Duyên Nợ Đào Hoa
Chương 5
Bản tiên quân như một gốc cây già cỗi bị sương đánh tuyết
đè, chợt thấy gió xuân thổi tới, một thoáng không dằn lòng được, đầu cành đã rộ
kín hoa thơm.
Nói đơn giản dễ hiểu hơn một chút, hiện giờ bản tiên quân đang vui như mở cờ trong bụng.
Trong khoảnh khắc nở hoa ấy, ta nhìn chăm chăm vào người đối diện hơi lâu một chút, bất giác nở nụ cười, phỏng chừng cũng vì không chú ý mà dư thừa chút hân hoan. Lý Tư Nguyên đứng sau lưng ta “khụ khụ khụ” mấy tiếng liền. Ta mau chóng tỉnh ra, lại định chạy tới nắm chặt lấy hai tay đối phương như hồi trước, chỉ thấy Lý Tư Nguyên càng “khụ khụ khụ” dữ dội hơn.
Sắc mặt Đông Quận Vương thoáng chút lo âu: “Nguyên Nhi, sao con cứ ho mãi thế, chẳng nhẽ đã bị nhiễm phong hàn rồi?”.
Lý Tư Nguyên nói: “Không sao đâu ạ, chắc tại ban nãy có gì đó mắc trong cổ họng thôi ạ…”. Anh ta nói xong liền bật cười ha hả, “Tam đệ đúng là đã ngưỡng mộ dáng vẻ, phong thái của Triệu công tử quá rồi, bắt chuyện cũng không biết mở lời thế nào, ha ha…”.
Lúc này bản tiên quân mới hoàn hồn lại, chắp tay lễ độ nói: “Ngưỡng mộ đã lâu, tại hạ Lý Tư Minh, Triệu công tử xin đừng khách khí”.
©STENT
Trên thiên giới đã dính lấy nhau cả mấy nghìn năm thế mà trước mặt người khác vẫn phải giả bộ khách sáo đúng là thú vị, thú vị.
Đông Quận Vương nói: “Cha phải khẩn khoản thỉnh cầu Triệu công tử suốt mấy ngày, công tử đây mới chịu vào trong vương phủ làm khách, ba người các con đối đãi với công tử nhất định phải cung kính, khiêm nhường. Sau này chỉ cần gọi ‘Triệu tiên sinh’ là được”.
Khẩn khoản thỉnh cầu mấy ngày? Tên này nhất định đã sớm giăng sẵn bẫy chờ ngươi đi mời hắn về, ngoài mặt thì ra vẻ ung dung không thèm để ý, nhưng trong lòng thì tìm đủ trăm phương nghìn kế để vào được trong này.
“Triệu tiên sinh” cười cũng ra dáng lắm, “Vương gia thật khách khí quá, Triệu Hoành làm sao dám nhận”.
Đông Quận Vương vội nói: “Đâu có, đâu có”, nói xong liền dặn dò kẻ dưới chuẩn bị một gian phòng thượng hạng cho Triệu tiên sinh, hầu hạ tắm rửa thay y phục, kế đó bày tiệc rượu mời khách để tẩy trần.
Bên cạnh Triệu tiên sinh lúc nào cũng có cả đám người vây quanh hầu hạ, bản tiên quân đành trở về Hàm viện, tâm tình như đứng đống lửa như ngồi đống than, kể cho cái cột gỗ hình người tên là Thiên Xu ấy vài chuyện thế gian ít ai biết đến. Nói là kể cho y nghe, cũng coi như tự lẩm bẩm một mình để giết thời gian.
“… Sau khi Khương Tử Nha tới Tây Kỳ rồi…” Nguyên Thủy Thiên Tôn từng lải nhải với bản tiên quân công trạng mà đồ nhi của ông ta lập được tới tận mấy lần, nhưng giờ này ta nghĩ nát óc cũng chẳng nhớ ra. “Khụ, khi Dương Tiễn ra sức chém Hoa Sơn, đất trời biến sắc, tinh tú ngả nghiêng. Con yêu tinh gấu đen đó nhảy ra khỏi núi, ‘Tên Trương đạo sĩ kia, ta tu luyện ở chốn này, chưa từng làm hại đến ai, vì sao ngươi cứ khăng khăng đòi lấy mạng của ta!’”.
“Lý công tử.” Lần đầu tiên Mộ Nhược Ngôn chủ động nói chuyện với bản tiên quân, nhất thời ta không phản ứng kịp, người cứ ngơ ra.
“Có phải ngươi chê ta nói quá nhiều, quấy rầy ngươi không? Vậy để ta ra sân dạo một chút, ngươi cứ nghỉ ngơi đi.”
“Không sao.” Mộ Nhược Ngôn lại lộ ra ý cười nhẹ tênh, nụ cười này của y, tựa như ánh nắng ôn hòa chiếu vào mặt nước.
“Quan Công đấu với Tần Quỳnh[1] là một quyển sách hay, Khương Thái Công, Nhị Lang Thần cùng Trương Đạo Sĩ – ba anh hùng đại chiến gấu đen cũng là một câu chuyện ly kỳ.”
[1] Quan Công đấu với Tần Quỳnh: Đây vốn là một vở tương thanh (một loại hát nói dân gian) của Hầu Bảo Lâm. Quan Công, hay còn gọi là Quan Vũ, là đại tướng của nhà Thục thời Tam Quốc. Tần Quỳnh lại là đại tướng cuối đời Tùy đầu đời Đuờng. Hai người cách nhau đến mấy trăm năm, gặp nhau cũng còn không được, chứ đừng nói gì đánh đấm. Thế nên, vở tương thanh này mang tính châm chọc, mỉa mai. Câu “Quan Vũ đấu với Tần Quỳnh” cũng lưu truyền rộng rãi, để chế nhạo những kẻ đã không biết lại thích huênh hoang.
Ta ngượng ngùng ho khan một tiếng, “Hôm nay ngươi bị rơi xuống nước, thân thể nhiễm lạnh, cứ nằm nghỉ một lát cho ấm người đi. Ta… khụ… để bản công tử sai người nấu cho ngươi chút canh gừng”.
Ta đi lòng vòng khắp ngõ ngách trong viện, lần khần tới khi trời tối hẳn. Trong bữa tiệc tẩy trần ta cũng chỉ khách sáo nói được mấy câu, tiệc tan, ai về phòng nấy. Bản tiên quân rửa mặt tắm gội, cùng Mộ Nhược Ngôn kề đầu mà ngủ, nửa đêm thanh vắng, lại nghe thấy tiếng cười khẽ vang trên đỉnh đầu: “Tống Dao ngươi có cơ hội được ngủ cùng với Thiên Xu Tinh quân, đã say mộng tiên rồi đây ư?”.
Bản tiên quân bị nhốt trong xác phàm của Lý Tư Minh bị hắn chọc cho một câu, không sao trả đũa được, thẳng tay lật chăn, nhỏm người định dậy. Trên đỉnh đầu lại vọng xuống tiếng nói: “Dậy làm gì, đêm khuya làm bừa, quấy rầy đến Thiên Xu thì không hay. Ngươi nằm xuống đi, ta sẽ thả ngươi ra”.
Tâm trí thanh linh, tứ chi hoàn toàn thả lỏng. Ta thoát ra khỏi thân thể của Lý Tư Minh, đưa mắt nhìn bốn phía, bước ra khỏi cửa. Hắn đứng dưới ánh trăng, nói: “May mà có phép Tiên Ẩn, nếu không cái tình cảnh này của ta với ngươi bị kẻ nào nhìn thấy, nhất định lại lan truyền chuyện ma quỷ”.
Bản tiên quân nhịn cả nửa ngày, cuối cùng cũng có thể lao về phía trước, “Hoành Văn!”.
Hoành Văn Thanh quân phe phẩy cây quạt rách của hắn nói, “Ta ở trên thiên đình thấy ngươi ôm ấp Thiên Xu vô cùng thân mật, nhịn không được phải xuống đây nhìn tận mắt, ngóng từ xa đúng là không bằng nhìn gần”.
Chẳng lẽ lúc bản tiên quân chịu tội dưới này, cả đám tiên bạn tiên bè đều xúm cả lại, đứng trên mây cao xem kịch sao? Cơ mặt ta co giật, nói: “Làm sao ngươi nhìn được?”.
Hoành Văn nói: “Những ngày trên thiên đình nhàn nhã tự tại, khó tránh khỏi có chút cô đơn. Mệnh Cách có một tấm Kính Quan Trần, có thể nhìn được những chuyện dưới thế gian. Thỉnh thoảng mang tới cùng ta quan sát một phen”.
Không ngờ trong tay lão già Mệnh Cách lại còn có thứ như vậy, không biết ngoài Hoành Văn ra, lão còn dẫn ai đi nhìn cùng nữa không. Vừa nghĩ tới chuyện có vài đôi mắt đang chăm chú dõi xuống từ trời cao khi ta ôm Thiên Xu mà độ khí, mà mớm thuốc, là cái bản mặt già nua của bản tiên quân lại không nhịn được mà nóng bừng lên.
“Ngươi đã trông thấy qua cái kính đó, cũng nên hiểu từ sau khi xuống trần ta đã phải trải qua những ngày thế nào. Lần này ngươi xuống trần là do Ngọc Đế hạ lệnh, hay là lén lút hạ phàm?”
Bản tiên quân và Hoành Văn đã làm bạn mấy nghìn năm, tính tình hắn thế nào ta sớm rõ như lòng bàn tay ngoài miệng thì cay nghiệt, nhưng nhất định là do thấy ta ở nhân gian thê thảm quá, mới cố ý hạ giới giúp ta một tay.
Hoành Văn khoan thai nói, “Mệnh Cách Tinh quân chết ngập trong đống việc nhỏ việc to, không rảnh chiếu cố chuyện dưới đây. Nam Minh Đế quân đời này là kẻ kiêu hùng kiệt xuất, Ngọc Đế sợ ngươi không có phép tiên thì đánh không lại hắn, cần có người trợ giúp. Tính đi tính lại, trên tiên giới chỉ có ta là có chút rảnh rỗi, ta và ngươi lại thân hơn người khác, liền phái ta xuống đây”.
Sau khi Hoành Văn hạ giới, cố ý tạo một cơ hội “tình cờ gặp gỡ” với Đông Quận Vương và Lý Tư Hiền dọc đường từ biên trấn[2] về Thượng Xuyên, cùng hai người này ngồi trong quán trà ven đường, đàm đạo về binh pháp thế cục. Hoành Văn Thanh quân là ai? Là vị Thượng quân cai quản học vấn của thế gian trên thiên đình. Chỉ nói vài câu đã dọa cho Đông Quận Vương đầu váng mắt hoa, hô lớn “tiên sinh đúng là người trời đây mà”, nằn nì đến ba bốn lượt mới thỉnh được “pho tượng thần” này về nhà.
[2] Biên trấn: Là thị trấn quan trọng ở vùng biên giới.
Mấy ngày qua, bản tiên quân không ít lần oán trách Ngọc Đế, quả thực ta đã sai rồi. Ngọc Đế ngài tuy rằng thỉnh thoảng có hơi thất đức một tí, nhưng phẩm hạnh thần tiên vẫn cao sừng sững, anh minh nhân từ. Để Hoành Văn hạ giới, như tặng bát canh sâm giữa trời tuyết giá, quá nhân từ; như thêm cánh cho mãnh hổ, quá anh minh.
Bản tiên quân cùng Hoành Văn đứng bên bờ hồ sen, ta đưa mắt nhìn hắn, hết ngắm trên lại ngắm dưới, lòng đầy hân hoan. Hoành Văn nhìn ta cười, “Lần này hạ giới, ta dùng cái tên ngươi đã đặt cho ta ngày trước, Triệu Hoành”.
Ta im lặng cười mấy tiếng, đột nhiên nhớ ra một chuyện, “Phòng ngủ dành cho ngươi ở chỗ nào, dẫn ta đi xem thử, sẵn tiện nhớ đường luôn”.
Hoành Văn vui vẻ dẫn ta đi về phía trước, thì ra chỗ hắn ở ngay trong chính sương bên trái, vừa ra khỏi Hàm viện là đã tới rồi. Ta nhìn vào trong phòng, giữa bóng đêm lờ mờ không thấy rõ được gì. Lần mò tới bên giường, bản tiên quân ngồi xuống, không khỏi than thở: “Nhìn thấy giường liền muốn ngủ, mấy ngày nay ta đã ngủ được giấc nào tử tế đâu”.
Hoành Văn nói: “Ngươi muốn ngủ thì cứ ngủ, dù sao Lý Tư Minh với Thiên Xu vẫn đang nằm cùng trên một chiếc giường. Trước khi trời sáng ta sẽ đưa ngươi về”.
Bản tiên quân cũng chẳng khách sáo với hắn làm gì. Mấy ngày qua, ban ngày thì bị giày vò, ban đêm còn phải nghĩ đến Thiên Xu đang nằm bên cạnh, lúc lật người không được đè vào, lúc ngủ không được mở miệng ra ngáy kẻo lại làm đối phương giật mình. Lo lắng đủ bề, không sao yên tâm mà ngủ cho được. Bản tiên quân xoay người lên giường, nằm phía trong, ngáp dài một cái, mơ màng muốn ngủ.
Hoành Văn nằm xuống bên cạnh, ta nói: “Tối nào ngươi cũng lôi ta ra đi, để Lý Tư Minh nằm cạnh Thiên Xu là được rồi, bản tiên quân tự mình đi tìm giường để ngủ”.
Hoành Văn thong thả nói: “Ngươi nói kiểu gì thế, được cùng Thiên Xu Tinh quân đêm đêm chung giường, ngươi lại còn kén cá chọn canh, không sợ bị thiên lôi đánh chết sao. Ta ở trên trời nhìn ngươi ôm Thiên Xu, độ khí rồi mớm thuốc, trông cũng thích thú lắm kia mà, sao tới trước mặt ta rồi lại bắt đầu làm bộ làm tịch là thế nào”.
Hắn áp đầu lại gần bên tai bản tiên quân, thấp giọng nói: “Ngươi có được lộc tiên của Thiên Xu Tinh quân, trong lòng có dao động không đấy”.
Ta vươn tay ôm chặt lấy Hoành Văn, hơi nhỏm người dậy nở nụ cười háo sắc nói, “Thiên Xu tuy thanh tú, nhưng sao so được với phong thái hào hoa của Hoành Văn Thanh quân đạm nhã vô song, đệ nhất trên thiên giới. Có Thanh quân bên cạnh, trong mắt Tống Dao còn có thể dung nạp thêm ai khác sao. Mấy ngàn năm qua Tống Dao ta chỉ có một cái tà tâm, ấy là muốn được cùng với Thanh quân vu sơn[3] một tối. Nếu như Thanh quân bằng lòng…”.
[3] Truyền thuyết kể rằng, Viêm Đế có một người con gái, tên Dao Cơ, nhưng chưa gả chồng thì đã mất. Nàng được chôn ở núi Vu Sơn, dân gian tôn làm thần nữ. Có một ngày Sở Vương đến dạo chơi ở đất Cao Đường, nơi có hai ngọn núi là Vu Sơn và Vu Giáp. Nhà vua mệt mỏi nằm nghỉ dưới chân núi, mơ thấy có một người con gái xinh đẹp tuyệt trần, tự xưng là Thần nữ núi Vu Sơn, là người “Triêu vi hành vân, mộ vi hành vũ” (Buổi sáng làm mây, buổi tối làm mưa), cùng nhà vua ân ái một đêm. Sau đó Sở Vương đã kể lại chuyện này cho Đại phu Tống Ngọc nghe, ông đã viết một bài “Phú Cao Đường” rất nổi tiếng để ghi lại chuyện này. Từ đó về sau, người đời cũng thường dùng những cụm từ như “Mây mưa”, “Vu Sơn” để ám chỉ chuyện ân ái.
Hoành Văn thấp giọng nói: “Nếu ta bằng lòng, thì sao?”.
Bản tiên quân thu ngay nụ cười háo sắc lại, nghiêm trang đáp, “Thanh quân thuận theo ta, sau đó thiên binh thình lình giáng xuống, tóm cổ hai ta về thiên đình. Ngọc Đế nhất định sẽ khai ân với Thanh quân, giam cầm mấy ngày, giáng chức vài bậc, nhiều lắm cũng chỉ bị giáng xuống làm Nguyên quân cỡ như ta là cùng. Tống Dao ta nhẹ thì ‘xoẹt’ một tiếng trên Tru Tiên Đài, nặng thì ‘xoẹt’ một tiếng, bổ thêm đạo sét trời, hoàn toàn sạch sẽ”.
Hoành Văn vươn tay xô ta về lại gối, nói: “Ngươi đã biết được thiệt hơn trong đó, lúc ở với Thiên Xu phải nhớ có chừng có mực, bố trí kiếp nạn rồi lại rơi vào kiếp nạn, kết cục thế nào ngươi cũng đoán được. Đến lúc đó ta chưa chắc đã bảo vệ nổi ngươi”.
Thì ra là sợ bản tiên quân truyền cho Thiên Xu vài ngụm khí lại truyền ra cảm tình. Ta ngáp một cái, nói: “Ngươi yên tâm đi, lúc ta còn ở nhân gian có một thầy tướng số nổi danh đã phán rằng ta ‘mệnh phạm cô loan’, số mệnh muôn kiếp không thê tử, có đầu thai một trăm lần cũng không ai để ý đến ta đâu. Ta nói với ngươi chưa nhỉ, trước lúc lên thiên đình…”.
Hoành Văn nói, âm tiết mơ hồ: “Ừ, nói đến mấy lần rồi…”, sau đó xoay người lại, im lặng không lên tiếng. Bản tiên quân nhíu mày nói: “Ngươi còn chưa nghe xong cơ mà, sao đã biết ta định nói chuyện nào, vừa mở miệng đã bảo nghe mấy lần rồi”. Đúng là chả cho huynh đệ tí thể diện nào cả.
Hoành Văn cũng chẳng thèm lên tiếng đáp lời, coi bộ…
Đã ngủ mất rồi.
Bản tiên quân bất đắc dĩ thở dài một hơi, xoay người vào trong.
Chuyện đó, chắc ta đã kể cho hắn nghe rồi.
Mấy chuyện hồ đồ bản tiên quân trải qua ở trần thế trước lúc thành tiên, chỉ sợ đều đã dông dài với Hoành Văn mấy lần là ít. Nhưng sở dĩ bản tiên quân cho rằng chuyện ấy đáng kể thêm lần nữa, quả thực cũng có lý do riêng.
Bởi vì trong vài nghìn năm kể từ khi bản tiên quân còn làm người cho đến lúc thành tiên, đó là chuyện duy nhất có thể coi như dính dáng được tới chữ “Tình”.
Là lần duy nhất ta chân thành yêu mến lúc còn là người trần mắt thịt.
Ngày đó, bản tiên quân đương độ thiếu niên, cả ngày ở ngoài đường chơi bời tìm vui, tự cho mình là kẻ phong lưu. Có một ngày, trên đầu con phố lớn ở Trường An, trong khoảnh khắc khi ta đột nhiên quay đầu lại, đã trông thấy một giai nhân tựa vào lan can mà đứng. Chỉ một cái liếc mắt ấy, nàng liền trở thành số kiếp đã định trước của ta.
Nàng là ca kỹ chốn thanh lâu, mười cuộn lăng la[4] mới đổi được của nàng một khúc thanh ca[5] , trăm lượng vàng mới có thể cùng nàng một đêm xuân. Ta hào phóng vung tiền, vàng nghìn lượng, dễ dàng đổi lấy buổi tối với giai nhân. Lại không muốn ép nàng phải uất ức cùng ta lên giường, giả ý uyên ương, đêm đêm hai ta chỉ ngồi cùng nhau tán gẫu, ta tìm đủ mọi cách khiến nàng vui vẻ, chỉ vì muốn nàng cam tâm tình nguyện mở lời nói một tiếng yêu.
[4] Lăng la: Một loại vải quý ở thời cổ đại, chất liệu tương tự lụa mỏng hiện nay.
[5] Thanh ca: Là khúc ca không có nhạc khí như đàn, tiêu đệm cho, hay còn gọi là hát chay.
Kết quả, nàng chẳng yêu ta, lại nhắm trúng một gã tú tài nghèo kiết xác.
Những thứ châu báu trang sức, đồ cổ, đồ ngọc, nghiên mực cổ, đàn quý… ta tặng cho, nàng đều mang đi bán hết, thuê phòng cho tên nghèo kiết xác kia có chốn dùi mài kinh sử, chuẩn bị trên dưới, tham dự khoa cử. Kết quả tên thư sinh nghèo kiết kia đề tên trên bảng vàng, đạt danh Trạng Nguyên, dẫn theo kiệu hồng rước nàng vào phủ, hai người rốt cuộc thành đôi, nàng trở thành thê tử của kẻ khác. Đầu đường cuối phố, lại thêm một giai thoại có thể truyền lưu tới muôn đời.
Mà ta, là vai công tử coi tiền như rác phụ giúp một tay trong giai thoại đó.
Thất bại thê thảm trước cửa ải ái tình, không cần nói cũng biết ngày đó bản tiên quân suy sụp tinh thần thế nào. Ta ban ngày uống rượu, tối đến ngâm thơ. Thương xuân của Tiểu Lý[6] , thu buồn của Vi Trang, giấc mộng Dương Châu mười năm say của Tiểu Đỗ[7] , thơ đau thương buồn bã, từ lạnh lẽo chán chường, bài nào bài nấy lật ngược lại ta đều có thể đọc vanh vách.
[6] Tiểu Lý: Lý Thương Ân.
[7] Tiểu Đỗ: Đỗ Mục. Người đời hay gợi Lý Thương Ân và Đỗ Mục là tiểu Lý – Đỗ để phân biệt với cặp Lý – Đỗ (Lý Bạch – Đỗ Phủ).
Đau thương vì tình ái, đau từ tiết Trùng Dương năm cũ đến tiết Đoan Ngọ năm sau, nàng tới miếu thắp hương, ta cản lối nàng giữa đại điện, hỏi nàng gã tú tài đó rốt cuộc có chỗ nào tốt hơn ta, ta đối đãi nàng bằng cả tấm chân tình, nàng lại một lòng hướng về tên ấy.
Nàng nói với ta rằng, công tử luôn miệng nhắc đến chữ tình, kỳ thực lại không hiểu cái gì gọi là tình, cái mà ngài gọi là tấm chân tình đó chẳng qua cũng chỉ là không tiếc tay chi vàng ngàn lượng, cái gọi là luyến mộ chẳng qua là tặng thiếp đàn quý, quạt thơm, vòng ngọc, trâm vàng.
Tướng công ngày ấy tuy nghèo khó, nhưng có thể cùng thiếp trao tâm đổi dạ. Công tử là thiếu gia giàu sang quyền thế, chỉ sợ ngay cả mỳ vằn thắn bên đường cũng chưa từng ăn thử, nhầm tưởng háo thắng là chân tình, làm sao có thể hiểu được đạo lý khi đôi bên lưỡng tình tương duyệt, thì khi đó trong công tử đã có ta.
Ta buồn bã bước ra khỏi miếu, bồi hồi ở đầu đường. Hơn một năm khổ vì tương tư, sầu vì tình không như ý, lại bị nàng nói là nhất thời xốc nổi, chẳng đáng một đồng.
Ta đứng trên đường nhìn sương khói vấn vít bên người, chẳng lẽ chỉ vì ta chưa từng ăn một bát mỳ vằn thắn, “tình” của ta liền chẳng được gọi là “tình”?
Ta chán nản, lê bước lại gần chỗ khói bốc nghi ngút, kéo một cái ghế con con trước cái bàn thấp lè tè, ngồi xuống, ủ ê mà nói: “Ông chủ, cho ta một bát mỳ vằn thắn”.
Sau khi ăn xong bát mỳ vằn thắn đó, ta thành Tống Dao Tiên.
Hoành Văn giả bộ an ủi ta mấy câu: “Mệnh, đó chính là thiên mệnh. Thiên mệnh làm sao trái được”.
Đúng rồi, Hoành Văn từng giễu cợt bản tiên quân, chuyện này quả thực ta đã từng kể cho hắn nghe rồi.
Lúc đó bản tiên quân đã thở dài mà rằng: “Thiên mệnh khiến ta bị sao Cô Loan chiêu trúng”. Hoành Văn nhoài người trên tảng đá xanh bên bờ hồ sen, nhắm mắt nói, “Không, không, là thiên mệnh khiến ngươi trở thành thần tiên”.
Nghĩ như vậy, hôm nay ta cùng Thiên Xu với Nam Minh diễn vở kịch này, nhìn tổng thể; lại có một hai điểm tương đồng với tình sử của bản tiên quân năm đó.
Lý Tư Minh nhìn trúng Mộ Nhược Ngôn. Mộ Nhược Ngôn lại cùng Đan Thành Lăng lưỡng tình tương duyệt. Lý Tư Minh trói chặt Mộ Nhược Ngôn bên người, dùng mọi thủ đoạn, vô tình giày vò, phá nát uyên ương. Tuy rằng Ngọc Đế sẽ không cho Thiên Xu với Nam Minh có kết cục gì tốt đẹp, nhưng Mộ Nhược Ngôn với Đan Thành Làng từ đầu đến cuối vẫn yêu thương khăng khít như xưa, không đổi chẳng thay.
Hóa ra bản tiên quân vẫn là một tên công tử tiêu tiền như rác, góp mặt giúp vui.
Chẳng lẽ trong những vở kịch loại này, bản tiên quân có mệnh phải sắm những vai như thế?!
Cái lão già Ngọc Đế thất đức này!!!
Bản tiên quân ôm oán hận, chìm vào giấc ngủ sâu, lại mơ thấy Nam Minh Đế quân dẫn theo một cỗ kiệu hồng nhỏ, người mặc áo giáp, vung đao đứng trước cửa Đông Quận Vương phủ, bắt ta trả lại Thiên Xu.
Ta một mặt gào thét trong lòng, “Đế quân, ngươi mau mau khiêng Thiên Xu lên kiệu rồi đi đi, đi càng xa càng tốt, bản tiên quân thật sự không muốn hầu hạ hắn nữa đâu!” một mặt lại kêu gào rõ hung hăng: “Bản tiên quân nhất định phải có Thiên Xu, hắn là bảo bối của ta. Ai cũng đừng mơ cướp được hắn đi!”.
Trong lúc mơ màng, ta bị ai đó lôi dậy, lắc lấy lắc để.
Ta hơi hé mắt ra, nhìn Hoành Văn đang túm chặt lấy vạt áo trước của mình: “Ngươi làm gì thế?”.
Hoành Văn nói, kéo lê từng chữ: “Bảo bối Thiên Xu ‘của ngươi’ đang ở trên cái giường trong phòng của ngươi mà ho ra máu kia kìa, đừng nằm đó mà mê sảng nữa, nhanh chân chạy về xem thế nào đi”.
Bản tiên quân vội vàng lao về phòng của Lý Tư Minh bằng tốc độ nhanh như ánh chớp, lúc này trời đã tờ mờ sáng, trong cảnh nửa tối nửa sáng, chỉ thấy mặt Thiên Xu trắng bệch như tờ giấy, hai mắt mệt mỏi nhắm nghiền, khóe miệng còn vương một vệt máu. Miếng khăn trắng rơi trên sàn nhà đã thấm đầy máu đỏ, ống tay áo của y, cả góc chăn cũng lấm tấm những vết đỏ tươi.
Đang yên đang lành, y ho ra máu làm gì không biết!
Hoành Văn sát ngay bên người ta, nói rằng: “Bảo bối trong lòng đã ho ra máu đến ngất cả đi rồi, ngươi còn sững ra đây làm gì? Nhanh nhanh ôm người ta vào ngực, quát gọi đại phu đi thôi”. Vươn tay đẩy ta vào trong thể xác của Lý Tư Minh. Ta nhỏm người dậy khỏi giường, nâng nửa người Thiên Xu lên, lau đi vết máu vương bên khóe miệng y. Hoành Văn dùng thuật ẩn thân nhưng lại để cho đôi mắt phàm của Lý Tư Minh ta trông thấy. Hoành Văn ngồi trên ghế cười tủm tỉm nhìn Thiên Xu lả người trong vòng tay ta. Ta làm mặt lạnh, lớn giọng hô: “Người đâu!!!”.
Nha hoàn lên tiếng trả lời, đẩy cửa, dập đầu, ta run giọng nói: “Mau gọi đại phu, Ngôn công tử ho ra máu rồi.”
Đại phu trong Đông Quận Vương phủ cứ thao thao bất tuyệt với ta rằng, mạch tượng của Ngôn công tử là mạch Phù sáp[8] , là chứng bệnh cũ đã nhiều năm, cơ thể nhiễm hàn khí, đờm ứ đọng, dồn tắc.
[8] Mạch phù: Mạch của phổi, khi đến thì nhẹ, hư mà phù (luôn nổi sát dưới da), khi đến thì gấp, lúc đi lại tan tác. Mạch sáp thì mảnh mà chậm, qua lại khó khăn mạch đi sít lại như dao cạo nhẹ lên cành tre. Mạch phù lại sáp thì là bệnh về phổi.
Ta vung tay áo cắt đứt lời ông ta: “Bản công tử không rành y lý, ngươi dài dòng với ta như thế cũng có tác dụng gì? Nếu đã biết bệnh rồi thì mau chữa đi”.
Ông ta vâng vâng dạ dạ đáp lời, sau đó thong thả viết một đơn thuốc, nói chỉ có thể kê một đơn thuốc ổn định chứng ho của Mộ Nhược Ngôn trước, cũng ngầm ám chỉ rằng bệnh này không thể trị tận gốc được.
Không thể trị tận gốc, vậy chẳng phải là bệnh lao sao?
Ta cúi đầu nhìn Mộ Nhược Ngôn, chẳng trách sắc mặt vàng vọt lại tái nhợt xanh xao, ho khan suốt cả ngày, thì ra trong người có bệnh lao.
Hoành Văn còn chưa đi, đứng cạnh bàn, thản nhiên nói: “Nhìn mặt ngươi buồn rầu thế kia, đúng là xót thương vô vàn, đau lòng vô hạn”.
Trái tim của bản tiên quân đang bị Hoành Văn ngươi chế giễu đến độ đập như điên rồi đây này, còn hơi sức đâu mà đau với xót. Ta thấy xung quanh không người, thấp giọng nói rằng: “Trời đã sáng bảnh rồi, Triệu công tử không sợ có người tới mời mạc trọng sao?”.
Hoành Văn nói: “Cũng phải, ta về phòng trước đây. Ngươi ở lại trông nom Thiên Xu nhé”. Ánh sáng bạc lóe lên, không thấy hình bóng Hoành Văn đâu nữa. Xem chừng hắn đã đi rồi.
Bản tiên quân ngồi xuống bên mép giường, Thiên Xu còn chưa tỉnh, ta nhét tay y vào lại trong chăn, giúp y đắp chăn kín hơn chút nữa. Có vẻ Ngọc Đế lần này “xuống tay” rất tàn nhẫn với Thiên Xu: Cả nhà chết sạch, bị kẻ khác độc chiếm làm của riêng, còn găm mầm bệnh lao lên người, khiến cho y sống dở chết dở, chịu đủ giày vò. Còn gã Nam Minh kia lại sung sướng làm tướng quân ở Nam Quận, chưa nghe thấy hắn gặp việc gì xui xẻo cả.
Một bát thuốc chưa mớm hết, Thiên Xu đã tỉnh, bản tiên quân lấy ống tay áo lau nước thuốc vương bên khóe miệng cho y, “Lần này ngươi rơi xuống nước, lại khiến cho mầm bệnh lao trong người trỗi dậy, tội gì phải thế.”
Mộ Nhược Ngôn nở nụ cười khổ sở: “Có lẽ thân thể này của ta thật sự có cái mệnh sống dở chết dở, chỉ có điều… lại gây phiền phức lớn cho ngươi rồi”.
Ta giả bộ cười, đáp: “Ngươi là người ta đặt trong lòng, vì ngươi làm gì ta cũng thấy cam tâm tình nguyện cả.” Ngươi là người Ngọc Đế đặt lên đầu bản tiên quân ta, ta có làm gì cũng là đương nhiên phải thế.
Oán thầm trong bụng, bản tiên quân vẫn không nhịn được mà hỏi, “Đại phu nói bệnh trong người ngươi là chứng bệnh lâu năm. Mộ phủ phạm tội cũng chưa được bao lâu, trước đây ngươi là thiếu gia tướng phủ, sao đang yên đang lành lại mắc chứng ho lao?”.
Mộ Nhược Ngôn lẳng lặng không hé một lời.
Ta nói: “Chẳng lẽ lại có liên quan tới Đan Thành Lăng?”. Thấy y vẫn im lặng, ta lại nói tiếp: “Tình cảm ngươi dành cho hắn, cũng thật vững chãi hơn vàng. Lúc nào đó kể tình sử của các người, từng cái từng cái một cho ta nghe thử nhé”. Vươn tay nắm lấy một mớ tóc của Thiên Xu, “Cũng để bản công tử mở rộng tầm mắt, xem làm thế nào mà hắn chiếm được trái tim ngươi”.
Mộ Nhược Ngôn vẫn không hé một lời. Bản tiên quân nắm tóc của y trong lòng bàn tay, mân mê một lúc lâu, mới buông tay thả xuống, sau đó bước ra khỏi phòng.
Dưới hàng hiên trước viện, một thứ gì đó tròn tròn vọt tới bên chân ta như tên bắn, móng vuốt con con túm chặt lấy góc áo bào của ta, lắc lấy lắc để, “Tiểu thúc thúc, tiểu thúc thúc…”. Vùng xung quanh lông mày của bản tiên quân giật liên hồi. Ta vươn tay xoa đầu nó, “Sao không ở trong phòng nghe thầy giảng bài, lại ra ngoài chạy lung tung thế này”.
Liếc mắt nhìn thấy Tấn Thù đang trốn sau cây cột, lộ ra nửa cái mặt bé xíu, bị ta đảo mắt qua một cái, liền rụt ngay người lại. Bản tiên quân vẫn tự xưng là con người lỗi lạc quang minh, thật chẳng hiểu làm sao mà thằng bé này mỗi lần nhìn thấy ta là cứ như thấy yêu tinh hổ xuất hiện thật ấy. Tấn Ninh chun mũi, lay chân ta: “Viết chữ tay đau lắm, tiểu thúc thúc, cháu muốn đi thăm thúc thúc trong viện, tay cháu đau lắm, muốn nhờ thúc thúc trong viện thổi mấy cái cơ”.
Cơ mặt ta co giật, trong đầu thằng nhóc con này rặt những thứ đâu đâu. Giương mắt nhìn lên, lại thấy xa xa, Hoành Văn đang bước lại từ phía thư phòng.
Chân ta còn đang vướng Tấn Ninh, chỉ đành đứng yên tại chỗ, cười khô khốc chào hỏi hắn, “Thật là khéo quá, là Triệu tiên sinh”.
Hoành Văn bước lại gần, nhã nhặn chắp tay, “Tam công tử”. Đưa mắt nhìn bên chân ta, cười nói: “Vị này là tiểu thiếu gia đó sao?”.
Ta cười khan một tiếng, lại đột nhiên thấy chân nhẹ bẫng. Chỉ thấy Tấn Ninh hệt như cái phi tiêu bằng thịt, lao thẳng tới trước mặt Hoành Văn, ôm chặt lấy hai chân hắn, “Ca ca…”. Thân thể Hoành Văn gầy mảnh, nó lại lao vào như thế, bị đẩy lùi về đằng sau một bước. Tấn Ninh nắm chặt lấy vạt áo dưới của Hoành Văn, lắc qua lắc lại ngửa gương mặt bé xíu lên, hỏi bằng chất giọng búng ra sữa, dính nhằng nhằng: “Ca ca, ca ca tên là gì?”.
Hoành Văn Thanh quân là thần tiên thuần chủng không sinh từ phàm thế, chưa từng nhìn thấy đứa trẻ như thế này. Bởi vậy hắn ngẩn người trong chốc lát, sau đó mới bật cười mà nói: “Cháu hỏi ta à? Ta họ Triệu, tên một chữ Hoành”.
Bản tiên quân bước nhanh về phía trước, định xách cổ Tấn Ninh lôi ra, thế nhưng thằng nhãi con ấy túm chặt lấy Hoành Văn quyết không buông, nói bằng bộ mặt tỉnh bơ: “Triệu ca ca đẹp quá, Tấn Ninh thích lắm!!! Triệu ca ca, ôm một cái đi!”. Ta sầm mặt lại, kéo nó tránh xa khỏi Hoành Văn, “Thôi ngay!!! Cái gì mà Triệu ca ca. Vị này là Triệu tiên sinh mà tổ phụ cháu mời về. Phải gọi là tiên sinh!”. Tấn Thù mút ngón tay, đang mò từ sau cây cột lại gần chỗ Hoành Văn, nhìn thấy ta tới liền rụt lại đằng sau.
Hoành Văn lại cười thoải mái vô cùng, Tấn Ninh vặn vẹo liên tục trong tay ta, định nhào tới lần nữa, nhưng đã nghe có người đứng dưới hiên quát to: “Ninh nhi, con đang làm cái gì thế”.
Tấn Ninh lập tức ngừng giãy giụa, ngoan ngoãn đứng im. Cha nó – Lý Tư Hiền sải bước lại gần, túm lấy tai của Tấn Ninh, lôi nó từ tay bản tiên quân về phía mình, Tấn Thù gục cái mái đầu bé xíu xuống, lí nhí kêu một tiếng “Đại bá phụ” bé như tiếng ruồi bay. Lý Tư Hiền lạnh giọng nói: “Trước mặt tiên sinh lại không ra thể thống gì như thế, bình thường ta dạy con thế nào! Về phòng, chép một trăm lần lời khuyên răn xử thế làm người cho ta!”.
Tấn Ninh mím môi, bắt đầu thút tha thút thít khóc. Hai nhũ mẫu bước lên phía trước, dẫn Tấn Ninh và Tấn Thù đi. Tấn Ninh vừa đi vừa khóc, vừa lấy ống tay áo lau nưóc mũi vừa không quên quay đầu lại nhìn Hoành Văn. Lý Tư Hiền chắp tay mà nói: “Khuyển tử vô phép, mạo phạm Triệu tiên sinh, xin Triệu tiên sinh đừng trách”.
“Triệu công tử” đang cười đến híp cả mắt vào kia kìa, trách thế nào mà trách. “Đại công tử khách khí quá rồi, tiểu thiếu gia trời sinh chất phác ngây thơ. Nhưng trong ngôn từ, kiến thức lại ẩn hàm linh khí tự nhiên mà có, ngày sau nhất định sẽ là long phượng.”
Lý Tư Hiền luôn mồm nói tiên sinh khen nhầm rồi, sau đó xoay người sang nói với bản tiên quân, “Cha đang ở sảnh chính, dặn tam đệ nhanh chóng qua bên đó”.
Sắc mặt Lý Tư Hiền rất nặng nề, dường như Đông Quận Vương tìm bản tiên quân vì một chuyện gì đó rất khó lường. Bản tiên quân ôm theo nghi hoặc chạy tới sảnh chính, đụng phải Lý Tư Nguyên bên cây ngô đồng ngoài sảnh, anh ta che nửa miệng nói nhỏ với ta: “Cha đã biết chuyện của đệ với cái người trong viện rồi. Giờ đang tức giận lắm đấy”.
Đông Quận Vương mặt mày sa sầm đứng ở vị trí cao nhất trong đại sảnh. Bản tiên quân vừa bước chân vào cửa, ông ta liền nói: “Đóng cửa lại”.
“Sầm” một tiếng, cửa sảnh bị đóng chặt lại. Đông Quận Vương chỉ vào đống bài vị dày đặc đặt trên bàn thờ phía sau lưng, “Quỳ xuống”.
Bản tiên quân không thể không tạm thời quỳ gối một lần. Này lão quỷ, hôm nay các người nhận một quỳ này của Tống Dao Nguyên quân ta, chỉ sợ ở âm phủ một nghìn năm cũng không đầu thai nổi, giảm phúc ba đời.
Đám râu của Đông Quận Vương dựng đứng cả lên “Nghiệt tử, ngươi ngây ngây dại dại một hai chục năm, vi phụ chưa từng ép uổng gì ngươi, thế mà giờ này lại đi yêu thích long dương, nuôi dưỡng nam luyến!!! Hôm nay trước mặt liệt tổ liệt tông, xem bản vương sẽ đánh gãy cái tà tâm này của ngươi thế nào”.
Sau đó ông ta hét lớn một tiếng, “Đem gia pháp ra đây!”. Chỉ trong chốc lát, đã có một gã tiểu tư khiêng ra một cây chổi sắt ghép từ nhiều sợi sắt nhỏ mà thành, cán chổi là một cây gậy sắt, to cỡ miệng một chén trà con. Đông Quận Vương gia quả không hổ xuất nhân từ võ tướng, gia pháp cũng… hung mãnh đến nhường này.
Tiểu tư phụng mệnh khiêng một chiếc ghế dài tới, ép bản tiên quân xuống ghế, khiến ta không cựa quậy được gì, Đông Quận Vương xắn ống tay áo lên, giáng một chổi xuống sống lưng ta. Một nhát nặng nề, sợi sắt đâm vào da thịt, bản tiên quân đau đớn kêu lên một tiếng. Đột nhiên thấy kim quang lóe lên trước mắt, ta thấy mình bắn lên giữa không trung. Hoành Văn kéo lấy bản tiên quân, thấp giọng nói: “Ta đến chậm một bước rồi”. Bàn tay hắn xoa khẽ lên tấm lưng ta, “Ngươi có bị thương không, đau lắm không?”.
Vẻ mặt hắn cực kỳ áy náy, trong ánh mắt cũng lộ ra nét lo lắng quan tâm, ta cười nói: “Một chổi đó sao có thể tổn hại đến chân thân của ta được. Chỉ vì bám vào thân xác phàm trần của Lý Tư Minh nên mới thấy đau đớn thôi. May nhờ có ngươi nên ta chỉ bị đau chút ít. Chứ còn- trông chờ vào Mệnh Cách Tinh quân ấy à, không biết bản tiên quân bị đánh ra thế nào lão mới chịu tới nữa”. Mặt mày Hoành Văn giãn ra, kề sát bên ta, cùng lơ lửng trên không, nhìn Đông Quận Vương xoay chổi sắt, giáng những nhát thật mạnh xuống lưng của Lý Tư Minh. Một nhát rồi lại một nhát. Tấm lưng Lý Tư Minh loang lổ vết máu, tiểu tư nghẹn ngào nói: “Vương gia, hình như Tam công tử đã ngất đi rồi”.
Đông Quận Vương nghe thế mới dừng tay, “Súc sinh! Mới thế mà đã ngất rồi!”. Tiểu tư lật người Lý Tư Minh lại, đưa tay dò hơi thở dưới mũi ta, sau đó khóc rống lên: “Vương gia, Tam công tử… không… không thấy công tử thở nữa…”.
Gương mặt già nua của Đông Quận Vương cũng có chút hoảng hốt. Tiểu tư lao đi gọi đại phu, bản tiên quân và Hoành Văn lơ lửng giữa không trung, xem một đám người vây quanh một cái xác sống, hết bắt mạch châm cứu, đút thuốc, ấn huyệt nhân trung lại đến dùng băng lạnh, thật là thi thú.
Đang xem hăng say, ta đột nhiên nhớ ra một chuyện, ngay cả con trai mà Đông Quận Vương còn có thể thẳng tay đánh đập hăng tiết thế này, không biết có xuống tay với Thiên Xu không nữa. Ta vội vàng lao tới Hàm viên: Phòng ngủ không có, trong viện không có, bản tiên quân niệm thần chú tìm người dò xét một lượt, thì ra Thiên Xu đã bị lôi tới phòng củi ở vườn sau. Lúc bản tiên quân phóng như bay tới, đã thấy một gã đầy tớ cường tráng đang bưng một cái bát đưa đến bên miệng Mộ Nhược Ngôn.
Thứ nước đỏ đỏ đen đen trong bát còn nổi lềnh bềnh bọt trắng.
Mộ Nhược Ngôn nhìn cái bát ấy, bộ dạng rất hân hoan, từ đuôi mày cho tới ánh mắt đều chất chứa vui mừng.
Y ngửa cổ lên chờ thuốc tới. Sao lúc bản tiên quân đút thuốc cho ngươi không thấy ngươi “phối hợp” được như thế. Ta nổi giận, giáng một tia chớp nhỏ xuống, chiếc bát trong tay gã đầy tớ “rắc” một cái, vỡ tan nát, nước thuốc xèo xèo trên mặt đất, khói trắng bốc lên. Gã đầy tớ giương mắt nhìn lên, vẻ mặt cực kỳ sợ hãi, “Ban ngày… Giữa ban ngày ban mặt, trời nắng đẹp… Sao trong phòng lại có sấm sét… Quỷ! Có quỷ!!!”. Sau đó tên này nện đầu bôm bốp xuống đất, “Xin đại tiên tha mạng! Xin đại tiên tha mạng!!!”, miệng thì kêu la, người thì vừa lăn vừa bò ra cửa, “Có quỷ!”
Quỷ, quỷ nào mà lại dùng được sét trời?!
Mộ Nhược Ngôn cúi đầu nhìn mặt đất, lại ngửa cổ vọng lên cao, cười tự giễu: “Xem ra ông trời thật sự đang đùa giỡn ta rồi”.
Thiên Xu, ngươi hiểu được thế là tốt. Kẻ đùa giỡn ngươi là Ngọc Đế, các vị tiên khác ở trên trời không liên quan gì đâu nhé.
Hoành Văn không biết đã tới bên cạnh ta tự lúc nào, nói: “Thiên Xu có uống thuốc cũng không chết được, ngươi vốn không cần lộ dấu vết thần tiên ra làm gì”.
Ta nói: “Uống rồi không chết được, nhưng bụng hắn sẽ đau. Có ông trời làm chứng, ta chán hầu hạ hắn lắm rồi. Mà nếu Thiên Xu uống thuốc độc rồi, không ai cứu mà vẫn sống nhăn, thì trong mắt những kẻ đó Mộ Nhược Ngôn sẽ biến thành yêu quái. Sau này lại thêm đủ thứ phiền phức cho xem”.
Hoành Văn đưa mắt nhìn ta, không nói lời nào.
Trở về đại sảnh, liền thấy một đám nô bộc đang hì hà hì hục khiêng Lý Tư Minh trở về Hàm viện. Đợi đến khi thân xác Lý Tư Minh dính xuống cái giường trong phòng ngủ xong, Đông Quận Vương cùng hai đứa con trai đứng trước giường lo âu than thở, bản tiên quân liền nhập vào trong xác Lý Tư Minh, hơi hé mắt ra, dùng thứ giọng yếu ớt, đứt quãng hô lên: “Nhược Ngôn… Nhược Ngôn… Ta có chết cũng không thể thiếu ngươi được.. “
Ta đưa ánh mắt thê lương nhìn về phía Hoàng Văn đang lơ lửng trong không trung một cái, chán nản mà nhắm nghiền hai mắt, sau đó bị lôi trở lại không trung. Lý Tư Minh vì thế lại nhũn người, nằm sấp trên giường không động đậy nữa.
Lý Tư Nguyên nói, ánh mắt rưng rưng: “Cha xem, hết cách rồi, để tam đệ nuôi dưỡng nam luyến vẫn tốt hơn để đệ ấy lại sống như cái xác không hồn giống trước kia”. Lý Tư Hiền cũng nói: “Cha, xem ra chuyện này là ý trời đã định”.
Đông Quận Vương ngửa mặt lên trời mà than thở: “Oan nghiệt, đúng là oan nghiệt!!! Bản vương đã gây ra nghiệp chướng gì, lại sinh tên tiểu súc sinh ra, nuôi nấng nó thành bộ dạng thế này!”. Đôi mắt già nua của Đông Quận Vương ngân ngấn lệ, ông ta chán chường nhắm mắt lại, “Thôi được rồi, rùa hay ba ba thì cũng đều là mệnh, mặc nó đi”. Sau đó Đông Quận Vương dặn dò kẻ dưới, “Dặn đại phu tới phòng củi, xem người trong đó còn cứu được không?”.
Một lát sau, có ba bốn người nhẹ nhàng đẩy Thiên Xu vào phòng, Đông Quận Vương liếc mắt nhìn, sau đó hừ mạnh một tiếng, phất áo đi ra. Mộ Nhược Ngôn bị đẩy tới bên giường, nhìn thấy tình trạng thê thảm của Lý Tư Minh đang nằm đó, sắc mặt có chút biến đổi. So với Thiên Xu của trước đây thì cũng có tình người hơn chút xíu.
Lý Tư Nguyên đứng bên mép giường, nói: “tam đệ mau tỉnh lại, người đệ mong nhớ đã tới rồi”.
Hoành Văn ngoài cười nhưng trong không cười, vỗ vai ta, “Đến lúc ngươi xuống đó thể hiện rồi đấy”. Ta bị hắn giáng cho một chưởng thật mạnh, ngã vào thân xác của Lý Tư Minh.
Nguồn ebooks: http://www.luv-ebook.com
Bản tiên quân nhúc nhích, hơi hé mắt ra, thều thào mấy tiếng: “Nhược Ngôn… Nhược Ngôn…”. Sau đó ta run rẩy chộp hờ hai cái, không ngờ lại chộp trúng một thứ. Thứ ấy lạnh ngắt, có chút gồ ghề, là tay của Mộ Nhược Ngôn.
Ta quơ đại hai phát ấy cũng chỉ để làm bộ thôi, ai ngờ lại quơ được thật, còn đang đắn đo xem nên làm gì tiếp theo thì kim quang đã lóe lên trước mắt. Ta thấy mình đang lơ lửng giữa không trung.
Bản tiên quân trơ mắt nhìn đầu Lý Tư Minh lại ngoẹo sang một bên, người nằm sấp xuống giường, tay trái vẫn còn nắm chặt tay của Mộ Nhược Ngôn.
Hoành Văn khoan thai nói: “Rất tốt, rất tốt”.
Lý Tư Nguyên đứng trước giường ho khan một tiếng, nói: “Tam đệ, đệ cố mà nghỉ ngơi cho tốt, ngày mai nhị ca và đại ca lại tới thăm đệ”. Sau đó anh ta quay đầu nháy mắt với Lý Tư Hiền, Lý Tư Hiền vội hùa theo: “Đúng đúng, vết thương của tam đệ không nhẹ, ban nãy ở đại sảnh đã bôi thuốc rồi, giờ cần tĩnh dưỡng. Cha cũng về phòng nghỉ ngơi trước đi”. Lại quay đầu nói với tiểu tư, nha hoàn: “Những kẻ không liên quan lui hết cả ra, những người còn lại thì ra chờ ngoài cửa, bao giờ thuốc bưng tới thì hầu hạ tam thiếu gia uống”.
Đông Quận Vương liếc mắt nhìn người trên giường, thở dài một tiếng rõ to, sau đó mới phất áo đi ra cửa, tất cả những người còn lại cũng đều tản ra. Chỉ có Lý Tư Nguyên là dùng dằng đến cuối cùng, rẽ chân bước lại bên giường, chắp tay với Mộ Nhược Ngôn: “Gia phụ trời sinh tính tình cương trực, thẳng thắn, tam đệ lại khiến người phải hao tâm tổn trí rất nhiều, hôm nay khí nóng bốc lên đầu, thật xin lỗi công tử, mong công tử lượng thứ cho”, nói xong mới rời phòng.
Cửa phòng đóng lại, trong phòng chỉ còn lại có mình Thiên Xu và Lý Tư Minh. Ta cười làm lành với Hoành Văn, nói: “Đợi ta xuống đó nhập xác Lý Tư Minh, buông tay Thiên Xu ra rồi ngươi lại kéo ta lên nhé”.
Hoành Văn hơi nhướng mày lên, nói khẽ: “Ngươi gấp gáp cái gì. Khó khăn lắm mới nắm được tay người ta, sao lại không để thêm chút nữa, xung quanh không có ai, để xem Thiên Xu sẽ đối xử với Lý tam công tử ngươi thế nào?”.
Bản tiên quân chỉ đành “này này” hai tiếng, nhìn Mộ Nhược Ngôn đứng trước giường, đôi mày hơi nhíu lại, nhìn Lý Tư Minh nằm sấp không nhúc nhích, cúi người nhẹ nhàng tách mở ngón tay của Lý Tư Minh, rút tay mình ra. Sau đó cầm lấy tấm chăn ở cạnh giường, nhẹ nhàng đắp lên thân thể Lý Tư Minh.
Hoành Văn nhìn ta, cười tủm tỉm: “Nằm trên giường được người ta đắp chăn cho, chuyện này có triển vọng lắm đây”. Bản tiên quân bị hắn nhìn đến ngượng nghịu cả người, vội ho khan một tiếng, cười ha hả, “Trên thiên đình Thiên Xu Tinh quân luôn có tấm lòng thương xót kẻ yếu, làm người trần rồi điểm này cũng không thay đổi”.
Một lát sau, tiểu nha hoàn gõ cửa, bưng thuốc dưỡng tâm an thần vào cho tam thiếu gia, trao vào tay Mộ Nhược Ngôn một cách rất đương nhiên, nói: “Cảm phiền công tử giúp thiếu gia uống thuốc, nô tỳ xin cáo lui trước”, sau đó nàng cúi người lui ra.
Mộ Nhược Ngôn cầm bát thuốc đứng đó, bản tiên quân không nhịn được mà ló đầu nhìn, ban nãy được Thiên Xu tự tay đắp chăn cho, kỳ thật trong lòng bản tiên quân cũng cảm thấy hơi vui sướng. Lúc này Lý Tư Minh đang nằm liệt trên giường như kẻ chết rồi, không biết Thiên Xu sẽ dùng cách gì cho tên ấy uống thuốc?
Hoành Văn đứng sau lưng bản tiên quân, âm trầm lạnh giọng: “Cái cổ của ngươi duỗi dài như cái cầu vòm rồi đấy, đang chờ Thiên Xu dùng miệng đút thuốc cho chứ gì?”.
Ớ? Bản tiên quân nhớ Hoành Văn Thanh quân chưa từng luyện thuật nào đọc được suy nghĩ người khác cơ mà.
Hoành Văn kéo dài giọng: “Nằm mơ đi”. Sau đó hắn đẩy bản tiên quân một cái, bản tiên quân ngã nhào vào thân xác của Lý Tư Minh, “Ngoan ngoãn xuống đấy uống thuốc đi”.
Ta đành phải mở mắt ra, làm ra vẻ mới vừa tỉnh lại. Vừa nhập xác Lý Tư Minh xong, liền lập tức cảm nhận được cơn đau nhói ở chỗ bị đánh ban nãy, thều thào kêu một tiếng Nhược Ngôn. Chỉ nghe thấy Mộ Nhược Ngôn đáp lại bằng chất giọng trong trẻo mà lạnh lùng: “Thuốc tới rồi, ngươi uống thuốc trước đi”.
Ây da, bản tiên quân xuống đây chính là để uống thuốc mà. Có điều trước lúc uống, vẫn phải diễn trò một chút đã. Ta giãy giụa, nhỏm nửa người dậy, âm thanh đứt quãng: “Nhược Ngôn… Nhược Ngôn… Ngươi vẫn ở đây… Cha của ta không… ông ấy không làm khó ngươi chứ…?”.
Mộ Nhược Ngôn không nói một lời, bưng bát thuốc lại gần, ta gượng nửa người dậy, đỡ lấy bát thuốc, đổ vào miệng. Sau khi uống hết thuốc, y đưa tay đỡ lấy bát, đặt lại xuống bàn, đi ra mở cửa phòng, tiểu nha hoàn lập tức bước vào dọn bát. Ta dặn dò bằng giọng thều thào như sắp tắt thở đến nơi: “Mộ công tử vẫn còn đang bệnh, để công tử về đông sương nghỉ ngơi trước đi, đợi vết thương của ta lành rồi nói sau”. Tiểu nha hoàn “vâng” một tiếng đáp lời.
Ta lại bị Hoành Văn kéo lên trên không. Mặc Lý Tư Minh nằm sấp trên giường, bản tiên quân tranh thủ được vài ngày nhàn hạ. Buổi tối nằm trong phòng của Hoành Văn ngủ, ban ngày thì ẩn thân dạo loanh quanh trong vương phủ, hoặc hóa thành bộ dạng khác để ra phố rong chơi. Mỗi ngày bản tiên quân nhập vào xác Lý Tư Minh vài lần, tỉnh táo trong chốc lát, tranh thủ uống thuốc, ăn cơm, giải quyết mấy nhu cầu cấp bách.
Vài ngày này Hoành Văn lại rất bận, Đông Quận Vương rất kính nể vị mạc trọng – Triệu tiên sinh do mình mời về này. Ngày ngày mời hắn vào thư phòng, cùng hai con trai thương nghị đại sự, lấy thế cục thiên hạ để bày kế mưu lược. Bản tiên quân ẩn thân bên cạnh Hoành Văn nghe thử một lần, khá là nhàm chán. Thế nên đã làm một chuyện rất không có nghĩa khí, ấy là để mặc Hoành Văn ở đó, lên trên phố nghe tiểu khúc. Hoành Văn có phần để bụng chuyện này, tối ngày hôm đó không cho bản tiên quân ngủ trên giường hắn nữa.
Bản tiên quân chỉ biết đứng ở đầu giường, cười làm lành với hắn: “Đêm khuya thanh vắng lạnh lẽo hơi sương, chẳng lẽ Hoành Văn Thanh quân lại nhẫn tâm để tiên hữu ngủ bờ ngủ bụi trên cành cây sao?”.
Hoành Văn sầm mặt nói: “Đông Quận Vương phủ rất nhiều phòng trống, làm gì có chuyện không tìm nổi một gian để ngủ”.
Ta lắc đầu: “Phòng trống rất nhiều, nhưng có giường có chăn thì lại ít”.
Hoành Văn nói: “Vậy thì cứ về làm Lý Tư Minh, trong phòng ngủ có một cái giường lớn thế cơ mà, đông sương của Thiên Xu giường mềm chăn ấm, cũng là chỗ tốt để đi”.
Mặt ta méo xệch: “Làm Lý Tư Minh thì lưng đau, ngủ cùng Thiên Xu thì đầu đau”. Sau đó đặt tay lên vai Hoành Văn, nở nụ cười ngả ngớn, “Mặc thiên hạ gối chăn nghìn vạn, tại hạ cũng chỉ khao khát cái giường này của Thanh quân mà thôi”.
Hoành Văn giễu cợt: “Ngươi lai dám nói ra câu này, không sợ bị đưa lên Tru Tiên Đài nữa nhỉ”. Bản tiên quân thành công chui vào trong chăn.
Lý Tư Minh không hổ là hóa thân của bản tiên quân, vết thương của tên này lành lại với tốc độ chóng mặt. Chỉ bốn năm ngày sau đã tan máu tụ, đóng vảy miệng vết thương.
Lý Tư Minh khỏe lên cũng là lúc những ngày nhàn hạ của bản tiên quân đến hồi kết thúc. Ta trở lại làm Lý tam công tử, về an giấc trên chiếc giường lớn trong phòng ngủ, kéo Thiên Xu lại bên người.
Những ngày chân thân của ta ra ngoài đông phiêu tây đãng, cũng bay đi nhìn Thiên Xu được vài lần. Y mỗi ngày ăn không được hai miếng cơm, đọc vài quyển không phải sách kinh thì cũng là sách sử, ngồi trong sân trông về phía cây hạnh bên hồ nưóc đằng xa mà nhớ nhung Đan Thành Lăng, tự đánh với mình một hai ván cờ vây. Cũng chẳng trách sao y lại sinh bệnh. Ngày ngày đều sống tẻ nhạt như thế, riêng bứt rứt thôi cũng đủ sinh bệnh rồi.
Sau khi ta kéo Thiên Xu về lại phòng ngủ, mỗi tối y vẫn ho khan liên tục, nhưng lại không ho ra tiếng, chỉ che miệng thật kín rồi lặng lẽ mà ho. Tấm thân gầy gò run rẩy liên hồi, khiến lòng trắc ẩn của ta nổi lên. Bản tiên quân đỡ y dậy, vỗ lưng giúp y thở đều, mở cửa sai người pha một bình trà nóng, rót cho Thiên Xu uống, nói thật lòng: “Muốn ho thì cứ ho, đừng cố nhịn làm gì, ta ngủ không sợ giật mình đâu”. Mộ Nhược Ngôn nghe theo, uống trà, nằm xuống, ta thở dài một hơi, cũng nằm xuống giường.
Đầu đang âm ỉ đau thì lại nghe thầy tiếng ai đang gọi, quẩn quanh như ruồi muỗi vo ve: “Tống Dao Nguyên quân, Tống Dao Nguyên quân…”.
Lão già Mệnh Cách vài ngày không gặp, giờ lại tới.
Lão tới lần này, nhất định lại có việc thất đức gì mới cần bản tiên quân ra mặt rồi.
Nói đơn giản dễ hiểu hơn một chút, hiện giờ bản tiên quân đang vui như mở cờ trong bụng.
Trong khoảnh khắc nở hoa ấy, ta nhìn chăm chăm vào người đối diện hơi lâu một chút, bất giác nở nụ cười, phỏng chừng cũng vì không chú ý mà dư thừa chút hân hoan. Lý Tư Nguyên đứng sau lưng ta “khụ khụ khụ” mấy tiếng liền. Ta mau chóng tỉnh ra, lại định chạy tới nắm chặt lấy hai tay đối phương như hồi trước, chỉ thấy Lý Tư Nguyên càng “khụ khụ khụ” dữ dội hơn.
Sắc mặt Đông Quận Vương thoáng chút lo âu: “Nguyên Nhi, sao con cứ ho mãi thế, chẳng nhẽ đã bị nhiễm phong hàn rồi?”.
Lý Tư Nguyên nói: “Không sao đâu ạ, chắc tại ban nãy có gì đó mắc trong cổ họng thôi ạ…”. Anh ta nói xong liền bật cười ha hả, “Tam đệ đúng là đã ngưỡng mộ dáng vẻ, phong thái của Triệu công tử quá rồi, bắt chuyện cũng không biết mở lời thế nào, ha ha…”.
Lúc này bản tiên quân mới hoàn hồn lại, chắp tay lễ độ nói: “Ngưỡng mộ đã lâu, tại hạ Lý Tư Minh, Triệu công tử xin đừng khách khí”.
©STENT
Trên thiên giới đã dính lấy nhau cả mấy nghìn năm thế mà trước mặt người khác vẫn phải giả bộ khách sáo đúng là thú vị, thú vị.
Đông Quận Vương nói: “Cha phải khẩn khoản thỉnh cầu Triệu công tử suốt mấy ngày, công tử đây mới chịu vào trong vương phủ làm khách, ba người các con đối đãi với công tử nhất định phải cung kính, khiêm nhường. Sau này chỉ cần gọi ‘Triệu tiên sinh’ là được”.
Khẩn khoản thỉnh cầu mấy ngày? Tên này nhất định đã sớm giăng sẵn bẫy chờ ngươi đi mời hắn về, ngoài mặt thì ra vẻ ung dung không thèm để ý, nhưng trong lòng thì tìm đủ trăm phương nghìn kế để vào được trong này.
“Triệu tiên sinh” cười cũng ra dáng lắm, “Vương gia thật khách khí quá, Triệu Hoành làm sao dám nhận”.
Đông Quận Vương vội nói: “Đâu có, đâu có”, nói xong liền dặn dò kẻ dưới chuẩn bị một gian phòng thượng hạng cho Triệu tiên sinh, hầu hạ tắm rửa thay y phục, kế đó bày tiệc rượu mời khách để tẩy trần.
Bên cạnh Triệu tiên sinh lúc nào cũng có cả đám người vây quanh hầu hạ, bản tiên quân đành trở về Hàm viện, tâm tình như đứng đống lửa như ngồi đống than, kể cho cái cột gỗ hình người tên là Thiên Xu ấy vài chuyện thế gian ít ai biết đến. Nói là kể cho y nghe, cũng coi như tự lẩm bẩm một mình để giết thời gian.
“… Sau khi Khương Tử Nha tới Tây Kỳ rồi…” Nguyên Thủy Thiên Tôn từng lải nhải với bản tiên quân công trạng mà đồ nhi của ông ta lập được tới tận mấy lần, nhưng giờ này ta nghĩ nát óc cũng chẳng nhớ ra. “Khụ, khi Dương Tiễn ra sức chém Hoa Sơn, đất trời biến sắc, tinh tú ngả nghiêng. Con yêu tinh gấu đen đó nhảy ra khỏi núi, ‘Tên Trương đạo sĩ kia, ta tu luyện ở chốn này, chưa từng làm hại đến ai, vì sao ngươi cứ khăng khăng đòi lấy mạng của ta!’”.
“Lý công tử.” Lần đầu tiên Mộ Nhược Ngôn chủ động nói chuyện với bản tiên quân, nhất thời ta không phản ứng kịp, người cứ ngơ ra.
“Có phải ngươi chê ta nói quá nhiều, quấy rầy ngươi không? Vậy để ta ra sân dạo một chút, ngươi cứ nghỉ ngơi đi.”
“Không sao.” Mộ Nhược Ngôn lại lộ ra ý cười nhẹ tênh, nụ cười này của y, tựa như ánh nắng ôn hòa chiếu vào mặt nước.
“Quan Công đấu với Tần Quỳnh[1] là một quyển sách hay, Khương Thái Công, Nhị Lang Thần cùng Trương Đạo Sĩ – ba anh hùng đại chiến gấu đen cũng là một câu chuyện ly kỳ.”
[1] Quan Công đấu với Tần Quỳnh: Đây vốn là một vở tương thanh (một loại hát nói dân gian) của Hầu Bảo Lâm. Quan Công, hay còn gọi là Quan Vũ, là đại tướng của nhà Thục thời Tam Quốc. Tần Quỳnh lại là đại tướng cuối đời Tùy đầu đời Đuờng. Hai người cách nhau đến mấy trăm năm, gặp nhau cũng còn không được, chứ đừng nói gì đánh đấm. Thế nên, vở tương thanh này mang tính châm chọc, mỉa mai. Câu “Quan Vũ đấu với Tần Quỳnh” cũng lưu truyền rộng rãi, để chế nhạo những kẻ đã không biết lại thích huênh hoang.
Ta ngượng ngùng ho khan một tiếng, “Hôm nay ngươi bị rơi xuống nước, thân thể nhiễm lạnh, cứ nằm nghỉ một lát cho ấm người đi. Ta… khụ… để bản công tử sai người nấu cho ngươi chút canh gừng”.
Ta đi lòng vòng khắp ngõ ngách trong viện, lần khần tới khi trời tối hẳn. Trong bữa tiệc tẩy trần ta cũng chỉ khách sáo nói được mấy câu, tiệc tan, ai về phòng nấy. Bản tiên quân rửa mặt tắm gội, cùng Mộ Nhược Ngôn kề đầu mà ngủ, nửa đêm thanh vắng, lại nghe thấy tiếng cười khẽ vang trên đỉnh đầu: “Tống Dao ngươi có cơ hội được ngủ cùng với Thiên Xu Tinh quân, đã say mộng tiên rồi đây ư?”.
Bản tiên quân bị nhốt trong xác phàm của Lý Tư Minh bị hắn chọc cho một câu, không sao trả đũa được, thẳng tay lật chăn, nhỏm người định dậy. Trên đỉnh đầu lại vọng xuống tiếng nói: “Dậy làm gì, đêm khuya làm bừa, quấy rầy đến Thiên Xu thì không hay. Ngươi nằm xuống đi, ta sẽ thả ngươi ra”.
Tâm trí thanh linh, tứ chi hoàn toàn thả lỏng. Ta thoát ra khỏi thân thể của Lý Tư Minh, đưa mắt nhìn bốn phía, bước ra khỏi cửa. Hắn đứng dưới ánh trăng, nói: “May mà có phép Tiên Ẩn, nếu không cái tình cảnh này của ta với ngươi bị kẻ nào nhìn thấy, nhất định lại lan truyền chuyện ma quỷ”.
Bản tiên quân nhịn cả nửa ngày, cuối cùng cũng có thể lao về phía trước, “Hoành Văn!”.
Hoành Văn Thanh quân phe phẩy cây quạt rách của hắn nói, “Ta ở trên thiên đình thấy ngươi ôm ấp Thiên Xu vô cùng thân mật, nhịn không được phải xuống đây nhìn tận mắt, ngóng từ xa đúng là không bằng nhìn gần”.
Chẳng lẽ lúc bản tiên quân chịu tội dưới này, cả đám tiên bạn tiên bè đều xúm cả lại, đứng trên mây cao xem kịch sao? Cơ mặt ta co giật, nói: “Làm sao ngươi nhìn được?”.
Hoành Văn nói: “Những ngày trên thiên đình nhàn nhã tự tại, khó tránh khỏi có chút cô đơn. Mệnh Cách có một tấm Kính Quan Trần, có thể nhìn được những chuyện dưới thế gian. Thỉnh thoảng mang tới cùng ta quan sát một phen”.
Không ngờ trong tay lão già Mệnh Cách lại còn có thứ như vậy, không biết ngoài Hoành Văn ra, lão còn dẫn ai đi nhìn cùng nữa không. Vừa nghĩ tới chuyện có vài đôi mắt đang chăm chú dõi xuống từ trời cao khi ta ôm Thiên Xu mà độ khí, mà mớm thuốc, là cái bản mặt già nua của bản tiên quân lại không nhịn được mà nóng bừng lên.
“Ngươi đã trông thấy qua cái kính đó, cũng nên hiểu từ sau khi xuống trần ta đã phải trải qua những ngày thế nào. Lần này ngươi xuống trần là do Ngọc Đế hạ lệnh, hay là lén lút hạ phàm?”
Bản tiên quân và Hoành Văn đã làm bạn mấy nghìn năm, tính tình hắn thế nào ta sớm rõ như lòng bàn tay ngoài miệng thì cay nghiệt, nhưng nhất định là do thấy ta ở nhân gian thê thảm quá, mới cố ý hạ giới giúp ta một tay.
Hoành Văn khoan thai nói, “Mệnh Cách Tinh quân chết ngập trong đống việc nhỏ việc to, không rảnh chiếu cố chuyện dưới đây. Nam Minh Đế quân đời này là kẻ kiêu hùng kiệt xuất, Ngọc Đế sợ ngươi không có phép tiên thì đánh không lại hắn, cần có người trợ giúp. Tính đi tính lại, trên tiên giới chỉ có ta là có chút rảnh rỗi, ta và ngươi lại thân hơn người khác, liền phái ta xuống đây”.
Sau khi Hoành Văn hạ giới, cố ý tạo một cơ hội “tình cờ gặp gỡ” với Đông Quận Vương và Lý Tư Hiền dọc đường từ biên trấn[2] về Thượng Xuyên, cùng hai người này ngồi trong quán trà ven đường, đàm đạo về binh pháp thế cục. Hoành Văn Thanh quân là ai? Là vị Thượng quân cai quản học vấn của thế gian trên thiên đình. Chỉ nói vài câu đã dọa cho Đông Quận Vương đầu váng mắt hoa, hô lớn “tiên sinh đúng là người trời đây mà”, nằn nì đến ba bốn lượt mới thỉnh được “pho tượng thần” này về nhà.
[2] Biên trấn: Là thị trấn quan trọng ở vùng biên giới.
Mấy ngày qua, bản tiên quân không ít lần oán trách Ngọc Đế, quả thực ta đã sai rồi. Ngọc Đế ngài tuy rằng thỉnh thoảng có hơi thất đức một tí, nhưng phẩm hạnh thần tiên vẫn cao sừng sững, anh minh nhân từ. Để Hoành Văn hạ giới, như tặng bát canh sâm giữa trời tuyết giá, quá nhân từ; như thêm cánh cho mãnh hổ, quá anh minh.
Bản tiên quân cùng Hoành Văn đứng bên bờ hồ sen, ta đưa mắt nhìn hắn, hết ngắm trên lại ngắm dưới, lòng đầy hân hoan. Hoành Văn nhìn ta cười, “Lần này hạ giới, ta dùng cái tên ngươi đã đặt cho ta ngày trước, Triệu Hoành”.
Ta im lặng cười mấy tiếng, đột nhiên nhớ ra một chuyện, “Phòng ngủ dành cho ngươi ở chỗ nào, dẫn ta đi xem thử, sẵn tiện nhớ đường luôn”.
Hoành Văn vui vẻ dẫn ta đi về phía trước, thì ra chỗ hắn ở ngay trong chính sương bên trái, vừa ra khỏi Hàm viện là đã tới rồi. Ta nhìn vào trong phòng, giữa bóng đêm lờ mờ không thấy rõ được gì. Lần mò tới bên giường, bản tiên quân ngồi xuống, không khỏi than thở: “Nhìn thấy giường liền muốn ngủ, mấy ngày nay ta đã ngủ được giấc nào tử tế đâu”.
Hoành Văn nói: “Ngươi muốn ngủ thì cứ ngủ, dù sao Lý Tư Minh với Thiên Xu vẫn đang nằm cùng trên một chiếc giường. Trước khi trời sáng ta sẽ đưa ngươi về”.
Bản tiên quân cũng chẳng khách sáo với hắn làm gì. Mấy ngày qua, ban ngày thì bị giày vò, ban đêm còn phải nghĩ đến Thiên Xu đang nằm bên cạnh, lúc lật người không được đè vào, lúc ngủ không được mở miệng ra ngáy kẻo lại làm đối phương giật mình. Lo lắng đủ bề, không sao yên tâm mà ngủ cho được. Bản tiên quân xoay người lên giường, nằm phía trong, ngáp dài một cái, mơ màng muốn ngủ.
Hoành Văn nằm xuống bên cạnh, ta nói: “Tối nào ngươi cũng lôi ta ra đi, để Lý Tư Minh nằm cạnh Thiên Xu là được rồi, bản tiên quân tự mình đi tìm giường để ngủ”.
Hoành Văn thong thả nói: “Ngươi nói kiểu gì thế, được cùng Thiên Xu Tinh quân đêm đêm chung giường, ngươi lại còn kén cá chọn canh, không sợ bị thiên lôi đánh chết sao. Ta ở trên trời nhìn ngươi ôm Thiên Xu, độ khí rồi mớm thuốc, trông cũng thích thú lắm kia mà, sao tới trước mặt ta rồi lại bắt đầu làm bộ làm tịch là thế nào”.
Hắn áp đầu lại gần bên tai bản tiên quân, thấp giọng nói: “Ngươi có được lộc tiên của Thiên Xu Tinh quân, trong lòng có dao động không đấy”.
Ta vươn tay ôm chặt lấy Hoành Văn, hơi nhỏm người dậy nở nụ cười háo sắc nói, “Thiên Xu tuy thanh tú, nhưng sao so được với phong thái hào hoa của Hoành Văn Thanh quân đạm nhã vô song, đệ nhất trên thiên giới. Có Thanh quân bên cạnh, trong mắt Tống Dao còn có thể dung nạp thêm ai khác sao. Mấy ngàn năm qua Tống Dao ta chỉ có một cái tà tâm, ấy là muốn được cùng với Thanh quân vu sơn[3] một tối. Nếu như Thanh quân bằng lòng…”.
[3] Truyền thuyết kể rằng, Viêm Đế có một người con gái, tên Dao Cơ, nhưng chưa gả chồng thì đã mất. Nàng được chôn ở núi Vu Sơn, dân gian tôn làm thần nữ. Có một ngày Sở Vương đến dạo chơi ở đất Cao Đường, nơi có hai ngọn núi là Vu Sơn và Vu Giáp. Nhà vua mệt mỏi nằm nghỉ dưới chân núi, mơ thấy có một người con gái xinh đẹp tuyệt trần, tự xưng là Thần nữ núi Vu Sơn, là người “Triêu vi hành vân, mộ vi hành vũ” (Buổi sáng làm mây, buổi tối làm mưa), cùng nhà vua ân ái một đêm. Sau đó Sở Vương đã kể lại chuyện này cho Đại phu Tống Ngọc nghe, ông đã viết một bài “Phú Cao Đường” rất nổi tiếng để ghi lại chuyện này. Từ đó về sau, người đời cũng thường dùng những cụm từ như “Mây mưa”, “Vu Sơn” để ám chỉ chuyện ân ái.
Hoành Văn thấp giọng nói: “Nếu ta bằng lòng, thì sao?”.
Bản tiên quân thu ngay nụ cười háo sắc lại, nghiêm trang đáp, “Thanh quân thuận theo ta, sau đó thiên binh thình lình giáng xuống, tóm cổ hai ta về thiên đình. Ngọc Đế nhất định sẽ khai ân với Thanh quân, giam cầm mấy ngày, giáng chức vài bậc, nhiều lắm cũng chỉ bị giáng xuống làm Nguyên quân cỡ như ta là cùng. Tống Dao ta nhẹ thì ‘xoẹt’ một tiếng trên Tru Tiên Đài, nặng thì ‘xoẹt’ một tiếng, bổ thêm đạo sét trời, hoàn toàn sạch sẽ”.
Hoành Văn vươn tay xô ta về lại gối, nói: “Ngươi đã biết được thiệt hơn trong đó, lúc ở với Thiên Xu phải nhớ có chừng có mực, bố trí kiếp nạn rồi lại rơi vào kiếp nạn, kết cục thế nào ngươi cũng đoán được. Đến lúc đó ta chưa chắc đã bảo vệ nổi ngươi”.
Thì ra là sợ bản tiên quân truyền cho Thiên Xu vài ngụm khí lại truyền ra cảm tình. Ta ngáp một cái, nói: “Ngươi yên tâm đi, lúc ta còn ở nhân gian có một thầy tướng số nổi danh đã phán rằng ta ‘mệnh phạm cô loan’, số mệnh muôn kiếp không thê tử, có đầu thai một trăm lần cũng không ai để ý đến ta đâu. Ta nói với ngươi chưa nhỉ, trước lúc lên thiên đình…”.
Hoành Văn nói, âm tiết mơ hồ: “Ừ, nói đến mấy lần rồi…”, sau đó xoay người lại, im lặng không lên tiếng. Bản tiên quân nhíu mày nói: “Ngươi còn chưa nghe xong cơ mà, sao đã biết ta định nói chuyện nào, vừa mở miệng đã bảo nghe mấy lần rồi”. Đúng là chả cho huynh đệ tí thể diện nào cả.
Hoành Văn cũng chẳng thèm lên tiếng đáp lời, coi bộ…
Đã ngủ mất rồi.
Bản tiên quân bất đắc dĩ thở dài một hơi, xoay người vào trong.
Chuyện đó, chắc ta đã kể cho hắn nghe rồi.
Mấy chuyện hồ đồ bản tiên quân trải qua ở trần thế trước lúc thành tiên, chỉ sợ đều đã dông dài với Hoành Văn mấy lần là ít. Nhưng sở dĩ bản tiên quân cho rằng chuyện ấy đáng kể thêm lần nữa, quả thực cũng có lý do riêng.
Bởi vì trong vài nghìn năm kể từ khi bản tiên quân còn làm người cho đến lúc thành tiên, đó là chuyện duy nhất có thể coi như dính dáng được tới chữ “Tình”.
Là lần duy nhất ta chân thành yêu mến lúc còn là người trần mắt thịt.
Ngày đó, bản tiên quân đương độ thiếu niên, cả ngày ở ngoài đường chơi bời tìm vui, tự cho mình là kẻ phong lưu. Có một ngày, trên đầu con phố lớn ở Trường An, trong khoảnh khắc khi ta đột nhiên quay đầu lại, đã trông thấy một giai nhân tựa vào lan can mà đứng. Chỉ một cái liếc mắt ấy, nàng liền trở thành số kiếp đã định trước của ta.
Nàng là ca kỹ chốn thanh lâu, mười cuộn lăng la[4] mới đổi được của nàng một khúc thanh ca[5] , trăm lượng vàng mới có thể cùng nàng một đêm xuân. Ta hào phóng vung tiền, vàng nghìn lượng, dễ dàng đổi lấy buổi tối với giai nhân. Lại không muốn ép nàng phải uất ức cùng ta lên giường, giả ý uyên ương, đêm đêm hai ta chỉ ngồi cùng nhau tán gẫu, ta tìm đủ mọi cách khiến nàng vui vẻ, chỉ vì muốn nàng cam tâm tình nguyện mở lời nói một tiếng yêu.
[4] Lăng la: Một loại vải quý ở thời cổ đại, chất liệu tương tự lụa mỏng hiện nay.
[5] Thanh ca: Là khúc ca không có nhạc khí như đàn, tiêu đệm cho, hay còn gọi là hát chay.
Kết quả, nàng chẳng yêu ta, lại nhắm trúng một gã tú tài nghèo kiết xác.
Những thứ châu báu trang sức, đồ cổ, đồ ngọc, nghiên mực cổ, đàn quý… ta tặng cho, nàng đều mang đi bán hết, thuê phòng cho tên nghèo kiết xác kia có chốn dùi mài kinh sử, chuẩn bị trên dưới, tham dự khoa cử. Kết quả tên thư sinh nghèo kiết kia đề tên trên bảng vàng, đạt danh Trạng Nguyên, dẫn theo kiệu hồng rước nàng vào phủ, hai người rốt cuộc thành đôi, nàng trở thành thê tử của kẻ khác. Đầu đường cuối phố, lại thêm một giai thoại có thể truyền lưu tới muôn đời.
Mà ta, là vai công tử coi tiền như rác phụ giúp một tay trong giai thoại đó.
Thất bại thê thảm trước cửa ải ái tình, không cần nói cũng biết ngày đó bản tiên quân suy sụp tinh thần thế nào. Ta ban ngày uống rượu, tối đến ngâm thơ. Thương xuân của Tiểu Lý[6] , thu buồn của Vi Trang, giấc mộng Dương Châu mười năm say của Tiểu Đỗ[7] , thơ đau thương buồn bã, từ lạnh lẽo chán chường, bài nào bài nấy lật ngược lại ta đều có thể đọc vanh vách.
[6] Tiểu Lý: Lý Thương Ân.
[7] Tiểu Đỗ: Đỗ Mục. Người đời hay gợi Lý Thương Ân và Đỗ Mục là tiểu Lý – Đỗ để phân biệt với cặp Lý – Đỗ (Lý Bạch – Đỗ Phủ).
Đau thương vì tình ái, đau từ tiết Trùng Dương năm cũ đến tiết Đoan Ngọ năm sau, nàng tới miếu thắp hương, ta cản lối nàng giữa đại điện, hỏi nàng gã tú tài đó rốt cuộc có chỗ nào tốt hơn ta, ta đối đãi nàng bằng cả tấm chân tình, nàng lại một lòng hướng về tên ấy.
Nàng nói với ta rằng, công tử luôn miệng nhắc đến chữ tình, kỳ thực lại không hiểu cái gì gọi là tình, cái mà ngài gọi là tấm chân tình đó chẳng qua cũng chỉ là không tiếc tay chi vàng ngàn lượng, cái gọi là luyến mộ chẳng qua là tặng thiếp đàn quý, quạt thơm, vòng ngọc, trâm vàng.
Tướng công ngày ấy tuy nghèo khó, nhưng có thể cùng thiếp trao tâm đổi dạ. Công tử là thiếu gia giàu sang quyền thế, chỉ sợ ngay cả mỳ vằn thắn bên đường cũng chưa từng ăn thử, nhầm tưởng háo thắng là chân tình, làm sao có thể hiểu được đạo lý khi đôi bên lưỡng tình tương duyệt, thì khi đó trong công tử đã có ta.
Ta buồn bã bước ra khỏi miếu, bồi hồi ở đầu đường. Hơn một năm khổ vì tương tư, sầu vì tình không như ý, lại bị nàng nói là nhất thời xốc nổi, chẳng đáng một đồng.
Ta đứng trên đường nhìn sương khói vấn vít bên người, chẳng lẽ chỉ vì ta chưa từng ăn một bát mỳ vằn thắn, “tình” của ta liền chẳng được gọi là “tình”?
Ta chán nản, lê bước lại gần chỗ khói bốc nghi ngút, kéo một cái ghế con con trước cái bàn thấp lè tè, ngồi xuống, ủ ê mà nói: “Ông chủ, cho ta một bát mỳ vằn thắn”.
Sau khi ăn xong bát mỳ vằn thắn đó, ta thành Tống Dao Tiên.
Hoành Văn giả bộ an ủi ta mấy câu: “Mệnh, đó chính là thiên mệnh. Thiên mệnh làm sao trái được”.
Đúng rồi, Hoành Văn từng giễu cợt bản tiên quân, chuyện này quả thực ta đã từng kể cho hắn nghe rồi.
Lúc đó bản tiên quân đã thở dài mà rằng: “Thiên mệnh khiến ta bị sao Cô Loan chiêu trúng”. Hoành Văn nhoài người trên tảng đá xanh bên bờ hồ sen, nhắm mắt nói, “Không, không, là thiên mệnh khiến ngươi trở thành thần tiên”.
Nghĩ như vậy, hôm nay ta cùng Thiên Xu với Nam Minh diễn vở kịch này, nhìn tổng thể; lại có một hai điểm tương đồng với tình sử của bản tiên quân năm đó.
Lý Tư Minh nhìn trúng Mộ Nhược Ngôn. Mộ Nhược Ngôn lại cùng Đan Thành Lăng lưỡng tình tương duyệt. Lý Tư Minh trói chặt Mộ Nhược Ngôn bên người, dùng mọi thủ đoạn, vô tình giày vò, phá nát uyên ương. Tuy rằng Ngọc Đế sẽ không cho Thiên Xu với Nam Minh có kết cục gì tốt đẹp, nhưng Mộ Nhược Ngôn với Đan Thành Làng từ đầu đến cuối vẫn yêu thương khăng khít như xưa, không đổi chẳng thay.
Hóa ra bản tiên quân vẫn là một tên công tử tiêu tiền như rác, góp mặt giúp vui.
Chẳng lẽ trong những vở kịch loại này, bản tiên quân có mệnh phải sắm những vai như thế?!
Cái lão già Ngọc Đế thất đức này!!!
Bản tiên quân ôm oán hận, chìm vào giấc ngủ sâu, lại mơ thấy Nam Minh Đế quân dẫn theo một cỗ kiệu hồng nhỏ, người mặc áo giáp, vung đao đứng trước cửa Đông Quận Vương phủ, bắt ta trả lại Thiên Xu.
Ta một mặt gào thét trong lòng, “Đế quân, ngươi mau mau khiêng Thiên Xu lên kiệu rồi đi đi, đi càng xa càng tốt, bản tiên quân thật sự không muốn hầu hạ hắn nữa đâu!” một mặt lại kêu gào rõ hung hăng: “Bản tiên quân nhất định phải có Thiên Xu, hắn là bảo bối của ta. Ai cũng đừng mơ cướp được hắn đi!”.
Trong lúc mơ màng, ta bị ai đó lôi dậy, lắc lấy lắc để.
Ta hơi hé mắt ra, nhìn Hoành Văn đang túm chặt lấy vạt áo trước của mình: “Ngươi làm gì thế?”.
Hoành Văn nói, kéo lê từng chữ: “Bảo bối Thiên Xu ‘của ngươi’ đang ở trên cái giường trong phòng của ngươi mà ho ra máu kia kìa, đừng nằm đó mà mê sảng nữa, nhanh chân chạy về xem thế nào đi”.
Bản tiên quân vội vàng lao về phòng của Lý Tư Minh bằng tốc độ nhanh như ánh chớp, lúc này trời đã tờ mờ sáng, trong cảnh nửa tối nửa sáng, chỉ thấy mặt Thiên Xu trắng bệch như tờ giấy, hai mắt mệt mỏi nhắm nghiền, khóe miệng còn vương một vệt máu. Miếng khăn trắng rơi trên sàn nhà đã thấm đầy máu đỏ, ống tay áo của y, cả góc chăn cũng lấm tấm những vết đỏ tươi.
Đang yên đang lành, y ho ra máu làm gì không biết!
Hoành Văn sát ngay bên người ta, nói rằng: “Bảo bối trong lòng đã ho ra máu đến ngất cả đi rồi, ngươi còn sững ra đây làm gì? Nhanh nhanh ôm người ta vào ngực, quát gọi đại phu đi thôi”. Vươn tay đẩy ta vào trong thể xác của Lý Tư Minh. Ta nhỏm người dậy khỏi giường, nâng nửa người Thiên Xu lên, lau đi vết máu vương bên khóe miệng y. Hoành Văn dùng thuật ẩn thân nhưng lại để cho đôi mắt phàm của Lý Tư Minh ta trông thấy. Hoành Văn ngồi trên ghế cười tủm tỉm nhìn Thiên Xu lả người trong vòng tay ta. Ta làm mặt lạnh, lớn giọng hô: “Người đâu!!!”.
Nha hoàn lên tiếng trả lời, đẩy cửa, dập đầu, ta run giọng nói: “Mau gọi đại phu, Ngôn công tử ho ra máu rồi.”
Đại phu trong Đông Quận Vương phủ cứ thao thao bất tuyệt với ta rằng, mạch tượng của Ngôn công tử là mạch Phù sáp[8] , là chứng bệnh cũ đã nhiều năm, cơ thể nhiễm hàn khí, đờm ứ đọng, dồn tắc.
[8] Mạch phù: Mạch của phổi, khi đến thì nhẹ, hư mà phù (luôn nổi sát dưới da), khi đến thì gấp, lúc đi lại tan tác. Mạch sáp thì mảnh mà chậm, qua lại khó khăn mạch đi sít lại như dao cạo nhẹ lên cành tre. Mạch phù lại sáp thì là bệnh về phổi.
Ta vung tay áo cắt đứt lời ông ta: “Bản công tử không rành y lý, ngươi dài dòng với ta như thế cũng có tác dụng gì? Nếu đã biết bệnh rồi thì mau chữa đi”.
Ông ta vâng vâng dạ dạ đáp lời, sau đó thong thả viết một đơn thuốc, nói chỉ có thể kê một đơn thuốc ổn định chứng ho của Mộ Nhược Ngôn trước, cũng ngầm ám chỉ rằng bệnh này không thể trị tận gốc được.
Không thể trị tận gốc, vậy chẳng phải là bệnh lao sao?
Ta cúi đầu nhìn Mộ Nhược Ngôn, chẳng trách sắc mặt vàng vọt lại tái nhợt xanh xao, ho khan suốt cả ngày, thì ra trong người có bệnh lao.
Hoành Văn còn chưa đi, đứng cạnh bàn, thản nhiên nói: “Nhìn mặt ngươi buồn rầu thế kia, đúng là xót thương vô vàn, đau lòng vô hạn”.
Trái tim của bản tiên quân đang bị Hoành Văn ngươi chế giễu đến độ đập như điên rồi đây này, còn hơi sức đâu mà đau với xót. Ta thấy xung quanh không người, thấp giọng nói rằng: “Trời đã sáng bảnh rồi, Triệu công tử không sợ có người tới mời mạc trọng sao?”.
Hoành Văn nói: “Cũng phải, ta về phòng trước đây. Ngươi ở lại trông nom Thiên Xu nhé”. Ánh sáng bạc lóe lên, không thấy hình bóng Hoành Văn đâu nữa. Xem chừng hắn đã đi rồi.
Bản tiên quân ngồi xuống bên mép giường, Thiên Xu còn chưa tỉnh, ta nhét tay y vào lại trong chăn, giúp y đắp chăn kín hơn chút nữa. Có vẻ Ngọc Đế lần này “xuống tay” rất tàn nhẫn với Thiên Xu: Cả nhà chết sạch, bị kẻ khác độc chiếm làm của riêng, còn găm mầm bệnh lao lên người, khiến cho y sống dở chết dở, chịu đủ giày vò. Còn gã Nam Minh kia lại sung sướng làm tướng quân ở Nam Quận, chưa nghe thấy hắn gặp việc gì xui xẻo cả.
Một bát thuốc chưa mớm hết, Thiên Xu đã tỉnh, bản tiên quân lấy ống tay áo lau nước thuốc vương bên khóe miệng cho y, “Lần này ngươi rơi xuống nước, lại khiến cho mầm bệnh lao trong người trỗi dậy, tội gì phải thế.”
Mộ Nhược Ngôn nở nụ cười khổ sở: “Có lẽ thân thể này của ta thật sự có cái mệnh sống dở chết dở, chỉ có điều… lại gây phiền phức lớn cho ngươi rồi”.
Ta giả bộ cười, đáp: “Ngươi là người ta đặt trong lòng, vì ngươi làm gì ta cũng thấy cam tâm tình nguyện cả.” Ngươi là người Ngọc Đế đặt lên đầu bản tiên quân ta, ta có làm gì cũng là đương nhiên phải thế.
Oán thầm trong bụng, bản tiên quân vẫn không nhịn được mà hỏi, “Đại phu nói bệnh trong người ngươi là chứng bệnh lâu năm. Mộ phủ phạm tội cũng chưa được bao lâu, trước đây ngươi là thiếu gia tướng phủ, sao đang yên đang lành lại mắc chứng ho lao?”.
Mộ Nhược Ngôn lẳng lặng không hé một lời.
Ta nói: “Chẳng lẽ lại có liên quan tới Đan Thành Lăng?”. Thấy y vẫn im lặng, ta lại nói tiếp: “Tình cảm ngươi dành cho hắn, cũng thật vững chãi hơn vàng. Lúc nào đó kể tình sử của các người, từng cái từng cái một cho ta nghe thử nhé”. Vươn tay nắm lấy một mớ tóc của Thiên Xu, “Cũng để bản công tử mở rộng tầm mắt, xem làm thế nào mà hắn chiếm được trái tim ngươi”.
Mộ Nhược Ngôn vẫn không hé một lời. Bản tiên quân nắm tóc của y trong lòng bàn tay, mân mê một lúc lâu, mới buông tay thả xuống, sau đó bước ra khỏi phòng.
Dưới hàng hiên trước viện, một thứ gì đó tròn tròn vọt tới bên chân ta như tên bắn, móng vuốt con con túm chặt lấy góc áo bào của ta, lắc lấy lắc để, “Tiểu thúc thúc, tiểu thúc thúc…”. Vùng xung quanh lông mày của bản tiên quân giật liên hồi. Ta vươn tay xoa đầu nó, “Sao không ở trong phòng nghe thầy giảng bài, lại ra ngoài chạy lung tung thế này”.
Liếc mắt nhìn thấy Tấn Thù đang trốn sau cây cột, lộ ra nửa cái mặt bé xíu, bị ta đảo mắt qua một cái, liền rụt ngay người lại. Bản tiên quân vẫn tự xưng là con người lỗi lạc quang minh, thật chẳng hiểu làm sao mà thằng bé này mỗi lần nhìn thấy ta là cứ như thấy yêu tinh hổ xuất hiện thật ấy. Tấn Ninh chun mũi, lay chân ta: “Viết chữ tay đau lắm, tiểu thúc thúc, cháu muốn đi thăm thúc thúc trong viện, tay cháu đau lắm, muốn nhờ thúc thúc trong viện thổi mấy cái cơ”.
Cơ mặt ta co giật, trong đầu thằng nhóc con này rặt những thứ đâu đâu. Giương mắt nhìn lên, lại thấy xa xa, Hoành Văn đang bước lại từ phía thư phòng.
Chân ta còn đang vướng Tấn Ninh, chỉ đành đứng yên tại chỗ, cười khô khốc chào hỏi hắn, “Thật là khéo quá, là Triệu tiên sinh”.
Hoành Văn bước lại gần, nhã nhặn chắp tay, “Tam công tử”. Đưa mắt nhìn bên chân ta, cười nói: “Vị này là tiểu thiếu gia đó sao?”.
Ta cười khan một tiếng, lại đột nhiên thấy chân nhẹ bẫng. Chỉ thấy Tấn Ninh hệt như cái phi tiêu bằng thịt, lao thẳng tới trước mặt Hoành Văn, ôm chặt lấy hai chân hắn, “Ca ca…”. Thân thể Hoành Văn gầy mảnh, nó lại lao vào như thế, bị đẩy lùi về đằng sau một bước. Tấn Ninh nắm chặt lấy vạt áo dưới của Hoành Văn, lắc qua lắc lại ngửa gương mặt bé xíu lên, hỏi bằng chất giọng búng ra sữa, dính nhằng nhằng: “Ca ca, ca ca tên là gì?”.
Hoành Văn Thanh quân là thần tiên thuần chủng không sinh từ phàm thế, chưa từng nhìn thấy đứa trẻ như thế này. Bởi vậy hắn ngẩn người trong chốc lát, sau đó mới bật cười mà nói: “Cháu hỏi ta à? Ta họ Triệu, tên một chữ Hoành”.
Bản tiên quân bước nhanh về phía trước, định xách cổ Tấn Ninh lôi ra, thế nhưng thằng nhãi con ấy túm chặt lấy Hoành Văn quyết không buông, nói bằng bộ mặt tỉnh bơ: “Triệu ca ca đẹp quá, Tấn Ninh thích lắm!!! Triệu ca ca, ôm một cái đi!”. Ta sầm mặt lại, kéo nó tránh xa khỏi Hoành Văn, “Thôi ngay!!! Cái gì mà Triệu ca ca. Vị này là Triệu tiên sinh mà tổ phụ cháu mời về. Phải gọi là tiên sinh!”. Tấn Thù mút ngón tay, đang mò từ sau cây cột lại gần chỗ Hoành Văn, nhìn thấy ta tới liền rụt lại đằng sau.
Hoành Văn lại cười thoải mái vô cùng, Tấn Ninh vặn vẹo liên tục trong tay ta, định nhào tới lần nữa, nhưng đã nghe có người đứng dưới hiên quát to: “Ninh nhi, con đang làm cái gì thế”.
Tấn Ninh lập tức ngừng giãy giụa, ngoan ngoãn đứng im. Cha nó – Lý Tư Hiền sải bước lại gần, túm lấy tai của Tấn Ninh, lôi nó từ tay bản tiên quân về phía mình, Tấn Thù gục cái mái đầu bé xíu xuống, lí nhí kêu một tiếng “Đại bá phụ” bé như tiếng ruồi bay. Lý Tư Hiền lạnh giọng nói: “Trước mặt tiên sinh lại không ra thể thống gì như thế, bình thường ta dạy con thế nào! Về phòng, chép một trăm lần lời khuyên răn xử thế làm người cho ta!”.
Tấn Ninh mím môi, bắt đầu thút tha thút thít khóc. Hai nhũ mẫu bước lên phía trước, dẫn Tấn Ninh và Tấn Thù đi. Tấn Ninh vừa đi vừa khóc, vừa lấy ống tay áo lau nưóc mũi vừa không quên quay đầu lại nhìn Hoành Văn. Lý Tư Hiền chắp tay mà nói: “Khuyển tử vô phép, mạo phạm Triệu tiên sinh, xin Triệu tiên sinh đừng trách”.
“Triệu công tử” đang cười đến híp cả mắt vào kia kìa, trách thế nào mà trách. “Đại công tử khách khí quá rồi, tiểu thiếu gia trời sinh chất phác ngây thơ. Nhưng trong ngôn từ, kiến thức lại ẩn hàm linh khí tự nhiên mà có, ngày sau nhất định sẽ là long phượng.”
Lý Tư Hiền luôn mồm nói tiên sinh khen nhầm rồi, sau đó xoay người sang nói với bản tiên quân, “Cha đang ở sảnh chính, dặn tam đệ nhanh chóng qua bên đó”.
Sắc mặt Lý Tư Hiền rất nặng nề, dường như Đông Quận Vương tìm bản tiên quân vì một chuyện gì đó rất khó lường. Bản tiên quân ôm theo nghi hoặc chạy tới sảnh chính, đụng phải Lý Tư Nguyên bên cây ngô đồng ngoài sảnh, anh ta che nửa miệng nói nhỏ với ta: “Cha đã biết chuyện của đệ với cái người trong viện rồi. Giờ đang tức giận lắm đấy”.
Đông Quận Vương mặt mày sa sầm đứng ở vị trí cao nhất trong đại sảnh. Bản tiên quân vừa bước chân vào cửa, ông ta liền nói: “Đóng cửa lại”.
“Sầm” một tiếng, cửa sảnh bị đóng chặt lại. Đông Quận Vương chỉ vào đống bài vị dày đặc đặt trên bàn thờ phía sau lưng, “Quỳ xuống”.
Bản tiên quân không thể không tạm thời quỳ gối một lần. Này lão quỷ, hôm nay các người nhận một quỳ này của Tống Dao Nguyên quân ta, chỉ sợ ở âm phủ một nghìn năm cũng không đầu thai nổi, giảm phúc ba đời.
Đám râu của Đông Quận Vương dựng đứng cả lên “Nghiệt tử, ngươi ngây ngây dại dại một hai chục năm, vi phụ chưa từng ép uổng gì ngươi, thế mà giờ này lại đi yêu thích long dương, nuôi dưỡng nam luyến!!! Hôm nay trước mặt liệt tổ liệt tông, xem bản vương sẽ đánh gãy cái tà tâm này của ngươi thế nào”.
Sau đó ông ta hét lớn một tiếng, “Đem gia pháp ra đây!”. Chỉ trong chốc lát, đã có một gã tiểu tư khiêng ra một cây chổi sắt ghép từ nhiều sợi sắt nhỏ mà thành, cán chổi là một cây gậy sắt, to cỡ miệng một chén trà con. Đông Quận Vương gia quả không hổ xuất nhân từ võ tướng, gia pháp cũng… hung mãnh đến nhường này.
Tiểu tư phụng mệnh khiêng một chiếc ghế dài tới, ép bản tiên quân xuống ghế, khiến ta không cựa quậy được gì, Đông Quận Vương xắn ống tay áo lên, giáng một chổi xuống sống lưng ta. Một nhát nặng nề, sợi sắt đâm vào da thịt, bản tiên quân đau đớn kêu lên một tiếng. Đột nhiên thấy kim quang lóe lên trước mắt, ta thấy mình bắn lên giữa không trung. Hoành Văn kéo lấy bản tiên quân, thấp giọng nói: “Ta đến chậm một bước rồi”. Bàn tay hắn xoa khẽ lên tấm lưng ta, “Ngươi có bị thương không, đau lắm không?”.
Vẻ mặt hắn cực kỳ áy náy, trong ánh mắt cũng lộ ra nét lo lắng quan tâm, ta cười nói: “Một chổi đó sao có thể tổn hại đến chân thân của ta được. Chỉ vì bám vào thân xác phàm trần của Lý Tư Minh nên mới thấy đau đớn thôi. May nhờ có ngươi nên ta chỉ bị đau chút ít. Chứ còn- trông chờ vào Mệnh Cách Tinh quân ấy à, không biết bản tiên quân bị đánh ra thế nào lão mới chịu tới nữa”. Mặt mày Hoành Văn giãn ra, kề sát bên ta, cùng lơ lửng trên không, nhìn Đông Quận Vương xoay chổi sắt, giáng những nhát thật mạnh xuống lưng của Lý Tư Minh. Một nhát rồi lại một nhát. Tấm lưng Lý Tư Minh loang lổ vết máu, tiểu tư nghẹn ngào nói: “Vương gia, hình như Tam công tử đã ngất đi rồi”.
Đông Quận Vương nghe thế mới dừng tay, “Súc sinh! Mới thế mà đã ngất rồi!”. Tiểu tư lật người Lý Tư Minh lại, đưa tay dò hơi thở dưới mũi ta, sau đó khóc rống lên: “Vương gia, Tam công tử… không… không thấy công tử thở nữa…”.
Gương mặt già nua của Đông Quận Vương cũng có chút hoảng hốt. Tiểu tư lao đi gọi đại phu, bản tiên quân và Hoành Văn lơ lửng giữa không trung, xem một đám người vây quanh một cái xác sống, hết bắt mạch châm cứu, đút thuốc, ấn huyệt nhân trung lại đến dùng băng lạnh, thật là thi thú.
Đang xem hăng say, ta đột nhiên nhớ ra một chuyện, ngay cả con trai mà Đông Quận Vương còn có thể thẳng tay đánh đập hăng tiết thế này, không biết có xuống tay với Thiên Xu không nữa. Ta vội vàng lao tới Hàm viên: Phòng ngủ không có, trong viện không có, bản tiên quân niệm thần chú tìm người dò xét một lượt, thì ra Thiên Xu đã bị lôi tới phòng củi ở vườn sau. Lúc bản tiên quân phóng như bay tới, đã thấy một gã đầy tớ cường tráng đang bưng một cái bát đưa đến bên miệng Mộ Nhược Ngôn.
Thứ nước đỏ đỏ đen đen trong bát còn nổi lềnh bềnh bọt trắng.
Mộ Nhược Ngôn nhìn cái bát ấy, bộ dạng rất hân hoan, từ đuôi mày cho tới ánh mắt đều chất chứa vui mừng.
Y ngửa cổ lên chờ thuốc tới. Sao lúc bản tiên quân đút thuốc cho ngươi không thấy ngươi “phối hợp” được như thế. Ta nổi giận, giáng một tia chớp nhỏ xuống, chiếc bát trong tay gã đầy tớ “rắc” một cái, vỡ tan nát, nước thuốc xèo xèo trên mặt đất, khói trắng bốc lên. Gã đầy tớ giương mắt nhìn lên, vẻ mặt cực kỳ sợ hãi, “Ban ngày… Giữa ban ngày ban mặt, trời nắng đẹp… Sao trong phòng lại có sấm sét… Quỷ! Có quỷ!!!”. Sau đó tên này nện đầu bôm bốp xuống đất, “Xin đại tiên tha mạng! Xin đại tiên tha mạng!!!”, miệng thì kêu la, người thì vừa lăn vừa bò ra cửa, “Có quỷ!”
Quỷ, quỷ nào mà lại dùng được sét trời?!
Mộ Nhược Ngôn cúi đầu nhìn mặt đất, lại ngửa cổ vọng lên cao, cười tự giễu: “Xem ra ông trời thật sự đang đùa giỡn ta rồi”.
Thiên Xu, ngươi hiểu được thế là tốt. Kẻ đùa giỡn ngươi là Ngọc Đế, các vị tiên khác ở trên trời không liên quan gì đâu nhé.
Hoành Văn không biết đã tới bên cạnh ta tự lúc nào, nói: “Thiên Xu có uống thuốc cũng không chết được, ngươi vốn không cần lộ dấu vết thần tiên ra làm gì”.
Ta nói: “Uống rồi không chết được, nhưng bụng hắn sẽ đau. Có ông trời làm chứng, ta chán hầu hạ hắn lắm rồi. Mà nếu Thiên Xu uống thuốc độc rồi, không ai cứu mà vẫn sống nhăn, thì trong mắt những kẻ đó Mộ Nhược Ngôn sẽ biến thành yêu quái. Sau này lại thêm đủ thứ phiền phức cho xem”.
Hoành Văn đưa mắt nhìn ta, không nói lời nào.
Trở về đại sảnh, liền thấy một đám nô bộc đang hì hà hì hục khiêng Lý Tư Minh trở về Hàm viện. Đợi đến khi thân xác Lý Tư Minh dính xuống cái giường trong phòng ngủ xong, Đông Quận Vương cùng hai đứa con trai đứng trước giường lo âu than thở, bản tiên quân liền nhập vào trong xác Lý Tư Minh, hơi hé mắt ra, dùng thứ giọng yếu ớt, đứt quãng hô lên: “Nhược Ngôn… Nhược Ngôn… Ta có chết cũng không thể thiếu ngươi được.. “
Ta đưa ánh mắt thê lương nhìn về phía Hoàng Văn đang lơ lửng trong không trung một cái, chán nản mà nhắm nghiền hai mắt, sau đó bị lôi trở lại không trung. Lý Tư Minh vì thế lại nhũn người, nằm sấp trên giường không động đậy nữa.
Lý Tư Nguyên nói, ánh mắt rưng rưng: “Cha xem, hết cách rồi, để tam đệ nuôi dưỡng nam luyến vẫn tốt hơn để đệ ấy lại sống như cái xác không hồn giống trước kia”. Lý Tư Hiền cũng nói: “Cha, xem ra chuyện này là ý trời đã định”.
Đông Quận Vương ngửa mặt lên trời mà than thở: “Oan nghiệt, đúng là oan nghiệt!!! Bản vương đã gây ra nghiệp chướng gì, lại sinh tên tiểu súc sinh ra, nuôi nấng nó thành bộ dạng thế này!”. Đôi mắt già nua của Đông Quận Vương ngân ngấn lệ, ông ta chán chường nhắm mắt lại, “Thôi được rồi, rùa hay ba ba thì cũng đều là mệnh, mặc nó đi”. Sau đó Đông Quận Vương dặn dò kẻ dưới, “Dặn đại phu tới phòng củi, xem người trong đó còn cứu được không?”.
Một lát sau, có ba bốn người nhẹ nhàng đẩy Thiên Xu vào phòng, Đông Quận Vương liếc mắt nhìn, sau đó hừ mạnh một tiếng, phất áo đi ra. Mộ Nhược Ngôn bị đẩy tới bên giường, nhìn thấy tình trạng thê thảm của Lý Tư Minh đang nằm đó, sắc mặt có chút biến đổi. So với Thiên Xu của trước đây thì cũng có tình người hơn chút xíu.
Lý Tư Nguyên đứng bên mép giường, nói: “tam đệ mau tỉnh lại, người đệ mong nhớ đã tới rồi”.
Hoành Văn ngoài cười nhưng trong không cười, vỗ vai ta, “Đến lúc ngươi xuống đó thể hiện rồi đấy”. Ta bị hắn giáng cho một chưởng thật mạnh, ngã vào thân xác của Lý Tư Minh.
Nguồn ebooks: http://www.luv-ebook.com
Bản tiên quân nhúc nhích, hơi hé mắt ra, thều thào mấy tiếng: “Nhược Ngôn… Nhược Ngôn…”. Sau đó ta run rẩy chộp hờ hai cái, không ngờ lại chộp trúng một thứ. Thứ ấy lạnh ngắt, có chút gồ ghề, là tay của Mộ Nhược Ngôn.
Ta quơ đại hai phát ấy cũng chỉ để làm bộ thôi, ai ngờ lại quơ được thật, còn đang đắn đo xem nên làm gì tiếp theo thì kim quang đã lóe lên trước mắt. Ta thấy mình đang lơ lửng giữa không trung.
Bản tiên quân trơ mắt nhìn đầu Lý Tư Minh lại ngoẹo sang một bên, người nằm sấp xuống giường, tay trái vẫn còn nắm chặt tay của Mộ Nhược Ngôn.
Hoành Văn khoan thai nói: “Rất tốt, rất tốt”.
Lý Tư Nguyên đứng trước giường ho khan một tiếng, nói: “Tam đệ, đệ cố mà nghỉ ngơi cho tốt, ngày mai nhị ca và đại ca lại tới thăm đệ”. Sau đó anh ta quay đầu nháy mắt với Lý Tư Hiền, Lý Tư Hiền vội hùa theo: “Đúng đúng, vết thương của tam đệ không nhẹ, ban nãy ở đại sảnh đã bôi thuốc rồi, giờ cần tĩnh dưỡng. Cha cũng về phòng nghỉ ngơi trước đi”. Lại quay đầu nói với tiểu tư, nha hoàn: “Những kẻ không liên quan lui hết cả ra, những người còn lại thì ra chờ ngoài cửa, bao giờ thuốc bưng tới thì hầu hạ tam thiếu gia uống”.
Đông Quận Vương liếc mắt nhìn người trên giường, thở dài một tiếng rõ to, sau đó mới phất áo đi ra cửa, tất cả những người còn lại cũng đều tản ra. Chỉ có Lý Tư Nguyên là dùng dằng đến cuối cùng, rẽ chân bước lại bên giường, chắp tay với Mộ Nhược Ngôn: “Gia phụ trời sinh tính tình cương trực, thẳng thắn, tam đệ lại khiến người phải hao tâm tổn trí rất nhiều, hôm nay khí nóng bốc lên đầu, thật xin lỗi công tử, mong công tử lượng thứ cho”, nói xong mới rời phòng.
Cửa phòng đóng lại, trong phòng chỉ còn lại có mình Thiên Xu và Lý Tư Minh. Ta cười làm lành với Hoành Văn, nói: “Đợi ta xuống đó nhập xác Lý Tư Minh, buông tay Thiên Xu ra rồi ngươi lại kéo ta lên nhé”.
Hoành Văn hơi nhướng mày lên, nói khẽ: “Ngươi gấp gáp cái gì. Khó khăn lắm mới nắm được tay người ta, sao lại không để thêm chút nữa, xung quanh không có ai, để xem Thiên Xu sẽ đối xử với Lý tam công tử ngươi thế nào?”.
Bản tiên quân chỉ đành “này này” hai tiếng, nhìn Mộ Nhược Ngôn đứng trước giường, đôi mày hơi nhíu lại, nhìn Lý Tư Minh nằm sấp không nhúc nhích, cúi người nhẹ nhàng tách mở ngón tay của Lý Tư Minh, rút tay mình ra. Sau đó cầm lấy tấm chăn ở cạnh giường, nhẹ nhàng đắp lên thân thể Lý Tư Minh.
Hoành Văn nhìn ta, cười tủm tỉm: “Nằm trên giường được người ta đắp chăn cho, chuyện này có triển vọng lắm đây”. Bản tiên quân bị hắn nhìn đến ngượng nghịu cả người, vội ho khan một tiếng, cười ha hả, “Trên thiên đình Thiên Xu Tinh quân luôn có tấm lòng thương xót kẻ yếu, làm người trần rồi điểm này cũng không thay đổi”.
Một lát sau, tiểu nha hoàn gõ cửa, bưng thuốc dưỡng tâm an thần vào cho tam thiếu gia, trao vào tay Mộ Nhược Ngôn một cách rất đương nhiên, nói: “Cảm phiền công tử giúp thiếu gia uống thuốc, nô tỳ xin cáo lui trước”, sau đó nàng cúi người lui ra.
Mộ Nhược Ngôn cầm bát thuốc đứng đó, bản tiên quân không nhịn được mà ló đầu nhìn, ban nãy được Thiên Xu tự tay đắp chăn cho, kỳ thật trong lòng bản tiên quân cũng cảm thấy hơi vui sướng. Lúc này Lý Tư Minh đang nằm liệt trên giường như kẻ chết rồi, không biết Thiên Xu sẽ dùng cách gì cho tên ấy uống thuốc?
Hoành Văn đứng sau lưng bản tiên quân, âm trầm lạnh giọng: “Cái cổ của ngươi duỗi dài như cái cầu vòm rồi đấy, đang chờ Thiên Xu dùng miệng đút thuốc cho chứ gì?”.
Ớ? Bản tiên quân nhớ Hoành Văn Thanh quân chưa từng luyện thuật nào đọc được suy nghĩ người khác cơ mà.
Hoành Văn kéo dài giọng: “Nằm mơ đi”. Sau đó hắn đẩy bản tiên quân một cái, bản tiên quân ngã nhào vào thân xác của Lý Tư Minh, “Ngoan ngoãn xuống đấy uống thuốc đi”.
Ta đành phải mở mắt ra, làm ra vẻ mới vừa tỉnh lại. Vừa nhập xác Lý Tư Minh xong, liền lập tức cảm nhận được cơn đau nhói ở chỗ bị đánh ban nãy, thều thào kêu một tiếng Nhược Ngôn. Chỉ nghe thấy Mộ Nhược Ngôn đáp lại bằng chất giọng trong trẻo mà lạnh lùng: “Thuốc tới rồi, ngươi uống thuốc trước đi”.
Ây da, bản tiên quân xuống đây chính là để uống thuốc mà. Có điều trước lúc uống, vẫn phải diễn trò một chút đã. Ta giãy giụa, nhỏm nửa người dậy, âm thanh đứt quãng: “Nhược Ngôn… Nhược Ngôn… Ngươi vẫn ở đây… Cha của ta không… ông ấy không làm khó ngươi chứ…?”.
Mộ Nhược Ngôn không nói một lời, bưng bát thuốc lại gần, ta gượng nửa người dậy, đỡ lấy bát thuốc, đổ vào miệng. Sau khi uống hết thuốc, y đưa tay đỡ lấy bát, đặt lại xuống bàn, đi ra mở cửa phòng, tiểu nha hoàn lập tức bước vào dọn bát. Ta dặn dò bằng giọng thều thào như sắp tắt thở đến nơi: “Mộ công tử vẫn còn đang bệnh, để công tử về đông sương nghỉ ngơi trước đi, đợi vết thương của ta lành rồi nói sau”. Tiểu nha hoàn “vâng” một tiếng đáp lời.
Ta lại bị Hoành Văn kéo lên trên không. Mặc Lý Tư Minh nằm sấp trên giường, bản tiên quân tranh thủ được vài ngày nhàn hạ. Buổi tối nằm trong phòng của Hoành Văn ngủ, ban ngày thì ẩn thân dạo loanh quanh trong vương phủ, hoặc hóa thành bộ dạng khác để ra phố rong chơi. Mỗi ngày bản tiên quân nhập vào xác Lý Tư Minh vài lần, tỉnh táo trong chốc lát, tranh thủ uống thuốc, ăn cơm, giải quyết mấy nhu cầu cấp bách.
Vài ngày này Hoành Văn lại rất bận, Đông Quận Vương rất kính nể vị mạc trọng – Triệu tiên sinh do mình mời về này. Ngày ngày mời hắn vào thư phòng, cùng hai con trai thương nghị đại sự, lấy thế cục thiên hạ để bày kế mưu lược. Bản tiên quân ẩn thân bên cạnh Hoành Văn nghe thử một lần, khá là nhàm chán. Thế nên đã làm một chuyện rất không có nghĩa khí, ấy là để mặc Hoành Văn ở đó, lên trên phố nghe tiểu khúc. Hoành Văn có phần để bụng chuyện này, tối ngày hôm đó không cho bản tiên quân ngủ trên giường hắn nữa.
Bản tiên quân chỉ biết đứng ở đầu giường, cười làm lành với hắn: “Đêm khuya thanh vắng lạnh lẽo hơi sương, chẳng lẽ Hoành Văn Thanh quân lại nhẫn tâm để tiên hữu ngủ bờ ngủ bụi trên cành cây sao?”.
Hoành Văn sầm mặt nói: “Đông Quận Vương phủ rất nhiều phòng trống, làm gì có chuyện không tìm nổi một gian để ngủ”.
Ta lắc đầu: “Phòng trống rất nhiều, nhưng có giường có chăn thì lại ít”.
Hoành Văn nói: “Vậy thì cứ về làm Lý Tư Minh, trong phòng ngủ có một cái giường lớn thế cơ mà, đông sương của Thiên Xu giường mềm chăn ấm, cũng là chỗ tốt để đi”.
Mặt ta méo xệch: “Làm Lý Tư Minh thì lưng đau, ngủ cùng Thiên Xu thì đầu đau”. Sau đó đặt tay lên vai Hoành Văn, nở nụ cười ngả ngớn, “Mặc thiên hạ gối chăn nghìn vạn, tại hạ cũng chỉ khao khát cái giường này của Thanh quân mà thôi”.
Hoành Văn giễu cợt: “Ngươi lai dám nói ra câu này, không sợ bị đưa lên Tru Tiên Đài nữa nhỉ”. Bản tiên quân thành công chui vào trong chăn.
Lý Tư Minh không hổ là hóa thân của bản tiên quân, vết thương của tên này lành lại với tốc độ chóng mặt. Chỉ bốn năm ngày sau đã tan máu tụ, đóng vảy miệng vết thương.
Lý Tư Minh khỏe lên cũng là lúc những ngày nhàn hạ của bản tiên quân đến hồi kết thúc. Ta trở lại làm Lý tam công tử, về an giấc trên chiếc giường lớn trong phòng ngủ, kéo Thiên Xu lại bên người.
Những ngày chân thân của ta ra ngoài đông phiêu tây đãng, cũng bay đi nhìn Thiên Xu được vài lần. Y mỗi ngày ăn không được hai miếng cơm, đọc vài quyển không phải sách kinh thì cũng là sách sử, ngồi trong sân trông về phía cây hạnh bên hồ nưóc đằng xa mà nhớ nhung Đan Thành Lăng, tự đánh với mình một hai ván cờ vây. Cũng chẳng trách sao y lại sinh bệnh. Ngày ngày đều sống tẻ nhạt như thế, riêng bứt rứt thôi cũng đủ sinh bệnh rồi.
Sau khi ta kéo Thiên Xu về lại phòng ngủ, mỗi tối y vẫn ho khan liên tục, nhưng lại không ho ra tiếng, chỉ che miệng thật kín rồi lặng lẽ mà ho. Tấm thân gầy gò run rẩy liên hồi, khiến lòng trắc ẩn của ta nổi lên. Bản tiên quân đỡ y dậy, vỗ lưng giúp y thở đều, mở cửa sai người pha một bình trà nóng, rót cho Thiên Xu uống, nói thật lòng: “Muốn ho thì cứ ho, đừng cố nhịn làm gì, ta ngủ không sợ giật mình đâu”. Mộ Nhược Ngôn nghe theo, uống trà, nằm xuống, ta thở dài một hơi, cũng nằm xuống giường.
Đầu đang âm ỉ đau thì lại nghe thầy tiếng ai đang gọi, quẩn quanh như ruồi muỗi vo ve: “Tống Dao Nguyên quân, Tống Dao Nguyên quân…”.
Lão già Mệnh Cách vài ngày không gặp, giờ lại tới.
Lão tới lần này, nhất định lại có việc thất đức gì mới cần bản tiên quân ra mặt rồi.
Bình luận truyện