Duyên Hề

Chương 41



Thủy Dạng Hề đã cảm nhận được sự lạnh lẽo của kim loại toả ra từ mũi kiếm, làm cho nàng lập tức cảm thấy nguyên lai tử vong đã đến gần như thế, chỉ cần đưa tay ra là có thể đụng vào. Ma xui quỷ khiến làm sao, đúng lúc này nàng bỗng nhắm lại mắt.

Thình lình nghe được một thanh âm, tiếp theo là tiếng loảng xoảng của một thanh kiếm bị rơi trên mặt đất. Thủy Dạng Hề không biết đã xảy ra chuyện gì. Chỉ có cảm giác đợi lâu đến nửa thế kỷ như vậy mà mũi kiếm lạnh như băng cũng chưa tiến lên nửa phân nào.

Lúc này nàng mới mở mắt ra, liền thấy bên cạnh có một Hắc y nhân ngã xuống, một cây kiếm đã đâm trúng cổ họng làm hắn chết ngay tại chỗ. Cây kiếm đâm nàng vẫn còn nắm trong tay hắn, nhưng lúc này đã bị buông lỏng. Thủy Dạng Hề mặt nhăn mày nhíu, nàng lần đầu tiên nhìn thấy người chết như vậy, nói trong lòng không sợ, là gạt người thôi. Có thể duy trì sự bình tĩnh trên gương mặt, đã là cực hạn của nàng.

Lúc này Tống nương cũng đang hoàn hảo thoát thân đi ra, thấy Thủy Dạng Hề kinh ngạc ngồi bệch dưới đất, ánh mắt không chớp không nháy nhìn chằm chằm vào Hắc y nhân bên cạnh, thì trong lòng nàng cả kinh, chạy tiến lên đem Thuỷ Dạng Hề kéo ra khỏi trung tâm trận đánh.

Lúc này Thủy Dạng Hề này mới hồi phục tinh thần lại, nhìn thấy phần đông trong Hắc y nhân, đang có hai thân ảnh một đỏ một trắng. Lúc này, thân ảnh màu đỏ tay cầm một cây roi đen thui, đối diện với mấy Hắc y nhân đánh đến uy vũ sinh phong. Mà bóng trắng thì có một thanh trường kiếm nơi tay, đánh trái đánh phải thành thạo nhuần nhuyễn. Hai người họ hỗ trợ lẫn nhau, tuy ở trong vòng vây của Hắc y nhân nhưng lại đùa giỡn như cá gặp nước, quên cả trời đất.

Thủy Dạng Hề nhìn đến ngây người. Đỏ lên, trắng tiến trong một mảnh đen tối, ba loại màu sắc va chạm, chói mắt đến nói không nên lời, nàng không thể không nói công phu ở cổ đại, đẹp đến người ta líu lưỡi. Liên tiếp tiếng leng keng rồi tiếng kêu rên, bên Hắc y nhân một người rồi lại một người ngã xuống đất. Thế cục hoàn toàn bị màu đỏ cùng màu trắng nắm giữ.

Chỉ nghe trong đám Hắc y nhân có người ra tiếng hô đi, chỉ nháy mắt mảnh màu đen kia biến mất không thấy.

Bóng đỏ và bóng trắng lúc này mới đi đến bên người Thủy Dạng Hề. Nàng nhìn kỹ lại thì ra là Hoa Nhiên cùng Thủy Giác Hiên.

"Tỷ tỷ, không có việc gì chứ." Thủy Giác Hiên đưa tay nâng Thủy Dạng Hề dậy.

Thủy Dạng Hề đối mặt với hắn rồi lắc đầu, cười nói: "Không có việc gì. Chẳng qua vừa rồi ta còn tưởng rằng sẽ chết chắc rồi. Bất quá, hoàn hảo, các ngươi đã tới kịp."

"Nương nương bị thương?" Đây là thanh âm của Hoa Nhiên, nghe ra có chút lo lắng.

"Tiểu thư, đều là ta không tốt, không có thể bảo vệ tốt tiểu thư." Tống nương có chút áy náy nói.

Thủy Dạng Hề nhíu mày nói: "Nói cái gì đó? Chính ngươi cũng bị thương mà. Không phải ta chỉ bị cắt trúng một chút sao, không đáng ngại ." So với lần trước thì nhẹ hơn nhiều.

Thủy Giác Hiên đem Thủy Dạng Hề ôm vào một gian phòng khác, đem nàng an trí ở trên giường, rồi vội sai người đi mời đại phu. Thủy Dạng Hề liền ngăn hắn lại, bảo hắn tìm một chút thuốc trị thương là được.

Thấy Thủy Giác Hiên đi ra ngoài, Thủy Dạng Hề mới nhìn Tống nương cùng Hoa Nhiên nói: "Chuyện ta bị thương, trừ bỏ những người đêm nay biết ra, ta không hy vọng có thêm nhiều người biết, nghe hiểu chưa?" Nói xong, ánh mắt lợi hại của nàng hướng các nàng đảo qua, trong đó tuyệt đối lạnh lùng cứng rắn.

Tống nương đáp một tiếng dạ, nàng vốn phục tùng tuyệt đối Thủy Dạng Hề, thì tất nhiên, Thủy Dạng Hề nói cái gì, nàng sẽ làm cái đó.

Mà Hoa Nhiên thì chần chờ không nói gì. Nàng là do tam hoàng tử phái ra ở bên người Tam Hoàng phi để bảo hộ, đương nhiên, cộng thêm giám thị, lần này vì sự thất trách của nàng thiếu chút nữa làm hại Tam Hoàng phi mất đi tánh mạng. Nàng không thể không báo lại với tam hoàng tử, còn nữa, sự kiện sơ xuất lần trước, tam hoàng tử vẫn còn ghi nhớ, nếu lại im lặng không báo thì...

Hoa Nhiên mấp máy miệng, kiên trì nói: "Thứ cho thuộc hạ khó lòng tòng mệnh." Nàng nghĩ đắc tội với Tam Hoàng phi, so với đắc tội với tam hoàng tử sẽ tốt hơn, dù sao, nếu tam hoàng tử mà nổi giận lên, thì không phải ai cũng thừa nhận nổi.

Thủy Dạng Hề hừ lạnh một tiếng, ánh mắt sáng quắc nhìn chằm chằm Hoa Nhiên, khóe miệng tựa tiếu phi tiếu nhưng đôi mắt lại lãnh liệt, nàng nói: "Hoa Nhiên, ta còn chưa có chết đâu." giọng nói tuy bình thản, nhưng hơi thở trong đó lại làm cho người nghe căng thẳng, cứ vậy mà nghe theo cho nàng. Đây mới là hoàng tử phi của bọn họ.

Chỉ khoản một khắc sau, Thủy Giác Hiên liền cầm thuốc trở về, rồi cho Hoa Nhiên đi sắc thuốc. Vốn định để nàng nghỉ ngơi nhiều hơn, nhưng dù sao đây cũng là tướng phủ, vừa rồi trải qua động tĩnh lớn như vậy, không kinh động mọi người mới là lạ đó. Thêm nữa mấy người bọn họ cũng không có phương pháp phân thân, nên thi thể của mấy Hắc y nhân vẫn còn ngông nghênh ở trong hậu viện. Dù cho ai đi nữa mà vừa nhìn thấy, liền biết tình trạng sẽ không bình thường.

Hết hai người rồi ba người đến thăm lom an ủi, ai giải quyết hậu quả thì đi giải quyết. Ép buộc đến khi chân trời trở nên trắng mới yên ổn. Bị nhiều người quấy rầy như vậy, Thủy Dạng Hề hoàn toàn không có buồn ngủ nữa. Lúc tiễn đưa nhóm người cuối cùng, đầu óc nàng rốt cục đã có thể yên tĩnh .

Nàng ngưng mắt nhìn chằm chằm ánh đèn trên bàn, có chút xuất thần. Đêm nay Hắc y nhân xuất hiện thật kỳ quái, bất quá có người muốn lấy mệnh của nàng là điều không thể nghi ngờ . Nhưng...

"Tỷ tỷ, một mình ngồi yên suy nghĩ cái gì đấy?" Thủy Giác Hiên vẫn đứng ở bên cạnh thật lâu, thấy Thủy Dạng Hề chỉ nhìn ánh nến đến xuất thần, căn bản là không để ý đến hắn một chút nào, nên không thể không lên tiếng gọi để nàng phục hồi lực chú ý.

Thủy Dạng Hề giương mắt nhìn hắn, nói: "Bọn họ đều đi rồi, sao ngươi còn ở chỗ này?"

Thủy Giác Hiên bĩu môi, nói: "Tỷ tỷ thật không có lương tâm, ta chỉ sợ ngươi lại xảy ra chuyện ngoài ý muốn gì thôi. Thật sự là hảo tâm không hảo báo."

Thủy Dạng Hề bất đắc dĩ cười cười, nói: "Thôi, ngươi ngồi đi, chúng ta trò chuyện một chút. Đêm nay trận ám sát này hiển nhiên không phải đơn giản như vậy. Đầu của ta mờ mịt, nên nghĩ không ra rõ ràng lắm."

Thủy Giác Hiên thấy nàng nói như thế, tưởng nàng có chuyện gì trọng yếu cùng hắn thương nghị, nên tìm cách ngồi gần bên cạnh nàng: "Tỷ tỷ thấy thế nào?"

"Trận ám sát này đối tượng là ta, hơn nữa còn muốn đưa ta vào chỗ chết, về điểm này thì ta có thể khẳng định. Nhưng mà, ta lại không biết khi nào thì kết thù lớn đến vậy?" Là hoàng đế? Thục phi? Cái này càng nói càng không thông. Tuy rằng nàng biết, bọn họ không chấp nhận nàng, nhưng mà gióng trống khua chiêng ở Thủy tướng phủ động thủ, như vậy không phải là quá mạo hiểm sao. Đối với hai vị giỏi chơi cờ như họ mà nói, thì không có khả năng làm chuyện sai lầm như vậy.

Vậy là ai đây?

"Tỷ tỷ nói không sai, đám thích khách này hoàn toàn hướng về phía ngươi mà tới. Hơn nữa còn dám trực tiếp ở trong tướng phủ động thủ, thì người chủ mưu ở phía sau nếu không phải quá mức ngu xuẩn, thì hắn đã nắm chắc sẽ thành công." Thủy Giác Hiên cũng mang vẻ mặt ngưng trọng nói. Tam hoàng tử lời nói thật giống như sấm vậy. May mắn, là hắn đuổi tới kịp nếu không, hậu quả thật không dám tưởng tượng nữa...

"Ân, " Thủy Dạng Hề gật gật đầu, sau đó có chút suy nghĩ, "Ngươi có chú ý tới những người vừa mới tới không, họ có cái gì khác thường không?"

Thật đúng là lời nói kinh người, Thủy Giác Hiên nghe một cái liền hiểu rõ, nói: "Tỷ tỷ là nói... Người chủ mưu ở phía sau có thể là người trong phủ? Nhưng mà, trừ bỏ phụ thân ra, ta nghĩ không ra có ai có thể điều động nhiều cao thủ như vậy."

Thủy Dạng Hề khẽ híp mắt, một luồng ánh sáng âm u từ trong mắt tản ra, Thủy Mộc Vân sao? Thủy Dạng Hề lắc đầu, nói: "Không, tuyệt đối không có khả năng là phụ thân. Thật sự chỉ có phụ thân mới có thể điều động thế lực như vậy sao?" Thủy Dạng Hề khẽ hỏi.

Thủy Giác Hiên kiên quyết gật đầu: "Đương nhiên."

Thủy Dạng Hề nhắm mắt lại, tay xoa xoa mi tâm, đây thật sự là vấn đề khó giải quyết, nếu như không thể mau chóng điều tra rõ ràng, thì tánh mạng của nàng lúc nào cũng sẽ gặp nguy hiểm. Ai, không có võ nghệ, quả thực là hao tâm tốn sức rất nhiều. Nhưng mà chẳng lẽ, nàng đã nghĩ sai, kẻ chủ mưu cũng không phải là người trong phủ?

Đang nghĩ tới đây, lại nghe Thủy Giác Hiên hỏi: "Tỷ tỷ, ngươi xác định người nọ là người ở trong phủ sao?"

Thủy Dạng Hề thở dài nói: "Vốn có chút manh mối. Nhưng ngươi lại nói chỉ có phụ thân mới có năng lực kia, nên bây giờ ta cũng bị nhiễu loạn rồi, suy nghĩ không rõ ràng nữa." Thủy Dạng Hề từ từ nhắm hai mắt lại, lấy tay xoa xoa huyệt Thái Dương. Cả một đêm không chợp mắt, hơn nữa vì nàng suy nghĩ quá nhiều, nên đầu có chút đau.

Thủy Giác Hiên thấy thế, nói: "Tỷ tỷ chắc mệt mỏi rồi. Thừa dịp trời còn chưa sáng, ngủ một lát đi. Việc này để sau này rồi nói tiếp cũng không sao. Ta sẽ gia tăng số người canh giữ. Tỷ tỷ yên tâm nghỉ ngơi đi."

"Ân, tốt." Thủy Dạng Hề quả thật cũng cảm thấy có chút mệt mỏi, nên từ từ nhắm hai mắt đáp ứng Thủy Giác Hiên, sau đó liền ngủ say. Chuyện bí ẩn này, còn chưa có giải được, chờ ăn no ngủ say rồi nói sau.

Chuyện kể rằng, thân thể là tiền vốn của cách mạng. Đây là lời lẽ chân lý của Thủy Dạng Hề .

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Bình luận truyện