Đũa Lệch Dễ Thương

Chương 33



Từng cơn gió thổi tới, âm thanh lá cây xào xạc cùng với hoa sen nhẹ nhàng lắc lư, dòng nước dọc theo bức tường bên ngoài quanh co chảy xuống mặt đá thạch anh, hương thơm ngất trời.

Dưới bầu trời quang đãng của mùa hè, Diệp Trữ Vi ngồi đối diện Bối Nhĩ Đóa trên sàn gỗ ăn dưa hấu.

Cô vốn định giả vờ duyên dáng khi ăn, nhưng tiếc là trái dưa hấu mát ngọt đã khiến cho cô ăn liền hai miếng, còn đang tính lấy đến miếng thứ ba thì Diệp Trữ Vi cầm miếng dưa hấu trong tay đưa sang: “Ăn của anh đi.”

Bối Nhĩ Đóa chưa kịp phản ứng đã thấy dưa hấu đặt thêm trong mâm, phơi nắng nhiều nên khi nhìn miếng dưa hấu trong tay cô cảm giác như mình vừa lấy lại sức sống.

Khi cô ăn miếng dưa hấu của anh ta đưa qua, không nghĩ rằng nước dưa hấu lại dính trên cẳng chân mình, sau đó lại được anh ta lấy tay xoa giúp.

Nhiếp ảnh gia gần đó vô tình chụp được khung cảnh lãng mạn của bọn họ.

Mọi người chung quanh còn có Úc Thăng và Đường Lật khi nhìn thấy hình ảnh này vô cùng thích thú.

Ngoài dưa hấu, ê-kíp thực hiện còn chuẩn bị cả nho tươi, hoàn toàn ngoài dự đoán của Bối Nhĩ Đóa, cô thích ăn nhất là loại quả này, không chút do dự cầm lấy một quả.

“Hai người có thể tiếp tục thân mật.” Biên đạo cầm quạt trong tay đứng ở một bên chỉ đạo.

Bối Nhĩ Đóa lột bỏ vỏ nho, đưa tới bên môi Diệp Trữ Vi, tự mình đút cho anh ta.

Diệp Trữ Vi không nghĩ cô lại chủ động như thế, đôi mắt anh ta trở nên gợn sóng, ngón tay tinh tế trắng nõn hòa cùng trái nho xanh biếc đang kề ngay miệng anh ta. Chậm rãi ăn xong trái nho Bối Nhĩ Đóa đưa tới, miệng anh ta cũng không tránh được chạm nhẹ vào ngón tay cô.

Bối Nhĩ Đóa thu tay, trái tim cô lại lỡ một nhịp, anh ta há miệng hơi to, thành thử mút phải tay cô.

“Đến phiên anh.” Anh ta chọn một quả nho, tốt bụng đưa tới miệng cô, biểu tình giống như đang đút cho một con chuột nhỏ trong phòng thí nghiệm.

Hành động thân mật cứ như vậy tiếp diễn, trong đám người liền truyền đến tiếng cười, phân tán lực chú ý của Bối Nhĩ Đóa.

“Không cần để ý tới bọn họ.” Anh ta nói, “Tập trung cao độ khi ở bên anh là được.”

Nói xong, tay anh ta tự nhiên đặt lên đầu gối cô, động thái đơn giản nhưng lại khiến cho cô trở nên căng thẳng.

. . . . . .

Sau đó, theo yêu cầu của đạo diễn Bối Nhĩ Đóa phải nằm xuống, đầu cô đặt trên đùi của Diệp Trữ Vi, ngẩng đầu nhìn xuyên qua các tán lá, Diệp Trữ Vi cầm một quyển sách, giả vờ nhàn nhã xem.

Bối Nhĩ Đóa vừa nằm xuống, ánh mặt cô vô tình chạm vào ánh mắt anh ta, nhịn không được nở một nụ cười.

Anh ta cảm nhận được thân thể mình đang rung động vì nụ cười kia, tự nhiên anh ta vươn tay đùa nghịch mái tóc cô, cầm nó trải rộng ra trên đùi mình.

Ánh mặt trời lưa thưa lớt thớt bao phủ ở trên mái tóc đen nhánh của Bối Nhĩ Đóa, lấp lánh như mảnh tơ lụa màu đen.

“Rất ngứa.” Bối Nhĩ Đóa vừa cười, “Tay anh đừng chạm vào lỗ tai của em.”

“Chạm vào thì sẽ thế nào?” Ngón tay anh ta nhẹ nhàng phủi phủi vành tai cô.

“Đừng đừng đừng, nó lại đỏ lên.” Cô nhanh chóng mở miệng ngăn cản.

Anh ta thu tay, tiếp tục khảy khảy mái tóc cô, cử chỉ này dường như khiến cô buồn ngủ, Bối Nhĩ Đóa chậm rãi nhắm mắt lại…

Mí mắt cô chợt giật liên tục, nhìn lên trên thì một bóng dáng đang áp xuống.

Cô chưa kịp định thần, anh ta đã cúi đầu hôn nhẹ lên trán cô, sau đó anh ta ngồi xuống, cầm lấy quyển sách lật lật như không có chuyện gì.

Bối Nhĩ Đóa trợn tròn mắt, hôm nay là lần thứ mấy rồi? Hôn cô đã thành động tác quán tính của anh ta. . . . . .

À không, dù sao thì anh ta vẫn đang theo đuổi cô, là quyền lợi hợp pháp, anh ta muốn thế nào thì cứ thế ấy đi. Ánh mặt trời ấm áp, gối đầu lên trên chân anh ta ngủ thật thoải mái, cô nhắm mắt lại, lắc lắc cổ, hưởng thụ thời khắc an nhàn.

“Đầu em đừng cọ lộn xộn.” Anh ta trấn định nhắc nhở, “Cẩn thận bén lửa.”

“. . . . . .”

Trời mùa hè gió hiu hiu, cánh hoa lay động theo từng cơn gió, bướm vàng bay lượn trên hàng rào, giọt nước lắng trên đá tí tách nhỏ xuống, hình ảnh đôi tình nhân trẻ ngồi trên tấm sàn gỗ đều bị thu hết trong ống kính.

Úc Thăng nghiêng đầu, cánh tay ôm ngực, lặng lẽ nói với Đường Lật: “Bọn họ là quen nhau thật.”

Đường Lật xoay chuyển ánh mắt, đang muốn nói gì đó thì từ đằng sau có người chạy đến, đột ngột đẩy cô ra khỏi khoảng cách gần Úc Thăng.

“Ha, tôi đứng đây chút.” Hình Chân đi lại, tươi cười hồn nhiên, ánh mắt cô ta nhìn sang Úc Thăng, “Sếp Úc, lần đầu tiên tôi mới thấy sếp ăn mặc giản dị thế này.”

Úc Thăng mỉm cười: “Tôi cũng thường ăn mặc thế này ở chỗ ít người.”

“Thật khó tưởng tượng...” Hình Chân mở to hai mắt, “Quả nhiên đàn ông có dáng đẹp khoác lên người cái gì cũng có thể trở thành siêu mẫu catwalk.”

Đối với lời khen tặng của người khác phái, Úc Thăng đã có khả năng miễn dịch, cười mà không nói.

“Ở đây nóng quá.” Hình Chân cởi bỏ hai nút áo sơ mi, lấy tay lau lau mồ hôi trên trán hồn nhiên yêu cầu người bên cạnh, “Đường Lật, chị có thể đứng sang bên đó không? Chỗ đó khá trống.”

Đường Lật nghĩ nghĩ, vậy sao cô không qua đó đứng, còn cố tình muốn chen vào giữa? Đường Lật trực tiếp đi qua bên phải, nơi này tầm nhìn tốt, cũng có thể thấy rõ Diệp Trữ Vi và Bối Nhĩ Đóa.

Hình Chân gặp phải Úc Thăng thì đặc biệt nói nhiều, cô ta nói không ngừng nghĩ, “Sếp Úc, cái kia là gì?”, một lát lại tiếp, “Sếp Úc, bọn họ hiện tại đang làm sao vậy?” Hoàn toàn đánh mất sức phán đoán của chính mình, may mắn Úc Thăng vẫn lịch sự trả lời, không tỏ ra kiêu ngạo, nếu đổi lại người khác sớm đã tránh xa cô ta ra rồi.

Bên tai Đường Lật không ngừng truyền đến giọng nói của Hình Chân, một giọng pha lẫn Hồng Kông và Đài Loan. Cô đã cố làm ngơ, nhìn thẳng về phía trước, cảnh chụp thân mật giữa Diệp Trữ Vi và Bối Nhĩ Đóa.

Đường Lật tỉ mỉ nhận ra, cho dù Diệp Trữ Vi cầm quyển sách trong tay nhưng anh ta không hề chú ý đến nó, tùy ý lật một trang nhưng lại cẩn thận quan sát người đang nằm ngủ, đó là biểu lộ cảm xúc chăm sóc.

Bối Nhĩ Đóa thật sự may mắn mới tìm được một người như vậy, ý thức được điều này, tự đáy lòng Đường Lật chúc phúc chân thành cho Bối Nhĩ Đóa.

Đúng vậy, có thể gặp được một người đàn ông quan tâm đến mình, cô ấy thật sự may mắn.

Kết thúc buổi chụp hình, đầu tiên là Bối Nhĩ Đóa chạy tới tìm Đường Lật, Đường Lật đưa cho cô một bình nước.

“Cậu thấy thế nào?”

“Hình ảnh sinh động, cảm xúc dạt dào.” Đường Lật nhún vai, “Không xem là hoàn mỹ, nhưng rất chân thật.”

Chân thật, hai chữ này khiến Bối Nhĩ Đóa ngượng ngùng, cô biết Đường Lật chế nhạo cái gì.

Quả nhiên Đường Lật nhanh chóng ghé sát tai cô, nhẹ giọng ép hỏi: “Bối Nhĩ Đóa, mối tình đầu cảm giác thế nào?”

“Tớ cảm thấy có chút kích động.” Bối Nhĩ Đóa cân nhắc rồi nói.

“Ý cậu là?”

“Không biết có phải tớ ảo tưởng hay không, hôm nay anh ta đặc biệt phóng điện lung tung, ánh mắt kia không lúc nào là không nhìn vào tớ, tớ dường như bị điện giật đến cháy luôn rồi.”

“Đi mau, đi mau, rõ ràng là cậu đang kích thích tớ mà?”

Bối Nhĩ Đóa tự biết đuối lý, không muốn tiếp tục câu chuyện.

Đường Lật thở dài: “Ôi chao, trước kia chúng ta còn nghĩ rằng phải đến bốn mươi tuổi mới có thể tìm được một người đàn ông, xem ra không phải rồi, cậu đã nhanh chóng tìm được tình yêu đích thực, còn tớ có lẽ phải đợi hết kiếp này.”

“Sẽ sớm thôi, cậu đừng quá bi quan.”

“Vấn đề là thế giới này xuất hiện một người đàn ông như Diệp Trữ Vi thật hiếm hoi.” Đường Lật thật tình cảm khái, “Từ bây giờ trở đi tớ luôn phải suy ngẫm một vấn đề, làm thế nào để không thể tìm một người kém hơn cậu?”

Bối Nhĩ Đóa làm bộ muốn đánh Đường Lật, Đường Lật co giò bỏ chạy, Bối Nhĩ Đóa giơ bình nước khoáng đuổi theo, hai người chạy một vòng, Đường Lật đột nhiên thấy Diệp Trữ Vi đi tới trước mặt, đang chạy nhanh liền thay đổi phương hướng, vọt đến phía sau anh ta, thế cho nên Bối Nhĩ Đóa chưa kịp phanh lại, ngã vào trong lòng Diệp Trữ Vi.

Hai tay Diệp Trữ Vi tiếp được Bối Nhĩ Đóa, cúi đầu hỏi cô sao lại thế này.

“Không có gì, cùng Đường Lật đùa giỡn thôi.”

“Giữ gìn thể lực một chút, tối nay còn phải hẹn hò.”

“Tối nay?”

“Ừ, bây giờ bên ngoài nhiều người, chúng ta ra ngoài không tiện.”

Bối Nhĩ Đóa ở trong lòng anh ta ngẩng đầu, trêu ghẹo nói: “Diệp tiên sinh, anh rốt cuộc cũng ý thức được bản thân mình là người của công chúng rồi sao?”

“Không.” Anh ta nói, “Anh chỉ không hi vọng có quá nhiều người quấy rầy chúng ta.”

“Không muốn ai quấy rầy chúng ta, trừ phi anh dẫn em đến đảo không người.”

“Nếu đó là điều em muốn, anh đây có thể sắp xếp.”

“Nói, nói đùa thôi.” Giọng cô dịu dàng hẳn, “Anh ngàn vạn lần đừng tùy hứng.”

Tay anh ta hoàn toàn để trên eo cô, ánh mắt nghiêm túc: “Là em tạo nguồn cảm hứng cho anh, nếu em muốn đi cùng anh đến đảo không người, em muốn làm cái gì thì chúng ta sẽ làm cái đó, thật sự rất thú vị.”

“. . . . . .” Tại sao anh ta có thể nghiêm trang nói ra những lời khiến cho người ta miên man tưởng tượng?

Úc Thăng mở tiệc khao các nhân viên công tác trong khu phố đắt nhất tại nhà hàng Nhật Bản, bữa tiệc được chế biến từ những nguyên liệu tươi ngon, ngoài ra còn có đồ ăn nhẹ đặt trên chiếc bàn giữa sân vườn thoáng đãng.

Trước khi ngồi xuống, Hình Chân còn chạy tới yêu cầu chụp ảnh chung với Diệp Trữ Vi, chẳng qua yêu cầu này lại bị Diệp Trữ Vi từ chối, Hình Chân phẫn nộ đi thẳng đến bên cạnh Úc Thăng, ngồi xuống cùng anh ta.

Úc Thăng nói vài câu tượng trưng rồi bắt đầu khai tiệc.

Bối Nhĩ Đóa và Đường Lật nhìn đồ ăn trước mặt, bộ dạng thất thần trong chốc lát, sau đó hai người lấy lại tinh thần chất đầy đồ ăn trong mâm.

Diệp Trữ Vi chủ động lấy một con cua bỏ vào trong chén Bối Nhĩ Đóa: “Ăn đi.”

“Đồ ăn của em nhiều lắm rồi, anh lo cho mình đi.” Ở trước mặt nhiều người mà hành động thân mật chỉ kéo thêm nhiều kẻ thù, Bối Nhĩ Đóa hiểu rõ điểm này, cô không như người nào đó không coi người khác ra gì.

Ánh mắt Diệp Trữ Vi không rời khỏi khuôn mặt Bối Nhĩ Đóa, nói: “Ừ.”

Nói là nói như thế, nhưng sau đó anh ta còn đáng ghét hơn. . . . . . Bối Nhĩ Đóa nhấc đũa về món sò điệp, Diệp Trữ Vi đã gắp sò điệp vào chén của cô, Bối Nhĩ Đóa nhấc đũa về hướng tôm xào, chưa gì tôm xào đã ở trong chén , Bối Nhĩ Đóa buông đũa xuống, chuẩn bị tìm khăn giấy ướt, Diệp Trữ Vi đã lấy khăn ướt nhẹ nhàng lau đi khóe miệng cô.

“. . . . . . Trữ Vi, anh ăn đi, không cần lo lắng cho em.” Bối Nhĩ Đóa nói lần thứ sáu.

“Được.” Ánh mắt anh ta không đúng chừng mực.

“. . . . . . Anh cũng có thể nhìn phong cảnh xung quanh.” Cô uyển chuyển nhắc nhở, “Không cần nhìn em chằm chằm.”

Diệp Trữ Vi di chuyển tầm mắt, nhàm chán nhìn về phía hàng rào, Bối Nhĩ Đóa nhẹ nhàng thở ra, Đường Lật nhịn không được ho khan.

Úc Thăng nở nụ cười, ngón tay thon dài cầm ly rượu nói: “Nhất định Diệp Trữ Vi đang cảm thấy nơi này có quá nhiều kỳ đà cản mũi.”

“Xem ra anh cũng tự mình hiểu lấy.” Diệp Trữ Vi đáp lại anh ta.

Biên đạo cười rộ lên, tất cả mọi người cũng cười vang, cười đến nỗi Bối Nhĩ Đóa chỉ muốn độn thổ.

“Bối Nhĩ Đóa, anh tốt bụng nhắc nhở em, anh ta có gien di truyền quấn người.” Úc Thăng nói, “Bây giờ em đang bị anh ta niêm phong rồi, phỏng chừng cả đời không thoát nổi.”

Bối Nhĩ Đóa cười đáp: “Chờ đến một ngày nào đó em cảm thấy mệt mỏi, em sẽ kiên quyết dùng lực kéo anh ta xuống.”

Mọi người đều cười.

“À? Sẽ có một ngày em chán ngán anh?” Diệp Trữ Vi nghe vậy liền ghé sát tai cô, “Còn dám cực lực ném anh xuống?”

“Em chỉ là giả thiết, đừng nghiêm túc như vậy.” Bối Nhĩ Đóa lập tức mở miệng.

Hình Chân đang ăn tráng miệng, ngẩng đầu hoạt bát tham gia chủ đề: “Nhưng mà tính cách quấn người cũng rất đáng yêu, tôi cũng muốn có một bạn trai siêu cấp như thế.”

Nói xong liền quay đầu nhìn Úc Thăng.

Úc Thăng đáp lại một câu: “Nếu thích thì em nhanh chóng tìm đi.”

Hình Chân nở nụ cười: “Đùa thôi, bản thân em cũng thích quấn người khác, tốt nhất là nên tìm một người nhẫn nại, bạn trai khoan dung vẫn phù hợp hơn.”

Úc Thăng không tiếp lời, chỉ tiếp tục chủ đề của Diệp Trữ Vi.

Bối Nhĩ Đóa đột nhiên nhớ tới cái gì, hỏi: “Sếp Úc, không phải nói phim tuyên truyền sẽ cần một số lời thoại sao?”

“Lời thoại gì?” Úc Thăng hỏi lại.

Bối Nhĩ Đóa phút chốc hiểu được, quay đầu nhìn Diệp Trữ Vi.

Thủ phạm rất bình tĩnh, sự thật phơi bày nhưng xem ra anh ta cũng không sợ bị vạch trần.

Nghĩ đến cảnh cô đã nói vô số lần, “Trữ Vi, em thề anh là người đàn ông đầu tiên của em, cũng là người đàn ông duy nhất khiến em cảm động” Bối Nhĩ Đóa biết bản thân đã rơi vào một cái hố to, càng nghĩ càng cảm thấy người nào đó rất gian xảo, vì thế nâng chân mình hướng về chân anh ta ở phía dưới bàn, nhưng tiếc là khoảng cách hơi xa nên cô không thể với tới, liên tục cọ vào đùi anh ta vài cái, cuối cùng giẫm lên ống quần anh ta.

Anh ta không ngại nghiêm khắc một chút, nhìn về phía cô nói: “Bối Nhĩ Đóa, muốn ve vãn anh thì đợi về nhà.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Bình luận truyện