vấn đề, vì sao nàng ngủ say một giấc, lại bị nhốt nơi đây? Thật là A Triệu làm sao? Vậy sau lưng hắn là ai? Tiêu thúc cùng Tiêu thẩm rõ ràng là người của Phượng Cửu, vì sao A Triệu lại phản bội Phượng Cửu?

Vô số vấn đề xoay quanh trong đầu Hạng Quân Vãn, không tìm thấy bất cứ giải thích nào, cũng không có đáp án. Nếu nàng càng sốt ruột, càng chỉ thêm hỏng việc. Hạng Quân Vãn chậm rãi ngồi xuống, bình tĩnh đem toàn bộ quá trình xem lại một lần. Rốt cuộc là chỗ nào ra vấn đề? Chẳng lẽ là nước? Chỉ là trong nước cũng không độc, cũng không có mê dược, trong nước rốt cuộc là cái gì? Hương vị kia có chút quen thuộc……

Hạng Quân Vãn suy nghĩ thật kỹ hồi lâu, đột nhiên đứng lên. Nàng đã biết, trong nước bỏ thêm Trấn Định Tề! Khó trách hương vị kỳ quái như vậy! Dùng Trấn Định Tề sẽ lâm vào mê man, nàng đoán hắn là đúng rồi! Chỉ là, thế giới này vì sao sẽ có Trấn Định Tề của kiếp trước? Điều đó không có khả năng!

Hạng Quân Vãn nhất cử nhất động, đều xuyên thấu qua một cái cốc nước đại cửa sổ, truyền lại đến tường sau lưng nam nhân trong mắt.

“Khụ khụ, đi hầu hạ nàng ăn đi. Nhớ kỹ, hết thảy đều phải dựa theo khẩu vị của nàng, không thể chậm trễ.” Thanh âm của nam nhân này, thường ngày luôn mang theo thô bạo, chỉ là thời điểm nhắc tới Hạng Quân Vãn, trong thanh âm nhiều hơn một chút dịu dàng.

Ngay lúc Hạng Quân Vãn cảm thấy đói bụng, cửa liền bị đẩy ra, ba nữ tử đáng yêu mặc cung trang tiến vào, người mặt áo lam phía trước tựa hồ có phẩm cấm cao hơn, được an bài chăm sóc cho nàng, hai người kia đem từng hộp từng hộp thức ăn để trên bàn.

“Hạng cô nương, mời dùng cơm!”

Ba người chuẩn bị lui ra, Hạng Quân Vãn đi lên phía trước, “Đợi chút!”

Người áo lam tựa hồ đoán ra Hạng Quân Vãn muốn hỏi cái gì, chỉ mỉm cười, “Cô nương chớ để chúng ta khó xử! Ngươi hỏi, chúng ta dù biết, cũng không thể nói. Chủ tử chúng ta nói, nếu người thật sự lo lắng cho thiếu thành chủ, nên bảo trọng thân mình. Tiếp tục sống, mới có hy vọng!”

“Chủ tử các ngươi là ai?” Hạng Quân Vãn muốn bắt lấy người áo lam, nhưng trên chân có xích làm nàng hoạt động hạn chế, chỉ có thể di chuyển trong phạm vi cố định.

“Chủ tử nói, đến thời điểm, đương nhiên sẽ cùng người gặp mặt. Trước lúc đó, vẫn xin Hạng cô nương hảo hảo bảo trọng! Cho dù người không suy nghĩ cho bản thân, cũng phải nghĩ tới đứa nhỏ trong bụng ngươi……”

Lúc đi, nữ tử áo lam cẩn thận đóng cửa lại. Đại môn chu sắc, chi nha một tiếng, đem Hạng Quân Vãn ngăn cách với thế giới bên ngoài. Khi nghe câu sau cùng kia của nữ tử áo lam, Hạng Quân Vãn cắn cắn môi.

Đối phương chẳng những biết được thân phận của nàng, có thể thu mua A Triệu đem nàng tới đây, còn biết nàng có có bầu, người này rốt cuộc là ai?

Mặc kệ đối phương là ai, hiện tại chuyện Hạng Quân Vãn duy nhất muốn làm chính là ăn được uống được, nghỉ ngơi lấy sức, làm cho chính mình tinh thần tinh lực đều tốt, như thế mới được! Phượng Cửu gặp nguy hiểm hay không tạm thời bất luận, nàng cùng đứa nhỏ nhất định phải bảo dưỡng thật tốt. Chỉ có mẫu tử bình an bọn họ, Phượng Cửu mới không băn khoăn, an tâm làm chuyện của hắn.

Nhìn Hạng Quân Vãn ngồi bên bàn, cầm lấy chiếc đũa ung dung ăn cơm. Nam nhân trong bóng đêm nhẹ nhàng mỉm cười, “Thật sự là cá tính của nàng ——”

“Bệ hạ, Hoàng hậu bên kia phải làm sao?”

“Hoàng hậu?” Nam nhân ho khan hai tiếng, “Để cho Ưng Vệ của trẫm coi chừng đi, cho dù là Hoàng hậu, cũng không thể thương tổn nàng!”

Trong cung Tấn Dương, Bách Lý Thái Vi thổi lá trà trong chén. Một ly trà hoa lài thơm ngát nàng đã cầm hồi lâu, nàng cũng không sốt ruột uống trà, chỉ nhẹ nhàng mà thổi mặt nước, nhìn lá trà lên xuống nhấp nhô, tựa hồ là một thú tiêu khiển.

“Ngươi nói, hoàng thượng dẫn theo một nữ nhân trở về?”

“Đúng vậy!” Anh Đào cúi đầu, cung kính đứng bên trái Bách Lý Thái Vi. “Hoàng thượng đem nàng an bài ở Hồi Ức Lâu, hơn nữa phái Ưng Vệ bảo hộ nữ tử kia an toàn, nô tỳ tới gần không được.”

“Đồ ngu ——” Bách Lý Thái Vi nhẹ giọng mắng một câu, thanh âm của nàng ngọt mà dịu dàng, giống như nước mật không sai. Nhưng chính loại mật đường thanh âm này, lại làm cho Anh Đào bên cạnh rùng mình một cái, lập tức quỳ xuống.

“Nương nương, nô tỳ đáng chết! Nô tỳ đáng chết!” Không đợi Bách Lý Thái Vi lên tiếng, Anh Đào đưa bàn tay thô ráp vì làm nhiều việc đánh liên tiếp lên mặt mình, thoáng chốc, khuôn mặt nhỏ nhắn thuỷ nộn đã sưng đỏ đau đớn.

Ánh mặt trời xuyên qua cửa sổ rộng mở, chiếu thẳng vào trên người Anh Đào, toàn bộ trong phòng hết sức im lặng, chỉ nghe thấy tiếng bàn tay cùng da mặt tiếp xúc, mà ngay cả âm thanh Anh Đào nức nở, đều rất nhỏ rất nhỏ.

“Tốt lắm!”

Bách Lý Thái Vi đem chén trà buông, nhìn về phía Anh Đào. Tuy rằng Bách Lý Thái Vi đã sinh dục Liễu Nguyên, nay đã qua ba mươi, nhưng khuôn mặt kia nhìn thế nào cũng thấy chỉ như đôi mươi, như trước không tổn hao vị trí mỹ nhân hàng đầu của nàng. (Các bạn đang xem truyện được dịch bởi Bạch Thiên Lâu.)

“Nếu hoàng thượng không muốn cho bổn cung biết thân phận nữ nhân kia, bổn cung sẽ không nghe. Hồi Ức Lâu? Hừ! Nữ nhân trong lòng Hoàng thượng đã chết, vô luận hắn tìm bao nhiêu người tương tự tiến vào, đều là thế thân. Nếu nàng nguyện ý thế thân, bổn cung không ngại cho nàng lưu lại một vị trí trong cung. Chỉ là, thế thân phải làm cho xuất sắc như bổn cung đây, nàng còn chưa đủ tư cách!”

Bách Lý Thái Vi nói ra điều này, Anh Đào im lặng không dám nói một tiếng, những điều này đều là tư mật hoàng gia, nàng là tâm phúc cùng trợ thủ đắc lực của Bách Lý Thái Vi, cho nên mới có thể được biết, nếu không đã sớm bị tha đi dung trượng đập chết. Bất quá nói trở về, dung mạo nữ nhân trong cung luôn có điều tương tự, điều này đã sớm không phải bí mật gì, chỉ là người có thể thản nhiên tiếp nhận chuyện này, hơn nữa nói ra, cũng chỉ có Hoàng hậu nương nương trước mắt.

“Chuyện Bàn Long thành rốt cuộc thế nào? Phượng Cửu đã chết chưa? Hoàng thượng vì sao nhanh như vậy đã trở lại?” Tựa hồ như đã buông xuống chuyện có nữ nhân tiến vào Hồi Ức Lâu, Bách Lý Thái Vi nhắc tới Bàn Long thành.

“Bàn Long thành bị hỏa pháo nổ tung, Phượng Cửu lúc ấy ở trên cổng thành, nghe nói là thi cốt vô tồn. Lần này có thể phá Bàn Long thành, đều là công lao của hỏa pháo, nếu không tường đồng vách sắt như vậy, căn bản không thể phá được.”

“Hỏa pháo? Lại là do nữ nhân đó để lại? Ha ha……” Bách Lý Thái Vi khóe miệng lộ ra một một nụ cười trào phúng.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Bình luận truyện