Đương Đại Luật Sư Ngộ Đáo Tiểu Mao Tặc

Chương 3



Edit: Mimi

Beta: Ame

*****

“Này, ông đây muốn đi tè, đi tè!” Xe đi được nửa đường, Diệp Đề bắt đầu ầm ĩ.

“Này, cậu thực biết chọn thời điểm nha.” Triệu Cách Phi cười cười: “Chút tiểu xảo ấy mà cũng dám khoe khoang trước mặt tôi. Muốn thừa dịp xuống xe liền bỏ chạy? Khuyên cậu hãy hết hy vọng đi.”

“Ông thật sự muốn đi tè! Mày không cho tao xuống xe, tao liền tè bậy trong xe của mày!” Diệp Đề bắt đầu chơi xấu.

“Cậu dám! Nhịn cho tôi!”

“Đậu má, nhịn không nổi!”

“Không nhịn được cũng phải nhịn!” Triệu Cách Phi đen mặt. Kỳ thật trong lòng anh cũng không bình ổn: nhóc lưu manh đã gấp đến hệt như kiến bò trên chảo nóng, sắc mặt trắng bệch, thoạt nhìn đích xác không giống giả vờ… Ngộ nhỡ cậu ta thật sự tè trên xe của mình…

“Kéttttt” một tiếng, Triệu Cách Phi dừng xe lại, chỉ một ngón tay: “Bên kia có nhà vệ sinh công cộng.”

Diệp Đề nháy mắt mấy cái: “Hơn nửa đêm, nhà vệ sinh công cộng đã sớm đóng cửa rồi. Chạy vào trong rừng cây giải quyết không được à?”

“Không được! Cho dù WC có đóng cửa tôi cũng bắt nó mở ra. Cậu bớt giở trò quỷ đi!”

“Hừ, mẹ kiếp, luật sư mà còn không nói lý lẽ như vậy…” Diệp Đề bất đắc dĩ, chỉ đành cọ cọ mà mở cửa xe, song lại bị Triệu Cách Phi ngăn cản: “Từ từ!”

Triệu Cách Phi mở cửa xe đi xuống trước, nói: “Tôi đi cùng với cậu.”

“Được rồi, được rồi, không phiền đến anh giai. Tôi tự giải quyết là được…” Diệp Đề hận đến nghiên răng nghiến lợi, trong lòng thầm nói tôi đi nhà xí còn cần anh hỗ trợ à?

“Tôi cũng muốn đi nhà xí, không được sao?” Triệu Cách Phi cười đến là tà ác, vươn tay nắm chặt tay của Diệp Đề.

Diệp Đề không nói gì, chỉ tức giận mà trừng mắt nhìn đối phương một cái. Hai người bọn họ tay nắm… cổ tay, thân thân mật mật mà cùng nhau tiến về nhà vệ sinh công cộng.

“Này, không phải anh nói cũng muốn đi nhà xí sao?” Diệp Đề cởi bỏ đai lưng, quay đầu nhìn chằm chằm Triệu đại luật sư ung dung khoanh tay tựa ngời vào khung cửa nhìn mình đi tiểu.

“Vừa rồi đúng là tôi muốn đi tiểu, nhưng hiện không muốn nữa.” Triệu Cách Phi cười hì hì.

“Đệt, có bệnh.” Diệp Đề khẽ đảo tròng mắt, thong thả mà cởi ra thắt lưng – cái WC này bốn mặt đều là tường, toàn bộ chỉ có một ô cửa sổ bé tý ở sát trần, cái cửa ra vào duy nhất thì bị Triệu Cách Phi đứng chắn. Lúc này chạy trốn nhất định là vô vọng rồi. Tuy rằng muốn đi tiểu chỉ là cái cớ, thế nhưng hiện tại không tiếp tục giả bộ đến cùng chẳng phải sẽ bị tên luật sư đáng giận kia tóm được yếu điểm sao. Nghĩ thế, Diệp Đề bất đắc dĩ cởi quần, nghiêng đầu nhìn Triệu đại luật sư còn đang hứng thú dạt dào mà theo dõi chính mình, không khỏi nổi nóng: “Anh nhìn cái gì! Ông đây muốn đi tè!”

“Cậu cứ tiểu đi, tôi có nói không cho cậu tiểu đâu.” Triệu Cách Phi mở to đôi mắt, duy trì nụ cười tủm tỉm như cũ.

“Đệt! Anh nhìn chằm chằm như vậy, ông đây có muốn tiểu cũng tiểu không được!” Diệp Đề lớn tiếng mắng mỏ, trên cần cổ trắng nõn tự nhiên phủ một mảnh ửng hồng.

“Làm sao? Đều là đàn ông, ai mà chẳng đã từng nhìn thấy. Tại sao cậu đi WC còn không cho người khác nhìn hả?” Triệu Cách Phi có ý đồ dạy dỗ đối phương, vì thế nụ cười càng thêm đắc ý.

“Thôi đi, mợ nó, ông đây không muốn tè nữa!” Diệp Đề ủ rũ mặc lại quần đùi, mặt xám mày tro đi theo Triệu Cách Phi trở lại ô tô. Chạy trốn thất bại, trong lòng cậu lại căm hận Triệu Cách Phi thêm mấy phần. Mà, Triệu Cách Phi lẳng lặng nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn đầy vẻ hận đời của Diệp Đề trên kính chiếu hậu, chẳng hiểu vì sao lại bật cười.

“Đến rồi. Xuống xe.” Triệu Cách Phi dừng xe, cầm lấy điều khiển từ xa, mở cánh cổng sắt cao hơn ba mét ra. Chiếc xe chậm rãi tiến vào, sau đó cửa sắt lại từ từ đóng lại.

“Đây là đâu?” Diệp Đề có chút ngây ngây ngốc ngốc mà nhìn chằm chằm căn biệt thự ba tầng trước mắt.

“Nhà tôi.” Triệu Cách Phi xuống xe.

“Nhà anh? Không phải anh nói muốn đưa tôi tới đồn cảnh sát sao?” Diệp Đề hỏi.

“Hả? Tôi nói muốn đưa cậu tới đồn cảnh sát bao giờ? Hình như tôi quên mất… Tôi nói rồi à? Được, bây giờ tôi đưa cậu đi.”

“Không không, anh chưa nói gì cả, anh bảo muốn dẫn tôi về nhà anh.” Diệp Đề vừa nghe liền sợ tới mức cuống quít mà sửa chữa – đến nhà anh ta liền đến nhà anh ta đi! Muốn chém muốn giết liền tùy anh ta vậy, kiểu gì cũng ngon ăn hơn là đối phó với đám người kia.

“Vào đi.” Quỷ kế thực hiện thành công, Triệu Cách Phi cười đến là đắc ý, mở cửa, bật đèn, để Diệp Đề bước vào nhà.

Diệp Đề vừa vào cửa liền há to miệng.

“Đây, đây… Đây là nhà của anh?”

“Đúng vậy.”

“Anh một mình ở trong một căn nhà lớn như vậy?” Diệp Đề hít vào một hơi lãnh khí.

“Rất lớn sao? Thế mà tôi không biết.” Triệu Cách Phi cởi áo khoác, rót một chén nước đưa cho Diệp Đề: “Uống đi.”

“Không, không cần…” Diệp Đề quay đi theo phản xạ có điều kiện, mãnh mẽ lắc đầu. Triệu Cách Phi cười cười: “Thế nào, còn sợ tôi hạ độc hại chết cậu à?”

Diệp Đề do dự vươn tay, tiếp nhận chén nước kia, cố lấy hết dũng khí hỏi: “Anh, anh rốt cuộc muốn gì…”

“Tôi muốn gì? Cậu trộm biển số xe của tôi, đắc tội với tôi, đương nhiên tôi muốn trừng phạt cậu rồi.” Triệu Cách Phi cười âm hiểm.

“Đệt! Đã sớm biết mày không phải người tốt mà! Cái tên lòng lang dạ sói! Con mẹ nó, có gan thì đưa ông đến đồn cảnh sát đi! Ông liều mạng với mày!!” Diệp Đề ném vỡ cái chén thủy tinh, trong lòng cũng là vừa giận lại vừa sợ: thì ra người này định dùng hình phạt riêng với mình. Thế thì còn không bằng đến đồn cảnh sát cho rồi.

Ầy, sớm biết người này không dễ chơi như vậy, có cho thêm mười lá gan Diệp Đề cũng không dám đi ăn trộm biển số xe của anh ta.

“Này, lá gan cậu sao lại bé như vậy hả, tôi mới nói có một câu đã sợ đến như vậy rồi.” Triệu Cách Phi nhíu mày.

“Ai… ai sợ! Ông đây thân kinh bách chiến, từ nhỏ đã lên núi đao sơn xuống biển lửa rồi. Thân là bá vương khu phố Tây… ông… ông lại sợ mày à?” Diệp Đề lắp bắp cố gắng lấy thêm can đảm cho mình.

“À, không thể tưởng tượng được cậu còn dũng mãnh như vậy.” Triệu Cách Phi thấp giọng cười cười, đột nhiên một phen kéo tay Diệp Đề, tay còn lại ôm lấy thắt lưng cậu, nheo nheo mắt lại, khéo léo phả hơi nóng vào tai của đối phương: “Thắt lưng tinh tế như vậy, thật sự không giống người thường xuyên đánh nhau nha…”

“Anh, con mẹ nó anh làm gì đấy!” Diệp Đề thoáng cái mặt đỏ rần, dùng sức mà giãy dụa. Chính là tay của Triệu Cách Phi lại hệt như được làm bằng sắt thép, kiểu gì cũng gỡ không ra.

“Làm gì à, trừng phạt cậu nha…” Nhóc con này thật là thú vị. Triệu Cách Phi âm thầm suy nghĩ như vậy, trên mặt lại cười càng vui vẻ hơn. Ngay sau đó, anh nắm lấy cằm đối phương, ghét sát đôi môi lại.

“Ưm ưm… Lưu manh…” Diệp Đề ấp a ấp úng nói không nên lời. Đầu lưỡi của Triệu Cách Phi tùy ý đảo loạn trong miệng cậu, thỉnh thoảng còn cuốn lấy lưỡi cậu, cắn mút và đùa bỡn. Diệp Đề non nớt căn bản không có kinh nghiệm hôn môi, nhanh chóng bị kỹ thuật cao siêu của người nọ làm cho đầu óc choáng váng, chỉ một lát sau chân tay liền mềm nhũn.

“Chà, cái miệng nhỏ này thật ngọt.” Đại luật sư Triệu hôn xong rồi, vừa lòng thỏa ý mà rút đầu lưỡi khỏi miệng đối phương, luyến tiếc liếm liếm bên môi cậu. Diệp Đề thở hồng hộc, biểu tình chẳng khác nào vừa được rưới sốt cà chua.

“Mẹ kiếp, anh là đại lưu manh!” Mạt ứng đỏ trên mặt hơi hơi tan mất, Diệp Đề hung hăng lau miệng mình.

“NO NO.” Triệu Cách Phi lắc lắc ngón tay: “Tôi không phải đại lưu manh. Tôi là đại luật sư, cậu mới là tiểu lưu manh chỉ biết trộm vặt đấy.”

“Mẹ nó, có mấy đồng tiền dơ bẩn thì giỏi lắm sao?” Diệp Đề căm hận nói: “Ỷ vào chính mình có tiền để khi dễ người khác, kỳ thật tất cả đều là đại lưu manh, chúng mày sẽ không chết tử tế được, sẽ bị sét đánh!”

“Cậu nói cái gì?” Biểu tình dần dần trở nên nghiêm túc, cánh tay đang ôm Diệp Đề của Triệu Cách Phi lại càng xiết chặt hơn. Diệp Đề có chút hít thở không thông, đáy mắt tự nhiên mơ hồ lộ ra một tia hoảng sợ: “Anh, anh làm gì…”

“Ha ha, nói hay lắm.” Triệu Cách Phi đột nhiên bật cười, biểu tình lạnh băng trên mặt thoáng chốc tựa hồ tuyết tan: “Cứ cho là tôi chỉ có mấy đồng tiền dơ bẩn, tôi khi dễ người khác đấy. Cậu làm gì được tôi?” Nói xong, anh lại hôn lên miệng Diệp Đề. Nụ hôn lần này còn kịch liệt hơn cả lần trước, Diệp Đề bị hôn đến khi hô hấp cũng thật gian nan, phải cố sức dựng thẳng sống lưng mới không để cho chình mình bị áp lực của đối phương đè xuống.

“Tôi nói này,” Chấm dứt vừa hôn, Triệu Cách Phi từ trên cao nhìn xuống Diệp Đề: “Phản ứng của cậu kém như vậy, chẳng lẽ còn chưa hôn ai bao giờ?”

“Ai… ai nói, ông đây có một đống bồ, một ngày lại đổi một người! Trò… trò gì cũng đều chơi… chơi tuốt!” Diệp Đề càng thêm đỏ mặt, lắp bắp cãi lại.

“À, thế hả.” Triệu Cách Phi buông tay, nhàn nhã ngồi xuống ghế sa lông: “Vậy, đã từng làm với đàn ông chưa?”

Diệp Đề mở to hai mắt, chà xát bàn tay, do dự nửa ngày cuối cùng vẫn nhụt chí đáp: “Không có.”

“Không có sao? Lần này trái lại thành thật thế.” Triệu Cách Phi cười rộ lên: “Tôi cho cậu một cơ hội. Để tôi chịch, tôi liền không truy cứu chuyện cậu lấy trộm biển số xe nữa, hai ngàn đồng kia tôi cũng không cần, cho cậu luôn.”

“Thật sao?” Diệp Đề ngẩng đầu, trong cặp mặt to tròn lóe ra một chút hoài nghi.

“Đương nhiên. Tôi là luật sư, chắc chắn coi trọng uy tín.” Triệu Cách Phi mỉm cười: “Nếu cậu không tin, tôi cũng không có cách nào. Đến lúc ấy chúng ta chỉ có thể gặp nhau ở đồn cảnh sát…”

“Đừng!” Diệp Đề cuống quít ngăn cản, cúi đầu cắn môi, nghĩ nghĩ sau đó ngẩng đầu: “Được! Mẹ kiếp, không phải chỉ là chuyện kia thôi sao, ông đây… cũng không phải chưa… chưa từng làm qua…” Cậu càng nói càng thấp giọng, bất giác lại cúi đầu, thì thào vài câu tựa hồ như đang tự tiếp thêm dũng khí cho mình. Cuối cùng, Diệp Đề ngẩng đầu lên, lớn tiếng nói: “Có gì khó khăn đâu, xem như bị chó cắn một lần là xong…”

“Cậu coi tôi là chó?” Triệu Cách Phi lạnh mặt, hít vào một hơi thật sâu, ngay sau đó lại khôi phục nụ cười tao nhã ngàn năm không đổi của mình: “Quyết định như vậy đi. Được rồi, trước hết lên lầu tắm rửa một chút.” Triệu Cách Phi buông chén nước trong tay xuống, kéo Diệp Đề lên lầu hai.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Bình luận truyện