Dụ Đồng
Chương 52
Cùng với con trai nàng, Tiêu Lâm trở về Di Hiên cung. Vừa nãy khóc lớn một trận khiến nàng bây giờ vẫn còn sụt sịt. Ngồi xuống nhìn ngực áo Hàn Nguyệt đã ướt đẫm một mảng lớn, khóe miệng Tiêu Lâm có chút cong lên. Con trai nàng cực kỳ không thích nhìn nàng khóc. Hôm nay nàng đã khóc đủ rồi, không thể để Nguyệt nhi lo lắng thêm nữa.
“Nguyệt nhi…” Cầm lấy bàn tay lạnh giá của nó, Tiêu Lâm nhẹ giọng hỏi: “Mẫu hậu nhờ con chuyện này có được không?”
“Ừ.” Cũng không hỏi mẫu hậu muốn nhờ chuyện gì, Hàn Nguyệt đáp ứng ngay không hề do dự.
“Nguyệt nhi, mẫu hậu biết phụ thân và nhị ca làm thế thật không thể tha thứ được. Nhưng mẫu hậu vẫn hi vọng con có thể tha cho bọn họ một mạng. Dù sao bọn họ cũng là thân nhân của mẫu hậu. Như thế coi như mẫu hậu đã báo đáp công ơn sinh thành dưỡng dục của Tiêu gia đối với mẫu hậu. Từ nay về sau, mẫu hậu không còn quan hệ gì với Tiêu gia nữa. Nếu sau này bọn họ còn gây ra chuyện gì thương thiên hại lý, con muốn xử lý thế nào, mẫu hậu cũng sẽ không ngăn cản.” Nói đến đây, nước mắt của Tiêu Lâm lại tiếp tục trào ra.
Vươn tay gạt đi những giọt nước mắt đang lăn trên mặt mẫu hậu, Hàn Nguyệt trầm tĩnh nói: “Mẫu hậu, lần này ta buông tha cho bọn họ. Dưới con mắt của ta, mẫu hậu vốn chẳng liên quan gì đến Tiêu gia cả. Mẫu hậu chỉ cần nhớ, người là mẫu thân của Ti Hàn Nguyệt là đủ rồi.”
Tiêu Lâm lại nhào vào lồng ngực Hàn Nguyệt, nước mắt không ngừng lăn xuống, rồi nàng cố trấn tĩnh lại nói: “Ừ… Mẫu hậu ghi nhớ. Nguyệt nhi… vẫn là chỗ dựa của mẫu hậu. Nguyệt nhi… là đứa con ngoan của mẫu hậu.”
Đỡ mẫu hậu ngồi dậy, Hàn Nguyệt lại một lần nữa đưa tay lên lau sạch khuôn mặt ràn rụa nước mắt, rồi nói, âm thanh có vẻ không vui: “Không được khóc nữa.” Cần gì phải thương tâm vì những người đó.
Lau sạch những giọt lệ còn đọng trong hốc mắt chưa kịp chảy xuống, Tiêu Lâm mỉm cười nói: “Ừ, không khóc nữa. Mẫu hậu sẽ không bao giờ khóc nữa. Sau này ngày nào mẫu hậu cũng sẽ mỉm cười sống vui vẻ.”
Sau khi tỉnh táo lại được một lúc, Tiêu Lâm nói với Hàn Nguyệt: “Nguyệt nhi, mẫu hậu biết con không thích người nhà Tiêu gia, nhưng đại ca của mẫu hậu, đại cữu của con không giống những người đó. Đại ca thực sự quan tâm đến mẫu hậu. Năm xưa, đại ca là người duy nhất phản đối chuyện đưa mẫu hậu vào cung. Sau khi mẫu hậu bị ép vào cung, đại ca cũng thỉnh cầu hoàng thượng điều huynh ấy ra biên quan đóng quân. Đại ca đi rồi cũng chưa lần nào trở lại kinh thành. Nguyệt nhi, sau này nếu con gặp đại cữu, đừng nên có thành kiến gì với người ấy. Đại cữu của con là một người cực kỳ chính trực.”
“Ừ. Chuyện nhà Tiêu gia, mẫu hậu cũng không cần lo lắng nữa.” Hàn Nguyệt cũng không muốn nói nhiều thêm.
Thấy mẫu hậu không còn khóc nữa, Hàn Nguyệt lôi từ trong tay áo ra một cái gì đó. Vung tay một cái, một cái vòng bạc có mặt trang trí xuất hiện trước mắt Tiêu Lâm. “Nguyệt nhi…? Đây… là cái gì?” Nhìn mặt vòng bằng ngọc, Tiêu Lâm tò mò hỏi.
“Mẫu hậu, người sẽ không bao giờ không nhìn thấy ta nữa.” Hàn Nguyệt cũng không trả lời câu hỏi của mẫu hậu, trực tiếp đặt chiếc vòng vào tay người.
“Nguyệt nhi?” Tiêu Lâm kinh ngạc vô cùng. Con trai nàng chưa bao giờ tặng nàng lễ vật gì cả. Cẩn thận quan sát, thì ra đó là một vầng trăng khuyết được làm bằng ngọc. Bên dưới vầng trăng nhìn như đang bị những đám mây vờn quanh mà cũng giống như đang bị một lớp tuyết trùm lấy. Ngắm nghía một lúc lâu, Tiêu Lâm ngẩng đầu lên hỏi Hàn Nguyệt, vẻ mặt không thể tin nổi. “Nguyệt nhi? Cái này… đại diện cho tên con đúng không?”
“Ừ.” Hàn Nguyệt trả lời khẳng định cho suy đoán của Tiêu Lâm.
“Nguyệt nhi… Nguyệt nhi…” Tiêu Lâm không biết nên nói gì nữa. Nguyệt nhi đưa tín vật đại diện tên của nó cho nàng là muốn nói, nó vĩnh viễn sẽ ở bên cạnh nàng sao?
Cố gắng bình phục lại tâm trạng đang kích động, Tiêu Lâm hai mắt đỏ ửng nhờ Hàn Nguyệt đeo nó cho nàng. Vuốt ve vầng trăng đang nằm trên cổ, những đau khổ bi thương trong lòng nàng dần dần đã bị cơn hạnh phúc trào lên thay thế.
Đeo giúp mẫu hậu xong, Hàn Nguyệt vỗ vỗ vào vai người: “Mẫu hậu, người hãy đi làm chuyện người muốn làm đi.”
“Ừ…” Tiêu Lâm vui vẻ cười rộ lên. “Mẫu hậu biết, có Nguyệt nhi ở bên, mẫu hậu chẳng cần phải lo lắng gì nữa.”
…
“Chủ tử, may mà lần này cha con Tiêu gia tìm đến Thiên Nguyệt phủ, nếu không bọn chúng đã thành công rồi.” Lưu Mộ Dương tức giận nói. “Chủ tử, người bỏ qua cho cha con nhà Tiêu gia thật sao?” Thấy chủ tử quyết định tha cho hai người kia một mạng, Lưu Mộ Dương vô cùng khó hiểu.
“Không sao, bọn chúng không động được đến ta.” Hàn Nguyệt cũng không nói, vì mẫu hậu nó mới tha cho bọn chúng.
“Chủ tử, trong giang hồ còn rất nhiều môn phái sát thủ. Lần này tìm đến Thiên Nguyệt phủ mọi sự không thành, sợ rằng lần sau bọn hắn sẽ tìm đến các môn phái khác. Xin chủ tử lưu tâm.” La Y, Thiên Nguyệt phủ phủ chủ trên danh nghĩa băn khoăn nói.
“Người nhà Tiêu gia nếu vẫn không biết hối cải, tự tay ta sẽ hủy diệt bọn chúng.” Đối với những kẻ định làm hại mình, Hàn Nguyệt sẽ không bao giờ buông tha. Nghe chủ tử nói vậy, những người khác cũng ngậm miệng, không nói gì nữa.
“La Y.”
“Có thuộc hạ.”
“Phái người tra xét xem có bao nhiêu bang phái sát thủ trên chốn giang hồ, tận lực hủy diệt toàn bộ. Dạ sẽ phối hợp cùng ngươi.” Mặc dù nó, Ti Hàn Nguyệt, không sợ những người này, nhưng…
“Thuộc hạ tuân lệnh.”
“Đem tất cả những sát thủ dưới quyền Thiên Nguyệt phủ ẩn vào bóng tối, tổ chức lại thành Hồng môn.” Hàn Nguyệt tiếp tục ra lệnh. Nếu đã diệt trừ các tổ chức sát thủ khác, thì đám sát thủ của Thiên Nguyệt phủ cũng phải biến mất.
“Thuộc hạ lập tức đi làm.” Hiểu ý chủ tử, La Y và Dạ nhanh chóng rời đi.
“Chủ tử, ngài xem có nên phái vài tên ám nhãn vào ẩn nấp trong hoàng cung không?” Lưu Mộ Dương không dám nói thẳng ra là phái người vào cung, âm thầm bảo vệ chủ tử. Nói thế chắc chắn hắn sẽ bị chủ tử lột da mất.
Hàn Nguyệt im lặng nhìn Lưu Mộ Dương. Ngay lúc hắn tưởng rằng mình vĩnh biệt cuộc đời đến nơi rồi, Hàn Nguyệt mở miệng cảnh cáo: “Để bọn chúng an phận bảo vệ những ai cần bảo vệ. Đừng đến làm phiền ta.”
“Rõ. Thuộc hạ lập tức đi an bài ngay.” Thấy tính mạng mình đã không còn nguy hiểm, Lưu Mộ Dương nhanh chóng khôi phục lại bản tính vốn có, trong đầu âm thầm tính toán xem những ai cần phải bảo vệ: hoàng thượng này, hoàng hậu nương nương này… Còn có ai nữa nhỉ… Nghĩ lại xem, sao lại ít thế nhỉ?
Nhìn Lưu Mộ Dương đang trầm tư suy nghĩ, Hàn Nguyệt đứng dậy rời khỏi Nội Giám xử.
…
“Phụ hoàng.” Suy nghĩ một lúc, Hàn Nguyệt lên tiếng gọi.
“Chuyện gì vậy?” Thấy Hàn Nguyệt muốn nói gì đó, Ti Ngự Thiên liền ngẩng đầu lên nhìn nó.
“Người định khi nào lập thái tử?”
“Hả? Sao đột nhiên lại hỏi chuyện này? Ngươi thay đổi chủ ý rồi à?” Ti Ngự Thiên mỉm cười hỏi, mặc dù trong đầu hắn biết khả năng chuyện đó xảy ra là bằng không.
“Ngày người lập thái tử, chính là ngày ta rời cung.” Hàn Nguyệt trả lời, giải thích cho phụ hoàng rõ.
Nghe Hàn Nguyệt trả lời như vậy, nụ cười trên mặt Ti Ngự Thiên biến mất. Hắn đứng dậy, đi đến bên cạnh Hàn Nguyệt ngồi xuống. “Sao lại quyết định như vậy? Có ai nói gì đó với ngươi à?” Hắn không cho rằng, Nguyệt nhi lại tốn công tốn sức suy nghĩ đến vấn đề đó.
“Phiền toái.” Nghĩ đến những lời của mẫu hậu nói, trong lòng Hàn Nguyệt lại cảm thấy buồn bực.
“Đừng suy nghĩ nhiều làm gì. Nếu ngươi không muốn xuất cung thì cứ việc ở lại trong cung. Mọi việc khác giao cho phụ hoàng xử lý là được. Hay là Nguyệt nhi không tin phụ hoàng?” Ti Ngự Thiên bình thản nói, bác bỏ đề nghị của Hàn Nguyệt.
“Không phải thế.” Nó không nghĩ rằng, phụ hoàng không giải quyết nổi chuyện này, chỉ là nó ghét phiền toái.
“Vậy thì được rồi. Cứ tin ở phụ hoàng.” Vuốt ve mái tóc dài của Hàn Nguyệt, Ti Ngự Thiên đưa ra quyết định cuối cùng.
Nhìn phụ hoàng một lúc, Hàn Nguyệt gật đầu. Nếu đến lúc đó có người dám gây rắc rối cho phụ hoàng, nó sẽ tự mình giải quyết tất cả. Rồi Hàn Nguyệt cúi đầu tiếp tục xử lý đống tin tức bọn thuộc hạ đưa tới. Thấy nó không băn khoăn gì về chuyện này nữa, Ti Ngự Thiên khẽ hôn lên đỉnh đầu của Hàn Nguyệt rồi đứng dậy trở về bàn làm việc tiếp tục phê duyệt tấu chương.
“Nguyệt nhi…” Cầm lấy bàn tay lạnh giá của nó, Tiêu Lâm nhẹ giọng hỏi: “Mẫu hậu nhờ con chuyện này có được không?”
“Ừ.” Cũng không hỏi mẫu hậu muốn nhờ chuyện gì, Hàn Nguyệt đáp ứng ngay không hề do dự.
“Nguyệt nhi, mẫu hậu biết phụ thân và nhị ca làm thế thật không thể tha thứ được. Nhưng mẫu hậu vẫn hi vọng con có thể tha cho bọn họ một mạng. Dù sao bọn họ cũng là thân nhân của mẫu hậu. Như thế coi như mẫu hậu đã báo đáp công ơn sinh thành dưỡng dục của Tiêu gia đối với mẫu hậu. Từ nay về sau, mẫu hậu không còn quan hệ gì với Tiêu gia nữa. Nếu sau này bọn họ còn gây ra chuyện gì thương thiên hại lý, con muốn xử lý thế nào, mẫu hậu cũng sẽ không ngăn cản.” Nói đến đây, nước mắt của Tiêu Lâm lại tiếp tục trào ra.
Vươn tay gạt đi những giọt nước mắt đang lăn trên mặt mẫu hậu, Hàn Nguyệt trầm tĩnh nói: “Mẫu hậu, lần này ta buông tha cho bọn họ. Dưới con mắt của ta, mẫu hậu vốn chẳng liên quan gì đến Tiêu gia cả. Mẫu hậu chỉ cần nhớ, người là mẫu thân của Ti Hàn Nguyệt là đủ rồi.”
Tiêu Lâm lại nhào vào lồng ngực Hàn Nguyệt, nước mắt không ngừng lăn xuống, rồi nàng cố trấn tĩnh lại nói: “Ừ… Mẫu hậu ghi nhớ. Nguyệt nhi… vẫn là chỗ dựa của mẫu hậu. Nguyệt nhi… là đứa con ngoan của mẫu hậu.”
Đỡ mẫu hậu ngồi dậy, Hàn Nguyệt lại một lần nữa đưa tay lên lau sạch khuôn mặt ràn rụa nước mắt, rồi nói, âm thanh có vẻ không vui: “Không được khóc nữa.” Cần gì phải thương tâm vì những người đó.
Lau sạch những giọt lệ còn đọng trong hốc mắt chưa kịp chảy xuống, Tiêu Lâm mỉm cười nói: “Ừ, không khóc nữa. Mẫu hậu sẽ không bao giờ khóc nữa. Sau này ngày nào mẫu hậu cũng sẽ mỉm cười sống vui vẻ.”
Sau khi tỉnh táo lại được một lúc, Tiêu Lâm nói với Hàn Nguyệt: “Nguyệt nhi, mẫu hậu biết con không thích người nhà Tiêu gia, nhưng đại ca của mẫu hậu, đại cữu của con không giống những người đó. Đại ca thực sự quan tâm đến mẫu hậu. Năm xưa, đại ca là người duy nhất phản đối chuyện đưa mẫu hậu vào cung. Sau khi mẫu hậu bị ép vào cung, đại ca cũng thỉnh cầu hoàng thượng điều huynh ấy ra biên quan đóng quân. Đại ca đi rồi cũng chưa lần nào trở lại kinh thành. Nguyệt nhi, sau này nếu con gặp đại cữu, đừng nên có thành kiến gì với người ấy. Đại cữu của con là một người cực kỳ chính trực.”
“Ừ. Chuyện nhà Tiêu gia, mẫu hậu cũng không cần lo lắng nữa.” Hàn Nguyệt cũng không muốn nói nhiều thêm.
Thấy mẫu hậu không còn khóc nữa, Hàn Nguyệt lôi từ trong tay áo ra một cái gì đó. Vung tay một cái, một cái vòng bạc có mặt trang trí xuất hiện trước mắt Tiêu Lâm. “Nguyệt nhi…? Đây… là cái gì?” Nhìn mặt vòng bằng ngọc, Tiêu Lâm tò mò hỏi.
“Mẫu hậu, người sẽ không bao giờ không nhìn thấy ta nữa.” Hàn Nguyệt cũng không trả lời câu hỏi của mẫu hậu, trực tiếp đặt chiếc vòng vào tay người.
“Nguyệt nhi?” Tiêu Lâm kinh ngạc vô cùng. Con trai nàng chưa bao giờ tặng nàng lễ vật gì cả. Cẩn thận quan sát, thì ra đó là một vầng trăng khuyết được làm bằng ngọc. Bên dưới vầng trăng nhìn như đang bị những đám mây vờn quanh mà cũng giống như đang bị một lớp tuyết trùm lấy. Ngắm nghía một lúc lâu, Tiêu Lâm ngẩng đầu lên hỏi Hàn Nguyệt, vẻ mặt không thể tin nổi. “Nguyệt nhi? Cái này… đại diện cho tên con đúng không?”
“Ừ.” Hàn Nguyệt trả lời khẳng định cho suy đoán của Tiêu Lâm.
“Nguyệt nhi… Nguyệt nhi…” Tiêu Lâm không biết nên nói gì nữa. Nguyệt nhi đưa tín vật đại diện tên của nó cho nàng là muốn nói, nó vĩnh viễn sẽ ở bên cạnh nàng sao?
Cố gắng bình phục lại tâm trạng đang kích động, Tiêu Lâm hai mắt đỏ ửng nhờ Hàn Nguyệt đeo nó cho nàng. Vuốt ve vầng trăng đang nằm trên cổ, những đau khổ bi thương trong lòng nàng dần dần đã bị cơn hạnh phúc trào lên thay thế.
Đeo giúp mẫu hậu xong, Hàn Nguyệt vỗ vỗ vào vai người: “Mẫu hậu, người hãy đi làm chuyện người muốn làm đi.”
“Ừ…” Tiêu Lâm vui vẻ cười rộ lên. “Mẫu hậu biết, có Nguyệt nhi ở bên, mẫu hậu chẳng cần phải lo lắng gì nữa.”
…
“Chủ tử, may mà lần này cha con Tiêu gia tìm đến Thiên Nguyệt phủ, nếu không bọn chúng đã thành công rồi.” Lưu Mộ Dương tức giận nói. “Chủ tử, người bỏ qua cho cha con nhà Tiêu gia thật sao?” Thấy chủ tử quyết định tha cho hai người kia một mạng, Lưu Mộ Dương vô cùng khó hiểu.
“Không sao, bọn chúng không động được đến ta.” Hàn Nguyệt cũng không nói, vì mẫu hậu nó mới tha cho bọn chúng.
“Chủ tử, trong giang hồ còn rất nhiều môn phái sát thủ. Lần này tìm đến Thiên Nguyệt phủ mọi sự không thành, sợ rằng lần sau bọn hắn sẽ tìm đến các môn phái khác. Xin chủ tử lưu tâm.” La Y, Thiên Nguyệt phủ phủ chủ trên danh nghĩa băn khoăn nói.
“Người nhà Tiêu gia nếu vẫn không biết hối cải, tự tay ta sẽ hủy diệt bọn chúng.” Đối với những kẻ định làm hại mình, Hàn Nguyệt sẽ không bao giờ buông tha. Nghe chủ tử nói vậy, những người khác cũng ngậm miệng, không nói gì nữa.
“La Y.”
“Có thuộc hạ.”
“Phái người tra xét xem có bao nhiêu bang phái sát thủ trên chốn giang hồ, tận lực hủy diệt toàn bộ. Dạ sẽ phối hợp cùng ngươi.” Mặc dù nó, Ti Hàn Nguyệt, không sợ những người này, nhưng…
“Thuộc hạ tuân lệnh.”
“Đem tất cả những sát thủ dưới quyền Thiên Nguyệt phủ ẩn vào bóng tối, tổ chức lại thành Hồng môn.” Hàn Nguyệt tiếp tục ra lệnh. Nếu đã diệt trừ các tổ chức sát thủ khác, thì đám sát thủ của Thiên Nguyệt phủ cũng phải biến mất.
“Thuộc hạ lập tức đi làm.” Hiểu ý chủ tử, La Y và Dạ nhanh chóng rời đi.
“Chủ tử, ngài xem có nên phái vài tên ám nhãn vào ẩn nấp trong hoàng cung không?” Lưu Mộ Dương không dám nói thẳng ra là phái người vào cung, âm thầm bảo vệ chủ tử. Nói thế chắc chắn hắn sẽ bị chủ tử lột da mất.
Hàn Nguyệt im lặng nhìn Lưu Mộ Dương. Ngay lúc hắn tưởng rằng mình vĩnh biệt cuộc đời đến nơi rồi, Hàn Nguyệt mở miệng cảnh cáo: “Để bọn chúng an phận bảo vệ những ai cần bảo vệ. Đừng đến làm phiền ta.”
“Rõ. Thuộc hạ lập tức đi an bài ngay.” Thấy tính mạng mình đã không còn nguy hiểm, Lưu Mộ Dương nhanh chóng khôi phục lại bản tính vốn có, trong đầu âm thầm tính toán xem những ai cần phải bảo vệ: hoàng thượng này, hoàng hậu nương nương này… Còn có ai nữa nhỉ… Nghĩ lại xem, sao lại ít thế nhỉ?
Nhìn Lưu Mộ Dương đang trầm tư suy nghĩ, Hàn Nguyệt đứng dậy rời khỏi Nội Giám xử.
…
“Phụ hoàng.” Suy nghĩ một lúc, Hàn Nguyệt lên tiếng gọi.
“Chuyện gì vậy?” Thấy Hàn Nguyệt muốn nói gì đó, Ti Ngự Thiên liền ngẩng đầu lên nhìn nó.
“Người định khi nào lập thái tử?”
“Hả? Sao đột nhiên lại hỏi chuyện này? Ngươi thay đổi chủ ý rồi à?” Ti Ngự Thiên mỉm cười hỏi, mặc dù trong đầu hắn biết khả năng chuyện đó xảy ra là bằng không.
“Ngày người lập thái tử, chính là ngày ta rời cung.” Hàn Nguyệt trả lời, giải thích cho phụ hoàng rõ.
Nghe Hàn Nguyệt trả lời như vậy, nụ cười trên mặt Ti Ngự Thiên biến mất. Hắn đứng dậy, đi đến bên cạnh Hàn Nguyệt ngồi xuống. “Sao lại quyết định như vậy? Có ai nói gì đó với ngươi à?” Hắn không cho rằng, Nguyệt nhi lại tốn công tốn sức suy nghĩ đến vấn đề đó.
“Phiền toái.” Nghĩ đến những lời của mẫu hậu nói, trong lòng Hàn Nguyệt lại cảm thấy buồn bực.
“Đừng suy nghĩ nhiều làm gì. Nếu ngươi không muốn xuất cung thì cứ việc ở lại trong cung. Mọi việc khác giao cho phụ hoàng xử lý là được. Hay là Nguyệt nhi không tin phụ hoàng?” Ti Ngự Thiên bình thản nói, bác bỏ đề nghị của Hàn Nguyệt.
“Không phải thế.” Nó không nghĩ rằng, phụ hoàng không giải quyết nổi chuyện này, chỉ là nó ghét phiền toái.
“Vậy thì được rồi. Cứ tin ở phụ hoàng.” Vuốt ve mái tóc dài của Hàn Nguyệt, Ti Ngự Thiên đưa ra quyết định cuối cùng.
Nhìn phụ hoàng một lúc, Hàn Nguyệt gật đầu. Nếu đến lúc đó có người dám gây rắc rối cho phụ hoàng, nó sẽ tự mình giải quyết tất cả. Rồi Hàn Nguyệt cúi đầu tiếp tục xử lý đống tin tức bọn thuộc hạ đưa tới. Thấy nó không băn khoăn gì về chuyện này nữa, Ti Ngự Thiên khẽ hôn lên đỉnh đầu của Hàn Nguyệt rồi đứng dậy trở về bàn làm việc tiếp tục phê duyệt tấu chương.
Bình luận truyện