Đôi Nhạn Quay Về
Type: Lương holly
Thanh Hề càng nghĩ càng thấy tâm đắc, không để ý Lâm Lang đang lắc đầu quầy quậy, mặt mũi tái nhợt cứ như gặp ma. “Nô tỳ không dám, không dám. Nô tỳ vô dụng, chỉ mình phu nhân mà còn hầu hạ chưa chu đáo, nào dám với cao.”
Thanh Hề kéo tay Lâm Lang, nói: “Ngươi yên tâm đi, ta và quốc công gia sẽ đối xử tốt với ngươi mà, có ngươi bên cạnh, ta cũng yên tâm.”
Lâm Lang lắc đầu tưởng muốn gãy cổ, hoảng hốt nói: “xin phu nhân tha cho Lâm Lang, có phải Lâm Lang đã làm gì sai không ạ?”
Thanh Hề lấy làm lạ, hỏi: “Ngươi nói thế nghĩa là sao?”
Lâm Lang gần như bật khóc: “Nô tỳ…nô tỳ chỉ nhìn thấy bóng lưng của Quốc công gia là đã sợ tới mức không dám thở mạnh rồi.”
Đến lúc này Thanh Hề mới hiểu ra, chẳng trách mỗi lần trong phủ xì xào chuyện này chuyện nọ, nếu không là a hoàn này thầm thương trộm nhớ tứ gia thì cũng là con hầu nọ muốn trèo cao tới tam gia, chưa bao giờ có chuyện a hoàn nào đó muốn dụ dỗ Phong Lưu cả.
Có lẽ vì chẳng ai chịu nổi sự lạnh lùng của hắn.
Thanh Hề lại vỗ vỗ tay Lâm Lang, ôn tồn nói: “Thôi được rồi, ta cũng không làm khó ngươi nữa, ngươi giúp ta để ý xem có ai thích hợp, cũng nên tìm một nàng hầu cho Quốc công gia nữa chứ.”
Lâm Lang cuống quýt gật đầu.
Tin này truyền đến tai thái phu nhân, bà cưới tít mắt khen ngợi Thanh Hề mấy câu, chủ động nạp nàng hầu cho Phong Lưu tất nhiên là một chuyện tốt.
Thái phu nhân cũng đã suy nghĩ không ít về chuyện con cái nối dõi của Phong Lưu, tốt nhất là hắn nạp một nàng hầu, đứa con sinh ra trên danh nghĩa sẽ nhận Thanh Hề làm mẹ, nếu nàng hầu kia không có tham vọng bất chính thì cũng có thể giữ lại phủ làm vợ lẽ, nhược bằng không biết thân phận thì bán đi là xong.
Chỉ có điều dù thái phu nhân đã nhiều lần ám chỉ nhưng Phong Lưu lại vờ như không hiểu, mà hắn từ trước đến nay cũng chẳng để tâm tới nữ sắc. Thái phu nhân tuy đã nghĩ đến chuyện dúi hai nàng hầu cho hắn nhưng lại sợ đứa con cả này tâm tư kín kẽ, nhìn ra manh mối gì, nếu chẳng may liên lụy đến Thanh Hề chuyện này vỡ lỡ, chẳng phải là sẽ đi ngược với mong muốn ban đầu của bà sao?
Đến tháng chạp, cũng là thời điểm bận rộn nhất của cả phủ. Năm nay, tuy Thanh Hề không phải lo chuyện sắm lễ, tặng quà nhưng riêng chuyện cửa hang hồi môn của nàng làm ăn thua lỗ cũng khiến nàng đau cả đầu rồi. Theo lệ cũ, mỗi kì kết toán cuối năm, các chưởng quầy đều không ngớt lời than nghèo kể khổ, nào là làm ăn không tốt, nào là cạnh tranh khốc liệt, vân vân.
Ban đầu, vì Thanh Hề muốn đỡ nhức đầu nên mặc kệ các chưởng quầy thích làm gì thì làm. Còn năm nay, nàng còn đang lo sốt vó vì chuyện này thì Phong Lưu lại cho người mời nàng tới Tứ Tịnh Cư.
Thông thường, khi Phong Lưu chủ động sai người mời nàng tới thì đều chẳng phải chuyện tốt lành gì, Thanh Hề hơi lo lắng nhìn về phía Lâm Lang. “Có biết Quốc công gia tìm ta vì việc gì không?”
Lâm Lang lắc đầu: “Tên hầu kia nói là không biết.”
Thanh Hề hít một hơi dài, thay bộ xiêm y màu tím nhạt, khoác chiếc áo không tay bằng lông chồn màu nâu xám, nghĩ ngợi một hồi chọn ra mấy tờ giấy luyện chữ viết đẹp nhất gần đây, mang theo tới Tứ Tịnh Cư.
Thanh Hề nhẹ chân bước trong khi tim đập rộn ràng như trống trận, vào căn phòng Phong Lưu đang ngồi, nhìn từ xa, sắc mặt của hắn không có vẻ gì là tệ lắm, đến lúc này Thanh Hề mới lấy hết cả dũng khí bước đến.
“Đình Trực ca ca.”
Phong Lưu ngẩng đầu lên, thấy là Thanh Hề, hắn liền chỉ tay bào nàng đến ngồi ở chiếc giường sưởi cạnh cửa sổ hướng nam, lại thấy trong tay nàng là tập giấy luyện chữ, liền nói: “Mang đến đây cho ta xem.”
Thanh Hề ngây người một lát mới sực hiểu ra Phong Lưu muốn xem chữ của nàng, thế là nàng vội vàng đưa cho hắn, tâm trạng hồi hộp đến mức không dám thở mạnh.
Phong Lưu giở qua giở lại một hồi, lông mày nhíu chặt, khiến Thanh Hề sợ đến mức suýt ngạt thở.
“So với lần trước thì khá hơn nhiều rồi, chẳng phải ta bảo nàng chờ đến mùa xuân hẵng luyện chữ sao?”
“Trong phòng có lò sưởi ấm, không sợ cứng tay.” Thanh Hề cười nói, tỏ vẻ bản thân rất chăm chỉ.
“Không cứng tay mà chữ nàng viết còn cứng quèo thế này ư?” Phong Lưu nhướng mày, nói tiếp: “Nàng ngồi vào bàn đi, để ta xem nàng viết chữ thế nào.”
Thanh Hề đương nhiên không dám cãi lời, chỉ đành cầm bút, chấm mực, mới viết được hai chữ đã bị Phong Lưu kêu ngừng lại. Hắn nói: “Khó trách nàng chẳng có tiến bộ, thế này là cố quá thành hỏng mà, nàng dồn quá nhiều lực vào tay mà quên mất phải nhẹ nhàng phóng khoáng, chỗ thì thừa, chỗ lại thiếu.”
Phong Lưu thấy trong một chốc một lát Thanh Hề khó mà hiểu được, bèn ngồi xuống bên cạnh nàng, cầm tay nàng viết từng nét, từng nét một.
Vì ở quá gần Phong Lưu nên hơi ấm trên người hắn dường như xuyên qua cả quần áo, truyền đến làn da của Thanh Hề. Ở Tứ Tịnh Cư không ấm áp nhưng nhờ có hơi ấm trên người Phong Lưu mà Thanh Hề cảm thấy vô cùng thoải mái, mà nàng cũng bị một tia suy nghĩ không đứng đắn này làm cho xấu hổ, vô thức dịch người ra một chút nhưng lại bị Phong Lưu ngăn lại. “Nàng làm cái gì đấy, tập trung vào cho ta.”
Thanh Hề vội vàng lấy lại tinh thần, chuyên tâm đưa bút theo sự hướng dẫn của Phong Lưu, nét sổ rắn rỏi cứng cáp, nét mác nhẹ nhàng mà mạnh mẽ, những việc này quả nhiên phải cầm tay chỉ việc mới được.
“Được rồi, nàng tự viết đi.” Một lúc sau, Phong Lưu buông tay Thanh Hề ra, nói.
Thanh Hề ngẩng đầu nhìn người đàn ông bên cạnh, ngay đến một hơi thở của hắn cũng không có vẻ rối loạn, xem ra chẳng có một tia tà niệm với nàng, thật đáng lo ngại.
Thanh Hề suy nghĩ miên man thì bị Phong Lưu trừng mắt lạnh lùng lườm một cái, thế là nàng vội tập trung tinh thần, nhớ lại cách viết của hắn, tốt xấu gì cũng viết ra một chữ tạm được.
Đến lúc này, Phong Lưu mới gật đầu cho phép Thanh Hề dừng bút. “Hôm nay gọi nàng tới là có chuyện muốn bàn với nàng, mấy cửa hiệu hồi môn của nàng, lần trước ta có xem qua rồi, đều buôn các mặt hàng bán chạy nhất, vậy mà năm nào cũng thua lỗ, chắc chắn là kẻ dưới làm việc không tới nơi tới chốn. Ta đã tìm cho nàng mấy người phù hợp, nàng xem thế nào.”
Thanh Hề kinh ngạc há hốc miệng, thật không ngờ rằng Phong Lưu lại quan tâm tới cả những chuyện này.
“Cũng không phải là ta muốn can thiệp vào của hồi môn của nàng, chỉ tại thấy mấy cửa hiệu đó làm ăn thực chẳng ra thể thống gì.” Hiếm khi mới thấy Phong Lưu có vẻ ngượng ngùng như vậy.
“Tất nhiên là thiếp biết Đình Trực ca ca thực tâm muốn tốt cho thiếp.” Thanh Hề nhanh nhẹn nói. “Thiếp cũng muốn thay người từ lâu rồi, hiềm một nỗi không tìm được ai thích hợp, nay có Đình Trực ca ca giúp, thiếp thực không biết phải cảm tạ ra sao nữa kìa.” Thanh Hề cười tít cả mắt, nhìn Phong Lưu.
Phong Lưu nhìn thấy vẻ hồn nhiên của nàng, trong đôi mắt cong cong như vầng trăng ánh lên những tia sang lấp lánh như sao trời thì lặng cả người, nơi chop mũi còn vương vấn hương thơm ngọt ngào, khiến người ta chỉ muốn cắn một miếng cho đã. Nghĩ đến đó, Phong Lưu vội vàng xua đi ham muốn đang lan tỏa trong lòng mình, thầm trách bản thân sao có thể nảy ra suy nghĩ xấu xa như thế, Thanh Hề vẫn còn là một đứa trẻ.
Nhưng dù sao thì nàng cũng đã thay đổi và hiểu chuyện hơn rồi. Nghĩ vậy, Phong Lưu không kiềm được nở một nụ cười dịu dàng, khiến Thanh Hề choáng váng. Tướng mạo của Phong Lưu vốn rất tuấn tú, chỉ có điều bình thường luôn bị bao phủ bởi một lớp băng lạnh lùng nên người khác không nhận ra điều đó, hôm nay hắn lại nở một nụ cười dịu dàng cứ như mặt trời mùa xuân khiến cho lớp băng kia tan chảy, thực làm người ta thấy ấm áp vui mừng.
Sau đó, Phong Lưu dẫn Thanh Hề ra phòng khách chính bên ngoài ngồi, người hầu dẫn một đám người đi vào, Phong Lưu sợ người ngoài dị nghị hắn muốn quản lý của hồi môn của Thanh Hề, bèn sai người dẫn họ đi theo lối cửa ngách đến Tứ Tịnh Cư.
Người được đưa tới là quản lý của phủ Quốc công, tên là Vạn Thắng Toàn, được Phong Lưu trọng dụng nhất. Có y làm việc, Thanh Hề đương nhiên có thể an tâm. Các chưởng quầy khác cũng đều khéo léo chừng mực, vừa nhìn đã biết là bậc lão làng, nàng cũng rất ưng ý, nhận vào làm luôn, hết năm nay sẽ bàn giao công việc xong xuôi với các chưởng quầy đương nhiệm, cho năm sau một bầu không khí mới.
Trút được một gánh nặng trong lòng, Thanh Hề mới có tâm trí ra ngoài đi dạo, lại nghĩ nếu là người mà Phong Lưu tìm về thì chắc chắn là thỏa đáng, sang năm cửa hiệu của nàng chắc chắn sẽ có lãi, thế là nàng sẽ có thêm tiền tiêu. Một tháng nay túi tiền của nàng luôn bị buộc chặt, mà thói tiêu hoang của nàng cũng giảm được bảy, tám phần rồi.
Chương 10: Lao tâm khổ tứ
Type: Lương holly
Thanh Hề càng nghĩ càng thấy tâm đắc, không để ý Lâm Lang đang lắc đầu quầy quậy, mặt mũi tái nhợt cứ như gặp ma. “Nô tỳ không dám, không dám. Nô tỳ vô dụng, chỉ mình phu nhân mà còn hầu hạ chưa chu đáo, nào dám với cao.”
Thanh Hề kéo tay Lâm Lang, nói: “Ngươi yên tâm đi, ta và quốc công gia sẽ đối xử tốt với ngươi mà, có ngươi bên cạnh, ta cũng yên tâm.”
Lâm Lang lắc đầu tưởng muốn gãy cổ, hoảng hốt nói: “xin phu nhân tha cho Lâm Lang, có phải Lâm Lang đã làm gì sai không ạ?”
Thanh Hề lấy làm lạ, hỏi: “Ngươi nói thế nghĩa là sao?”
Lâm Lang gần như bật khóc: “Nô tỳ…nô tỳ chỉ nhìn thấy bóng lưng của Quốc công gia là đã sợ tới mức không dám thở mạnh rồi.”
Đến lúc này Thanh Hề mới hiểu ra, chẳng trách mỗi lần trong phủ xì xào chuyện này chuyện nọ, nếu không là a hoàn này thầm thương trộm nhớ tứ gia thì cũng là con hầu nọ muốn trèo cao tới tam gia, chưa bao giờ có chuyện a hoàn nào đó muốn dụ dỗ Phong Lưu cả.
Có lẽ vì chẳng ai chịu nổi sự lạnh lùng của hắn.
Thanh Hề lại vỗ vỗ tay Lâm Lang, ôn tồn nói: “Thôi được rồi, ta cũng không làm khó ngươi nữa, ngươi giúp ta để ý xem có ai thích hợp, cũng nên tìm một nàng hầu cho Quốc công gia nữa chứ.”
Lâm Lang cuống quýt gật đầu.
Tin này truyền đến tai thái phu nhân, bà cưới tít mắt khen ngợi Thanh Hề mấy câu, chủ động nạp nàng hầu cho Phong Lưu tất nhiên là một chuyện tốt.
Thái phu nhân cũng đã suy nghĩ không ít về chuyện con cái nối dõi của Phong Lưu, tốt nhất là hắn nạp một nàng hầu, đứa con sinh ra trên danh nghĩa sẽ nhận Thanh Hề làm mẹ, nếu nàng hầu kia không có tham vọng bất chính thì cũng có thể giữ lại phủ làm vợ lẽ, nhược bằng không biết thân phận thì bán đi là xong.
Chỉ có điều dù thái phu nhân đã nhiều lần ám chỉ nhưng Phong Lưu lại vờ như không hiểu, mà hắn từ trước đến nay cũng chẳng để tâm tới nữ sắc. Thái phu nhân tuy đã nghĩ đến chuyện dúi hai nàng hầu cho hắn nhưng lại sợ đứa con cả này tâm tư kín kẽ, nhìn ra manh mối gì, nếu chẳng may liên lụy đến Thanh Hề chuyện này vỡ lỡ, chẳng phải là sẽ đi ngược với mong muốn ban đầu của bà sao?
Đến tháng chạp, cũng là thời điểm bận rộn nhất của cả phủ. Năm nay, tuy Thanh Hề không phải lo chuyện sắm lễ, tặng quà nhưng riêng chuyện cửa hang hồi môn của nàng làm ăn thua lỗ cũng khiến nàng đau cả đầu rồi. Theo lệ cũ, mỗi kì kết toán cuối năm, các chưởng quầy đều không ngớt lời than nghèo kể khổ, nào là làm ăn không tốt, nào là cạnh tranh khốc liệt, vân vân.
Ban đầu, vì Thanh Hề muốn đỡ nhức đầu nên mặc kệ các chưởng quầy thích làm gì thì làm. Còn năm nay, nàng còn đang lo sốt vó vì chuyện này thì Phong Lưu lại cho người mời nàng tới Tứ Tịnh Cư.
Thông thường, khi Phong Lưu chủ động sai người mời nàng tới thì đều chẳng phải chuyện tốt lành gì, Thanh Hề hơi lo lắng nhìn về phía Lâm Lang. “Có biết Quốc công gia tìm ta vì việc gì không?”
Lâm Lang lắc đầu: “Tên hầu kia nói là không biết.”
Thanh Hề hít một hơi dài, thay bộ xiêm y màu tím nhạt, khoác chiếc áo không tay bằng lông chồn màu nâu xám, nghĩ ngợi một hồi chọn ra mấy tờ giấy luyện chữ viết đẹp nhất gần đây, mang theo tới Tứ Tịnh Cư.
Thanh Hề nhẹ chân bước trong khi tim đập rộn ràng như trống trận, vào căn phòng Phong Lưu đang ngồi, nhìn từ xa, sắc mặt của hắn không có vẻ gì là tệ lắm, đến lúc này Thanh Hề mới lấy hết cả dũng khí bước đến.
“Đình Trực ca ca.”
Phong Lưu ngẩng đầu lên, thấy là Thanh Hề, hắn liền chỉ tay bào nàng đến ngồi ở chiếc giường sưởi cạnh cửa sổ hướng nam, lại thấy trong tay nàng là tập giấy luyện chữ, liền nói: “Mang đến đây cho ta xem.”
Thanh Hề ngây người một lát mới sực hiểu ra Phong Lưu muốn xem chữ của nàng, thế là nàng vội vàng đưa cho hắn, tâm trạng hồi hộp đến mức không dám thở mạnh.
Phong Lưu giở qua giở lại một hồi, lông mày nhíu chặt, khiến Thanh Hề sợ đến mức suýt ngạt thở.
“So với lần trước thì khá hơn nhiều rồi, chẳng phải ta bảo nàng chờ đến mùa xuân hẵng luyện chữ sao?”
“Trong phòng có lò sưởi ấm, không sợ cứng tay.” Thanh Hề cười nói, tỏ vẻ bản thân rất chăm chỉ.
“Không cứng tay mà chữ nàng viết còn cứng quèo thế này ư?” Phong Lưu nhướng mày, nói tiếp: “Nàng ngồi vào bàn đi, để ta xem nàng viết chữ thế nào.”
Thanh Hề đương nhiên không dám cãi lời, chỉ đành cầm bút, chấm mực, mới viết được hai chữ đã bị Phong Lưu kêu ngừng lại. Hắn nói: “Khó trách nàng chẳng có tiến bộ, thế này là cố quá thành hỏng mà, nàng dồn quá nhiều lực vào tay mà quên mất phải nhẹ nhàng phóng khoáng, chỗ thì thừa, chỗ lại thiếu.”
Phong Lưu thấy trong một chốc một lát Thanh Hề khó mà hiểu được, bèn ngồi xuống bên cạnh nàng, cầm tay nàng viết từng nét, từng nét một.
Vì ở quá gần Phong Lưu nên hơi ấm trên người hắn dường như xuyên qua cả quần áo, truyền đến làn da của Thanh Hề. Ở Tứ Tịnh Cư không ấm áp nhưng nhờ có hơi ấm trên người Phong Lưu mà Thanh Hề cảm thấy vô cùng thoải mái, mà nàng cũng bị một tia suy nghĩ không đứng đắn này làm cho xấu hổ, vô thức dịch người ra một chút nhưng lại bị Phong Lưu ngăn lại. “Nàng làm cái gì đấy, tập trung vào cho ta.”
Thanh Hề vội vàng lấy lại tinh thần, chuyên tâm đưa bút theo sự hướng dẫn của Phong Lưu, nét sổ rắn rỏi cứng cáp, nét mác nhẹ nhàng mà mạnh mẽ, những việc này quả nhiên phải cầm tay chỉ việc mới được.
“Được rồi, nàng tự viết đi.” Một lúc sau, Phong Lưu buông tay Thanh Hề ra, nói.
Thanh Hề ngẩng đầu nhìn người đàn ông bên cạnh, ngay đến một hơi thở của hắn cũng không có vẻ rối loạn, xem ra chẳng có một tia tà niệm với nàng, thật đáng lo ngại.
Thanh Hề suy nghĩ miên man thì bị Phong Lưu trừng mắt lạnh lùng lườm một cái, thế là nàng vội tập trung tinh thần, nhớ lại cách viết của hắn, tốt xấu gì cũng viết ra một chữ tạm được.
Đến lúc này, Phong Lưu mới gật đầu cho phép Thanh Hề dừng bút. “Hôm nay gọi nàng tới là có chuyện muốn bàn với nàng, mấy cửa hiệu hồi môn của nàng, lần trước ta có xem qua rồi, đều buôn các mặt hàng bán chạy nhất, vậy mà năm nào cũng thua lỗ, chắc chắn là kẻ dưới làm việc không tới nơi tới chốn. Ta đã tìm cho nàng mấy người phù hợp, nàng xem thế nào.”
Thanh Hề kinh ngạc há hốc miệng, thật không ngờ rằng Phong Lưu lại quan tâm tới cả những chuyện này.
“Cũng không phải là ta muốn can thiệp vào của hồi môn của nàng, chỉ tại thấy mấy cửa hiệu đó làm ăn thực chẳng ra thể thống gì.” Hiếm khi mới thấy Phong Lưu có vẻ ngượng ngùng như vậy.
“Tất nhiên là thiếp biết Đình Trực ca ca thực tâm muốn tốt cho thiếp.” Thanh Hề nhanh nhẹn nói. “Thiếp cũng muốn thay người từ lâu rồi, hiềm một nỗi không tìm được ai thích hợp, nay có Đình Trực ca ca giúp, thiếp thực không biết phải cảm tạ ra sao nữa kìa.” Thanh Hề cười tít cả mắt, nhìn Phong Lưu.
Phong Lưu nhìn thấy vẻ hồn nhiên của nàng, trong đôi mắt cong cong như vầng trăng ánh lên những tia sang lấp lánh như sao trời thì lặng cả người, nơi chop mũi còn vương vấn hương thơm ngọt ngào, khiến người ta chỉ muốn cắn một miếng cho đã. Nghĩ đến đó, Phong Lưu vội vàng xua đi ham muốn đang lan tỏa trong lòng mình, thầm trách bản thân sao có thể nảy ra suy nghĩ xấu xa như thế, Thanh Hề vẫn còn là một đứa trẻ.
Nhưng dù sao thì nàng cũng đã thay đổi và hiểu chuyện hơn rồi. Nghĩ vậy, Phong Lưu không kiềm được nở một nụ cười dịu dàng, khiến Thanh Hề choáng váng. Tướng mạo của Phong Lưu vốn rất tuấn tú, chỉ có điều bình thường luôn bị bao phủ bởi một lớp băng lạnh lùng nên người khác không nhận ra điều đó, hôm nay hắn lại nở một nụ cười dịu dàng cứ như mặt trời mùa xuân khiến cho lớp băng kia tan chảy, thực làm người ta thấy ấm áp vui mừng.
Sau đó, Phong Lưu dẫn Thanh Hề ra phòng khách chính bên ngoài ngồi, người hầu dẫn một đám người đi vào, Phong Lưu sợ người ngoài dị nghị hắn muốn quản lý của hồi môn của Thanh Hề, bèn sai người dẫn họ đi theo lối cửa ngách đến Tứ Tịnh Cư.
Người được đưa tới là quản lý của phủ Quốc công, tên là Vạn Thắng Toàn, được Phong Lưu trọng dụng nhất. Có y làm việc, Thanh Hề đương nhiên có thể an tâm. Các chưởng quầy khác cũng đều khéo léo chừng mực, vừa nhìn đã biết là bậc lão làng, nàng cũng rất ưng ý, nhận vào làm luôn, hết năm nay sẽ bàn giao công việc xong xuôi với các chưởng quầy đương nhiệm, cho năm sau một bầu không khí mới.
Trút được một gánh nặng trong lòng, Thanh Hề mới có tâm trí ra ngoài đi dạo, lại nghĩ nếu là người mà Phong Lưu tìm về thì chắc chắn là thỏa đáng, sang năm cửa hiệu của nàng chắc chắn sẽ có lãi, thế là nàng sẽ có thêm tiền tiêu. Một tháng nay túi tiền của nàng luôn bị buộc chặt, mà thói tiêu hoang của nàng cũng giảm được bảy, tám phần rồi.
Bình luận truyện