Đột Nhiên Kết Hôn Cùng Tổng Giám

Chương 1: Kết hôn khó hiểu



“Vương Tổng, ngài đã về rồi.”

Trong phòng làm việc, các đồng nghiệp thi nhau chào hỏi sếp, Trần Hoài vội vàng ngẩng đầu lên, ánh mắt nóng bỏng nhìn về phía trung tâm được mọi người chào đón.

Vương Tri Tranh âu phục thẳng tắp, một thân khí chất tinh anh biểu lộ hết ra ngoài, nhìn thẳng về phía các đồng nghiệp gật đầu đáp lễ, vừa vặn bắt gặp ánh mắt của Trần Hoài, nên Trần Hoài thuận thế nháy mắt một cái.

Biểu tình Vương Tri Tranh đối với anh lại giống hệt như với những người khác!

Trần Hoài sửng sốt một chút, không đúng!

Không đúng a!

Chẳng lẽ ánh mắt mình không đủ rõ ràng?

Vì vậy anh nhanh chóng nháy mắt thêm mấy cái nữa, nỗ lực bày ra ánh mắt “Anh hiểu mà” với Vương tổng.

Vương tổng cười cười, không nói một lời đi thẳng về phòng làm việc của mình.

Phong thái vẫn như ngày thường không hề có sự khác biệt nào.

Vấn đề là: rõ ràng đã có khác biệt a!

Hơn nữa còn là một sự khác biệt không hề nhỏ!

Trần Hoài đập bàn.

Trần Hoài là nhân viên hỗ trợ nghiệp vụ của tập đoàn Thái Thương, nhân viên phòng này chủ yếu hỗ trợ các vấn đề về nhân sự, tài vụ và pháp lý… tham gia giúp đỡ cho từng hạng mục công tác của các phòng. Anh mới hỗ trợ một dự án bên phòng Vương Tri Tranh trở về.

Tuần trước, hạng mục công việc do Vương Tri Tranh phụ trách đã tiến vào giai đoạn kết thúc, nên hắn mang theo tổ chuyên quản lý các hạng mục nghiệp vụ quốc tế sang Mỹ công tác, Trần Hoài là nhân viên tham gia hỗ trợ hạng mục này cũng được đi theo.

Dự án hoàn thành thuận lợi, kết thúc sớm hơn một ngày so với lịch trình, vì vậy cả đoàn bay tới Las Vegas tổ chức ăn mừng.

Las Vegas mà, tự nhiên ai nấy đều sẽ ăn chơi hưởng lạc một phen.

Trần Hoài cùng một đám đồng nghiệp cũng không ngoại lệ mà thả phanh uống tới bến, trong lúc say rượu, Vương Tri Tranh đột nhiên đưa anh tới giáo đường…

Kết Hôn.

Lúc đó, Trần Hoài đang say rượu, cả người như đang bay trên mây, trực giác cho rằng có phải Vương Tri Tranh đã kết hôn lầm người rồi không?

Mình là nam mà!

Không đúng, anh và Vương Tri Tranh căn bản không thân thiết gì. Mặc dù cùng làm việc chung một hạng mục nhưng Trần Hoài chỉ là thành viên lâm thời, anh và Vương Tri Tranh căn bản chưa từng tiếp xúc riêng với nhau.

Vương Tri Tranh là một nam nhân phi thường ưu tú, tướng mạo tuấn dật, vóc người cao ngất, sự nghiệp thành công, là kim cương độc thân nam nhân nổi tiếng trong nghề, trong công ty có biết bao nữ nhân viên vẫn luôn ngầm gào thét muốn hạ gục hắn.

Nhưng xu hướng tình dục của Trần Hoài ở công ty vẫn luôn là bí mật, anh cũng không hề có ý định yêu đương trong công ty, bởi vậy tuy rằng Vương Tri Tranh rất đẹp trai lại ưu tú nhưng từ trước tới nay anh không hề để ý tới.

Anh vẫn luôn cho rằng Vương Tri Tranh là thẳng nam.

Không ngờ thẳng nam Vương tổng vừa ra tay lại chơi lớn tới vậy, trực tiếp dọa Trần Hoài ngã ngửa.

Nhưng Vương Tri Tranh hiển nhiên tỉnh táo hơn Trần Hoài rất nhiều, hoàn toàn không có bất kỳ hiểu lầm hay do dự gì đối với chuyện mình đã làm.

Hắn nghiêm túc giải thích với Trần Hoài rằng hắn thật sự muốn kết hôn cùng anh — Trần Hoài, không kết hôn lầm đâu.

Nếu như người kết hôn với Trần Hoài là nữ, anh khẳng định không chút do dự từ chối ngay tức khắc, nhưng đối tượng lại là Vương Tri Tranh!

Anh ta đã nghiêm túc cầu hôn mình.

Trần Hoài · cẩu độc thân 26 năm · cảm thấy mình sắp không khống chế được nữa rồi.

Bầu không khí ở Las Vegas vốn luôn điên cuồng và phóng túng, cộng thêm lúc đó Trần Hoài đã bị men say ăn mòn trí não.

Vì vậy mà cứ mơ mơ hồ hồ ký vào tờ giấy đăng kí kết hôn.

Mãi tới tận khi ngồi trên máy bay về nước, Trần Hoài mới bất tri bất giác nhận ra, hình như mình đã làm chuyện như thế thì phải.

Không phải là đã nằm mơ đấy chứ?!

Đáng tiếc, Vương Tri Tranh ngồi ở khoang thương gia, không cùng đẳng cấp với Trần Hoài đang phải chen chúc trong khoang phổ thông, không cách nào tìm hắn để đòi chứng cớ.

Lúc xuống máy bay, Vương Tri Tranh lại như ngựa phi không ngừng, chạy ngay đi họp hội nghị.

Kết quả, tới tận lúc đi làm trở lại, Trần Hoài cũng không thể gặp mặt Vương Tri Tranh lần nào.

Hôm nay, thật vất vả mới gặp được Vương Tri Tranh, Trần Hoài hi vọng hắn có thể cho mình một ánh mắt khác biệt để chứng minh những gì mình mơ hồ mấy ngày qua.

Kết quả, Vương tổng cứ như không có chuyện gì xảy ra mà bỏ đi.

Cho nên, rốt cuộc là mình đã kết hôn hay chưa vậy?

Tờ giấy đăng kí kết hôn rõ ràng vẫn đang nằm gọn trong va li hành lý.

Trần Hoài tay chống cằm tự hỏi: liệu đây có phải là một trò đùa dai?

“A, Vương tổng vẫn đẹp trai như vậy, mị chỉ muốn ngất đi thôi!” Ngô Đế Lâm nổi danh truy tinh cẩu trong phòng làm việc, mơ mộng ngửa cằm lên trời than thở: “Nếu có thể gả cho anh ấy, bảo mị từ bỏ 78 mỹ nam ở hậu cung mị cũng nguyện ý.”

78 vị…

Mồ hôi Trần Hoài chảy ròng ròng nghiêng đầu sang chỗ khác, mới 1 tuần không gặp mà nhân số trong hậu cung của bả đã mở rộng đến vậy.

“Vậy bà bỏ hậu cung của bà trước đi.” Nhà thiết kế Kiều Tinh nghiêm trang tạt nước lạnh.

“Phắn đi!” Ngô Đế Lâm ném cục gôm sang.

Trần Hoài nghiêm túc suy nghĩ, có nên trực tiếp tới phòng Vương Tri Tranh để hỏi cho rõ không?

“Trần Hoài, vào họp.” Lý Thư Mộc cùng ngành với anh hất cằm ra hiệu.

“Ờ.” Trần Hoài chỉ có thể từ bỏ suy nghĩ đi tìm Vương Tri Tranh.

Phòng hỗ trợ nghiệp vụ của Trần Hoài là một phòng khá cơ động, thành viên phải chuẩn bị bất cứ lúc nào sẽ bị điều động tới một tổ hạng mục nào đó để giúp đỡ hỗ trợ nghiệp vụ, như việc Trần Hoài bị điều tới phòng nghiệp vụ quốc tế để hỗ trợ bọn họ xử lý các công việc liên quan tới vấn đề pháp lý vừa rồi.

Mỗi khi không có hạng mục nào, công việc của bọn họ thường tương đối thanh nhàn, bởi vậy đã hình thành một thói quen mang đậm phong thái của phòng — họp không ngừng nghỉ.

Trước đây, trong nhóm bạn học của mình, Trần Hoài từng có một biệt hiệu vang dội — hội trưởng.

Hôm nay cũng sẽ là một ngày họp không ngừng nghỉ như vậy.

Đối với Trần Hoài đang mong muốn làm rõ tình trạng hôn nhân của mình mà nói thì quả thực sống một ngày dài như một năm.

Thật vất vả mới lay lắt chờ được tới hết cuộc họp, khi trưởng phòng nói hai chữ “tan họp” mà đối với Trần Hoài tựa như được giải thoát, lúc này, anh đứng bật dậy phi ngay ra khỏi phòng họp.

Vương tổng tôi đến đây!

Vương tổng tan làm rồi…

Trần Hoài đứng ngoài phòng làm việc của Vương Tri Tranh đi qua đi lại vài vòng, xác định Vương Tri Tranh thực sự đã đi rồi, nhất thời cảm thấy không cam lòng …

Đường đường là tổng giám đốc một ngành cư nhiên lại có thể bỏ về sớm như vậy, đồ tư bản vạn ác!

Trần Hoài thở dài, ủ rũ cúi đầu đi quẹt thẻ.

Kết quả, anh vừa ra khỏi công ty, đã thấy Vương Tri Tranh đang đứng trước cửa.

Trần Hoài thần sắc sáng ngời, nhưng rất nhanh lại nhìn thấy người đang đứng bên cạnh anh ta, Lý Thư Mộc.

Lý Thư Mộc đồng nghiệp cùng phòng hỗ trợ nghiệp vụ với Trần Hoài, ở trong công ty có mỹ danh “Bông hoa Thái Thương”, bề ngoài khí chất không cần phải bàn, lúc này, đứng cùng một chỗ với Vương tổng đồng dạng bề ngoài khí chất xuất chúng, quả thực tuấn nam mỹ nữ mới là tuyệt phối.

Mịa nó, bọn họ thoạt nhìn quá xứng đôi!

Trần Hoài không thể không bi phẫn thừa nhận, đứng cạnh soái ca như Vương Tri Tranh phải là mỹ nữ vạn người mê như Lý Thư Mộc mới là chân lý!

“Vương tổng, anh mới từ Mỹ trở về, nếu không ngại, em muốn mời anh ăn cơm coi như tẩy trần cho anh…” Lý Thư Mộc thần sắc xinh đẹp e thẹn nói.

Tâm Tư Mã Chiêu*! (*Ý nói là có dã tâm)

Trần Hoài khinh bỉ, rõ ràng Lý đại mỹ nhân mỗi khi đối diện mình đều vô cùng cao lãnh khó chịu, chưa từng có dáng vẻ long lanh e ấp ôn nhu như thế.

Thực sự người so với người khiến mình tức chết!

Nhân viên quèn Trần Hoài đáng thương, lại một lần nữa sâu sắc nhận ra sự cách biệt giữa mình và Vương tổng.

Tờ giấy đăng kí kết hôn kia rõ ràng là giả đi.

Trần Hoài sờ sờ cằm, tối tăm âm thầm ra kết luận, quyết định trực tiếp đi về nhà.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Bình luận truyện