Đốt Cháy Lãng Mạn

Chương 54



Thêm một chương nữa ngọt như đường ?

~~~~~~

Chương 54

Hứa Nùng và Chu Khởi hai người, một người đẹp trai chói mắt, một người xinh đẹp yêu kiều, lúc này khi đứng chung một chỗ, vô cùng bắt mắt.

Người chờ tàu điện ngầm không nhiều cũng không ít, tuy rằng không phải mỗi người đều nhìn về phía bọn họ bên này đi, nhưng cũng là đại đa số. Có mấy cô bé mặc đồng phục học sinh trung học ở cách đó không xa còn lặng lẽ trộm chụp ảnh bọn họ.

Mà động tác đột nhiên nghiêng người qua hôn kia của Chu Khởi, xác thực làm cho những người vẫn luôn nhìn lén bọn họ bên này kinh ngạc, nhưng mà mấy cô bé kia ngược lại là rất hưng phấn, lấy di động chụp liên tục mấy tấm.

Nam nữ trong ảnh đều không lộ thẳng mặt, hình ảnh chụp được là mặt nghiêng dán vào nhau của hai người, đường dưới cằm của nam sinh phân minh rõ ràng, kéo một đường độ cung hoàn mỹ. Khóe môi hắn hơi hơi nhếch, mang theo nụ cười tùy tiện.

Mặt nghiêng của nữ sinh bị hắn chặn mất hơn phân nửa, lộ ở bên ngoài một phần nhỏ, chỉ có thể nhìn thấy làn da nhẵn mịn, trắng nõn.

Sau khi chụp được ảnh hai người hôn môi trong nháy mắt, mấy học sinh nữ đều rất hưng phấn.

Có một nữ sinh ngay lập tức đã đem ảnh chụp đưa lên Weibo cá nhân của mình, vì đề phòng quấy rầy đến hai đương sự, tạo thành phiền toái không cần thiết, cô ta còn đặc biệt làm mờ nửa khuôn mặt của bọn họ.

@Tiểu Tiểu năm nay muốn trung khảo: Ui, ở trên tàu điện ngầm gặp được một đôi tình nhân vô cùng đẹp mắt, anh trai thoạt nhìn rất yêu chị gái nhỏ nha, thừa dịp chị gái không chú ý liền quay đầu lại hôn một cái. Ta cảm thấy hiện tại xung quanh mình đều là bong bóng màu hồng. 【 chanh 】【 chanh 】【 chanh】

【 hình ảnh 】

Bởi vì là Weibo cá nhân, fan ngoài bạn học cùng lớp và mấy người bạn chơi từ nhỏ ra, không có người khác quan tâm. Cho nên bình thường cô bé cũng sẽ tùy tiện chụp vài thứ thú vị bên người đưa lên Weibo, có loại ý tứ xem Weibo là vòng bạn bè.

Nhưng mà cô ta nghĩ thế nào cũng sẽ không ngờ được, trang Weibo này hôm sau sẽ lên hot search, mà còn là hàng đầu.

Mà hai đương sự càng không biết những việc này, sau khi Hứa Nùng bị Chu Khởi hôn, tàu điện ngầm rất nhanh tiến đến.

Lúc này trên tàu điện ngầm người không nhiều không ít, Hứa Nùng sợ bỏ lỡ chuyến này lát nữa lại gặp phải tình hình giống buổi sáng khi tới đây, vì thế cũng không so đo nhiều việc vừa mới bị hôn trộm, lôi kéo tay Chu Khởi liền nhanh chóng đi lên tàu điện ngầm.

Ga này người xuống tàu điện ngầm rất nhiều, cho nên khi bọn họ đi lên, ngược lại trống ra một vài chỗ.

Hứa Nùng nhìn một chút, sau khi phát hiện xung quanh cũng không cần để chỗ ngồi cho người già với phụ nữ có thai gì đó, liền thận trọng lôi kéo Chu Khởi ngồi xuống.

Sau khi ngồi xuống không bao lâu tàu điện ngầm liền chạy, trước mặt hai người cũng không có ai đứng, cô trái phải nhìn một cái, sau đó nhỏ giọng nói với Chu Khởi: "Anh về sau ở bên ngoài, không được nói linh tinh."

Nói xong, dường như nghĩ đến cái gì, nhiệt độ trên hai gò má có chút nóng lên.

"Cũng không được hôn loạn."

Vừa nãy thật sự là quá xấu hổ mà, cô dù không ngẩng đầu nhìn xung quang, cũng có thể đoán được có bao nhiêu người nhìn về phía bọn họ.

Cũng may mắn tàu điện ngầm tới rất đúng lúc, cô không kịp nghĩ nhiều liền lên xe, lúc này người chờ xe phân bố ở các khoang xe, cô ngược lại cũng không sợ bị người phát hiện cái gì.

Chu Khởi nghe thấy lời Hứa Nùng, nghiêng đầu lười biếng nhìn cô.

"Lời nào là nói linh tinh? Là câu Phật tổ hiển linh? Hay là câu yêu em hơn vừa nãy?

Hứa Nùng vội vàng vươn tay che miệng của hắn lại, dùng ánh mắt không có chút lực uy hiếp "Hung dữ" trừng hắn, như là đang cảnh cáo.

Chu Khởi yêu vô cùng dáng vẻ bị bắt nạt cực kỳ muốn phản kháng này của cô, đuôi lông mày cùng khóe mắt đều hơi hơi nhếch lên, đưa tay nắm chặt cổ tay của cô, đem bàn tay nhỏ bé của cô dịch ra.

"Nhưng là anh quả thật cảm thấy Phật tổ rất linh nghiệm nha, anh cũng quả thật yêu em hơn vừa nãy nha." Nói rồi, nắm lấy bàn tay nhỏ bé của Hứa Nùng, môi hôn lòng bàn tay cô một chút, "Thế nào? Lời nói thật còn không cho nói à? Bá đạo như vậy sao?"

"......" Hứa Nùng chỉ biết, cùng người này nói cái gì cũng sẽ không thể chiếm được lợi, cô nói một câu, hắn có một trăm câu lời phản bác chờ đợi mình.

Chu Khởi còn chưa nói đủ, thấy cô không đáp, lại nói: "Còn nữa, cái gì gọi là hôn loạn? Anh hôn loạn người sao? Anh hôn chính là vợ của mình nha. "

Lời vừa dứt, hắn nghiêng người sáp lại gần, thừa dịp Hứa Nùng không chú ý, lại ở trên gương mặt trắng nõn hôn một cái.

"Bảo bối không dễ dàng gì truy đuổi tới tay, anh đương nhiên muốn hôn liền hôn. "

Hứa Nùng tức giận đến mức lại muốn đá hắn, Chu Khởi tay mắt lanh lẹ nắm chặt cẳng chân cô, tùy ý nhìn lướt qua về phía mấy người xa lạ ở đối diện, sau đó cười phóng túng nói với cô: "Vợ ngoan nha, ở bên ngoài lưu lại cho anh chút mặt mũi, về nhà lại cho em đánh, đến lúc đó muốn đánh chỗ nào thì đánh chỗ đó, tuyệt đối không đánh trả."

"......"

Hứa Nùng cảm nhận được ý tứ của hắn, mặt đỏ bừng bừng thoáng nhìn về phía đối diện, khi phát hiện một đôi bác trai bác gái ở đối diện đang cười tủm tỉm nhìn bọn họ, nhất thời xấu hổ không thôi.

Theo bản năng liền giãy ra khỏi bàn tay của Chu Khởi, lặng lẽ đem chân thả xuống, sau đó một đường an tĩnh ngồi đến nhà ga, bất luận Chu Khởi lại nói cái gì, cũng không lại để ý đến hắn nữa.

Sau khi đi ra khỏi ga tàu điện ngầm, Hứa Nùng không trực tiếp đi về hướng nhà trọ, mà là đi về hướng siêu thị lớn ở phía đối diện.

Chu Khởi cho rằng cô muốn mua đồ ăn, tùy ý nhắc, "Trong tủ lạnh không phải vẫn còn có chút rau và hoa quả sao? Ăn hết lại mua mới?"

Hứa Nùng không muốn nói thật với hắn, ậm ừ cũng không quay đầu lại nhìn hắn, đáp "Em muốn tích trữ nhiều một chút, qua mấy ngày muốn tập luyện tiết mục diễn xuất kỷ niệm ngày thành lập trường, không có thời gian. "

Lời này nhưng cũng không phải giả, trung tuần tháng sau đại học B kỷ niệm ngày thành lập trường, Trì Sa Sa là uỷ viên văn nghệ lớp, cho nên gánh nặng tổ chức an bài tiết mục tự nhiên liền rơi xuống vai cô ấy.

Cô nàng này có thói quen trước tiên có thể hại người của mình, không hỏi một tiếng, đã báo danh cho Lưu Ngải cùng Hứa Nùng.

Hai người đâm lao phải theo lao, sau khi dạy dỗ Trì Sa Sa một trận, cũng chỉ có thể kiên trì tiếp nhận nhiệm vụ.

Cho nên bây giờ nói ra lý do này, ngược lại cũng không hoàn toàn là nói dối.

Chu Khởi nghe xong tự nhiên không phản bác gì nữa, sau khi tiến lên trước hai bước rất tự nhiên dắt tay Hứa Nùng, liền sóng vai với cô cùng đi siêu thị.

Hai người đẩy một cái xe mua sắm lớn, vừa vặn xếp hàng niêm phong túi phía trước bọn họ cũng là một đôi tình nhân, sau khi đã niêm phong túi rồi, cô gái kia liền ôm dính lấy cánh tay bạn trai nũng nịu.

"Chồng à, em muốn anh đẩy em."

Người con trai dường như đã quen với việc cô ta như vậy, hai tay trực tiếp nhấc cô gái kia lên, sau đó đặt lên vị trí chỗ ngồi cho trẻ em ở phía sau xe mua sắm.

Cô gái kia nhìn qua rất nhỏ nhắn xinh xắn, ngồi ở trên xe mua sắm ngược lại không có cảm giác gì không thích hợp, sau khi hài lòng thỏa dạ, còn dẩu môi hôn "Bẹp" một cái lên mặt chàng trai.

"Cám ơn chồng! "

Động tác của hai người rất thuần thục, lưu loát như nước chảy mây trôi, Hứa Nùng ở bên cạnh cũng nhìn đến ngẩn người, một lúc lâu sau, cô không hiểu sao cảm nhận được bên cạnh nhiều thêm một ánh mắt với cảm giác tồn tại rất mãnh liệt.

Quay đầu lại, lập tức liền đụng phải ánh mắt của Chu Khởi.

Hắn không nói cô cũng biết hắn đang suy nghĩ cái gì, Hứa Nùng mặt đỏ bừng bừng trừng mắt, giống như con mèo nhỏ bị trêu chọc dậm chân, "Anh nghĩ cũng không cần nghĩ!"

Trước mặt mọi người gọi chồng ơi gì gì đó, lại còn ôm ấp hôn hít, ngồi xe gì gì đó, bất luận cái nào, cô cũng sẽ không làm!

Hứa Nùng nói xong với hắn câu kia, liền đẩy xe mua sắm đi vào bên trong trước, để lại một mình Chu Khởi ở cửa vào, chờ nhân viên công tác siêu thị niêm phong túi.

Nhân viên phụ trách niêm phong nhìn thấy toàn bộ quá trình vừa rồi của hai người, lúc này không nhịn được cười nói: "Chàng trai, vợ của cậu vẫn rất thẹn thùng a."

Câu "Vợ của cậu" kia thành công lấy lòng Chu Khởi, hắn chẳng mấy khi, cười ôn hoà với một người xa lạ.

"Phải, cô ấy quả thật dễ dàng ngại ngùng"

"Ôi, hiện tại con gái kiểu này không nhiều đâu, cậu nên quý trọng a."

Chu Khởi đón lấy cái túi đã được niêm phong kỹ từ người kia, lười biếng nhếch môi.

Quý trọng chứ, sao lại không quý trọng, không dễ dàng gì mới lừa được tiểu tổ tông này tới tay, hắn điên rồi mới có thể không quý trọng.

......

Hứa Nùng đẩy xe đi khu rau quả trước.

Thật ra đúng như lời Chu Khởi nói, trong tủ lạnh ở nhà cũng không thiếu rau và hoa quả, mua về quá nhiều cũng ăn không hết.

Vì thế Hứa Nùng liền chọn mấy thứ trong nhà không có bỏ vào trong xe đẩy ——

Cà chua, nấm bào ngư, bông cải xanh, còn có hành tây, củ từ, khoai tây... Sau khi chọn xong mấy thứ này, cô lại đi khu đồ sống mua một miếng thịt bò và một cân cá viên thủ công.

Chu Khởi lúc này đã đuổi tới, hắn ném cái túi đã được niêm phong kín vào trong xe đẩy, sau đó tiếp lấy xe đẩy từ trong tay Hứa Nùng.

Hắn nhìn lướt qua đồ trong xe đẩy, hỏi: "Mua nhiều như vậy sao?

Hứa Nùng cũng nhìn một cái, "Nhiều sao?"

Cô không quá để ý, tiếp đến, dường như là nghĩ tới điều gì, mím môi do dự, sau đó ngẩng đầu hỏi hắn.

"Cái kia... Anh có đồ gì không ăn được hoặc bị dị ứng không?"

"Thế nào?" Chu Khởi cười xấu xa dựa vào gần cô hơn một chút, "Bắt đầu quan tâm thói quen ăn uống của người đàn ông của em rồi sao?"

Hứa Nùng trừng mắt nhìn hắn, "Anh nói nhanh chút đi!"

Hắn lười biếng đứng thẳng người, không quá để ý đáp: "Ngoài dị ứng với xoài ra, không có gì khác, trên cơ bản cái gì anh cũng ăn."

Hứa Nùng gật gật đầu, yên lặng nhớ kỹ ở trong lòng.

Sau đó khi ngang qua khu đồ ngọt trong siêu thị, bước chân Hứa Nùng liền không tự chủ chậm lại, cô nhìn mấy cái bánh nhỏ trong tủ bày hàng, lặng lẽ dừng bước.

Chu Khởi thấy cô đứng lại, ánh mắt cũng nhìn lướt qua về phía bên đó, "Còn muốn ăn bánh ngọt sao?"

Hứa Nùng qua quýt gật đầu, sau đó nhìn về phía hắn, "Anh đi chọn một cái."

Chu Khởi không nghi ngờ gì, cô nàng nhà hắn muốn ăn, vậy nhất định phải mua.

Vì thế hắn rất tự nhiên đi qua, lúc người bán hàng hỏi hắn muốn chọn kiểu dáng nào, hắn còn cố tình chọn một cái trắng mịn có giầy pha lê cùng trân châu làm bằng bơ.

Hứa Nùng nhìn hắn cầm về cái bánh ngọt kia, có chút một lời khó nói hết, cuối cùng lại cũng không nói gì, an tĩnh đi tính tiền cùng Chu Khởi.

Sau khi về nhà, đã xấp xỉ hai giờ chiều, Chu Khởi đem đồ mua ở siêu thị từng món từng món đặt vào trong tủ lạnh, sau đó xoay người nhìn Hứa Nùng.

"Trước tiên ngủ một chút? Thức dậy chúng ta lại nấu cơm ăn?"

Bọn họ buổi sáng ăn cũng không ít, cũng không quá đói. Mà Hứa Nùng nhìn qua dáng vẻ giống như là đêm qua ngủ không ngon, dưới mắt có chút màu xanh hiện lên, Chu Khởi đau lòng, muốn cô nhân lúc này nghỉ ngơi một chút.

Trong đầu Hứa Nùng lúc này đều là suy nghĩ lát nữa nên làm cái gì, sau khi nghe thấy lời Chu Khởi nói, vô thức gật gật đầu.

Hai người không tranh cãi mỗi người đều quay về phòng mình, sau khi Hứa Nùng đóng chặt cửa phòng, liền dính sát lên cửa lắng nghe động tĩnh bên ngoài, sau khi xác định Chu Khởi không đi ra nữa, cô lại nhẹ nhàng mở cửa ra.

Cô nhẹ chân nhẹ tay đi vào phòng bếp, lấy điện thoại di động ra, chuyển tới app dạy nấu ăn, sau đó tìm ra mấy món mà tối qua bản thân chọn đến chọn đi, cuối cùng mới chọn được.

Có thịt bò kho, canh bí đao cá viên, củ từ ninh xương sườn, còn có một món rau sống trộn ngon miệng.

Thật ra Hứa Nùng xuống bếp không có vấn đề gì, nhưng là chỉ giới hạn ở những món cơ bản, bình thường lúc chính mình ăn càng là tùy tiện miễn cưỡng, rau xanh xào không cho chút dầu liền có thể phối lên bát cơm cho vào bụng.

Cho nên nói, lúc này nhìn thực đơn trong app, cô vẫn có chút khẩn trương, dù sao cũng là lần đầu tiên làm những món phức tạp thế này, hơn nữa cũng là lần đầu tiên, làm vì một người con trai.

Cô cẩn thận đóng cửa phòng bếp, sau đó lấy ra nguyên liệu nấu ăn từ trong tủ lạnh, tiếp đến liền từng bước một làm theo thực đơn.

......

Chu Khởi ngược lại thật sự ngủ một lát, lúc tỉnh lại đã là hơn hai giờ sau.

Ánh nắng chiều giờ phút này từ ngoài cửa sổ rải rác tiến vào, toàn bộ gian phòng đều tràn ngập ánh sáng màu vàng. Hắn yên lặng giữ cánh tay ở trên đầu trong vài giây, sau đó đột nhiên nghe thấy tiếng gõ cửa.

Chu Khởi chậm chạp mở mắt ra, đuôi lông mày hơi hơi nhấc lên, quét mắt về phía cánh cửa.

Người ngoài cửa lại gõ hai cái, kèm theo, còn có tiếng thăm dò khe khẽ: "Chu Khởi? Anh tỉnh rồi sao?"

Chuyện lạ a, Chu Khởi không nhịn được nghĩ thầm. Tiếp đó nhanh chóng đứng dậy, xỏ chân vào đôi dép lê rồi đi qua mở cửa.

"Bạn học nhỏ, nhớ anh rồi à?" Hắn không có hình tượng dựa vào mép khung cửa, rủ mắt nhìn Hứa Nùng, cười trêu chọc cô.

Hứa Nùng hiếm khi không "Hung dữ" trừng hắn, mà là im lặng hai giây, sau đó nói: „Nếu tỉnh rồi, vậy chúng ta ăn cơm đi?"

Chu Khởi ngược lại không có phản ứng gì lớn, lúc trước hai người ở nhà, chuyện nấu cơm thế này Hứa Nùng thỉnh thoảng cũng sẽ làm, tuy rằng khả năng nấu nướng của cô so với hắn... cũng gần như kẻ tám lạng người nửa cân.

Nhưng cô gái mình thích vì mình mà rửa tay nấu canh, dáng vẻ đó hắn nhìn mà nghiện.

Nhưng mà lần này còn thật không giống lúc trước.

Khi rửa qua tay đi đến nhà ăn, mấy đĩa đồ ăn trên bàn làm Chu Khởi trực tiếp ngẩn người.

Hắn có chút ngạc nhiên, hỏi: "Đều là em làm sao?"

Hứa Nùng cũng không biết nghĩ tới điều gì, hai má vẫn luôn đỏ ửng, đối diện với câu hỏi của Chu Khởi cũng chỉ là tùy tiện gật đầu.

„Mau ăn cơm đi, em có chút đói rồi."

......

Bữa cơm này Chu Khởi ăn nhiều gấp đôi so với bình thường, chỉ riêng cơm liền xới ba bốn lượt, đồ ăn trong khay cuối cùng cũng bị ăn sạch sành sanh.

Hứa Nùng nói không nên lời trong lòng là cảm giác gì, có chút kinh ngạc, cũng có chút ngọt ngào không giải thích được.

Sau bữa cơm Chu khởi chủ động nhận nhiệm vụ rửa bát, Hứa Nùng nhìn bên ngoài sắc trời dần dần tối đi, làm ra vẻ như không quá để ý nói: "Cái kia... Anh rửa bát xong thì đi tắm rửa đi, em vừa nãy giống như nhìn thấy trên WeChat khu vực này buổi tối sẽ mất nước."

Chu Khởi nhận ra cô không bình thường, lông mày nhấc lên liếc về phía cô, tiếp đến vừa rửa sạch bọt trong bát, vừa ý vị sâu xa cười.

"Được, rửa bát xong sẽ đi tắm."

............

Chu Khởi nói được thì làm được, sau khi thu dọn phòng bếp sạch sẽ, liền cầm quần áo đi phòng tắm.

Sau khi nghe thấy cửa phòng tắm "Cạch" một tiếng đóng lại, Hứa Nùng ngay lập tức lấy điện thoại di động ra, tìm được cái nhóm WeChat của cô với Lưu Ngải, Trì Sa Sa.

【 Hứa Nùng ]: Lát nữa tớ thật sự phải trực tiếp cầm bánh ngọt trông chừng bên ngoài phòng tắm sao? Có cố ý quá không?

【 Lưu Ngải 】: Cố ý cái gì a! Đồng chí Tiểu Hứa, nghe lời chị, tuy rằng chị hiện tại không nói chuyện yêu đương, nhưng là chị cũng có kinh nghiệm đấy. Đàn ông thích nhất là những hành động nhỏ bất ngờ, bàn đồ ăn kia của cậu nhiều lắm chính là món điểm tâm trước bữa cơm thôi, lát nữa mới là phần chính.

【 Trì Sa Sa ]: Đúng, đúng! Cậu nghĩ lại xem, hắn mới vừa tắm qua, nước trên đầu còn chưa lau khô đi, mới vừa mở cửa liền nhìn thấy cậu, sau đó trong tay cậu lại bê một cái bánh ngọt, trên bánh ngọt lại đốt ngọn nến... một lát nữa trới sắp tối đi? Cậu nhớ tắt hết đèn, không khí nổi bật lên, chậc, Chu đại soái ca nhất định chịu không nổi."

Hứa Nùng ở bên này nhìn hai người, ngươi một lời ta một lời khuyên nhủ, vẫn cảm thấy có chút không quá đáng tin cậy.

Thật ra cô lúc trước vốn là muốn trực tiếp đem cái bánh ngọt kia đặt lên bàn, lúc ăn cơm liền để Chu Khởi ăn, tiện thể lại lấy ra mấy món quà chính mình đã chuẩn bị tốt, cuối cùng nói với hắn câu "Sinh nhật vui vẻ" là xong rồi.

Nhưng nào ngờ cái ý tưởng này vừa nói ra trên WeChat với hai cô nàng kia, liền bị phản đối dữ dội. Bọn họ nói cách làm này của cô rất không có không khí, tiếp đó lại dạy cô phương pháp tạo kinh ngạc.

Hứa Nùng ban đầu không thật muốn nghe lời bọn họ, nhưng là lúc gọi Chu Khởi ra ăn cơm, cô liền có chút ngượng ngùng ở trước mặt hắn đem bánh ngọt đặt lên bàn.

Tới lui một hồi liền đem sự tình kéo dài tới tình trạng này, đâm lao phải theo lao, cô cũng chỉ có thể làm theo các cô ấy nói.

Trong phòng tắm tiếng nước vang lên lại biến mất, Hứa Nùng nhìn đồng hồ, lại nhìn bên ngoài sắc trời đã tối hẳn, tiếp đó lấy cái bánh ngọt ra từ trong tủ lạnh, ở trên mặt cắm một cây nến.

Lúc đốt nến, trong phòng tắm cũng truyền đến tiếng bước chân loạt xoạt.

Hứa Nùng không kịp nghĩ nhiều nữa, bước nhanh về hướng phòng tắm.

Khoảnh khắc cửa phòng tắm mở ra kia, Chu Khởi và Hứa Nùng cùng lúc ngẩn người.

Chu Khởi bất ngờ chính là thứ mà cô nàng nhà hắn nâng trong tay, mà Hứa Nùng bất ngờ chính là....

Biểu cảm của cô cực mất tự nhiên ngay lập tức xoay người, đưa lưng về phía hắn nói: "Anh tại sao lại không mặc quần áo tử tế hãy đi ra!"

Hắn lúc này chỉ mặc một cái quần dài rộng rãi màu đen, nửa người trên để trần, ngực mang đường cong rắn chắc cùng bọt nước, tùy tiện xông vào trong tầm mắt của Hứa Nùng.

Cô ngoại trừ nhanh chóng xoay người, căn bản không kịp có phản ứng nào khác.

Dáng vẻ của Chu Khởi một chút cũng không để ý, mặt mày lười biếng tiến lên hai bước, người hơi nghiêng, cằm đặt ở trên vai Hứa Nùng, khuôn mặt tuấn tú ghé vào một bên mặt cô.

"Tình huống gì a? Sao ăn cái bánh ngọt còn đốt ngọn nến?

Thật ra lúc này Chu Khởi đã đoán được là chuyện gì xảy ra.

Hắn trước kia không quá yêu thích sinh nhật, trong ấn tượng ngoại trừ trước tiểu học, mỗi năm sinh nhật đều sẽ bị người trong nhà tổ chức làm lớn, thời gian còn lại, hắn đều là tùy tiện trải qua.

Nhưng mà sinh nhật hàng năm mẹ hắn nhưng là sẽ đúng giờ nhắn tin gì đó cho hắn, hôm nay không biết thế nào, tin nhắn đến bây giờ cũng không tới, cho nên liền dẫn đến hắn cũng không nhớ ra hôm nay là sinh nhật của mình.

Chu Khởi nghĩ đến cái này, lại liên tưởng đến một ít hành động của Hứa Nùng lúc trước ở trên bàn cơm, nhất thời trong lòng mềm mại vô cùng.

Lúc hắn nói chuyện, miệng mấp máy, cằm kê trên bả vai của cô cũng chuyển động qua lại hai cái. Hứa Nùng cảm thấy có chút ngứa, một bên mặt còn dán lên mặt của hắn, cô cũng cảm thấy có chút không được tự nhiên.

Cô lúc này mặt nóng kinh khủng, chỉ muốn nhanh chút làm xong chuyện này, nhưng lại chậm chạp, ngại ngùng đem lời muốn nói nói ra khỏi miệng.

Qua vài giây đồng hồ, trong tay cô bê cái bánh ngọt, mắt nhìn ngọn nến ở mặt trên cháy càng ngày càng mạnh, thật sự không kéo dài được nữa, liền rầm rì mở miệng: "... Không phải sinh nhật của anh sao, chuẩn bị cho anh..."

Nói rồi, cô đem cái bánh ngọt giơ về phía bả vai của mình, ngọn nến cháy được một nửa mang theo ánh lửa chiếu sáng đường nét khuôn mặt của Chu Khởi.

"Nhanh thổi nến."

Chu Khởi lười biếng cười, liền duy trì cái tư thế kia, đem ngọn nến thổi tắt.

Căn phòng rơi vào bóng tối, Hứa Nùng cảm nhận được cảm giác đè ép mà người đàn ông ở phía sau mang đến cho mình, cô chịu đựng nhịp tim càng lúc càng nhanh, bước một bước về phía trước, trực tiếp thoát khỏi đầu hắn.

"Dĩa ăn ở trên bàn trà, em đi lấy đến." Cô nói chính là dĩa để ăn bánh ngọt.

Chu Khởi nhìn bóng lưng cô đi về hướng phòng khách, cũng không nói gì, chậm rì rì theo phía sau cô.

Sau khi Hứa Nùng đến phòng khách, trước tiên bật đèn, xung quanh từ tối đen trở nên sáng ngời, sự mập mờ, ái muội trong không khí cũng trong nháy mắt giảm đi không ít.

Cô ổn định tâm trạng, không có khẩn trương như vừa mới rồi nữa. Dẫn đầu ngồi xuống trên thảm trải sàn. Cầm lấy một cái dĩa ăn giơ về phía Chu Khởi.

"Này, ăn đi thôi, hôm nay anh là thọ tinh."

Chu Khởi tùy ý ngồi ở bên cạnh cô, nhận lấy cái dĩa cô đưa tới, sau đó khoét một miếng nhỏ trên cái bánh ngọt.

Chỗ hắn khoét chính là mặt trên có trân châu, giữa hai tầng bánh ngọt kẹp mứt trái cây, tầng bên ngoài kia bọc bơ màu trắng, mặt trên cùng có một viên trân châu hồng đậm.

"Trên mạng nói, đồ tốt phải để cho vợ ăn trước, dưa hấu ngọt nhất chính là miếng đầu tiên, bánh ngọt cũng vậy.

Hắn nói xong, đem miếng bánh ngọt trên dĩa đưa tới bên miệng Hứa Nùng.

"Ngoan, miếng đầu tiên em ăn thay anh."

Hứa Nùng vừa đỏ mặt lại không biết làm sao, nhưng cô cũng biết rất rõ của công lực giày vò người khác của Chu Khởi, cô hiện tại không đáp ứng, hắn chắc chắn sẽ không chịu để yên.

Vì thế cụp mắt, hơi hơi nhích về phía trước, đem khối bánh ngọt kia ngậm vào trong miệng.

Nào ngờ, một giây sau, trước mắt bỗng nhiên tối sầm.

Đôi môi trong nháy mắt bị người ngậm chặt, một lát sau, hô hấp nóng rực cùng môi lưỡi của người đàn ông cùng nhau, từng tấc từng tấc đem cô cắn nuốt.

Bánh ngọt trong miệng bị đảo đến nát nhừ, bơ ở giữa hai người tới tới lui lui, cảm giác ngọt ngấy trên đầu lưỡi vẫn luôn không tan.

Hứa Nùng có chút hô hấp không thông thông, nhưng lại bị hắn hôn đến không còn sức chống cự, thân thể cô bủn rủn bị hắn vây vào trong ngực, giống như con cá mắc cạn, chỉ có thể dựa vào hắn hấp thụ một ít dưỡng khí.

Lúc kết thúc, cô bị dày vò đến mức thở hổn hển. Hơi thở của người đàn ông dường như bao trùm cả người cô, cô lúc này trong lúc hô hấp, chóp mũi cũng tràn ngập hương vị của hắn. Có hơi thở mát lạnh sau khi mới tắm qua, cũng có hương vị ngọt ngấy lưu lại sau khi hai người vừa náo loạn.

Chỉ thấy hắn hơi hơi nghiêng về phía trước, tại lúc cô thở dốc thật sâu, lại mổ nhẹ một cái lên môi cô.

Tiếp đến, hắn cười một tiếng, có chút lười biếng, cũng có chút thỏa mãn sau khi thực hiện được chuyện xấu.

"Bạn trên mạng nói không sai, miếng bánh đầu tiên,

Quả thật rất ngọt."

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Bình luận truyện