Đồng Nhân Bằng Chứng Thép

Chương 4: Hoảng loạn



Tôi thấy sự chú ý của mọi người trở lại rồi thì mới đi lên cùng vị sếp Cao kia chào hỏi một tiếng.

“Chào sếp Cao!”

Sếp Cao nhìn tôi nở nụ cười “Đến rồi à?” sau đó nhìn chị Thục Hoàn nói:

“Thục Hoàng, về sau người mới này sẽ do em dẫn dắt. Coi sắp xếp bàn làm việc cho cô ấy đi”

Chợt sếp Cao ngạc nhiên đảo mắt nhìn tôi và chị Thục Hoàng, hỏi:

“Hai cô… quen biết nhau sao? Thái độ thân mật như vậy?”

Tôi cười cười, chị Thục Hoàng lại ngẩng mặt tự đắc nói:

“Đúng vậy, tụi em vừa quen biết ở dưới bãi đậu xe đấy. Cô nhóc này, rất hợp nhãn em”

Sếp Cao nghe chị Thục Hoàng nói vậy thì cười ha ha lên:

“Chà… thật lạ nha, một người khó tính như em mà cũng có người hợp nhãn”

Sếp Cao nói xong, ánh mắt nhìn tôi như dò xét, bất quá chỉ vui đùa dò xét chứ không phải âm trầm dò xét, cho nên tôi cũng không mấy căng thẳng.

“Được rồi, mọi người làm việc đi!” Sếp Cao nói xong một câu liền đi trở vào phòng, mọi người lúc này lại hướng về phía tôi nháy mắt.

….

Quả như lời cậu trai lúc nãy nói, phòng pháp chứng này có khoảng mười mấy hai chục người. Chính là… ngoài tôi ra thì chỉ có ba cô gái. Một là chị Thục Hoàng, một là chị tên gì đó tôi còn chưa biết, và một người nữa là Thinh Thinh, cô gái vào cùng một lượt với tôi.

Sếp Cao sắp xếp cho tôi đi theo chị Thục Hoàng, Thinh Thinh thì đi theo anh Cương, cũng chính là người đã đứng ra nói đã vào đây hai năm nhưng vẫn chưa có vali chuyên dụng đấy. Vì tôi được chị Thục Hoàng dẫn dắt, cho nên người trong phòng đối với tôi cũng xem trọng rất nhiều. Đơn giản bởi vì chị Thục Hoàng khá uy tín trong phòng pháp chứng này. Sếp Cao đối với chị rất là xem trọng, giống như hai người là bằng hữu rất thân vậy.

Bởi vì chào đón hai thành viên mới là tôi và Thinh Thinh, cho nên sếp Cao đặc biệt mở một buổi tiệc mừng.

Buổi tối tôi đi theo xe của chị Thục Hoàng tới quán ăn, đây là lần đầu tiên từ khi sống lại tới nay tôi có được một bữa ăn ngon như vậy. Món ăn kia… ngoại trừ nó hơi cay ra thì thật sự là rất ngon.

Lúc ngồi ăn cùng mọi người, Thinh Thinh cứ luôn miệng nói chỉ là tiệc chào đón người mới, cần chi lại long trọng như vậy. Bất quá nhìn vẻ mặt vui vẻ của cô nhóc liền biết được cô nhóc đối với điều này rất là vui mừng.

Cũng vào buổi tiệc này tôi mới được diện kiến chồng của chị Thục Hoàng, hoá ra chồng chị là một Luật sư, nhìn anh ấy khá bảnh tỏn và sang trọng, trên người cứ toát ra khí khái của người tri thức. Vợ chồng chị rất là tình cảm, rất là thân mật. Hai người rất tự nhiên ở trước mặt chúng tôi mà hôn thân với nhau. Cùng lúc đó tôi thấy trong mắt Thinh Thinh loé ra một tia hâm mộ. Thật ra nếu là đời trước khi còn nhỏ có lẽ tôi cũng hâm mộ lắm. Nhưng hiện tại thì bất đồng rồi.

Bữa tiệc chào đón xong, tôi được chị Thục Hoàng đưa về nhà, ngủ một giấc, sáng hôm sau lại tới sở.



Công việc ở phòng pháp chứng của tôi hai ngày nay là đi theo chị Thục Hoàng làm xét nghiệm các vật chứng, còn Thinh Thinh thì đi theo anh Cương cùng sếp Cao ra ngoài để điều tra hiện trường.

Tôi cũng không rõ bọn họ ra ngoài làm gì, nhưng buổi trưa hôm đó khi Thinh Thinh trở về, tôi thấy gương mặt cô nhóc đỏ bừng, cả người nhễ nhại mồ hôi. Bất quá hình như cô nhóc đó lại không hề cảm thấy mệt mà ngược lại, tôi thấy cô bé đó lại càng hào hứng và năng nổ.

Nhìn cô bé, tôi lại thở dài… nói thật, tuy hiện tại tôi cũng là một cô bé hai mươi tuổi, nhưng mà… tôi thật sự không có năng động như vẻ bề ngoài của mình. Tưởng tượng nếu bắt tôi chạy đôn chạy đáo như Thinh Thinh, có lẽ tôi sẽ mệt chết mất.

….

Hôm nay, trong lúc rảnh tôi đem hồ sơ vụ án mà tổ đang theo ra xem, lại nói, vào làm hai ba ngày, tôi còn chưa có coi hồ sơ của vụ án này. Một phần là vì tôi còn mới, cho nên đi theo học cách hoá nghiệm này nọ, một phần vì không có thời gian.

Vụ án mà tổ đang theo là một vụ cướp của giết người. Nạn nhân là một gia đình bốn người. Lúc cảnh sát tới hiện trường thì đã có ba người bị thiệt mạng, một người bị thương nặng. Ba người chết đó là hai vợ chồng và con gái út, còn người bị thương nặng là cậu con trai cả. Hiện tại cậu ta còn đang hôn mê ở bệnh viện, vẫn chưa tỉnh lại. Trùng hợp người báo án lại là cô nhóc Thinh Thinh.

Xem hồ sơ án này, bỗng dưng tôi có cảm giác nó quen quen, thật sự là rất quen. Lúc này tôi mới phát hiện, tên của những người trong phòng pháp chứng này đúng là rất quen thuộc. Sếp Cao, Thinh Thinh, Thục Hoàn… còn có… Bác sĩ nghiệm thi là bác sĩ Cổ, còn có… chồng của chị Thục Hoàn là luật sư…

Điều quan trọng là, vụ án này… không phải nó chính là vụ án đầu tiên trong bộ phim đó sao? Bộ Phim Bằng Chứng Thép. Một bộ phim điều tra phá án hay nhất của Hồng Kong mà đời trước tôi rất thích xem.

Nghĩ tới trường hợp này, tôi bỗng dưng cảm thấy đầu đau như muốn nổ tung ra… còn có một tia sợ hãi…

Tôi chết đi rồi sống lại ở đất nước Hồng Kong này… có thể lấy lý do hai thế giới song song. Nhưng nếu như… tôi bây giờ đang ở trong tình tiết của một bộ phim thì thế nào? Như vậy… cuộc sống của tôi hiện tại chẳng phải chỉ là một màn phim? Chờ phim hết thì nó sẽ hết?

Không thể nào… tôi không chấp nhận được chuyện này. Ba tháng qua, trong ba tháng qua tôi đã cố gắng nhiều như vậy, cố gắng đi làm không ngừng nghỉ chỉ để có tiền trả nợ cho cô bé, để bản thân có thể được sống ở trên đời này. Tôi cố gắng, cố gắng tìm cho mình một công việc thích hợp, cố gắng… tôi cố gắng nhiều như vậy chẳng lẽ rốt cuộc chỉ là tình tiết của một bộ phim?

Không… tôi không muốn như vậy, nếu thực sự cuộc sống hiện tại của tôi chỉ là một bộ phim thì ông trời đã đùa quá lố với tôi rồi, tôi… không thể nào chấp nhận.

Tôi đứng bật dậy, chạy nhanh vào toilet dùng nước phả lên mặt của mình, cố gắng lấy tỉnh táo. Không được, lúc này tôi không thể hoảng loạn, tôi cần phải xác nhận lại, xác nhận lại chính xác xem có phải bản thân mình bị cuốn vào một bộ phim hay không.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Bình luận truyện