Đôi Lần Gặp, Lỡ Bén Duyên
Chương 47
"Quả nhiên Tạ Cương đã đi rồi, nhưng ta không tìm được trinh thám nằm vùng của bọn chúng ở Nam Tần. Chỉ biết là có người thật, cứ cách một thời gian sẽ có tình báo trở lại. Binh lực bố trí của Nam Tần với biên giới, danh sách dũng tướng, bọn chúng đều có cả. Những thứ này cũng có thể tìm được ở chỗ Tạ Cương."
Giải tiên sinh hừ lạnh: "Đúng là nực cười, tìm được tình báo chỗ chúng ta ở phía quân địch, còn tình báo của quân địch thì chẳng có, đây là chọc cười ta đấy à."
"Ta đã cố hết sức rồi, nhưng cũng không thể bứt dây động rừng được, ta cũng không phải là bộ hạ của Tạ Cương, có một số việc không dám hỏi thăm quá mức, sẽ gây ra hiểu lầm. Ra vào cũng phải cẩn thận. Huống chi lần này trinh thám đã chết, nhất định bọn chúng đã xách định có kẻ gian bên trong."
"Không phải đã tìm kẻ chết thay xong rồi sao? Tự ngươi cẩn thận vào, đừng có để lại manh mối điểm yếu nào là được."
"Điều này ta biết. Hôm nay Tưởng Tùng đã cho người kiểm tra nghiêm ngặt trong lầu rồi. Thời gian này ta không thể làm gì được nữa. Nhưng bây giờ Tông Trạch Thanh đi rồi, Tạ Cương thì vừa đi đấy, đến chiều tối Long Đằng cũng phải đi. Hắn nhận được quân báo của Sở Thanh, hình như phải ra tiền tuyến xử lý việc. Những người này không có ở đây, An Nhược Thần sẽ chẳng còn ai để dựa dẫm. Tuy Tưởng Tùng và nàng ta có quen thân, nhưng cũng không dễ nói chuyện như Tông Trạch Thanh, cũng sẽ không nghe theo nàng ta sai bảo, lại đang lúc kiểm tra nội gián, nàng ta cũng không dám quấy nhiễu làm loạn thêm đâu. Chỉ là một cô nương tứ cố vô thân, có điều tra cũng không được gì. Huống hồ bây giờ tình hình nh thế, người vừa mới chết, có thông minh cũng sẽ không hành động thiếu suy nghĩ. Ta đoán nàng ta sẽ chờ Tạ Cương hay Long đại tướng quân quay về quyết định sau. Trước khi chúng về đến nơi, chúng ta hãy xử lý sạch sẽ Lưu Tắc, ngừa hậu họa."
Giải tiên sinh cau mày, một lúc lâu sau mới thở dài: "Thật đáng tiếc, Lưu Tắc này dễ dùng hơn Từ bà tử nhiều. Giết y thì đúng là không bỏ được."
"Chuyện này phải kết thúc thôi. Ta sẽ bẩm báo lên trên rõ ràng. Là chúng ta cùng bàn bạc, cũng là bất đắc dĩ mà thôi. Tìm được người thay thế chưa?"
"Có một người."
"Ai?"
"Tạm thời không liên quan đến bên ngươi, khoan nói trước đã."
"Được rồi. Người đó có đáng tin không?"
"Phải quan sát đã. Nếu dùng được hắn ta, thì tổn thất của cái chết của Lưu Tắc có thể giảm xuống thấp nhất."
"Được rồi." Người nọ gật đầu.
Giải tiên sinh hỏi: "Tông Trạch Thanh đi đâu?"
"Lãnh binh đến sông Tứ Hạ rồi. Hắn giỏi thủy chiến, nghe nói ở trận trước còn hiến kế hay cho Long Đằng. Có lẽ là đi trước để sắp đặt bố binh."
"Thế Long Đằng thì sao?"
"Cái này thì không rõ. Trước khi ta ra ngoài vẫn không nghe thấy bố trí cụ thể."
Giải tiên sinh đoán: "Còn ta thì nhận được tin của Nam Tần, bọn họ phái binh thăm dò quân tình ở dốc Thạch Linh, có binh sĩ bị bắt rồi. Có lẽ Sở Thanh không chịu được tức giận."
"Nếu đúng là không kiên nhẫn thì tốt rồi. Trước khi khai chiến, Long Đằng rất ít khi nhiều chuyện với bọn ta. Người này lần nào tâm tư cũng kín đáo, làm việc luôn khiến người ta đoán không ra. Ngoài biên giới đã ầm ĩ đến vậy rồi, nhưng hắn vẫn không ra tay."
"Lần này nhìn xem thế nào. Ta sẽ bẩm báo lại rõ ràng, thử biện pháp khác lần nữa." Giải tiên sinh dừng một lúc rồi hỏi: "Hắn vẫn xem trọng An Nhược Thần à?"
"Đúng thế. Hễ rãnh rỗi là lại tự mình dạy nàng ta chiêu thức võ nghệ, hai người thường xuyên một mình ở trong phòng trò chuyện với nhau."
"Cố tình làm mê trận sao?"
"Chắc không phải đâu. Ta thấy hắn để tâm đến An Nhược Thần thật."
"Ừ, vậy thì tốt. Ngươi coi chừng cho tốt động tĩnh trong lầu Tử Vân, cả An Nhược Thần nữa."
Người đối diện đáp một tiếng. Sau đó rời đi trước.
Giải tiên sinh thong thả tiếp tục uống trà ăn bánh, một lát sau hắn đứng dậy, lấy từ trong án kỷ kê cạnh tường ra hai chiếc chuông màu đỏ, bước ra khỏi nhã gian, đi đến cạnh cửa sổ hành lang, nhân lúc bốn bề yên ắng, liền treo chuông lên lụa trang trí ở song cửa sổ. Sau đó hắn làm như không có chuyện gì mà xoay người đi xuống lầu, vén màn trướng lên, rồi rời khỏi tửu lâu Chiêu Phúc.
Tuy tửu lâu Chiêu Phúc là địa điểm liên lạc, nhưng Mẫn công tử cũng thường nhân khi Lưu Tắc không có mặt mà đến ăn cơm uống trà, giống như một vị khách quen thông thường, như thế sẽ không làm người ta hiểu lầm. Mà lúc cần hẹn gặp mặt, thì chuông chính là ám hiệu.
Số lượng là ngày, màu sắc là thời gian.
Hai chiếc chuông đỏ ý nói rằng giữa trưa hai ngày sau hắn sẽ đến, còn nếu là màu xanh da trời thì ám chỉ thời điểm bữa tối. Lúc đó trong tửu lâu người đến người đi, lão bản chào hỏi khách nhân cũng sẽ không làm ai chú ý nhiều.
Lưu Tắc thấy tin tức, nếu không có vấn đề gì thì sẽ tháo chuông xuống. Còn ngược lại, chính là có chuyện không thể gặp mặt. Nếu chuyện khẩn cấp thì sẽ lấy chuông giống như thế làm ám hiệu. Căn cứ vào màu sắc và số lượng, bọn họ biết nên gặp mặt thế nào và xử lý ra sao.
Ngày mười tám tháng mười à, Giải tiên sinh chậm rãi cất bước. Gặp mặt buổi trưa, nếu kế hoạch có biến, hắn vẫn còn kịp thì giờ bảo Tịnh Duyên sư thái hủy bỏ hành động, hoặc là kế hoạch như cũ, hắn vẫn có thể sắp xếp thêm chút chuyện, bảo đảm đêm đó Lưu Tắc không ra ngoài. Thật đáng tiếc, quả thật hắn không muốn mất đi Lưu Tắc, nhưng gây ra tai vạ, hắn không chắc Lưu Tắc có còn nghe lời mình như trước không, phu nhân của y đang giở trò, mà rõ là Lưu Tắc đang nói dối mình.
Bất luận là vợ chồng Lưu Tắc cố ý gây phiền toái để nắm thóp An Nhược Thần, hay Lưu Tắc bị ép phải tiêu diệt mối phiền toái An Nhược Thần, Giải tiên sinh đều cảm thấy, những điều này lớn hơn so với hy sinh Lưu Tắc.
Sẽ để cho Lưu Tắc và Triệu Giai Hoa sống lâu hơn hai ngày, hắn cần chút thời gian lo liệu, bảo đảm bọn họ chết sẽ được quan phủ xử là vì tiền nên mới phải bỏ mạng, tốt nhất là cột chung với vụ án con gái bọn họ, làm đứt manh mối có thể tiếp tục điều tra. Giải tiên sinh nghĩ như vậy, chợt hắn nhìn thấy An Nhược Thần ở phía trước. Hắn không dừng bước, cứ tiếp tục đi như không có chuyện gì.
Sau khi An Nhược Thần ra khỏi Lưu phủ, đi hết một vòng. biết mình nếu đến nữa thì chỉ e không tiện thăm dò. Nhưng nàng không cam lòng, nàng quyết định đi một chuyến đến sòng bạc Tụ Bảo.
Nhìn bên ngoài sòng bạc Tụ Bảo khá là sạch sẽ, giống như những lầu viện bình thường.
Cửa mở ra, khi đi vào rồi mới phát hiện bên trong khá sâu. Ngoài tiền viện có mấy gã đại hán ngồi đó, dáng vẻ côn đồ bảo vệ viện tử, mấy gian phòng đều đóng kín cửa, lúc đang khép nửa thì có thể thấy bên trong là tiên sinh phòng kế toán đang viết sổ sách thu chi, gảy bàn tính vang lên tiếng cạch cạch. Đi vào trong nữa, liền nghe thấy tiếng người ồn ào, cho dù cửa có dày đến mấy cũng không cản hết được tiếng người hét to.
An Nhược Thần mới đi đến cửa đại sảnh thì đã bị người ta cản lại. Một đại hán mặt mũi hung tợn hỏi nàng: "Cô nương, đến tìm người hay đến chơi?"
An Nhược Thần bình tĩnh đáp: "Cả hai. Lão bản nương của tửu lâu Chiêu Phúc nói muốn dẫn ta đến chơi, chắc hẳn nàng đang ở trong đấy chờ ta."
Đại hán kia nói: "Nàng ta không có ở đây."
Vậy là người trong sòng bạc biết Triệu Giai Hoa?
An Nhược Thần trừng mắt: "Tại sao lại không có ở đây? Rõ ràng đã hẹn rồi mà. Ngươi biết nàng ta trông thế nào hay sao mà nói không có ở đây."
"Đúng là không có ở đây."
"Thế còn Lưu lão bản, rõ ràng bọn họ đã nói đưa ta đến chơi, Lưu lão bản có ở đó không?"
"Không có ở đây." Đại hán đáp rất nhanh, quan sát An Nhược Thần từ trên xuống dưới một phen, hỏi: "Ngươi là người nào?"
An Nhược Thần lại nói: "Đã nói là huynh đệ của Lâu lão bản rồi, có thể thuê một căn nhã gian để cho ta chơi thỏa thích. Nếu chơi được tốt, ta sẽ giới thiệu thêm bằng hữu đến."
Đại hán nhíu mày: "Không nghe nói hôm nay có sắp xếp. Rốt cuộc ngươi là ai?"
An Nhược Thần cũng nhíu mày, cậy mạnh nói: "Việc gì phải nói cho ngươi! Bọn họ khắc biết ta là ai! Nếu bọn họ đến, ngươi nói với họ một tiếng, cho leo cây như thế chẳng hay ho gì đâu."
Đại hán bị quát ngây ra, không chờ hắn mở miệng, An Nhược Thần đã quay phắt người đi, rời đi đầy khí thế dưới cái nhìn đầy soi mói của bọn đại hán côn đồ.
Ra khỏi cửa mới thở phào, nhớ lại sau khi mình làm quản sự của lầu Tử Vân, luôn cố ý chọn xiêm y màu tối, vấn kiểu tóc già dặn, tóm lại là cố đạt đến độ chững chạc già dặn của một quản sự. Hôm nay mặc áo kép xám tro phối với áo và váy màu xanh đậm, trên đầu chỉ cài một cây trâm gỗ, không dẫn a hoàn theo người, là đại tiểu thư phải cải trang thành quản sự bà tử già.
An Nhược Thần tưởng tượng chút, gượng gạo đến mức suýt nữa run lên nổi cả da gà, nhưng mặc kệ, đi chuyến này cũng coi như có thu hoạch, ghét thì cứ ghét đi.
An Nhược Thần nhìn sắc trời, định vội về lại lầu Tử Vân, trò chuyện với Long Đại một lúc trước khi hắn đi. Phải nói chuyện của sòng bạc cho hắn biết, có thể tướng quân sẽ có biện pháp. Nàng vừa tính toán vừa thuận đường vòng qua tửu lâu Chiêu Phúc quan sát thêm. Đang đi thì bỗng dừng bước, nàng dừng lại. Xoay người bước về sau mấy bước, nhìn thấy hai chiếc chuông treo ở lụa vắt ngang nơi cửa sổ lầu hai.
Hôm trước nàng nhìn vẫn không thấy có chuông này, nàng chắc chắn. Dựa theo tình hình hình ảnh chiếc chuông cứ chiếm cứ đầu nàng, nếu có, nàng tuyệt đối sẽ không quên.
Hơn nữa chỉ có ở mỗi ô cửa sổ này. Nói cách khác, cũng không phải là trang trí của tửu lâu.
" Còn cả chuông nữa. Chú ý đến chuông, nói không chừng có thể tìm được nhân vật then chốt."
Lời của Triệu Giai Hoa vang lên bên tai, tim An Nhược Thần đập cái thịch.
Chuông, chuông.
Thì ra là như vậy, thì ra là như vậy.
Đợi đã, nếu chuông làm ám hiệu, như vậy "Tạ tiên sinh", liệu có khả năng thật ra là "Giải"* không?
(*Giải có nghĩa là tháo gỡ.)
Giải!
Đầu óc An Nhược Thần bị tiếng vù vù kích thích.
Giải!
Là như thế đúng không?
Không phải là Tạ tiên sinh, không phải là "Tạ"?! Là "Giải" sao?!
"Nhân vật then chốt" mà Triệu Giai Hoa ám chỉ, chẳng lẽ chính là "Giải" tiên sinh?
Cho nên tìm những người họ Tạ khắp thành cũng không hề khớp.
Tướng quân đã đúng, hắn cũng đã nói nếu là như thế, vậy thì chính là tên giả hoặc là danh hiệu. Từ bà mối chạy khắp thành, vô cùng quen thuộc nhà này hộ kia, lại ở trong phòng chỉ có hai người bí mật bàn bạc, lại còn gọi đối phương như vậy, nói rõ Từ bà mối không hề biết hắn chính xác.
Từ vùng khác đến, không có giọng địa phương, lại ở trong thành mai phục bố trí những người tuyến dưới như thế này, chắc hẳn phải ẩn nấp đã lâu, ít nhất cũng đã mấy năm rồi.
Trong thành Trung Lan có nhiều người như thế. Mò kim đáy biển, không chút tiến triển.
Nhưng bây giờ, manh mối đã đặt ở ngay trước mắt nàng.
An Nhược Thần vô cùng hoảng hốt, nàng cố gắng giữ bình tĩnh, đi vào tửu lâu Chiêu Phúc.
Giải tiên sinh đi được một đoạn thì ngoái đầu nhìn lại, đúng lúc thấy An Nhược Thần đi vào tửu lâu, hắn cau mày, nghĩ một lúc rồi xoay người đi vòng về lại.
An Nhược Thần chạy thẳng lên lầu hai. Cửa sổ kia nằm cuối hành lang bên trái cầu thang, hai bên hành lang là nhã gian. An Nhược Thần nhìn lướt qua nhanh chóng đếm, có sáu gian. Nàng đi đến, có ba gian nhã gian mở cửa, không người. Ba gian còn lại đóng cửa, bên trong truyền đến tiếng người cười nói. An Nhược Thần gõ cửa, sau khi đi vào nhìn thì lại nói xin lỗi đi nhầm, sau đó lui ra ngoài.
Không có người có tuổi tác vóc dáng tương đương.
Một tiểu nhị đi đến chào hỏi nàng: "Cô nương tìm người hay là đang ăn cơm?"
An Nhược Thần nói: "Hình như bằng hữu của ta không có ở đây."
Nàng vừa nói vừa đi ra đến cửa cầu thang, đi khắp nơi nhìn ngó, không thấy có nhân vật khả nghi nào. Không có ai để ý đến nàng, cũng không có ai tránh né ánh mắt nàng.
Tiểu nhị thấy nàng không giống muốn đến ăn cơm, thế là đi ra ngoài.
Giải tiên sinh hừ lạnh: "Đúng là nực cười, tìm được tình báo chỗ chúng ta ở phía quân địch, còn tình báo của quân địch thì chẳng có, đây là chọc cười ta đấy à."
"Ta đã cố hết sức rồi, nhưng cũng không thể bứt dây động rừng được, ta cũng không phải là bộ hạ của Tạ Cương, có một số việc không dám hỏi thăm quá mức, sẽ gây ra hiểu lầm. Ra vào cũng phải cẩn thận. Huống chi lần này trinh thám đã chết, nhất định bọn chúng đã xách định có kẻ gian bên trong."
"Không phải đã tìm kẻ chết thay xong rồi sao? Tự ngươi cẩn thận vào, đừng có để lại manh mối điểm yếu nào là được."
"Điều này ta biết. Hôm nay Tưởng Tùng đã cho người kiểm tra nghiêm ngặt trong lầu rồi. Thời gian này ta không thể làm gì được nữa. Nhưng bây giờ Tông Trạch Thanh đi rồi, Tạ Cương thì vừa đi đấy, đến chiều tối Long Đằng cũng phải đi. Hắn nhận được quân báo của Sở Thanh, hình như phải ra tiền tuyến xử lý việc. Những người này không có ở đây, An Nhược Thần sẽ chẳng còn ai để dựa dẫm. Tuy Tưởng Tùng và nàng ta có quen thân, nhưng cũng không dễ nói chuyện như Tông Trạch Thanh, cũng sẽ không nghe theo nàng ta sai bảo, lại đang lúc kiểm tra nội gián, nàng ta cũng không dám quấy nhiễu làm loạn thêm đâu. Chỉ là một cô nương tứ cố vô thân, có điều tra cũng không được gì. Huống hồ bây giờ tình hình nh thế, người vừa mới chết, có thông minh cũng sẽ không hành động thiếu suy nghĩ. Ta đoán nàng ta sẽ chờ Tạ Cương hay Long đại tướng quân quay về quyết định sau. Trước khi chúng về đến nơi, chúng ta hãy xử lý sạch sẽ Lưu Tắc, ngừa hậu họa."
Giải tiên sinh cau mày, một lúc lâu sau mới thở dài: "Thật đáng tiếc, Lưu Tắc này dễ dùng hơn Từ bà tử nhiều. Giết y thì đúng là không bỏ được."
"Chuyện này phải kết thúc thôi. Ta sẽ bẩm báo lên trên rõ ràng. Là chúng ta cùng bàn bạc, cũng là bất đắc dĩ mà thôi. Tìm được người thay thế chưa?"
"Có một người."
"Ai?"
"Tạm thời không liên quan đến bên ngươi, khoan nói trước đã."
"Được rồi. Người đó có đáng tin không?"
"Phải quan sát đã. Nếu dùng được hắn ta, thì tổn thất của cái chết của Lưu Tắc có thể giảm xuống thấp nhất."
"Được rồi." Người nọ gật đầu.
Giải tiên sinh hỏi: "Tông Trạch Thanh đi đâu?"
"Lãnh binh đến sông Tứ Hạ rồi. Hắn giỏi thủy chiến, nghe nói ở trận trước còn hiến kế hay cho Long Đằng. Có lẽ là đi trước để sắp đặt bố binh."
"Thế Long Đằng thì sao?"
"Cái này thì không rõ. Trước khi ta ra ngoài vẫn không nghe thấy bố trí cụ thể."
Giải tiên sinh đoán: "Còn ta thì nhận được tin của Nam Tần, bọn họ phái binh thăm dò quân tình ở dốc Thạch Linh, có binh sĩ bị bắt rồi. Có lẽ Sở Thanh không chịu được tức giận."
"Nếu đúng là không kiên nhẫn thì tốt rồi. Trước khi khai chiến, Long Đằng rất ít khi nhiều chuyện với bọn ta. Người này lần nào tâm tư cũng kín đáo, làm việc luôn khiến người ta đoán không ra. Ngoài biên giới đã ầm ĩ đến vậy rồi, nhưng hắn vẫn không ra tay."
"Lần này nhìn xem thế nào. Ta sẽ bẩm báo lại rõ ràng, thử biện pháp khác lần nữa." Giải tiên sinh dừng một lúc rồi hỏi: "Hắn vẫn xem trọng An Nhược Thần à?"
"Đúng thế. Hễ rãnh rỗi là lại tự mình dạy nàng ta chiêu thức võ nghệ, hai người thường xuyên một mình ở trong phòng trò chuyện với nhau."
"Cố tình làm mê trận sao?"
"Chắc không phải đâu. Ta thấy hắn để tâm đến An Nhược Thần thật."
"Ừ, vậy thì tốt. Ngươi coi chừng cho tốt động tĩnh trong lầu Tử Vân, cả An Nhược Thần nữa."
Người đối diện đáp một tiếng. Sau đó rời đi trước.
Giải tiên sinh thong thả tiếp tục uống trà ăn bánh, một lát sau hắn đứng dậy, lấy từ trong án kỷ kê cạnh tường ra hai chiếc chuông màu đỏ, bước ra khỏi nhã gian, đi đến cạnh cửa sổ hành lang, nhân lúc bốn bề yên ắng, liền treo chuông lên lụa trang trí ở song cửa sổ. Sau đó hắn làm như không có chuyện gì mà xoay người đi xuống lầu, vén màn trướng lên, rồi rời khỏi tửu lâu Chiêu Phúc.
Tuy tửu lâu Chiêu Phúc là địa điểm liên lạc, nhưng Mẫn công tử cũng thường nhân khi Lưu Tắc không có mặt mà đến ăn cơm uống trà, giống như một vị khách quen thông thường, như thế sẽ không làm người ta hiểu lầm. Mà lúc cần hẹn gặp mặt, thì chuông chính là ám hiệu.
Số lượng là ngày, màu sắc là thời gian.
Hai chiếc chuông đỏ ý nói rằng giữa trưa hai ngày sau hắn sẽ đến, còn nếu là màu xanh da trời thì ám chỉ thời điểm bữa tối. Lúc đó trong tửu lâu người đến người đi, lão bản chào hỏi khách nhân cũng sẽ không làm ai chú ý nhiều.
Lưu Tắc thấy tin tức, nếu không có vấn đề gì thì sẽ tháo chuông xuống. Còn ngược lại, chính là có chuyện không thể gặp mặt. Nếu chuyện khẩn cấp thì sẽ lấy chuông giống như thế làm ám hiệu. Căn cứ vào màu sắc và số lượng, bọn họ biết nên gặp mặt thế nào và xử lý ra sao.
Ngày mười tám tháng mười à, Giải tiên sinh chậm rãi cất bước. Gặp mặt buổi trưa, nếu kế hoạch có biến, hắn vẫn còn kịp thì giờ bảo Tịnh Duyên sư thái hủy bỏ hành động, hoặc là kế hoạch như cũ, hắn vẫn có thể sắp xếp thêm chút chuyện, bảo đảm đêm đó Lưu Tắc không ra ngoài. Thật đáng tiếc, quả thật hắn không muốn mất đi Lưu Tắc, nhưng gây ra tai vạ, hắn không chắc Lưu Tắc có còn nghe lời mình như trước không, phu nhân của y đang giở trò, mà rõ là Lưu Tắc đang nói dối mình.
Bất luận là vợ chồng Lưu Tắc cố ý gây phiền toái để nắm thóp An Nhược Thần, hay Lưu Tắc bị ép phải tiêu diệt mối phiền toái An Nhược Thần, Giải tiên sinh đều cảm thấy, những điều này lớn hơn so với hy sinh Lưu Tắc.
Sẽ để cho Lưu Tắc và Triệu Giai Hoa sống lâu hơn hai ngày, hắn cần chút thời gian lo liệu, bảo đảm bọn họ chết sẽ được quan phủ xử là vì tiền nên mới phải bỏ mạng, tốt nhất là cột chung với vụ án con gái bọn họ, làm đứt manh mối có thể tiếp tục điều tra. Giải tiên sinh nghĩ như vậy, chợt hắn nhìn thấy An Nhược Thần ở phía trước. Hắn không dừng bước, cứ tiếp tục đi như không có chuyện gì.
Sau khi An Nhược Thần ra khỏi Lưu phủ, đi hết một vòng. biết mình nếu đến nữa thì chỉ e không tiện thăm dò. Nhưng nàng không cam lòng, nàng quyết định đi một chuyến đến sòng bạc Tụ Bảo.
Nhìn bên ngoài sòng bạc Tụ Bảo khá là sạch sẽ, giống như những lầu viện bình thường.
Cửa mở ra, khi đi vào rồi mới phát hiện bên trong khá sâu. Ngoài tiền viện có mấy gã đại hán ngồi đó, dáng vẻ côn đồ bảo vệ viện tử, mấy gian phòng đều đóng kín cửa, lúc đang khép nửa thì có thể thấy bên trong là tiên sinh phòng kế toán đang viết sổ sách thu chi, gảy bàn tính vang lên tiếng cạch cạch. Đi vào trong nữa, liền nghe thấy tiếng người ồn ào, cho dù cửa có dày đến mấy cũng không cản hết được tiếng người hét to.
An Nhược Thần mới đi đến cửa đại sảnh thì đã bị người ta cản lại. Một đại hán mặt mũi hung tợn hỏi nàng: "Cô nương, đến tìm người hay đến chơi?"
An Nhược Thần bình tĩnh đáp: "Cả hai. Lão bản nương của tửu lâu Chiêu Phúc nói muốn dẫn ta đến chơi, chắc hẳn nàng đang ở trong đấy chờ ta."
Đại hán kia nói: "Nàng ta không có ở đây."
Vậy là người trong sòng bạc biết Triệu Giai Hoa?
An Nhược Thần trừng mắt: "Tại sao lại không có ở đây? Rõ ràng đã hẹn rồi mà. Ngươi biết nàng ta trông thế nào hay sao mà nói không có ở đây."
"Đúng là không có ở đây."
"Thế còn Lưu lão bản, rõ ràng bọn họ đã nói đưa ta đến chơi, Lưu lão bản có ở đó không?"
"Không có ở đây." Đại hán đáp rất nhanh, quan sát An Nhược Thần từ trên xuống dưới một phen, hỏi: "Ngươi là người nào?"
An Nhược Thần lại nói: "Đã nói là huynh đệ của Lâu lão bản rồi, có thể thuê một căn nhã gian để cho ta chơi thỏa thích. Nếu chơi được tốt, ta sẽ giới thiệu thêm bằng hữu đến."
Đại hán nhíu mày: "Không nghe nói hôm nay có sắp xếp. Rốt cuộc ngươi là ai?"
An Nhược Thần cũng nhíu mày, cậy mạnh nói: "Việc gì phải nói cho ngươi! Bọn họ khắc biết ta là ai! Nếu bọn họ đến, ngươi nói với họ một tiếng, cho leo cây như thế chẳng hay ho gì đâu."
Đại hán bị quát ngây ra, không chờ hắn mở miệng, An Nhược Thần đã quay phắt người đi, rời đi đầy khí thế dưới cái nhìn đầy soi mói của bọn đại hán côn đồ.
Ra khỏi cửa mới thở phào, nhớ lại sau khi mình làm quản sự của lầu Tử Vân, luôn cố ý chọn xiêm y màu tối, vấn kiểu tóc già dặn, tóm lại là cố đạt đến độ chững chạc già dặn của một quản sự. Hôm nay mặc áo kép xám tro phối với áo và váy màu xanh đậm, trên đầu chỉ cài một cây trâm gỗ, không dẫn a hoàn theo người, là đại tiểu thư phải cải trang thành quản sự bà tử già.
An Nhược Thần tưởng tượng chút, gượng gạo đến mức suýt nữa run lên nổi cả da gà, nhưng mặc kệ, đi chuyến này cũng coi như có thu hoạch, ghét thì cứ ghét đi.
An Nhược Thần nhìn sắc trời, định vội về lại lầu Tử Vân, trò chuyện với Long Đại một lúc trước khi hắn đi. Phải nói chuyện của sòng bạc cho hắn biết, có thể tướng quân sẽ có biện pháp. Nàng vừa tính toán vừa thuận đường vòng qua tửu lâu Chiêu Phúc quan sát thêm. Đang đi thì bỗng dừng bước, nàng dừng lại. Xoay người bước về sau mấy bước, nhìn thấy hai chiếc chuông treo ở lụa vắt ngang nơi cửa sổ lầu hai.
Hôm trước nàng nhìn vẫn không thấy có chuông này, nàng chắc chắn. Dựa theo tình hình hình ảnh chiếc chuông cứ chiếm cứ đầu nàng, nếu có, nàng tuyệt đối sẽ không quên.
Hơn nữa chỉ có ở mỗi ô cửa sổ này. Nói cách khác, cũng không phải là trang trí của tửu lâu.
" Còn cả chuông nữa. Chú ý đến chuông, nói không chừng có thể tìm được nhân vật then chốt."
Lời của Triệu Giai Hoa vang lên bên tai, tim An Nhược Thần đập cái thịch.
Chuông, chuông.
Thì ra là như vậy, thì ra là như vậy.
Đợi đã, nếu chuông làm ám hiệu, như vậy "Tạ tiên sinh", liệu có khả năng thật ra là "Giải"* không?
(*Giải có nghĩa là tháo gỡ.)
Giải!
Đầu óc An Nhược Thần bị tiếng vù vù kích thích.
Giải!
Là như thế đúng không?
Không phải là Tạ tiên sinh, không phải là "Tạ"?! Là "Giải" sao?!
"Nhân vật then chốt" mà Triệu Giai Hoa ám chỉ, chẳng lẽ chính là "Giải" tiên sinh?
Cho nên tìm những người họ Tạ khắp thành cũng không hề khớp.
Tướng quân đã đúng, hắn cũng đã nói nếu là như thế, vậy thì chính là tên giả hoặc là danh hiệu. Từ bà mối chạy khắp thành, vô cùng quen thuộc nhà này hộ kia, lại ở trong phòng chỉ có hai người bí mật bàn bạc, lại còn gọi đối phương như vậy, nói rõ Từ bà mối không hề biết hắn chính xác.
Từ vùng khác đến, không có giọng địa phương, lại ở trong thành mai phục bố trí những người tuyến dưới như thế này, chắc hẳn phải ẩn nấp đã lâu, ít nhất cũng đã mấy năm rồi.
Trong thành Trung Lan có nhiều người như thế. Mò kim đáy biển, không chút tiến triển.
Nhưng bây giờ, manh mối đã đặt ở ngay trước mắt nàng.
An Nhược Thần vô cùng hoảng hốt, nàng cố gắng giữ bình tĩnh, đi vào tửu lâu Chiêu Phúc.
Giải tiên sinh đi được một đoạn thì ngoái đầu nhìn lại, đúng lúc thấy An Nhược Thần đi vào tửu lâu, hắn cau mày, nghĩ một lúc rồi xoay người đi vòng về lại.
An Nhược Thần chạy thẳng lên lầu hai. Cửa sổ kia nằm cuối hành lang bên trái cầu thang, hai bên hành lang là nhã gian. An Nhược Thần nhìn lướt qua nhanh chóng đếm, có sáu gian. Nàng đi đến, có ba gian nhã gian mở cửa, không người. Ba gian còn lại đóng cửa, bên trong truyền đến tiếng người cười nói. An Nhược Thần gõ cửa, sau khi đi vào nhìn thì lại nói xin lỗi đi nhầm, sau đó lui ra ngoài.
Không có người có tuổi tác vóc dáng tương đương.
Một tiểu nhị đi đến chào hỏi nàng: "Cô nương tìm người hay là đang ăn cơm?"
An Nhược Thần nói: "Hình như bằng hữu của ta không có ở đây."
Nàng vừa nói vừa đi ra đến cửa cầu thang, đi khắp nơi nhìn ngó, không thấy có nhân vật khả nghi nào. Không có ai để ý đến nàng, cũng không có ai tránh né ánh mắt nàng.
Tiểu nhị thấy nàng không giống muốn đến ăn cơm, thế là đi ra ngoài.
Bình luận truyện