Đông Chí
Chương 65: Ngoại Truyện 5
Editor: Queenie_Sk
Beta: Mạc Y Phi
Buổi tập cuối cùng của đội cổ động viên đã kết thúc, bây giờ chỉ còn chờ thông báo thi đấu nữa thôi.
Đội bóng rổ thì không như vậy.
Để tỏ rõ sự phát triển toàn diện trong ngành giáo dục đúng theo châm ngôn ‘Đức Trí Thể Mỹ’, tất cả các trường trung học trong thành phố S rất coi trọng giải đấu này. Ngày thi đấu càng tới gần, các đội viên ai cũng muốn có dư thêm thời gian để huấn luyện. Vì vậy, mấy ngày sau này, Lục Yên cũng chưa được gặp Giang Thành Ngật.
Việc này làm cho Lục Yên có cảm giác khá khó chịu, cô không hiểu vì sao mình lại vậy, cũng không dành thời gian ra nghiên cứu.
Mấy ngày sau, vòng đấu loại chính thức bắt đầu. Sợ ảnh hưởng đến việc học hành, thời gian thi đấu chỉ diễn ra trong hai ngày thứ bảy chủ nhật ở phòng thể dục.
Buổi chiều là trận đấu của Thất Trung, khoảng hơn ba giờ Lục Yên đã có mặt ở trung tâm thể dục thể thao thành phố.
Vì nơi đây thường tổ chức những cuộc so tài, to có nhỏ có nên khán đài ở đây có thể chứa cả ngàn người. Để cổ vũ cho trường của mình, học sinh trung học của toàn thành hầu như đều tập trung đông đủ.
Toàn bộ không gian đều người là người, ong ong những tiếng nói chuyện vang rền.
Sau bài biểu diễn của đội cổ động viên, không khí càng thêm phấn khích, tiếng reo hò không ngừng, Lục Yên cùng đồng đội trở lại phòng nghỉ.
Thất Trung được phân ở khu màu vàng, sát với đội cổ động viên của Nhất Trung.
Căn cứ vào quy tắc thi đấu, tiến hành vòng đấu loại.
Trong tất cả các trường trung học, thực lực mạnh nhất thuộc về hai trường Nhất Trung và Thất Trung, không khéo là lại nằm trong một bảng. Tiếng còi trong tài vang lên, trận đấu kịch liệt nhất chính thức bắt đầu.
Nhóm Lục Yên và Đặng Mạn ngồi cùng một chỗ, vừa uống được mấy ngụm nước, liền nghe giọng nói cực kỳ hưng phấn của nhóm nữ sinh sát bên: “Nhìn đi, quá tuấn tú… Nhìn nhìn!!!”
“Phí lời… Đó là nam thần của Thất Trung đó!” Có người đáp.
Lục Yên nhìn lên sân đấu, trông thấy Giang Thành Ngật.
Mấy nữ sinh kia làm như vừa phát hiện ra một châu lục mới, trong lúc thi đấu, vẫn không ngừng bàn tán xôn xao: “Tớ còn cho rằng mấy anh chàng trường chúng ta quá soái rồi. Không ngờ núi này cao còn có núi khác cao hơn.”
Thanh âm của bọn họ không nhỏ, Đinh Tịnh nghe được có hơi khó chịu, lườm lườm bên phía đó liên tục.
Có người nói chen vào: “Tớ nói mấy cậu đừng nông cạn như thế được không? Thất Trung là đối thủ của chúng ta đó. Nếu như trận này lại thua, mất cả giải thưởng xem các cậu còn thời gian quan tâm đến nhan sắc người họ Giang kia nữa không!”
“Thì ra cậu ấy họ Giang.” Có nữ sinh chuẩn xác nắm bắt được từ then chốt.
“Mê trai!”
Nữ sinh kia im lặng không nói tiếng nào.
Cuộc tranh tài diễn ra khá quyết liệt, được nửa trận thì Thất Trung liên tục áp đảo, nửa trận sau, Nhất Trung đuổi được theo sau, đến cuối cùng phải thêm hiệp phụ. Tình huống này khiến mọi người đều hồi hộp.
Thật sự quá kích động, không ít học sinh của Thất Trung và Nhất Trung đều đứng bật dậy, cổ vũ cho trường mình.
“Nhất Trung! Cố lên!”
Thất Trung cũng không kém cạnh: “Giang Thành Ngật cố lên! Thất Trung, cố lên!”
Đến lúc này, kỹ thuật và tố chất tâm lý rất cần thiết, việc vận dụng đầu óc linh hoạt cũng rất quan trọng.
Bình thường thấy Giang Thành Ngật chơi bóng, Lục Yên luôn cảm thấy anh mang theo một chút gì đó kiêu ngạo. Thế nhưng trong thi đấu, lại cực kỳ ổn định. Mặc kệ đối phương có giằng co thế nào cũng không nóng vội.
Tiếng còi bắt đầu, Thất Trung đã chiếm được cơ hội, mười lăm phút tiếp theo đó vẫn duy trì dẫn đầu, cuối cùng Giang Thành Ngật ném một quả tuyệt vời, đặt dấu chấm cho kết thúc thắng lợi vẻ vang.
Tiếng còi thi đấu kết thúc, toàn bộ học sinh Thất Trung hò reo, mọi người vây kín Giang Thành Ngật cùng huấn luyện viên và các thành viên trong đội. Hoàn cảnh hỗn loạn như vậy, nhưng anh vẫn đưa mắt liếc nhìn lên hàng ghế khán giả.
Sau trận đấu, Đặng Mạn nói sinh nhật mẹ nên sẽ không tham gia tụ họp. Chờ khi cô ấy đi khỏi, chỉ còn lại đám bạn học phấn khởi bàn nhau tiệc mừng công tối nay. Nói là tiệc chúc mừng, thực chất chỉ tìm cớ được thoải mái một chút.
Lần trước, Đường Khiết tìm cậu bạn kia tỏ tình. Những tưởng sẽ thành công, ai ngờ lại quá sợ hãi, đành giả ngu không nói được điểm quan trọng nhất. Như vậy mà buông tha thì Đường Khiết không cam lòng, nên vừa nghe tối nay có tụ hội, Đường Khiết kéo kéo Lục Yên: “Tớ muốn đi! Tớ muốn đi!”
Lục Yên không còn cách nào khác phải gọi điện thoại xin phép mẹ. Mẹ cô nghe nói có rất nhiều bạn học đi cùng nên cũng yên tâm, bà hỏi rõ địa điểm tụ họp, rồi căn dặn con gái: “Phải về nhà trước chín giờ, nếu không mẹ sẽ đến tận nơi đón con.” Xong bà cúp điện thoại.
Đến nơi, vừa vào cửa, cậu bạn Đường Khiết thầm mến cũng đúng lúc đi ngang qua.
Ánh mắt Đường Khiết sáng rực, nhét hết đồ vào tay Lục Yên, chạy đi tìm cậu bạn đó.
Lục Yên còn muốn đi toilet, đợi mãi vẫn không thấy có bạn nào quen, đành phải xách theo túi lớn túi nhỏ đi tìm nhà vệ sinh.
Ra đến hành lang, cô bắt gặp Giang Thành Ngật cùng các bạn đang đi tới, bên cạnh có một vài nữ sinh, phần lớn đều là lớp A3 và một vài bạn lớp khác.
Dường như Đinh Tịnh nhận ra được sự uy hiếp vô hình từ nữ sinh vây quanh, vốn dĩ đang sóng vai cùng Giang Thành Ngật, cô ta đột nhiên dừng lại, lấy gói khăn ướt từ trong túi xách, đưa tay qua lau mồ hôi cho Giang Thành Ngật.
Giang Thành Ngật đang nói chuyện với anh em, bất thình lình bị khăn ướt chạm vào, tựa như chạm phải đồ vật nào bẩn, anh lập tức né tránh sự đụng chạm của Đinh Tịnh, cau mày: “Làm gì vậy?”
Mọi người đều lúng túng, cậu bạn đi cạnh Giang Thành Ngật may mắn giải vây: “Giang Thành Ngật, cậu sao vậy, chỉ là một tờ khăn ướt thôi mà … Xem cậu sợ đến mức nào kìa!!!”
Đinh Tịnh nở nụ cười tự nhiên: “Tớ cung Xử Nữ, nhưng nói đến bệnh thích sạch sẽ, vẫn không thể sánh với Giang Thành Ngật. Tớ nghĩ dì nhớ nhầm ngày sinh của cậu rồi. Có lẽ không phải cậu là chòm sao Thiên Yết đâu. Được rồi, lấy sẵn cậu không thích dùng, thì đây đưa cho cậu cái mới cứng này, lau mồ hôi đi.”
“Không cần!” Giang Thành Ngật cũng không nhận khăn ướt, vừa xoay mặt chạm phải Lục Yên, không nói tiếng nào.
Lục Yên không nhìn Giang Thành Ngật, chỉ có điều… vừa nhìn thoáng qua bọn họ, trùng hợp cô trông thấy một cậu bạn trong nhóm khoa học kỹ thuật liền nở nụ cười.
Cậu bạn đó tên Lương Đông, tháng trước có cùng tham gia giải đấu khoa học kỹ thuật, so với những người ở đây thì cô quen cậu bạn này hơn.
Lục Yên nhanh chân đi xuống cuối hành lang, rẽ một cái là trông thấy phòng vệ sinh, cô đẩy cửa đi vào.
Rửa sạch tay, trên lưng túi lớn túi nhỏ cô bước ra khỏi phòng.
Đi được mấy bước thì trông thấy Giang Thành Ngật, không còn trông thấy mấy người kia nữa, hành lang chỉ có mình anh.
“Trùng hợp vậy!” Thấy cô đi ra, anh mỉm cười.
Anh nhìn cô đến gần, ánh mắt rơi vào hai balo trên vai: “Sao nhiều đồ vậy … đi sao được... Tôi cầm giúp cậu!”
“Không cần!” Cô cười cười từ chối.
“Không sao!” Anh nở nụ cười lười biếng, “Lần trước tôi còn chưa chính thức xin lỗi cậu, cậu đưa túi cho tôi, coi như tôi nhận lỗi.”
Lục Yên nhớ lại tình huống lúc đó, bỗng nhiên dừng lại, “Được! Vậy cảm ơn cậu!”
Đưa cho anh một balo, chờ đến khi anh nhận lấy mới giả vờ nói: “Vừa rồi balo đặt ở bồn rửa tay e là không sạch… Cậu sợ bẩn…”
Sắc mặt Giang Thành Ngật không đổi, nhìn tên trên balo, cười cười: “Cái này tính là gì!”
Bây giờ cô mới phát hiện mình đưa balo của mình cho anh cầm, thấy anh cầm tự nhiên như vậy, cô bỗng chốc hoảng hốt.
Anh sóng vai cùng cô, đi một quãng đường dài vẫn không ai lên tiếng, đến trước quầy bán thức ăn vặt của karaoke, anh đột nhiên hỏi: “Muốn ăn gì không?”
Cô thật sự rất đói, chỉ chỉ cái túi: “Tôi mang theo rất nhiều đồ ăn để trong balo.”
Dứt lời cô đi đến trước mặt anh, kéo khóa, lấy ra ổ bánh mì.
Xé túi nhựa, cắn một cái, vừa nhướng mày bắt gặp anh cũng đang nhìn cô mỉm cười, chẳng biết đang nhìn cô hay nhìn ổ bánh mì nữa.
Cô do dự một chút: “Cậu ăn không?”
“Ăn!” Anh đáp rất nhanh.
Cô lại lôi từ trong balo một ổ nữa, đưa cho anh.
Anh không chịu nhận, chỉ nhìn chằm chằm trên tay cô: “Cái này của cậu trông ngon hơn. Cậu chia cho tôi một nửa là được!”
“Nhưng ổ này tôi cắn rồi.”
“Tôi biết!” Giọng điệu chắc chắn.
Cô ngước mắt nhìn anh,
Dưới ánh mắt chăm chú kia của anh, không chỉ khuôn mặt mà cái cổ trắng nõn của cô cũng từ từ ửng đỏ …
Khụ khụ… Không giả vờ được nữa.
Beta: Mạc Y Phi
Buổi tập cuối cùng của đội cổ động viên đã kết thúc, bây giờ chỉ còn chờ thông báo thi đấu nữa thôi.
Đội bóng rổ thì không như vậy.
Để tỏ rõ sự phát triển toàn diện trong ngành giáo dục đúng theo châm ngôn ‘Đức Trí Thể Mỹ’, tất cả các trường trung học trong thành phố S rất coi trọng giải đấu này. Ngày thi đấu càng tới gần, các đội viên ai cũng muốn có dư thêm thời gian để huấn luyện. Vì vậy, mấy ngày sau này, Lục Yên cũng chưa được gặp Giang Thành Ngật.
Việc này làm cho Lục Yên có cảm giác khá khó chịu, cô không hiểu vì sao mình lại vậy, cũng không dành thời gian ra nghiên cứu.
Mấy ngày sau, vòng đấu loại chính thức bắt đầu. Sợ ảnh hưởng đến việc học hành, thời gian thi đấu chỉ diễn ra trong hai ngày thứ bảy chủ nhật ở phòng thể dục.
Buổi chiều là trận đấu của Thất Trung, khoảng hơn ba giờ Lục Yên đã có mặt ở trung tâm thể dục thể thao thành phố.
Vì nơi đây thường tổ chức những cuộc so tài, to có nhỏ có nên khán đài ở đây có thể chứa cả ngàn người. Để cổ vũ cho trường của mình, học sinh trung học của toàn thành hầu như đều tập trung đông đủ.
Toàn bộ không gian đều người là người, ong ong những tiếng nói chuyện vang rền.
Sau bài biểu diễn của đội cổ động viên, không khí càng thêm phấn khích, tiếng reo hò không ngừng, Lục Yên cùng đồng đội trở lại phòng nghỉ.
Thất Trung được phân ở khu màu vàng, sát với đội cổ động viên của Nhất Trung.
Căn cứ vào quy tắc thi đấu, tiến hành vòng đấu loại.
Trong tất cả các trường trung học, thực lực mạnh nhất thuộc về hai trường Nhất Trung và Thất Trung, không khéo là lại nằm trong một bảng. Tiếng còi trong tài vang lên, trận đấu kịch liệt nhất chính thức bắt đầu.
Nhóm Lục Yên và Đặng Mạn ngồi cùng một chỗ, vừa uống được mấy ngụm nước, liền nghe giọng nói cực kỳ hưng phấn của nhóm nữ sinh sát bên: “Nhìn đi, quá tuấn tú… Nhìn nhìn!!!”
“Phí lời… Đó là nam thần của Thất Trung đó!” Có người đáp.
Lục Yên nhìn lên sân đấu, trông thấy Giang Thành Ngật.
Mấy nữ sinh kia làm như vừa phát hiện ra một châu lục mới, trong lúc thi đấu, vẫn không ngừng bàn tán xôn xao: “Tớ còn cho rằng mấy anh chàng trường chúng ta quá soái rồi. Không ngờ núi này cao còn có núi khác cao hơn.”
Thanh âm của bọn họ không nhỏ, Đinh Tịnh nghe được có hơi khó chịu, lườm lườm bên phía đó liên tục.
Có người nói chen vào: “Tớ nói mấy cậu đừng nông cạn như thế được không? Thất Trung là đối thủ của chúng ta đó. Nếu như trận này lại thua, mất cả giải thưởng xem các cậu còn thời gian quan tâm đến nhan sắc người họ Giang kia nữa không!”
“Thì ra cậu ấy họ Giang.” Có nữ sinh chuẩn xác nắm bắt được từ then chốt.
“Mê trai!”
Nữ sinh kia im lặng không nói tiếng nào.
Cuộc tranh tài diễn ra khá quyết liệt, được nửa trận thì Thất Trung liên tục áp đảo, nửa trận sau, Nhất Trung đuổi được theo sau, đến cuối cùng phải thêm hiệp phụ. Tình huống này khiến mọi người đều hồi hộp.
Thật sự quá kích động, không ít học sinh của Thất Trung và Nhất Trung đều đứng bật dậy, cổ vũ cho trường mình.
“Nhất Trung! Cố lên!”
Thất Trung cũng không kém cạnh: “Giang Thành Ngật cố lên! Thất Trung, cố lên!”
Đến lúc này, kỹ thuật và tố chất tâm lý rất cần thiết, việc vận dụng đầu óc linh hoạt cũng rất quan trọng.
Bình thường thấy Giang Thành Ngật chơi bóng, Lục Yên luôn cảm thấy anh mang theo một chút gì đó kiêu ngạo. Thế nhưng trong thi đấu, lại cực kỳ ổn định. Mặc kệ đối phương có giằng co thế nào cũng không nóng vội.
Tiếng còi bắt đầu, Thất Trung đã chiếm được cơ hội, mười lăm phút tiếp theo đó vẫn duy trì dẫn đầu, cuối cùng Giang Thành Ngật ném một quả tuyệt vời, đặt dấu chấm cho kết thúc thắng lợi vẻ vang.
Tiếng còi thi đấu kết thúc, toàn bộ học sinh Thất Trung hò reo, mọi người vây kín Giang Thành Ngật cùng huấn luyện viên và các thành viên trong đội. Hoàn cảnh hỗn loạn như vậy, nhưng anh vẫn đưa mắt liếc nhìn lên hàng ghế khán giả.
Sau trận đấu, Đặng Mạn nói sinh nhật mẹ nên sẽ không tham gia tụ họp. Chờ khi cô ấy đi khỏi, chỉ còn lại đám bạn học phấn khởi bàn nhau tiệc mừng công tối nay. Nói là tiệc chúc mừng, thực chất chỉ tìm cớ được thoải mái một chút.
Lần trước, Đường Khiết tìm cậu bạn kia tỏ tình. Những tưởng sẽ thành công, ai ngờ lại quá sợ hãi, đành giả ngu không nói được điểm quan trọng nhất. Như vậy mà buông tha thì Đường Khiết không cam lòng, nên vừa nghe tối nay có tụ hội, Đường Khiết kéo kéo Lục Yên: “Tớ muốn đi! Tớ muốn đi!”
Lục Yên không còn cách nào khác phải gọi điện thoại xin phép mẹ. Mẹ cô nghe nói có rất nhiều bạn học đi cùng nên cũng yên tâm, bà hỏi rõ địa điểm tụ họp, rồi căn dặn con gái: “Phải về nhà trước chín giờ, nếu không mẹ sẽ đến tận nơi đón con.” Xong bà cúp điện thoại.
Đến nơi, vừa vào cửa, cậu bạn Đường Khiết thầm mến cũng đúng lúc đi ngang qua.
Ánh mắt Đường Khiết sáng rực, nhét hết đồ vào tay Lục Yên, chạy đi tìm cậu bạn đó.
Lục Yên còn muốn đi toilet, đợi mãi vẫn không thấy có bạn nào quen, đành phải xách theo túi lớn túi nhỏ đi tìm nhà vệ sinh.
Ra đến hành lang, cô bắt gặp Giang Thành Ngật cùng các bạn đang đi tới, bên cạnh có một vài nữ sinh, phần lớn đều là lớp A3 và một vài bạn lớp khác.
Dường như Đinh Tịnh nhận ra được sự uy hiếp vô hình từ nữ sinh vây quanh, vốn dĩ đang sóng vai cùng Giang Thành Ngật, cô ta đột nhiên dừng lại, lấy gói khăn ướt từ trong túi xách, đưa tay qua lau mồ hôi cho Giang Thành Ngật.
Giang Thành Ngật đang nói chuyện với anh em, bất thình lình bị khăn ướt chạm vào, tựa như chạm phải đồ vật nào bẩn, anh lập tức né tránh sự đụng chạm của Đinh Tịnh, cau mày: “Làm gì vậy?”
Mọi người đều lúng túng, cậu bạn đi cạnh Giang Thành Ngật may mắn giải vây: “Giang Thành Ngật, cậu sao vậy, chỉ là một tờ khăn ướt thôi mà … Xem cậu sợ đến mức nào kìa!!!”
Đinh Tịnh nở nụ cười tự nhiên: “Tớ cung Xử Nữ, nhưng nói đến bệnh thích sạch sẽ, vẫn không thể sánh với Giang Thành Ngật. Tớ nghĩ dì nhớ nhầm ngày sinh của cậu rồi. Có lẽ không phải cậu là chòm sao Thiên Yết đâu. Được rồi, lấy sẵn cậu không thích dùng, thì đây đưa cho cậu cái mới cứng này, lau mồ hôi đi.”
“Không cần!” Giang Thành Ngật cũng không nhận khăn ướt, vừa xoay mặt chạm phải Lục Yên, không nói tiếng nào.
Lục Yên không nhìn Giang Thành Ngật, chỉ có điều… vừa nhìn thoáng qua bọn họ, trùng hợp cô trông thấy một cậu bạn trong nhóm khoa học kỹ thuật liền nở nụ cười.
Cậu bạn đó tên Lương Đông, tháng trước có cùng tham gia giải đấu khoa học kỹ thuật, so với những người ở đây thì cô quen cậu bạn này hơn.
Lục Yên nhanh chân đi xuống cuối hành lang, rẽ một cái là trông thấy phòng vệ sinh, cô đẩy cửa đi vào.
Rửa sạch tay, trên lưng túi lớn túi nhỏ cô bước ra khỏi phòng.
Đi được mấy bước thì trông thấy Giang Thành Ngật, không còn trông thấy mấy người kia nữa, hành lang chỉ có mình anh.
“Trùng hợp vậy!” Thấy cô đi ra, anh mỉm cười.
Anh nhìn cô đến gần, ánh mắt rơi vào hai balo trên vai: “Sao nhiều đồ vậy … đi sao được... Tôi cầm giúp cậu!”
“Không cần!” Cô cười cười từ chối.
“Không sao!” Anh nở nụ cười lười biếng, “Lần trước tôi còn chưa chính thức xin lỗi cậu, cậu đưa túi cho tôi, coi như tôi nhận lỗi.”
Lục Yên nhớ lại tình huống lúc đó, bỗng nhiên dừng lại, “Được! Vậy cảm ơn cậu!”
Đưa cho anh một balo, chờ đến khi anh nhận lấy mới giả vờ nói: “Vừa rồi balo đặt ở bồn rửa tay e là không sạch… Cậu sợ bẩn…”
Sắc mặt Giang Thành Ngật không đổi, nhìn tên trên balo, cười cười: “Cái này tính là gì!”
Bây giờ cô mới phát hiện mình đưa balo của mình cho anh cầm, thấy anh cầm tự nhiên như vậy, cô bỗng chốc hoảng hốt.
Anh sóng vai cùng cô, đi một quãng đường dài vẫn không ai lên tiếng, đến trước quầy bán thức ăn vặt của karaoke, anh đột nhiên hỏi: “Muốn ăn gì không?”
Cô thật sự rất đói, chỉ chỉ cái túi: “Tôi mang theo rất nhiều đồ ăn để trong balo.”
Dứt lời cô đi đến trước mặt anh, kéo khóa, lấy ra ổ bánh mì.
Xé túi nhựa, cắn một cái, vừa nhướng mày bắt gặp anh cũng đang nhìn cô mỉm cười, chẳng biết đang nhìn cô hay nhìn ổ bánh mì nữa.
Cô do dự một chút: “Cậu ăn không?”
“Ăn!” Anh đáp rất nhanh.
Cô lại lôi từ trong balo một ổ nữa, đưa cho anh.
Anh không chịu nhận, chỉ nhìn chằm chằm trên tay cô: “Cái này của cậu trông ngon hơn. Cậu chia cho tôi một nửa là được!”
“Nhưng ổ này tôi cắn rồi.”
“Tôi biết!” Giọng điệu chắc chắn.
Cô ngước mắt nhìn anh,
Dưới ánh mắt chăm chú kia của anh, không chỉ khuôn mặt mà cái cổ trắng nõn của cô cũng từ từ ửng đỏ …
Khụ khụ… Không giả vờ được nữa.
Bình luận truyện