Duyên Tới Là Lang Quân
Chương 7: Nhân Duyên Ty là nhà vườn
*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Chương 7: Nhân Duyên Ty là nhà vườn.
Nhân gian kết duyên, Duyên điền sẽ sinh ra tình gốc. Tình gốc sinh trưởng thành cây, sẽ nở hoa kết quả, tức là Hảo Hợp quả.
Hảo hợp quả chín hái xuống có thể bảo tồn một ngàn năm, ăn vào có thể tăng tu vi. Cách mỗi năm trăm năm, Nhân Duyên Ty các nơi sẽ tiến cống số lượng Hảo Hợp quả nhất định xem như công tích ( công trạng, thành tích) cho Thiên giới. Nói cách khác, Nhân Duyên Ty gì gì đó, thật ra đều là nhà vườn ( người trồng cây)...
Tư Đồ Ngu thưởng thức ngọt ngào trong miệng, trong đầu hiện lên khuôn mặt của Nguyệt lão nghiệm thu Hảo hợp quả cười tới nhăn nheo cả mặt. "Tiểu Túc Túc, ngươi không uống một bát sao?" Nuốt một ngụm nước ấm thơm ngon, trơn nhẵn, mới quay đầu hỏi. Mộ Dung Ly Túc trên mặt vẫn không có biểu lộ gì, chỉ nhàn nhạt trả lời, "Không cần." Tư Đồ Ngu nghe vậy, cúi đầu tiếp tục uống. Trong phòng trống trải liền hiện ra tình cảnh quỷ dị: Một người vô cùng vui vẻ uống canh, một người vân đạm phong khinh quan sát...
"Tiểu Túc Túc đối với ta thật tốt." Đem thìa cuối cùng uống xong, Tư Đồ Ngu bỏ bát xuống, hài lòng nhe ra hàm răng lóe sáng.
"Đại nhân không cảm thấy xưng hô như vậy quá mức tùy tiện sao." Khuôn mặt mỹ nhân bình tĩnh rốt cuộc cũng có chút gợn sóng.
"Làm sao như thế, phụ thân ta đều gọi nương ta như vậy."
"..."
Tư Đồ Ngu lấy khăn ra lau miệng, đột nhiên cảm thấy có chút không đúng. Ừ, thật yên tĩnh, còn hình như, có chút lạnh. Ngẩng đầu nhìn thấy Mộ Dung Ly Túc đang nheo mắt phượng, không hề động đậy nhìn chằm chằm nàng.
Không tốt, vui đùa quá trớn rồi.
Nhanh chóng lau miệng xong, sau đó hơi xê dịch, "Ách, sau này chúng ta có thể sẽ cùng nhau cộng sự rất lâu, cũng không thể cứ gọi ngươi là Ngự Thư đi, rất kì cục a. Vậy ta gọi ngươi là ' Ly Túc ' thì được đi." Nói xong mở to cặp mắt hoa đào long lanh, vẻ mặt chờ mong Mộ Dung Ly Túc, dáng vẻ vô cùng thiên chân vô tà ( ngây thơ).
"Đại nhân nói cái gì, thì là cái đó đi." Mộ Dung Ly Tú hơi lắc đầu bất đắc dĩ, không phát giác khóe miệng hiện ý cười của mình. Tư Đồ Ngu cực kỳ thích nụ cười không rõ này của nàng, như một vệt sáng nhàn nhạt trong ngày đông soi sáng băng tuyết đầu cành, nhu hòa như có như không, chạm không tới, lại ấm đến đáy lòng.
Lúc hai người mới gặp mặt, Mộ Dung Ly Túc cũng là một bộ bạch y, trong vắt trắng hơn tuyết. Nàng đối với người ngoài hữu lễ, tiến lui có mực, sinh ra vài phần xa cách, trước sau không cho người khác đến gần. Lúc đó Tư Đồ Ngu đã đoán bản thể của nàng ấy có thể là Hổ hay Tuyết Liên gì đó, nhưng tu vi đối phương không kém nàng, trong lúc nhất thời không nhìn ra bản thể. Sau đó lén lút mở thiên nhãn quan sát, kết quả khiến Tư Đồ Ngu rung động thật sâu, người này, lại là một con hồ ly tinh!
Hồ ly tinh không phải thiên kiều bá mị ( xinh đẹp, quyến rũ), câu hồn đoạt phách, như cây liễu trước gió mặt mày ẩn tình sao!!! Tư Đồ Ngu trong bụng phỉ báng, trong kịch nói đều là gạt người...
Có điều, lúc Mộ Dung Ly Túc cười, thật có chút dáng vẻ hồ ly. Mặc dù lúc nhìn thấy nàng cười Tư Đồ Ngu đều sẽ có cảm giác đại sự không ổn.
Nghĩ như thế, khóe miệng cũng cong lên rực rỡ. Chỉ một giây sau, trên bàn trà trước người hiện ra thêm một chồng sách khiến nụ cười của Tiên quân đại nhân cứng nhắc.
Tư Đồ Ngu vẻ mặt đưa đám, nhìn Mộ Dung Ly Túc ý cười càng lúc càng đậm đứng một bên.
"Đây là số lượng tình gốc sinh ra trong năm gần nhất của Duyên điền, còn có ghi chép về tình huống nở hoa, kết quả của Tình thụ, còn có nhân duyên mệnh định chưa thúc đẩy, cùng với ghi chép kỳ vọng nhân duyên của nhân gian, xin mời đại nhân xem qua."
"A----nhiều như vậy, phải xem đến khi nào a, còn phải sắp xếp chỉnh lý, bản tiên sẽ mau già đi a, Ly Túc---" Tư Đồ Ngu không có chút hình tượng nào ở trên giường nhỏ lăn lộn, đem vô lại phát huy đến tận cùng.
"Có thời gian rảnh xem [ Thất Tiên Nữ ] lại không có thời gian làm việc công sao, đại nhân?" Âm cuối lên cao, Mộ Dung Ly Túc không để ý nàng vô lại, đứng một bên bận rộn vẫn ung dung nhìn nàng.
Ách, thân hình Tư Đồ Ngu cứng đờ, lập ngồi ngay ngắn lại, cầm lấy một quyển sách làm như rất chăm chú xem. Dư quang thoáng nhìn, thấy Mộ Dung Ly Túc đã ngồi bên cạnh mình. Mùi u lan nhàn nhạt thổi đến, quanh quẩn trong hơi thở. Bên trong gian phòng trống trải nhất thời có chút yên tĩnh, lư hương trên bàn khói xanh lượn lờ.
Mộ Dung Ly Túc tay trắng cầm nghiên mực, chậm rãi mài mực, ngón tay như ngọc nhỏ dài cầm lấy thỏi mực, đầu ngón tay mượt mà dưới ánh nến gần như trong suốt. Tư Đồ Ngu đột nhiên cảm thấy tim đập nhanh hơn một chút.
"Đại nhân, xin đừng phân tâm."
"A? Nha."
Ngoài cửa sổ, một đóa hoa quỳnh ở dưới ánh trăng lặng yên nở rộ.
Chương 7: Nhân Duyên Ty là nhà vườn.
Nhân gian kết duyên, Duyên điền sẽ sinh ra tình gốc. Tình gốc sinh trưởng thành cây, sẽ nở hoa kết quả, tức là Hảo Hợp quả.
Hảo hợp quả chín hái xuống có thể bảo tồn một ngàn năm, ăn vào có thể tăng tu vi. Cách mỗi năm trăm năm, Nhân Duyên Ty các nơi sẽ tiến cống số lượng Hảo Hợp quả nhất định xem như công tích ( công trạng, thành tích) cho Thiên giới. Nói cách khác, Nhân Duyên Ty gì gì đó, thật ra đều là nhà vườn ( người trồng cây)...
Tư Đồ Ngu thưởng thức ngọt ngào trong miệng, trong đầu hiện lên khuôn mặt của Nguyệt lão nghiệm thu Hảo hợp quả cười tới nhăn nheo cả mặt. "Tiểu Túc Túc, ngươi không uống một bát sao?" Nuốt một ngụm nước ấm thơm ngon, trơn nhẵn, mới quay đầu hỏi. Mộ Dung Ly Túc trên mặt vẫn không có biểu lộ gì, chỉ nhàn nhạt trả lời, "Không cần." Tư Đồ Ngu nghe vậy, cúi đầu tiếp tục uống. Trong phòng trống trải liền hiện ra tình cảnh quỷ dị: Một người vô cùng vui vẻ uống canh, một người vân đạm phong khinh quan sát...
"Tiểu Túc Túc đối với ta thật tốt." Đem thìa cuối cùng uống xong, Tư Đồ Ngu bỏ bát xuống, hài lòng nhe ra hàm răng lóe sáng.
"Đại nhân không cảm thấy xưng hô như vậy quá mức tùy tiện sao." Khuôn mặt mỹ nhân bình tĩnh rốt cuộc cũng có chút gợn sóng.
"Làm sao như thế, phụ thân ta đều gọi nương ta như vậy."
"..."
Tư Đồ Ngu lấy khăn ra lau miệng, đột nhiên cảm thấy có chút không đúng. Ừ, thật yên tĩnh, còn hình như, có chút lạnh. Ngẩng đầu nhìn thấy Mộ Dung Ly Túc đang nheo mắt phượng, không hề động đậy nhìn chằm chằm nàng.
Không tốt, vui đùa quá trớn rồi.
Nhanh chóng lau miệng xong, sau đó hơi xê dịch, "Ách, sau này chúng ta có thể sẽ cùng nhau cộng sự rất lâu, cũng không thể cứ gọi ngươi là Ngự Thư đi, rất kì cục a. Vậy ta gọi ngươi là ' Ly Túc ' thì được đi." Nói xong mở to cặp mắt hoa đào long lanh, vẻ mặt chờ mong Mộ Dung Ly Túc, dáng vẻ vô cùng thiên chân vô tà ( ngây thơ).
"Đại nhân nói cái gì, thì là cái đó đi." Mộ Dung Ly Tú hơi lắc đầu bất đắc dĩ, không phát giác khóe miệng hiện ý cười của mình. Tư Đồ Ngu cực kỳ thích nụ cười không rõ này của nàng, như một vệt sáng nhàn nhạt trong ngày đông soi sáng băng tuyết đầu cành, nhu hòa như có như không, chạm không tới, lại ấm đến đáy lòng.
Lúc hai người mới gặp mặt, Mộ Dung Ly Túc cũng là một bộ bạch y, trong vắt trắng hơn tuyết. Nàng đối với người ngoài hữu lễ, tiến lui có mực, sinh ra vài phần xa cách, trước sau không cho người khác đến gần. Lúc đó Tư Đồ Ngu đã đoán bản thể của nàng ấy có thể là Hổ hay Tuyết Liên gì đó, nhưng tu vi đối phương không kém nàng, trong lúc nhất thời không nhìn ra bản thể. Sau đó lén lút mở thiên nhãn quan sát, kết quả khiến Tư Đồ Ngu rung động thật sâu, người này, lại là một con hồ ly tinh!
Hồ ly tinh không phải thiên kiều bá mị ( xinh đẹp, quyến rũ), câu hồn đoạt phách, như cây liễu trước gió mặt mày ẩn tình sao!!! Tư Đồ Ngu trong bụng phỉ báng, trong kịch nói đều là gạt người...
Có điều, lúc Mộ Dung Ly Túc cười, thật có chút dáng vẻ hồ ly. Mặc dù lúc nhìn thấy nàng cười Tư Đồ Ngu đều sẽ có cảm giác đại sự không ổn.
Nghĩ như thế, khóe miệng cũng cong lên rực rỡ. Chỉ một giây sau, trên bàn trà trước người hiện ra thêm một chồng sách khiến nụ cười của Tiên quân đại nhân cứng nhắc.
Tư Đồ Ngu vẻ mặt đưa đám, nhìn Mộ Dung Ly Túc ý cười càng lúc càng đậm đứng một bên.
"Đây là số lượng tình gốc sinh ra trong năm gần nhất của Duyên điền, còn có ghi chép về tình huống nở hoa, kết quả của Tình thụ, còn có nhân duyên mệnh định chưa thúc đẩy, cùng với ghi chép kỳ vọng nhân duyên của nhân gian, xin mời đại nhân xem qua."
"A----nhiều như vậy, phải xem đến khi nào a, còn phải sắp xếp chỉnh lý, bản tiên sẽ mau già đi a, Ly Túc---" Tư Đồ Ngu không có chút hình tượng nào ở trên giường nhỏ lăn lộn, đem vô lại phát huy đến tận cùng.
"Có thời gian rảnh xem [ Thất Tiên Nữ ] lại không có thời gian làm việc công sao, đại nhân?" Âm cuối lên cao, Mộ Dung Ly Túc không để ý nàng vô lại, đứng một bên bận rộn vẫn ung dung nhìn nàng.
Ách, thân hình Tư Đồ Ngu cứng đờ, lập ngồi ngay ngắn lại, cầm lấy một quyển sách làm như rất chăm chú xem. Dư quang thoáng nhìn, thấy Mộ Dung Ly Túc đã ngồi bên cạnh mình. Mùi u lan nhàn nhạt thổi đến, quanh quẩn trong hơi thở. Bên trong gian phòng trống trải nhất thời có chút yên tĩnh, lư hương trên bàn khói xanh lượn lờ.
Mộ Dung Ly Túc tay trắng cầm nghiên mực, chậm rãi mài mực, ngón tay như ngọc nhỏ dài cầm lấy thỏi mực, đầu ngón tay mượt mà dưới ánh nến gần như trong suốt. Tư Đồ Ngu đột nhiên cảm thấy tim đập nhanh hơn một chút.
"Đại nhân, xin đừng phân tâm."
"A? Nha."
Ngoài cửa sổ, một đóa hoa quỳnh ở dưới ánh trăng lặng yên nở rộ.
Bình luận truyện