Đừng Tỏ Ra Mạnh Mẽ Với Anh
Chương 11
Càng nghĩ Hàn Vũ Thần càng cảm thấy trong lòng dâng lên cảm giác chua xót chưa từng có. Từ khi bước chân vào nhà họ Hàn cô đã chịu rất nhiều uất ức mà anh thì hoàn toàn không biết cũng như không để tâm đến.
Hàn Vũ Thần nắm lấy bàn tay gầy gò da nhăn của ông vỗ nhẹ, đôi môi mấp máy cong nhẹ.
- Ông yên tâm con không bao giờ xem thường cô ấy, và cũng sẽ không cho phép ai tổn thương cô ấy. Ông cứ yên tâm giao Tiểu Hà cho con.
Nhìn gương mặt nói ra lời đầy trách nhiệm và kiên quyết của anh, ông cũng an tâm phần nào.
- Cảm ơn con.
- Ông...à...
Hàn Vũ Thần thở dài gọi ông. Anh muốn nói không cần ông nhắc nhở anh từ nay chắc chắn sẽ không cho ai làm tổn thương cô cũng không cho phép chính mình làm khổ cô, đây là trách nhiệm của anh vì, anh yêu cô gái này mất rồi.
Những giọt nước mắt lăn dài trên gò má Tống Thanh Hà. Cô núp sau cánh cửa lắng nghe lời ông nói với anh. Cô lại bất hiếu khiến ông lại lo nữa rồi. Nhanh chóng lau đi nước mắt, cố gắng nở nụ cười rộ để che đi cảm xúc.
- Ông đang nói xấu con à?
Tống Thanh Hà từ trong bếp đi ra với vẻ mặt tươi cười. Kéo ghế ngồi kế ông khuôn mặt dò xét.
Ông và Hàn Vũ Thần liền mỉm cười, tay nhẹ xoa đầu cháu gái.
- Ông làm gì nói xấu cháu gái yêu của ông được chứ.
- Có thật không đấy?
Ánh mắt dò xét.
- Thật mà.
- Con tạm tin ông đấy.
Nói rồi cả ba ông cháu điều cười rộ. Đây là lần đầu tiên Hàn Vũ Thần nhìn Tống Thanh Hà vừa giỡn vừa cười như thế. Anh chưa bao giờ nhìn thấy cô tươi cười như vậy, không phải cô chưa từng cười mà là anh chưa bao giờ để ý đến cô nên bây giờ cảm thấy những thứ từ cô lại mới mẻ đến vậy.
Sau khi ăn xong, Tống Thanh Hà pha trà cho ông và Hàn Vũ Thần vừa uống vừa đánh cờ, lâu lắm ông mới cố đối thủ ngang tài ngang sức như thế nên rất hứng thú.
Cô vì hôm nay quá mệt nên chuẩn bị phòng ngủ ấm cho ông rồi cũng về phòng ngủ.
Cô liền về phòng anh lại cảm thấy trống trải không còn hứng thú chơi tiếp. Nhìn anh là ông liền hiểu ý, lắc đầu mỉm cười.
- Muốn vào thì cứ đi.
Hàn Vũ Thần bất ngờ nhìn ông, không ngờ ông lại hiểu ý anh đến thế.
- Vậy con vào trước, ông cũng nên ngủ sớm.
- Được rồi.
Hàn Vũ Thần đứng dậy ra khỏi ghế ngồi cúi đầu chào ông rồi đi vào trong.
Cửa phòng quá thấp hay anh quá cao nên phải khom người mới qua được. Nhìn người con gái mấy hôm nay anh nhớ đang nằm ấm áp trên chiếc giường gỗ nhỏ bất giác anh mỉm cười. Rồi lại nhìn quay phòng cô, đúng là còn hơn trí tưởng tượng của anh, không ngờ cô vợ của anh lại sống đơn giản như thế, trên kệ sách không có một tấm ảnh nào hay một cái gì đó trang trí cũng không có.
Hàn Vũ Thần thật sự khâm phục cô sát đất, đi lại phía cửa kính anh có thể nhìn thấy một dãy núi với những ngọn đèn nhỏ ở dưới, một phong cảnh nông thôn đẹp như thế này thì người như anh thì làm sao được nhìn thấy. Kéo rèn cửa xuống không cho gió thổi vào.
Giờ phút này Hàn Vũ Thần gỡ ba cúc áo trên để lộ thân hình cơ bắp vạm vỡ, anh kéo nhẹ chiếc chăn nảy giờ cô ủ ấm lên rồi chen thân hình to lớn vào chiếc giường nhỏ. Có vẻ nó không dành cho hai người đặt biệt là người to con như anh.
Anh nâng nhẹ đầu cô lên gối lên tay mình. Cô cũng hợp tác mà nhích lại gần ngực anh hơn. Như thế thì cả hai phải nằm nửa người để có thể vừa cho cả hai, nếu nằm như vậy cho đến sáng cô nhất định sẽ đau lưng nên anh nhẹ nhàng nhấc cơ thể vừa nhẹ vừa nhỏ của cô nằm lên người mình đầu nằm lên lòng ngực của anh mà ngủ như một con mèo con.
Nắm lấy tay cô đặt lên eo mình rồi thế là thuận tiện ôm cả cơ thể vào lòng mà hưởng thụ. Anh hôn nhẹ lên tóc cô mùi dầu gội nhè nhẹ bay vào mũi anh thật dễ chịu. Đúng mùi hương này đã là anh nhung nhớ mà hai ngày nay không được ngủ ngon.
Hôm nay anh phải lấy lại cả vốn lẫn lãi cho hai ngày mất ngủ vừa rồi.
Kéo chăn lên đắp ngang đầu cô chỉ chừa lại cái mặt nhỏ ấy. Thời tiết bây giờ đã là 19 độ nên trong đêm mà ôm nhau ngủ như thế này thì quá ấm.
Hàn Vũ Thần nắm lấy bàn tay gầy gò da nhăn của ông vỗ nhẹ, đôi môi mấp máy cong nhẹ.
- Ông yên tâm con không bao giờ xem thường cô ấy, và cũng sẽ không cho phép ai tổn thương cô ấy. Ông cứ yên tâm giao Tiểu Hà cho con.
Nhìn gương mặt nói ra lời đầy trách nhiệm và kiên quyết của anh, ông cũng an tâm phần nào.
- Cảm ơn con.
- Ông...à...
Hàn Vũ Thần thở dài gọi ông. Anh muốn nói không cần ông nhắc nhở anh từ nay chắc chắn sẽ không cho ai làm tổn thương cô cũng không cho phép chính mình làm khổ cô, đây là trách nhiệm của anh vì, anh yêu cô gái này mất rồi.
Những giọt nước mắt lăn dài trên gò má Tống Thanh Hà. Cô núp sau cánh cửa lắng nghe lời ông nói với anh. Cô lại bất hiếu khiến ông lại lo nữa rồi. Nhanh chóng lau đi nước mắt, cố gắng nở nụ cười rộ để che đi cảm xúc.
- Ông đang nói xấu con à?
Tống Thanh Hà từ trong bếp đi ra với vẻ mặt tươi cười. Kéo ghế ngồi kế ông khuôn mặt dò xét.
Ông và Hàn Vũ Thần liền mỉm cười, tay nhẹ xoa đầu cháu gái.
- Ông làm gì nói xấu cháu gái yêu của ông được chứ.
- Có thật không đấy?
Ánh mắt dò xét.
- Thật mà.
- Con tạm tin ông đấy.
Nói rồi cả ba ông cháu điều cười rộ. Đây là lần đầu tiên Hàn Vũ Thần nhìn Tống Thanh Hà vừa giỡn vừa cười như thế. Anh chưa bao giờ nhìn thấy cô tươi cười như vậy, không phải cô chưa từng cười mà là anh chưa bao giờ để ý đến cô nên bây giờ cảm thấy những thứ từ cô lại mới mẻ đến vậy.
Sau khi ăn xong, Tống Thanh Hà pha trà cho ông và Hàn Vũ Thần vừa uống vừa đánh cờ, lâu lắm ông mới cố đối thủ ngang tài ngang sức như thế nên rất hứng thú.
Cô vì hôm nay quá mệt nên chuẩn bị phòng ngủ ấm cho ông rồi cũng về phòng ngủ.
Cô liền về phòng anh lại cảm thấy trống trải không còn hứng thú chơi tiếp. Nhìn anh là ông liền hiểu ý, lắc đầu mỉm cười.
- Muốn vào thì cứ đi.
Hàn Vũ Thần bất ngờ nhìn ông, không ngờ ông lại hiểu ý anh đến thế.
- Vậy con vào trước, ông cũng nên ngủ sớm.
- Được rồi.
Hàn Vũ Thần đứng dậy ra khỏi ghế ngồi cúi đầu chào ông rồi đi vào trong.
Cửa phòng quá thấp hay anh quá cao nên phải khom người mới qua được. Nhìn người con gái mấy hôm nay anh nhớ đang nằm ấm áp trên chiếc giường gỗ nhỏ bất giác anh mỉm cười. Rồi lại nhìn quay phòng cô, đúng là còn hơn trí tưởng tượng của anh, không ngờ cô vợ của anh lại sống đơn giản như thế, trên kệ sách không có một tấm ảnh nào hay một cái gì đó trang trí cũng không có.
Hàn Vũ Thần thật sự khâm phục cô sát đất, đi lại phía cửa kính anh có thể nhìn thấy một dãy núi với những ngọn đèn nhỏ ở dưới, một phong cảnh nông thôn đẹp như thế này thì người như anh thì làm sao được nhìn thấy. Kéo rèn cửa xuống không cho gió thổi vào.
Giờ phút này Hàn Vũ Thần gỡ ba cúc áo trên để lộ thân hình cơ bắp vạm vỡ, anh kéo nhẹ chiếc chăn nảy giờ cô ủ ấm lên rồi chen thân hình to lớn vào chiếc giường nhỏ. Có vẻ nó không dành cho hai người đặt biệt là người to con như anh.
Anh nâng nhẹ đầu cô lên gối lên tay mình. Cô cũng hợp tác mà nhích lại gần ngực anh hơn. Như thế thì cả hai phải nằm nửa người để có thể vừa cho cả hai, nếu nằm như vậy cho đến sáng cô nhất định sẽ đau lưng nên anh nhẹ nhàng nhấc cơ thể vừa nhẹ vừa nhỏ của cô nằm lên người mình đầu nằm lên lòng ngực của anh mà ngủ như một con mèo con.
Nắm lấy tay cô đặt lên eo mình rồi thế là thuận tiện ôm cả cơ thể vào lòng mà hưởng thụ. Anh hôn nhẹ lên tóc cô mùi dầu gội nhè nhẹ bay vào mũi anh thật dễ chịu. Đúng mùi hương này đã là anh nhung nhớ mà hai ngày nay không được ngủ ngon.
Hôm nay anh phải lấy lại cả vốn lẫn lãi cho hai ngày mất ngủ vừa rồi.
Kéo chăn lên đắp ngang đầu cô chỉ chừa lại cái mặt nhỏ ấy. Thời tiết bây giờ đã là 19 độ nên trong đêm mà ôm nhau ngủ như thế này thì quá ấm.
Bình luận truyện