Chương 22: 22: Được Tôi Cho Em Biết Thế Nào Là Đa Cảm Xúc!
Mặt hắn không ngừng biến sắc, Nhật đi đến đẩy mạnh tôi xuống giường.Tôi hoảng hắn bóp miệng ép tôi phải nhìn hắn.Nhật khó chịu nói ;
vỡn ngựa quen dấu cũ chả rút kinh nghiệm! "
Tôi dối bời đúng thật bản thân mình biết mà vỡn hỏi giờ đây...Cả người run run tôi biết rõ mình đang ở thế bị săn mà bây giờ nếu phản kháng có lẽ hậu quả...!
Tôi cố bình tĩnh thở mạnh cân nhắc lời:
" k...không chẳng...chẳng qua...tôi...muốn biết giờ..."
Hắn cắn mạnh vào môi anh đào khiến nó bật máu, tôi đẩy mạnh hắn ra dơ tay lên lau vết máu.
Hắn nhìn vậy thì tức lắm tôi cũng không chịu thua.
Kệ luôn việc kia đi giờ làm sao chạy trước là được.
Không phải là hắn thì có lẽ là mình chết!
Tôi nhảy bụp xuống giường ba chân bốn cẳng dời nhanh đi, hắn nhìn theo trầm tư rồi nhếch mép ung dung ngồi nhìn ắt hẳn Nhật đang có suy nghĩ gì đó cho riêng mình
Tôi ôm bụng chạy xuống chỗ tầng một miệng thở hồng hộc tình huống nguy hiểm vỡn có cách giải quyết nhưng...là tình huống đó thì không! luống cống chỉ biết chạy.
Thắt lưng đau ê ẩm khiến tới nỗi phải ngồi khụy, nhìn về đằng phía trước thì tôi nhíu mày.
Cánh cổng được khóa từ lúc nào rồi...tôi móc tay trong túi sờ sờ thì không có chìa hoang mang thật sự.
Lẽ nào hắn biết rõ điều đó nên không cần đuổi theo chứ gì vậy từ đầu...việc chạy cũng chết mà không chạy vỡn chết! Hai tay nắm thành quyền chạy tới cổng sắt lay thật mạnh nhưng...điều đó chả khác nào nấy trứng trọi đá cả.
Xung quanh vắng tanh không một bóng người cửa thì quá cao giáp với mái hiên có bằng liềm tin cũng không được.
Tôi vỡ lẽ vốn từ đầu nơi đây đã không bình thường rồi thế nhưng đây là ba tôi chuẩn bị mà rất có khả năng hắn nhúm tay vào.
Đi quanh một vòng tôi dừng lại ở sân sau thì càng chắc lịch điều đó hơn, nơi đây cách trường tương đối xa thế mà tôi lại không quan trọng đặt vấn đề quá đáng hơn nữa hình như...căn phòng của chúng tôi cách âm thì phải
Mải suy nghĩ tôi quên mất bản thân đang trong tình thế ngàn cân treo sợi tóc cho đến lúc hơi nóng phả vào tai và giọng nói đó mới khiến tôi quay lại thực tại:
" bỏ cuộc rồi à "
Tôi ngồi bệt xuống đất hai mắt lờ đờ chưa bao giờ tôi khiếp sợ hắn đến vậy trong một thời gian ngắn đã thay đổi tôi về cách nhìn nó
Hắn liếc nhìn tôi nâng cằm lên đôi mắt lúc này còn đáng sợ hơn vạn lần nữa.
Hắn sẽ toạc chiếc áo sơ mi mỏng ra mà không thương tiếc.
Thân thể đây vết răng và vết hôn xấu xí đó phơi bày
Tôi căm hận hắn câu này đã bao nhiêu lần rồi, tôi gào khóc hết lỗi uất hiện của mình ra:
" đủ rồi đấy nếu còn làm quá đáng hơn nữa từ giờ..."
" hah~ lần đó tôi bỏ qua nhưng lần này thì không, em không biết trân trọng cơ hội đó mà muốn chạy ư! "
Vì gì mà Nhật lại có suy nghĩ đó cơ chứ phải chăng hắn coi tôi là vật " thỏa mãn " ư? hắn cũng đã lớn tôi không quản cớ sao lại là tôi hay hắn thật sự...không ai lại nghĩ vào tình huống như thế ha
Tôi chau mày, người ta nói " trong bất kì tình huống gì thì thứ ta cần đó là thần thái ".
Tôi thở một hơi dài cố giữ giọng không run run vênh váo đáo:
" đúng chạy thì sao? liên quan tới mày ư ~ nói cho mà biết đừng xen vào cuộc sống cá nhân- "
Hắn cười lạnh nói ra là tức cũng không sai chen ngan vào lời tôi:
" được tôi cho em biết thế nào là đa cảm xúc! ".
Bình luận truyện