[Đồng Nhân Hoa Thiên Cốt] Thần Ma Chi Tranh
Quyển 2 - Chương 2-1: Nguyệt Thiên Tình (p1)
Sau khi Tử Huân Thiển Hạ đi rồi, Thiên Nhan vẫn đứng đó, nhíu mày nhìn theo bóng tím chưa khuất kia. Một lúc, nàng quay lại nói với Bạch Tử Họa:
“Đi thôi, nếu không sẽ chậm chễ mất”
Vốn Bạch Tử Họa định nói với nàng rằng không sao, dù muộn tới mấy thì mấy vị kia cũng đợi thôi nhưng nhìn thấy vẻ nhíu mày sầu khổ của nàng, Bạch Tử Họa lại không nói gì, cùng bước lên đám mây lành mà Thiên Nhan vừa gọi tới.
Thiên Nhan đang suy nghĩ về kia, những lời của Tử Huân nhưng đột nhiên lại thấy không được thoải mái, là ai đang áp sát? Nàng quay người lại nhìn một lát thì thấy Bạch Tử Họa đang đứng rất gần mình. Nàng mất tự nhiên lui ra sau một khoảng, cười nói:
“Ừm, Bạch Tử Họa, ngươi thấy trên Thiên Cung thứ gì thú vị nhất?”
Bạch Tử Họa nhíu mày, sao nàng lại gọi hắn cả tên rồi? Chẳng lẽ nàng để ý tới Tử Huân kia? Tuy nói là không đồng ý nhưng trong đôi mắt tĩnh lặng kia vẫn toát lên vẻ dịu dàng hiếm có, nói:
“Ta thấy nàng nên thử chút Vong Ưu tửu.”
Trong lúc nàng say hắn có thể biết thêm một chút quá khứ về nàng? Đây chính là suy nghĩ hiện giờ của vị Tân thần mặt dày này! Thiên Nhan cười nhạt, thời gian qua lâu, nàng sống trong thế giới này lâu ngày cũng thật coi mình là một người trong thế giới này rồi! nàng sẽ tìm cách quay về thế giới kia, nếu không, Âu Dương Thần Dật, tên đó sẽ không tha cho bất kì ai cả, nàng, và những nam nhân tiếp xúc qua nàng.
Nàng mạnh mẽ, nhưng nàng cũng rất yếu đuối, nàng không muốn bất kì người thân nào của mình bị quấn lấy, bất kể là Thiên Cốt, Khinh Thủy, Mạn Thiên, Mị Điệp hay là Sát Thiên Mạch, Bạch Tử Họa, Hiên Viên Lãng và cả Bạch Tử Họa....
Thiên Nhan tự trách chính mình, đáng lẽ ra từ ngày phát hiên ra đây là thế giới Hoa Thiên Cốt thì nàng nên lánh đi chứ không nên tham gia vào câu chuyện này. Nàng hối hận rồi, nàng thật sự rung động, với những nam nhân thuộc thế giới này. Mạc Băng, Bạch Tử Họa, Hiên Viên LÃng, Sát Thiên Mạch, Đông Phương Úc Khanh.... Và sâu trong lòng là tình yêu của thân thể này cho kẻ đáng ghét Âu Dương Thần Dật kia!
Nàng nên làm sao? Là tiếp nhận tất cả một cách thản nhiên hay là phải trốn đi? Rất có thể khia nàng đi thì câu chuyện sẽ tiếp diễn theo đúng cốt chuyện? nàng biết là tất cả bọn họ, đều có tình cảm, suy nghĩ riên nhưng mà thế giới này sinh ra như vậy, sẽ có Thiên Tắc, Thiên Tắc này có thể bóp méo quỹ tích, bảo vệ câu chuyện hay không? nàng hi vọng là có.
Thiên Nhan nghĩ đi nghĩ lại, mặt nhăn mày nhó một hồi, không ngờ đã tới Thiên cung rồi! Tiệc bàn đào này được bài trí bên bờ Dao Trì, hoa đào không còn nở đẹp như ở Quần Tiên Yến nữa, nó không rực rỡ mà rơi rụng lả lướt, ht65 như một cơn mưa hồng sắc.
Từ trong chân trời tươi đẹp ấy, đám mây của Bạch Tử Họa và Thiên Nhan bay tới. Hai người song bước bên nhau, nam lạnh lùng anh tuấn, nữ nhu mì, mĩ lệ. Quanh thân là mây lành bảy sắc, hơi thở của thần như phảng phất, làm người ta không dám nhìn thẳng. Hai người song đôi bước tới, tiên đồng há iệng nhìn không thốt nên lời, hai người này thật quá xứng đôi rồi!
Trước khi hai người vào Yến, đã thay đổi trang phục, nhìn vô cùng mĩ lệ. Bạch Tử Họa mang sa y màu trắng lấp lánh kim tuyến bay bay, cung vũ trưởng môn cũng màu trắng, hòa vào với thần khí quẩn quay. Ấn kí trên mi tân đỏ rực mĩ lệ, ánh mắt lạnh lùng như băng Sương, phủ kín thiên địa. Nhìn hắn, người ta như có cảm giác đứng giữa băng thiên tuyết địa. lạnh buốt tới tận cùng.
Nam Cung Thiên Nhan đứng bên cạnh, nàng mang y phục thiên thanh như nền trời ngày nắng. Áo bào phất phơ, cung vũ xanh nhạt cũng bay bay. Từng cánh hoa đào rụng rơi trên mái tóc tím đẹp như mộng như ảo. Thêm vào đó, từ trên người nàng tỏa ra ánh sáng lành tươi đẹp như thần nữ.
Hai người cùng nhau bước tới, thần sắc tỏa ra muôn nơi, đẹp không thể tả. Chư tiên nhìn tới ngẩn ngơ. Bạch Tử Họa thấy chư tiên ngẩn ngơ nhìn Thiên Nhan thì tức giận không thôi, một cỗ ghen tuông nổi lên trong lòng, khí lạnh từ người hắn tỏa ra khắp nơi. Bấy giờ, mới người mới bừng tỉnh, ngai ngùng quay mặt đi. Tiểu tiên canh cửa cũng rất tự giác hô lên:
“Trường Lưu trưởng môn, Bạch Tử Họa tới !!!!”
“Trưởng môn Mao Sơn Hoa Thiên Nhan đến.”
Chư tiên thấy vậy vội bước ra, rôm rả chào:
“Ai da, chúc mừng ngài, Trường Lưu đã có Thần vị chống đỡ, ngàn năm không suy a~”
“Hoa Tiên Tử ngày càng xinh đẹp a. Nghe nói mấy ngày này nàng ở Trường Lưu, này sau này nàng về Mao Sơn ta sẽ tới bái phỏng, nàng không bận lòng chứ?”
“Cũng được a~”
Thiên Nhan cười mà không để ý thùng dấm ngay cạnh đã chua lét cả rồi. Bạch Tử họa thả khí lạnh tràn lan, lạnh lẽo nói:
“Ngươi đại thái tử của Đông cung Long vương?”
“Dạ, Ngài có gì thỉnh chỉ giáo!”
“Hừ, không cần! Ngươi lui ra đi, chắn đường ta vào tiệc!”
Chư tiên thấy vậy cũng nhanh chóng lui lại, nhường đường cho Bạch Tử Họa và Nam Cung Thiên Nhan đi mà không chú ý tới một đôi mắt phượng xinh đẹp chứa đầy mưu mô và ghen tị đang hướng tới nơi này!
Nữ xứng đã xuất hiên rồi a~. Hi hi, đố các nàng thân phận nữ xứng a~
“Đi thôi, nếu không sẽ chậm chễ mất”
Vốn Bạch Tử Họa định nói với nàng rằng không sao, dù muộn tới mấy thì mấy vị kia cũng đợi thôi nhưng nhìn thấy vẻ nhíu mày sầu khổ của nàng, Bạch Tử Họa lại không nói gì, cùng bước lên đám mây lành mà Thiên Nhan vừa gọi tới.
Thiên Nhan đang suy nghĩ về kia, những lời của Tử Huân nhưng đột nhiên lại thấy không được thoải mái, là ai đang áp sát? Nàng quay người lại nhìn một lát thì thấy Bạch Tử Họa đang đứng rất gần mình. Nàng mất tự nhiên lui ra sau một khoảng, cười nói:
“Ừm, Bạch Tử Họa, ngươi thấy trên Thiên Cung thứ gì thú vị nhất?”
Bạch Tử Họa nhíu mày, sao nàng lại gọi hắn cả tên rồi? Chẳng lẽ nàng để ý tới Tử Huân kia? Tuy nói là không đồng ý nhưng trong đôi mắt tĩnh lặng kia vẫn toát lên vẻ dịu dàng hiếm có, nói:
“Ta thấy nàng nên thử chút Vong Ưu tửu.”
Trong lúc nàng say hắn có thể biết thêm một chút quá khứ về nàng? Đây chính là suy nghĩ hiện giờ của vị Tân thần mặt dày này! Thiên Nhan cười nhạt, thời gian qua lâu, nàng sống trong thế giới này lâu ngày cũng thật coi mình là một người trong thế giới này rồi! nàng sẽ tìm cách quay về thế giới kia, nếu không, Âu Dương Thần Dật, tên đó sẽ không tha cho bất kì ai cả, nàng, và những nam nhân tiếp xúc qua nàng.
Nàng mạnh mẽ, nhưng nàng cũng rất yếu đuối, nàng không muốn bất kì người thân nào của mình bị quấn lấy, bất kể là Thiên Cốt, Khinh Thủy, Mạn Thiên, Mị Điệp hay là Sát Thiên Mạch, Bạch Tử Họa, Hiên Viên Lãng và cả Bạch Tử Họa....
Thiên Nhan tự trách chính mình, đáng lẽ ra từ ngày phát hiên ra đây là thế giới Hoa Thiên Cốt thì nàng nên lánh đi chứ không nên tham gia vào câu chuyện này. Nàng hối hận rồi, nàng thật sự rung động, với những nam nhân thuộc thế giới này. Mạc Băng, Bạch Tử Họa, Hiên Viên LÃng, Sát Thiên Mạch, Đông Phương Úc Khanh.... Và sâu trong lòng là tình yêu của thân thể này cho kẻ đáng ghét Âu Dương Thần Dật kia!
Nàng nên làm sao? Là tiếp nhận tất cả một cách thản nhiên hay là phải trốn đi? Rất có thể khia nàng đi thì câu chuyện sẽ tiếp diễn theo đúng cốt chuyện? nàng biết là tất cả bọn họ, đều có tình cảm, suy nghĩ riên nhưng mà thế giới này sinh ra như vậy, sẽ có Thiên Tắc, Thiên Tắc này có thể bóp méo quỹ tích, bảo vệ câu chuyện hay không? nàng hi vọng là có.
Thiên Nhan nghĩ đi nghĩ lại, mặt nhăn mày nhó một hồi, không ngờ đã tới Thiên cung rồi! Tiệc bàn đào này được bài trí bên bờ Dao Trì, hoa đào không còn nở đẹp như ở Quần Tiên Yến nữa, nó không rực rỡ mà rơi rụng lả lướt, ht65 như một cơn mưa hồng sắc.
Từ trong chân trời tươi đẹp ấy, đám mây của Bạch Tử Họa và Thiên Nhan bay tới. Hai người song bước bên nhau, nam lạnh lùng anh tuấn, nữ nhu mì, mĩ lệ. Quanh thân là mây lành bảy sắc, hơi thở của thần như phảng phất, làm người ta không dám nhìn thẳng. Hai người song đôi bước tới, tiên đồng há iệng nhìn không thốt nên lời, hai người này thật quá xứng đôi rồi!
Trước khi hai người vào Yến, đã thay đổi trang phục, nhìn vô cùng mĩ lệ. Bạch Tử Họa mang sa y màu trắng lấp lánh kim tuyến bay bay, cung vũ trưởng môn cũng màu trắng, hòa vào với thần khí quẩn quay. Ấn kí trên mi tân đỏ rực mĩ lệ, ánh mắt lạnh lùng như băng Sương, phủ kín thiên địa. Nhìn hắn, người ta như có cảm giác đứng giữa băng thiên tuyết địa. lạnh buốt tới tận cùng.
Nam Cung Thiên Nhan đứng bên cạnh, nàng mang y phục thiên thanh như nền trời ngày nắng. Áo bào phất phơ, cung vũ xanh nhạt cũng bay bay. Từng cánh hoa đào rụng rơi trên mái tóc tím đẹp như mộng như ảo. Thêm vào đó, từ trên người nàng tỏa ra ánh sáng lành tươi đẹp như thần nữ.
Hai người cùng nhau bước tới, thần sắc tỏa ra muôn nơi, đẹp không thể tả. Chư tiên nhìn tới ngẩn ngơ. Bạch Tử Họa thấy chư tiên ngẩn ngơ nhìn Thiên Nhan thì tức giận không thôi, một cỗ ghen tuông nổi lên trong lòng, khí lạnh từ người hắn tỏa ra khắp nơi. Bấy giờ, mới người mới bừng tỉnh, ngai ngùng quay mặt đi. Tiểu tiên canh cửa cũng rất tự giác hô lên:
“Trường Lưu trưởng môn, Bạch Tử Họa tới !!!!”
“Trưởng môn Mao Sơn Hoa Thiên Nhan đến.”
Chư tiên thấy vậy vội bước ra, rôm rả chào:
“Ai da, chúc mừng ngài, Trường Lưu đã có Thần vị chống đỡ, ngàn năm không suy a~”
“Hoa Tiên Tử ngày càng xinh đẹp a. Nghe nói mấy ngày này nàng ở Trường Lưu, này sau này nàng về Mao Sơn ta sẽ tới bái phỏng, nàng không bận lòng chứ?”
“Cũng được a~”
Thiên Nhan cười mà không để ý thùng dấm ngay cạnh đã chua lét cả rồi. Bạch Tử họa thả khí lạnh tràn lan, lạnh lẽo nói:
“Ngươi đại thái tử của Đông cung Long vương?”
“Dạ, Ngài có gì thỉnh chỉ giáo!”
“Hừ, không cần! Ngươi lui ra đi, chắn đường ta vào tiệc!”
Chư tiên thấy vậy cũng nhanh chóng lui lại, nhường đường cho Bạch Tử Họa và Nam Cung Thiên Nhan đi mà không chú ý tới một đôi mắt phượng xinh đẹp chứa đầy mưu mô và ghen tị đang hướng tới nơi này!
Nữ xứng đã xuất hiên rồi a~. Hi hi, đố các nàng thân phận nữ xứng a~
Bình luận truyện