Ê! Hay Là Mình Quen Nhau Đi!
Chương 14
tác giả: Marklawliet
Căn phòng với ánh đèn vàng ấm áp làm nó có cảm giác yên tâm hơn. Nó ngã lưng xuống chiếc giường êm ái được trải ga thẳng tắp. Mắt nó lập tức mờ đi. Hai mí mắt bắt đầu nặng dần. Nó cố chống chọi lại cơn buồn ngủ. Nằm nhớ lại vẻ mặt lạnh lùng của anh Hiếu làm nó cảm thấy đau lòng. Tại sao anh lại có thái độ như vậy chứ? Dù hỏi vậy nhưng thật ra trong lòng nó đã biết câu trả lời. Người mà nó chọn không phải là anh mà là hắn. Không phải người đã từng yêu thương chăm sóc nó trong suốt những tháng ngày quá khứ mà là hắn. Hắn! Kẻ mất trí nhớ. Người mà tình cảm không khi nào ổn định. Hắn! Kẻ đã làm cho nó đau đớn đến tột cùng. Và hắn cũng là người mang đến cho nó hạnh phúc tột đỉnh.
Nếu có ai đó bắt nó phải nói nó yêu hắn đến chừng nào thì chắc nó sẽ không thể nào nói được. Tình cảm ấy quá rộng lớn thậm chí là còn hơn cả sức tưởng tượng của nó. Bạn đã từng yêu ai đến nỗi sẵn sàng hi sinh tất cả mọi thứ, sẵn sàng làm bất cứ việc gì vì người đó chưa? Nó đã yêu hắn đến vậy đó!
Bật dậy một cách dứt khoác để thoát khỏi ma lực của cơn buồn ngủ, nó bước vào nhà tắm. Sau một chuyến đi dài nó không còn một chút sức lực nào cả. Sự mỏi mệt chiếm giữ từng tế bào trong cơ thể nó. Nó nhắm mắt tận hưởng cái cảm giác dễ chịu khi dòng nước ấm chạm vào làn da trắng mịn. Miệng khẽ ngân nga một bài hát dịu dàng nó bắt đầu tự chăm sóc bản thân mình.
Hắn bực tức nói với mẹ.
- Tại sao con không được ở chung phòng với Hưng chứ?
Mẹ hắn với gương mặt bình thản như không có chuyện gì xảy ra nói.
- Đừng tưởng mẹ không biết gì! mắt mẹ chưa mờ lắm đâu! Làm như mẹ không thấy mấy cái dấu vết mà con để lại trên người bé Hưng vậy!
Từ " dấu vết" bà cố tình nhấn mạnh làm mặt hắn hơi ửng hồng chút xíu. Trong khi hắn đang loay hoay tìm cách trả lời thì bà lại tiếp tục nói.
- Rồi! Giờ thì nói cho mẹ nghe! Tại sao con thích Hưng?
Hắn nhìn mặt rồi gãy gãy đầu. Mặt hắn nhăn nhó suy nghĩ nhìn ngố vô cùng. Cuối cùng hắn ngước đôi mắt trong sáng ẩn sâu làn lông mi dài nhìn mẹ và nói.
- Hưng dễ thương lắm mẹ ơi! Hưng thơm mùi sữa nè mẹ! Da Hưng trắng mịn nè mẹ! Mắt Hưng sáng và sâu nữa! môi của Hưng…
- Thôi! Stop liền ha! Một hồi rồi con nói tới cái gì nữa hả?
- …
- Mẹ hỏi là ở bên Hưng con có cảm giác như thế nào?
Hắn lại gãy đầu. Cử chỉ này chứng tỏ hắn đang rất bối rối. Mất một lúc lâu hắn không trả lời bà. Nhưng bà vẫn kiên nhẫn chờ đợi hắn. Bà nhìn hắn với ánh mắt trìu mến. Có người mẹ nào mà không vui khi thấy con mình đang dần trường thành chứ. Hay nói đúng hơn là đang dần trở thành một người đàn ông chân chính.
Bằng một giọng trầm mà nhẹ nhàng hắn thốt lên.
- Bên Hưng con cảm thấy yên bình!
Gương mặt của bà giãn ra thành một nụ cười hiền từ. Ẩn sau lớp phấn son đó là một gương mặt sáng bừng hạnh phúc. Bà ôm lấy hắn và nói.
- Vậy thì con đừng để vụt mất Hưng nha!
Hắn cười.
- Dĩ nhiên rồi mẹ à!
Đột nhiên bà buông hắn ra và nháy mắt với hắn.
- Sao tụi con không để lại một cái gì đó… như là… - Bà đưa một ngón tay lên môi và suy nghĩ. - Như là… một kí hiệu chứng tỏ hai đứa là của nhau!
Hắn ngạc nhiên đến trơ cả mặt ra.
- Sao phải làm vậy?
Bà cú lên đầu hắn một cái.
- Thằng ngốc này! Bộ mày không muốn Hưng chỉ thuộc về mày thôi hả? Bé Hưng nó dễ thương thế kia! Da trắng thế kia! Thì làm gì mà không có khối đứa nó…
- Vậy… vậy con phải làm gì hả mẹ? - Hắn nôn nóng ngắt lời bà. Hắn thật là ngốc vì đã dễ dàng rơi vào cái bẫy của bà.
Bà mỉm cười.
- Sao con không để lại hình xăm hay kí hiệu gì đó lên người nó thử xem!
- Không được! - Hắn đáp ngay.
- Sao lại không?
- Vì làm vậy Hưng sẽ đau lắm! Mà Hưng đau thì con không chịu nổi đâu!
Bà thờ ra một hơi khi nghe hắn nói. Bà đã nuôi hắn từ nhỏ đến lớn. Có bao giờ bà thấy hắn quan tâm đến bà đâu. Vậy mà giờ hắn lại…
Bà khoanh tay lại. Đối tác của bà trước đây có nhiều người còn khó tính hơn hắn nhiều mà bà còn thuyết phục được. Hắn chỉ là trò chơi mà thôi.
- Giờ mẹ hỏi con nha!
- Uhm
- Mẹ muốn nói thẳng luôn! Con biết con bị bệnh gì mà đúng không?
Hắn ngồi im không động đậy gì. Lời nói của mẹ đang tấn công mạnh mẽ vào tâm trí hắn.
- Rồi lỡ một ngày nào đó bệnh của con lại tái phát và con quên đi Hưng thì sao?
Mố hôi của hắn nhỏ giọt khi nghe đến đó. Hắn biết điều đó nhưng hắn luôn muốn trốn tránh sự thật. Hắn không muốn đối diện với cái sự thật khắc nghiệt và tàn nhẫn của cuộc sống kia. Nhưng giờ mẹ bắt hắn phỉa nhìn thẳng vào đó. Vì giờ hắn không chỉ có một mình. Hắn còn có nó. Dù hắn không lo cho bản thân mình thì hắn vẫn luôn muốn nó được hạnh phúc.
Bà nhẹ nhàng nói tiếp.
- Mẹ tin nếu như Hưng yêu con thật lòng thì nó sẽ sẵn lòng làm thế vì con! Vì hai đứa con đều là con trai nên chuyện này cũng dễ thôi mà!
Hắn đứng dậy và bước ra ngoài. Chuyện này không dễ như mẹ hắn nói. Hoàn toàn không dễ một chút nào. Làm Hưng đau hắn không hề muốn thế. Đó là việc cuối cùng trên đời này mà hắn muốn làm. Nhưng mà…
Lỡ một mai hắn quên đi Hưng rồi sao? Lỡ một mai hắn không còn nhớ được gương mặt ngây thơ đó, không còn nhớ được hương vị ngọt ngào đó, không còn nhớ được xúc cảm mãnh liệt đang trào dâng trong tim hắn hiện tại đây thì sao? Hắn không biết phài làm gì. Đôi chân cứ đưa hắn đi mặc dù hắn không hề biết mình đang đi đâu. Cuối cùng hắn giật mình nhận ra hắn đang đứng trước cửa phòng của nó. Cửa không khóa. Hắn lắc đầu trách thầm nó quá vô tư. Vậy mới có cơ hội cho hắn chứ!
Hắn đẩy cửa bước vào. Căn phòng trống vắng. Nhưng tiếng hát dịu dàng của nó vang ra từ phòng tắm như lấp đầy sự trống trãi nơi đây. Hắn ngồi xuống giường và nhìn thẳng vào phòng tắm. Phía sau cánh cửa mỏng kia là nó, người mà hắn yêu thương nhất trên đời này. Vậy mà hắn sắp phải để lại một vết thương trên cơ thể nhỏ bé hoàn hảo đó. Chỉ cần nghĩ đến đó thôi là hắn đã không thể chịu đựng được.
Bỗng nhiên cánh cửa đó bật mở. Hưng bước ra với cơ thể ướt đẫm. Nó nhìn thấy hắn và mỉm cười. Chiếc áo sơ mi của hắn rộng và dài đến tận gối của nó. Mái tóc của nó ướt đẫm. Một vài giọt nước vẫn còn vươn trên gương mặt của nó. Nó bước đến gần bên hắn. Nhưng hắn ngay lập tức đứng dậy như thể nó là một vật gì đó có thể lây bệnh cho hắn. Điều đó đột ngột gây ra cho nó một cảm giác đau đớn.
Hắn nhìn nó bằng một đôi mắt đỏ ngầu. Hai tay hắn nắm chặt lại với nhau. Nó bước tới thêm một bước nữa. Nhưng hắn cũng lùi lại thêm một bước nữa. Cuối cùng hắn nói vội.
- Hưng ngủ đi! Khang có việc phải đi!
Rồi chạy ra khỏi phòng.
Nó đứng đó bất động như một pho tượng. Chuyện gì vừa mới xảy ra vậy? Có phài là hắn vừa mới xa lánh nó không? Nó đã làm gì chứ? Tại sao hắn lại có thái độ đó đối với nó. Không thể chịu đựng được. Nó gục xuống giường và bật khóc.
- Thằng đó lại làm em khóc à?
Hắn giật mình ngẩn đầu dậy. Anh Hiếu đứng đó, nơi ngưỡng cửa và nhìn nó. Nó lau đi nước mắt và cố gắng mỉm cười với anh. Như sao không thể! Anh bước đến gần nó. Đôi mắt anh tỏa ra một nỗi đau lòng miên man.
- Tại sao phải đau khồ vậy hả em? - Anh bật ra tiếng nói từ sâu thẳm trái tim mình. - Tại sao em lại phải yêu một thằng mất trí như nó chứ? Anh chưa bao giờ là em khóc hết! vậy mà…
Nó cuối cùng cũng bật ra được một nụ cười.
- Không! Em rất hạnh phúc!
Gương mặt anh chuyển sang nóng giận. Đôi mắt hằn lên những tia nhìn dữ dội. Anh nắm chặt lấy tay của nó và nói.
- Em đang khóc! Em khóc vì em quá hạnh phúc à? Em ngốc thật hay là đang giả ngốc đó? Anh không thể chịu đựng được chuyện này!
Rồi bỗng nhiên giọng của anh hạ xuống thì một lời thì thầm van vỉ.
- Hãy quay về với anh đi! Anh hứa sẽ làm cho em cười mỗi ngày! Sẽ đem đến cho em hạnh phúc! Sẽ không bao giờ để nước mắt hoen mờ khóe mi em! Xin em đó! Anh chưa bao giờ cầu xin ai trước đây! Nhưng xin em… xin em hãy trở về bên anh…
Nó thấy lòng mình nhói đau khi nhìn thấy anh như vậy. Nhưng nó biết nói sao cho anh hiểu đây. Hiểu được rằng nó hạnh phúc như thế nào khi ở bên hắn. Hiểu được rằng trái tim của nó đã bị hắn đánh cắp mất rồi. Và trái tim đó đã không còn hình bóng của anh nữa.
- Em… em xin lỗi!
Anh đứng phắt dậy. Đôi mắt anh chiếu thẳng xuống nó những tia nhìn tàn bào. Cuối cùng anh bật ra thành lời, những lời lẽ đáng sợ.
- Rồi sẽ có một ngày em sẽ hối hận! Anh sẽ làm cho em phải hối hận!
Và cũng như hắn, anh bỏ đi ngay sau đó.
Còn lại một mình nó không thể theo kịp những gì vừa mời xảy ra. Tại sao tất cả mọi chuyện lại trở nên thế này? Tại sao cứ phải đồ hết lên vai nó? Nó phải làm sao đây? Làm sao để mọi thứ được yên bình như xưa? Làm sao để không ai phải đau khổ?
Ngoài kia biển được ánh trăng dác bạc. Từng ngọn sóng lấp lánh màu trắng vỗ về bãi cát im lìm. Không có một ai đi ngoài đó. Chỉ có gió vi vu ngân nga những bài hát bất tận. Đại dương vọng lên một âm thanh dịu nhẹ đáp lời gió. Và nó tự hỏi.
Ở nơi nào đó ngoài kia liệu hắn có đang nghĩ về nó? Liệu hắn có còn quan tâm nó không?
Như một cơn gió mỏng manh tìm ra biển lớn, nó chỉ mong muốn đang tan biến vào đại dương sâu thẳm là hắn.
- Nè nhóc! Đang suy nghĩ gì đó?
Nó giật mình nhìn lên. Hắn đang đứng trước mặt nó vời tay gãy gãy đầu. Trông hắn ngố đến lạ. Không hiểu sao nước mắt lại lăn dài trên má nó. Nó chạy đến và lao vào lòng hắn. Gió đã về với đại dương.
- Sao Khang lại ra đi? Hưng đã làm gì sai sao? - Nó òa lên khóc.
Hắn thấy mình thật có lỗi. Vuốt lấy mái tóc của nó hắn nói nhẹ nhàng.
- Không! Không phải vậy đâu! nín đi mà! Hưng đừng khóc nữa nha!
- Vậy sao Khang lại bỏ đi?
- Thì…
- Tại sao?
Hắn biết mình không thể lẫn trốn được nữa. Nhìn thẳng vào đáy mắt của nó hắn hỏi.
- Hưng… có sẵn sàng làm tất cả mọi thứ vì Khang không?
Nó tròn mắt nhìn hắn.
- Sao tự nhiên Khang lại hỏi vậy?
- Khang sẵn sàng làm tất cả mọi thứ vì Hưng! Nhưng… - Hắn kể cho nó nghe về bệnh của mình, về nỗi sợ hãi của hắn.
Nó nghe xong chỉ biết mỉm cười. Nó chấp hai tay sau lưng và nghiên người nhìn hắn bằng một đôi mắt tinh nghịch.
- Nếu như Hưng nói không thì sao?
Mắt của hắn ngay lập tức cụp xuống. Hắn trong thiểu não thấy rõ. Rồi hắn cho tay vào túi quần lục lọi gì đó. Trước sự ngạc nhiên của nó hắn chìa ra một thanh socola.
- Hưng ăn socola đi! Rồi…
Nó bật cười. Hắn ngốc quá! Ngốc đến mức quá dễ thương. Hắn sợ nó không đồng ý nên mua socola dụ nó sao? Hắn nghĩ nó dễ bị dụ thế sao?
Nó tiến tới và nắm lấy tay hắn. Nó đặt bàn tay to lớn ấy lên ngực mình và nói.
- Hưng muốn chính tay Khang làm kìa!
Hắn thoáng ngỡ ngàng rồi cúi xuống hôn nó. Nụ hôn vẫn mãnh liệt như lúc nào. Hắn cố gắng kiềm chế và dứt ra khỏi nụ hôn đó. Giờ không phải là lúc làm chuyện đó. Hắn bế nó lên nhẹ nhàng như nó chỉ là một con mèo. Hắn chậm rãi bước lại giường và đặt nó nằm lên nệm. Lớp ga trắng muốt bị nhăn đi khi nó nằm xuống. Và hắn trườn lên, hôn lên cổ nó. Môi hắn di chuyển từ từ xuống. Đi đến đâu thì nút áo được cởi ra đến đó. Cho đến cuối cùng khi bộ ngực trắng trẻo của nó phơi bày ra hết dưới ánh đèn, hắn dừng lại. Nhìn thật sâu và mắt nó hắn hỏi.
- Hưng chắc không?
Nó mỉm cười và gật đầu.
Hắn cúi xuống hôn lên đó một nụ hôn dài và đê mê. Vẫn là mùi sữa thơm lừng này. Khi hắn ngước lên nó đưa cho hắn một cái lưỡi lam.
- Sẽ đau lắm đó! - Hắn nhíu mày nhìn nó.
- Không sao đâu! - Nó khẽ nói. - Để cho Khang không bao giờ quên Hưng!
Hắn mím môi và bắt đầu đặt lưỡi dao sắc lạnh vào da thịt nó…
Căn phòng với ánh đèn vàng ấm áp làm nó có cảm giác yên tâm hơn. Nó ngã lưng xuống chiếc giường êm ái được trải ga thẳng tắp. Mắt nó lập tức mờ đi. Hai mí mắt bắt đầu nặng dần. Nó cố chống chọi lại cơn buồn ngủ. Nằm nhớ lại vẻ mặt lạnh lùng của anh Hiếu làm nó cảm thấy đau lòng. Tại sao anh lại có thái độ như vậy chứ? Dù hỏi vậy nhưng thật ra trong lòng nó đã biết câu trả lời. Người mà nó chọn không phải là anh mà là hắn. Không phải người đã từng yêu thương chăm sóc nó trong suốt những tháng ngày quá khứ mà là hắn. Hắn! Kẻ mất trí nhớ. Người mà tình cảm không khi nào ổn định. Hắn! Kẻ đã làm cho nó đau đớn đến tột cùng. Và hắn cũng là người mang đến cho nó hạnh phúc tột đỉnh.
Nếu có ai đó bắt nó phải nói nó yêu hắn đến chừng nào thì chắc nó sẽ không thể nào nói được. Tình cảm ấy quá rộng lớn thậm chí là còn hơn cả sức tưởng tượng của nó. Bạn đã từng yêu ai đến nỗi sẵn sàng hi sinh tất cả mọi thứ, sẵn sàng làm bất cứ việc gì vì người đó chưa? Nó đã yêu hắn đến vậy đó!
Bật dậy một cách dứt khoác để thoát khỏi ma lực của cơn buồn ngủ, nó bước vào nhà tắm. Sau một chuyến đi dài nó không còn một chút sức lực nào cả. Sự mỏi mệt chiếm giữ từng tế bào trong cơ thể nó. Nó nhắm mắt tận hưởng cái cảm giác dễ chịu khi dòng nước ấm chạm vào làn da trắng mịn. Miệng khẽ ngân nga một bài hát dịu dàng nó bắt đầu tự chăm sóc bản thân mình.
Hắn bực tức nói với mẹ.
- Tại sao con không được ở chung phòng với Hưng chứ?
Mẹ hắn với gương mặt bình thản như không có chuyện gì xảy ra nói.
- Đừng tưởng mẹ không biết gì! mắt mẹ chưa mờ lắm đâu! Làm như mẹ không thấy mấy cái dấu vết mà con để lại trên người bé Hưng vậy!
Từ " dấu vết" bà cố tình nhấn mạnh làm mặt hắn hơi ửng hồng chút xíu. Trong khi hắn đang loay hoay tìm cách trả lời thì bà lại tiếp tục nói.
- Rồi! Giờ thì nói cho mẹ nghe! Tại sao con thích Hưng?
Hắn nhìn mặt rồi gãy gãy đầu. Mặt hắn nhăn nhó suy nghĩ nhìn ngố vô cùng. Cuối cùng hắn ngước đôi mắt trong sáng ẩn sâu làn lông mi dài nhìn mẹ và nói.
- Hưng dễ thương lắm mẹ ơi! Hưng thơm mùi sữa nè mẹ! Da Hưng trắng mịn nè mẹ! Mắt Hưng sáng và sâu nữa! môi của Hưng…
- Thôi! Stop liền ha! Một hồi rồi con nói tới cái gì nữa hả?
- …
- Mẹ hỏi là ở bên Hưng con có cảm giác như thế nào?
Hắn lại gãy đầu. Cử chỉ này chứng tỏ hắn đang rất bối rối. Mất một lúc lâu hắn không trả lời bà. Nhưng bà vẫn kiên nhẫn chờ đợi hắn. Bà nhìn hắn với ánh mắt trìu mến. Có người mẹ nào mà không vui khi thấy con mình đang dần trường thành chứ. Hay nói đúng hơn là đang dần trở thành một người đàn ông chân chính.
Bằng một giọng trầm mà nhẹ nhàng hắn thốt lên.
- Bên Hưng con cảm thấy yên bình!
Gương mặt của bà giãn ra thành một nụ cười hiền từ. Ẩn sau lớp phấn son đó là một gương mặt sáng bừng hạnh phúc. Bà ôm lấy hắn và nói.
- Vậy thì con đừng để vụt mất Hưng nha!
Hắn cười.
- Dĩ nhiên rồi mẹ à!
Đột nhiên bà buông hắn ra và nháy mắt với hắn.
- Sao tụi con không để lại một cái gì đó… như là… - Bà đưa một ngón tay lên môi và suy nghĩ. - Như là… một kí hiệu chứng tỏ hai đứa là của nhau!
Hắn ngạc nhiên đến trơ cả mặt ra.
- Sao phải làm vậy?
Bà cú lên đầu hắn một cái.
- Thằng ngốc này! Bộ mày không muốn Hưng chỉ thuộc về mày thôi hả? Bé Hưng nó dễ thương thế kia! Da trắng thế kia! Thì làm gì mà không có khối đứa nó…
- Vậy… vậy con phải làm gì hả mẹ? - Hắn nôn nóng ngắt lời bà. Hắn thật là ngốc vì đã dễ dàng rơi vào cái bẫy của bà.
Bà mỉm cười.
- Sao con không để lại hình xăm hay kí hiệu gì đó lên người nó thử xem!
- Không được! - Hắn đáp ngay.
- Sao lại không?
- Vì làm vậy Hưng sẽ đau lắm! Mà Hưng đau thì con không chịu nổi đâu!
Bà thờ ra một hơi khi nghe hắn nói. Bà đã nuôi hắn từ nhỏ đến lớn. Có bao giờ bà thấy hắn quan tâm đến bà đâu. Vậy mà giờ hắn lại…
Bà khoanh tay lại. Đối tác của bà trước đây có nhiều người còn khó tính hơn hắn nhiều mà bà còn thuyết phục được. Hắn chỉ là trò chơi mà thôi.
- Giờ mẹ hỏi con nha!
- Uhm
- Mẹ muốn nói thẳng luôn! Con biết con bị bệnh gì mà đúng không?
Hắn ngồi im không động đậy gì. Lời nói của mẹ đang tấn công mạnh mẽ vào tâm trí hắn.
- Rồi lỡ một ngày nào đó bệnh của con lại tái phát và con quên đi Hưng thì sao?
Mố hôi của hắn nhỏ giọt khi nghe đến đó. Hắn biết điều đó nhưng hắn luôn muốn trốn tránh sự thật. Hắn không muốn đối diện với cái sự thật khắc nghiệt và tàn nhẫn của cuộc sống kia. Nhưng giờ mẹ bắt hắn phỉa nhìn thẳng vào đó. Vì giờ hắn không chỉ có một mình. Hắn còn có nó. Dù hắn không lo cho bản thân mình thì hắn vẫn luôn muốn nó được hạnh phúc.
Bà nhẹ nhàng nói tiếp.
- Mẹ tin nếu như Hưng yêu con thật lòng thì nó sẽ sẵn lòng làm thế vì con! Vì hai đứa con đều là con trai nên chuyện này cũng dễ thôi mà!
Hắn đứng dậy và bước ra ngoài. Chuyện này không dễ như mẹ hắn nói. Hoàn toàn không dễ một chút nào. Làm Hưng đau hắn không hề muốn thế. Đó là việc cuối cùng trên đời này mà hắn muốn làm. Nhưng mà…
Lỡ một mai hắn quên đi Hưng rồi sao? Lỡ một mai hắn không còn nhớ được gương mặt ngây thơ đó, không còn nhớ được hương vị ngọt ngào đó, không còn nhớ được xúc cảm mãnh liệt đang trào dâng trong tim hắn hiện tại đây thì sao? Hắn không biết phài làm gì. Đôi chân cứ đưa hắn đi mặc dù hắn không hề biết mình đang đi đâu. Cuối cùng hắn giật mình nhận ra hắn đang đứng trước cửa phòng của nó. Cửa không khóa. Hắn lắc đầu trách thầm nó quá vô tư. Vậy mới có cơ hội cho hắn chứ!
Hắn đẩy cửa bước vào. Căn phòng trống vắng. Nhưng tiếng hát dịu dàng của nó vang ra từ phòng tắm như lấp đầy sự trống trãi nơi đây. Hắn ngồi xuống giường và nhìn thẳng vào phòng tắm. Phía sau cánh cửa mỏng kia là nó, người mà hắn yêu thương nhất trên đời này. Vậy mà hắn sắp phải để lại một vết thương trên cơ thể nhỏ bé hoàn hảo đó. Chỉ cần nghĩ đến đó thôi là hắn đã không thể chịu đựng được.
Bỗng nhiên cánh cửa đó bật mở. Hưng bước ra với cơ thể ướt đẫm. Nó nhìn thấy hắn và mỉm cười. Chiếc áo sơ mi của hắn rộng và dài đến tận gối của nó. Mái tóc của nó ướt đẫm. Một vài giọt nước vẫn còn vươn trên gương mặt của nó. Nó bước đến gần bên hắn. Nhưng hắn ngay lập tức đứng dậy như thể nó là một vật gì đó có thể lây bệnh cho hắn. Điều đó đột ngột gây ra cho nó một cảm giác đau đớn.
Hắn nhìn nó bằng một đôi mắt đỏ ngầu. Hai tay hắn nắm chặt lại với nhau. Nó bước tới thêm một bước nữa. Nhưng hắn cũng lùi lại thêm một bước nữa. Cuối cùng hắn nói vội.
- Hưng ngủ đi! Khang có việc phải đi!
Rồi chạy ra khỏi phòng.
Nó đứng đó bất động như một pho tượng. Chuyện gì vừa mới xảy ra vậy? Có phài là hắn vừa mới xa lánh nó không? Nó đã làm gì chứ? Tại sao hắn lại có thái độ đó đối với nó. Không thể chịu đựng được. Nó gục xuống giường và bật khóc.
- Thằng đó lại làm em khóc à?
Hắn giật mình ngẩn đầu dậy. Anh Hiếu đứng đó, nơi ngưỡng cửa và nhìn nó. Nó lau đi nước mắt và cố gắng mỉm cười với anh. Như sao không thể! Anh bước đến gần nó. Đôi mắt anh tỏa ra một nỗi đau lòng miên man.
- Tại sao phải đau khồ vậy hả em? - Anh bật ra tiếng nói từ sâu thẳm trái tim mình. - Tại sao em lại phải yêu một thằng mất trí như nó chứ? Anh chưa bao giờ là em khóc hết! vậy mà…
Nó cuối cùng cũng bật ra được một nụ cười.
- Không! Em rất hạnh phúc!
Gương mặt anh chuyển sang nóng giận. Đôi mắt hằn lên những tia nhìn dữ dội. Anh nắm chặt lấy tay của nó và nói.
- Em đang khóc! Em khóc vì em quá hạnh phúc à? Em ngốc thật hay là đang giả ngốc đó? Anh không thể chịu đựng được chuyện này!
Rồi bỗng nhiên giọng của anh hạ xuống thì một lời thì thầm van vỉ.
- Hãy quay về với anh đi! Anh hứa sẽ làm cho em cười mỗi ngày! Sẽ đem đến cho em hạnh phúc! Sẽ không bao giờ để nước mắt hoen mờ khóe mi em! Xin em đó! Anh chưa bao giờ cầu xin ai trước đây! Nhưng xin em… xin em hãy trở về bên anh…
Nó thấy lòng mình nhói đau khi nhìn thấy anh như vậy. Nhưng nó biết nói sao cho anh hiểu đây. Hiểu được rằng nó hạnh phúc như thế nào khi ở bên hắn. Hiểu được rằng trái tim của nó đã bị hắn đánh cắp mất rồi. Và trái tim đó đã không còn hình bóng của anh nữa.
- Em… em xin lỗi!
Anh đứng phắt dậy. Đôi mắt anh chiếu thẳng xuống nó những tia nhìn tàn bào. Cuối cùng anh bật ra thành lời, những lời lẽ đáng sợ.
- Rồi sẽ có một ngày em sẽ hối hận! Anh sẽ làm cho em phải hối hận!
Và cũng như hắn, anh bỏ đi ngay sau đó.
Còn lại một mình nó không thể theo kịp những gì vừa mời xảy ra. Tại sao tất cả mọi chuyện lại trở nên thế này? Tại sao cứ phải đồ hết lên vai nó? Nó phải làm sao đây? Làm sao để mọi thứ được yên bình như xưa? Làm sao để không ai phải đau khổ?
Ngoài kia biển được ánh trăng dác bạc. Từng ngọn sóng lấp lánh màu trắng vỗ về bãi cát im lìm. Không có một ai đi ngoài đó. Chỉ có gió vi vu ngân nga những bài hát bất tận. Đại dương vọng lên một âm thanh dịu nhẹ đáp lời gió. Và nó tự hỏi.
Ở nơi nào đó ngoài kia liệu hắn có đang nghĩ về nó? Liệu hắn có còn quan tâm nó không?
Như một cơn gió mỏng manh tìm ra biển lớn, nó chỉ mong muốn đang tan biến vào đại dương sâu thẳm là hắn.
- Nè nhóc! Đang suy nghĩ gì đó?
Nó giật mình nhìn lên. Hắn đang đứng trước mặt nó vời tay gãy gãy đầu. Trông hắn ngố đến lạ. Không hiểu sao nước mắt lại lăn dài trên má nó. Nó chạy đến và lao vào lòng hắn. Gió đã về với đại dương.
- Sao Khang lại ra đi? Hưng đã làm gì sai sao? - Nó òa lên khóc.
Hắn thấy mình thật có lỗi. Vuốt lấy mái tóc của nó hắn nói nhẹ nhàng.
- Không! Không phải vậy đâu! nín đi mà! Hưng đừng khóc nữa nha!
- Vậy sao Khang lại bỏ đi?
- Thì…
- Tại sao?
Hắn biết mình không thể lẫn trốn được nữa. Nhìn thẳng vào đáy mắt của nó hắn hỏi.
- Hưng… có sẵn sàng làm tất cả mọi thứ vì Khang không?
Nó tròn mắt nhìn hắn.
- Sao tự nhiên Khang lại hỏi vậy?
- Khang sẵn sàng làm tất cả mọi thứ vì Hưng! Nhưng… - Hắn kể cho nó nghe về bệnh của mình, về nỗi sợ hãi của hắn.
Nó nghe xong chỉ biết mỉm cười. Nó chấp hai tay sau lưng và nghiên người nhìn hắn bằng một đôi mắt tinh nghịch.
- Nếu như Hưng nói không thì sao?
Mắt của hắn ngay lập tức cụp xuống. Hắn trong thiểu não thấy rõ. Rồi hắn cho tay vào túi quần lục lọi gì đó. Trước sự ngạc nhiên của nó hắn chìa ra một thanh socola.
- Hưng ăn socola đi! Rồi…
Nó bật cười. Hắn ngốc quá! Ngốc đến mức quá dễ thương. Hắn sợ nó không đồng ý nên mua socola dụ nó sao? Hắn nghĩ nó dễ bị dụ thế sao?
Nó tiến tới và nắm lấy tay hắn. Nó đặt bàn tay to lớn ấy lên ngực mình và nói.
- Hưng muốn chính tay Khang làm kìa!
Hắn thoáng ngỡ ngàng rồi cúi xuống hôn nó. Nụ hôn vẫn mãnh liệt như lúc nào. Hắn cố gắng kiềm chế và dứt ra khỏi nụ hôn đó. Giờ không phải là lúc làm chuyện đó. Hắn bế nó lên nhẹ nhàng như nó chỉ là một con mèo. Hắn chậm rãi bước lại giường và đặt nó nằm lên nệm. Lớp ga trắng muốt bị nhăn đi khi nó nằm xuống. Và hắn trườn lên, hôn lên cổ nó. Môi hắn di chuyển từ từ xuống. Đi đến đâu thì nút áo được cởi ra đến đó. Cho đến cuối cùng khi bộ ngực trắng trẻo của nó phơi bày ra hết dưới ánh đèn, hắn dừng lại. Nhìn thật sâu và mắt nó hắn hỏi.
- Hưng chắc không?
Nó mỉm cười và gật đầu.
Hắn cúi xuống hôn lên đó một nụ hôn dài và đê mê. Vẫn là mùi sữa thơm lừng này. Khi hắn ngước lên nó đưa cho hắn một cái lưỡi lam.
- Sẽ đau lắm đó! - Hắn nhíu mày nhìn nó.
- Không sao đâu! - Nó khẽ nói. - Để cho Khang không bao giờ quên Hưng!
Hắn mím môi và bắt đầu đặt lưỡi dao sắc lạnh vào da thịt nó…
Bình luận truyện