Đột Nhiên Kết Hôn Cùng Tổng Giám
Chương 3: Lần thứ hai hợp tác
Trần Hoài rất nhanh liền bi thương phát hiện, cho dù có tiếp nhận kiến nghị của Vương Tri Tranh hay không, thì khách quan mà nói anh cũng không còn sự lựa chọn nào khác — Vương Tri Tranh lại phụ trách một dự án mới, ít nhất, trong khoảng thời gian tới đây, bọn họ không thể nào sang Mỹ được.
“Mình có nên nhân cơ hội này trực tiếp ôm luôn cái đùi lớn đấy không?!” Trần Hoài hèn mọn bắt đầu cân nhắc.
Không được, rất không có chí khí.
Thanh niên Trần Hoài có chí khí rất nhanh đánh tan suy nghĩ hèn mọn vừa rồi.
“Lần này bên phòng kinh doanh quốc tế có một dự án cần người sang giúp đỡ bọn họ mảng pháp lý.” Trưởng phòng gõ bàn nói.
Trần Hoài đang bay giữa chín tầng mây lúc này mới lấy lại tinh thần.
Đều tại Vương Tri Tranh hết, mình cư nhiên lại có thể thất thần ngay trong cuộc họp quan trọng của phòng, thật hiếm thấy.
Sang hỗ trợ phòng kinh doanh quốc tế…
Trần Hoài nhớ mình mới vừa sang hỗ trợ bọn họ một hạng mục trở về, chính vì thế mà tự dưng trở thành người đã kết hôn.
Nghĩ tới lời đề nghị cùng lợi ích mà Vương Tri Tranh không biết xấu hổ đưa ra…
Không được, tuyệt đối không thể ngã xuống cùng một hố hai lần.
Trần Hoài yên lặng lui người về sau, tận lực giảm bớt hào quang ánh sáng của mình trước mặt trưởng phòng.
Ngược lại, Lý Thư Mộc cùng phòng lại tỏ ra vô cùng tích cực: “Trưởng phòng, dự án bên phòng kinh doanh quốc tế yêu cầu tương đối cao về ngoại ngữ, em cảm thấy em sang đó hỗ trợ là thích hợp nhất.”
Nói bậy, rõ ràng là cô muốn tán tỉnh Vương tổng!
Trần Hoài liếc mắt một cái liền nhìn thấu dã tâm của Lý tiểu thư, tình cảnh lả lơi trước cửa công ty ngày hôm qua, ánh mắt nóng rực của Lý Thư Mộc, nói cô ta thuần túy tiếp nhận hạng mục này, chắc chỉ có người mù mới tin.
Nhưng những lời cô ta nói cũng không sai, Lý đại mỹ nữ học lực xuất chúng, có hai bằng đại học, ngoại trừ luật học còn một cái nữa là tiếng anh chuyên nghiệp.
Thực sự là một lý do chính đáng khiến người tin phục.
Trần Hoài suy nghĩ một chút, Vương Tri Tranh quả nhiên là kim cương vương lão ngũ được hoan nghênh nhất công ty — mặc dù bây giờ ổng là người đã có gia đình.
Đã từng là nam đồng nghiệp độc thân, mặc dù bây giờ bất hạnh bị kết hôn nhưng Trần Hoài vẫn cảm thấy bị đả kích vô cùng nặng nề.
Không ngờ trưởng phòng lập tức bác bỏ Lý Thư Mộc tự tiến cử: “Vương tổng đã chỉ định ứng cử viên rồi, cậu ấy nói ở dự án lần trước, Trần Hoài phối hợp rất tốt khiến cậu ấy hài lòng, lần này vẫn yêu cầu Trần Hoài sang hỗ trợ tiếp cho bọn họ.”
“Cái gì?” Lý mỹ nhân tự tiến cử bản thân chưa lần nào bị từ chối cả, lập tức sắc mặt khó coi chuyển hướng sang Trần Hoài: “Vương tổng không thử hợp tác với người khác, làm sao biết có người càng tốt hơn?”
Trần Hoài nghe trưởng phòng nói như vậy tựa như sét đánh ngang tai, vốn đang định nghĩ xem nên lấy lý do gì để từ chối uyển chuyển một chút…
Không ngờ Lý Thư Mộc lại trần trụi biểu hiện ra vẻ khinh thường mình như vậy.
Trần Hoài cũng không phải bánh bao mềm, lập tức hì hì nở nụ cười nói: “Ánh mắt Vương tổng thật không tệ, dự án này tôi nhận.”
Lý Thư Mộc giận dữ, đang định nói thêm gì đó thì trưởng phòng đã vội điều đình: “Được rồi, đó là quyết định của Vương tổng, chúng ta là phòng hỗ trợ nghiệp vụ phải tận lực phối hợp với bọn họ, việc này cứ quyết định thế đi. Trần Hoài, cậu sang phòng kinh doanh quốc tế báo cáo đi.”
Trần Hoài dây dây dưa dưa ở trong phòng làm việc của Vương tổng.
“Vương tổng, nghe nói anh chỉ định tôi tới phụ trách pháp lý trong hạng mục mới lần này?” mặc dù có quan hệ ám muội không rõ ràng với Vương Tri Tranh, nhưng ở công ty, Trần Hoài vẫn biểu hiện ra sự tôn trọng cần có giữa nhân viên và cấp trên, thái độ nói chuyện vô cùng cung kính.
Vương Tri Tranh đang trả lời mail, vừa nghe vậy liền ngẩng đầu lên, trong mắt mang theo ý cười: “Phải đó, biểu hiện làm việc lần trước của em khiến tôi hết sức hài lòng.”
Trần Hoài do do dự dự mở miệng: “Vương tổng, không phải anh tán thưởng năng lực làm việc của tôi nên mới kết hôn với tôi đấy chứ?”
Vương Tri Tranh: “…”
Trần Hoài thấy hắn trầm mặc, nhất thời khiếp sợ, chả lẽ là thật?
Vương Tri Tranh nản hết chỗ nói, một lúc sau thần sắc phức tạp nhìn Trần Hoài nói: “Dựa theo cái logic này của em… hẳn đại lão bản nên sớm cầu hôn với tôi rồi mới đúng.”
Vậy là trong dự án lần này, ổng đã lạm dụng chức quyền chế tạo cơ hội ở chung?!
“Aiz….” Trần Hoài thở dài: “Vương tổng, anh cần gì phải làm thế chứ, dưa hái xanh không ngọt đâu.”
“Không sao, tôi có thể điều chỉnh khẩu vị.” Vương Tri Tranh vẻ mặt thành thật trả lời.
Trần · dưa xanh · Hoài: “…”
Vương Tri Tranh thấy mặt mũi Trần Hoài nhăn nhăn nhó nhó, khẽ cười: “Em nghĩ nhiều rồi, tôi thuần túy cân nhắc từ góc độ công việc, em phối hợp rất tốt với phòng kinh doanh quốc tế.”
Hắn dừng một chút, lại ý vị sâu xa nói: “…Hay là, em không hài lòng với công việc của mình?”
Đương nhiên là rất hài lòng rồi!
Vấn đề là tôi không hài lòng với lão đại của phòng kinh doanh quốc tế a.
“Vương tổng…” Trần Hoài có chút khó khăn mở miệng: “Không phải anh định nhân cơ hội này mà cua tôi đấy chứ?!”
“Làm sao có khả năng!” Vương Tri Tranh quang minh lẫm liệt: “Hiển nhiên là tôi vẫn đang cua em mà, này có gì mà phải hoài nghi?”
Vương tổng ngôn từ chính nghĩa như vậy, Trần Hoài nhất thời trợn mắt há mồm.
Anh đường đường là Tổng giám đốc một ngành nghiệp vụ mà lại có thể dùng thái độ quang minh chính đại để nói một chuyện quá mức bỉ ổi như vậy được sao?
Trần Hoài nghẹn ứ không thể phun ra nổi, chỉ có thể chấp nhận thức thời nuốt trở về.
Đang muốn quỳ an*, trùng hợp có người tới gõ cửa một cái, hóa ra là Lý Thư Mộc. (*quỳ an: dập đầu xin lui ra trước hoàng thượng)
Lý Thư Mộc vừa vào cửa đã thấy Trần Hoài cũng đang có mặt trong phòng, mà Vương Tri Tranh lại đang cười khanh khách, tựa hồ tâm tình không tệ, sắc mặt nhất thời đen kịt.
“Vương tổng.” Lý Thư Mộc không nhìn tới Trần Hoài, nở một nụ cười xinh đẹp với Vương Tri Tranh: “Em có chuyện muốn nói với ngài.”
Lời này hiển nhiên là ám chỉ Trần Hoài nên thức thời mà tự động ra ngoài đi.
Trần Hoài đương nhiên có thể đoán được Lý Thư Mộc tìm Vương Tri Tranh để nói cái gì, kỳ thật bản thân anh cũng không thực sự muốn tiếp nhận dự án này, nếu Lý Thư Mộc có thể tiếp nhận, đối với anh mà nói cũng là một chuyện tốt.
Nhưng ghét ở chỗ thái độ Lý Thư Mộc quá cao cao tại thượng coi thường người khác, hoàn toàn không để Trần Hoài ở trong mắt nên khiến anh rất khó chịu, cho nên trong cuộc họp vừa rồi mới cố ý nhận làm cô ta tức tối. Vừa rồi tìm Vương Tri Tranh nói chuyện riêng thất bại, chỉ có thể gửi hi vọng Lý Thư Mộc có thể bắt được Vương Tri Tranh, nên cũng lười để ý thái độ của cô ta, phối hợp nói: “Vậy tôi ra ngoài trước.”
Dứt lời liền đứng dậy muốn đi.
“Vội cái gì.” Vương Tri Tranh làm như không có chuyện gì mà gọi Trần Hoài lại: “Chỉ mất mấy phút, cậu ngồi đợi tôi một chút.”
Nói xong lại quay sang Lý Thư Mộc, mặt đầy khách sáo mở mắt nói bừa: “Không khéo, giờ tôi và Trần Hoài chuẩn bị sang gặp bên cung cấp, cô có chuyện gì thì nói nhanh đi.”
Mẹ nó, lại lấy mình ra làm bia đỡ đạn.
Trần Hoài cảm giác hai ngày nay mình không khác gì cái bia tái thế, trên người cắm đầy tiễn sắc do Lý đại mỹ nhân bắn tới.
Thế nhưng Vương tổng đã nói thế, Trần Hoài nào dám phủ nhận, lúc này lại ngồi xuống ghế, bày ra nụ cười ngoan ngoãn: “Dạ được, Vương tổng.”
Nụ cười trên mặt Lý Thư Mộc suýt nữa nứt vỡ, chỉ thiếu chưa cho Trần Hoài một cái lườm sắc lẻm, nhưng cô đến cùng vẫn coi trọng hình tượng bản thân, nỗ lực hold lại nụ cười ngọt ngào xinh đẹp của mình, nói với Vương Tri Tranh: “Vương tổng, em tới tự tiến cử mình phụ trách pháp lý cho dự án mới, chuyên ngành lý luận trước đây của em hoàn toàn phù hợp với dự án lần này, em vẫn luôn hi vọng mình có cơ hội được thực hành, hơn nữa em cho rằng chuyên ngành và năng lực ngôn ngữ của mình có thể thuận lợi hỗ trợ dự án này tiến triển tốt, cho nên, em hi vọng ngài có thể suy nghĩ lại về ứng cử viên phụ trách pháp lý cho dự án này.”
Cư nhiên muốn tự tiến cử ứng cử viên đã được quyết định cho dự án mới, Lý mỹ nữ thật sự kiêu ngạo tới kinh người, Vương Tri Tranh đầy hứng thú liếc nhìn Trần Hoài một cái.
Không ngờ, Trần Hoài căn bản không để ý Lý Thư Mộc nói gì mà tự lôi di động ra nghịch.
Nội tâm Vương Tri Tranh đầy bất đắc dĩ, trên mặt công lực thâm hậu đánh thái cực với người đẹp: “Năng lực chuyên nghiệp của Thư Mộc, tôi đương nhiên không nghi ngờ, nhưng ứng cử viên dự án hạng mục lần này là do tập thể phòng bỏ phiếu chọn ra, mọi người đều cho rằng ở hạng mục trước Trần Hoài đã hợp tác rất tốt với mọi người trong phòng, nên lần này để tiết kiệm thời gian rèn luyện vẫn lựa chọn cậu ấy, tôi e mình không có quyền thay đổi ứng cử viên.”
Vương Tri Tranh đánh thái cực thoạt nhìn khá uyển chuyển thế nhưng chiêu nào chiêu đấy đều đánh vào điểm yếu của đối phương, quả nhiên Lý Thư Mộc không thể tìm được lý do để phản bác, cuối cùng cũng chỉ có thể phẫn nộ nói rằng: “Vậy thật đáng tiếc.”
Vương Tri Tranh phong độ nhẹ nhàng hạ lệnh tiễn khách: “Vậy nếu không còn chuyện gì nữa, giờ tôi phải đi gặp bên cung cấp với Trần Hoài.”
“Mình có nên nhân cơ hội này trực tiếp ôm luôn cái đùi lớn đấy không?!” Trần Hoài hèn mọn bắt đầu cân nhắc.
Không được, rất không có chí khí.
Thanh niên Trần Hoài có chí khí rất nhanh đánh tan suy nghĩ hèn mọn vừa rồi.
“Lần này bên phòng kinh doanh quốc tế có một dự án cần người sang giúp đỡ bọn họ mảng pháp lý.” Trưởng phòng gõ bàn nói.
Trần Hoài đang bay giữa chín tầng mây lúc này mới lấy lại tinh thần.
Đều tại Vương Tri Tranh hết, mình cư nhiên lại có thể thất thần ngay trong cuộc họp quan trọng của phòng, thật hiếm thấy.
Sang hỗ trợ phòng kinh doanh quốc tế…
Trần Hoài nhớ mình mới vừa sang hỗ trợ bọn họ một hạng mục trở về, chính vì thế mà tự dưng trở thành người đã kết hôn.
Nghĩ tới lời đề nghị cùng lợi ích mà Vương Tri Tranh không biết xấu hổ đưa ra…
Không được, tuyệt đối không thể ngã xuống cùng một hố hai lần.
Trần Hoài yên lặng lui người về sau, tận lực giảm bớt hào quang ánh sáng của mình trước mặt trưởng phòng.
Ngược lại, Lý Thư Mộc cùng phòng lại tỏ ra vô cùng tích cực: “Trưởng phòng, dự án bên phòng kinh doanh quốc tế yêu cầu tương đối cao về ngoại ngữ, em cảm thấy em sang đó hỗ trợ là thích hợp nhất.”
Nói bậy, rõ ràng là cô muốn tán tỉnh Vương tổng!
Trần Hoài liếc mắt một cái liền nhìn thấu dã tâm của Lý tiểu thư, tình cảnh lả lơi trước cửa công ty ngày hôm qua, ánh mắt nóng rực của Lý Thư Mộc, nói cô ta thuần túy tiếp nhận hạng mục này, chắc chỉ có người mù mới tin.
Nhưng những lời cô ta nói cũng không sai, Lý đại mỹ nữ học lực xuất chúng, có hai bằng đại học, ngoại trừ luật học còn một cái nữa là tiếng anh chuyên nghiệp.
Thực sự là một lý do chính đáng khiến người tin phục.
Trần Hoài suy nghĩ một chút, Vương Tri Tranh quả nhiên là kim cương vương lão ngũ được hoan nghênh nhất công ty — mặc dù bây giờ ổng là người đã có gia đình.
Đã từng là nam đồng nghiệp độc thân, mặc dù bây giờ bất hạnh bị kết hôn nhưng Trần Hoài vẫn cảm thấy bị đả kích vô cùng nặng nề.
Không ngờ trưởng phòng lập tức bác bỏ Lý Thư Mộc tự tiến cử: “Vương tổng đã chỉ định ứng cử viên rồi, cậu ấy nói ở dự án lần trước, Trần Hoài phối hợp rất tốt khiến cậu ấy hài lòng, lần này vẫn yêu cầu Trần Hoài sang hỗ trợ tiếp cho bọn họ.”
“Cái gì?” Lý mỹ nhân tự tiến cử bản thân chưa lần nào bị từ chối cả, lập tức sắc mặt khó coi chuyển hướng sang Trần Hoài: “Vương tổng không thử hợp tác với người khác, làm sao biết có người càng tốt hơn?”
Trần Hoài nghe trưởng phòng nói như vậy tựa như sét đánh ngang tai, vốn đang định nghĩ xem nên lấy lý do gì để từ chối uyển chuyển một chút…
Không ngờ Lý Thư Mộc lại trần trụi biểu hiện ra vẻ khinh thường mình như vậy.
Trần Hoài cũng không phải bánh bao mềm, lập tức hì hì nở nụ cười nói: “Ánh mắt Vương tổng thật không tệ, dự án này tôi nhận.”
Lý Thư Mộc giận dữ, đang định nói thêm gì đó thì trưởng phòng đã vội điều đình: “Được rồi, đó là quyết định của Vương tổng, chúng ta là phòng hỗ trợ nghiệp vụ phải tận lực phối hợp với bọn họ, việc này cứ quyết định thế đi. Trần Hoài, cậu sang phòng kinh doanh quốc tế báo cáo đi.”
Trần Hoài dây dây dưa dưa ở trong phòng làm việc của Vương tổng.
“Vương tổng, nghe nói anh chỉ định tôi tới phụ trách pháp lý trong hạng mục mới lần này?” mặc dù có quan hệ ám muội không rõ ràng với Vương Tri Tranh, nhưng ở công ty, Trần Hoài vẫn biểu hiện ra sự tôn trọng cần có giữa nhân viên và cấp trên, thái độ nói chuyện vô cùng cung kính.
Vương Tri Tranh đang trả lời mail, vừa nghe vậy liền ngẩng đầu lên, trong mắt mang theo ý cười: “Phải đó, biểu hiện làm việc lần trước của em khiến tôi hết sức hài lòng.”
Trần Hoài do do dự dự mở miệng: “Vương tổng, không phải anh tán thưởng năng lực làm việc của tôi nên mới kết hôn với tôi đấy chứ?”
Vương Tri Tranh: “…”
Trần Hoài thấy hắn trầm mặc, nhất thời khiếp sợ, chả lẽ là thật?
Vương Tri Tranh nản hết chỗ nói, một lúc sau thần sắc phức tạp nhìn Trần Hoài nói: “Dựa theo cái logic này của em… hẳn đại lão bản nên sớm cầu hôn với tôi rồi mới đúng.”
Vậy là trong dự án lần này, ổng đã lạm dụng chức quyền chế tạo cơ hội ở chung?!
“Aiz….” Trần Hoài thở dài: “Vương tổng, anh cần gì phải làm thế chứ, dưa hái xanh không ngọt đâu.”
“Không sao, tôi có thể điều chỉnh khẩu vị.” Vương Tri Tranh vẻ mặt thành thật trả lời.
Trần · dưa xanh · Hoài: “…”
Vương Tri Tranh thấy mặt mũi Trần Hoài nhăn nhăn nhó nhó, khẽ cười: “Em nghĩ nhiều rồi, tôi thuần túy cân nhắc từ góc độ công việc, em phối hợp rất tốt với phòng kinh doanh quốc tế.”
Hắn dừng một chút, lại ý vị sâu xa nói: “…Hay là, em không hài lòng với công việc của mình?”
Đương nhiên là rất hài lòng rồi!
Vấn đề là tôi không hài lòng với lão đại của phòng kinh doanh quốc tế a.
“Vương tổng…” Trần Hoài có chút khó khăn mở miệng: “Không phải anh định nhân cơ hội này mà cua tôi đấy chứ?!”
“Làm sao có khả năng!” Vương Tri Tranh quang minh lẫm liệt: “Hiển nhiên là tôi vẫn đang cua em mà, này có gì mà phải hoài nghi?”
Vương tổng ngôn từ chính nghĩa như vậy, Trần Hoài nhất thời trợn mắt há mồm.
Anh đường đường là Tổng giám đốc một ngành nghiệp vụ mà lại có thể dùng thái độ quang minh chính đại để nói một chuyện quá mức bỉ ổi như vậy được sao?
Trần Hoài nghẹn ứ không thể phun ra nổi, chỉ có thể chấp nhận thức thời nuốt trở về.
Đang muốn quỳ an*, trùng hợp có người tới gõ cửa một cái, hóa ra là Lý Thư Mộc. (*quỳ an: dập đầu xin lui ra trước hoàng thượng)
Lý Thư Mộc vừa vào cửa đã thấy Trần Hoài cũng đang có mặt trong phòng, mà Vương Tri Tranh lại đang cười khanh khách, tựa hồ tâm tình không tệ, sắc mặt nhất thời đen kịt.
“Vương tổng.” Lý Thư Mộc không nhìn tới Trần Hoài, nở một nụ cười xinh đẹp với Vương Tri Tranh: “Em có chuyện muốn nói với ngài.”
Lời này hiển nhiên là ám chỉ Trần Hoài nên thức thời mà tự động ra ngoài đi.
Trần Hoài đương nhiên có thể đoán được Lý Thư Mộc tìm Vương Tri Tranh để nói cái gì, kỳ thật bản thân anh cũng không thực sự muốn tiếp nhận dự án này, nếu Lý Thư Mộc có thể tiếp nhận, đối với anh mà nói cũng là một chuyện tốt.
Nhưng ghét ở chỗ thái độ Lý Thư Mộc quá cao cao tại thượng coi thường người khác, hoàn toàn không để Trần Hoài ở trong mắt nên khiến anh rất khó chịu, cho nên trong cuộc họp vừa rồi mới cố ý nhận làm cô ta tức tối. Vừa rồi tìm Vương Tri Tranh nói chuyện riêng thất bại, chỉ có thể gửi hi vọng Lý Thư Mộc có thể bắt được Vương Tri Tranh, nên cũng lười để ý thái độ của cô ta, phối hợp nói: “Vậy tôi ra ngoài trước.”
Dứt lời liền đứng dậy muốn đi.
“Vội cái gì.” Vương Tri Tranh làm như không có chuyện gì mà gọi Trần Hoài lại: “Chỉ mất mấy phút, cậu ngồi đợi tôi một chút.”
Nói xong lại quay sang Lý Thư Mộc, mặt đầy khách sáo mở mắt nói bừa: “Không khéo, giờ tôi và Trần Hoài chuẩn bị sang gặp bên cung cấp, cô có chuyện gì thì nói nhanh đi.”
Mẹ nó, lại lấy mình ra làm bia đỡ đạn.
Trần Hoài cảm giác hai ngày nay mình không khác gì cái bia tái thế, trên người cắm đầy tiễn sắc do Lý đại mỹ nhân bắn tới.
Thế nhưng Vương tổng đã nói thế, Trần Hoài nào dám phủ nhận, lúc này lại ngồi xuống ghế, bày ra nụ cười ngoan ngoãn: “Dạ được, Vương tổng.”
Nụ cười trên mặt Lý Thư Mộc suýt nữa nứt vỡ, chỉ thiếu chưa cho Trần Hoài một cái lườm sắc lẻm, nhưng cô đến cùng vẫn coi trọng hình tượng bản thân, nỗ lực hold lại nụ cười ngọt ngào xinh đẹp của mình, nói với Vương Tri Tranh: “Vương tổng, em tới tự tiến cử mình phụ trách pháp lý cho dự án mới, chuyên ngành lý luận trước đây của em hoàn toàn phù hợp với dự án lần này, em vẫn luôn hi vọng mình có cơ hội được thực hành, hơn nữa em cho rằng chuyên ngành và năng lực ngôn ngữ của mình có thể thuận lợi hỗ trợ dự án này tiến triển tốt, cho nên, em hi vọng ngài có thể suy nghĩ lại về ứng cử viên phụ trách pháp lý cho dự án này.”
Cư nhiên muốn tự tiến cử ứng cử viên đã được quyết định cho dự án mới, Lý mỹ nữ thật sự kiêu ngạo tới kinh người, Vương Tri Tranh đầy hứng thú liếc nhìn Trần Hoài một cái.
Không ngờ, Trần Hoài căn bản không để ý Lý Thư Mộc nói gì mà tự lôi di động ra nghịch.
Nội tâm Vương Tri Tranh đầy bất đắc dĩ, trên mặt công lực thâm hậu đánh thái cực với người đẹp: “Năng lực chuyên nghiệp của Thư Mộc, tôi đương nhiên không nghi ngờ, nhưng ứng cử viên dự án hạng mục lần này là do tập thể phòng bỏ phiếu chọn ra, mọi người đều cho rằng ở hạng mục trước Trần Hoài đã hợp tác rất tốt với mọi người trong phòng, nên lần này để tiết kiệm thời gian rèn luyện vẫn lựa chọn cậu ấy, tôi e mình không có quyền thay đổi ứng cử viên.”
Vương Tri Tranh đánh thái cực thoạt nhìn khá uyển chuyển thế nhưng chiêu nào chiêu đấy đều đánh vào điểm yếu của đối phương, quả nhiên Lý Thư Mộc không thể tìm được lý do để phản bác, cuối cùng cũng chỉ có thể phẫn nộ nói rằng: “Vậy thật đáng tiếc.”
Vương Tri Tranh phong độ nhẹ nhàng hạ lệnh tiễn khách: “Vậy nếu không còn chuyện gì nữa, giờ tôi phải đi gặp bên cung cấp với Trần Hoài.”
Bình luận truyện