Đôi Mắt Em Lấp Lánh Ánh Sao
Chương 18: Kết
Edit: Simi
Vào năm thứ hai đại học, người nhà hai bên cùng nhau ra ngoài ăn bữa cơm rồi bàn đến chuyện đính hôn.
Mẹ tôi bắn cho ba một ánh mắt, ba tôi ôn hòa gắp thức ăn cho ba của Nguyễn Miên Miên, nói: “Ông sui tương lai à, Miên Miên với Kiều Thụy quen nhau đã lâu vậy rồi, tuy hai đứa vẫn chưa đủ tuổi để đăng ký kết hôn, nhưng đính hôn thì cũng được chứ nhỉ.”
Mẹ ngồi bên cạnh gật đầu tán thành. Tôi và Nguyễn Miên Miên ngồi trong góc in lặng gắp đồ ăn, thấy cô ấy nhìn chằm chằm đùi gà gần chỗ tôi, tôi đưa tay gắp cho cô ấy.
Cảnh này không hiểu sao lại bị ba mẹ hai đứa nhìn thấy, họ đưa mắt nhìn nhau cười, sau đó bắt đầu thảo luận chuyện đính hôn của cả hai.
…
Cuối cùng ba mẹ xác định thời gian vào kì nghỉ đông, tôi và Nguyễn Miên Miên không có ý kiến gì, chỉ yêu cầu là lễ phục do hai đứa tự chọn.
Đương nhiên nói hai đứa có nghĩa là tôi và cô ấy cùng chọn với nhau.
Lúc vào cửa hàng, nhìn từng dãy lễ phục, tôi quay sang ngắm nhìn chiếc lưng mảnh khảnh của cô ấy, trong chớp mắt có cảm giác như thể bây giờ đang chọn lễ phục cưới của hai đứa vậy.
“Miên Miên…” Tôi tiến lên mấy bước, vòng tay ôm lấy cô ấy.
“Sao vậy.” Cô ấy không né tránh, nghiêm túc nhìn tôi, đôi mắt cong cong đầy ý cười.
“Muốn.” Tôi cúi đầu thì thầm bên tai cô ấy, “Thật sự rất muốn em, ngay tại đây.”
Cô ấy đỏ bừng cả mặt, ánh mắt bối rối nhìn bốn phía. Nhân viên vẫn đang chờ ở cửa khiến cô ấy đỡ ngượng ngùng hơn, Nguyễn Miên Miên ngẩng đầu hôn nhẹ lên mặt tôi.
Mềm mại lại mang theo hơi ấm. Tôi cúi đầu hôn lên môi cô ấy nhưng không thỏa mãn lại tiến sâu vào, tay cũng nhịp nhàng di chuyển theo đường cong của cô ấy đầy mập mờ.
“Ưm…” Cô ấy nắm lấy bàn tay không an phận của tôi, ánh mắt long lanh nước liếc tôi một cái nhưng không hề có tính đe dọa nào, nói: “Anh chờ đến khi tụi mình đính hôn đi.”
Mắt tôi sáng rực: “Tối đó?”
Cô ấy đỏ mặt không nói lời nào, tôi lại dỗ dành vài câu, cuối cùng cô ấy cũng gật đầu.
YES! Tôi âm thầm nắm tay lại.
…
Lễ đính hôn, chúng tôi không mời bạn đại học và cấp ba tới, hai đứa chỉ có ý định tổ chức một buổi tiệc nho nhỏ để gia đình hai bên làm quen nên chọn một khoảng sân không rộng lắm.
Nhà hàng thuộc quyền sở hữu của mẹ tôi, thịt gà thịt vịt đều do tôi phụ đầu bếp làm trước đó một ngày, theo như lời mẹ tôi nói thì tôi đã giúp bà tiết kiệm tiền nhân công rất nhiều, phải tận dụng tài nguyên có sẵn của đối thủ.
Mấy năm nay tôi rảnh rỗi cũng hay dùng thịt gia cầm trong phòng bếp để luyện tập, bây giờ đã có thể mặt không đổi sắc giải quyết nguyên một con gà, vịt, ngỗng, thậm chí là cả thỏ nữa, sau khi thân với tôi hơn, mấy đầu bếp trong nhà hàng bắt đầu truyền lại cho tôi một số kỹ năng nấu ăn có thể trói chặt dạ dày của bà xã lại. Chỉ tiếc là năm thứ hai đại học, sau kì bắt đầu sống chung, cơ hội để tôi thể hiện tài nấu nướng thật sự quá ít, không biết tại sao Nguyễn Miên Miên lại bắt đầu hứng thú với việc xuống bếp và nghiên cứu về vấn đề dinh dưỡng, dù cho cả khuôn mặt đều bị ám khói dầu thì cô ấy cũng muốn dán mặt nạ dưỡng da lên và tiếp tục chui vào xào nấu. Đối với sở thích của cô ấy, tôi vô cùng tôn trọng, chỉ là những lúc tôi xuống rửa chén rồi lau dọn sau khi cô ấy nấu xong thì lúc nào cũng chứng kiến phòng bếp đang trong tình trạng thảm hại y như vừa trải qua một trận chiến xong.
Hôm nay tuy là lễ đính hôn nhưng thật chất lại là lý do để gọi tất cả người nhà của hai gia đình ra ngoài ăn một bữa cơm. Chỉ đáng thương cho tôi là nhân vật chính bị hết cậu bảy, dì tám của Nguyễn Miên Miên nhiệt tình rót rượu. Tửu lượng của tôi thuộc tầm trung nên bọn họ vừa rót vừa nói lần này chỉ là đính hôn nên bỏ qua cho tôi, uống vài ly là đủ rồi. Trời ạ, rót hết một cân rượu chỉ tính là uống vài ly nhỏ thì tôi không thể tưởng tượng nổi đến lúc kết hôn, tôi có thể đi thẳng vào phòng tân hôn hay không nữa.
Nguyễn Miên Miên đi tới kêu tôi cũng bị ép uống nửa cân rượu, nhưng thật chất hầu hết đều là bia. Tửu lượng của cô ấy không tốt lắm, uống mấy ly là trên mặt đã ửng hồng y như quả đào mọng. Tôi tranh thủ lúc mọi người không nhìn về phía này mà lén hôn mặt cô ấy mấy cái, một mùi thơm ngào ngạt mang theo men say ấm áp, rất giống với kẹo bông gòn vị dâu mới ra lò.
…
Trong phòng tắm, hơi nóng tỏa mịt mù, trái tim của tôi đang đập thình thịch từng nhịp. Điều này khiến tôi không khỏi nhớ tới lần đầu tiên hai đứa chuyển tới sống chung, lúc cô ấy cầm quần áo đi vào phòng vệ sinh, trái tim tôi cũng giống y như bây giờ, trong lòng giống như có tám trăm con thỏ đang chen lấn, sau đó điên cuồng huýt sáo trong cơ thể của tôi.
“…”
Tiếng nước bỗng dừng lại, trong phòng tắm truyền tới âm thanh mặc quần áo của cô ấy rất rõ ràng, không phải là tiếng động lớn lắm, hôm nay cô ấy chỉ mặc một chiếc váy ngủ đi ra ngoài…
“Kiều Thụy Thụy.”
Tôi ngẩng đầu, thấy cô ấy đứng ngay cửa phòng tắm, hai mắt nhìn tôi lấp lánh ánh sao. Mặt cô ấy đỏ bừng, men say vẫn chưa hoàn toàn biến mất, sự nóng bỏng trong đôi mắt ấy thật sự khiến lòng người như hừng hực lửa cháy.
Nguyễn Miên Miên mang dép chạy bịch bịch đến bên giường rồi ngồi xuống, giống y như một đứa trẻ làm nũng với tôi: “Anh ôm em đi.”
Ôm thì ôm, tôi quỳ gối trên giường, nghiêng người vòng tay ôm lấy cô ấy, có thể vì mới tắm xong nên cơ thể cô ấy ửng hồng y như lò sưởi nhỏ. Tay chân cả hai cứ ma sát trong chốc lát, những chỗ da thịt chạm vào nhau đang tăng dần nhiệt độ, tôi cúi đầu không cẩn thận nhìn thoáng qua mới phát hiện cô ấy không mặc áo ngực khụ khụ khụ!
Nhất thời ánh mắt tôi nhìn thẳng xuống dán lên ngực cô ấy. Nguyễn Miên Miên cúi đầu theo ánh nhìn của tôi, cả mặt ngay lập tức đỏ rực.
“Không cho anh nhìn chằm chằm như vậy!”
Tôi nghe theo lời của cô ấy, ánh mắt di chuyển lên nhìn vào mắt cô ấy, mặt đối mặt một hồi, ánh mắt Nguyễn Miên Miên không thể nhịn được mà dao động, nhìn xung quanh mà không dám nhìn tôi. Tôi không nói gì, chỉ cúi đầu hôn lên môi cô ấy, quen thuộc cướp lấy hơi thở của cô ấy.
“Ưm…”
Trong lúc hôn nhau, cô ấy vòng tay ôm lấy tôi, động tác ngày càng kịch liệt hơn, trực tiếp vân vê vào bên trong áo sơ mi tôi vừa mới thay. Ở bên nhau lâu như vậy, đây cũng không phải là lần đầu tiên xảy ra tình huống này, chỉ là trước kia đều do ngoài ý muốn, còn bây giờ thì hai đứa không phải lo lắng củi khô bén lửa nữa.
Tôi xoa bả vai của cô ấy, đột ngột kéo một bên dây áo xuống, phong cảnh dạt dào trước ngực lập tức hiện rõ. Tôi dời môi, bắt đầu di chuyển xuống dưới với những nụ hôn tinh tế, Nguyễn Miên Miên hơi chống cự lại rồi cũng mềm nhũn giả vờ phản đối trong e thẹn.
Tôi dứt khoát lột váy của cô ấy xuống.
“A…” Cô ấy nắm lấy tóc của tôi, miệng rên dài một tiếng rồi ngã xuống giường theo lực đẩy của tôi.
…
Vừa nhắm thẳng mục tiêu, cô ấy đã ôm chặt lấy đầu của tôi.
“Anh từ từ đã!”
“Ừ!!” Tôi lau mồ hôi trên trán, đè hông của cô ấy xuống.
“A!! Đã nói là từ từ rồi mà!!”
“Ui! Anh sai rồi! Đừng cào!… Đừng có cào mặt anh!”
“…”
Cuối cùng, tựa như vì sao trên trời va chạm với địa cầu, trước mắt tôi bùng bổ hàng ngàn tia sáng.
Cúi đầu nhìn thoáng qua khuôn mặt sang say giấc nồng của cô ấy, tôi khẽ hôn nhẹ lên bờ trán lấm tấm mồ hôi rồi ôm cô ấy rơi vào cơn mơ ngọt ngào.
Hừm, sau khi hai đứa kết hôn nhất định phải sinh con gái, phải sinh một đứa nhỏ đáng yêu y như cô ấy vậy.
– HOÀN TOÀN VĂN –
Vào năm thứ hai đại học, người nhà hai bên cùng nhau ra ngoài ăn bữa cơm rồi bàn đến chuyện đính hôn.
Mẹ tôi bắn cho ba một ánh mắt, ba tôi ôn hòa gắp thức ăn cho ba của Nguyễn Miên Miên, nói: “Ông sui tương lai à, Miên Miên với Kiều Thụy quen nhau đã lâu vậy rồi, tuy hai đứa vẫn chưa đủ tuổi để đăng ký kết hôn, nhưng đính hôn thì cũng được chứ nhỉ.”
Mẹ ngồi bên cạnh gật đầu tán thành. Tôi và Nguyễn Miên Miên ngồi trong góc in lặng gắp đồ ăn, thấy cô ấy nhìn chằm chằm đùi gà gần chỗ tôi, tôi đưa tay gắp cho cô ấy.
Cảnh này không hiểu sao lại bị ba mẹ hai đứa nhìn thấy, họ đưa mắt nhìn nhau cười, sau đó bắt đầu thảo luận chuyện đính hôn của cả hai.
…
Cuối cùng ba mẹ xác định thời gian vào kì nghỉ đông, tôi và Nguyễn Miên Miên không có ý kiến gì, chỉ yêu cầu là lễ phục do hai đứa tự chọn.
Đương nhiên nói hai đứa có nghĩa là tôi và cô ấy cùng chọn với nhau.
Lúc vào cửa hàng, nhìn từng dãy lễ phục, tôi quay sang ngắm nhìn chiếc lưng mảnh khảnh của cô ấy, trong chớp mắt có cảm giác như thể bây giờ đang chọn lễ phục cưới của hai đứa vậy.
“Miên Miên…” Tôi tiến lên mấy bước, vòng tay ôm lấy cô ấy.
“Sao vậy.” Cô ấy không né tránh, nghiêm túc nhìn tôi, đôi mắt cong cong đầy ý cười.
“Muốn.” Tôi cúi đầu thì thầm bên tai cô ấy, “Thật sự rất muốn em, ngay tại đây.”
Cô ấy đỏ bừng cả mặt, ánh mắt bối rối nhìn bốn phía. Nhân viên vẫn đang chờ ở cửa khiến cô ấy đỡ ngượng ngùng hơn, Nguyễn Miên Miên ngẩng đầu hôn nhẹ lên mặt tôi.
Mềm mại lại mang theo hơi ấm. Tôi cúi đầu hôn lên môi cô ấy nhưng không thỏa mãn lại tiến sâu vào, tay cũng nhịp nhàng di chuyển theo đường cong của cô ấy đầy mập mờ.
“Ưm…” Cô ấy nắm lấy bàn tay không an phận của tôi, ánh mắt long lanh nước liếc tôi một cái nhưng không hề có tính đe dọa nào, nói: “Anh chờ đến khi tụi mình đính hôn đi.”
Mắt tôi sáng rực: “Tối đó?”
Cô ấy đỏ mặt không nói lời nào, tôi lại dỗ dành vài câu, cuối cùng cô ấy cũng gật đầu.
YES! Tôi âm thầm nắm tay lại.
…
Lễ đính hôn, chúng tôi không mời bạn đại học và cấp ba tới, hai đứa chỉ có ý định tổ chức một buổi tiệc nho nhỏ để gia đình hai bên làm quen nên chọn một khoảng sân không rộng lắm.
Nhà hàng thuộc quyền sở hữu của mẹ tôi, thịt gà thịt vịt đều do tôi phụ đầu bếp làm trước đó một ngày, theo như lời mẹ tôi nói thì tôi đã giúp bà tiết kiệm tiền nhân công rất nhiều, phải tận dụng tài nguyên có sẵn của đối thủ.
Mấy năm nay tôi rảnh rỗi cũng hay dùng thịt gia cầm trong phòng bếp để luyện tập, bây giờ đã có thể mặt không đổi sắc giải quyết nguyên một con gà, vịt, ngỗng, thậm chí là cả thỏ nữa, sau khi thân với tôi hơn, mấy đầu bếp trong nhà hàng bắt đầu truyền lại cho tôi một số kỹ năng nấu ăn có thể trói chặt dạ dày của bà xã lại. Chỉ tiếc là năm thứ hai đại học, sau kì bắt đầu sống chung, cơ hội để tôi thể hiện tài nấu nướng thật sự quá ít, không biết tại sao Nguyễn Miên Miên lại bắt đầu hứng thú với việc xuống bếp và nghiên cứu về vấn đề dinh dưỡng, dù cho cả khuôn mặt đều bị ám khói dầu thì cô ấy cũng muốn dán mặt nạ dưỡng da lên và tiếp tục chui vào xào nấu. Đối với sở thích của cô ấy, tôi vô cùng tôn trọng, chỉ là những lúc tôi xuống rửa chén rồi lau dọn sau khi cô ấy nấu xong thì lúc nào cũng chứng kiến phòng bếp đang trong tình trạng thảm hại y như vừa trải qua một trận chiến xong.
Hôm nay tuy là lễ đính hôn nhưng thật chất lại là lý do để gọi tất cả người nhà của hai gia đình ra ngoài ăn một bữa cơm. Chỉ đáng thương cho tôi là nhân vật chính bị hết cậu bảy, dì tám của Nguyễn Miên Miên nhiệt tình rót rượu. Tửu lượng của tôi thuộc tầm trung nên bọn họ vừa rót vừa nói lần này chỉ là đính hôn nên bỏ qua cho tôi, uống vài ly là đủ rồi. Trời ạ, rót hết một cân rượu chỉ tính là uống vài ly nhỏ thì tôi không thể tưởng tượng nổi đến lúc kết hôn, tôi có thể đi thẳng vào phòng tân hôn hay không nữa.
Nguyễn Miên Miên đi tới kêu tôi cũng bị ép uống nửa cân rượu, nhưng thật chất hầu hết đều là bia. Tửu lượng của cô ấy không tốt lắm, uống mấy ly là trên mặt đã ửng hồng y như quả đào mọng. Tôi tranh thủ lúc mọi người không nhìn về phía này mà lén hôn mặt cô ấy mấy cái, một mùi thơm ngào ngạt mang theo men say ấm áp, rất giống với kẹo bông gòn vị dâu mới ra lò.
…
Trong phòng tắm, hơi nóng tỏa mịt mù, trái tim của tôi đang đập thình thịch từng nhịp. Điều này khiến tôi không khỏi nhớ tới lần đầu tiên hai đứa chuyển tới sống chung, lúc cô ấy cầm quần áo đi vào phòng vệ sinh, trái tim tôi cũng giống y như bây giờ, trong lòng giống như có tám trăm con thỏ đang chen lấn, sau đó điên cuồng huýt sáo trong cơ thể của tôi.
“…”
Tiếng nước bỗng dừng lại, trong phòng tắm truyền tới âm thanh mặc quần áo của cô ấy rất rõ ràng, không phải là tiếng động lớn lắm, hôm nay cô ấy chỉ mặc một chiếc váy ngủ đi ra ngoài…
“Kiều Thụy Thụy.”
Tôi ngẩng đầu, thấy cô ấy đứng ngay cửa phòng tắm, hai mắt nhìn tôi lấp lánh ánh sao. Mặt cô ấy đỏ bừng, men say vẫn chưa hoàn toàn biến mất, sự nóng bỏng trong đôi mắt ấy thật sự khiến lòng người như hừng hực lửa cháy.
Nguyễn Miên Miên mang dép chạy bịch bịch đến bên giường rồi ngồi xuống, giống y như một đứa trẻ làm nũng với tôi: “Anh ôm em đi.”
Ôm thì ôm, tôi quỳ gối trên giường, nghiêng người vòng tay ôm lấy cô ấy, có thể vì mới tắm xong nên cơ thể cô ấy ửng hồng y như lò sưởi nhỏ. Tay chân cả hai cứ ma sát trong chốc lát, những chỗ da thịt chạm vào nhau đang tăng dần nhiệt độ, tôi cúi đầu không cẩn thận nhìn thoáng qua mới phát hiện cô ấy không mặc áo ngực khụ khụ khụ!
Nhất thời ánh mắt tôi nhìn thẳng xuống dán lên ngực cô ấy. Nguyễn Miên Miên cúi đầu theo ánh nhìn của tôi, cả mặt ngay lập tức đỏ rực.
“Không cho anh nhìn chằm chằm như vậy!”
Tôi nghe theo lời của cô ấy, ánh mắt di chuyển lên nhìn vào mắt cô ấy, mặt đối mặt một hồi, ánh mắt Nguyễn Miên Miên không thể nhịn được mà dao động, nhìn xung quanh mà không dám nhìn tôi. Tôi không nói gì, chỉ cúi đầu hôn lên môi cô ấy, quen thuộc cướp lấy hơi thở của cô ấy.
“Ưm…”
Trong lúc hôn nhau, cô ấy vòng tay ôm lấy tôi, động tác ngày càng kịch liệt hơn, trực tiếp vân vê vào bên trong áo sơ mi tôi vừa mới thay. Ở bên nhau lâu như vậy, đây cũng không phải là lần đầu tiên xảy ra tình huống này, chỉ là trước kia đều do ngoài ý muốn, còn bây giờ thì hai đứa không phải lo lắng củi khô bén lửa nữa.
Tôi xoa bả vai của cô ấy, đột ngột kéo một bên dây áo xuống, phong cảnh dạt dào trước ngực lập tức hiện rõ. Tôi dời môi, bắt đầu di chuyển xuống dưới với những nụ hôn tinh tế, Nguyễn Miên Miên hơi chống cự lại rồi cũng mềm nhũn giả vờ phản đối trong e thẹn.
Tôi dứt khoát lột váy của cô ấy xuống.
“A…” Cô ấy nắm lấy tóc của tôi, miệng rên dài một tiếng rồi ngã xuống giường theo lực đẩy của tôi.
…
Vừa nhắm thẳng mục tiêu, cô ấy đã ôm chặt lấy đầu của tôi.
“Anh từ từ đã!”
“Ừ!!” Tôi lau mồ hôi trên trán, đè hông của cô ấy xuống.
“A!! Đã nói là từ từ rồi mà!!”
“Ui! Anh sai rồi! Đừng cào!… Đừng có cào mặt anh!”
“…”
Cuối cùng, tựa như vì sao trên trời va chạm với địa cầu, trước mắt tôi bùng bổ hàng ngàn tia sáng.
Cúi đầu nhìn thoáng qua khuôn mặt sang say giấc nồng của cô ấy, tôi khẽ hôn nhẹ lên bờ trán lấm tấm mồ hôi rồi ôm cô ấy rơi vào cơn mơ ngọt ngào.
Hừm, sau khi hai đứa kết hôn nhất định phải sinh con gái, phải sinh một đứa nhỏ đáng yêu y như cô ấy vậy.
– HOÀN TOÀN VĂN –
Bình luận truyện