Dụ Hoặc Chi Chân Ái

Chương 4: Cuộc đời này không hối hận



Đại sảnh rộng lớn đầy người ngồi, khiến giá rét mùa đông cũng mơ hồ toả ra ấm áp. Cảnh năm mới nơi đây dù không dán giấy đỏ và treo đèn như những người dân khác, nhưng không khí vui mừng của ngày tất niên cũng không chút nào che giấu được. Hai nữ nhân ngồi trên đại sảnh đều mặc quần áo đỏ, mỗi người một vẻ, dù đã qua tuổi 30 nhưng vẫn còn xinh đẹp hơn rất nhiều cô gái trẻ tuổi. Hai nữ nhân này là hai phi tử được tiên hoàng Hiên Viên Kình Thiên sủng ái nhất khi còn tại vị, Mai phi và Diễm phi.

Hôm nay là ngày hạnh phúc nhất của hai nữ nhân bước ra từ thâm cung này, điều này được chứng tỏ qua nụ cười của hai nàng và vẻ mặt của những người bên cạnh. Mai Phi và Diễm Phi sau khi rời thâm cung đều tìm được hạnh phúc cho mình. Mai phi đã gả cho nam nhân mà con nàng chọn giúp, Diễm phi thì gả cho người yêu cũ của nàng trước khi vào cung. Hai người đều có con trai, một là tiểu Tùng, một là tiểu Bách. Đây là tên Hiên Viên Ngạo Tuyết thuận miệng nói ra, nhưng cũng là tên hai nàng thích nhất. Bởi vì nếu do Hiên Viên Ngạo Tuyết đặt thì hai nàng đều tin tưởng con mình sẽ được hạnh phúc, hạnh phúc của các nàng cũng do Hiên Viên Ngạo Tuyết mang đến đó thôi. Hai nàng tựa vào lòng nam nhân của mỗi người, lộ ra nụ cười hạnh phúc nhất để Tuyết nhi thấy. Các nàng muốn cho đứa con bá đạo của mình biết, các nàng rất hạnh phúc.

Hiên Viên Giang Lâm và Hiên Viên Cẩm Sương đang ngồi cùng nhau. Sau khi gỡ xuống những khúc mắc trong lòng, quan hệ giữa hai người đột nhiên tăng vụt. Nếu không phải trong mắt của bọn họ không có tình yêu thì ai cũng nghĩ hai người là một đôi tình nhân hoà hợp nhất. Hiện tại bọn họ có chung người yêu, cùng nhau bồi dưỡng tình cảm. Trong mắt Hiên Viên Giang Lâm không còn cô đơn, mà trong mắt Hiên Viên Cẩm Sương cũng rất bình lặng. Ánh mắt của bọn họ muốn nói cho mọi người biết rằng, bọn họ rất hạnh phúc…

Ngồi bên cạnh Hiên Viên Ngạo Tuyết là Hiên Viên Mộc Phong và Hiên Viên Thính Vũ. Bọn họ là hai người Hiên Viên Ngạo Tuyết ngầm sủng ái nhất. Khuôn mặt ửng đỏ của bọn họ cho thấy bọn họ đang bị “người xấu” ức hiếp, nhưng cũng vì vậy mà thật hạnh phúc.

Thấy được nhiều khuôn mặt tươi cười như thế, trong lòng Hiên Viên Ngạo Tuyết hết sức vui sướng. Sau khi hôn lên môi mỗi người một cái, hắn mang theo ý cười ra ngoài. Lúc này không ai ngăn cản hắn, bởi vì sau chuyện năm năm trước, Đa Tình sơn trang đã có một truyền thống. Đó là chủ nhân của sơn trang sẽ làm lễ mừng năm mới với mọi người, nhưng sau khi dự tiệc xong lại lập tức biến mất, bắt đầu bế quan tu luyện một tháng, không quan tâm tới tất cả mọi chuyện. Mọi người không hề oán hận, vì Hiên Viên Ngạo Tuyết đối xử với bọn họ rất tốt. Cho nên bọn họ dành trọn một tháng này cho hai kẻ yêu nhau, tự mình làm tiệc pháo hoa cũng đủ rồi. Pháo hoa rất đẹp, đó là lễ vật Hiên Viên Ngạo Tuyết cho bọn họ, đại biểu cho yêu thương không bao giờ tan biến.

Phòng ốc của Đa Tình sơn trang đã qua xử lý đặc biệt, bất cứ lúc nào cũng cảm nhận được ấm áp của mùa xuân. Thế nhưng có một chỗ ngoại lệ. Cho dù bên trong được bày trí hoa lệ không thua bất cứ nơi nào, kể cả hoàng cung, nhưng mỗi khi bước vào sẽ cảm nhận được từng đợt lạnh lẽo thấu xương. Cơn lạnh này không phải do người, mà là do tự nhiên, bởi vì ở giữa phòng bày một chiếc giường lớn làm bằng Hàn ngọc ngàn năm, tự động toả ra khí lạnh.

Trên chiếc giường vô giá này đang nằm một người. Đó là một mỹ nhân được rải đầy hoa tươi, một nam nhân khiến cho nhan sắc của tất cả nữ nhân đều phải ảm đạm. Người như vậy trong thiên hạ không nhiều lắm, thậm chí có thể nói Hiên Viên Kình Thiên và Hiên Viên Ngạo Tuyết là hai người duy nhất. Hiện tại Hiên Viên Ngạo Tuyết đang bước vào, vì vậy người nằm trên giường không thể nghi ngờ gì, chính là Hiên Viên đế.

Trong phút chốc, Hiên Viên Ngạo Tuyết đến bên mép giường, ném từng đoá hoa quý giá vĩnh viễn không héo tàn lên mặt đất, sau đó xốc lên tấm đệm mỏng mà nằm nghiêng bên người mỹ nhân, ôm mỹ nhân vào lòng. Thong thả mà thận trọng chỉnh lại tóc mai trên mặt phụ hoàng, trong mắt Hiên Viên Ngạo Tuyết toả ra dịu dàng mà mọi người chưa ai thấy qua. Cho dù hắn cũng đối xử dịu dàng với tất cả tình nhân của mình, nhưng loại tình ý khiến người ta kinh ngạc này chưa từng xuất hiện trước bất cứ ai khác, mà chỉ thuộc về một mình phụ hoàng, vì phụ hoàng là người đặc biệt nhất.

“Phụ hoàng, nhi thần lại đến thăm ngươi. Lâu như vậy chưa ghé qua, ngươi có nhớ ta hay không? Có cô đơn hay không? Ha ha, đừng sợ, hiện tại ta sẽ ở cùng ngươi, suốt một tháng kế tiếp chỉ ở đây cùng ngươi, ngươi có vui không? Ha ha ha, đã năm năm rồi, ngươi vẫn ham ngủ như vậy, chẳng hề giống với bản chất của ngươi chút nào.

Nói cho ngươi biết nha, năm nắm trước Đạt Mông quốc đã bị ta tiêu diệt, Khúc Phong đã chết đi trong đau đớn nhất. Ngôi vị hoàng đế của ngươi ta đã ném cho con trưởng của hoàng hậu, để Sương nhi vĩnh viễn ở cạnh ta. Ha ha, rất kì quái đúng không, nhưng ta lại không thấy vậy. Sương nhi kế thừa dòng máu của ngươi, rất đáng yêu, nhưng đại ca hắn lại giống hoàng hậu, cho nên ta không thừa nhận hắn là con của ngươi. Cũng may hắn không quá đáng ghét, cũng có chút bản lĩnh, ngôi vị hoàng đế giao cho hắn là đúng rồi.

A, có mấy đứa con vô liêm sỉ ăn cây táo rào cây sung, cấu kết với nước khác muốn cướp ngôi vị hoàng đế của ngươi, ta đã vứt xuống huyệt động. Bọn vô liêm sỉ này cũng chính là những kẻ hồi bé ăn hiếp Mộc Phong, ta vốn muốn giày vò lâu một chút, nhưng sau đó lại mất hứng mà trực tiếp giết. Phụ hoàng cũng thấy quá tiện nghi cho bọn họ rồi đúng không? Biết ngay phụ hoàng sẽ đứng về phe nhi thần mà, ha ha.

Ta đã mang mẫu phi và Diễm phi về Đa Tình sơn trang, dù sao ngươi cũng không yêu bọn họ, nên ta đã thay ngươi làm chủ, gả hai nàng đi, tránh cho bọn họ rảnh rỗi tới làm phiền ta và Vũ nhi, đeo bám muốn chết. Có điều không ngờ hai nàng nhanh như vậy đã sinh con trai, rất đáng ghét, đuổi không chịu đi, cho nên ta rất hối hận khi gả hai nàng. Dù sao bị hai nàng làm phiền cũng đỡ hơn bị hai đứa trẻ ranh làm phiền, đúng không?

Ha ha, hôm nay là đêm 30, ta tới đón giao thừa với ngươi. Có người nói mỗi năm cùng đón giao thừa, hai người sẽ mãi yêu nhau đến già. Chúng ta hàng năm đều bên nhau, nhất định cũng sẽ bên nhau tới lúc đó đúng không? Nhất định, vì ta đã quyết rồi, cho dù tử thần cũng không thể cản được. Ta muốn bên ngươi một đời, vì ngươi mà sống, không oán không hối hận!

Nghe ta lải nhải lâu như vậy, ngươi mệt muốn chết rồi nhỉ. Nghỉ ngơi đi, sáng mai nhất định phải nói với ta buổi sáng tốt lành nha, nếu không ta sẽ giận ngươi đó. Ngủ ngon, tình yêu của ta!”

Lặp lại những lời hàng năm đều nói, Hiên Viên Ngạo Tuyết rốt cuộc quyết định buông tha mỹ nhân không có phản ứng kia, sau khi nhẹ nhàng hôn lên thái dương mỹ nhân hai cái thì cũng nhắm mắt lại. Không để ý thân hình lạnh lẽo của mỹ nhân, Hiên Viên Ngạo Tuyết ôm hắn vào lòng rất chặt.

Đêm 30 đặc biệt mỹ lệ, pháo hoa sáng lạn nở rộ giữa trời đêm, càng làm bật lên vẻ đẹp trong tuyết trắng. Hai đứa trẻ Hiên Viên Ngạo Tuyết ghét nhất cũng tỉnh ngủ, phấn chấn chạy giữa đám người, dẻo miệng xin tiền mừng tuổi. Những người lớn tụ tập cùng một chỗ trò chuyện, trong lời nói lộ ra hạnh phúc và mãn nguyện. Dưới bầu trời pháo hoa, bọn họ cũng ước nguyện như mọi năm, hi vọng người bọn họ yêu thương có thể được hạnh phúc.

Rạng sáng giao thừa, xung quanh Đa Tình sơn trang nở rộ từng dây pháo sáng lạn, khiến bầu trời sáng lên như ban ngày. Bỗng nhiên một luồng sáng rơi nhầm xuống nơi nào đó, không cẩn thận chiếu lên chân mày Hiên Viên đế trên giường ngọc. Sau đó giữa tia sáng rực rỡ, khoé mắt Hiên Viên đế khẽ động đậy.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Bình luận truyện