Đôi Ba Chuyện Trong Cuộc Sống Của Quý Ngôn và Tần Vị
Chương 1: “Dẫu Tần Vị trì độn nhiều năm, song Quý Ngôn vẫn không buông chẳng bỏ”
“Sao lại chạy tới đây?”
Tay Tưởng Phàm vẫn đang bừng bừng khí thế đánh Dota của trò LOL, hắn vội liếc nhìn Quý Ngôn mới chạy tới đây, hỏi.
“Lại cãi nhau với Tần Vị à?”
Giọng điệu nom thế nào cũng giống kiểu thấy như cơm bữa…
Nhớ lần đầu tiên Quý Ngôn chạy tới nương nhờ Tưởng Phàm, Tưởng Phàm còn bị dọa sợ, suy nghĩ vội vàng chạy ngược chạy xuôi giữa hai người, chỉ để giữ hạnh phúc gia đình của cái đôi này. Giờ ngẫm lại, hắn mới thấy năm đó bản thân thật quá ngây thơ, mà giờ thì đã hắn hết sợ hãi rồi.
Cuộc sống yên bình quá đỗi, đôi khi giữa hai người yêu nhau phải có chút gia vị cãi nhau mới ổn…
Thứ gia vị này đồng thời còn tiện thể còn ngược luôn con cẩu độc thân này, Tưởng Phàm đã thấu đạo lý này lắm rồi.
Ẳng!
***
Quý Ngôn ừ một tiếng, lấy cái ghế qua ngồi bên cạnh Tưởng Phàm nhìn hắn chơi Dota.
“Thế lần này làm sao?” Tưởng Phàm liếc mắt, mang tính chất tượng trưng quan tâm cuộc sống tình cảm của Quý Ngôn và Tần Vị.
“Tối qua có buổi liên hoan.” Quý Ngôn nâng cằm nhìn Soraka trong LOL trên màn hình, mặc dù chỉ biết hỗ trợ song vẫn đánh rất oách..
“Ở nhà hàng sushi á?” Tưởng Phàm đột nhiên có chút ấn tượng, hình như trước có người từng đề cập qua với hắn thì phải.
Quý Ngôn gật đầu.
“Đó không phải tiệc hội anh em à?” Tưởng Phàm nói xong liền thấy sắc mặt Quý Ngôn hiện lên vẻ bất đắc dĩ, ngầm đoán chắc có người cố ý xui Quý Ngôn đi hội anh em trong khoa, kết quả là dẫn Quý Ngôn đi chơi bời.
Tưởng Phàm: “……Có lẽ Tần Vị sẽ cảm thấy đầu hơi xanh đó.”
Quý Ngôn: “Xanh cái đầu cậu ấy!”
***
Lần này Tưởng Phàm cũng có thể hiểu được tâm tình của Tần Vị, thằng kia đã hoàn toàn tự coi Quý Ngôn là bảo bối của riêng mình.
Để Quý Ngôn tới hội anh em, đơn giản chẳng khác nào có người dám lén lấy bảo bối quý giá trong tủ của Tần Vị đi đấu giá, rồi còn bị mọi người chiêm ngưỡng một phen nữa. Chà chà, thằng này đau thịt thế nào rồi nhở.
“Cậu đâu phải không biết bệnh Tần Vị không nhẹ, cậu cứ quan tâm đến tên bệnh nặng kia nhiều chút chút.” Con chuột trong tay Tưởng Phàm vẫn kêu cách cách, mắt hắn nhìn chằm chằm không chớp vào màn hình máy tính. Không phải hắn cố ý nói xấu Tần Vị đâu, Tưởng Phàm cảm thấy mỗi khi có chuyện liên quan đến Quý Ngôn, Tần Vị cứ như đứa con nít to xác ấy.
Không biết sao, trí tuệ Tần Vị chậm phát triển nhiều năm như thế, ấy vậy mà Quý Ngôn vẫn không buông không bỏ.
***
Kỳ thực tối qua khi Quý Ngôn biết được mình đã đến hội anh em, trong lòng cậu có hơi thấy trống rỗng. Có điều, vài đàn anh đàn chị với bạn học kéo đi, cho nên cậu thực sự không muốn bỏ đi.
Chẳng qua, Quý Ngôn cũng đã gửi tin nhắn cho Tần Vị, kết quả đúng là Tần Vị liền vội vàng gọi lại.
Tần Vị nóng tính, Quý Ngôn biết chứ, nhất là những chuyện của Quý Ngôn thì càng sốt ruột đến độ vượt ngoài tầm kiểm soát. Ban đầu Quý Ngôn vẫn có thể ôn tồn nói chuyện với Tần Vị, thế nhưng Tần Vị vẫn không biết phải trái với vài chuyện, sau đó không biết lại thành cả hai cùng cãi vã.
Lúc tức giận cúp điện thoại, người trên bàn hình như đã dự đoán được phản ứng của Tần Vị. Suy cho cùng, bình thường Tần Vị luôn hận không thể biến mình thành chìa khóa lúc nào cũng cất trong người Quý Ngôn. Trong hội không ai không quen Tần Vị, lúc này có người còn cố tình nháy mắt trêu chọc, tấn công dồn dập về phía Quý Ngôn.
“Quý Ngôn, chị cá 100 tệ với cậu, lát nữa Tần Vị chắc chắn sẽ tới tóm cậu về.” Một đàn chị cười lôi một tờ giấy đỏ chót có hình Mao gia gia.
“….” Giờ em có thể cá một trăm vạn không.
***
Thực ra, điều chọc Tần Vị giận chính là do Quý Ngôn bảo cậu đi uống rượu.
Từ sau khi mẹ Quý Ngôn mất, Tần Vị liền như vị gia trưởng thứ hai trong nhà, y luôn muốn tự quan tâm chăm sóc cho mọi thứ của Quý Ngôn. Nếu có thể, chắc Tần Vị còn muốn đi họp phụ huynh cho Quý Ngôn ấy chứ. Thế nhưng, Quý Ngôn thực sự cảm thấy bên phải săn sóc là cậu mới đúng, sau lúc dọn ra ở riêng, mấy việc quản lý gia đình như nấu cơm rửa bát này nọ toàn cậu làm thôi, đó không phải ý Quý Ngôn đang nuôi Tần Vị đó sao.
Ấy vậy mà Tần Vị còn cứ cố tình muốn lập ra gia quy.
Ví dụ như mấy giờ tối phải về, tuyệt đối không được uống rượu hút thuốc, không thể đi quán bar, hộp đêm, vân vân. Nếu muốn làm những chuyện này cũng được thôi, cậu chỉ có thể làm ngay dưới mắt Tần Vị, lại còn phải cùng nhau nữa chứ. Vì lẽ đó, một trong những trọng điểm làm Tần Vị tức giận không phải Quý Ngôn uống rượu, mà là lúc Quý Ngôn uống song không có Tần Vị ở bên cạnh trông.
“Em uống rượu?” Tần Vị mặt âm u kéo Quý Ngôn lên xe xong liền hôn cậu đến không thở nổi, mùi rượu theo môi lưỡi quấn quýt lan tràn ra. Mặt Tần Vị càng đen hơn, nhìn cái là biết sắp nổi bão.
Những lúc thế này, nên giải thích lí lẽ, hay cúi đầu nhận sai nhỉ?
Quý Ngôn chọn chọn, quyết định vờ say.
***
Quý Ngôn với Tần Vị đều còn là sinh viên, vì thế Quý Ngôn tự nhiên sẽ không để Tần Vị quá điên cuồng trên giường, cũng chỉ có cuối tuần Quý Ngôn mới cho Tần Vị ăn lửng dạ. Lần này, Quý Ngôn vờ giả say, vừa hay có cái cớ lăn giường để Tần Vị vui sướng một phen.
“Quý Ngôn, anh cảm thấy chúng ta phải họp gia đình.”
Nào biết đợi tới sáng nay, lúc Quý Ngôn đau nhức cả người thức dậy, Tần Vị lại đàng hoàng trịnh trọng ngồi trên bàn ăn, tay cầm cây bút và quyển sổ. Nghiêm túc tuyên bố y muốn họp gia đình với cậu, tuy nhiên thực chất là tính sổ tiếp.
Ài, sao tối qua lúc lăn giường sao không nghĩ muốn họp gia đình chứ? Ngủ no rồi, nên sáng nay còn định lật lọng tính nợ ư?
Đây căn bản là được voi đòi tiên!
Quý Ngôn thực sự đã bị Tần Vị chọc giận tới mức bật cười.
***
“Fuck! Tớ muốn đi report, thằng nào đánh nấy đánh cứ như cớt chó ấy!” Tưởng Phàm không khỏi hét to, nhíu mày nhìn màn hình hiện ra dòng chữ defeat, miệng hắn lại phun ra vài câu chửi thô tục kiểu như đồng đội như heo. Ánh mắt Tưởng Phàm thoáng nhìn qua Quý Ngôn, đột nhiên che miệng, “Toi rồi, tớ đã hứa không được chửi bậy trước mặt cậu.”
“Cậu coi tớ là trẻ con à?”Quý Ngôn không khỏi nhíu mày cười lạnh, tâm trạng vẫn có chút phiền muộn.
“Đúng rồi, hôm qua các cậu có kỉ niệm năm năm ngọt ngào không đó?” Chơi xong một ván game, Tưởng Phàm nhìn Quý Ngôn chẳng có chút hứng thú, thời điểm quay đầu Quý Ngôn tự nhiên nhớ tới chuyện hình như trước đây có nói qua với Tần Vị.
Quý Ngôn hồi thần lại, nhưng mặt vẫn hoang mang, “Đó là quỷ gì vậy?”
***
Ngọt ngào? Kỉ niệm năm năm ân ái?
Quý Ngôn căn bản xưa nay chưa bao giờ nghe qua thời kì này, hơn nữa, chỉ nghe thôi đã cảm thấy rùng mình rồi.
Thế nhưng thật ra có vài phần giống với kiểu nói của Tần Vị.
“Không phải cậu có vẽ tranh về Tần Vị hồi 15 tuổi sao? Sau mặt tấm kia hình như có ghi ngày tháng trùng với ngày hôm qua còn gì, giờ các cậu cũng hai mươi cả, Tần Vị hoang tưởng nói phải ăn mừng kỉ niệm năm năm ân ái ấy ấy.” Tưởng Phàm nhớ chuyện Tần Vị đề cập với mình, có điều cũng vài ngày rồi, Tưởng Phàm cũng không để ý kĩ.
Dù sao, Tần Vị với Quý Ngôn quang minh chính đại tú ân tú ái, tó Fa như hắn cần đách gì phải tự nhớ tự ngược chứ.
Quý Ngôn: “…..” Đầu Tần Vị hơi bị độc đấy.
***
Được rồi, lần này Quý Ngôn vô duyên vô cớ có thêm một tội.
Trong cái ngày kỉ niệm năm năm tình cảm, cậu không những quăng Tần Vị đi mà còn đi chơi hội anh em.
Chả trách tối qua Quý Ngôn cứ cảm thấy Tần Vị ngang bướng vô cùng.
Có điều, Quý Ngôn cảm thấy mình có hơi oan.
Mới phát hiện điện thoại có một tin nhắn Tần Vị gửi, Quý Ngôn suy nghĩ, nếu Tần Vị nói xin lỗi thì cậu sẽ về làm bữa trưa cho Tần Vị ăn, còn giả như Tần Vị vẫn cứ đòi họp gia đình, cậu sẽ cho y lăn luôn, Tần Vị té tới chỗ khác ở đi há.
[Chuyển phát nhanh Tần Quý: Em yêu, quà của em đã được gửi dưới lầu, nhanh qua đây lấy đi ! _(:зゝ∠)_ ]
Quý Ngôn nhìn điện thoại không khỏi bật cười ha ha.
“Tần Vị gửi à?” Tưởng Phàm nhìn mặt Quý Ngôn một cái liền biết.
“Không, là chuyển phát nhanh.” Quý Ngôn hé miệng lắc đầu, sau đó nhấc chân đi đến cửa kí túc xá, “Tớ xuống lầu lấy đồ chuyển phát nhanh đây.”
“Cậu mua đồ mà còn viết địa chỉ kí túc của tớ á ?” Tưởng Phàm hừ hừ, đương nhiên không thèm tin, sau đó tiện tay mở LOL chơi.
Quý Ngôn cười không nói, xuống lầu chỉ thấy một thanh niên mặc áo sơ mi hoa cười ngu với cậu ở dưới cầu thang.
Anh chàng chuyển phát nhanh chân dài này, chuyên tự đưa hàng tới cửa, bản thân cậu cũng bó tay thiệt rồi.
***
Đến thời điểm nghỉ hè, Tưởng Phàm kéo Tần Vị với Quý Ngôn cùng đi du lịch tại một thành phố ven biển.
Lúc tới nơi, cánh đàn ông tự nhiên không cần phải đi đến phòng thay quần áo làm gì, cả lũ mặc quần bơi bên trong rồi nên chỉ cần cởi phắt đồ ra rồi nhảy xuống nước thôi.
Tần Vị nhìn chòng chọc vào Quý Ngôn.
Nhìn người này giơ tay kéo khóa của áo khoác xám tro, chiếc áo trượt xuống hai bên bả vai lộ ra đôi cánh tay mảnh khảnh. Trong áo khoác có một cái áo ba lỗ màu đen, làm nổi bật làn da vô cùng trắng trẻo của Quý Ngôn. Hai tay Quý Ngôn chậm rãi nắm vạt áo, từ từ kéo lên.
Tần Vị nuốt nước bọt.
Cớ sao người này thay quần áo thôi cũng câu dẫn người thế nhỉ, Tần Vị chỉ cảm thấy lúc nào mình cũng đang trong tình trạng bị rù quyến.
Đáy lòng Tần Vị không khỏi cảm thấy khô nóng, đê mờ, gặp quỷ thật cmnr.
Tay Tưởng Phàm vẫn đang bừng bừng khí thế đánh Dota của trò LOL, hắn vội liếc nhìn Quý Ngôn mới chạy tới đây, hỏi.
“Lại cãi nhau với Tần Vị à?”
Giọng điệu nom thế nào cũng giống kiểu thấy như cơm bữa…
Nhớ lần đầu tiên Quý Ngôn chạy tới nương nhờ Tưởng Phàm, Tưởng Phàm còn bị dọa sợ, suy nghĩ vội vàng chạy ngược chạy xuôi giữa hai người, chỉ để giữ hạnh phúc gia đình của cái đôi này. Giờ ngẫm lại, hắn mới thấy năm đó bản thân thật quá ngây thơ, mà giờ thì đã hắn hết sợ hãi rồi.
Cuộc sống yên bình quá đỗi, đôi khi giữa hai người yêu nhau phải có chút gia vị cãi nhau mới ổn…
Thứ gia vị này đồng thời còn tiện thể còn ngược luôn con cẩu độc thân này, Tưởng Phàm đã thấu đạo lý này lắm rồi.
Ẳng!
***
Quý Ngôn ừ một tiếng, lấy cái ghế qua ngồi bên cạnh Tưởng Phàm nhìn hắn chơi Dota.
“Thế lần này làm sao?” Tưởng Phàm liếc mắt, mang tính chất tượng trưng quan tâm cuộc sống tình cảm của Quý Ngôn và Tần Vị.
“Tối qua có buổi liên hoan.” Quý Ngôn nâng cằm nhìn Soraka trong LOL trên màn hình, mặc dù chỉ biết hỗ trợ song vẫn đánh rất oách..
“Ở nhà hàng sushi á?” Tưởng Phàm đột nhiên có chút ấn tượng, hình như trước có người từng đề cập qua với hắn thì phải.
Quý Ngôn gật đầu.
“Đó không phải tiệc hội anh em à?” Tưởng Phàm nói xong liền thấy sắc mặt Quý Ngôn hiện lên vẻ bất đắc dĩ, ngầm đoán chắc có người cố ý xui Quý Ngôn đi hội anh em trong khoa, kết quả là dẫn Quý Ngôn đi chơi bời.
Tưởng Phàm: “……Có lẽ Tần Vị sẽ cảm thấy đầu hơi xanh đó.”
Quý Ngôn: “Xanh cái đầu cậu ấy!”
***
Lần này Tưởng Phàm cũng có thể hiểu được tâm tình của Tần Vị, thằng kia đã hoàn toàn tự coi Quý Ngôn là bảo bối của riêng mình.
Để Quý Ngôn tới hội anh em, đơn giản chẳng khác nào có người dám lén lấy bảo bối quý giá trong tủ của Tần Vị đi đấu giá, rồi còn bị mọi người chiêm ngưỡng một phen nữa. Chà chà, thằng này đau thịt thế nào rồi nhở.
“Cậu đâu phải không biết bệnh Tần Vị không nhẹ, cậu cứ quan tâm đến tên bệnh nặng kia nhiều chút chút.” Con chuột trong tay Tưởng Phàm vẫn kêu cách cách, mắt hắn nhìn chằm chằm không chớp vào màn hình máy tính. Không phải hắn cố ý nói xấu Tần Vị đâu, Tưởng Phàm cảm thấy mỗi khi có chuyện liên quan đến Quý Ngôn, Tần Vị cứ như đứa con nít to xác ấy.
Không biết sao, trí tuệ Tần Vị chậm phát triển nhiều năm như thế, ấy vậy mà Quý Ngôn vẫn không buông không bỏ.
***
Kỳ thực tối qua khi Quý Ngôn biết được mình đã đến hội anh em, trong lòng cậu có hơi thấy trống rỗng. Có điều, vài đàn anh đàn chị với bạn học kéo đi, cho nên cậu thực sự không muốn bỏ đi.
Chẳng qua, Quý Ngôn cũng đã gửi tin nhắn cho Tần Vị, kết quả đúng là Tần Vị liền vội vàng gọi lại.
Tần Vị nóng tính, Quý Ngôn biết chứ, nhất là những chuyện của Quý Ngôn thì càng sốt ruột đến độ vượt ngoài tầm kiểm soát. Ban đầu Quý Ngôn vẫn có thể ôn tồn nói chuyện với Tần Vị, thế nhưng Tần Vị vẫn không biết phải trái với vài chuyện, sau đó không biết lại thành cả hai cùng cãi vã.
Lúc tức giận cúp điện thoại, người trên bàn hình như đã dự đoán được phản ứng của Tần Vị. Suy cho cùng, bình thường Tần Vị luôn hận không thể biến mình thành chìa khóa lúc nào cũng cất trong người Quý Ngôn. Trong hội không ai không quen Tần Vị, lúc này có người còn cố tình nháy mắt trêu chọc, tấn công dồn dập về phía Quý Ngôn.
“Quý Ngôn, chị cá 100 tệ với cậu, lát nữa Tần Vị chắc chắn sẽ tới tóm cậu về.” Một đàn chị cười lôi một tờ giấy đỏ chót có hình Mao gia gia.
“….” Giờ em có thể cá một trăm vạn không.
***
Thực ra, điều chọc Tần Vị giận chính là do Quý Ngôn bảo cậu đi uống rượu.
Từ sau khi mẹ Quý Ngôn mất, Tần Vị liền như vị gia trưởng thứ hai trong nhà, y luôn muốn tự quan tâm chăm sóc cho mọi thứ của Quý Ngôn. Nếu có thể, chắc Tần Vị còn muốn đi họp phụ huynh cho Quý Ngôn ấy chứ. Thế nhưng, Quý Ngôn thực sự cảm thấy bên phải săn sóc là cậu mới đúng, sau lúc dọn ra ở riêng, mấy việc quản lý gia đình như nấu cơm rửa bát này nọ toàn cậu làm thôi, đó không phải ý Quý Ngôn đang nuôi Tần Vị đó sao.
Ấy vậy mà Tần Vị còn cứ cố tình muốn lập ra gia quy.
Ví dụ như mấy giờ tối phải về, tuyệt đối không được uống rượu hút thuốc, không thể đi quán bar, hộp đêm, vân vân. Nếu muốn làm những chuyện này cũng được thôi, cậu chỉ có thể làm ngay dưới mắt Tần Vị, lại còn phải cùng nhau nữa chứ. Vì lẽ đó, một trong những trọng điểm làm Tần Vị tức giận không phải Quý Ngôn uống rượu, mà là lúc Quý Ngôn uống song không có Tần Vị ở bên cạnh trông.
“Em uống rượu?” Tần Vị mặt âm u kéo Quý Ngôn lên xe xong liền hôn cậu đến không thở nổi, mùi rượu theo môi lưỡi quấn quýt lan tràn ra. Mặt Tần Vị càng đen hơn, nhìn cái là biết sắp nổi bão.
Những lúc thế này, nên giải thích lí lẽ, hay cúi đầu nhận sai nhỉ?
Quý Ngôn chọn chọn, quyết định vờ say.
***
Quý Ngôn với Tần Vị đều còn là sinh viên, vì thế Quý Ngôn tự nhiên sẽ không để Tần Vị quá điên cuồng trên giường, cũng chỉ có cuối tuần Quý Ngôn mới cho Tần Vị ăn lửng dạ. Lần này, Quý Ngôn vờ giả say, vừa hay có cái cớ lăn giường để Tần Vị vui sướng một phen.
“Quý Ngôn, anh cảm thấy chúng ta phải họp gia đình.”
Nào biết đợi tới sáng nay, lúc Quý Ngôn đau nhức cả người thức dậy, Tần Vị lại đàng hoàng trịnh trọng ngồi trên bàn ăn, tay cầm cây bút và quyển sổ. Nghiêm túc tuyên bố y muốn họp gia đình với cậu, tuy nhiên thực chất là tính sổ tiếp.
Ài, sao tối qua lúc lăn giường sao không nghĩ muốn họp gia đình chứ? Ngủ no rồi, nên sáng nay còn định lật lọng tính nợ ư?
Đây căn bản là được voi đòi tiên!
Quý Ngôn thực sự đã bị Tần Vị chọc giận tới mức bật cười.
***
“Fuck! Tớ muốn đi report, thằng nào đánh nấy đánh cứ như cớt chó ấy!” Tưởng Phàm không khỏi hét to, nhíu mày nhìn màn hình hiện ra dòng chữ defeat, miệng hắn lại phun ra vài câu chửi thô tục kiểu như đồng đội như heo. Ánh mắt Tưởng Phàm thoáng nhìn qua Quý Ngôn, đột nhiên che miệng, “Toi rồi, tớ đã hứa không được chửi bậy trước mặt cậu.”
“Cậu coi tớ là trẻ con à?”Quý Ngôn không khỏi nhíu mày cười lạnh, tâm trạng vẫn có chút phiền muộn.
“Đúng rồi, hôm qua các cậu có kỉ niệm năm năm ngọt ngào không đó?” Chơi xong một ván game, Tưởng Phàm nhìn Quý Ngôn chẳng có chút hứng thú, thời điểm quay đầu Quý Ngôn tự nhiên nhớ tới chuyện hình như trước đây có nói qua với Tần Vị.
Quý Ngôn hồi thần lại, nhưng mặt vẫn hoang mang, “Đó là quỷ gì vậy?”
***
Ngọt ngào? Kỉ niệm năm năm ân ái?
Quý Ngôn căn bản xưa nay chưa bao giờ nghe qua thời kì này, hơn nữa, chỉ nghe thôi đã cảm thấy rùng mình rồi.
Thế nhưng thật ra có vài phần giống với kiểu nói của Tần Vị.
“Không phải cậu có vẽ tranh về Tần Vị hồi 15 tuổi sao? Sau mặt tấm kia hình như có ghi ngày tháng trùng với ngày hôm qua còn gì, giờ các cậu cũng hai mươi cả, Tần Vị hoang tưởng nói phải ăn mừng kỉ niệm năm năm ân ái ấy ấy.” Tưởng Phàm nhớ chuyện Tần Vị đề cập với mình, có điều cũng vài ngày rồi, Tưởng Phàm cũng không để ý kĩ.
Dù sao, Tần Vị với Quý Ngôn quang minh chính đại tú ân tú ái, tó Fa như hắn cần đách gì phải tự nhớ tự ngược chứ.
Quý Ngôn: “…..” Đầu Tần Vị hơi bị độc đấy.
***
Được rồi, lần này Quý Ngôn vô duyên vô cớ có thêm một tội.
Trong cái ngày kỉ niệm năm năm tình cảm, cậu không những quăng Tần Vị đi mà còn đi chơi hội anh em.
Chả trách tối qua Quý Ngôn cứ cảm thấy Tần Vị ngang bướng vô cùng.
Có điều, Quý Ngôn cảm thấy mình có hơi oan.
Mới phát hiện điện thoại có một tin nhắn Tần Vị gửi, Quý Ngôn suy nghĩ, nếu Tần Vị nói xin lỗi thì cậu sẽ về làm bữa trưa cho Tần Vị ăn, còn giả như Tần Vị vẫn cứ đòi họp gia đình, cậu sẽ cho y lăn luôn, Tần Vị té tới chỗ khác ở đi há.
[Chuyển phát nhanh Tần Quý: Em yêu, quà của em đã được gửi dưới lầu, nhanh qua đây lấy đi ! _(:зゝ∠)_ ]
Quý Ngôn nhìn điện thoại không khỏi bật cười ha ha.
“Tần Vị gửi à?” Tưởng Phàm nhìn mặt Quý Ngôn một cái liền biết.
“Không, là chuyển phát nhanh.” Quý Ngôn hé miệng lắc đầu, sau đó nhấc chân đi đến cửa kí túc xá, “Tớ xuống lầu lấy đồ chuyển phát nhanh đây.”
“Cậu mua đồ mà còn viết địa chỉ kí túc của tớ á ?” Tưởng Phàm hừ hừ, đương nhiên không thèm tin, sau đó tiện tay mở LOL chơi.
Quý Ngôn cười không nói, xuống lầu chỉ thấy một thanh niên mặc áo sơ mi hoa cười ngu với cậu ở dưới cầu thang.
Anh chàng chuyển phát nhanh chân dài này, chuyên tự đưa hàng tới cửa, bản thân cậu cũng bó tay thiệt rồi.
***
Đến thời điểm nghỉ hè, Tưởng Phàm kéo Tần Vị với Quý Ngôn cùng đi du lịch tại một thành phố ven biển.
Lúc tới nơi, cánh đàn ông tự nhiên không cần phải đi đến phòng thay quần áo làm gì, cả lũ mặc quần bơi bên trong rồi nên chỉ cần cởi phắt đồ ra rồi nhảy xuống nước thôi.
Tần Vị nhìn chòng chọc vào Quý Ngôn.
Nhìn người này giơ tay kéo khóa của áo khoác xám tro, chiếc áo trượt xuống hai bên bả vai lộ ra đôi cánh tay mảnh khảnh. Trong áo khoác có một cái áo ba lỗ màu đen, làm nổi bật làn da vô cùng trắng trẻo của Quý Ngôn. Hai tay Quý Ngôn chậm rãi nắm vạt áo, từ từ kéo lên.
Tần Vị nuốt nước bọt.
Cớ sao người này thay quần áo thôi cũng câu dẫn người thế nhỉ, Tần Vị chỉ cảm thấy lúc nào mình cũng đang trong tình trạng bị rù quyến.
Đáy lòng Tần Vị không khỏi cảm thấy khô nóng, đê mờ, gặp quỷ thật cmnr.
Bình luận truyện