Đường Tăng Xông Tây Du

Chương 23: Niệm kinh xong, lòng không tạp niệm! (1)



Tăng Tiểu Muội sửng sốt, nghi hoặc nhìn Đường Tăng.

- Tiểu Muội, sắc trời cũng không còn sớm nữa, chúng ta mau trở về phòng ngủ đi.

Tăng Thôi Nham đi tới nói, dường như đang rất đề phòng Đường Tăng.

Đường Tăng vội vàng lôi kéo Tăng Tiểu Muội vào phòng, vừa đi vừa nói với Tăng Tiểu Muội:

- Đúng, sắc trời đã không còn sớm nữa, chúng ta nhanh đi ngủ thôi.

- Đại sư... Tiểu Muội...

Sắc mặt Tăng Thôi Nham thay đổi rõ rệt.

- Ầm!

Cửa phòng đột nhiên đóng lại khiến Tăng Thôi Nham bị dọa hết hồn.

- Loảng xoảng...

Sắc mặt thê tử của Tăng Thôi Nham cũng thay đổi, đánh đổ chén bát, nhưng nàng chẳng quan tâm tới đống chén bát đó mà vội vàng chạy tới gõ cửa:

- Nữ nhi à... Đại sư, thả nữ nhi của ta ra đi.

- Đại sư, xin bỏ qua cho tiểu nữ đi, nàng ấy vẫn còn nhỏ mà.

Tăng Thôi Nham cũng tiến lên gõ cửa, vẻ mặt tuyệt vọng.

Mặc dù đã được chứng kiến mặt khủng bố của Đường Tăng, nhưng phu thê hai người vẫn lo lắng nữ nhi bị cái tên tăng nhân ranh ma này chà đạp.

Tôn Ngộ Không thì chớp chớp mắt, đứng bên cạnh xem cuộc vui. Hắn dễ dàng biết được mọi hành động xảy ra trong phòng, dù sao sư phụ cũng không gặp nguy hiểm gì, hắn cũng lười để ý tới.

- Đại sư, hãy bỏ qua cho nữ nhi ta đi, van xin người...

Thê tử Tăng Thôi Nham mạnh mẽ quỳ trước cửa phòng, lớn tiếng kêu gào.

- Hắt xì...

Đột nhiên cửa phòng được mở ra, Đường Tăng và Tăng Tiểu Muội cùng xuất hiện tại cửa phòng.

- Các vị đây là?

Đường Tăng ngạc nhiên nhìn tình huống trước cửa, vẻ mặt mờ mịt.

- Nương, người mau đứng lên đi.

Tăng Tiểu Muội vội vàng vịn mẫu thân của nàng đứng dậy.

Thê tử Tăng Thôi Nham vội vàng kiểm tra Tiểu Muội, lại phát hiện quần áo của nàng chỉnh tề, không có bộ dạng như bị ức hiếp.

- Đại sư, người...

Tăng Thôi Nham sợ hãi nghi hoặc nhìn Đường Tăng.

- Ngươi... khụ, thí chủ, nếu các vị không còn chuyện gì nữa thì bần tăng sẽ tiếp tục dạy tiểu nha đầu niệm kinh.

Đường Tăng nói dứt lời, sau đó lại muốn kéo Tăng Tiểu Muội vào phòng.

- Niệm kinh?

Tăng Thôi Nham sửng sốt.

- Đúng vậy ạ, cha, đại sư dạy con niệm kinh.

Giọng nói ấm áp của Tăng Tiểu Muội cất lên.

- Hả?

Tăng Thôi Nham và thê tử của hắn cùng sửng sốt.

- Ngã Phật từ bi, Tiểu Muội mau vào đi, sư phụ dạy ngươi niệm kinh.

Đường Tăng vươn một tay kéo Tăng Tiểu Muội lại vào trong phòng.

- Ầm!

Cánh cửa lại một lần nữa bị đóng lại.

- Đại sư...

- Nữ nhi à...

Phu thê Tăng Thôi Nham đều trở nên khẩn trương.

Nhưng bên trong cũng không truyền ra tiếng kêu thảm thiết hay tiếng la khóc của Tăng Tiểu Muội, mặc dù bọn họ lo lắng, nhưng cũng không dám quấy rầy lần nữa.

...

Sáng hôm sau, Đường Tăng với tinh thần sảng khoái ra khỏi phòng.

Bên ngoài cửa phòng, Tăng Thôi Nham và thê tử của hắn đều mang đôi mắt thâm quầng, nhìn thấy Đường Tăng đi ra, hai người vội vàng muốn vào trong.

Lúc này Tăng Tiểu Muội cũng đi ra, trên gương mặt Tăng Tiểu Muội ngập tràn hạnh phúc và ngọt ngào.

Phu thê Tăng Thôi Nham thấy vậy, sắc mặt lập tức trắng bệch.

- Tiểu Muội, con làm sao vậy?

- Nữ nhi, là nương có lỗi với con...

Phu thê Tăng Thôi Nham ôm nữ nhi của mình khóc rống lên.

- Cha, nương, các người làm sao vậy?

Tăng Tiểu Muội khó hiểu hỏi.

- Nữ nhi, đều là cha nương có lỗi với con, cha nương không bảo vệ được con tốt.

Tăng Thôi Nham áy náy nói.

- Cha, người không có lỗi với nữ nhi đâu.

Tăng Tiểu Muội nói.

Đột nhiên thê tử của Tăng Thôi Nham rốt cuộc tỉnh táo lại, cẩn thận quan sát toàn thân của nữ nhi, phát hiện bộ dạng nữ nhi của mình cũng không giống người bị phá thân.

Vả lại độ tuổi của nữ nhi nhà mình nhỏ như vậy, nếu như bị làm nhục, hiện giờ chắc chắn sẽ không có bộ dạng như thế này, nói không chừng đến nửa ngày cũng không thể xuống giường được nữa ấy chứ.

- Nữ nhi, các người... tối hôm qua đã làm cái gì?

Suy nghĩ một chút, thê tử Tăng Thôi Nham vẫn miễn cưỡng hỏi.

- Niệm kinh nha.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Bình luận truyện