Dụ Đồng

Chương 72



Buổi lâm triều

“Khải bẩm hoàng thượng, đêm qua lão thần trong nhà đã kiểm tra qua, kẻ trộm không có lấy vật gì đáng giá, chỉ là trong thư phòng bị mất một quyển cổ thư,” bên trong triều đường đại học sĩ Lâm Chi Phong dâng tấu, thái độ hơi do dự,  “Quyển cổ thư bị lấy trộm chính là quyển sách ghi chép Phượng Hoàng Triều Phụng nguyên càn lục mà trước đây lão thần đã từng đề cập qua.” . Tặc nhân đột nhiên đến trộm quyển sách này, làm cho hắn có chút bất an.

Lâm Chi Phong vừa nói xong, cả triều thần có chút rối loạn, đám người Lưu Mộ Dương trong lòng đột nhiên kinh  động, trước đây chủ tử đã từng nói qua mọi chuyện phát sinh đều hướng đến Phượng Hoàng Triều Phụng mà ra, đến cùng là người phương nào……

“Phượng Hoàng Triều Phụng sao?” Ti Ngự Thiên lạnh lùng mở miệng, “Lâm khanh, xem ra bản dâng tấu đầu tiên của ngươi đã làm không ít người kinh động a.”

Giọng nói băng lãnh của hoàng thượng khiến hắn một phen tâm kinh: “Hoàng thượng, lão thần đã lỗ mãng, cân nhắc không chu toàn, thỉnh hoàng thượng ban tội.”.Thất điện hạ trước đây từng khiêu Phượng Hoàng Triều Phụng đã làm chấn động cả triều đình và dân gian, bây giờ lại có kẻ dám lấy trộm cổ thư, khó có khả năng hắn sẽ không nhắm đến thất điện hạ đi, Lâm Chi Phong vạn phần hối hận nếu lúc đầu hắn không bẩm báo chuyện mất trộm cổ thư Phượng Hoàng Triều Phụng thì đâu đến nỗi…

“Ngày đó trẫm mặc dù tiếp nhận lễ vật Phượng Hoàng Triều Phụng của Hàn Nguyệt, nhưng sau đó cũng không thấy có bất cứ sự thay đổi gì, chuyện đó trẫm cũng đã nói qua, xem ra vẫn còn có kẻ ôm ý niệm ‘Thà rằng tin là có, chứ đừng nghĩ là không.” a.” – Ti Ngự Thiên lãnh liệt hừ một tiếng, “Chuyện xảy ra lâu như vậy mà bây giờ mới có kẻ đến trộm thư, trẫm không nghĩ bọn chúng chỉ muốn lấy cắp sách thư ghi chép Phượng Hoàng Triều Phụng đơn giản như thế.”.Hắn cũng không quên mục đích ban đầu của Đông Nguyệt.

“Hoàng thượng, thất điện hạ khiêu Phượng Hoàng Triều Phụng có thể nói là chuyện cả thiên hạ đều biết ,” Thường Yên Nhiễu tiến lên bẩm tấu,  “Xem ra lúc đầu Đông Nguyệt quốc lấy cớ muốn thất điện hạ sang Đông Nguyệt không chừng là vì Phượng Hoàng Triều Phụng, hoàng thượng, nếu thật vậy thì việc này càng phải vạn phần thận trọng.”

“Hoàng thượng, Thường đại nhân nói rất đúng.” Lưu Mộ Dương cũng lập tức bước ra khỏi hàng tỏ thái độ, tiếp theo sau đám người La Y cũng tỏ vẻ đồng ý.

“Chỉ sợ bọn chúng đã quên mất Hàn Nguyệt là con trẫm!!”  nhiệt độ quanh thân Ti Ngự Thiên hạ đến mức thấp nhất, cả triều đình đều thấy được hoàng thượng đang cực độ tức giận.

“La y!”

“Có thần!”

“Từ binh bộ điều động người, nhất cử nhất động giám sát từng môn phái trên giang hồ, bất cứ kẻ nào cảm thấy khả nghi phán tội uy hiếp triều đình luận xử!”

“Thần tuân chỉ!!”

“Thường Yên Nhiễu!”

“Có lão thần!”

“Nghĩ chỉ: Phàm kẻ nào cất giữ Nguyên Càn Lục cổ thư chính là có ý đồ nhiễu loạn yên ổn Yển quốc, một khi tra ra bất luận là ai toàn bộ đều bị tập nã, phán tội họa quốc xử giao hình bộ. Phái người truyền triệu khắp thiên hạ cho trẫm!”

“Lão thần tuân chỉ!”

“Trọng Hầu Uyên! Tịch Thu!”

“Có thần!” Lại bộ thượng thư Trọng Hầu Uyên nghe tiếng lập tức tiến lên.

“Có lão thần!” Tịch Thu cũng vội vàng bước đến.

“Trong triều bất kể quan viên hễ có kẻ nào cùng với người trong giang hồ hay ngoại quốc bàn chuyện thất điện hạ khiêu Phượng hoàng triều phụng dù chỉ là tin giả, liền bị cách chức, lưu đày ra Hồng môn!”

“Dạ,[ lão ] thần tiếp chỉ!”

Nghe xong cả triều đình một phen kinh hãi, Hồng môn là vùng đất cằn cỗi nhất Yển Quốc nằm ở tây bắc, bị lưu đày đến đó cuối cùng chỉ có một con đường chết. Xem ra lần này hoàng thượng thật sự tức giận rồi, chỉ cần chuyện có liên quan đến thất điện hạ hoàng thượng sẽ không nhân từ.

“Phượng Hoàng Triều Phụng là lễ vật sinh nhật Hàn Nguyệt dâng cho trẫm, thuộc về trẫm , nếu có kẻ mưu toan muốn cướp đoạt thứ thuộc về trẫm, vô luận là ai, trẫm đều tuyệt đối không tha, mà nếu kẻ nào có chủ ý với Hàn Nguyệt thì hắn chính là kẻ địch của trẫm! Cũng là kẻ địch của Đại Yển này!” ( đàn ông khi ghen còn đáng sợ hơn đàn bà ==”)

Ti Ngự Thiên sắc mặt nghiêm trọng, thanh âm tàn ác, nếu có kẻ dám nhắm vào Phượng Hoàng Triều Phụng, dám có chủ ý với Hàn Nguyệt, kẻ đó sẽ phải lãnh nhận cơn thịnh nộ của Ti Ngự Thiên hắn – Hoàng đế Đại Yển Quốc.

“Yển quốc vạn tuế, thánh thượng vạn tuế, ngô hoàng vạn tuế vạn tuế vạn vạn tuế!!”Sau khi Ti Ngự Thiên nói xong, trong triều đình tất cả bá quan văn võ đồng loạt quỳ xuống, hô lớn

“Phanh!”“Phanh!” “A!!” “A ~~!!!”

Tiếng va chạm, tiếng hò hét, tiếng kêu gào trầm thấp vang vọng cả thao trường, các tướng sĩ mặc nhuyễn giáp được phân thành hai người một đội, đứng đối mặt cách nhau năm thước, nghe hiệu lệnh liền lập tức hung hăng thay nhau xông tới vật lộn, sau đó lại tiếp tục đứng lên……

Ở nơi khác, một số tướng sĩ y phục mỏng manh đang cố gắng vượt qua chặng đường dài gian nan, tiếp tục bò đến cuối một cây can thượng dài, nhún người nhảy xuống, sau khi chạy tới phía trước mười thước đến một vùng đất thấp trũng, cố sức gian nan né tránh hai bên do bắn ra bao cát không ngừng nện xuống, cứ thế sau khi tiến lên được năm mươi thước, lại tiếp tục xuyên qua một đoạn đường dài hai bên là hai phân trạm tiễn thủ không ngừng bắn ra độn tiễn, tuy nói là độn tiễn, nhưng nếu tránh không khỏi trong nháy mắt sẽ bị bầm xanh tím.

Nhìn sang một nơi khác, một đám tướng sĩ mình trần trên vai khuân một bao cát nặng nề không ngừng bước chân chạy tới trước, ước chừng sau một trăm thước, buông xuống bao cát trên người tiếp tục chạy ngược về, lại tiếp tục như vậy huấn luyện cho đến khi không còn khí lực.

Đứng ngoài thao trường, Thượng Quan Dung Uy nhìn vào bên trong quan sát tướng sỹ tập luyện, lại nhìn sang thất điện hạ đang cùng những người khác huấn luyện, lúc trước trong lòng hắn rất hoài nghi đến bây giờ chỉ còn lại sự kính nể, loại phương thức thao luyện này hắn chưa bao giờ gặp qua, nhưng thể năng, lực lượng, tốc độ ứng biến, năng lực của mọi người trong một tháng này có thể thấy được đã tăng lên rất nhiều. Thượng Quan Dung Uy vạn phần chờ mong thất điện hạ bước tiếp theo sẽ an bài trận pháp diễn luyện gì.

………………

“Tứ ca ~~~” Ti Thanh Lâm giống như người sắp chết, nằm trên giường rên rỉ, “Ngươi nói thất đệ vì sao phải an bài như thế a, bò can, né tránh bao cát cùng mộc tiễn, khuân vật nặng ta cũng có thể giải thích, nhưng vì sao phải luyện tập thay nhau xông tới vật lộn a, xương của ta sắp gãy rụng rồi……” ( =]] )

Bị té lên té xuống hắn còn có thể giải thích là vì tăng cường lực phòng ngự, nhưng để làm gì, trên chiến trường giết địch không phải chỉ cần cầm vũ khí chém giết lẫn nhau chẳng lẽ muốn bọn hắn xông tới quân địch sao,? Thất đệ một tháng nay không cho bọn họ cầm qua một món vũ khí nào.

“Không biết……” Ti Lam Hạ nhắm mắt nửa người tựa vào giường, trầm thấp trả lời, sau khi tắm rửa xong liền leo lên giường nằm, lúc này hắn thực sự không muốn làm gì hết, nếu như không phải thất đệ tìm được thảo dược tốt, hắn sợ bây giờ ngay cả nói cũng khó khăn.

“Thất ca nếu đã sắp xếp như vậy tất có lý do của hắn……” Ti Hoài Ân cũng toàn thân vô lực nằm trên giường, để yên cho Huyền Ngọc giúp mình bôi thuốc.

“Huyền Thanh,” Ti Cẩm Sương trên mặt cũng hoàn toàn không còn vẻ tươi cười như thường ngày,  “Gíup ta xoa bóp vai trái một chút, cảm thấy hơi nhức.”

“Thất đệ đâu rồi?” Ti Thanh Lâm nhẹ giọng hỏi, sao cả nửa ngày nay cũng không thấy thất đệ đi vào.

“Chủ tử đi tắm ,”  Huyền Ngọc êm ái trả lời, “Chủ tử hôm nay không cho các nô tài hầu hạ.”

Sau một nén nhang, màn trướng bị xốc lên, sau khi tắm rửa xong Hàn Nguyệt mặc y bào đi vào, tất cả mọi người lập tức ngừng hô hấp…… Bọn họ cũng biết người này dung mạo tuyệt thế, nhưng vì đã quá hiểu rõ tính tình người này, trên người hắn lúc nào cũng phát ra một cỗ băng lạnh, không ai dám ở trước mặt người này mà tơ tưởng cái gì. Ngày thường sau khi tắm rửa xong Huyền Ngọc cùng Huyền Thanh sẽ giúp hắn mặc y phục lau khô tóc, nhưng hôm nay mái tóc mềm mại còn hơi ẩm ướt xõa dài xuống lưng phiêu tán, đai lưng tùy ý được thắt lỏng làm cho y phục như muốn trôi tuột ra, vạt áo có chút chảy xuống hé mở bộ ngực trần mềm mại, để lộ ra nửa bả vai trắng nõn, cả người biếng nhác mà tràn ngập mị hoặc.  ( Nguyệt nhi thật là tội nợ ==”)

“Huyền Ngọc.” đem khăn vứt sang cho Huyền Ngọc, giọng điệu có chút không kiên nhẫn ,“lau khô tóc cho ta.” -, tóc dài phiền toái…… Huyền Ngọc ngay lập tức định thần lại, có chút bối rối cầm khăn nhẹ nhàng thấm mái tóc ướt.

“Để ta!” Ti Cẩm Sương đột nhiên lên tiếng, giật lấy bố khăn trên tay Huyền Ngọc. Rồi ôn nhu mỉm cười quay sang người nọ,“Có thể không?” Ti Cẩm Sương êm ái hỏi, lại dùng bố khăn bao lấy mái tóc dài kia, dùng sức xoay chặt.

“Ân.”

“Tốt lắm.” Một lát sau, đợi tóc khô một chút, Cẩm Sương cầm lấy bố khăn

Hàn Nguyệt cúi đầu nhìn quần áo đã ướt, nhanh chóng đi tới chỗ cất hành lý lấy ra một kiện tân y bào.

“Chủ tử?” – Huyền Ngọc kinh hãi hô lên, vội vàng tiến lên trước ngăn người nọ đang chuẩn bị cởi quần áo, “Chủ tử muốn thay quần áo sao?”

“Rất ướt.”  Liếc mắt nhìn Huyền Ngọc một cái, không chờ mọi người phản ứng liền cởi bỏ thượng sam trên người, cầm lên y bào trắng sạch sẽ trên giường, Hàn Nguyệt không biết mỗi một cử động của hắn là nguyên nhân làm cho nhiệt độ trong trướng tăng lên.

“Thất đệ……” thanh âm Ti Cẩm Sương có chút khẽ biến, chỉ lên vai trái Hàn Nguyệt,  “ Cái này… Là dấu răng phải không…”. Ti Cẩm Sương vừa nói xong, ngoại trừ Huyền Ngọc Huyền Thanh, tất cả mọi người đều ngồi dậy, kinh ngạc nhìn về phía bả vai Hàn Nguyệt.

Không để ý tới Cẩm Sương, Hàn Nguyệt trùm vào trường bào, để cho Huyền Ngọc giúp mình thắt lại đai lưng liền leo lên giường nằm, đắp tốt chăn mền, nhắm hai mắt lại, những chuyện của hắn không liên can đến bọn họ, hắn không cần cùng người khác giải thích.

Nhìn người kia rõ ràng không muốn trả lời, Cẩm Sương xoay người trở lại trên giường của mình, cũng nằm xuống, vắt tay lên trán nhắm mắt, những người khác sắc mặt khẽ biến nhìn Ti Hàn Nguyệt một hồi, rồi chậm rãi trở về chỗ nằm của mình.

…………………

Hôm sau, sau khi huấn luyện chấm dứt.

“Ngũ Ca, ngươi thật sự thấy rõ sao?” Trong trướng, Ti Hoài Ân vội vàng kéo Ngũ Ca hỏi, những người khác không hẹn cũng đều nhìn về phía Ti Cẩm Sương.

“Ngươi nói thử xem?” Ti Cẩm Sương hỏi ngược lại một câu, dấu răng kia không phải mới đây, giống như là một dấu ấn cũ.

“Rốt cuộc…… là ai……?” Ti Hoài Ân cúi đầu, có chút lầm bầm lầu bầu.

“Ngũ Ca…… tại sao trên vai Thất đệ lại có… Dấu răng…” Ti Thanh Lâm có chút gian nan mở miệng, một người trên vai lưu lại dấu răng người khác, có ý nghĩa như thế nào hắn mơ hồ cũng hiểu được,  “Có khi nào là do hoàng hậu nương nương lưu lại hay không.”Nghĩ đến tính cách thất đệ, cũng chỉ có thể là mẫu thân hắn lưu lại .

“Là…… Nam nhân …” Ti Diệu Nhật đột nhiên lên tiếng, hôm qua hắn cách thất đệ rất gần, thấy rõ mồn một, dấu răng đó khó có khả năng là do nữ nhân lưu lại .

“Nam nhân……?” Ti Hoài Ân đột ngột ngẩng đầu lên, “Ngũ Ca……?” Không thể tin được hỏi hướng người đối diện.

“…… Ân…” Ti Cẩm Sương nặng nề lên tiếng.

“Ai có thể lưu lại dấu răng trên vai thất đệ?” Ti Thanh Lâm tự hỏi một câu, rồi đột nhiên ngẩng đầu, trong nháy mắt những người khác cũng trợn to mắt nhìn hắn.

“Khó có khả năng… Khó có khả năng, ta… Ta đi hỏi Huyền Ngọc Huyền Thanh.” Ti Thanh Lâm liều mạng mặc kệ thương tích  đau đớn bước xuống giường vội vàng mang giầy, không đợi hắn đứng lên ngay lập tức bị một bàn tay đẩy hắn trở về giường.

“Hỏi bọn hắn tác dụng gì!” Ti Lam Hạ lạnh lùng nhìn Thanh Lâm,  “Là như thế nào hay không phải thế nào,thì  ngươi có thể làm cái gì?!Ngươi nghĩ hai người bọn hắn sẽ nói cho ngươi biết sao?!!”  rồi nhìn về phía những người khác, “Có một số việc không nên biết”

“Thất ca……” Ti Hoài Ân hai tay che mặt thấp giọng hô lên một tiếng.

“Tứ ca……” Ti Phong Nham có chút bất an nhìn các ca ca.

“Hai người các ngươi chỉ cần chăm chỉ tập luyện, những chuyện khác không nên biết.” Lạnh giọng phân phó một câu, Ti Lam Hạ trở lại giường, Ti Phong Nham cùng Mang Nặc cắn cắn môi rồi cũng trầm mặc trở về giường của mình ngồi xuống. Bọn họ không hiểu được đã xảy ra chuyện gì, nhưng nhìn thần sắc các ca ca hẳn là cực kì nghiêm trọng, hơn nữa lại là chuyện liên quan đến thất ca không khí khó thở tràn ngập trong trướng…………

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Bình luận truyện