Đường Về Nhà Của Vật Hi Sinh Nữ Phụ
Chương 32: Quyết định chạy trốn
Có một chuôi kiếm hàn quang tứ phía chỉ vào sau ót y.
Đôi mắt Hạ Lan Mẫn bỗng nhiên co lại, gương mặt vốn đang tràn đầy dục vọng kia lập tức trở nên âm lãnh ngoan độc.
Cả người y cứng ngắt đứng lên, nhíu mày hỏi: “Ngươi là ai?”
Thé nhưng, người phía sau không có ý muốn trò chuyện với y, Hạ Lan Mẫn chỉ cảm thấy vai đau một cái, cả người liền giống như Tần Dĩ Mạt, trở nên không thể động dậy. Giống như những cái bàn đầy bụi, hắn ngã sấp trên mặt đất.
“Tiểu hoa sen, tiểu hoa sen……” – Nam nhân, không, phải nói là Tam Mao. Khẩn trương lắc lắc cơ thể Tần Dĩ Mạt, đầy lo lắng hỏi: “Nàng làm sao vậy?”
Lúc này Tần Dĩ Mạt đang trúng “Hợp hoan lộ”, vừa xoay người, nhìn thấy gương mặt nam nhân của nàng, trên mặt Tần Dĩ Mạt lộ ra một nụ cười câu dẫnn, nụ cười ấy rất đẹp, rất quyến rũ, khiến cho Tam Mao nhìn cũng không khỏi ngây ngốc.
“Tiểu hoa sen?”
Tam Mao nhíu mày, giơ tay đặt xuống mạch môn của Tần Dĩ Mạt.
Thế nhưng, động tác của Tần Dĩ Mạt còn nhanh hơn hắn, cả người mang theo hơi rượu ép sát vào người Tam Mao. Cái cổ bị một đôi tay mềm mại ôm lấy, cũng bức hắn ép chặt vào người nàng.
“Tam Mao, Tam Mao……” – Một tiếng nói cấp bách, mang theo tiếng nói nỉ non nóng bỏng vang lên bên tai hắn. Đôi mắt lục sắc của Tam Mao trong chớp mắt liền trở nên ôn nhu.
“Ta ở đây” – Tam Mao cúi đầu nhẹ nhàng liếm đi nước mắt trên khóe mắt Tần Dĩ Mạt, động tác này giống như một tín hiệu, châm lên nhiệt tình của hai người.
Không lâu sau, trong hồng sa trướng liền vang lên từng trận thanh hoan ngâm.
Gương mặt tuấn mỹ của Hạ Lan Mẫn áp sát dưới mặt đất lạnh, cho dù toàn thân y không thể động đậy, nhưng cũng không thể ngăn y nghe được những tiếng hoan du kia, chỉ cần nghĩ đến có người ở trên giường tùy ý xâm phạm nữ nhân thuộc về y, trong lòng Hạ Lan Mẫn liền muốn bạo nộ, hận không thể giết chết người đó.
Chịu một nỗi nhục từ trước đến nay chưa từng có, trong lòng Hạ Lan Mẫn âm thầm thề, hắn nhất định sẽ đem nam nhân chết tiệt này ——băm thành trăm mảnh.
Một hồi tham hoan, bao nhiêu thâm tình. Đợi đến khi lý trí Tần Dĩ Mạt trở về, trời cũng đã gần sáng.
“Tam, Tam Mao?” – Cơ thể bị nam nhân ôm trong lòng, nàng không tự chủ hô ra một tiếng.
“Nàng tỉnh rồi sao?” – Nam nhân giống như một con đại khuyển, cọ cọ trên cổ nàng, gương mặt thỏa mãn nói.
Cảnh tượng quá mức kích tình làm Tần Dĩ Mạt cũng không biết tình huống bây giờ là như thế nào. Nàng vươn tay đẩy Tam Mao đang có ý muốn hôn nàng, trong đầu nhanh chóng hồi tưởng lại.
Một lúc trôi qua, sắc mặt của nàng đột nhiên trở nên tái nhợt.
Tam Mao ôm lấy cơ thể không ngừng run rẩy của nàng, vuốt ve mái tóc nàng, ôn nhu nói: “Không sao rồi, ta sẽ mang nàng đi!”
Tần Dĩ Mạt liều mạng gật đầu, nhìn bộ dạng sợ hãi của nàng liền biết lần này nàng thật sự bị dọa đến sợ hãi.
Tam Mao đau lòng xoa đầu nàng, trong mắt hiện lên vẻ ảo não. Đều tại hắn đến trễ, mới làm tiểu hoa sen bị tổn thương như thế này.
Có lẽ là bởi vì có hắn ở bên cạnh, Tần Dĩ Mạt bắt đầu từ từ bình tĩnh lại, nàng nhìn xung quanh một vòng, đột nhiên gấp giọng hỏi: “Chúng ta đang ở đâu?”
“Lam Sơn biệt viện” – Tam Mao ngoan ngoãn trả lời.
Trái tim Tần Dĩ Mạt bỗng nhiên nhảy một cái, cũng bất chấp chuyện khác, nàng nhanh chóng nói: “Nhanh, chúng ta nhanh rời khỏi đây!”
Ba chân bốn cẳng mặc xong y phục, Tần Dĩ Mạt rời khỏi giường mới nhìn thấy Hạ Lan Mẫn nằm đó. Trong phút chốc, thù mới hận cũ tuôn trào trong lòng nàng, mang theo một loại ác ý, Tần Dĩ Mạt nắm tóc y lên.
“Bốp————” – Ngay khi Hạ Lan Mẫn còn chưa kịp nói ra cái gì, Tần Dĩ Mạt liền tát một cái tát thật lớn.
“Bốp——bốp” – Giống như một cây cung bắn, dưới đôi mắt đang trừng lớn của Hạ Lan Mẫn, Tần Dĩ Mạt tát đủ mười cái.
Cho đến khi tay nàng kiệt sức, cho đến khi Hạ Lan Mẫn giống như một cái đầu heo, Tần Dĩ Mạt mới cắn răng nghiến lợi, không thể không hận mà mắng: “Biến thái, cầm thú, cặn bã…Cư nhiên muốn ép buộc nữ nhi khuất phục, nam nhân như ngươi nên xuống địa ngục đi!”
Cho dù bị Tần Dĩ Mạt đánh thành như vậy, trên mặt Hạ Lan Mẫn vẫn như cũ mang một nụ cười tà âm lãnh. Ánh mắt giống như độc xà kia sống chết nhìn lên người Tần Dĩ Mạt.
Nỗi sợ hãi tột độ của đêm qua, lúc này Tần Dĩ Mạt nghĩ lại còn thấy rùng mình, lúc này nhìn bộ dạng y vẫn còn vênh váo hung hăng như vậy, Tần Dĩ Mạt làm sao có thể bỏ qua được.
“Tam Mao, đem thứ kia qua đây!” – Tần Dĩ Mạt đột nhiên nói.
Mày kiếm Tam Mao nhíu một cái, liền từ ống tay áo lấy ra một cái hộp vuông.
Tần Dĩ Mạt mở hộp ra, một con trùng giống như cái kén đang nằm trong đó.
Sắc mặt của Hạ Lan Mẫn cũng bắt đầu biến đổi.
Nhìn y như thế, trong lòng Tần Dĩ Mạt càng thêm hả giận, ngươi không phải là vương gia sao? Ngươi không phải cao cao tại thượng, tùy ý đùa giỡn người khác sao? Bây giờ cuối cùng cũng nếm được tư vị bị quả báo rồi đi.
Dưới ánh mắt của Hạ Lan Mẫn, Tần Dĩ Mạt mặt không đổi sắc đem trùng đặt lên cánh tay y. Nhìn nó nhúc nhích tiến vào huyết quản của y, mặc dù Tần Dĩ Mạt cảm thấy thật độc ác, nhưng vẫn cảm nhận dâng trào khoái cảm được báo thù.
“Con sâu này làm từ mẫu cổ, trên người ngươi chỉ là sâu con, còn mẫu trùng ở trong tay ta…Ngươi nghe rõ cho ta!” – Nàng độc địa nói: “Nếu ngươi còn muốn sống thi tuyệt đối đừng phiền đến ta, còn có…nếu như để ta biết được những người ta quan tâm có bất trắc gì, đến lúc đó ta sẽ phát động mẫu trùng, trực tiếp đưa ngươi đến tây thiên!”
Nói xong những lời này, oán giận của Tần Dĩ Mạt vẫn chưa nguôi hết, hai tay nàng đem đầu Hạ Lan Mẫn đập mạnh xuống đất, chỉ nghe một tiếng kêu đau đớn, Hạ Lan Mẫn ót đầy máu liền mắt trắng ngất đi.
Lại đạp y thêm một cái nữa, Tần Dĩ Mạt nhanh chóng đứng dậy bay đến bên tủ quần áo.
Từ trong tủ lấy ra một bộ quàn áo nam, Tần Dĩ Mạt nhanh chóng nói: “Tam Mao, thay nhanh lên đi!”
Tam Mao nghiêng đầu, không hiểu gì nhìn nàng.
Tần Dĩ Mạt tức giận nói: “Bản thân huynh là đại hiệp, đi vô ảnh đến vô tung tất nhiên là có thể, nhưng mang theo ta thì không có cách nào đi! Bây giờ lại là ban ngày, nếu bị đám hộ vệ bên ngoài phát hiện, hai ta đều sẽ biến thành tổ ong vò vẽ! Cho nên…” – Nàng nói: “Bây giờ chính là lúc huynh biểu diễn tuyệt kỹ!”
“………………” – Tam Mao.
“Thay đổi mặt, dịch dung đó!” – Tần Dĩ Mạt hung hăng trừng hắn: “Không phải bình thường huynh đều làm thế sao? Trước đây ta từng thấy qua, đừng nghĩ lừa ta!”
“Nàng muốn để ta dịch dung thành Hạ Lan Mẫn?”
“Không sai!” – Tần Dĩ Mạt nói: “Huynh biến thành y, sau đó quang minh chính đại rời khỏi nơi này!”
Nửa khắc sau, “Hạ Lan Mẫn” một thân huyền y hoàn hảo không tổn hại gì lại lần nữa xuất hiện.
“Thật sự không giết y sao?” – Trong âm thanh của Tam Mao khó có được vài phần không cam tâm.
Cái tên Hạ Lan Mẫn này cho dù có cặn bã hơn, hay hư hỏng hơn thì y cũng là một trong những nam chính của cuốn truyện kia. Nếu như chết thật, thì kịch tình phải làm sao tiến hành nữa, nàng làm sao quay về nhà được chứ!
Kế sách của Tần Dĩ Mạt quả nhiên hữu dụng, hai người cứ thế thoải mái từ cửa trước biệt viện mà bước ra, dù là ai cũng không nhìn ra chỗ không đúng.
“Không trở về sao?” – Tam Mao nhìn nàng rõ ràng đang do dự, hỏi.
Trước cửa Tả phủ, nhưng Tần Dĩ Mạt chậm chạp không tiến vào, suy nghĩ một lúc lâu, trên mặt nàng lộ ra vẻ kiên định. Quay đầu đi về phía cửa thành.
“Tam Mao!” – Tần Dĩ Mạt cúi đầu, cùng nắm lấy tay hắn.
“Cho dù ta đi đến nơi nào, huynh đều theo ta, bảo hộ ta phải không?”
Tam Mao vươn cánh tay to lớn xoa đầu Tần Dĩ Mạt: “Đó là đương nhiên!”
Thừa lúc sáng sớm, cửa thành mở rộng, Tần Dĩ Mạt cùng Tam Mao thay một bộ y phục mới, rồi thuê một xe ngựa, men theo dònng người đông đúc thuận lợi ra khỏi thành.
***
“Giá, giá…” – Trên con đường đất vàng, một chiếc xe ngựa phóng như bay.
“Hu…” – Xe ngựa đột nhiên ngừng lại, một nam nhân mở cửa xe từ bên ngoài chui vào.
“Nàng vẫn ổn chứ?” – Tam Mao nhìn Tần Dĩ Mạt cả người yếu ớt, lo lắng hỏi.
Tần Dĩ Mạt lắc đầu, ý bảo mình có thể chịu được. Nhận lấy túi nước Tam Mao đưa đến, nàng miễn cưỡng uống một ngụm.
“Nàng quá yếu!” – Tam Mao nhíu mày nói.
Tần Dĩ Mạt nghe xong, mày nhăn lại. Được lắm! Bây giờ vừa mới rời khỏi đã bắt đầu ghét bỏ ta rồi!
Hơn nữa ta cực khổ như thế này, cũng không phải bởi vì cùng ngươi —————
Sắc mặt nàng bỗng đỏ lên, hung hăng liếc mắt Tam Mao thối một cái.
“Nàng yếu như thế, sau này sinh cục cưng cho ta sẽ rất cực khổ!”
Ngụm nước cứ như thế mà nuốt xuống cổ họng, Tam Mao cực kỳ hiểu ý người vươn tay vỗ sau lưng nàng.
“Đây là cái gì với cái gì chứ!” – Tần Dĩ Mạt vừa thẹn vừa giận đánh lên đầu hắn một cái, quả thực không biết nam nhân này cả ngày suy nghĩ linh tinh gì!
“Đi đánh xe ngựa của huynh đi!” – Nàng tràn đầy không dễ chịu nói.
Tam Mao cực kỳ hiểu tính cách dã man của người trong lòng, biết rằng nếu mình không biến mất, người nào đó không chừng sẽ thật sự phát điên.
Tuy là hắn cũng không biết lo lắng của mình có chỗ nào không đúng.
Đôi mắt Hạ Lan Mẫn bỗng nhiên co lại, gương mặt vốn đang tràn đầy dục vọng kia lập tức trở nên âm lãnh ngoan độc.
Cả người y cứng ngắt đứng lên, nhíu mày hỏi: “Ngươi là ai?”
Thé nhưng, người phía sau không có ý muốn trò chuyện với y, Hạ Lan Mẫn chỉ cảm thấy vai đau một cái, cả người liền giống như Tần Dĩ Mạt, trở nên không thể động dậy. Giống như những cái bàn đầy bụi, hắn ngã sấp trên mặt đất.
“Tiểu hoa sen, tiểu hoa sen……” – Nam nhân, không, phải nói là Tam Mao. Khẩn trương lắc lắc cơ thể Tần Dĩ Mạt, đầy lo lắng hỏi: “Nàng làm sao vậy?”
Lúc này Tần Dĩ Mạt đang trúng “Hợp hoan lộ”, vừa xoay người, nhìn thấy gương mặt nam nhân của nàng, trên mặt Tần Dĩ Mạt lộ ra một nụ cười câu dẫnn, nụ cười ấy rất đẹp, rất quyến rũ, khiến cho Tam Mao nhìn cũng không khỏi ngây ngốc.
“Tiểu hoa sen?”
Tam Mao nhíu mày, giơ tay đặt xuống mạch môn của Tần Dĩ Mạt.
Thế nhưng, động tác của Tần Dĩ Mạt còn nhanh hơn hắn, cả người mang theo hơi rượu ép sát vào người Tam Mao. Cái cổ bị một đôi tay mềm mại ôm lấy, cũng bức hắn ép chặt vào người nàng.
“Tam Mao, Tam Mao……” – Một tiếng nói cấp bách, mang theo tiếng nói nỉ non nóng bỏng vang lên bên tai hắn. Đôi mắt lục sắc của Tam Mao trong chớp mắt liền trở nên ôn nhu.
“Ta ở đây” – Tam Mao cúi đầu nhẹ nhàng liếm đi nước mắt trên khóe mắt Tần Dĩ Mạt, động tác này giống như một tín hiệu, châm lên nhiệt tình của hai người.
Không lâu sau, trong hồng sa trướng liền vang lên từng trận thanh hoan ngâm.
Gương mặt tuấn mỹ của Hạ Lan Mẫn áp sát dưới mặt đất lạnh, cho dù toàn thân y không thể động đậy, nhưng cũng không thể ngăn y nghe được những tiếng hoan du kia, chỉ cần nghĩ đến có người ở trên giường tùy ý xâm phạm nữ nhân thuộc về y, trong lòng Hạ Lan Mẫn liền muốn bạo nộ, hận không thể giết chết người đó.
Chịu một nỗi nhục từ trước đến nay chưa từng có, trong lòng Hạ Lan Mẫn âm thầm thề, hắn nhất định sẽ đem nam nhân chết tiệt này ——băm thành trăm mảnh.
Một hồi tham hoan, bao nhiêu thâm tình. Đợi đến khi lý trí Tần Dĩ Mạt trở về, trời cũng đã gần sáng.
“Tam, Tam Mao?” – Cơ thể bị nam nhân ôm trong lòng, nàng không tự chủ hô ra một tiếng.
“Nàng tỉnh rồi sao?” – Nam nhân giống như một con đại khuyển, cọ cọ trên cổ nàng, gương mặt thỏa mãn nói.
Cảnh tượng quá mức kích tình làm Tần Dĩ Mạt cũng không biết tình huống bây giờ là như thế nào. Nàng vươn tay đẩy Tam Mao đang có ý muốn hôn nàng, trong đầu nhanh chóng hồi tưởng lại.
Một lúc trôi qua, sắc mặt của nàng đột nhiên trở nên tái nhợt.
Tam Mao ôm lấy cơ thể không ngừng run rẩy của nàng, vuốt ve mái tóc nàng, ôn nhu nói: “Không sao rồi, ta sẽ mang nàng đi!”
Tần Dĩ Mạt liều mạng gật đầu, nhìn bộ dạng sợ hãi của nàng liền biết lần này nàng thật sự bị dọa đến sợ hãi.
Tam Mao đau lòng xoa đầu nàng, trong mắt hiện lên vẻ ảo não. Đều tại hắn đến trễ, mới làm tiểu hoa sen bị tổn thương như thế này.
Có lẽ là bởi vì có hắn ở bên cạnh, Tần Dĩ Mạt bắt đầu từ từ bình tĩnh lại, nàng nhìn xung quanh một vòng, đột nhiên gấp giọng hỏi: “Chúng ta đang ở đâu?”
“Lam Sơn biệt viện” – Tam Mao ngoan ngoãn trả lời.
Trái tim Tần Dĩ Mạt bỗng nhiên nhảy một cái, cũng bất chấp chuyện khác, nàng nhanh chóng nói: “Nhanh, chúng ta nhanh rời khỏi đây!”
Ba chân bốn cẳng mặc xong y phục, Tần Dĩ Mạt rời khỏi giường mới nhìn thấy Hạ Lan Mẫn nằm đó. Trong phút chốc, thù mới hận cũ tuôn trào trong lòng nàng, mang theo một loại ác ý, Tần Dĩ Mạt nắm tóc y lên.
“Bốp————” – Ngay khi Hạ Lan Mẫn còn chưa kịp nói ra cái gì, Tần Dĩ Mạt liền tát một cái tát thật lớn.
“Bốp——bốp” – Giống như một cây cung bắn, dưới đôi mắt đang trừng lớn của Hạ Lan Mẫn, Tần Dĩ Mạt tát đủ mười cái.
Cho đến khi tay nàng kiệt sức, cho đến khi Hạ Lan Mẫn giống như một cái đầu heo, Tần Dĩ Mạt mới cắn răng nghiến lợi, không thể không hận mà mắng: “Biến thái, cầm thú, cặn bã…Cư nhiên muốn ép buộc nữ nhi khuất phục, nam nhân như ngươi nên xuống địa ngục đi!”
Cho dù bị Tần Dĩ Mạt đánh thành như vậy, trên mặt Hạ Lan Mẫn vẫn như cũ mang một nụ cười tà âm lãnh. Ánh mắt giống như độc xà kia sống chết nhìn lên người Tần Dĩ Mạt.
Nỗi sợ hãi tột độ của đêm qua, lúc này Tần Dĩ Mạt nghĩ lại còn thấy rùng mình, lúc này nhìn bộ dạng y vẫn còn vênh váo hung hăng như vậy, Tần Dĩ Mạt làm sao có thể bỏ qua được.
“Tam Mao, đem thứ kia qua đây!” – Tần Dĩ Mạt đột nhiên nói.
Mày kiếm Tam Mao nhíu một cái, liền từ ống tay áo lấy ra một cái hộp vuông.
Tần Dĩ Mạt mở hộp ra, một con trùng giống như cái kén đang nằm trong đó.
Sắc mặt của Hạ Lan Mẫn cũng bắt đầu biến đổi.
Nhìn y như thế, trong lòng Tần Dĩ Mạt càng thêm hả giận, ngươi không phải là vương gia sao? Ngươi không phải cao cao tại thượng, tùy ý đùa giỡn người khác sao? Bây giờ cuối cùng cũng nếm được tư vị bị quả báo rồi đi.
Dưới ánh mắt của Hạ Lan Mẫn, Tần Dĩ Mạt mặt không đổi sắc đem trùng đặt lên cánh tay y. Nhìn nó nhúc nhích tiến vào huyết quản của y, mặc dù Tần Dĩ Mạt cảm thấy thật độc ác, nhưng vẫn cảm nhận dâng trào khoái cảm được báo thù.
“Con sâu này làm từ mẫu cổ, trên người ngươi chỉ là sâu con, còn mẫu trùng ở trong tay ta…Ngươi nghe rõ cho ta!” – Nàng độc địa nói: “Nếu ngươi còn muốn sống thi tuyệt đối đừng phiền đến ta, còn có…nếu như để ta biết được những người ta quan tâm có bất trắc gì, đến lúc đó ta sẽ phát động mẫu trùng, trực tiếp đưa ngươi đến tây thiên!”
Nói xong những lời này, oán giận của Tần Dĩ Mạt vẫn chưa nguôi hết, hai tay nàng đem đầu Hạ Lan Mẫn đập mạnh xuống đất, chỉ nghe một tiếng kêu đau đớn, Hạ Lan Mẫn ót đầy máu liền mắt trắng ngất đi.
Lại đạp y thêm một cái nữa, Tần Dĩ Mạt nhanh chóng đứng dậy bay đến bên tủ quần áo.
Từ trong tủ lấy ra một bộ quàn áo nam, Tần Dĩ Mạt nhanh chóng nói: “Tam Mao, thay nhanh lên đi!”
Tam Mao nghiêng đầu, không hiểu gì nhìn nàng.
Tần Dĩ Mạt tức giận nói: “Bản thân huynh là đại hiệp, đi vô ảnh đến vô tung tất nhiên là có thể, nhưng mang theo ta thì không có cách nào đi! Bây giờ lại là ban ngày, nếu bị đám hộ vệ bên ngoài phát hiện, hai ta đều sẽ biến thành tổ ong vò vẽ! Cho nên…” – Nàng nói: “Bây giờ chính là lúc huynh biểu diễn tuyệt kỹ!”
“………………” – Tam Mao.
“Thay đổi mặt, dịch dung đó!” – Tần Dĩ Mạt hung hăng trừng hắn: “Không phải bình thường huynh đều làm thế sao? Trước đây ta từng thấy qua, đừng nghĩ lừa ta!”
“Nàng muốn để ta dịch dung thành Hạ Lan Mẫn?”
“Không sai!” – Tần Dĩ Mạt nói: “Huynh biến thành y, sau đó quang minh chính đại rời khỏi nơi này!”
Nửa khắc sau, “Hạ Lan Mẫn” một thân huyền y hoàn hảo không tổn hại gì lại lần nữa xuất hiện.
“Thật sự không giết y sao?” – Trong âm thanh của Tam Mao khó có được vài phần không cam tâm.
Cái tên Hạ Lan Mẫn này cho dù có cặn bã hơn, hay hư hỏng hơn thì y cũng là một trong những nam chính của cuốn truyện kia. Nếu như chết thật, thì kịch tình phải làm sao tiến hành nữa, nàng làm sao quay về nhà được chứ!
Kế sách của Tần Dĩ Mạt quả nhiên hữu dụng, hai người cứ thế thoải mái từ cửa trước biệt viện mà bước ra, dù là ai cũng không nhìn ra chỗ không đúng.
“Không trở về sao?” – Tam Mao nhìn nàng rõ ràng đang do dự, hỏi.
Trước cửa Tả phủ, nhưng Tần Dĩ Mạt chậm chạp không tiến vào, suy nghĩ một lúc lâu, trên mặt nàng lộ ra vẻ kiên định. Quay đầu đi về phía cửa thành.
“Tam Mao!” – Tần Dĩ Mạt cúi đầu, cùng nắm lấy tay hắn.
“Cho dù ta đi đến nơi nào, huynh đều theo ta, bảo hộ ta phải không?”
Tam Mao vươn cánh tay to lớn xoa đầu Tần Dĩ Mạt: “Đó là đương nhiên!”
Thừa lúc sáng sớm, cửa thành mở rộng, Tần Dĩ Mạt cùng Tam Mao thay một bộ y phục mới, rồi thuê một xe ngựa, men theo dònng người đông đúc thuận lợi ra khỏi thành.
***
“Giá, giá…” – Trên con đường đất vàng, một chiếc xe ngựa phóng như bay.
“Hu…” – Xe ngựa đột nhiên ngừng lại, một nam nhân mở cửa xe từ bên ngoài chui vào.
“Nàng vẫn ổn chứ?” – Tam Mao nhìn Tần Dĩ Mạt cả người yếu ớt, lo lắng hỏi.
Tần Dĩ Mạt lắc đầu, ý bảo mình có thể chịu được. Nhận lấy túi nước Tam Mao đưa đến, nàng miễn cưỡng uống một ngụm.
“Nàng quá yếu!” – Tam Mao nhíu mày nói.
Tần Dĩ Mạt nghe xong, mày nhăn lại. Được lắm! Bây giờ vừa mới rời khỏi đã bắt đầu ghét bỏ ta rồi!
Hơn nữa ta cực khổ như thế này, cũng không phải bởi vì cùng ngươi —————
Sắc mặt nàng bỗng đỏ lên, hung hăng liếc mắt Tam Mao thối một cái.
“Nàng yếu như thế, sau này sinh cục cưng cho ta sẽ rất cực khổ!”
Ngụm nước cứ như thế mà nuốt xuống cổ họng, Tam Mao cực kỳ hiểu ý người vươn tay vỗ sau lưng nàng.
“Đây là cái gì với cái gì chứ!” – Tần Dĩ Mạt vừa thẹn vừa giận đánh lên đầu hắn một cái, quả thực không biết nam nhân này cả ngày suy nghĩ linh tinh gì!
“Đi đánh xe ngựa của huynh đi!” – Nàng tràn đầy không dễ chịu nói.
Tam Mao cực kỳ hiểu tính cách dã man của người trong lòng, biết rằng nếu mình không biến mất, người nào đó không chừng sẽ thật sự phát điên.
Tuy là hắn cũng không biết lo lắng của mình có chỗ nào không đúng.
Bình luận truyện