Duyên Âm - Nghiệt Duyên Tiền Kiếp
Chương 14
Dưới cái ánh trăng lập lòe, Tư Hun hiện lên rõ ràng trong một bộ bà ba rách rưới màu nâu đất. Gương mặt bà ta hóp lại, đôi mắt trũng sâu nhưng giữa đêm lại hiện rõ mồn một màu đỏ đáng sợ. Bà ta đứng nhìn ông Tám Tàng, vô hồn và lạnh lẽo. Điều kì lạ là dù miệng bà ta không hề mở ra nhưng giọng nói lại vang vọng bên tai ông, rõ đến lạnh cả sóng lưng:
"Trả mạng lại cho con tao...tao sẽ gϊếŧ cả nhà mày..."
Cả người ông Tám mềm nhũn ra, cứ trân trân nhìn người đàn bà đó. Cổ họng ông như bị cái gì đó chặn lại, không thể kêu cứu nổi. Không biết ma xui quỷ khiến như nào, đôi mắt ông lại lia xuống phần chân của Tư Hun. Mồ hôi lạnh khắp người ông túa ra ướt đẫm, khiến bộ bà ba lụa cũng ướt sũng. Bà ta...không có chân...
Vốn đã quen với chuyện gặp qua những chuyện này, ông Tám Tàng liền tìm cách để chạy thoát thân. Đôi chân ông lúc này lại như đang phản chủ, chỉ biết run run chứ không đứng dậy nổi. Ánh mắt đỏ như máu của bà Tư Hun vẫn nhìn chằm chằm ông, môi nở một nụ cười kì dị.
Một thứ gì đó bắt đầu che khuất dần ánh trăng, khiến xung quanh dần chìm trong một màu đen tăm tối. Thế nhưng, đôi mắt màu đỏ ấy của bà ta vẫn không bị nó che khuất. Ông Tám Tàng nhìn rõ ràng, trong đêm đen thì nó vẫn sáng rực như lửa, lại như đang chế giễu. Giọng nói của bà ta lại lần nữa vang lên, như vọng về từ nơi âm phủ:
"Tao sẽ gϊếŧ mày..."
Ngay sau khi câu nói đó vừa dứt, ánh trăng đó dần hiện ra. Ông Tám Tàng cả đời cũng không thể nào quên được hình ảnh đáng sợ đó. Bà Tư Hun nhào đến phía ông, trong tay lăm lăm con dao còn cái miệng nở một nụ cười rợn người. May sao chân tay ông lúc hiểm nguy lại hoạt động rất tốt, nhảy phóc về phía sau né một nhát dao đâm xuống. Lưỡi dao lúc đâm xuống sát với bên tay phải ông, sắc bén với lạnh lẽo.
Tiếng bước chân của chú Ba Đình và đám đầy tớ đã đến gần phía sau. Lấy hết sức bình sinh của mình, ông Tám Tàng lập tức đứng bật dậy rồi chạy về phía đó. Nhưng Tư Hun đâu có chịu tha cho ông dễ dàng như vậy. Bà ta rút con dao lên, dí theo ông sát nút. Cứ mỗi bước chân ông chạy, bà ta lại gào lên thất thanh:
"Tao sẽ gϊếŧ mày...tao sẽ gϊếŧ mày...TAO SẼ Gϊếŧ MÀY!"
Ông Tám Tàng cứ mặc kệ bà ta đang điên tiết gào như bị chọc tiết, cứ cắm đầu cắm cổ mà chạy. Ở phía trước, chú Ba Đình và đám đầy tớ đã nhìn thấy mà chạy đến. Nhưng ngay khi ông Tám Tàng chỉ còn cách họ độ mười bước chân thì bỗng nhiên té uỵch xuống đất. Tự nhiên ở giữa đường lại xuất hiện một con rắn ngáng đường, sau khi ông té thì cũng quấn chặt lấy hai chân ông như muốn ngăn ông chạy thoát.
Cả người Tám Tàng sợ đến tái mét lại, muốn đứng lên chạy tiếp nhưng không thể. Con rắn như một sợi dây trói chắc chắn, càng lúc càng siết chặt lấy chân ông đến đau điếng. Bà Tư Hun ngay lúc này lại dí đến sát gần ông, vung dao một phát chém xuống. Vừa vung, giọng bà ta vừa vang lên đầy lạnh lẽo:
"Chết đi... thằng chó..."
Trời thương cho ông Tám Tàng, khi lưỡi dao kia còn chưa chạm vào người ông thì ông đã nhanh hơn né được theo phản xạ. Nhưng do bị trói chặt ở chân nên lưỡi dao vẫn vô tình mà cứa một nhát vào đùi, khiến máu lập tức phọt ra ướt đẫm. Cơn đau lập tức xâm chiếm lấy đầu óc của Tám Tàng, khiến ông đau đến chết đi sống lại.
Tư Hun định ngay lúc ông còn chưa hoàn hồn, giáng thêm một nhát kết liễu. Xui xẻo cho bà ta, chú Ba Đình và đám đầy tớ đã dí đến, cầm lấy cây gậy đập về phía bà ta. Một tiếng gầm gừ từ miệng bà ta phát ra, như muốn dọa cho những người đó sợ mà bỏ chạy. Nhưng những người đàn ông đó mặc kệ, hét lên:
"Tư Hun, biến khỏi đây. Mày không biến là tao đem mày lên quan!"
"Đem tao lên quan? Quan làm sao mà xử ma được?"
Tiếng cười khanh khách rùng rợn vang lên sau khi giọng nói của Tư Hun vang lên, khiến những người kia sợ đến són ra quần. Ma? Bà ta là ma sao? Sự hoang mang dâng lên tột độ, khiến có vài người lùi bước về phía sau định bỏ chay. Chỉ có chú Ba Đình, chú không hề biểu lộ chút sợ hãi nào, thẳng mặt nhìn về phía Tư Hun mà nói:
"Quan không xử ma, nhưng Diêm Vương gia thì xử! Mày không cút khỏi đây tao đi tấu lên Thành Hoàng làng để ngài bắt mày xuống dưới để Diêm Vương gia xử."
Quả nhiên là nghe đến đây, Tư Hun lập tức trầm mặt xuống. Đôi mắt đỏ của bà ta liếc chú Ba Đình tựa như muốn ăn tươi nuốt sống chú vậy. Ông Tám Tàng dù đau đến đầu óc mơ hồ, nhưng cũng ráng lết về phía chú để hòng thoát thân. Không gian xung quanh mọi người chìm trong sự lạnh lẽo và sợ hãi tận xương tủy.
"Coi như bọn mày hay...nhất định tao sẽ đến lấy mạng cả nhà mày...chờ đó..."
Nói rồi không đợi những người đó đáp lời, bà Tư Hun cầm lấy con dao kia rồi nhảy phóc lên qua khỏi bức tường. Chú Ba Đình, ông Tám Tàng và những người đầy tớ chỉ biết nhìn theo bóng dáng bà ta khuất sau bức tường cao ấy. Vậy là coi như an toàn lại rồi.
"Ông chủ, ông có sao không ông chủ?"
Nhìn thấy vết thương trên đùi ông Tám Tàng đang rỉ máu, chú Ba Đình liền sốt sắng hỏi. Dù đang trong cơn mê man do mất quá nhiều máu, nhưng ông vẫn cố gắng tiếp lời cho chú an tâm:
"Chú đừng lo, nó cắt không sâu. Băng bó một chút là không sao nữa rồi."
Nghe thấy ông nói như vậy nên chú Ba Đình cũng bớt lo lắng. Chú cùng mấy người đầy tớ giúp đỡ ông vào trong nhà, rồi kêu bà Mão đến băng bó cầm máu cho ông. Cũng may là trong nhà lúc nào cũng sẵn mấy món thuốc để cầm máu, chứ không thì đêm nay lại thành một đêm náo loạn trong nhà rồi. Từ cái lúc Hương xảy ra chuyện tày đình thì trong làng không ai thèm đoái hoài đến nhà họ, thậm chí không bán cho họ bất cứ thứ gì. Hôm trước một con bé người làm bị bệnh đến nhà thầy lang xin thuốc, bị dân làng đánh đuổi về.
Ông Tám Tàng không dám trách họ, bởi nghiệp này là do con gái ông tạo ra. Ông chỉ thương những người đầy tớ trong nhà, vì chuyện này mà cũng bị dân làng ghẻ lạnh. Liệu rồi khi ông đi khỏi đây thì họ sẽ phải làm gì để sống đây khi không ai chịu nhận họ? Khi đang được bà Mão băng bó cầm máu, ông có quay sang một thằng đầy tớ gần đó rằng:
"Sao đêm nay rồi bây có định xin đi đâu làm chưa?"
"Con cũng chưa có nghĩ đến, chắc lại ai kêu gì rồi làm đó thôi ông. Không được thì con đi sang nơi khác. Trời còn, đất còn thì không lo chết đói ông ạ."
Nó nói với cái giọng cười hề hề, không chút lo lắng tí nào. Có vài đứa đầy tớ khác ngồi gần đó cũng cười rồi hùa theo:
"Đúng đó ông, tụi con còn trẻ thì ngại gì đói chứ?"
"Cùng lắm là lên rừng mót củ khoai về rồi mua bầu rượu đế hen mấy chú?"
Cái tiếng cười nói của đám đầy tớ như tiếp thêm sinh khí cho ngôi nhà đầy âm u này. Đã rất lâu rồi, trong nhà mới lại rộn ràng như vậy. Bà Mão sau khi băng bó cho ông Tám Tàng xong thì dặn bọn nó cười nhỏ lại vì khuya rồi. Nhưng càng nói thì bọn nó càng cười lớn, bởi giờ bọn nó đâu còn sợ cái chi nữa. Dù gì thì cả làng cũng không ưa bọn nó nữa rồi thì cần gì phải lo.
Trong cái lúc bọn đầy tớ đang cười đùa với nhau, ông Tám Tàng lẳng lặng nhìn ánh trăng đang sáng vằng vặc trên bầu trời đen. Lòng ông vẫn đang trong nỗi lo lắng không ngớt khi nghĩ về vợ con ông. Chỉ đêm nay thôi, ông sẽ gặp lại họ ở trên tỉnh. Nhưng chưa khi nào ông có thể ngừng suy nghĩ, lo lắng về họ. Liệu rằng đêm nay họ có thể ngủ ngon hay không? Hay rằng con quỷ đó lại tiếp tục quấy phá họ?
Nỗi lo lắng khiến ông Tám Tàng cứ thao thức hết đêm hôm đó, mặc cho đám đầy tớ đã lăn ra ngủ tự lúc nào. Khi mặt trời bắt đầu nhú lên, đem ánh sáng tỏa ra xung quanh thì cũng là lúc chiếc xe ngựa ông đặt từ trước cũng đến. Chú Ba Đình và mấy đứa đầy tớ khác rinh đồ đạc của ông ra xe, còn bà Mão thì dìu ông. Mất một lúc lâu thì mới xong hết tất cả để rời đi. Trước lúc xe ngựa rời đi, ông có dặn với chú Ba Đình một câu cuối:
"Chú ở lại nhớ lời tui canh mộ phần tổ tiên tui, mỗi tháng tui sẽ cho người đem tiền về cho chú trang trải."
"Dạ, ông dặn thì con xin nghe. Ông lên đó nhớ giữ gìn sức khỏe nha ông."
"Ừ, tui biết rồi. Chú cũng vậy nhé."
Nói xong câu đó thì xe ngựa chở ông Tám Tàng cũng rời đi. Bánh xe lăn trên con đường đất đỏ của làng, đi ngày một xa. Thế nhưng khi ông ngoái đầu nhìn lại, những người đầy tớ kia vẫn đứng lặng và đầy lo lắng nhìn theo. Cho đến khi chiếc xe ngựa rẽ qua một khúc quanh thì bóng họ mới khuất đi.
Con đường ra khỏi làng hôm nay lại tấp nập vô cùng. Tuy rằng thông thường đây là thời điểm các bà các chị đi lên chợ đầu làng để mua đồ ăn về nấu cho chồng con. Nhưng hôm nay lại đông hơn thường ngày rất nhiều, đặc biệt là họ đi rất gấp gáp như phía trước có chuyện gì xảy ra. Quả nhiên khi vừa đi đến đầu làng thì phát hiện có một đám đông đứng kín chỗ, bàn tán xôn xao cả lên.
"Lạ nhỉ, hôm qua tui thấy vẫn còn sống mà?"
"Tui cũng có biết gì đâu, sáng nay nghe mấy bà trong xóm nói mới biết."
"Nhìn ghê quá mấy bà ơi."
Mấy bà cô bà dì trong làng lại bắt đầu râm ran bàn tán. Ông Tám Tàng len lén nhìn ra ngoài, nơi có đám đông đang tụ tập kia. Xen kẽ qua những lỗ trống mà đám người tạo thành, ông thấy thấp thoáng một thân hình người đàn bà nằm lạnh lẽo dưới nền đất. Trên người bà ta mặc bộ bà ba lấm lem bùn đất, bên cạnh còn có một con dao sắc bén. Một cơn lạnh dọc sóng lưng khiến ông Tám Tàng sợ hãi. Người đó bà đó...có phải là Tư Hun?
"Trả mạng lại cho con tao...tao sẽ gϊếŧ cả nhà mày..."
Cả người ông Tám mềm nhũn ra, cứ trân trân nhìn người đàn bà đó. Cổ họng ông như bị cái gì đó chặn lại, không thể kêu cứu nổi. Không biết ma xui quỷ khiến như nào, đôi mắt ông lại lia xuống phần chân của Tư Hun. Mồ hôi lạnh khắp người ông túa ra ướt đẫm, khiến bộ bà ba lụa cũng ướt sũng. Bà ta...không có chân...
Vốn đã quen với chuyện gặp qua những chuyện này, ông Tám Tàng liền tìm cách để chạy thoát thân. Đôi chân ông lúc này lại như đang phản chủ, chỉ biết run run chứ không đứng dậy nổi. Ánh mắt đỏ như máu của bà Tư Hun vẫn nhìn chằm chằm ông, môi nở một nụ cười kì dị.
Một thứ gì đó bắt đầu che khuất dần ánh trăng, khiến xung quanh dần chìm trong một màu đen tăm tối. Thế nhưng, đôi mắt màu đỏ ấy của bà ta vẫn không bị nó che khuất. Ông Tám Tàng nhìn rõ ràng, trong đêm đen thì nó vẫn sáng rực như lửa, lại như đang chế giễu. Giọng nói của bà ta lại lần nữa vang lên, như vọng về từ nơi âm phủ:
"Tao sẽ gϊếŧ mày..."
Ngay sau khi câu nói đó vừa dứt, ánh trăng đó dần hiện ra. Ông Tám Tàng cả đời cũng không thể nào quên được hình ảnh đáng sợ đó. Bà Tư Hun nhào đến phía ông, trong tay lăm lăm con dao còn cái miệng nở một nụ cười rợn người. May sao chân tay ông lúc hiểm nguy lại hoạt động rất tốt, nhảy phóc về phía sau né một nhát dao đâm xuống. Lưỡi dao lúc đâm xuống sát với bên tay phải ông, sắc bén với lạnh lẽo.
Tiếng bước chân của chú Ba Đình và đám đầy tớ đã đến gần phía sau. Lấy hết sức bình sinh của mình, ông Tám Tàng lập tức đứng bật dậy rồi chạy về phía đó. Nhưng Tư Hun đâu có chịu tha cho ông dễ dàng như vậy. Bà ta rút con dao lên, dí theo ông sát nút. Cứ mỗi bước chân ông chạy, bà ta lại gào lên thất thanh:
"Tao sẽ gϊếŧ mày...tao sẽ gϊếŧ mày...TAO SẼ Gϊếŧ MÀY!"
Ông Tám Tàng cứ mặc kệ bà ta đang điên tiết gào như bị chọc tiết, cứ cắm đầu cắm cổ mà chạy. Ở phía trước, chú Ba Đình và đám đầy tớ đã nhìn thấy mà chạy đến. Nhưng ngay khi ông Tám Tàng chỉ còn cách họ độ mười bước chân thì bỗng nhiên té uỵch xuống đất. Tự nhiên ở giữa đường lại xuất hiện một con rắn ngáng đường, sau khi ông té thì cũng quấn chặt lấy hai chân ông như muốn ngăn ông chạy thoát.
Cả người Tám Tàng sợ đến tái mét lại, muốn đứng lên chạy tiếp nhưng không thể. Con rắn như một sợi dây trói chắc chắn, càng lúc càng siết chặt lấy chân ông đến đau điếng. Bà Tư Hun ngay lúc này lại dí đến sát gần ông, vung dao một phát chém xuống. Vừa vung, giọng bà ta vừa vang lên đầy lạnh lẽo:
"Chết đi... thằng chó..."
Trời thương cho ông Tám Tàng, khi lưỡi dao kia còn chưa chạm vào người ông thì ông đã nhanh hơn né được theo phản xạ. Nhưng do bị trói chặt ở chân nên lưỡi dao vẫn vô tình mà cứa một nhát vào đùi, khiến máu lập tức phọt ra ướt đẫm. Cơn đau lập tức xâm chiếm lấy đầu óc của Tám Tàng, khiến ông đau đến chết đi sống lại.
Tư Hun định ngay lúc ông còn chưa hoàn hồn, giáng thêm một nhát kết liễu. Xui xẻo cho bà ta, chú Ba Đình và đám đầy tớ đã dí đến, cầm lấy cây gậy đập về phía bà ta. Một tiếng gầm gừ từ miệng bà ta phát ra, như muốn dọa cho những người đó sợ mà bỏ chạy. Nhưng những người đàn ông đó mặc kệ, hét lên:
"Tư Hun, biến khỏi đây. Mày không biến là tao đem mày lên quan!"
"Đem tao lên quan? Quan làm sao mà xử ma được?"
Tiếng cười khanh khách rùng rợn vang lên sau khi giọng nói của Tư Hun vang lên, khiến những người kia sợ đến són ra quần. Ma? Bà ta là ma sao? Sự hoang mang dâng lên tột độ, khiến có vài người lùi bước về phía sau định bỏ chay. Chỉ có chú Ba Đình, chú không hề biểu lộ chút sợ hãi nào, thẳng mặt nhìn về phía Tư Hun mà nói:
"Quan không xử ma, nhưng Diêm Vương gia thì xử! Mày không cút khỏi đây tao đi tấu lên Thành Hoàng làng để ngài bắt mày xuống dưới để Diêm Vương gia xử."
Quả nhiên là nghe đến đây, Tư Hun lập tức trầm mặt xuống. Đôi mắt đỏ của bà ta liếc chú Ba Đình tựa như muốn ăn tươi nuốt sống chú vậy. Ông Tám Tàng dù đau đến đầu óc mơ hồ, nhưng cũng ráng lết về phía chú để hòng thoát thân. Không gian xung quanh mọi người chìm trong sự lạnh lẽo và sợ hãi tận xương tủy.
"Coi như bọn mày hay...nhất định tao sẽ đến lấy mạng cả nhà mày...chờ đó..."
Nói rồi không đợi những người đó đáp lời, bà Tư Hun cầm lấy con dao kia rồi nhảy phóc lên qua khỏi bức tường. Chú Ba Đình, ông Tám Tàng và những người đầy tớ chỉ biết nhìn theo bóng dáng bà ta khuất sau bức tường cao ấy. Vậy là coi như an toàn lại rồi.
"Ông chủ, ông có sao không ông chủ?"
Nhìn thấy vết thương trên đùi ông Tám Tàng đang rỉ máu, chú Ba Đình liền sốt sắng hỏi. Dù đang trong cơn mê man do mất quá nhiều máu, nhưng ông vẫn cố gắng tiếp lời cho chú an tâm:
"Chú đừng lo, nó cắt không sâu. Băng bó một chút là không sao nữa rồi."
Nghe thấy ông nói như vậy nên chú Ba Đình cũng bớt lo lắng. Chú cùng mấy người đầy tớ giúp đỡ ông vào trong nhà, rồi kêu bà Mão đến băng bó cầm máu cho ông. Cũng may là trong nhà lúc nào cũng sẵn mấy món thuốc để cầm máu, chứ không thì đêm nay lại thành một đêm náo loạn trong nhà rồi. Từ cái lúc Hương xảy ra chuyện tày đình thì trong làng không ai thèm đoái hoài đến nhà họ, thậm chí không bán cho họ bất cứ thứ gì. Hôm trước một con bé người làm bị bệnh đến nhà thầy lang xin thuốc, bị dân làng đánh đuổi về.
Ông Tám Tàng không dám trách họ, bởi nghiệp này là do con gái ông tạo ra. Ông chỉ thương những người đầy tớ trong nhà, vì chuyện này mà cũng bị dân làng ghẻ lạnh. Liệu rồi khi ông đi khỏi đây thì họ sẽ phải làm gì để sống đây khi không ai chịu nhận họ? Khi đang được bà Mão băng bó cầm máu, ông có quay sang một thằng đầy tớ gần đó rằng:
"Sao đêm nay rồi bây có định xin đi đâu làm chưa?"
"Con cũng chưa có nghĩ đến, chắc lại ai kêu gì rồi làm đó thôi ông. Không được thì con đi sang nơi khác. Trời còn, đất còn thì không lo chết đói ông ạ."
Nó nói với cái giọng cười hề hề, không chút lo lắng tí nào. Có vài đứa đầy tớ khác ngồi gần đó cũng cười rồi hùa theo:
"Đúng đó ông, tụi con còn trẻ thì ngại gì đói chứ?"
"Cùng lắm là lên rừng mót củ khoai về rồi mua bầu rượu đế hen mấy chú?"
Cái tiếng cười nói của đám đầy tớ như tiếp thêm sinh khí cho ngôi nhà đầy âm u này. Đã rất lâu rồi, trong nhà mới lại rộn ràng như vậy. Bà Mão sau khi băng bó cho ông Tám Tàng xong thì dặn bọn nó cười nhỏ lại vì khuya rồi. Nhưng càng nói thì bọn nó càng cười lớn, bởi giờ bọn nó đâu còn sợ cái chi nữa. Dù gì thì cả làng cũng không ưa bọn nó nữa rồi thì cần gì phải lo.
Trong cái lúc bọn đầy tớ đang cười đùa với nhau, ông Tám Tàng lẳng lặng nhìn ánh trăng đang sáng vằng vặc trên bầu trời đen. Lòng ông vẫn đang trong nỗi lo lắng không ngớt khi nghĩ về vợ con ông. Chỉ đêm nay thôi, ông sẽ gặp lại họ ở trên tỉnh. Nhưng chưa khi nào ông có thể ngừng suy nghĩ, lo lắng về họ. Liệu rằng đêm nay họ có thể ngủ ngon hay không? Hay rằng con quỷ đó lại tiếp tục quấy phá họ?
Nỗi lo lắng khiến ông Tám Tàng cứ thao thức hết đêm hôm đó, mặc cho đám đầy tớ đã lăn ra ngủ tự lúc nào. Khi mặt trời bắt đầu nhú lên, đem ánh sáng tỏa ra xung quanh thì cũng là lúc chiếc xe ngựa ông đặt từ trước cũng đến. Chú Ba Đình và mấy đứa đầy tớ khác rinh đồ đạc của ông ra xe, còn bà Mão thì dìu ông. Mất một lúc lâu thì mới xong hết tất cả để rời đi. Trước lúc xe ngựa rời đi, ông có dặn với chú Ba Đình một câu cuối:
"Chú ở lại nhớ lời tui canh mộ phần tổ tiên tui, mỗi tháng tui sẽ cho người đem tiền về cho chú trang trải."
"Dạ, ông dặn thì con xin nghe. Ông lên đó nhớ giữ gìn sức khỏe nha ông."
"Ừ, tui biết rồi. Chú cũng vậy nhé."
Nói xong câu đó thì xe ngựa chở ông Tám Tàng cũng rời đi. Bánh xe lăn trên con đường đất đỏ của làng, đi ngày một xa. Thế nhưng khi ông ngoái đầu nhìn lại, những người đầy tớ kia vẫn đứng lặng và đầy lo lắng nhìn theo. Cho đến khi chiếc xe ngựa rẽ qua một khúc quanh thì bóng họ mới khuất đi.
Con đường ra khỏi làng hôm nay lại tấp nập vô cùng. Tuy rằng thông thường đây là thời điểm các bà các chị đi lên chợ đầu làng để mua đồ ăn về nấu cho chồng con. Nhưng hôm nay lại đông hơn thường ngày rất nhiều, đặc biệt là họ đi rất gấp gáp như phía trước có chuyện gì xảy ra. Quả nhiên khi vừa đi đến đầu làng thì phát hiện có một đám đông đứng kín chỗ, bàn tán xôn xao cả lên.
"Lạ nhỉ, hôm qua tui thấy vẫn còn sống mà?"
"Tui cũng có biết gì đâu, sáng nay nghe mấy bà trong xóm nói mới biết."
"Nhìn ghê quá mấy bà ơi."
Mấy bà cô bà dì trong làng lại bắt đầu râm ran bàn tán. Ông Tám Tàng len lén nhìn ra ngoài, nơi có đám đông đang tụ tập kia. Xen kẽ qua những lỗ trống mà đám người tạo thành, ông thấy thấp thoáng một thân hình người đàn bà nằm lạnh lẽo dưới nền đất. Trên người bà ta mặc bộ bà ba lấm lem bùn đất, bên cạnh còn có một con dao sắc bén. Một cơn lạnh dọc sóng lưng khiến ông Tám Tàng sợ hãi. Người đó bà đó...có phải là Tư Hun?
Bình luận truyện