Đốt Cháy Lãng Mạn

Chương 59



Giọng Chu Khởi vào giờ phút này, có khả năng mê hoặc lòng người.

Trên người hắn vẫn tản ra mùi thuốc lá chưa tan, không nặng, pha trộn với hơi thở mát lạnh vốn có trên người hắn, lúc này dày đặc phả vào chóp mũi Hứa Nùng, trong lúc cô hít thở, cảm giác cả thế giới đều chỉ còn lại hương vị của hắn.

Khoảng cách của hai người rất gần, giọng Chu Khởi nghe ra cuốn hút hơn so với bình thường, âm cuối hơi cuốn lên, không khó nghe ra trong lời nói của hắn có ý cười khe khẽ.

Hứa Nùng không nói gì, chỉ là theo bản năng muốn lùi về phía sau.

Nhưng là Chu Khởi cũng không cho cô cơ hội này, cánh tay dài giống như cái bàn là, chặt chẽ khóa ở bên hông cô.

Hứa Nùng cảm thấy cơ thể đang không ngừng nóng lên, không chỉ là hai má, từ lòng bàn chân đến đỉnh đầu, cả người cô đều giống như đặt trong lò nướng.

Mặt của người đàn ông di chuyển xuống phía dưới, chóp mũi nhẹ đụng vào phía dưới cằm của cô, chỗ chóp mũi truyền đến hô hấp nóng rực làm cho cô cảm thấy ngứa.

Hứa Nùng có chút không nhịn nổi ngửa cổ lên.

Chẳng qua động tác này, ngược lại là dễ dàng hơn cho Chu Khởi tiến công, đôi môi của hắn vẫn luôn lưu luyến ở trên cần cổ trắng nõn thon dài, một lần lại một lần, nụ hôn mỏng như cánh ve không ngừng hạ xuống.

Hô hấp của hắn dần dần có chút nặng nề, nhiệt độ trên môi cũng càng trở nên nóng rực.

Từng chút từng chút một, nụ hôn của hắn chuyển từ cổ qua sau tai Hứa Nùng, ở nơi đó lại hạ xuống một nụ hôn ẩm ướt, tiếp đến, hắn lại ở bên tai cô nhẹ giọng hỏi câu: "Ừm? Hôm nay có thể xin đổi không?"

Hứa Nùng không biết nên đáp lại như thế nào, cô luôn cảm thấy quá nhanh, nhưng là lại giống như tốc độ bình thường. Dù sao hai người trước đó đã nhận giấy chứng nhận kết hôn, hiện tại bọn họ là vợ chồng hợp pháp...

Cái đầu nhỏ của cô nghĩ trái nghĩ phải, lúc này rất hỗn loạn, cho nên chậm chạp không đáp lại.

Chu Khởi có chút không kịp đợi, bàn tay nóng bỏng thuận theo khe hở của vạt áo luồn vào bên trong thăm dò, làn da tinh tế, trơn nhẵn bên eo bị hắn vuốt ve qua lại, ánh mắt hắn càng thâm trầm nóng bỏng.

Nụ hôn của người đàn ông vẫn luôn không ngừng, Hứa Nùng có thể cảm giác được dái tai của mình bị hắn nhẹ nhàng ngậm lấy, qua lại hôn mút khẽ cắn.

Đôi môi mỏng của hắn mang theo dục vọng đốt người, bàn tay lớn thăm dò bên hông cô cũng có chút đáng sợ, Hứa Nùng không ngừng được run rẩy, cơ thể càng ngày càng mềm nhũn.

"Chu Khởi..."

Hứa Nùng vô thức mở miệng, thanh âm như là hóa thành nước, có chút uất ức, có chút sợ hãi, cũng mang theo chút mềm mại dụ người.

Chu Khởi chịu không nổi, chặn eo cô, hung hăng hôn lên đôi môi đỏ mọng của cô.

Hô hấp giống như sóng nhiệt bỏng người truyền tới từ Chu Khởi bên kia, Hứa Nùng cảm nhận được rõ ràng, hơi thở của hai người thật sâu quấn quýt cùng một chỗ.

Hơi thở mang tính xâm lược của hắn giờ phút này quá mức mãnh liệt, hoàn toàn khác hẳn với sự phóng túng, không để ý đến bất kỳ cái gì lúc bình thường, mang theo khí thế mạnh mẽ làm cho không người nào có thể kháng cự.

Cô có chút sợ hãi, nhưng tránh không ra trốn không thoát, có thể làm, có lẽ cũng chỉ có mềm nhũn dựa vào trong ngực hắn, run rẩy nhè nhẹ tiếp nhận nhiệt tình của hắn.

Nhưng mà, sau đó Chu Khởi đã nhận ra chút sợ hãi từ Hứa Nùng, một lát sau, hắn thả người ra.

"Thôi, mới ngày đầu tiên giữ chứng nhận lên chức, không thể dọa vợ anh sợ."

Lúc nói chuyện, hắn thở dốc thật sâu, đầu đặt ở trên vai Hứa Nùng, giống như là cố gắng hết sức hồi phục, cũng dường như là cố gắng hết sức kiềm chế.

Hứa Nùng từ trong trạng thái hoảng hốt thiếu dưỡng khí từ từ tỉnh lại, cô có thể cảm nhận được sự khó chịu lúc này của hắn, cũng biết hắn là vì mình mới chịu đựng.

Cô có chút không đành lòng, sau khi thật nhẹ thở dốc hai cái, mở miệng thăm dò hỏi: "Anh vẫn tốt chứ? Muốn đổi phương pháp giải quyết hay không?"

Chu Khởi vừa nghe, bật cười, ngẩng đầu thân mật hôn hôn khuôn mặt cô, "Em giúp anh?"

"... Em là nói, tắm nước lạnh gì gì đó."

Thật ra loại chuyện này đổi lại là trước kia, Hứa Nùng chắc chắn không biết.

Nhưng gần đây qua lại gần gũi với Lưu Ngải Trì Sa Sa hai cô nàng kia, bọn họ lén lút cũng nói một ít đề tài có màu sắc, cô cho dù không có hứng thú cũng sẽ hoặc nhiều hoặc ít nghe được.

Người đàn ông này đang muốn... lại dưới tình huống không thể, tắm nước lạnh là biện pháp trực tiếp nhất.

Nào ngờ đề nghị này Chu Khởi hoàn toàn không muốn nghe, như trước dựa vào cô, rầm rì nói: "Không đi, anh có thể nhịn xuống."

Lúc hắn nói chuyện, Hứa Nùng có thể cảm nhận rõ ràng sự ẩn nhẫn cùng căng thẳng quanh người hắn, cùng với trong giọng nói, mang theo sự kiềm chế.

Cô mím môi im lặng, cuối cùng quay đầu nhìn xuống đầu hắn vẫn đang dựa vào mình, sau đó kích động cùng thăm dò hỏi: "Vậy... Nếu em giúp đỡ, thì giúp như thế nào?"

...

Sau khi xong việc, Hứa Nùng dường như là mệt mỏi dựa vào trong ngực Chu Khởi, không muốn động đậy một chút nào.

Lúc này lòng bàn tay cũng chết lặng, tóc vốn còn chưa khô, lúc này có chút lộn xộn có mấy sợi tản ra trên trán cô, hai gò má ửng hồng dụ dỗ người phạm tội, môi khẽ nhếch, cái miệng nhỏ, dồn dập thở gấp.

Thật ra cô cũng không làm gì, vẫn luôn là hắn dẫn dắt động tác, nhưng chỉ là, không hiểu sao... Cảm thấy rất mệt rất nóng, còn có chút xấu hổ.

Cô nằm sấp trong ngực hắn, cũng không dám nâng mắt, nhỏ giọng rầu rĩ nói với hắn một câu: "Anh hư quá đi."

Chuyện hôm nay đơn giản đã đổi mới tất cả nhận thức từ trước đến nay của cô, nhất là, trong quá trình đó, hắn ở bên tai cô hổn hển thô ráp nói ra hai câu nói kia...

Hứa Nùng không thể nghĩ tiếp nữa.

Chu Khởi lúc này ngược lại giống như một con cáo được thoả mãn, lông mày và khóe mắt đều hơi hơi nhếch lên, vẻ mặt thoải mái, hài lòng.

"Vợ à, việc này cũng không thể trách anh, là em chủ động hỏi anh có thể giúp hay không, anh nào dám từ chối ý tốt của em chứ."

"..."

Hứa Nùng không muốn tranh cãi với hắn, giãy dụa muốn đứng dậy rời đi.

Chu Khởi cũng không ngăn cản, buông tay để cô đi, chẳng qua cô chân trước vừa bước, hắn cũng chậm rì rì sải chân theo ở phía sau.

Sau đó Hứa Nùng đi vào phòng ngủ của mình, sau khi thấy hắn cũng theo vào, nghi hoặc hỏi câu: " Sao anh theo em đi vào?"

"Em nói xem?" Hắn đi đến bên cạnh cô, rủ mí mắt nhìn cô, "Vừa rồi không làm tới bước cuối cùng, là anh muốn cho em thời gian thích ứng, nhưng là không đại biểu muốn để em thích ứng cả đời."

Hứa Nùng ngây người, còn chưa kịp phản ứng, thì thấy hắn đột nhiên xoay người đi ra khỏi phòng, cũng không lâu lắm lại quay trở lại, trong tay còn nhiều thêm một cái gối đầu.

"Ngày đầu tiên kết hôn, liền bắt đầu từ ngủ cùng một phòng đi."

Hứa Nùng có chút không biết làm sao, nhưng cảm giác lại giống như không có lý do phản đối. Sau đó, khi Chu Khởi đi tắm, cô một mình nằm ở trên giường lật người hai cái, khi nhìn sang bên cạnh có nhiều thêm cái gối đầu kia, không hiểu sao tràn ra một loại cảm giác vô cùng phức tạp.

Giống như thấp thỏm, cũng giống như là an tâm, tới tới lui lui, vẫn luôn quanh quẩn trong lồng ngực của cô không tan đi.

Sau đó Chu Khởi đi ra từ phòng tắm, cô theo bản năng liền lựa chọn nhắm mắt giả vờ ngủ.

Chu Khởi nhìn thấy không sót tí gì động tác nhỏ của cô, cũng không vạch trần, sau khi lau mái tóc nửa khô không còn ẩm ướt, xoay người lên giường, tiếp đến một tay kéo người vào trong ngực mình.

"Giả vờ ngủ trốn anh sao?"

Lông mi Hứa Nùng run run, không để ý đến hắn.

"Được, vợ mình khi ngủ vốn ngoan như thế này a? Vậy có phải mình hôn thêm mấy cái sẽ không tỉnh hay không?"

Nói rồi, môi mỏng mang theo hơi thở ấm áp liền áp lên môi Hứa Nùng, từng chút từng chút, sau cùng người ở trong ngực hắn nhịn không được, rốt cục mở mắt ra.

"Anh đang làm cái gì đó!"

Cô bình thường rất ít dùng loại giọng điệu này nói chuyện cùng người khác, nhưng cũng không biết sao, khi bản thân bị người đàn ông này giam vào trong ngực, liền vô thức làm một vài việc không giống với bình thường.

Nhưng Chu Khởi lại yêu vô cùng vẻ thỉnh thoảng nũng nịu này của cô, lại hung hăng hôn lên đôi môi cô một cái, sau đó nói: "Thời gian còn sớm, trước tiên đừng vội ngủ, cùng chồng nói chuyện, hôm nay đến cùng xảy ra chuyện gì? Ai bắt nạt em?"

Tiếng tự xưng chồng này của hắn ngược lại là tự nhiên, nhưng Hứa Nùng nghe xong vẫn có chút không thích ứng. Chẳng qua, sau đó lực chú ý của cô toàn bộ đặt ở lời nói phía sau của hắn...

Không biết nên mở miệng thế nào, cũng không biết có nên mở miệng hay không, Hứa Nùng làm tổ trong ngực Chu Khởi một lúc lâu, cũng không lên tiếng.

Chu Khởi cũng không gấp, ôm cô đồng thời, một bàn tay như có một như không ở sau lưng lướt nhẹ qua mái tóc dài của cô, dường như đang cho cô cảm giác an toàn.

"Vợ à, chúng ta đã kết hôn rồi, bất kể trước kia như thế nào, về sau chúng ta hẳn chính là người gần gũi nhất của nhau. Anh hy vọng em có thể tin tưởng anh, dù là chuyện gì em đều có thể nói với anh, anh muốn bảo vệ em, cho em chỗ dựa."

Lời của Chu Khởi không mang tới cho Hứa Nùng quá nhiều rung động, cũng có thể là người đàn ông này đã nói qua rất nhiều đi, lúc này nghe thấy, cô chỉ cảm thấy đáy lòng giống như có một dòng nước ấm áp chảy xuôi, không có cảm giác gì đặc biệt, nhưng lại có thể khiến người ta an tâm.

Một lát sau, cô chủ động vươn hai tay ra, ôm ngược lại Chu Khởi, sau đó đỉnh đầu dán lên cằm hắn, nhẹ giọng mở miệng: "Hôm nay em với mẹ, hoàn toàn đoạn tuyệt rồi..."

...

Thật ra lúc vừa tới Bùi gia, Hứa Nùng cũng ôm tâm tư muốn sống tốt cùng người Bùi gia.

Cô khi đó tuổi tác còn nhỏ, cha lại vừa mới xảy ra chuyện, mẹ vẫn luôn nhắc nhở mang theo cô không dễ dàng thế nào. Cho nên cô ngoại trừ trong lòng khó chịu, thỉnh thoảng mấy lần cãi nhau với mẹ, cái gì khác cũng không dám, cũng không nỡ làm.

Càng không cần nói khi đó Bùi Ngọc còn vô cùng chủ động bày tỏ ý tốt, ở trước mặt cô thật sự giống như người anh cả thân thiện vô hại, chỉ cần lúc hắn không đóng phim ở nhà nghỉ ngơi, gần như đều sẽ nói chuyện phiếm với cô, nói chút chuyện học hành, cũng sẽ chủ động sớm giúp cô bổ túc bài vở.

Khi đó Hứa Nùng đã có ý thức nam nữ khác biệt, cho nên cố hết sức không để cho không khí trở nên lúng túng mập mờ, khi ở trong phòng học bổ túc, trên cơ bản đều sẽ để cửa mở.

Lúc mới đầu, Bùi Ngọc quả thật cũng không làm cái gì, rất thân thiết giúp cô giảng bài tập, còn sẽ thường xuyên kêu dì bảo mẫu đưa tới một ly sữa, dặn dò cô uống hết.

Cô dần dần có chút không đề phòng, nhưng cũng dần dần cảm thấy không thích hợp.

Lúc cô học bổ túc thường xuyên mệt rã rời, có nhiều lần cô đều không hiểu sao ngủ gục, lúc tỉnh lại hầu như đều đã bị người ôm lên trên giường. Mà Bùi Ngọc thì nhiều lần đều cười nhạt nói cô là con mèo lười, mới học được hai trang liền muốn đi ngủ.

Một lần hai lần ngược lại vẫn tốt, nhưng là sau lại nhiều lần đều như vậy, Hứa Nùng không thể không nghĩ nhiều. Hơn nữa sau đó cô còn kỳ quái phát hiện, bản thân có mấy lần sau khi tỉnh ngủ, trên cổ tay sẽ nhiều thêm một vết đỏ nhàn nhạt.

Thật giống như bị vật gì đó quấn quanh buộc chặt lại.

Lòng nghi ngờ của cô càng ngày càng nặng, cũng bắt đầu hoài nghi rất nhiều chuyện, cuối cùng trái nghĩ phải nghĩ, luôn cảm thấy là cốc sữa kia có vấn đề.

Cho nên vào một lần nào đó, sau khi Bùi Ngọc lại gọi dì bảo mẫu đưa sữa lên, cô thừa dịp lúc hắn đi ra ngoài nhận điện thoại, lén lút đem sữa đổ đi, tiếp đó giả thành tự mình uống hết, sau đó lại giống như lúc trước thời điểm mệt mỏi rã rời, bắt đầu giả vờ ngủ.

Cô có thể cảm nhận được sau khi mình "Ngủ", động tác cẩn thận của Bùi Ngọc ôm cô đưa đến trên giường.

Hắn không có lập tức đứng dậy, mà là lấy đầu ngón tay khẽ chạm vào khuôn mặt của Hứa Nùng, từ cái trán cho đến môi...

Đầu ngón tay của hắn rất lạnh, giống như cảm giác tồn tại lại vô cùng mãnh liệt. Hứa Nùng lúc ấy nhắm mắt cố nén, mới có thể chịu đựng được kích động muốn rùng mình.

Sau một hồi khá lâu, hắn không biết từ nơi nào lấy ra một miếng vải mềm, sau đó ở trên cổ tay cô quấn hai vòng, tiếp đó liền gắt gao đem hai tay cô trói lại với nhau.

Sau khi làm xong hết những việc này, Bùi Ngọc cúi người nhẹ tiến đến trước chóp mũi cô, giống như là cảm nhận hô hấp của cô, sau đó tươi cười mở miệng.

"Nùng Nùng, chờ sau khi em tốt nghiệp đại học, liền luôn ở nhà với anh có được không? Giống như thế này, mỗi ngày bị trói ở trên giường, không cần gặp người khác, cũng không cho gặp người khác.

Về sau trong thế giới của em, cũng chỉ có anh. Em chỉ có thể nhìn anh, thích anh, yêu anh... Thế nào? Em không nói lời nào anh liền xem như em đồng ý rồi đó."

Một khắc kia, Hứa Nùng sợ tới mức muốn hét lên, cô cảm thấy trái tim của mình sắp nhảy ra khỏi lồng ngực, cô nhịn không được muốn rùng mình, muốn chạy trốn.

May mà sau đó Bùi Ngọc không đứng ở trước mặt cô nữa, mà là đứng dậy lại đi làm gì đó. Lúc tiếng loạt xoạt truyền tới, Hứa Nùng cẩn thận suy nghĩ một chút, cảm giác giống như là ngòi bút ở trên trang giấy tới tới lui lui, như là tiếng vẽ phác thảo.

Ngày đó đến lúc kết thúc, Hứa Nùng giống như thường ngày "Tỉnh lại", Bùi Ngọc cũng giống lúc bình thường, tươi cười nói cô lười biếng.

Nhưng mà khuôn mặt của Bùi Ngọc khi đó, thật giống như phủ một tầng bóng mờ khiến người ta khiếp sợ, Hứa Nùng chỉ cảm thấy chán ghét ghê tởm.

Đêm đó sau khi Bùi Ngọc suốt đêm trên máy bay tới nơi khác quay phim, Hứa Nùng âm thầm tìm mấy chỗ, sau cùng ở trong thư phòng của Bùi Ngọc, tìm được vật mà chính mình suy đoán——

Một tập tranh màu.

Trên mỗi trang giấy vẽ đều là Hứa Nùng, hơn nữa tư thế cũng đều không khắc nhau bao nhiêu, thân thể cuộn tròn, hai tay bị trói. Mà trên cổ tay của cô cà-vạt ngược lại là luôn thay đổi, màu sắc cũng không giống nhau, thậm chí có hai trang, trên cổ tay cô quấn không phải là cà- vạt, mà là một bộ còng tay.

Còng tay màu bạc ở trên trang giấy vẽ khóa cổ tay của cô, dường như còn phát ra ánh sáng lạnh như băng, làm người ta sợ hãi. Hứa Nùng không dám lại tỉ mỉ nghĩ lại, cô vội vội vàng vàng đem những bức họa đó đặt về chỗ cũ, tiếp đó liền chạy trở về phòng mình.

Cô lúc ấy dựa lưng vào cửa phòng, thở dốc một lúc lâu, tâm tình cũng không bình tĩnh lại.

Từ lúc đó, chỉ cần Bùi Ngọc về nhà, Hứa Nùng đều sẽ tìm cơ hội trốn ra ngoài. Một lần hai lần vẫn tốt, số lần nhiều lên, Bùi Ngọc cũng nhận ra không thích hợp.

Hắn lén lút gọi điện thoại cho cô một lần, hỏi cô có phải hắn đã làm chuyện gì khiến cô phiền chán hay không?

Hứa Nùng lúc ấy không có phản ứng gì lớn, chỉ nói cảm thấy mình đã lớn, luôn dính lấy hắn cũng không tốt.

Bùi Ngọc nghe xong, thật lâu không nói chuyện, khi lại mở miệng, trong lời nói mang theo ý cười sâu xa.

"Đúng vậy, Nùng Nùng trưởng thành rồi, lại có vài năm là có thể lập gia đình rồi."

Câu nói này nghe được làm Hứa Nùng vừa ghê tởm lại sợ hãi, cô thậm chí còn tại lúc ấy, nhịn không được nói vài câu với bà Tạ.

Cô không dám nói nhiều, một là sợ bà Tạ lo lắng, hai cũng là sợ bà không tin.

Mà bà Tạ sau khi nghe xong lời của cô, cũng không có phản ứng dư thừa gì, chỉ sờ sờ tóc cô, nói: "Nùng Nùng à, bảo bối của mẹ, chúng ta có thể lưu lại Bùi gia không dễ dàng, con không cần lại nghĩ nhiều về những chuyện khác. Về sau con cứ ngoan ngoãn nghe lời, học hành cho tốt, không cần cho mẹ thêm phiền phức được không?"

Có lẽ cũng là từ khi đó, Hứa Nùng bắt đầu có chút lạnh tâm đối với bà Tạ đi.

Nhưng trong lòng cô vẫn là ôm một tia mong đợi, dù sao đó là người đã sinh ra cô, nuôi dưỡng cô, dù thay đổi thế nào, Hứa Nùng cũng vẫn cảm thấy bà ấy là mẹ mình, cũng là người thân duy nhất trên thế giới này lưu lại bên cạnh mình.

Cô vẫn luôn nhẫn nại, không muốn phá vỡ cái gì, chỉ là bởi vì không muốn mất đi.

Cô cũng biết bà Tạ vì an ổn lưu lại Bùi gia, vẫn luôn trả giá ít nhiều.

Vì thế cô đem tất cả hoảng hốt cùng sợ hãi đều nuốt vào trong bụng, cô vì muốn nắm bắt chút tình thân còn sót lại này, cuối cùng cái gì cũng không nói.

Có lẽ khi đó Hứa Nùng cũng quá đề cao bản thân đi, cô cũng sợ sau khi nói ra, bà Tạ sẽ khó xử, sẽ bởi vì cô mà khổ sở.

Nhưng mà cô tuyệt đối không nghĩ tới, sự kiên nhẫn của mình kết quả là trở thành chuyện cười.

Hóa ra mọi thứ mà cô tự mình trải qua, bà Tạ biết hết, hơn nữa hoàn toàn không cảm thấy tình huống có gì nghiêm trọng.

Thậm chí chưa bao giờ từng bởi vì chuyện Hứa Nùng trải qua, mà đau lòng, hoặc là muốn vì cô mà phản kháng.

...

Hứa Nùng không muốn lại nghĩ tiếp, cô dựa vào trong ngực Chu Khởi, sau khi đem mọi chuyện toàn bộ nói xong, liền không lên tiếng nữa.

Chẳng qua, nỗi buồn vẫn là có chút không khống chế được, áo phông trên ngực Chu Khởi, bị cô khóc ướt một mảng lớn.

Sau khi Chu Khởi nghe xong mọi chuyện, cũng không nói thêm gì. Chỉ là ôm cô càng chặt hơn, để mặc cô khóc trút hết ra nỗi lòng.

Sau đó tiếng khóc dần dần ngừng lại, sau khi hô hấp của người trong ngực cũng từ từ ôn định, Chu Khởi mới chậm rãi buông tay ra.

Hứa Nùng lúc này khóc mệt đã ngủ, khuôn mặt nhỏ nhắn giấu trong ngực Chu Khởi, nước mắt ràn rụa trên mặt, thoạt nhìn cực kỳ đáng thương.

Hắn nhẹ cử động, hơi hơi cúi đầu, ở trên mí mắt của cô hạ xuống một nụ hôn.

Tiếp đó cẩn thận đứng dậy, sau khi đắp chăn cho Hứa Nùng, mở cửa đi ra ngoài.

Chu Khởi phải thừa nhận, hắn hiện tại có kích động muốn giết người, hắn đặc biệt muốn đem gã biến thái họ Bùi kia kéo tới chém mấy đao, còn có người mẹ kia của Hứa Nùng.

Ngực hắn giống như bị chèn một tảng đá lớn, quanh người cũng tất cả đều là lạnh lẽo cùng ngoan độc.

Một lát sau, hắn nhịn không được nghiêng đầu đốt thuốc, sau đó cầm điện thoại lên, bấm một dãy số.

"Chu thiếu." Người ở bên kia nhận điện thoại rất nhanh, giọng điệu cũng rất cung kính.

"Điều tra một chút tiểu minh tinh Bùi Ngọc." Chu Khởi hút thuốc, ánh mắt thật sâu nhìn ra ngoài cửa sổ, "Người của Bùi gia kia."

"Được." Người ở bên kia nhận lệnh, lại tỉ mỉ kỹ càng hỏi, "Là tra tư liệu tỉ mỉ của hắn, hay là..."

"Toàn bộ, nhất là điều tra chút, hắn lén lút làm chuyện gì không thể để lộ, càng tàn nhẫn càng tốt."

Chu Khởi không cảm thấy loại biến thái giống như Bùi Ngọc kia, hai tay có thể không dính cái gì, vẫn luôn sạch sẽ. Lý do vì sao nhiều năm như vậy không có tai tiếng gì, đoán chừng cũng là có cây đại thụ Bùi gia kia chống đỡ.

Người ở bên kia sửng sốt, "Chu thiếu, ý của ngài là... Muốn đối phó đối phương sao?"

Màu sắc trong con ngươi của Chu Khởi lúc này rất nhạt, nhưng ánh sáng nơi đáy mắt lại ngấm sự lạnh lẽo khiến người sợ hãi.

"Đúng, tôi muốn làm cho hắn thân bại danh liệt."

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Bình luận truyện