Duyên Hề
Chương 81
Hoàn cảnh khẩn chương xung quanh yên tĩnh lại, cảm
quan của người trở nên dị thường linh mẫn, Thủy Dạng Hề nghe rất rõ ràng
tiếng bước chân rất nhỏ đang dần dần tới gần chỗ nàng.
Nàng gắt gao nắm chặt hai tay, trước mắt mặc dù là một mảnh tối đen, nhưng nếu không có biện pháp nào, phải chết là điều không thể nghi ngờ. Cảm giác tiếng bước chân kia càng ngày càng gần, dựa vào kinh nghiệm trước kia có thể kết luận người này không phải là người có võ nghệ cao cường. Điểm ấy làm cho Thủy Dạng Hề thoáng yên tâm.
Nàng cúi xuống bên tai thái giám, nói nhỏ chỉ hai người có thể nghe thấy: "Một lúc nữa ta đến dẫn hắn rời đi, ngươi nhân cơ hội đó bỏ chạy, phải nhanh, nhưng là đừng hoảng hốt kích động đả thảo kinh xà, biết không? Nếu không, hai chúng ta đều chết ở chỗ này. Sau khi ra ngoài, lớn tiếng kêu cứu, đem thị vệ dẫn lại đây, hiểu rõ không?"
Nàng dừng một chút, lại uy hiếp nói: "Nếu dám bỏ trốn, ngươi chắc chắn bị chết rất khó xem, đã biết không?" Thái giám kia nghe xong, liên tục gật đầu, vâng vâng. Y phương hướng Thủy Dạng Hề chỉ, nhanh chóng, nhẹ tay nhẹ chân sờ soạng bước đi.
Nàng chỉ có thể đánh cược canh bạc này, nàng đối với thái giám bên người hoàn toàn không hiểu biết, nếu bây giờ che giấu cả hắn, mà hắn lại là người nhát gan , có lẽ nàng còn chưa đi đến cạnh cửa, hai người đều phó mệnh hoàng tuyền . Cho nên, vì làm cho tỷ lệ đào thoát thành công lớn hơn nữa, nàng chỉ có thể tự mình làm mồi, chỉ hy vọng hắn đủ thông minh, có thể chạy thoát đi ra ngoài, may mắn có thể có một đường sinh cơ.
Ngay khi thái giám kia rời đi, nàng lập tức cầm đèn lồng trong tay, ném theo hướng ngược lại, đập vào lan can rơi xuống đất truyền đến một trận binh binh bang bang bang vang lên. Ngay sau đó một trận tiếng chân nặng nề vang lên, theo phương hướng hướng đèn lồng mà đi.
Thủy Dạng Hề nhân cơ hội càng hướng vào chỗ sâu nhất của giá sách dựa vào để trốn. Gắt gao dựa vào góc, chỉ nghe một trận tiếng bước chân hỗn độn, không biết là thái giám kia hay là ngươi khác ở trong phòng.
Rất nhanh chỉ nghe một tiếng chi nha, cửa được mở ra, ánh trăng mỏng manh xuyên qua cửa phòng để lại một phiến trắng noãn, trong ánh sáng, có thể thấy được một thân ảnh vội vàng chạy ra ngoài. Sau đó là một trận hô quát, một âm thanh thê thảm kêu cứu mạng nổ ra trong đêm yên tĩnh, Thủy Dạng Hề không khỏi cười, như thế, liền có thể thành công .
Đột nhiên cảm thấy không khí bên người căng thẳng, giương mắt vừa thấy, một cái Hắc y nhân xuất hiện rõ ràng ở trước mắt, hai mắt tràn đầy sát ý nhìn nàng. Thủy Dạng Hề cũng chỉ ngưng mắt hắn đánh giá một phen, trong mắt là hoàn toàn khinh thường, trong lòng lại ở cẩn thận tính toán thời gian, nếu kéo dài được một chút, có thể sẽ được cứu.
Một bên nhìn chằm chằm động tĩnh của Hắc y nhân, từ từ di chuyển đến bên cạnh giá sách. Trong mắt hắc y nhân kia hiện lên một tia ý cười khinh miệt, đao trong tay nhanh chóng giơ lên, hướng cổ Thủy Dạng Hề chém xuống, thời điểm mành treo chuông, Thủy Dạng Hề đem những chồng sách trên giá sách, hung hăng ném vào mặt hắn. Tốc độ cực nhanh, xuất kỳ bất ý.
Chỉ nghe một tiếng kêu đau đớn của hắc y nhân, lảo đảo một cái liền ngã, ngồi trên mặt đất, binh khí từ trong tay rơi trên mặt đất phát ra tiếng đinh đang đinh đang quanh quẩn thật lâu trong căn gác yên tĩnh, sách vở toán loạn trên người hắn.
Lúc này, một đôi thị vệ vừa lúc vọt tiến vào, mười mấy cái đèn lồng làm cho Trần thư các được chiếu sáng rõ ràng, một thanh đao sáng chói kề trên cổ hắc y nhân vừa ngồi dậy.
Thủy Dạng Hề đứng ở bên cạnh hắn, trên cao nhìn xuống, vẻ mặt kiêu căng phảng phất thần tiên cũng không thể xâm phạm, lạnh giọng nói: "Có phải hoàng hậu phái ngươi tới phải không?"
Không thấy hắc y nhân trả lời, một lúc lâu sau, chỉ thấy ánh mắt hắn chậm rãi đóng lại, ngã xuống đất. Một thị vệ tiến lên phía trước hắn, kiểm tra cổ của hắn, đối Thủy Dạng Hề nói: "Tam Hoàng phi, hắn đã uống thuốc độc tự sát ."
Thủy Dạng Hề không khỏi nhíu nhíu mày, uống thuốc độc tự sát? Cũng thế, vốn cũng không trông cậy từ trong miệng của hắn biết được chút gì, khoát tay áo nói: "Bỏ đi, như vậy xử lý đi. Việc đêm nay, nếu có ai truyền ra ngoài, giết chết không buông tha. Nghe hiểu chưa?"
"Dạ, " bọn thị vệ cung kính đáp, thứ nhất, dựa vào thân phận của nàng, không thể không nghe, thứ hai, khí thế của nàng quả thật có một cỗ ma lực làm cho người ta không thể không thuyết phục.
Thủy Dạng Hề nhìn nhìn sắc trời, tuy rằng đã muốn đen, bất quá thời điểm vẫn còn sớm, cửa cung vẫn còn chưa đóng lại. Đã nhiều ngày đi lại trong cung, mặc dù người trong phủ thành thói quen, nhưng hôm nay chung quy có chút muộn, một chút này, không chừng lo lắng thành bộ dáng gì nữa. Chỉ vội vàng phân phó vài tiếng, liền hướng ngoài cung mà đi.
Trong bóng đêm, xe ngựa trong phủ vẫn yên lặng như cũ chờ. Thủy Dạng Hề lên xe ngựa, trong lòng vẫn là nhớ mấy việc gặp vừa rồi.
Nàng vốn tưởng rằng điều tra tư liệu cũ trong cung, không có cái gì nguy hiểm, nhưng hôm nay xem ra, sự thật đều không phải như thế. Hoàng hậu khẩn trương loại bỏ nàng như vậy, hơn nữa làm trắng trợn như thế, thật là làm cho nàng có chút không rõ.
Nàng tựa đầu tựa vào trên vách của xe ngựa, nhẹ nhàng mà xoa huyệt Thái Dương, chẳng lẽ hoàng hậu đã cùng Nam Cung Ngự Cảnh xé rách da mặt? Trong lòng không khỏi cả kinh, nhưng lập tức lại phủ định nhận định này, tâm tư Nam Cung Ngự Cảnh dị thường kín đáo thâm trầm, cho dù có động tác, nhất định sẽ không làm cho nàng biết được nửa phần.
Như vậy xem ra, đó là tự thân vấn đề của hoàng hậu. Nam Cung Ngự Cảnh phải là người hoàng hậu kiêng kị nhất, nhiều ngày này đối hắn tính toán cẩn thận, liền cũng biết nàng đối với hắn phòng bị. Mà lần này cũng không tiếc bại lộ ra chính nàng, cũng muốn ngăn cản ‘ nàng ’, bởi vậy có thể thấy được chuyện cũ hai mươi mấy năm trước này đối nàng mà nói vô cùng trọng yếu.
Nghĩ như vậy, rốt cục trên mặt Thủy Dạng Hề gỡ bỏ bộ mặt trầm trọng mấy ngày qua, hai mắt loan thành hai khỏa ánh trăng nhợt nhạt, lấp lánh, lấp lánh.
Nàng lén lút trở về Lâm Thủy các, nghĩ như thế nào để giải thích cho Nam Cung Ngự Cảnh mới không làm cho hắn nghi ngờ. Khi trở lại, chỉ có Tống nương đợi nàng, nửa thân ảnh của Nam Cung Ngự Cảnh cũng không thấy. .
Nàng nhìn kỹ trong phòng một lần nữa, nói với Tống nương: "Nam Cung Ngự Cảnh đâu?"
"Tam hoàng tử còn ở Tử Thần lâu, tiểu thư muốn đi qua sao?" Tống nương liếc mắt nhìn Thủy Dạng Hề một cái, hứng thú hỏi.
"Không được, ta hôm nay cũng mệt mỏi " trong lòng Thủy Dạng Hề một trận may mắn, đây không phải trời cũng giúp nàng sao, cuối cùng cũng không cần suy nghĩ lý do để giấu giếm hắn, hơn nữa, nàng cũng không nắm chắc có thể giấu hắn, "Hôm nay việc về muộn không thể làm cho bất luận kẻ nào biết, nhất là tam hoàng tử. Trước đi ra ngoài đi."
Tống nương gật gật đầu, mặc dù trong lòng có chút hoài nghi, nhưng vẫn không hỏi, chỉ vì nàng đã có thói quen nghe theo mệnh lệnh của Thủy Dạng Hề .
Thủy Dạng Hề đem cuốn sách ghi chép vừa lấy từ trong cung ra xem lại, bên trong ghi lại là thời gian hoàng đế lâm hạnh nữ tử hậu cung, trong đó nữ tử trừ bỏ tần phi, còn có một một số cung nữ trọng yếu. Cẩm Liên kia có chút đặc thù làm cho nàng không thể không liên tưởng đến tầng này.
Thủy Dạng Hề một tờ một tờ xem qua, nội dung bên trong tương đương ngắn gọn, đơn giản chính là hoàng đế ở chỗ nào đó, lúc nào đó lâm hạnh phi tần hoặc cung nữ, nếu có mang thai , có thể căn cứ thời gian mang thai suy tính tại thời điểm lâm hạnh có thể tính đại khái thời gian mang thai. Xem xét kỹ xuống dưới, bất quá cùng các ghi chép khác giống nhau, buồn tẻ làm người chán nản.
Cuối cùng tính nhẫn lại của Thủy Dạng Hề giúp nàng xem hết cuốn ghi chép, mất khoảng nửa canh giờ. Chậm rãi lướt qua tờ cuối cùng của cuốn ghi chép, trong lòng bàn xuất một ít mồ hôi, trong đầu không ngừng xem xét nội dung vừa xem.
Quả nhiên không ngoài dự liệu của nàng, mặt trên quả thật có ghi Hoàng Thượng lâm hạnh ngự tiền nữ quan Cẩm Liên, thời gian là sau khi Họa Mi phạm lỗi lần đầu tiên, như thế xem ra, trước khi được hoàng thượng Lâm hạnh, Cẩm Liên là nữ quan mà Hoàng Thượng đặc biệt xem trọng, bởi vậy mới có thể cứu Họa Mi, có lẽ, đó cũng là cử chỉ quật khởi của nàng mà thôi.
Có thể, đây cũng là thể hiện nàng cùng hoàng đế có quan hệ thân mật, nhưng cùng việc hoàng hậu muốn giết nàng lại có cái gì liên hệ? Thủy Dạng Hề vỗ nhẹ mặt bàn, ngưng thần nghĩ, hay là, bởi vì ghen tị?
Thủy Dạng Hề lấy tay nhẹ nhẹ vuốt môi, ánh mắt liễm liễm, thầm nghĩ, nếu là ghen tị, cũng không hợp lý, khoảng thời gian đó, Hoàng Thượng lâm hạnh cung nữ cũng không chỉ một người Cẩm Liên. Mà những cung nữ nàng đọc, có người thậm chí được ban cho phẩm vị (cấp bậc), từ đây xem ra, Cẩm Liên đều không phải là được hoàng đế sủng, nếu nói là ghen tị khó có thể tin tưởng được.
Lý do gì khiến cho hoàng hậu bắt Cẩm Liên đi, từ đó về sau liền thất tung (không rõ tung tích) hoặc là nói bị hoàng hậu diệt khẩu.
Thủy Dạng Hề lại đem những mốc thời gian tương quan toàn bộ bày ra một lần, góc phía trên là thời điểm Cẩm Liên cùng hoàng hậu bị lâm hạnh, nàng còn nghĩ sắp xếp thời điểm hoàng hậu chẩn được đoán có thai cũng sắp xếp đi ra.
Nàng xem sau một lúc lâu, cũng không thấy nguyên nhân, rốt cuộc trong thời gian này có liên hệ như thế nào?
Nàng nhu nhu cho cái trán nở ra một chút, đứng dậy, chậm rãi bước đến bên cạnh đàn tranh, tùy tay gảy lên vài cái thanh âm trong veo, âm luật ngân nga, giống như một con suối trong vắt rót vào trong không khí, bình tĩnh đến cực điểm.
Thủy Dạng Hề một bên vuốt gảy đàn, một bên không ngừng mà suy tư về chuyện hai mươi hai năm trước, hoàng hậu tiến cung cũng có một khoảng thời gian, nàng sở dĩ có thể ngồi trên vị trí hoàng hậu, là do Thiên Mị vương triều một quy củ vĩnh viễn: Mộc gia không tham gia triều chính, nhưng nữ nhi Mộc gia phải làm hoàng hậu. Đây là mấy ngày gần đây nàng vô tình đọc được sách cũ trong cung, về phần vì cái gì, điều này có lẽ liên quan tới lúc mới lập quốc, cùng điều này, không có quá nhiều can hệ.
Tiếng đàn xinh đẹp mà tao nhã, như có như không,giống như khi đàn có chút khó khăn, Thủy Dạng Hề vân vê cầm huyền chậm nhịp lại, vẽ một cái rồi thôi.
Suy nghĩ của nàng tiến vào một cảnh giới khác, nữ nhân trong hậu cung đơn giản chính là tranh thủ tình cảm, mà khi đó hoàng hậu căn bản là không tranh thủ tình cảm, tiến cung không lâu, mộc phủ liền nhanh chóng suy bại đi xuống, hơn nữa nhiều năm qua đi, vẫn không có con nối dòng, mà khi đó nhị hoàng tử của Thục phi đã muốn hơn hai tuổi.
Như thế xem ra, tình cảnh của hoàng hậu khi đó là bốn bề thọ địch (bốn phía đều là địch), tùy thời đều có thể mất đi danh hiệu hoàng hậu. Như vậy, nàng mang thai không phải vừa lúc giải quyết nguy cơ của nàng sao, chuyện này không phải quá mức đúng dịp sao? Tiếng đàn từ thanh phong Minh Nguyệt sảng khoái lập tức chuyển vào giông tố như sắp xảy ra một trận bão lớn, ánh mắt bướng bỉnh của Thủy Dạng Hề nhìn thẳng, đầu ngón tay rất nhanh đảo qua huyền cầm, trầm thấp như một trận sấm oành oành mà qua.
Đột nhiên, phanh một tiếng, tiếng đàn im bặt, một trận đau đớn xẹt qua đầu ngón tay, cúi đầu vừa thấy, huyền cầm đã đứt. Một tia máu, theo đầu ngón tay tinh tế chảy ra...
Tay nàng có chút hơi hơi phát run, trong lòng cũng như tơ nhện trong gió run rẩy phiêu diêu. Thời gian Cẩm liên cùng hoàng hậu bị lâm hạnh, bất quá cách nhau mấy ngày. Mà thời gian Cẩm Liên mất tích, cùng thời gian Họa Mi phạm lỗi lần thứ hai, cách xa nhau cũng bất quá hơn mười ngày, mà sau khi Họa Mi phạm lỗi, ước chừng hơn nửa tháng, liền truyền ra tin tức hoàng hậu mang thai hơn một tháng. Điều này không khỏi quá mức làm người ta hoài nghi .
Thân thể của nàng không khỏi có chút run rẩy, rõ ràng đã là cuối mùa xuân , vì sao nàng cảm thấy vẫn rét lạnh như thế.
Nàng chậm rãi đi đến bên cạnh bàn, ra sức đảo qua cuốn tập trên bàn, sau đó ném ngay cuốn sổ đi, giống như đó là mãnh thú vô cùng hung dữ, nếu chậm một chút nàng sẽ bị ăn mất.
Hai tay gắt gao ôm thân mình, nhìn cuốn sách nhỏ màu vàng sáng không do dự đạp lên, đi thẳng đến trước giường, đáy lòng càng phát ra rét lạnh dày đặc.
Nàng nghĩ nàng là hoàn toàn hiểu được. Nếu nàng đoán không sai, hoàng hậu lúc ấy không có mang thai, mang thai là Cẩm Liên. Nàng đem Cẩm Liên nhốt trong cung của nàng, đến Cẩm Liên sinh ra hoàng tử mới giết nàng ta diệt khẩu.
Rất tàn nhẫn, thật sự rất tàn nhẫn. Tay nàng thực tự nhiên nắm lên, tay phải truyền đến đau đớn nhè nhẹ, chân tướng như thế, như lăng trì cắt xé lòng của nàng.
Nam Cung Ngự Cảnh, hẳn là đứa nhỏ của Cẩm Liên, khó trách hoàng hậu có thể nhẫn tâm xuống tay đối với hắn như thế, nguyên lai căn bản không phải nàng thân sinh. Khá lắm hoàng hậu ngoan độc a, trong cung tranh đấu, lợi dụng hắn củng cố địa vị của chính mình, hiện tại, hắn cản mục đích của nàng, thì trừ bỏ hắn một cách thống khoái.
Thủy Dạng Hề không khỏi nhíu nhíu mày, trong mắt hiện lên chán ghét nồng đậm, trong thiên hạ sợ không thể tìm ra người độc ác hơn so với nàng. Người ta nói, độc nhất là lòng phụ nữ, nàng ta đem những lời này phát huy vô cùng nhuần nhuyễn a.
Nàng đưa tay chậm rãi giơ lên trước mắt, đã thấy một dòng máu theo ngón áp út từ từ chảy ra, cảm giác có cái gì bén nhọn chui vào da thịt, nàng nhẹ nhàng chạm vào chiếc nhẫn, lại một trận đau đớn tràn ra.
Nàng không dám đụng vào, liền đem tay nhẹ nhàng đặt lên bàn, nàng rất sợ đau, nhưng hiện tại, so với trước đây càng sợ. Một chút ít đau đớn, đều có thể tác động đến trái tim. Nàng nên nói như thế nào cho Nam Cung Ngự Cảnh biết? Tâm trạng phúc tạp chưa từng có, trong lòng nàng vô cùng không yên.
Ngoài cửa sổ, ánh trăng treo trên đầu cành liễu, trong gió cành liễu phất phơ, lay động đầy sức sống, giống nhau cây cối cùng nhau khởi động để lung lay ánh trăng không rõ lắm, tạo thành nhiều bóng râm, không biết nhân gian sầu, không hiểu nhân gian khổ, chậm rãi chờ đợi thời gian trôi đi.
Nàng gắt gao nắm chặt hai tay, trước mắt mặc dù là một mảnh tối đen, nhưng nếu không có biện pháp nào, phải chết là điều không thể nghi ngờ. Cảm giác tiếng bước chân kia càng ngày càng gần, dựa vào kinh nghiệm trước kia có thể kết luận người này không phải là người có võ nghệ cao cường. Điểm ấy làm cho Thủy Dạng Hề thoáng yên tâm.
Nàng cúi xuống bên tai thái giám, nói nhỏ chỉ hai người có thể nghe thấy: "Một lúc nữa ta đến dẫn hắn rời đi, ngươi nhân cơ hội đó bỏ chạy, phải nhanh, nhưng là đừng hoảng hốt kích động đả thảo kinh xà, biết không? Nếu không, hai chúng ta đều chết ở chỗ này. Sau khi ra ngoài, lớn tiếng kêu cứu, đem thị vệ dẫn lại đây, hiểu rõ không?"
Nàng dừng một chút, lại uy hiếp nói: "Nếu dám bỏ trốn, ngươi chắc chắn bị chết rất khó xem, đã biết không?" Thái giám kia nghe xong, liên tục gật đầu, vâng vâng. Y phương hướng Thủy Dạng Hề chỉ, nhanh chóng, nhẹ tay nhẹ chân sờ soạng bước đi.
Nàng chỉ có thể đánh cược canh bạc này, nàng đối với thái giám bên người hoàn toàn không hiểu biết, nếu bây giờ che giấu cả hắn, mà hắn lại là người nhát gan , có lẽ nàng còn chưa đi đến cạnh cửa, hai người đều phó mệnh hoàng tuyền . Cho nên, vì làm cho tỷ lệ đào thoát thành công lớn hơn nữa, nàng chỉ có thể tự mình làm mồi, chỉ hy vọng hắn đủ thông minh, có thể chạy thoát đi ra ngoài, may mắn có thể có một đường sinh cơ.
Ngay khi thái giám kia rời đi, nàng lập tức cầm đèn lồng trong tay, ném theo hướng ngược lại, đập vào lan can rơi xuống đất truyền đến một trận binh binh bang bang bang vang lên. Ngay sau đó một trận tiếng chân nặng nề vang lên, theo phương hướng hướng đèn lồng mà đi.
Thủy Dạng Hề nhân cơ hội càng hướng vào chỗ sâu nhất của giá sách dựa vào để trốn. Gắt gao dựa vào góc, chỉ nghe một trận tiếng bước chân hỗn độn, không biết là thái giám kia hay là ngươi khác ở trong phòng.
Rất nhanh chỉ nghe một tiếng chi nha, cửa được mở ra, ánh trăng mỏng manh xuyên qua cửa phòng để lại một phiến trắng noãn, trong ánh sáng, có thể thấy được một thân ảnh vội vàng chạy ra ngoài. Sau đó là một trận hô quát, một âm thanh thê thảm kêu cứu mạng nổ ra trong đêm yên tĩnh, Thủy Dạng Hề không khỏi cười, như thế, liền có thể thành công .
Đột nhiên cảm thấy không khí bên người căng thẳng, giương mắt vừa thấy, một cái Hắc y nhân xuất hiện rõ ràng ở trước mắt, hai mắt tràn đầy sát ý nhìn nàng. Thủy Dạng Hề cũng chỉ ngưng mắt hắn đánh giá một phen, trong mắt là hoàn toàn khinh thường, trong lòng lại ở cẩn thận tính toán thời gian, nếu kéo dài được một chút, có thể sẽ được cứu.
Một bên nhìn chằm chằm động tĩnh của Hắc y nhân, từ từ di chuyển đến bên cạnh giá sách. Trong mắt hắc y nhân kia hiện lên một tia ý cười khinh miệt, đao trong tay nhanh chóng giơ lên, hướng cổ Thủy Dạng Hề chém xuống, thời điểm mành treo chuông, Thủy Dạng Hề đem những chồng sách trên giá sách, hung hăng ném vào mặt hắn. Tốc độ cực nhanh, xuất kỳ bất ý.
Chỉ nghe một tiếng kêu đau đớn của hắc y nhân, lảo đảo một cái liền ngã, ngồi trên mặt đất, binh khí từ trong tay rơi trên mặt đất phát ra tiếng đinh đang đinh đang quanh quẩn thật lâu trong căn gác yên tĩnh, sách vở toán loạn trên người hắn.
Lúc này, một đôi thị vệ vừa lúc vọt tiến vào, mười mấy cái đèn lồng làm cho Trần thư các được chiếu sáng rõ ràng, một thanh đao sáng chói kề trên cổ hắc y nhân vừa ngồi dậy.
Thủy Dạng Hề đứng ở bên cạnh hắn, trên cao nhìn xuống, vẻ mặt kiêu căng phảng phất thần tiên cũng không thể xâm phạm, lạnh giọng nói: "Có phải hoàng hậu phái ngươi tới phải không?"
Không thấy hắc y nhân trả lời, một lúc lâu sau, chỉ thấy ánh mắt hắn chậm rãi đóng lại, ngã xuống đất. Một thị vệ tiến lên phía trước hắn, kiểm tra cổ của hắn, đối Thủy Dạng Hề nói: "Tam Hoàng phi, hắn đã uống thuốc độc tự sát ."
Thủy Dạng Hề không khỏi nhíu nhíu mày, uống thuốc độc tự sát? Cũng thế, vốn cũng không trông cậy từ trong miệng của hắn biết được chút gì, khoát tay áo nói: "Bỏ đi, như vậy xử lý đi. Việc đêm nay, nếu có ai truyền ra ngoài, giết chết không buông tha. Nghe hiểu chưa?"
"Dạ, " bọn thị vệ cung kính đáp, thứ nhất, dựa vào thân phận của nàng, không thể không nghe, thứ hai, khí thế của nàng quả thật có một cỗ ma lực làm cho người ta không thể không thuyết phục.
Thủy Dạng Hề nhìn nhìn sắc trời, tuy rằng đã muốn đen, bất quá thời điểm vẫn còn sớm, cửa cung vẫn còn chưa đóng lại. Đã nhiều ngày đi lại trong cung, mặc dù người trong phủ thành thói quen, nhưng hôm nay chung quy có chút muộn, một chút này, không chừng lo lắng thành bộ dáng gì nữa. Chỉ vội vàng phân phó vài tiếng, liền hướng ngoài cung mà đi.
Trong bóng đêm, xe ngựa trong phủ vẫn yên lặng như cũ chờ. Thủy Dạng Hề lên xe ngựa, trong lòng vẫn là nhớ mấy việc gặp vừa rồi.
Nàng vốn tưởng rằng điều tra tư liệu cũ trong cung, không có cái gì nguy hiểm, nhưng hôm nay xem ra, sự thật đều không phải như thế. Hoàng hậu khẩn trương loại bỏ nàng như vậy, hơn nữa làm trắng trợn như thế, thật là làm cho nàng có chút không rõ.
Nàng tựa đầu tựa vào trên vách của xe ngựa, nhẹ nhàng mà xoa huyệt Thái Dương, chẳng lẽ hoàng hậu đã cùng Nam Cung Ngự Cảnh xé rách da mặt? Trong lòng không khỏi cả kinh, nhưng lập tức lại phủ định nhận định này, tâm tư Nam Cung Ngự Cảnh dị thường kín đáo thâm trầm, cho dù có động tác, nhất định sẽ không làm cho nàng biết được nửa phần.
Như vậy xem ra, đó là tự thân vấn đề của hoàng hậu. Nam Cung Ngự Cảnh phải là người hoàng hậu kiêng kị nhất, nhiều ngày này đối hắn tính toán cẩn thận, liền cũng biết nàng đối với hắn phòng bị. Mà lần này cũng không tiếc bại lộ ra chính nàng, cũng muốn ngăn cản ‘ nàng ’, bởi vậy có thể thấy được chuyện cũ hai mươi mấy năm trước này đối nàng mà nói vô cùng trọng yếu.
Nghĩ như vậy, rốt cục trên mặt Thủy Dạng Hề gỡ bỏ bộ mặt trầm trọng mấy ngày qua, hai mắt loan thành hai khỏa ánh trăng nhợt nhạt, lấp lánh, lấp lánh.
Nàng lén lút trở về Lâm Thủy các, nghĩ như thế nào để giải thích cho Nam Cung Ngự Cảnh mới không làm cho hắn nghi ngờ. Khi trở lại, chỉ có Tống nương đợi nàng, nửa thân ảnh của Nam Cung Ngự Cảnh cũng không thấy. .
Nàng nhìn kỹ trong phòng một lần nữa, nói với Tống nương: "Nam Cung Ngự Cảnh đâu?"
"Tam hoàng tử còn ở Tử Thần lâu, tiểu thư muốn đi qua sao?" Tống nương liếc mắt nhìn Thủy Dạng Hề một cái, hứng thú hỏi.
"Không được, ta hôm nay cũng mệt mỏi " trong lòng Thủy Dạng Hề một trận may mắn, đây không phải trời cũng giúp nàng sao, cuối cùng cũng không cần suy nghĩ lý do để giấu giếm hắn, hơn nữa, nàng cũng không nắm chắc có thể giấu hắn, "Hôm nay việc về muộn không thể làm cho bất luận kẻ nào biết, nhất là tam hoàng tử. Trước đi ra ngoài đi."
Tống nương gật gật đầu, mặc dù trong lòng có chút hoài nghi, nhưng vẫn không hỏi, chỉ vì nàng đã có thói quen nghe theo mệnh lệnh của Thủy Dạng Hề .
Thủy Dạng Hề đem cuốn sách ghi chép vừa lấy từ trong cung ra xem lại, bên trong ghi lại là thời gian hoàng đế lâm hạnh nữ tử hậu cung, trong đó nữ tử trừ bỏ tần phi, còn có một một số cung nữ trọng yếu. Cẩm Liên kia có chút đặc thù làm cho nàng không thể không liên tưởng đến tầng này.
Thủy Dạng Hề một tờ một tờ xem qua, nội dung bên trong tương đương ngắn gọn, đơn giản chính là hoàng đế ở chỗ nào đó, lúc nào đó lâm hạnh phi tần hoặc cung nữ, nếu có mang thai , có thể căn cứ thời gian mang thai suy tính tại thời điểm lâm hạnh có thể tính đại khái thời gian mang thai. Xem xét kỹ xuống dưới, bất quá cùng các ghi chép khác giống nhau, buồn tẻ làm người chán nản.
Cuối cùng tính nhẫn lại của Thủy Dạng Hề giúp nàng xem hết cuốn ghi chép, mất khoảng nửa canh giờ. Chậm rãi lướt qua tờ cuối cùng của cuốn ghi chép, trong lòng bàn xuất một ít mồ hôi, trong đầu không ngừng xem xét nội dung vừa xem.
Quả nhiên không ngoài dự liệu của nàng, mặt trên quả thật có ghi Hoàng Thượng lâm hạnh ngự tiền nữ quan Cẩm Liên, thời gian là sau khi Họa Mi phạm lỗi lần đầu tiên, như thế xem ra, trước khi được hoàng thượng Lâm hạnh, Cẩm Liên là nữ quan mà Hoàng Thượng đặc biệt xem trọng, bởi vậy mới có thể cứu Họa Mi, có lẽ, đó cũng là cử chỉ quật khởi của nàng mà thôi.
Có thể, đây cũng là thể hiện nàng cùng hoàng đế có quan hệ thân mật, nhưng cùng việc hoàng hậu muốn giết nàng lại có cái gì liên hệ? Thủy Dạng Hề vỗ nhẹ mặt bàn, ngưng thần nghĩ, hay là, bởi vì ghen tị?
Thủy Dạng Hề lấy tay nhẹ nhẹ vuốt môi, ánh mắt liễm liễm, thầm nghĩ, nếu là ghen tị, cũng không hợp lý, khoảng thời gian đó, Hoàng Thượng lâm hạnh cung nữ cũng không chỉ một người Cẩm Liên. Mà những cung nữ nàng đọc, có người thậm chí được ban cho phẩm vị (cấp bậc), từ đây xem ra, Cẩm Liên đều không phải là được hoàng đế sủng, nếu nói là ghen tị khó có thể tin tưởng được.
Lý do gì khiến cho hoàng hậu bắt Cẩm Liên đi, từ đó về sau liền thất tung (không rõ tung tích) hoặc là nói bị hoàng hậu diệt khẩu.
Thủy Dạng Hề lại đem những mốc thời gian tương quan toàn bộ bày ra một lần, góc phía trên là thời điểm Cẩm Liên cùng hoàng hậu bị lâm hạnh, nàng còn nghĩ sắp xếp thời điểm hoàng hậu chẩn được đoán có thai cũng sắp xếp đi ra.
Nàng xem sau một lúc lâu, cũng không thấy nguyên nhân, rốt cuộc trong thời gian này có liên hệ như thế nào?
Nàng nhu nhu cho cái trán nở ra một chút, đứng dậy, chậm rãi bước đến bên cạnh đàn tranh, tùy tay gảy lên vài cái thanh âm trong veo, âm luật ngân nga, giống như một con suối trong vắt rót vào trong không khí, bình tĩnh đến cực điểm.
Thủy Dạng Hề một bên vuốt gảy đàn, một bên không ngừng mà suy tư về chuyện hai mươi hai năm trước, hoàng hậu tiến cung cũng có một khoảng thời gian, nàng sở dĩ có thể ngồi trên vị trí hoàng hậu, là do Thiên Mị vương triều một quy củ vĩnh viễn: Mộc gia không tham gia triều chính, nhưng nữ nhi Mộc gia phải làm hoàng hậu. Đây là mấy ngày gần đây nàng vô tình đọc được sách cũ trong cung, về phần vì cái gì, điều này có lẽ liên quan tới lúc mới lập quốc, cùng điều này, không có quá nhiều can hệ.
Tiếng đàn xinh đẹp mà tao nhã, như có như không,giống như khi đàn có chút khó khăn, Thủy Dạng Hề vân vê cầm huyền chậm nhịp lại, vẽ một cái rồi thôi.
Suy nghĩ của nàng tiến vào một cảnh giới khác, nữ nhân trong hậu cung đơn giản chính là tranh thủ tình cảm, mà khi đó hoàng hậu căn bản là không tranh thủ tình cảm, tiến cung không lâu, mộc phủ liền nhanh chóng suy bại đi xuống, hơn nữa nhiều năm qua đi, vẫn không có con nối dòng, mà khi đó nhị hoàng tử của Thục phi đã muốn hơn hai tuổi.
Như thế xem ra, tình cảnh của hoàng hậu khi đó là bốn bề thọ địch (bốn phía đều là địch), tùy thời đều có thể mất đi danh hiệu hoàng hậu. Như vậy, nàng mang thai không phải vừa lúc giải quyết nguy cơ của nàng sao, chuyện này không phải quá mức đúng dịp sao? Tiếng đàn từ thanh phong Minh Nguyệt sảng khoái lập tức chuyển vào giông tố như sắp xảy ra một trận bão lớn, ánh mắt bướng bỉnh của Thủy Dạng Hề nhìn thẳng, đầu ngón tay rất nhanh đảo qua huyền cầm, trầm thấp như một trận sấm oành oành mà qua.
Đột nhiên, phanh một tiếng, tiếng đàn im bặt, một trận đau đớn xẹt qua đầu ngón tay, cúi đầu vừa thấy, huyền cầm đã đứt. Một tia máu, theo đầu ngón tay tinh tế chảy ra...
Tay nàng có chút hơi hơi phát run, trong lòng cũng như tơ nhện trong gió run rẩy phiêu diêu. Thời gian Cẩm liên cùng hoàng hậu bị lâm hạnh, bất quá cách nhau mấy ngày. Mà thời gian Cẩm Liên mất tích, cùng thời gian Họa Mi phạm lỗi lần thứ hai, cách xa nhau cũng bất quá hơn mười ngày, mà sau khi Họa Mi phạm lỗi, ước chừng hơn nửa tháng, liền truyền ra tin tức hoàng hậu mang thai hơn một tháng. Điều này không khỏi quá mức làm người ta hoài nghi .
Thân thể của nàng không khỏi có chút run rẩy, rõ ràng đã là cuối mùa xuân , vì sao nàng cảm thấy vẫn rét lạnh như thế.
Nàng chậm rãi đi đến bên cạnh bàn, ra sức đảo qua cuốn tập trên bàn, sau đó ném ngay cuốn sổ đi, giống như đó là mãnh thú vô cùng hung dữ, nếu chậm một chút nàng sẽ bị ăn mất.
Hai tay gắt gao ôm thân mình, nhìn cuốn sách nhỏ màu vàng sáng không do dự đạp lên, đi thẳng đến trước giường, đáy lòng càng phát ra rét lạnh dày đặc.
Nàng nghĩ nàng là hoàn toàn hiểu được. Nếu nàng đoán không sai, hoàng hậu lúc ấy không có mang thai, mang thai là Cẩm Liên. Nàng đem Cẩm Liên nhốt trong cung của nàng, đến Cẩm Liên sinh ra hoàng tử mới giết nàng ta diệt khẩu.
Rất tàn nhẫn, thật sự rất tàn nhẫn. Tay nàng thực tự nhiên nắm lên, tay phải truyền đến đau đớn nhè nhẹ, chân tướng như thế, như lăng trì cắt xé lòng của nàng.
Nam Cung Ngự Cảnh, hẳn là đứa nhỏ của Cẩm Liên, khó trách hoàng hậu có thể nhẫn tâm xuống tay đối với hắn như thế, nguyên lai căn bản không phải nàng thân sinh. Khá lắm hoàng hậu ngoan độc a, trong cung tranh đấu, lợi dụng hắn củng cố địa vị của chính mình, hiện tại, hắn cản mục đích của nàng, thì trừ bỏ hắn một cách thống khoái.
Thủy Dạng Hề không khỏi nhíu nhíu mày, trong mắt hiện lên chán ghét nồng đậm, trong thiên hạ sợ không thể tìm ra người độc ác hơn so với nàng. Người ta nói, độc nhất là lòng phụ nữ, nàng ta đem những lời này phát huy vô cùng nhuần nhuyễn a.
Nàng đưa tay chậm rãi giơ lên trước mắt, đã thấy một dòng máu theo ngón áp út từ từ chảy ra, cảm giác có cái gì bén nhọn chui vào da thịt, nàng nhẹ nhàng chạm vào chiếc nhẫn, lại một trận đau đớn tràn ra.
Nàng không dám đụng vào, liền đem tay nhẹ nhàng đặt lên bàn, nàng rất sợ đau, nhưng hiện tại, so với trước đây càng sợ. Một chút ít đau đớn, đều có thể tác động đến trái tim. Nàng nên nói như thế nào cho Nam Cung Ngự Cảnh biết? Tâm trạng phúc tạp chưa từng có, trong lòng nàng vô cùng không yên.
Ngoài cửa sổ, ánh trăng treo trên đầu cành liễu, trong gió cành liễu phất phơ, lay động đầy sức sống, giống nhau cây cối cùng nhau khởi động để lung lay ánh trăng không rõ lắm, tạo thành nhiều bóng râm, không biết nhân gian sầu, không hiểu nhân gian khổ, chậm rãi chờ đợi thời gian trôi đi.
Bình luận truyện