[Đồng Nhân Harry Potter] Suỵt! Chị Của Nam Phụ Là Loli Đồ Sát
Chương 14
Cả hai chị em nhìn theo bóng lưng của hai người đàn ông đã đi khuất thì Tom cất lời.
“Jemmy chị muốn đi đâu?” - Tom nhăn mày gằn giọng lạnh lùng hỏi.
Cậu biết chỉ cần cậu để cô đi thì chị của cậu có thể sẽ không quay về.
“Em nghe thấy hết rồi?” - Jemmy dò hỏi em trai mình, hình như thằng bé không nghe hết cuộc nói chuyện của họ.
“Em chỉ nghe được chị muốn đi đâu đó với họ.”
“Vậy thì cũng đến lúc cho em biết Tom.” - Jemmy lạnh nhạt nói, khuôn mặt không hề có sự dao động.
Cô kể hết câu chuyện họ đã nói khi nãy trong phòng. Tất cả mọi thứ kể cả chuyện cô dấu thằng bé bấy lâu nay.
“Chị không đủ khả năng chống đối họ, chị có thể ích kỷ Jemmy” - Tom biết tính chị gái mình. Rất rõ là đằng khác. Ở Jemmy có một sự rối loạn về nhận thức không hề nhẹ chút nào.
“Chị sẽ đi, Tom. Dù cho em nói sao đi nữa.” - Tính cách cô là vậy rất bướng bỉnh. Cô không thể bỏ mặc tụi trẻ ở ngoài kia. Hình ảnh Pansy cứ như được lập trình sẵn trong óc cô, Chúng hiện lên hằng đêm. Từng câu nói, từng lời dạy dỗ. Và cô không thể kháng cự lại. Hơn nữa nếu cô để nó diễn ra thì không chỉ lũ trẻ đó mà cô và Tom cũng là nạn nhân. Đồng thời còn một lý do khác…
“Vì Pansy sao? Đó chỉ là cái cớ thôi Jemmy! Chúng ta không thể cứu họ” - Tom nhìn cô đầy giận dữ, cơn giận như một con quỷ đói khát nuốt chửng lý trí cậu.
Jemmy bất lực quay người bỏ đi vào nhà. Cô không thể kháng lại tiếng gọi trong linh hồn cô khi nghe tới cái tên đó. Nỗi ám ảnh bởi công lý như một loại bản năng nguyên thủy trong con người cô.
Hai ngày hôm đó, cô và Tom xảy ra chiến tranh lạnh. Tom không thèm nhìn đến cô, đó làmột cuộc giận dỗi đầy tồi tệ. Việc cô đòi tham gia với Chance đã được chấp thuận. Anh ta đồng ý cho cô đến đó với điều kiện nửa năm theo anh ta luyện tập và thời gian cô dành cho Tom không hề còn nhiều nữa.
Đêm ở lại cuối cùng Jemmy tỉnh giấc lúc nửa đêm. Cô không thể ngủ được nữa vì những suy nghĩ trong lòng và cơn giận của Tom. Ngay cả Nagini cũng không chịu nổi điều đó nên cô nàng chạy đến khuyên cô hãy là người xuống nước trước.
“Trông nhóc không ngủ được nhỉ?”
Câu nói đột ngột trong đêm làm cô giật mình thoát khỏi mớ suy nghỉ lộn xộn.
“Vâng, anh cũng vậy nhỉ?”
Ánh sáng đỏ của điếu thuốc lá lập lờ trong bóng tối như mắt quỷ. Khói thuốc lượn lờ dưới ánh vàng của chiếc đèn điện duy nhất trên hành lang làm cho Chance càng mờ ảo. Ở trong anh ta có một nỗi đau buồn của kẻ trải đời, một nỗi đau không bao giờ lành lại.
“Nhóc này! Tôi có một người em gái, em ấy giống như nhóc, sinh ra đã là một chiến binh vĩ đại. Chẳng có một anh chàng nào không điêu đứng khi thấy nó, nhưng rồi…” - Chacne bỏ lửng câu nói, anh ta rít một hơi dài, tàn thuốc rơi rớt trong không khí như tuyết đầu mùa tang thương. Ánh nhìn xa xăm sóng sánh như mặt hồ nước từng chút một rồi đọng thành một vũng nước tù.
“Năm con bé 15 tuổi, em ấy được bạn ba tôi dẫn đi. Ba năm sau con bé quay về, nhưng rồi những hồi ức của mà con bé từng trải qua ở Italia làm em ấy mất đi lý trí. Cuối cũng nó tự tử.” - Hình ảnh con bé nằm trong quan tài, gương mặt đầy nhẹ nhõm khi được giải thoát nỗi ám ảnh.
“Đó là lý do Anh không muốn tôi đi?”
“Nếu có chết thì không ai lo liệu cho nhóc đâu.” - Chance vứt điếu thuốc xuống sàn dùng mũi chân dí cho tàn hẳn. Ánh nhìn lạnh lẽo.
“Chúng ta vốn dĩ là những kẻ điên ông chú ạ! Anh bị cái chết em gái mình đeo bám…” - Jemmy nhìn sâu vào người đàn ông trước mắt:“Tôi điên cuồng vì em trai mình và điều đó là nghị lực để tôi sống tiếp ông chú!” - Đến phút cuối cùng của nhịp đập trong lồng ngực cô.
--- ------ ------ ------ ------ ------ -----
Ánh sáng của bóng đèn hành lang chiết xạ trên khuôn mặt nửa sáng nửa tối của cô bé sau lớp khói thuốc ma mị và hoang dại đến đáng sợ.
Chance bảo một điệp vụ không phải lúc nào cũng mang một viên đạn trong một thỏi son hay một con dao trong đế giày nhưng nhất thiết phải làm cho bản thân như không tồn tại trước mặt đối phương.
Vậy sao không dạy luôn cho cô làm sao không tồn tại trước một tên tâm thần đấy? Đặc biệt tên này là một tên điên thông minh!!
Tình cảnh bây giờ là cô với chín đứa nhỏ khác đang trong lồng sắt cao ba mét vây kín. Đối diện đó là một tên tâm thần đang điên cuồng điếm số và hai cái xác chết bê bết máu đối diện cô. Tiếng người dẫn chương trình cứ vang vọng bên tai cộng thêm tiếng cười nói củavài ả đ*** ngồi cạnh mấy lão có tiền làm cô ù cả tai.
“Một, hai, ba… tám” - Kẻ điên đứng trong góc sàn đấu đếm từng con số, rồi lao vào đứa trẻ số tám mà lão đếm được. Túm lấy con bé rồi chém xuống, để mặc nó vùng vẫy. Tụi nhỏ tụ lại vào một bên như bầy cừu non run lập cập. Cô nghe thấy cả tiếng răng tụi nhóc va đập vào nhau còn cô thì đứng riêng một góc đờ đẫn.
“Luật chơi trong đêm hôm này là: một trong số trẻ trong lồng có thể sống sót trèo ra ngoài lòng thì người đó được vào vòng trong. Vâng kính thưa quý ông, quý bà ở đây hãy thưởng thức đêm tỏa sáng!!”
Tiềng MC đầy tươi vui như bán được hàng cứ đánh vào não cô là cô phát khùng lên như một con thú. Dòng máu mang Adrenaline (*) chạy rần lên như loài ngựa được thả khỏi chuồng, nó làm cho cô sợ hãi.
(*)Một hôocmon có tác dụng trên thần kinh giao cảm, được sản xuất bởi cơ thể khi bạn sợ hãi, tức giận hay thích thú, cái làm cho nhịp tim của bạn đập nhanh hơn và cơ thể chuẩn bị cho những phản ứng chống lại nguy hiểm.
Từ bao giờ cô thấy sợ nhỉ? Thật xa xôi làm sao!
Hắn lại bắt đầu đếm số, máu của đứa trẻ vừa rồi còn văng lên cả mặt hắn rơi vào trong miệng mà hắn không hề có chút cảm xúc. Đôi mắt vô hồn nhiều hơn là thích thú. Xác đứa nhỏ tụt xuống như một con búp bê vãi rơi xuống, máu tràn ra từ ổ bụng đem đúa và hôi tanh.
“Một, hai … mười.” – Ngón tay đếm số chậm rì rì dừng lại trước cô như con cơ trong bản cầu hồn người chết.
Bà nó!
Hắn lao nhanh về phía cô. Con dao giơ lên cao chém xuống trước mặt Jemmy nhằm chẻ đôi cô ra làm hai. Jemmy nhanh tróng né tránh cú chém, may là nó chỉ là rách một bên chân mày của cô. Máu theo đó túa ra, dọc theo gò má xuống cằm. Những giọt máu dồn lại tại cằm đầy lên rồi đỏ rực nhiễu từng giọt lên áo và mặt dây chuyền nở rộ như hoa đầu mùa.
Jemmy đờ đẫn nhìn theo những sợi tóc trước mặt bị cắt rơi rớt trên sàn đấu. Những sợi tóc mỗi đêm Tom chải cho cô, sự tức giận từ từng sợi tóc nổ bùng lên trong đầu cô. Ngọn lửa đó tức giận sáng rực lên trong mắt cô. Jemmy chuyển người lao nhanh về tên điên cũng bị kích thích lao vào cô. Một đá thấp người của Jemmy vào vùng bụng làm hắn lùi lại. Mặt sàn đấu vì lực chống đỡ cơ thể mà rạn nứt như mạng nhện.
Cô phải giết hắn!!
--- ------ ------ ------ ------ ----
Bầu trời đêm tối không một chút ánh sáng bỗng chốc phía Bắc sáng rực lên bởi một chòm sao hình con rắn cuộn trong ngậm đuôi trong đêm như báo hiệu điều gì đó.
“A! Cuối cùng cũng xuất hiện!” - Người đàn ông quay lưng nhìn bầu trời giọng nói trầm thấp nhìn con rắn từ từ nhả chiếc đuôi ra duỗi thành một hình zíc zắc trên bầu trời.
"Giáo sư, có cần tôi đi tìm người đó không?” - Một cô gái nhỏ trong bộ đồ thời Victoria dựa vào lan can đá của lâu đài tung lên đồng xu trong tay tạo thành những đường cong duyên dáng.
“Đương nhiên rồi, chúng ta cần người đó.” - Như vậy những dự định của ông mới hoàn hảo thành công được: “Còn nếu không thể kéo hắn về phe chúng ta thì ngươi cũng tự hiểu chứ?!”
“Vâng, giáo sư.” - Người con gái cúi người tuân lệnh như một đứa con ngoan đạo. Cô quay người rời đi trong bóng đêm, cả cơ thể như bị màn đêm nuốt chửng như chưa hề tồn tại tại nơi đây. Chỉ còn lại âm thanh đồng xu được tung lên vang vọng.
--- ------ ------ ------ ------ ------ ------ -------
“Ôi Merlin, sao giờ này cô lại đến tìm tôi vậy?”
“Ngài ấy đã trở lại!” - Samantha Trelawney đờ đẫn, hai tay vặn mép áo như gặp ác mộng.
“Vào đây đi Samantha, chúng ta nói chuyện.” - Albus né qua một bên nhường đường cho cô vào.
Khi cả hai yên vị trên ghế với ly trà nóng khói nghi ngút, không cần ông mở lời hỏi thì bà đã cất lời.
“Bạn thân mến! đêm nay tôi đã thấy ở phương Bắc, ngài ấy đã trở về.” - Samantha mù mịt nói.
“Ai cơ?” - Ông biết bạn ông là người như thế nào và mỗi lời tiên đoán của bà.
“Fate, một Fate thứ hai trên thế giới này!!”
“Fate?”
“Vâng, bạn có thể hiểu họ là những người không có số mệnh, không có một số mệnh cố định cho họ, không một lời tiên tri nào cho tương lại của họ, họ gần như không thể tìm thấy được.” – Bà run rẩy nói như một kẻ mắc bệnh lâu năm, từng lời nói ra như rút hết sức lực của bà.
“Vậy họ có ảnh hưởng gì không?”
“Họ có thể là phép thuật đem lại ánh sáng cho nhân loại, cũng có thể là kẻ hủy diệt thế giới này, sức mạnh của họ là vô tận bạn à! Và Merlin từng mang số mệnh đó, bạn thân mến.”
“Vậy có thứ gì nói trước về họ không?”
“Có đấy, đây này!” - Samantha đưa cho ông một tấm da dê cũ kĩ như được đào lên từ lòng đất vậy, tấm da dê chỉ có một nửa với những ngôn từ vô nghĩa:
Bay lượn giữa bầu trời
Dùng mặt trời vẽ ra đêm tối
Ta và ngươi như tấm gương phản chiếu ánh sáng
Lấp lánh như hai ngọn lửa
Cùng thắp sáng khoảng không kia
Cái tên thân thuộc của ngươi
Khuôn mặt thân quen của ngươi
Quá khứ và hiện tại trong khoảnh khắc này đan xen
Bài ca chúng ta hát vĩnh viễn không ngừng lại
Hãy đốt cháy những trang kí ức dùm ta
Ta không thể xóa đi những kí ức ngủ say
Hãy vỗ về tâm hồn ta
Đánh thức kí ức này cho ta
Một lần nữa điên đảo
“Jemmy chị muốn đi đâu?” - Tom nhăn mày gằn giọng lạnh lùng hỏi.
Cậu biết chỉ cần cậu để cô đi thì chị của cậu có thể sẽ không quay về.
“Em nghe thấy hết rồi?” - Jemmy dò hỏi em trai mình, hình như thằng bé không nghe hết cuộc nói chuyện của họ.
“Em chỉ nghe được chị muốn đi đâu đó với họ.”
“Vậy thì cũng đến lúc cho em biết Tom.” - Jemmy lạnh nhạt nói, khuôn mặt không hề có sự dao động.
Cô kể hết câu chuyện họ đã nói khi nãy trong phòng. Tất cả mọi thứ kể cả chuyện cô dấu thằng bé bấy lâu nay.
“Chị không đủ khả năng chống đối họ, chị có thể ích kỷ Jemmy” - Tom biết tính chị gái mình. Rất rõ là đằng khác. Ở Jemmy có một sự rối loạn về nhận thức không hề nhẹ chút nào.
“Chị sẽ đi, Tom. Dù cho em nói sao đi nữa.” - Tính cách cô là vậy rất bướng bỉnh. Cô không thể bỏ mặc tụi trẻ ở ngoài kia. Hình ảnh Pansy cứ như được lập trình sẵn trong óc cô, Chúng hiện lên hằng đêm. Từng câu nói, từng lời dạy dỗ. Và cô không thể kháng cự lại. Hơn nữa nếu cô để nó diễn ra thì không chỉ lũ trẻ đó mà cô và Tom cũng là nạn nhân. Đồng thời còn một lý do khác…
“Vì Pansy sao? Đó chỉ là cái cớ thôi Jemmy! Chúng ta không thể cứu họ” - Tom nhìn cô đầy giận dữ, cơn giận như một con quỷ đói khát nuốt chửng lý trí cậu.
Jemmy bất lực quay người bỏ đi vào nhà. Cô không thể kháng lại tiếng gọi trong linh hồn cô khi nghe tới cái tên đó. Nỗi ám ảnh bởi công lý như một loại bản năng nguyên thủy trong con người cô.
Hai ngày hôm đó, cô và Tom xảy ra chiến tranh lạnh. Tom không thèm nhìn đến cô, đó làmột cuộc giận dỗi đầy tồi tệ. Việc cô đòi tham gia với Chance đã được chấp thuận. Anh ta đồng ý cho cô đến đó với điều kiện nửa năm theo anh ta luyện tập và thời gian cô dành cho Tom không hề còn nhiều nữa.
Đêm ở lại cuối cùng Jemmy tỉnh giấc lúc nửa đêm. Cô không thể ngủ được nữa vì những suy nghĩ trong lòng và cơn giận của Tom. Ngay cả Nagini cũng không chịu nổi điều đó nên cô nàng chạy đến khuyên cô hãy là người xuống nước trước.
“Trông nhóc không ngủ được nhỉ?”
Câu nói đột ngột trong đêm làm cô giật mình thoát khỏi mớ suy nghỉ lộn xộn.
“Vâng, anh cũng vậy nhỉ?”
Ánh sáng đỏ của điếu thuốc lá lập lờ trong bóng tối như mắt quỷ. Khói thuốc lượn lờ dưới ánh vàng của chiếc đèn điện duy nhất trên hành lang làm cho Chance càng mờ ảo. Ở trong anh ta có một nỗi đau buồn của kẻ trải đời, một nỗi đau không bao giờ lành lại.
“Nhóc này! Tôi có một người em gái, em ấy giống như nhóc, sinh ra đã là một chiến binh vĩ đại. Chẳng có một anh chàng nào không điêu đứng khi thấy nó, nhưng rồi…” - Chacne bỏ lửng câu nói, anh ta rít một hơi dài, tàn thuốc rơi rớt trong không khí như tuyết đầu mùa tang thương. Ánh nhìn xa xăm sóng sánh như mặt hồ nước từng chút một rồi đọng thành một vũng nước tù.
“Năm con bé 15 tuổi, em ấy được bạn ba tôi dẫn đi. Ba năm sau con bé quay về, nhưng rồi những hồi ức của mà con bé từng trải qua ở Italia làm em ấy mất đi lý trí. Cuối cũng nó tự tử.” - Hình ảnh con bé nằm trong quan tài, gương mặt đầy nhẹ nhõm khi được giải thoát nỗi ám ảnh.
“Đó là lý do Anh không muốn tôi đi?”
“Nếu có chết thì không ai lo liệu cho nhóc đâu.” - Chance vứt điếu thuốc xuống sàn dùng mũi chân dí cho tàn hẳn. Ánh nhìn lạnh lẽo.
“Chúng ta vốn dĩ là những kẻ điên ông chú ạ! Anh bị cái chết em gái mình đeo bám…” - Jemmy nhìn sâu vào người đàn ông trước mắt:“Tôi điên cuồng vì em trai mình và điều đó là nghị lực để tôi sống tiếp ông chú!” - Đến phút cuối cùng của nhịp đập trong lồng ngực cô.
--- ------ ------ ------ ------ ------ -----
Ánh sáng của bóng đèn hành lang chiết xạ trên khuôn mặt nửa sáng nửa tối của cô bé sau lớp khói thuốc ma mị và hoang dại đến đáng sợ.
Chance bảo một điệp vụ không phải lúc nào cũng mang một viên đạn trong một thỏi son hay một con dao trong đế giày nhưng nhất thiết phải làm cho bản thân như không tồn tại trước mặt đối phương.
Vậy sao không dạy luôn cho cô làm sao không tồn tại trước một tên tâm thần đấy? Đặc biệt tên này là một tên điên thông minh!!
Tình cảnh bây giờ là cô với chín đứa nhỏ khác đang trong lồng sắt cao ba mét vây kín. Đối diện đó là một tên tâm thần đang điên cuồng điếm số và hai cái xác chết bê bết máu đối diện cô. Tiếng người dẫn chương trình cứ vang vọng bên tai cộng thêm tiếng cười nói củavài ả đ*** ngồi cạnh mấy lão có tiền làm cô ù cả tai.
“Một, hai, ba… tám” - Kẻ điên đứng trong góc sàn đấu đếm từng con số, rồi lao vào đứa trẻ số tám mà lão đếm được. Túm lấy con bé rồi chém xuống, để mặc nó vùng vẫy. Tụi nhỏ tụ lại vào một bên như bầy cừu non run lập cập. Cô nghe thấy cả tiếng răng tụi nhóc va đập vào nhau còn cô thì đứng riêng một góc đờ đẫn.
“Luật chơi trong đêm hôm này là: một trong số trẻ trong lồng có thể sống sót trèo ra ngoài lòng thì người đó được vào vòng trong. Vâng kính thưa quý ông, quý bà ở đây hãy thưởng thức đêm tỏa sáng!!”
Tiềng MC đầy tươi vui như bán được hàng cứ đánh vào não cô là cô phát khùng lên như một con thú. Dòng máu mang Adrenaline (*) chạy rần lên như loài ngựa được thả khỏi chuồng, nó làm cho cô sợ hãi.
(*)Một hôocmon có tác dụng trên thần kinh giao cảm, được sản xuất bởi cơ thể khi bạn sợ hãi, tức giận hay thích thú, cái làm cho nhịp tim của bạn đập nhanh hơn và cơ thể chuẩn bị cho những phản ứng chống lại nguy hiểm.
Từ bao giờ cô thấy sợ nhỉ? Thật xa xôi làm sao!
Hắn lại bắt đầu đếm số, máu của đứa trẻ vừa rồi còn văng lên cả mặt hắn rơi vào trong miệng mà hắn không hề có chút cảm xúc. Đôi mắt vô hồn nhiều hơn là thích thú. Xác đứa nhỏ tụt xuống như một con búp bê vãi rơi xuống, máu tràn ra từ ổ bụng đem đúa và hôi tanh.
“Một, hai … mười.” – Ngón tay đếm số chậm rì rì dừng lại trước cô như con cơ trong bản cầu hồn người chết.
Bà nó!
Hắn lao nhanh về phía cô. Con dao giơ lên cao chém xuống trước mặt Jemmy nhằm chẻ đôi cô ra làm hai. Jemmy nhanh tróng né tránh cú chém, may là nó chỉ là rách một bên chân mày của cô. Máu theo đó túa ra, dọc theo gò má xuống cằm. Những giọt máu dồn lại tại cằm đầy lên rồi đỏ rực nhiễu từng giọt lên áo và mặt dây chuyền nở rộ như hoa đầu mùa.
Jemmy đờ đẫn nhìn theo những sợi tóc trước mặt bị cắt rơi rớt trên sàn đấu. Những sợi tóc mỗi đêm Tom chải cho cô, sự tức giận từ từng sợi tóc nổ bùng lên trong đầu cô. Ngọn lửa đó tức giận sáng rực lên trong mắt cô. Jemmy chuyển người lao nhanh về tên điên cũng bị kích thích lao vào cô. Một đá thấp người của Jemmy vào vùng bụng làm hắn lùi lại. Mặt sàn đấu vì lực chống đỡ cơ thể mà rạn nứt như mạng nhện.
Cô phải giết hắn!!
--- ------ ------ ------ ------ ----
Bầu trời đêm tối không một chút ánh sáng bỗng chốc phía Bắc sáng rực lên bởi một chòm sao hình con rắn cuộn trong ngậm đuôi trong đêm như báo hiệu điều gì đó.
“A! Cuối cùng cũng xuất hiện!” - Người đàn ông quay lưng nhìn bầu trời giọng nói trầm thấp nhìn con rắn từ từ nhả chiếc đuôi ra duỗi thành một hình zíc zắc trên bầu trời.
"Giáo sư, có cần tôi đi tìm người đó không?” - Một cô gái nhỏ trong bộ đồ thời Victoria dựa vào lan can đá của lâu đài tung lên đồng xu trong tay tạo thành những đường cong duyên dáng.
“Đương nhiên rồi, chúng ta cần người đó.” - Như vậy những dự định của ông mới hoàn hảo thành công được: “Còn nếu không thể kéo hắn về phe chúng ta thì ngươi cũng tự hiểu chứ?!”
“Vâng, giáo sư.” - Người con gái cúi người tuân lệnh như một đứa con ngoan đạo. Cô quay người rời đi trong bóng đêm, cả cơ thể như bị màn đêm nuốt chửng như chưa hề tồn tại tại nơi đây. Chỉ còn lại âm thanh đồng xu được tung lên vang vọng.
--- ------ ------ ------ ------ ------ ------ -------
“Ôi Merlin, sao giờ này cô lại đến tìm tôi vậy?”
“Ngài ấy đã trở lại!” - Samantha Trelawney đờ đẫn, hai tay vặn mép áo như gặp ác mộng.
“Vào đây đi Samantha, chúng ta nói chuyện.” - Albus né qua một bên nhường đường cho cô vào.
Khi cả hai yên vị trên ghế với ly trà nóng khói nghi ngút, không cần ông mở lời hỏi thì bà đã cất lời.
“Bạn thân mến! đêm nay tôi đã thấy ở phương Bắc, ngài ấy đã trở về.” - Samantha mù mịt nói.
“Ai cơ?” - Ông biết bạn ông là người như thế nào và mỗi lời tiên đoán của bà.
“Fate, một Fate thứ hai trên thế giới này!!”
“Fate?”
“Vâng, bạn có thể hiểu họ là những người không có số mệnh, không có một số mệnh cố định cho họ, không một lời tiên tri nào cho tương lại của họ, họ gần như không thể tìm thấy được.” – Bà run rẩy nói như một kẻ mắc bệnh lâu năm, từng lời nói ra như rút hết sức lực của bà.
“Vậy họ có ảnh hưởng gì không?”
“Họ có thể là phép thuật đem lại ánh sáng cho nhân loại, cũng có thể là kẻ hủy diệt thế giới này, sức mạnh của họ là vô tận bạn à! Và Merlin từng mang số mệnh đó, bạn thân mến.”
“Vậy có thứ gì nói trước về họ không?”
“Có đấy, đây này!” - Samantha đưa cho ông một tấm da dê cũ kĩ như được đào lên từ lòng đất vậy, tấm da dê chỉ có một nửa với những ngôn từ vô nghĩa:
Bay lượn giữa bầu trời
Dùng mặt trời vẽ ra đêm tối
Ta và ngươi như tấm gương phản chiếu ánh sáng
Lấp lánh như hai ngọn lửa
Cùng thắp sáng khoảng không kia
Cái tên thân thuộc của ngươi
Khuôn mặt thân quen của ngươi
Quá khứ và hiện tại trong khoảnh khắc này đan xen
Bài ca chúng ta hát vĩnh viễn không ngừng lại
Hãy đốt cháy những trang kí ức dùm ta
Ta không thể xóa đi những kí ức ngủ say
Hãy vỗ về tâm hồn ta
Đánh thức kí ức này cho ta
Một lần nữa điên đảo
Bình luận truyện