Chương 80: Được Chiều Sinh Kiêu
Hôm sau, ngoài cửa sổ hương hoa quanh quẩn bay vào phòng, trước cửa sổ mấy con chim lay động hót vang.
Lạc Lạc ôm đầu đau khổ rên rỉ: "Ai da, cái đầu của ta……."
Hoan Hỷ bưng nước nóng đi vào : “Tiểu thư, người đã tỉnh, rửa mặt trước sẽ thấy dễ chịu hơn một chút.”
Nghe được âm thanh của Hoan Hỷ, Lạc Lạc mở nữa con mắt, lông mày khẽ hơi động hỏi: “Hoan Hỷ, có thấy tên nào thừa lúc ta ngủ đánh vào đầu ta không?”
Động tác vắt khăn dừng lại một chút, Hoan Hỷ có chút phản ứng không kịp, nàng thành thật trả lời: “Hả………Tiểu thư, Hoan Hỷ không có nhìn thấy.”
Lạc Lạc nhận khăn lông đắp lên trán, buồn bực lẩm bẩm: “Vậy đầu ta sao lại đau không có lý do như thế?”
Mặc dù thanh âm lầu bầu của nàng rất nhỏ, nhưng Hoan Hỷ vẫn nghe thấy.
Nhìn Lạc Lạc vẫn còn không buông tha truy tìm tên "hung thủ", nàng liền cười trộm.
Che miệng ho khan, Hoan Hỷ mới bất dắc dĩ giải thích: "Tiểu thư, người không nhớ sao? Tối hôm qua người uống rất nhiều rượu, bây giờ đầu đau chính là do say rượu tỉnh dậy."
Nói xong, nàng một bên bưng tới trà giải rượu một bên không ngừng nói: "Tiểu thư, đây là trà giải rượu sáng hôm nay Lạc vương gia phân phó nô tỳ chuẩn bị, là cống phẩm trong cung đó, rất công hiệu, người xem Lạc vương gia đối với người thật tốt."
Hoan Hỉ nói lảm nhảm đến khi Lạc Lạc đem trà uống sạch mới thôi.
Nàng liếm liếm môi buồn bực nhìn Hoan Hỷ: “Ừ, ừ, uống rất ngon, còn hay không?”
“Nàng muốn uống, muốn bao nhiêu cũng có.” Trả lời nàng, là giọng nói tinh khiết như gió của Thương Nguyệt Vô Triệt.
Lạc Lạc nhìn sang, chỉ thấy Thương Nguyệt Vô Triệt phe phẩy chiếc quạt tao nhã đi tới.
Ngoài cửa, ánh nắng chiếu vào phủ lên bờ vai hắn, đem một thân bạch y của hắn nhuộm đẫm như tiên giáng trần.
Lạc Lạc vén chăn ngồi dậy, đôi chân giắt bên giường khẽ lay động.
"Vậy được, ta còn muốn uống!” Nàng chớp mắt rất vô tội nhìn hắn đi tới.
Thương Nguyệt không triệt cười híp mắt phân phó: "Hoan Hỷ, đi gọi đầu bếp làm tiếp một ly……"
"Đợi chút, ý của ta là muốn uống rất nhiều ly." Lạc Lạc chen miệng nói.
Hắn chuyển con mắt nhìn nàng, không ngoài ý muốn, thấy trong mắt nàng lóe lên tia ranh mãnh, lông mày tuấn tú của hắn khẽ nhíu, sửa lại nói: "Phân phó đầu bếp làm một ly thật lớn, Lạc vương phi, không biết đủ chưa?"
Nói xong, hắn vô cùng vui vẻ hỏi nàng.
Lạc Lạc bên ngoài cười bên trong không cười đáp: “Vậy không có gì tốt hơn.”
Lạc vương phi……..Nghe cách xưng hô này, làm cái thứ ẩn trong đầu kia bị gợi lên.
Quay mặt, nàng nhìn phong cảnh bên ngoài, quyết định coi hắn như không khí trong suốt.
Ngân Diện........
Trong đầu không khỏi hiện lên hình ảnh người nọ trong đêm tối nhẹ nhàng tựa trích tiên, trong lòng tắc nghẽn một trận, loại buồn bực này, mang theo chút mê mang.
Thương Nguyệt Không Triệt lặng lẽ đến gần nàng, nhìn nửa mặt của nàng, vẻ mặt mê mang kia theo hắn thấy lại yếu đuối khiến hắn cảm thấy hơi đau lòng.
Nàng đang suy nghĩ đến Ngân Diện...........
Thu lại con ngươi, hắn cười híp mắt đi vòng qua đứng trước mặt cản trở tầm mắt của nàng.
"Đang nhớ ta sao?" Hắn cười đến tự kỷ.
Phong cảnh bị ngăn trở, Lạc Lạc hướng tầm mắt nhìn khuôn mặt tươi cười của hắn không khỏi trợn trắng mắt.
"Nhớ ngươi? Mơ mộng hão huyền!”
"Vậy thì………đang nhớ Ngân Diện sao?" Nụ cười của hắn thoáng cái phai nhạt, giọng điệu có chút nguy hiểm.
Lạc Lạc quay mắt không muốn trả lời hắn: “Hừ!”
Hắn thong thả ung dung đến ngồi cạnh nàng, tiêu sái phe phẩy quạt vì nàng quạt mát, ngữ điệu thoáng trầm xuống, nửa thật nửa giả nói với nàng: “Nếu chọc vương phi của ta không vui, không bằng để ta lấy đầu hắn xuống cho ngươi làm bóng đá được không?”
"Ngươi dám!"
Lạc Lạc vô ý thốt ra, ánh mắt lạnh lùng nhìn hắn.
Thấy thế, con ngươi đen của Thương Nguyệt Vô Triệt lại thâm trầm, môi mỏng khẽ nhếch lên thành đường cong.
"Thế nào? Không bỏ được? Ngươi không phải không cần hắn nữa sao?"
Nàng cắn cắn môi mềm, nắm chặt tay, hất chăn ra nhảy xuống giường đi ra ngoài, đôi với vấn đề của hắn nàng lựa chọn tránh né.
Đi tới cửa, vừa vặn Hoan Hỷ cũng đang bưng trà đi vào xém đụng nhau.
"Oa a!"
Vì tránh né xông tới khay trà, Lạc Lạc theo bản năng lảo đảo lùi về sau, nhưng không ngờ lại dẫm phải làn váy, bàn chân trơn trượt liền ngã về về phía sau.
"A a a a...." Nàng thất thố nắm lấy không khí, lại ngăn không được mình sắp té.
"Tiểu thư!" Hoan Hỷ bị dọa sợ đến choáng váng.
Ngay lúc ngàn cân treo sợi tóc, Lạc Lạc chỉ cảm thấy sau lưng một trận gió, phất qua tóc mai, tiếp theo một cái chớp mắt, nàng liền vững vàng bị ôm trong ngực của Thương Nguyệt Vô Triệt.
Theo phản xạ, nàng ôm lấy bờ vai hắn, hai chân không chạm đất.
"Phù.........nguy hiểm thật." Nàng nghĩ lại phát sợ mà hô một tiếng.
Rất nhanh nàng liền phục hồi lại tinh thần, nhìn khuôn mặt tuấn tú của hắn gần trong gang tấc, nàng trừng mắt nhìn, nhất thời im lặng.
Thấy tròng mắt trong suốt long lanh của nàng, hắn cười rất vui vẻ: “Ta không ngại nàng hôn ta một cái để trả ơn đâu.”
Hôn?!
Ý từ mập mờ như thế!
Lạc Lạc hung hăng nhíu mày: “Xin không cần trước mặt đứa trẻ này nói những lời ái muội như vậy, sẽ dạy hư trẻ nhỏ!"
Nàng trở tay đẩy hắn ra, thuận thế từ trong ngực hắn nhảy xuống.
Nhưng khi nàng muốn thối lui khỏi hắn, lại phát hiện tay hắn thế nhưng lại đặt lên hông nàng không chịu thả ra.
Nàng trừng mắt, lại phát hiện hắn nhìn nàng cười đến quỷ dị, ánh mắt kia nàng ở trong lòng.
Cúi đầu ghé sát vào bên tai nàng, giọng nói hắn trầm thấp quyến rũ: “Tiểu Oa Nhi, nàng đã không phải đứa trẻ rồi, mười tám tuổi rồi, hôn.........không tính là dại hư đứa trẻ làm chuyện xấu."
Hơi thở mập mờ nam tính phả trên cổ nàng, Lạc Lạc có chút không tự nhiên run rẩy một chút
Nàng khiếp sợ nhìn hắn: "Ngươi ngươi..........Ngươi nói cái gì?"
Hắn làm sao biết? Hơn nữa..........Hắn tin tưởng?
Nhìn vẻ mặt nghẹn họng trân trối của nàng, Thương Nguyệt Vô Triệt chợt cảm thấy tâm tình rất tốt rất vui vẻ.
Hắn duỗi ngón tay lướt nhẹ qua cằm nàng, không biết là vô tình hay cố ý đụng vào môi nàng: “Rượu vào lời ra, thật ra ta đã sớm hoài nghi lý lịch của nàng. Thượng Quan Lạc Lạc chỉ là một tiểu hài tử bình thường, hơn nữa........cùng với Thượng Quan Lăng Phi thâm tàng kia cũng không qua lại.
Bình luận truyện