Đốt Xương Cuối Cùng (Tối Hậu Nhất Căn Cốt Đầu)

Chương 78: Án mất tích ly kì (02)



Chương 78: Án mất tích ly kì (02)
Mặc dù có chút nghi ngờ với thái độ của Mộc Hi Lương nhưng đây không phải là chuyện quan trọng nhất, điều quan trọng nhất chính là thái độ của Giản Dực Long.
Cố ý nhắc đến Mộc Hi Lương, lại để cho nàng nghe điện thoại, rõ ràng là muốn gạt cô để nói gì đó với Mộc Hi Lương, huống chi thái độ của Mộc Hi Lương sau khi nghe xong điện thoại.... Không phải Giản Mạc không tín nhiệm nàng mà là Giản Mạc không tín nhiệm Giản Dực Long, cô sợ vì mối quan hệ của hai người mà Giản Dực Long sẽ tổn thương đến Mộc Hi Lương, sợ sau khi Mộc Hi Lương biết được thân phận thật của cô thì sẽ rời khỏi cô.
Mặc kệ Mộc Hi Lương có thừa nhận hay không thì Giản Mạc luôn cho rằng nàng là một bác sĩ Pháo y chính trực, là một nhân viên công chức phục vụ vì nhân dân, chứ không giống như cô.
Nếu Mộc Hi Lương biết thân phận kia của cô thì nàng sẽ thấy thế nào? Và cô nên làm sao?
Tạm thời dằn chuyện của Giản Dực Long xuống đáy lòng, cũng cố gắng kìm chế trái tim đang lo sợ, dù sao chỉ cần cô thường xuyên ở bên cạnh Mộc Hi Lương thì Giản Dực Long sẽ không có cơ hội làm gì đó với nàng, càng không khiến nàng biết được vài chuyện.
Hôm nay là buổi hẹn hò đầu tiên của hai người, cũng không muốn vì một cú điện thoại của Giản Dực Long mà phá hư bầu không khí.
Đi lòng vòng ngoài đường cũng không có gì hay, nhất là khi Giản Mạc cảm thấy sau lưng mình có rất nhiều cái đuôi bám theo, cho nên liền dẫn Mộc Hi Lương về nhà.
"Tiểu Mạc, nếu như mình có chuyện gạt cậu thì cậu sẽ làm sao?" Ngồi trên ghế sofa nhà mình, Mộc Hi Lương có chút khổ não nhìn Giản Mạc.
Giản Dực Long nói không sai, Giản Mạc còn có một mặt khác, nhưng mà mình cũng còn một mặt khác, sao lại không có chuyện gì gạt Giản Mạc cho được?
Cho dù những chuyện đó sớm muộn gì Giản Mạc cũng nhớ lại, nhưng đối với Giản Mạc hiện tại mà nói, những kí ức kia cô không hề nhớ gì, có khi nào sẽ khiến Giản Mạc nghĩ rằng người mình yêu là Giản Mạc trước kia chứ không phải là Giản Mạc của bây giờ không?
Mộc Hi Lương không phải không có lòng tin với mình, mà là không có cảm giác an toàn với tình cảm của cả hai bây giờ, cho dù nàng có hiểu Giản Mạc đến thế nào thì cũng chỉ là Giản Mạc của trước đây. Hai người vừa mới ở chung một chỗ, thứ cần xây dựng vững chắc nhất chính là sự tin tưởng, cho nên Mộc Hi Lương rất sợ, thật sự sợ Giản Mạc mình vất vả lắm mới theo đuổi được thì lại vì thứ gọi là sự tin tưởng mà đổ vỡ tất cả.
"Nếu như cậu nói đến người cậu thích trước kia, tình cảm trước kia, thì mình không ngại, ai cũng có quá khứ, huống chi quá khứ đó mình chưa từng tham dự vào."
Giản Mạc còn nhớ lúc Mộc Hi Lương nói câu đó với cô: "Hứa hẹn chính là chuyện cả đời, hôm nay cô ấy là cảnh sát, cho nên tôi muốn đến giúp cô ấy."
Đến tận bây giờ Giản Mạc vẫn chưa bao giờ nhìn thấy có người khiến cho Mộc Hi Lương nói ra lời cam kết đó, đáy lòng có vài suy đoán qua loa, nhưng mà cũng chỉ là suy đoán mà thôi.
Giờ nhớ lại, người nọ có thể khiến Mộc Hi Lương đưa ra lời hứa hẹn như vậy, Giản Mạc thừa nhận là mình có chút ghen tị!
Nghe được câu trả lời của Giản Mạc, Mộc Hi Lương có chút dở khóc dở cười, không ngại, vậy tại sao vẻ mặt của cậu lại quấn quýt mà không phải là thản nhiên chứ? Rõ ràng là rất để tâm nha! Chẳng qua Tiểu Mạc đây là đang ăn giấm chua với chính bản thân mình trước đây sao?
Nói hay không nói đây? Mộc Hi Lương ngẫm nghĩ lại quan hệ của cả hai bây giờ, lắc đầu một cái, từ bỏ ý tưởng này, bây giờ còn chưa phải lúc.
Hơn nữa, nếu bây giờ nói ra thì Giản Mạc nhất định sẽ truy hỏi chuyện năm đó, ngay cả mình mình còn chưa điều tra rõ chuyện gì đã xảy ra, vậy thì làm sao để giải thích cho Giản Mạc đây? Cho nên vẫn là chưa đến lúc. Ít nhất cũng phải để cho nàng điều tra xong chuyện năm đó đã.
"Mặc kệ trước đây mình từng nói gì, từng làm gì thì bây giờ mình chỉ thích cậu, chỉ bởi vì cậu là chính cậu, là Tiểu Mạc của mình." Nắm lấy tay Giản Mạc, nghiêm túc chân thành giãy bày tình cảm của mình, mặc kệ thế nào thì chỉ cần mình nắm chắc bàn tay này thì còn sợ Giản Mạc chạy mất sao?
Chỉ vì cậu là Giản Mạc, thích cũng bởi vì cậu là Giản Mạc, mặc kệ là Giản Mạc trước kia hay Giản Mạc bây giờ, hay cả Giản Mạc của tương lại, mình đều thích!
"Mình cũng chỉ thích cậu, cho nên không cần bận tâm đến Giản lão đầu nói gì với cậu, mình vẫn là mình, mình cũng chỉ thích một mình cậu, thích Mộc Hi Lương."
Hai mươi bảy năm lòng tĩnh như nước lặng, bởi vì Mộc Hi Lương tiến vào mà rung động, từng tầng sóng vỗ giống như hơi thở vậy.
Giản Mạc vốn tưởng rằng tình cảm mình dành cho Mộc Hi Lương không hề sâu đậm, nhưng không ngờ rằng bởi vì một cú điện thoại của Giản Dực Long mà trong lòng rối loạn, đánh thức tất cả.
Hai người ngồi trong nhà Mộc Hi Lương trò chuyện rất lâu, lâu đến nỗi khi tình nồng thì kích hôn, chỉ là có vẻ cả hai đều không muốn tiến thêm một bước nữa. Thấy thời gian không còn sớm nữa, Giản Mạc cáo từ về nhà, Mộc Hi Lương tiễn Giản Mạc ra đến cửa, sau đó đứng nhìn bóng lưng rời đi của cô.
*****
"Madam, vừa mới nhận được báo án." Hôm sau, Giản Mạc vừa đến đồn cảnh sát thì Lương Diệc đã nghiêm túc đi đến, đem hồ sơ vụ án giao cho Giản Mạc.
"Mất tích ly kì?" Tiện tay lật xem vài trang tài liệu, sau đó đưa trả lại cho Lương Diệc, lên tiếng hỏi.
"Đúng vậy, sáng sớm hôm nay có một người mẹ đến báo án, nói con gái mới hai mươi tuổi của mình mất tích bí ẩn, sau khi bọn em nhận được báo án thì lập tức liên lạc với bên phòng điều tra án mất tích, bên kia nói mấy ngày nay liên tục nhận được báo án mất tích của bốn người phụ nữ, tuổi tác dao động từ hai mươi đến ba mươi lăm." Tư Hàn đưa một phần báo cáo khác cho Giản Mạc.
"Mấy ngày nay liên tục có cô gái mất tích? Như vậy cộng thêm vụ án hôm nay thì không phải là vụ án thứ năm sao? Có tìm được tư liệu của bốn cô gái kia không?"
"Dạ có."
Cô gái đầu tiên tên là Ban Tịnh Kì, hai mươi bảy tuổi, là một nhân viên tiêu thụ địa ốc bình thường, quan hệ với đồng nghiệp cũng không tệ lắm, thời gian mất tích là ngày 12 tháng này, trong nhà không có người thân, người báo án là đồng nghiệp của Ban Tình Kì, thấy nhiều ngày rồi cô ấy không đi làm, cũng không xin nghỉ bệnh nên liền báo án.
Người thứ hai là Trần Mộng Khiết, người cũng như tên, là một cô gái có tâm địa hiền lành, thuần khiết, hai mươi tuổi, là sinh viên, ngày thường không có sở thích gì ngoài đọc sách. Là một cô gái mồ côi cha, ngày mất tích là 14 tháng này. Mẹ của cô thấy con gái lâu rồi chưa về nhà nên đến trường học hỏi thử thì mới biết nhiều ngày nay con gái không đi học, lúc này mới báo cảnh sát.
Người thứ ba là Lưu Thi Nhân, cũng hai mươi tuổi, giống như Trần Mộng Khiết, là sinh viên, hơn nữa còn là bạn bè khá thân thiết với Trần Mộng Khiết. Tình huống của cô cũng giống như Trần Mộng Khiết vậy, người báo án là mẹ của cô.
Người thứ tư là Lý Gia Vũ, ba mươi hai tuổi, đã kết hôn nhưng bây giờ thì li dị rồi, trong nhà có một đứa nhỏ hơn 7 tuổi, nghề nghiệp là kinh doanh phòng trà. Lúc bận việc thì nhờ nhà hàng xóm trông con, có lúc buổi tối bận tăng ca thì sẽ sắp xếp thêm nhân viên. Mấy ngày nay hàng xóm có việc bận nên không chăm sóc đứa nhỏ được, vốn cho rằng Lý Gia Vũ ở công ty nên hàng xóm gọi điện đến phòng trà, bên kia nói đã vài ngày rồi không thấy người đâu. Sợ mẹ của đứa nhỏ có chuyện gì nên lúc này hàng xóm mới báo cảnh sát.
Người thứ năm là cô gái vừa được báo án, Trịnh Minh Mỹ, hai mươi hai tuổi, là sinh viên, cũng do mẹ đi báo án.
"Dựa theo bối cảnh của năm người mất tích, có ba người là sinh viên học tập bên ngoài, hai người còn lại đều là người đã đi làm trong xã hội. Nhưng giữa năm người này không tìm ra được điểm chung gì."
Đúng vậy, năm người mất tích này, nếu như cùng bị hãm hại bởi một người thì giữa năm người họ phải có điểm chung gì đó, thế nhưng dựa theo phân tích thì cả năm người họ ngoại trừ có hai người là bạn học thì cơ bản là không có dính líu gì, vậy thì tại sao lại liên tục mất tích?
"Quy tắc cũ, mọi người chia nhau ra đi điều tra xem trước khi mất tích bọn họ đã gặp những ai, gặp phải chuyện gì, công ty, trường học, nhà ở, còn có những nơi mà họ thường xuyên đến."
Thật ra thì án mất tích không nằm trong phạm vi của tổ trọng án, bình thường thì những vụ án như vậy sẽ giao cho phòng điều tra án mất tích, thế nhưng mẹ của Trịnh Minh Mỹ lại có vài lời khiến cho Giản Mạc để taam, bà nói con gái của bà bị người ta mưu sát.
Giản Mạc đọc bảng ghi chép lời khai của mẹ Trinh Minh Mỹ, nội dung bên trong đại khái là như vầy:
Một tháng trước, trong kì nghỉ của trường học, lúc Trịnh Minh Mỹ về nhà thì liền bắt đầu thay đổi rất kì lạ, mỗi ngày trước ba cơm bữa sáng trưa tối thì sẽ cầu nguyện, thường xuyên tắm rửa, như là sợ trên người mình không được sạch sẽ. Mới đầu thì bà cho rằng Trịnh Minh Mỹ xảy ra chuyện gì đó, nhưng mà những ngày sau đó con gái đều luôn như vậy, bà có hỏi thì cũng không nhận được câu trả lời. Lần cuối cùng nhìn thấy Trịnh Minh Mỹ thì cô hào hứng nói mình đã được giải thoát khỏi thứ gì đó, rồi sau đó thì không còn nhìn thấy cô nữa.
Một tháng trước khi mất tích thì mỗi ngày khẩn cầu, tắm rửa ba lần, sợ hãi mình không sạch sẽ? Đúng như mẹ của Trịnh Minh Mỹ nói, chuyện này rất kì quái.
"Đúng rồi, lúc mọi người đi điều tra thì nhớ để ý xem hành động hay địa điểm mà bọn họ đến có chỗ nào khả nghi quái dị hay không." Bây giờ đã có năm người mất tích, còn chưa nhìn ra điểm liên quan trong đó, nhưng cũng nên điều tra theo nhiều phương hướng, sẽ có thêm nhiều manh mối.
"Vâng, Madam."
Sau khi Giản Mạc dặn dò xong thì đám người chuẩn bị đi điều tra. Có năm người mất tích, cả tổ trọng án cộng thêm cả Giản Mạc cô thì cũng vừa đủ năm người, đám người kia bị phái ra ngoài điều tra, như vậy đương nhiên Giản Mạc cũng phải bắt tay vào làm việc.
"Đúng rồi, mẹ của Trịnh Minh Mỹ vẫn còn ở trong Cục chứ?
"Vẫn còn, bà ấy sợ con gái có tin tức thì không thể biết được ngay cho nên vẫn ở lại Cục, có bảo bà ấy về đi nhưng bà ấy không chịu." Tiêu Tiêu đã khuyên nhủ vài lần rồi nhưng vẫn không có tác dụng, cũng bất đắc dĩ với người mẹ này, cho dù có ngồi ở đây thì cũng không thể có tin tức nhanh như vậy được. Huống chi đã mất tích vài ngày rồi, quá trình điều tra sẽ tốn nhiều thời gian hơn.
"Ừm, một lát nữa tôi sẽ đi xem, mọi người bắt đầu điều tra manh mối đi." Gật đầu một cái lát nữa phải đi gặp người mẹ này mới được.
Thấy Giản Mạc cũng không dặn dò gì nữa thì nhóm người Lương Diệc liền đi ra ngoài.
-------------
Đang edit thì vướng phải kiến thức tôn giáo. Không biết ở đây ai theo đạo Thiên Chúa hay Cơ Đốc (Kito) thì cho Phong hỏi thăm xíu đi, huhu T_T


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Bình luận truyện