Chương 52
Dương Liên cầm theo áo choàng bước về phía xa, vừa mới đứng vững đã thấy hai thân ảnh vốn còn đang đứng trước mặt hơi lóe lên, sau đó đồng loạt tiêu thất, nhất thời hòn đá trong lòng vừa buông xuống lại nhói lên. Phong Thanh Dương thật sự cực kỳ lợi hại, đây là lần đầu tiên hắn thấy có người có thể giao thủ với Đông Phương Bất Bại ở cảnh giới như vậy, hơn nữa càng là cao thủ quyết chiến thì nguy hiểm càng lớn, cho dù Đông Phương Bất Bại muốn thủ thắng trước Phong Thanh Dương cũng sợ không phải việc dễ dàng.
Thân ảnh của Đông Phương Bất Bại và Phong Thanh Dương phiêu hốt bất định, Dương Liên phải dùng hết khả năng mới gần như có thể nhìn thấy một chút, dường như tú hoa châm trong tay Đông Phương Bất Bại đang không ngừng đánh lên cành cây Phong Thanh Dương đang cầm… Dương Liên càng nhìn càng cảm thấy hoa mắt, mà tình hình lại càng lúc càng khiến tim của hắn đập thình thịch. Đây vẫn là lần đầu tiên hắn thấy một Đông Phương Bất Bại như vậy, vẻ mặt lạnh như băng không còn chút sự lười biếng nào ngày trước, ánh mắt sắc bén, giơ tay nhấc chân đều mang theo khí thế khiến hắn động tâm không ngớt.
Song chưởng của hai người vừa chạm vào đã tách ra, Đông Phương Bất Bại và Phong Thanh Dương đều đồng thời lui lại mấy bước, hai người đối diện nhìn nhau nửa ngày, Phong Thanh Dương ném cành cây trong tay xuống nhẹ nhàng vuốt râu, sau đó cười phá lên. “Hay lắm hay lắm, ngày hôm nay thực sự là thống khoái. Không nghĩ tới mới mấy tháng không gặp, võ công của Đông Phương giáo chủ lại tăng tiến không ít, lão phu bội phục.”
Thần sắc Đông Phương Bất Bại khẽ biến, y cung kính chắp tay cúi chào Phong Thanh Dương, nghiêm túc nói một câu. “Tiền bối cũng vậy.” Từ sau lần y bị Phong Thanh Dương đả thương, mỗi khi luyện võ đều đặc biệt nghiên cứu cách phá giải chiêu thức của người này, suốt mấy tháng mày mò mới phát hiện ra manh mối có thể khắc chế đối phương, lại không ngờ được vừa rồi trong lúc luận võ, Phong Thanh Dương cư nhiên cũng tìm được một bộ kiếm pháp khắc chế lại y, việc này thật sự khiến y cam lòng bội phục.
Dương Liên nhìn thấy vẻ mặt hai người như vậy thì đoán rằng kết quả chính là bất phân thắng bại! Hơn nữa Phong Thanh Dương còn có thể khiến Đông Phương Bất Bại tâm phục khẩu phục.
“Chẳng hay mục đích hôm nay Đông Phương giáo chủ đến đây chỉ là muốn so tài với lão phu?” Bàn tay đặt sau lưng của Phong Thanh Dương khẽ vận nội lực khắc chế chân khí đang tán loạn của mình, chỉ là trên mặt vẫn giữ vững bất động thanh sắc cười nói.
“Thực không dám giấu giếm, hôm nay bổn tọa đến đây thực sự là muốn mượn chỗ của tiền bối dùng một lát.” Đông Phương Bất Bại nhẹ nhàng nói, tầm mắt lại dời về phía Dương Liên đang đứng.
Trên mặt Phong Thanh Dương lộ ra vẻ do dự. “Đông Phương giáo chủ, phái Hoa Sơn và Hắc Mộc Nhai tuy là đạo bất đồng bất tương vi mưu, nhưng cũng không đến mức để giáo chủ tự mình ra tay.”
“Phong lão tiền bối yên tâm, chúng ta vốn cũng không định động thủ với Hoa Sơn, lần này đến đây chỉ là do ân oán cá nhân. Nếu như Phong lão tiền bối đã ẩn cư, mong rằng cũng không nên nhúng tay can thiệp.” Bây giờ Dương Liên cũng bừng tỉnh đại ngộ, ban đầu Lệnh Hồ Xung bị giam ở Tư Quá Nhai cũng có duyên gặp gỡ Phong Thanh Dương, như vậy rõ ràng từ chỗ của lão có đường bí mật đến đó, không trách Đông Phương Bất Bại lại cố ý đến tìm người trước.
Phong Thanh Dương nhìn về phía Dương Liên, trong lòng âm thầm cười khổ, hiện tại cho dù lão muốn đứng ra, sợ rằng cũng không có kết quả gì tốt, bất quá nếu đã là ân oán cá nhân, lại không nguy hại gì cho Hoa Sơn, thì lão cũng không muốn can thiệp làm gì, vì thế liền thở dài gật đầu. “Một lão già như ta còn có thể nói cái gì chứ, xin giáo chủ cứ tự nhiên.” Nói xong liền quay người phất tay, thân ảnh hơi nhoáng lên một chút rồi lập tức biến mất.
Đợi đến khi Phong Thanh Dương đã rời xa, thân hình Đông Phương Bất Bại khẽ động, nặng nề ho khan hai tiếng.
“Đông Phương… ngươi bị thương?” Thấy biểu hiện của Đông Phương Bất Bại như vậy, nhất thời Dương Liên cả kinh trong lòng, vội vàng bước qua đỡ lấy người hỏi han.
Khóe miệng Đông Phương Bất Bại nhếch lên, thần sắc cũng khá tái nhợt, bất quá y lại tỏ ra vui mừng không thôi liếc nhìn về phía Phong Thanh Dương rời đi, giọng nói khá hả hê: “Ta chẳng qua chỉ là khí huyết hỗn loạn một chút, không có gì đáng ngại, nhưng phỏng chừng Phong Thanh Dương cũng không quá dễ chịu.” Nói xong lại nhớ đến bộ dạng cố nén vừa rồi của Phong Thanh Dương mà không nhịn được cười ra tiếng.
Dương Liên giận tới mức cắn răng, nhìn Đông Phương Bất Bại vừa cười vừa ho khan mà không biết nên nói cái gì.
“Liên đệ… khụ, ngươi giận rồi.” Đông Phương Bất Bại ngưng cười, nhìn thấy biểu tình khó chịu của Dương Liên thì kéo kéo tay hắn.
Dương Liên rút tay về, lại phủ áo choàng lên người Đông Phương Bất Bại, tuy rằng hắn rất tức giận, bất quá thấy Đông Phương Bất Bại cao hứng như vậy cũng không thốt được lời trách cứ nào, chỉ đành nắm lấy bàn tay của y, bất đắc dĩ nói: “Ngươi nha…”
Đông Phương Bất Bại mỉm cười, y biết Dương Liên không tức giận thì tâm tình liền trở nên thật tốt.
Đông Phương Bất Bại và Dương Liên lại cùng nhau tìm kiếm một vòng, rốt cuộc cũng nhìn thấy một cái lối đi, đợi ra khỏi đường hầm đã nhìn thấy mình ở bên trong Tư Quá Nhai, mới bước thêm vài bước liền nghe thấy tiếng đánh nhau từ xa vọng tới.
“A… Nhạc Bất Quần, ngươi đúng là một tên tiểu nhân hèn hạ, ta nhất định không buông tha ngươi. Con mắt của ta… Con mắt của ta! ! !”
Chỉ thấy Tả Lãnh Thiền đang dùng tay bịt lấy đôi mắt chảy máu của mình, còn quỳ trên mặt đất thống khổ rên rỉ, mà Nhạc Bất Quần lại chắp tay sau lưng, bàn tay giấu sau y phục, thần sắc áy náy nhìn Tả Lãnh Thiền.
“Tả chưởng môn, Nhạc mỗ thật sự không muốn khiến ngươi bị thương, chỉ là lúc nãy ngươi ra chiêu hung ác không chút lưu tình, Nhạc mỗ bất quá chỉ muốn tự vệ mà thôi. Bất quá ngươi yên tâm, đợi đến khi ra ngoài, ta nhất định sẽ tìm danh y khắp nơi trị liệu cho ngươi.”
Dương Liên và Đông Phương Bất Bại đứng trong một góc khuất kinh ngạc nhìn tình huống trước mặt, theo nguyên tác thì Tả Lãnh Thiền vốn đã bị mù trong võ lâm đại hội, sau đó mới hợp mưu cùng người khác ám toán Nhạc Bất Quần và người của Ngũ Nhạc kiếm phái. Mà hiện tại Tả Lãnh Thiền lại đợi đến khi lên Tư Quá Nhai mới bị Nhạc Bất Quần chọc mù mắt, như vậy khẳng định hắn không thể ám toán Nhạc Bất Quần rồi. Dương Liên lại quét mắt tìm kiếm lần nữa, hoàn toàn không thấy Lệnh Hồ Xung, chứ đừng nói đến Nhậm Doanh Doanh.
Nghi Lâm đã đến từ sớm, Điền Bá Quang vẫn đi theo phía sau nàng như cũ, Nghi Lâm đang dùng ánh mắt đồng tình nhìn Tả Lãnh Thiền, mà Điền Bá Quang lại nghiền ngẫm nhìn Nhạc Bất Quần.
“Quỳ Hoa Bảo Điển…” Điền Bá Quang nhìn Nhạc Bất Quần nửa ngày, đột nhiên ánh mắt sáng lên hô to.
“Bất Giới, ngươi nói cái gì?” Nghi Lâm sửng sốt nhìn Điền Bá Quang, mà chúng chưởng môn lại càng nghi hoặc vạn phần. Mọi người đều biết, Quỳ Hoa Bảo Điển chính là võ công độc môn của Đông Phương Bất Bại, hiện giờ Điền Bá Quang lại hô to lên là có ý gì?
“Nếu như ta không nhìn lầm, chiêu thức vừa rồi Nhạc chưởng môn đã dùng rất tương đồng với giáo chủ ma giáo Đông Phương Bất Bại, mà ngày đó vừa lúc hai vị sư thái Định Nhàn, Định Dật cũng gặp nạn dưới chiêu thức này. Đông Phương Bất Bại thân là giáo chủ một giáo, ta thật sự nghĩ không ra lý do khiến y phải hạ sơn tự mình sát hại hai vị sư thái, mà thời điểm hai vị sư thái ngộ nạn là đang trên đường đến Thiếu Lâm tự cầu tình cho Nhậm tiểu thư, khi đó vừa lúc Nhạc chưởng môn cũng đang ở phụ cận.”
Một phen giải thích này của Điền Bá Quang lập tức khiến cho Nghi Lâm kinh hãi, nàng dùng ánh mắt không dám tin tưởng nhìn về phía Nhạc Bất Quần, mà chúng chưởng môn cũng là vẻ mặt khiếp sợ.
“Quỳ Hoa Bảo Điển… Ha ha ha, ta đã hiểu rồi, Nhạc Bất Quần, hóa ra Tịch Tà kiếm phổ ngươi dùng thủ đoạn đê tiện đoạt từ tay Lâm Bình Chi hóa ra chính là… chính là Quỳ Hoa Bảo Điển, như vậy người sở hữu Quỳ Hoa Bảo Điển lại là…” Tả Lãnh Thiền vừa nói đến đó đột nhiên thần sắc chấn động ngây người đương trường, hắn đột nhiên hiểu ra rất nhiều việc, thần sắc cũng theo những giác ngộ đó mà biến hóa khôn lường, bất quá khi hắn nói đến một câu cuối cùng liền im bặt mà ngã ra đất. Lúc mọi người đổ xô sang nhìn thì mới phát hiện giữa trán của hắn xuất hiện một điểm đỏ, người đã từng nhìn thấy võ công của Nhạc Bất Quần liền biết được hung khí chính là một cây kim thêu.
“Không phải ta làm…” Nhạc Bất Quần nhìn thấy ánh mắt nghi ngờ của mọi người thì biến sắc, cắn răng nói.
“Là bổn tọa.”
Một thanh âm lạnh lùng bất chợt vang lên, toàn trường thất kinh, vừa nhìn sang đã thấy hai bóng người bước ra từ trong góc tối, một người mặc áo choàng da điêu màu tím, một người mặc y phục lông xám tro, thoạt nhìn giống như con nhà phú quý chứ không giống người trong giang hồ, bất quá đến khi nhìn rõ bộ dạng đối phương thì sắc mặt mọi người liền đại biến. Hai người kia nếu không phải giáo chủ ma giáo Đông Phương Bất Bại và Dương Liên Đình thì còn ai nữa.
“Đông Phương Bất Bại.” Có một người kinh ngạc hô lớn khiến toàn trường giật mình tỉnh lại, lập tức đặt tay lên vũ khí của bản thân, tiến vào trạng thái đề phòng.
Ánh mắt của Đông Phương Bất Bại đảo qua một lượt những người trong phòng, cuối cùng dừng lại ở Nhạc Bất Quần.
“Nhạc Bất Quần, nghe nói ngươi luyện được Tịch Tà kiếm phổ của Lâm gia, mà Tịch Tà kiếm phổ lại tương ứng với Quỳ Hoa Bảo Điển của giáo ta, thánh vật của bổn giáo há có thể để tiểu nhân như ngươi học được.”
Đông Phương Bất Bại vừa nói ra lời này cũng gián tiếp chứng minh giả thuyết vừa rồi của Điền Bá Quang, nhất thời mọi người đều mở to mắt nhìn về phía Nhạc Bất Quần, đối với hình tượng quân tử của hắn càng là ầm ầm sụp đổ. Mà lúc này Nhạc Bất Quần đã tỏ ra vẻ ác liệt, đồng thời trong lòng cũng ngạc nhiên không kém, nếu như Tịch Tà kiếm phổ tương ứng với Quỳ Hoa Bảo Điển, như vậy Đông Phương Bất Bại cũng là…
Nhạc Bất Quần nghĩ đến đó liền dùng ánh mắt dò xét nhìn về phía Đông Phương Bất Bại, chỉ thấy da mặt của y cực kỳ mịn màng, mà hầu kết cũng nhỏ bé đến gần như bằng phẳng, hắn lại nhớ đến thanh âm của Đông Phương Bất Bại tựa hồ cũng được cố ý đè thấp giống mình, trong lòng nhất thời tỉnh ngộ. Như vậy Đông Phương Bất Bại cũng không khác gì mình…
“Cái tên hỗn trướng…” Dương Liên nhìn thấy Nhạc Bất Quần dùng ánh mắt dò xét nhìn về phía Đông Phương Bất Bại, sau đó lại lộ ra thần sắc chợt hiểu liền biết lão đã phát hiện được bí mật thân thể của Đông Phương Bất Bại, hắn liền cau mày mắng to một tiếng, trong lòng cực kỳ khó chịu.
“Ta phải giáo huấn y một chút.” Dương Liên quay lại dặn dò Đông Phương Bất Bại một tiếng, sau đó rút kiếm ra tung người nhảy xuống trước mặt Nhạc Bất Quần.
Đông Phương Bất Bại vừa rồi bị ánh mắt quan sát của Nhạc Bất Quần làm cho chán ghét, y vừa muốn động thủ đã nghe Dương Liên mắng to, vừa quay đầu nhìn lại thì nghe đối phương dặn dò một câu rồi lập tức lao xuống. Đông Phương Bất Bại sửng sốt một chút rồi mới hiểu được, khóe miệng không tự chủ được cong lên lộ ra một nụ cười.
“Không được dùng con mắt ghê tởm của ngươi nhìn Đông Phương.” Dương Liên hung hãn quát Nhạc Bất Quần, vừa dứt lời cũng bắt đầu động thủ.
Nhạc Bất Quần đầu tiên là sửng sốt, khi phản ứng lại thì cũng cảm thấy căm tức, nhanh chóng phản kích.
“Ha hả, không nghĩ tới, đường đường giáo chủ ma giáo cư nhiên cũng là một hoạn quan.” Trong lúc đang giao thủ, Nhạc Bất Quần cũng nhìn thấy ánh mắt lạnh lùng của chúng chưởng môn đang có mặt, lão liền biết cho dù hôm nay Đông Phương Bất Bại có giết chết mình tại đây cũng sẽ không có ai ra tay ngăn cản, nhất thời tâm niệm chợt động, tiến đến gần bên tai Dương Liên, nhỏ giọng thì thầm.
“Ngươi… muốn chết.” Câu nói vừa rồi của Nhạc Bất Quần càng khiến Dương Liên cảm thấy giận dữ, hắn nắm chặt thanh kiếm trong tay, vận đầy nội lực đâm đến.
Nhạc Bất Quần vừa tránh né lưỡi kiếm của Dương Liên vừa tìm kiếm cơ hội. Với thực lực hiện tại của Dương Liên, muốn đả thương Nhạc Bất Quần dĩ nhiên khá cố sức. Nhạc Bất Quần dễ dàng dùng kim thêu chặn đứng lưỡi kiếm của Dương Liên, lão lại vận nội lực truyền âm cho hắn: “Nếu như không muốn tất cả mọi người biết Đông Phương Bất Bại là một hoạn quan, thì phải thả ta đi.”
Dương Liên thầm kinh hãi nhìn về phía Nhạc Bất Quần. “Ngươi…”
Bình luận truyện