Dược Thần

Chương 1644: Xung Đột



Hồng bào nữ tử chợt mỉm cười nói:

- Toàn bộ linh dược nơi này đều do gia tộc tìm khắp chung quanh mang về, ta chỉ là nhân viên phụ trách bán hàng mà thôi.

- Gia tộc?

Kiệt Sâm nghi hoặc hỏi.

- Tiên sinh, ngài vừa mới đến Lôi Đình Đảo đi.

Hồng bào nữ tử mỉm cười nói:

- Toàn bộ Lôi Đình Đảo là do tam đại gia tộc cùng nhau quản lý, mà Tử Tinh thành bảo chúng ta là một phần của một trong ba đại gia tộc Ốc Luân Đức gia tộc.

- Một trong tam đại gia tộc Ốc Luân Đức gia tộc?

Kiệt Sâm giật mình, hắn vẫn là lần đầu tiên nghe được danh hiệu này.

- Đúng vậy, trên Lôi Đình Đảo có rất nhiều tài sản đều thuộc về tam đại gia tộc, Ốc Luân Đức gia tộc chúng ta có tiêu chí là một đóa Tử Kinh Hoa, có được tiêu chí này đều là sản nghiệp của Ốc Luân Đức gia tộc chúng ta.

- Tử Kinh Hoa?

Kiệt Sâm nghĩ tới bên trên khách sạn Hi Lai Đốn cùng Tử Tinh thành bảo đều điêu khắc đóa hoa màu tím kia, hiển nhiên đó chính là Tử Kinh Hoa rồi.

- Tam đại gia tộc kia rốt cục khổng lồ bao nhiêu?

Trong nội tâm Kiệt Sâm không nhịn được khiếp sợ, cả tòa Tử Tinh thành bảo có được nhiều vật phẩm như vậy, tập hợp bao nhiêu tài phú là một con số kinh người, căn bản chính là con số thiên văn.

Hơn nữa hồng bào nữ tử này cũng đã nói, trên Lôi Đình Đảo có rất nhiều tài sản đều thuộc về tam đại gia tộc, phải biết rằng chỉ ở nội thành đã có vài tòa thành bảo, mà trên Lôi Đình Đảo còn có một ít đấu võ trường, những địa phương như phòng đấu giá, những hạch tâm kiến trúc hiển nhiên đều thuộc sở hữu của tam đại gia tộc, không có khả năng phân cho người ngoài.

- Thật sự là đáng sợ, nếu như toàn bộ tài phú trên Lôi Đình Đảo đều thuộc về tam đại gia tộc, như vậy tam đại gia tộc kia chỉ sợ thực lực không thấp hơn phủ chủ một phủ trên đại lục.

Thanh âm ngưng trọng của Xích Ký chợt vang lên bên tai Kiệt Sâm.

- Ân!

Kiệt Sâm gật nhẹ đầu, không hỏi thêm được gì từ hồng bào nữ tử, sáu người Kiệt Sâm xoay người đi ra Tử Tinh thành bảo.

Kế tiếp sáu người Kiệt Sâm lại đi dạo thêm vài thành bảo khác, mỗi một lần Kiệt Sâm đều đi thẳng tới tầng cao nhất, tìm kiếm dược liệu trong cửa hàng, nhìn xem có thêm đồ vật gì liên quan tới Thánh Tộc nữa hay không, đáng tiếc một lần tìm xuống lại không có gì phát hiện.

- Thân cây huyết sắc này bảo tồn có chút hoàn hảo, chắc là lấy được trong vòng hai trăm năm nay, nếu như có thể từ Ốc Luân Đức gia tộc thăm dò được tin tức lấy huyết sắc thân cây này từ nơi nào, có lẽ nhờ vậy có cơ hội tìm được nơi ở của Thánh Tộc rồi.

Trên đường trở về, trong nội tâm Kiệt Sâm yên lặng nghĩ ngợi, nhưng hắn cũng biết tin tức về Thánh Tộc vô cùng trân quý, đối phương không có khả năng đơn giản nói ra, nếu muốn hỏi phải tìm điểm vào thật tốt một chút mới có thể.

Chỉ tiếc Ốc Luân Đức gia tộc quá mức cường đại, nếu là gia tộc bình thường cho dù đã có được Nhật Diệu thiên thần đỉnh phong cường giả Kiệt Sâm cũng có thể trực tiếp đến bắt đối phương hỏi thăm, nhưng tam đại gia tộc khống chế Lôi Đình Đảo thật sự quá đáng sợ, trước khi thăm dò được chi tiết về đối phương Kiệt Sâm không thể hành động thiếu suy nghĩ.

- Đại nhân, quán ăn phía trước nhìn không tệ, hay là chúng ta vào xem?

Ngay khi Kiệt Sâm còn đang nghĩ ngợi, bên cạnh truyền qua tiếng kêu to của Long Tháp Tư.

- Long Tháp Tư, ngươi chỉ biết ăn thôi, không thấy đại nhân đang suy nghĩ công việc sao?

Xích Ký không khỏi quát lên.

Trong năm thủ hạ của Kiệt Sâm, từ khi Xích Ký là người thứ nhất tấn cấp Nhật Diệu thiên thần đỉnh phong, liền do hắn luôn cầm đầu, ở bên cạnh Kiệt Sâm hắn vẫn luôn sắm vai quản gia, nghe tiếng quát lớn của hắn, Long Tháp Tư lập tức im bặt.

- Quán ăn?

Kiệt Sâm ngẩng đầu nhìn về phía trước, chỉ thấy trước mặt có một tòa kiến trúc xa hoa, bên trên còn điêu khắc một đóa Tử Kinh Hoa, hiển nhiên cũng là sản nghiệp của Ốc Luân Đức gia tộc.

- Khó được cơ hội đi tới Lôi Đình Đảo, nếu như Long Tháp Tư đã muốn ăn đồ vật, vậy chúng ta vào đi thôi, lát nữa do hắn trả tiền là được rồi.

Kiệt Sâm cười nói.

- Ha ha, để cho ta trả đi, chút nữa mọi người cứ gọi tự nhiên, không cần khách khí.

Đã có lời đồng ý của Kiệt Sâm, trên mặt Long Tháp Tư lập tức liền lộ ra dáng tươi cười.

Một đám người đẩy cửa đi vào, khi sáu người Kiệt Sâm vừa đi tới lập tức có người phục vụ tiếp đãi, Kiệt Sâm liếc mắt nhìn, chỉ là phục vụ đã là một Tinh Diệu thiên thần cường giả.

Tinh Diệu thiên thần cường giả chỉ làm phục vụ, ở những địa phương khác thật sự không dễ dàng chứng kiến, nhưng tại Lôi Đình Đảo Tinh Diệu thiên thần tùy ý liền có thể thấy được, người phục vụ là một Tinh Diệu thiên thần cũng không có gì đáng kỳ quái.

- Mời sáu vị đi theo ta.

Người phục vụ mỉm cười, mang theo sáu người Kiệt Sâm đi vào bên trong.

Ở giữa quán ăn là một gốc cây thật cao lớn, trên lá cây lấp lánh vô số tinh quang, cực kỳ xinh đẹp, ngẩng đầu nhìn lên gian nhà ăn này ngoại trừ một tầng đại sảnh bên ngoài còn phân chia tầng hai cùng tầng ba.

- Cho chúng ta một gian phòng riêng tốt nhất, giới thiệu một ít thức ăn nổi tiếng của nơi này xem thế nào.

Long Tháp Tư đi thẳng lên thang lầu, đồng thời lớn tiếng kêu to.

- Thật ngại quá các vị, tầng hai cùng tầng ba đã đầy khách, chỉ còn đại sảnh lầu một mới có vị trí.

Trên mặt người phục vụ hiện lên thần sắc như xin lỗi.

- Cái gì? Chỉ còn đại sảnh lầu một mới có vị trí?

Đôi mắt Long Tháp Tư lập tức trợn tròn:

- Chẳng lẽ ngươi còn sợ chúng ta trả tiền không nổi?

- Không phải đâu các vị, chỉ vì thật sự là không còn phòng…Nhưng các vị cứ yên tâm, mặc kệ ngồi ở đâu thức ăn cũng như nhau thôi.

Người phục vụ giải thích.

- Không được, không có phòng riêng, đại nhân, vậy chúng ta đi chỗ khác…

Long Tháp Tư lắc đầu muốn rời đi.

- Long Tháp Tư, thôi được rồi, dù sao chúng ta chỉ là tới ăn thức ăn mà thôi, cũng không phải đến xem hoàn cảnh.

Kiệt Sâm lên tiếng nói.

Lúc này người phục vụ dẫn dắt sáu người Kiệt Sâm đi tới một vị trí gần cửa sổ, sáu người vừa ngồi xuống người phục vụ đã lấy ra một quyển thực đơn liệt kê các món ăn ngon, hắn mỉm cười đặt lên trên bàn:

- Các vị, các vị chọn món ăn xong trực tiếp gọi ta là được rồi.

Nói tới đây người phục vụ thối lui sang một bên.

Thực đơn đương nhiên được đưa vào trong tay Kiệt Sâm.

- Thức ăn nơi này thật đắt đấy.

Kiệt Sâm tiện tay lật vài tờ, nhìn thấy vài món thức ăn giá cả không thấp, trong đó rẻ nhất cũng là một vạn thần thạch, đại đa số đều là mấy vạn, hơn mười vạn thậm chí là mấy chục vạn thần thạch, đây còn là giá rẻ một chút, Kiệt Sâm lật ra phía sau, đại khái xem được hơn một nửa giá cả lập tức biến thành trên trăm vạn, mà ở tờ cuối cùng giá cả đã cao hơn một ngàn vạn.

- Vây cá Huyết Văn Lôi Sa cấp bậc Tinh Diệu thiên thần.

- Trứng cá Tuyết Ti Ngư cấp bậc thượng vị linh thần.

Nhìn giá cả của những nguyên liệu nấu ăn kia, Kiệt Sâm đều không nhịn được cảm khái, mặc kệ là thần thú cấp bậc gì, chỉ cần có tiền thì đều có thể ăn được.

- Các ngươi chọn đi, ta tùy tiện.

Xem hết một lần, Kiệt Sâm lắc đầu trực tiếp đem thực đơn đưa qua cho Long Tháp Tư đã sớm chờ thật lâu.

- Ha ha, để ta xem, thức ăn trên Lôi Đình Đảo ta còn chưa từng nhìn thấy đâu.

Long Tháp Tư hưng phấn nhận lấy, sau đó hét to một tiếng:

- Oa, đây đúng là bữa tiệc hải sản lớn ah…

- Đến, cho ta một phần này, phần này, cái này, đều lấy hết, à, còn cái này cũng không tệ, tới một phần…

Long Tháp Tư lật thực đơn, trong chớp mắt đã chọn ra bảy tám món đồ ăn, đợi sau khi hắn lật hết thực đơn đã chọn hơn ba mươi món ăn rồi.

- Ân, ta chọn xong rồi, các ngươi muốn ăn cái gì tự mình chọn đi.

Long Tháp Tư đưa thực đơn cho bốn người Xích Ký.

- Được rồi, chúng ta cũng không cần chọn nữa.

Xích Ký bọn họ nhìn qua Long Tháp Tư, mang theo vẻ cười khổ, khi Long Tháp Tư tiện tay chọn món chung quanh đã có không ít khách nhân không nhịn được nhìn qua, bình thường người ta chọn món cũng chỉ vài món mà thôi xem như nếm thử, dù sao giá cả thật sự rất đắt, nào có ai như Long Tháp Tư tùy tiện chọn loạn như thế.

- Không cần khách khí, bữa ăn hôm nay ta mời.

Long Tháp Tư còn mơ mơ hồ hồ kêu lên.

Rất nhanh người phục vụ đã cầm thực đơn đi xuống.

Lúc nãy Long Tháp Tư chọn hai mươi tám món ăn cộng thêm ba bình rượu, giá cả đã là hai ngàn vạn thần thạch, làm Kiệt Sâm không nhịn được cũng phải chậc lưỡi, hai ngàn vạn thần thạch chẳng khác gì tương đương hai pháp tắc thần liên của hai gã Tinh Diệu thiên thần, người bình thường cho dù là Nhật Diệu thiên thần sơ kỳ cũng không nỡ bỏ số tiền ấy để đi ăn một bữa cơm, điều này chỉ cần nhìn theo ánh mắt hâm mộ của những người ngồi bàn gần bên liền có thể thấy được.

May mắn tài sản của sáu người Kiệt Sâm cộng lại thật không biết nhiều đến bao nhiêu, tự nhiên không quá quan tâm điểm này.

Chỉ chốc lát sau, một ít thức ăn liền được đưa lên, sáu người liền hưởng dụng những món ăn tinh mỹ được bày đầy bàn.

- Ân, ăn ngon ăn ngon, không tệ không tệ…

Long Tháp Tư vừa ăn mà trong miệng còn phát ra thanh âm vô cùng hưởng thụ.

- Long Tháp Tư này…

Năm người bị thần thái cùng ngữ khí của hắn trêu chọc đều nở nụ cười.

Thức ăn lần lượt được bưng lên, trên mặt bàn rất nhanh bày đầy thức ăn, cũng may bàn của sáu người khá lớn, có thể bày lên đầy đủ.

- Mấy người kia chọn đồ ăn đã hơn ngàn vạn đi, thật sự quá xa xỉ…

- Hơn một ngàn vạn? Nhìn thấy món Hoàng Kim Giải chưa? Trong thực đơn Hoàng Kim Giải giá trị một trăm vạn thần thạch, sáu con là sáu trăm vạn, hơn một ngàn vạn sao đủ!

Bên cạnh không ít khách nhân đều lén lút nhìn qua bàn của sáu người Kiệt Sâm, Kiệt Sâm thậm chí còn nghe được bọn họ thì thầm nghị luận.

Nhưng đúng ngay lúc này…

- Oanh!

Một thanh âm oanh minh cực lớn từ lầu hai quán ăn vang lên, ngay lập tức mọi người đều giật mình cả kinh, Kiệt Sâm ngẩng đầu nhìn lên, chỉ thấy trong một phòng trên lầu hai lại truyền ra thanh âm tiếng nổ vang cực lớn, căn phòng nghiền nát, một thân ảnh từ trong bay ra.

- Hô!

Ngay sau đạo thân ảnh kia một đại hán mặc khải giáp đen tuyền lao ra, chiến đao trong tay nhanh như thiểm điện đánh xuống.

- Phanh!

Thanh âm binh khí va chạm vang lên, thân ảnh đầu tiên trùng trùng điệp điệp ngã xuống dưới lầu một, đem một cái bàn nện nát bấy, hai gã khách nhân ngồi tại bàn đó vội vàng phi thân rời đi, vẻ mặt tức giận.

- Cát Mễ, hôm nay ngươi hẳn phải chết không thể nghi ngờ!

Thanh âm ồm ồm của đại hán kia vang lên, ở sau lưng hắn lại lục tục đi ra một đám chiến sĩ mặc khải giáp màu đen.

- Đó là tiểu tội tuần tra của Lôi Đình Đảo!

- Vì sao lại trực tiếp đánh nhau ngay trong quán ăn đây?

- Chuyện gì xảy ra?

Không ít khách nhân giật mình nhìn đám chiến sĩ mặc khải giáp màu đen, vẻ mặt kinh ngạc.

- Cát Mễ?

Sáu người Kiệt Sâm không động đậy nhưng chân mày cùng nhíu lại.

Thân ảnh bị đánh bay ra đầu tiên tốc độ rất nhanh, nhưng với ánh mắt của nhóm người Kiệt Sâm vẫn có thể nhìn thấy được, người bị đánh rơi không ngờ chính là người quen của bọn họ, chính là thanh niên tóc vàng trắng trẻo tên Cát Mễ từng cùng ngồi chung thương thuyền của Mục Á thương hội đến Lôi Đình Đảo.

- Bác Tát Khắc, không nghĩ tới ngươi lại trở thành chiến sĩ của Lôi Đình Đảo!

Trong đống đá vụn bên dưới lầu một nhà ăn, một thanh âm tràn đầy oán hận vang lên, Cát Mễ đứng dậy, toàn thân chật vật, một tia máu tươi từ khóe môi hắn chảy xuống, áo bào trên người đã sớm rách nát.

- Ha ha, nếu ngươi không đến Lôi Đình Đảo thì không có việc gì, không nghĩ tới ngươi lại tới đây, còn vừa lúc đụng phải lão tử, thật sự là ông trời có mắt, xem ra hôm nay ông trời thật muốn ngươi phải chết!

Đại hán khôi ngô từ trên lầu hai bay xuống, vẻ mặt hưng phấn, mà bảy tám tên đồng đội sau hắn khoanh tay ung dung mỉm cười vây xem.

Cát Mễ cắn răng, trong ánh mắt hiện lên tia hận ý cùng tuyệt vọng.

- Chuyện gì xảy ra, là ai động thủ ngay trong nhà ăn này?

Đúng lúc này một thanh âm nghiêm khắc quát lên, từ trong nhà ăn lập tức đi ra một đám chiến sĩ, nghiêm nghị quát hỏi.

Nhóm chiến sĩ kia hiển nhiên là hộ vệ của quán ăn này, cùng mặc huyết văn khải giáp, là một phần của quân đội Lôi Đình Đảo, sáu người Kiệt Sâm tiến vào nhà ăn này tuy nằm ở bên ngoài nội thành, ở đây cũng không hạn chế chém giết nhau, nhưng bên trong nhà ăn là nơi không cho phép động thủ.

Nghe được thanh âm nổ vang tranh đấu, trên mặt đám hộ vệ nhà ăn đều bộc phát lửa giận, nhưng khi nhìn thấy đại hán động thủ, vẻ giận dữ trên mặt đầu lĩnh hộ vệ thoáng chốc liền thu liễm.

- Bác Tát Khắc đội trưởng, tại sao là ngươi, chuyện gì xảy ra?

Hộ vệ kia mang theo vẻ mặt tươi cười hỏi, hiển nhiên đều là chiến sĩ Lôi Đình Đảo nên đều quen biết lẫn nhau.

- Tiếu La, không có gì, nhìn thấy một cừu nhân trước kia, chuyện này ngươi không cần quản tới, quy củ ta tự nhiên hiểu được, đến lúc đó toàn bộ tổn thất trong nhà ăn ta sẽ bồi thường!

Đại hán lên tiếng nói.

Mấy hộ vệ nhà ăn nghe nói như thế nguyên một đám đều lui sang bên cạnh, hiển nhiên là không có ý định quản chuyện này.

Nhìn thấy một màn kia, không ít khách nhân trong nhà ăn đều thở dài, trên Lôi Đình Đảo đắc tội chiến sĩ hộ đảo, đây thật sự là không may, muốn nói đạo lý cũng không có địa phương nào mà đi nói.

Ánh mắt Bác Tát Khắc chợt nhìn qua Cát Mễ đứng trước mặt, cầm chiến đao trong tay chậm rãi tiến về phía trước, khóe môi lộ ra tia cười dữ tợn, lạnh lùng nói:

- Cát Mễ, hôm nay ai cũng không cứu được ngươi…

Nhưng còn chưa chờ cho hắn nói hết lời…

- Xuy…

Đúng lúc này một thanh âm tiếng cười nhạo vang lên:

- Nhà ăn trên Lôi Đình Đảo này làm ăn thế nào đây? Ăn chút đồ vật mà cũng không được yên thân, náo thành cái dạng này, làm sao để cho người còn khẩu vị, thật sự là nuốt không vô nữa!

Thanh âm Kiệt Sâm vang vọng bên trong nhà ăn.

Ngay lập tức toàn bộ khách nhân trong nhà ăn đều chuyển lực chú ý tập trung qua bàn của Kiệt Sâm.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Bình luận truyện