[Đông Phương Bất Bại Đồng Nhân] – Lãnh Mạc Giáo Chủ Cùng 2B Đại Hiệp

Chương 3: Mỹ nhân tâm kế



Đông Phương giáo chủ một đường chạy về thánh giáo, ngồi trên ngai tọa giáo chủ minh minh khổ nghĩ cái gì đó, dưới điện lại là một mảnh hỗn loạn.

“Nhắc tới Võ Lâm Minh thật sự là khinh người quá đáng, từ ngày giáo chủ đăng nhiệm, chúng ta đều đã lập hạ thệ, quyết không làm chuyện xấu, nhìn thấy lão bà bà bị mù đang đi trên đường, còn có thể giúp đưa lão bà bà về nhà, cũng đã mười năm như thế, vì sao hiện tại chuyện xấu phát sinh lại đổ lên đầu chúng ta.” Đường chủ tức giận bất bình nói.

“Đúng vậy đúng vậy, hai ngày trước ta nhìn thấy có một tiểu muội muội đứng dưới mưa to bán hoa nhưng không ai mua, vẫn là ta mua toàn bộ tặng cho phu nhân nhà ta, bất quá đương nhiên ta cũng có chút thu hoạch là được.” Phó Đường chủ sắc sắc cười.

“Đúng đúng, nếu không chỉ cần giáo chủ nói một câu, giáo chúng bọn ta tuyệt đối đem Chính Nghĩa sơn trang san bằng, nực cười, nếu ta xuất mã tức đoạn hầu a, móc mắt a, đây chính là phong cách của ta thì sao.” Một đại hán miệng nói loạn đông tây nam bắc đứng lên, lại bị một ánh mắt của Thanh tả sử trừng trở về.

Thanh tả sử nhìn mày hướng Đông Phương giáo chủ, cúi đầu nói:“Bất luận giáo chủ muốn như thế nào, bọn thuộc hạ đều nghe theo.”

Hà hữu sử nhìn Thanh tả sử âm thầm oán thầm nói: Thiết, ngươi đồ tiểu muộn tao (trong ngoài bất nhất), không phải là thích giáo chủ sao, nịnh bợ thì ngươi là lợi hại nhất.

Thanh tả sử không minh bạch thấy bị Hà hữu sử xem thường, mạc danh kỳ diệu nhìn trở về, làm cho Hà hữu sử bị một trận đỏ mặt.

Lúc này, Đông Phương giáo chủ rốt cục lên tiếng,“Bản giáo chủ biết các vị vì ta đều đã thay đổi rất nhiều, nhưng ta cũng không thể để giáo chúng chúng ta tiếp tục bị người xâm lược, nếu như Võ Lâm Minh này tiếp tục bức bách chúng ta, chúng ta để cho hắn nhìn thấy cái gì mới là ma giáo chân chính.”

“Giáo chủ anh minh, giáo chủ vạn tuế.” Đông Phương giáo chủ nghe nói như thế, cũng không chút ủng hộ sĩ khí, vẫn như cũ mặt co mày cáu, trong lòng nghĩ: Võ lâm minh chủ được chọn, Lý trưởng lão sẽ chết, hơn nữa hung thủ chỉ thắng vào ma giáo, chuyện thật kỳ quái, hơn nữa…… Tô Dật Dương kia cũng rất là cổ quái, việc này tuyệt đối cùng hắn thoát không được can hệ.

Bao đại hiệp nằm mơ cũng không mơ được, chính mình còn chưa cùng đại mỹ nhân trở thành bằng hữu, ngược lại còn cùng võ lâm minh chủ trước mặt này trở nên thật tốt, nhìn Tô Dật Dương đang giúp mình châm trà, Bao đại hiệp như có chút đăm chiêu, Tô Dật Dương này không biết vì sao lại cho hắn một loại cảm giác nham hiểm, bất quá hôm nay coi như là vì hắn mất đi chí thân, bồi bồi hắn một chút.

“Tô mỗ mấy ngày gần đây không thể uống rượu, chỉ có thể lấy trà thay rượu, hôm nay nghe được lời nói của Bao huynh, khiến ta minh bạch, mất đi người thân khiến ta cũng trầm luân mất. Hôm nay Tô mỗ, cùng Bao huynh nhất kiến như cố, hy vọng có thể cùng Bao huynh kết giao bằng hữu.” Bao đại hiệp nghe được lời Tô Dật Dương nói với mình có lợi rất nhiều cũng không vì đó mà đắc chí, bất quá lời kịch này nghe rất quen thuộc a.

“Tất nhiên, tất nhiên, kết bạn đến võ lâm minh chủ là vinh hạnh của ta, hôm nay uống xong chén trà này, ta sẽ gọi ngươi là Dật Dương, nếu ngươi cảm thấy thỏa đáng, liền gọi ta một tiếng Bao đại ca.”

Tô Dật Dương nâng thủ kính nói “Bao đại ca.” Hai người cười ẩm hạ chén trà này, Bao đại hiệp cũng không phát hiện Tô Dật Dương đang cúi đầu giương tay ẩm trà nhưng trong mắt hiện lên một tia tinh quang.

Bao đại hiệp mặc dù có bị người đuổi theo đánh vài trận, lại đều là hạng người quang minh chính đại, chưa bao giờ bị người ám toán qua, cho nên tất nhiên không biết được tư vị của mê dược, khi nhìn thấy Tô Dật Dương trước mắt dần dần mơ hồ, hắn chỉ nói:“Dật Dương, trà, trà này rất kỳ quái.” Sau đó đầu lập tức ngã xuống, được thân thủ Tô Dật Dương tiếp được.

Tô Dật Dương vẻ mặt chán ghét nhìn nhìn ở Bao đại hiệp ở trong lòng mình, mày nhíu lại, người kia một đôi mắt đầy tiếu ý gắt gao nhắm chặt, lông mi nồng đậm còn không ngừng run run, chu thần đang cười cũng ngưng lại, thì thào chút gì đó, Tô Dật Dương nhìn thấy cảnh lại có chút mê hoặc, tay không tự chủ được vuốt ve hai má phần hồng của người trước mắt.

“Người này ngươi không thể động.” Ngoài cửa sổ vang lên một giọng nữ, Tô Dật Dương cả kinh rút tay về, ánh mắt nhìn Bao đại hiệp càng ác ngoan (ác liệt, ngoan độc).

“Người này ngăn cản đại kế của chúng ta, vì sao không trừ?” Tô Dật Dương nói nhìn thân ảnh trên cửa sổ.

“Ngươi không cần biết ý đồ của chủ nhân, chỉ cần không động vào người này, hết thảy đều tùy ngươi.” Nàng kia phi thân một cái ly khai nơi này.

Tô Dật Dương thầm mắng cái gì đó, sau đó một tay đem Bao đại hiệp trong lòng ném lên giường, súy thân rời đi.

Ngày hôm sau, trời tờ mờ sáng, Bao đại hiệp bị đồng hồ sinh lý tự mình lập ra đánh thức, nhìn thấy Tô Dật Dương gục ở bên bàn, hốc mắt Tô Dật Dương đen thùi, tựa hồ một đêm không ngủ, Bao đại hiệp bị cảm động đến không nói được, thẳng gọi hảo đệ đệ a, hảo đệ đệ của ta.

Bao đại hiệp cũng không dám lên tiếng, rón ra rón rén đem ngoại y của mình khoác lên người Tô Dật Dương, để lại cho đối phương một tờ giấy, rời đi, không thể lại hoang phí thời gian như thế, hắn còn muốn tiếp tục con đường truy thê của hắn nha.

Tô Dật Dương thật sự là đang ngủ, đêm qua hắn ngồi nhìn chằm chằm Bao đại hiệp suốt một đêm, rồi không biết bị ma quỷ ám ảnh như thế nào, lại cảm thấy gương mặt khờ ngốc của Bao đại hiệp có chút khả ái, cứ nghĩ nghĩ như vậy liền ngủ.

Đợi đến khi tỉnh lại, nhìn ngoại y trắng không thể trắng hơn trên người, lại nhìn chữ viết trên bàn: Núi xanh còn đó, nước biếc chảy dài. Câu tục khí như vậy khiến hắn tức giận đến đem kia áo trắng đoàn thành một đoàn, muốn ném xuống lại không biết vì sao cảm thấy đáng tiếc, liền đem y phục kia xếp lại ngay ngắn rồi cất vào tủ, cũng không biết chính mình vì sao phải làm như vậy.

“Ta cười, ta cười.” Bao đại hiệp cực vui vẻ, bởi vì hắn nghe được mỹ nam tử một thân hắc y kia đang ở Giang Nam. Hoàn hảo là hắn có tin tức, bằng không bản thân chẳng lẽ bởi vì để có thể ở trong tang lễ được nhìn thấy y mà phải đi giết người sao? Không, không, không, Bao đại hiệp thuần khiết của chúng ta ở trong giới đại hiệp kiêu ngạo năm năm nhưng chưa từng giết người nha, là một tiểu sồ hiệp.

Giang Nam yên vân phi vũ, mưa phùn tầm tã rơi rơi, ngày xuân thảo trưởng oanh phi (cỏ mọc đầy), sắc hồng khinh nhiễm, trùng yến nỉ non, xuân thấu liêm long. Là nơi mà rất nhiều văn nhân mặc khách thích lưu luyến. Đúng như cái gọi “Giang Nam hảo phong cảnh, hoa rơi thời tiết lại phùng quân”, Bao đại hiệp lòng tràn đầy chờ mong cùng Đông Phương tiểu công tử ở cái nơi xinh đẹp này bất ngờ tương ngộ.

Bao đại hiệp nhìn người chung quanh lui lui tới tới, đột nhiên nghe được một thanh âm nữ tử kêu cứu,“Cứu mạng a, cướp tiền a!!”

Một đại hàn thô lỗ đụng vào Bao đại hiệp của chúng ta, Bao đại hiệp ý thức được đại hán này chính là tiểu thâu trong miệng nàng kia, nhặt lên một viên đá hướng huyệt bách hội phía sau đại hán kia phóng tới, đại hán kia ai nha một tiếng, liền té trên mặt đất, sau đó quay đầu trừng mắt nhìn Bao đại hiệp một cái, bỏ của chạy lấy người.

Nàng kia nhanh chóng chạy tới nhặt bọc hành lý, xác định mọi thứ ở bên trong.

“Cô nương có mất cái gì không?”

Nàng kia ngẩng đầu, trong mắt lệ rơi lã chã, lập tức lao đến ôm hắn, nữ tử này ôn hương nhuyễn ngọc, khiến Bao đại hiệp có chút tâm viên ý mãn, đây là số đào hoa mà người ta hay nói sao? Nhưng Bao đại hiệp rất nhanh trấn định lại, đem cô nương đẩy ra, Bao đại hiệp là người sắp có thê thất, sao có thể bị mê hoặc như vậy.

“Ân công, tiểu nữ tử từ tiểu trấn xa xôi đến đây, phụ thân bệnh mất, mẫu thân cũng uất ức mà chết, vốn định đến Giang Nam nhờ vả thân thích, lại bị người ta đuổi đi, sau đó còn gặp tiểu thâu……” Nói đến chỗ này thì nữ tử nghẹn ngào anh anh khóc.

Bao đại hiệp vốn là nho sinh, có một viên nhân ái chi tâm, sau khi trở thành đại hiệp tâm địa lại càng hiệp nghĩa, nghe được hoàn cảnh cô nương kia như vậy, không thể ngồi nhìn mặc kệ,“Không biết cô nương kế tiếp định đi nơi nào, ở đây Bao mỗ có một ít bạc vụn, ngươi mang theo phòng thân đi.”

Nàng kia nhìn thấy bạc lại cảm động khóc không thành tiếng,“Tiểu nữ tử họ Đỗ danh Thu Nguyệt, năm nay vừa mới tròn hai mươi tám, nếu như ân công không chê, Thu Nguyệt có thể làm nô tỳ theo ân công không?”

“Này……” Bao đại hiệp nhìn ánh mắt chờ mong của Đỗ Thu Nguyệt mà rất khó cự tuyệt, nhưng là hắn lại sợ bị Đông Phương tiểu công tử hiểu lầm, cho nên nhanh chóng cự tuyệt nói:“Bao mỗ phiêu bạc bất định, sợ là sẽ liên lụy cô nương, không bằng Bao mỗ mang theo cô nương đến chỗ người thân thích kia lần nữa.”

“Kia…… được rồi.” Đỗ Thu Nguyệt lấy tay áo lau lệ, Bao đại hiệp không nhìn thấy gương mặt Đỗ Thu Nguyệt ở sau tay áo đang mỉm cười vì thực hiện được quỷ kế.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Bình luận truyện