Em Chỉ Có Thể Thích Anh
Chương 25
Đáng sợ nhất là bầu không khí im lặng...
Nhất thời hai người đều không biết nên làm gì, biểu cảm trên mặt đều thoáng chút xấu hổ, người thì nhìn sang hướng khác, người thì nhòm mũi chân.
Thỉnh thoảng bên hành lang lại truyền tới tiếng học sinh tranh cãi, thoáng ồn ào nhưng lại nhanh chóng tĩnh lặng. Thời tiết oi bức, lúc nào cũng có thể mưa, ngay cả ve trên cành cũng chẳng thấy râm ran.
"Hay là mình về lớp đi?", Hạ Mộng Ngư đề nghị.
Từ Tử Sung nhìn đồng hồ, "Còn mười phút nữa mới vào giờ."
"Mình làm gì bây giờ?", Hạ Mộng Ngư than thở, "Giờ về còn mười phút làm bài đấy."
Từ Tử sung nhíu mày.
"Cậu thích làm bài tập thế cơ à?"
"Vậy cậu có chuyện gì thú vị hơn làm bài tập không?"
"Có chứ."
Hai mắt Hạ Mộng Ngư sáng lên, vẻ mặt đầy chờ mong, cô hơi kiễng chân, tiến lại gần mặt cậu.
"Gì nào?"
Hôn khẽ?
Ôm một cái?
Hay là nhấc bổng?
"Nói chuyện cậu và Hạ Dạ Dương."
Hạ Mộng Ngư cảm thấy mình chết đứng luôn rồi.
Ngực cũng đã cho cậu sờ mà cậu vẫn chưa chịu buông tha chuyện cô và Hạ Dạ Dương, Từ Tử Sung này sao lại khó lòe đến thế cơ chứ!
Hạ Mộng Ngư thở dài.
"Cậu muốn nói thế nào?", cô hỏi.
"Cho dù là hư tình giả ý thì cậu đối xử với Hạ Dạ Dương cũng quá chu đáo rồi.", Từ Tử Sung nói.
Tâm trạng Hạ Mộng Ngư trầm xuống.
"Mình không biết làm thế nào với Hạ Dạ Dương cả, không như vậy không được."
"Tại sao?"
"Tại bố cậu ta là cấp trên của bố mình."
Câu này thốt ra, chẳng cần nhiều lời giải thích nữa, điều gì nên hiểu thì Từ Tử Sung đều đã hiểu. Cậu thở dài một hơi, thoáng vẻ xót xa khi nhìn cô, nhất thời chẳng biết nói gì.
"Chẳng trách...Trông cậu thì có vẻ là rất sợ cậu ta."
Từ Tử Sung nghĩ, chắc chắn từ nhỏ đến lớn, Hạ Mộng Ngư đã bị Hạ Dạ Dương bắt nạt cực nhiều lần.
"Ai sợ cậu ta? Mình căn bản chẳng coi cậu ta ra gì đấy được không?", Hạ Mộng Ngư không chút kiêng dè.
Từ Tử Sung vốn nghĩ trong lòng Hạ Mộng Ngư ít nhiều vẫn có bóng ma.
"Cậu không sợ cậu ta?"
"Không sợ."
"Thế sao cậu ta bắt làm gì thì cậu làm đấy?"
Tại sao bảo cầm bánh ngọt hát là hát?
Không phải sợ, thì là rất để ý.
Từ Tử Sung cảm thấy tâm trạng mình lại không tốt rồi.
Hạ Mộng Ngư nặng nề thở dài một hơi, "Chuyện mình với Hạ Dạ Dương, một lời khó nói hết lắm..."
"Không sao, một lời khó hết thì cứ từ từ mà nói."
Từ Tử Sung nghe thấy câu "mình và Hạ Dạ Dương", sắc mặt lập tức tối lại, rõ ràng là không vui.
Hạ Mộng Ngư ngạc nhiên nhìn Từ Tử Sung, cô thật sự muốn xác định xem đây có đúng là cậu hay không.
"Cậu có chắc là muốn nghe không?"
"Nói đi."
"Một hai câu không xong được đâu.", Hạ Mộng Ngư nhìn đồng hồ, "Sắp vào giờ rồi, làm sao mà từ từ nói được?"
"Vậy thì vào giờ nói."
"Mình ngồi ngay sát bục giảng đấy, làm sao mà nói chuyện trong giờ được? Dưới mắt cô, đến truyền giấy còn không có cơ hội nữa là..."
Từ Tử Sung cau mày trầm mặc.
Hạ Mộng Ngư nói thêm: "Với lại, nhờ người nào đó, cả hai đứa mình phải ngồi cạnh bục giảng nguyên tuần đấy."
"Về nhà gọi điện cũng không được, có tiếng, bố mẹ mình sẽ biết mất. Gửi tin nhắn cũng được đấy, nhưng một lời không nói hết nổi, phải gõ nhiều chữ lắm, lãng phí thời gian học. Bọn mình phải thi vào Thanh Hoa, không nên phí thời gian vào mấy chuyện cỏn con đúng không?"
"Hạ Mộng Ngư."
"Hả?"
"Không phải là cậu không muốn nói đấy chứ?"
Thấy Từ Tử Sung hạ quyết tâm không chịu buông tha đề tài này, Hạ Mộng Ngư chẳng biết phải làm sao.
Cô nên làm gì bây giờ?
Đương nhiên là phát huy đại ái vô cương rồi.
Người con trai mình nhắm trúng, đương nhiên là khóc thì mình phải dỗ dành rồi.
"Mình với Hạ Dạ Dương thật sự không có gì cả. Chỉ là mình không thích gây chuyện với cậu ta, thế nên bớt chút sức lực ra đối đãi cậu ta thôi, bằng không người như cậu ta khó ở lắm.", Hạ Mộng Ngư kiên nhẫn giải thích.
"Bốn giờ dậy làm bánh cho cậu ta mà kêu là bớt chút sức lực?"
"Đúng! Hạ Dạ Dương rách việc lắm... Vô cùng, vô cùng khó hầu hạ. Sung đại ca, cậu tin mình đi, thái độ của mình với cậu ta bây giờ là giữ khoảng cách nhất có thể đấy, thật."
Hầu hạ.
Nghe thấy từ này, Từ Tử Sung lại càng mất hứng.
"Cậu giải thích chuyện này với mình làm gì?"
Mẹ kiếp, còn không phải là cậu muốn mình nói sao?
Hạ Mộng Ngư phát hiện ra Từ Tử Sung cũng là một tên cực kỳ rách việc!
"Đại ca à...", Hạ Mộng Ngư bất đắc dĩ thở dài một tiếng.
Từ Tử Sung nhíu mày.
"Mình thật sự không sợ Hạ Dạ Dương."
...
"Nhưng mà mình thật sự sợ cậu."
Từ Tử Sung càng nhíu mày chặt hơn.
"Sợ mình cái gì?"
"Sợ cậu không vui, tại nhất cử nhất động của cậu đều ảnh hưởng đến mình. Sợ cậu hiểu lầm, vì cả thế giới này, mình chỉ để tâm cậu nghĩ gì về mình thôi."
Từ Tử Sung không nói lời nào.
"Sung đại ca?"
"Đạn bọc đường."
...
"Thôi được rồi.", Từ Tử Sung nói tiếp.
Hạ Mộng Ngư thở phào một hơi.
"Câu hỏi cuối cùng.", Từ Tử Sung nhìn đồng hồ, tạm dừng một chút rồi hỏi: "Cậu không sợ Hạ Dạ Dương, vậy còn coi cậu ta là tiểu tổ tông làm gì?"
Ớ?
Hạ Mộng Ngư sửng sốt.
"Sao cậu biết cậu ta là tiểu tổ tông của mình?"
Từ Tử Sung hơi nhíu mày, đảo mắt đi chỗ khác rồi hắng giọng nói: "Vô tình nhìn thấy tin nhắn của cậu."
À, thì ra vấn đề ở đây!
Hạ Mộng Ngư bừng tỉnh. Chẳng trách Từ Tử Sung hỏi cô lưu số cậu là gì. Từ Tử Sung này cũng thật là, có khúc mắc mà cứ để nghẹn trong lòng chứ không chịu nói thẳng với cô.
Biết vấn đề ở đâu, giải quyết cũng dễ hơn hẳn.
"Cậu có biết tiểu tổ tông là ý gì không?", Hạ Mộng Ngư tủm tỉm.
Từ Tử Sung cụp mắt, lạnh lùng nói: "Là tiểu tổ tông."
"Cậu quả nhiên là kém Văn, cậu nghe mình giải thích cho này."
Từ Tử Sung hờ hững nhìn Hạ Mộng Ngư, cậu đã sẵn sàng nghe cô luyên thuyên rồi.
Hạ Mộng Ngư hắng giọng, bắt đầu thuyết giảng.
"Tổ tông là gì? Tổ tông là người đi trước của cậu. Ông nội cậu có phải là tổ tông của cậu không? Không. Ông nội của ông nội cậu, ông nội của ông nội của ông nội cậu mới gọi là tổ tông. Ông nội của ông nội cậu và ông nội của ông nội của ông nội cậu có điểm gì chung cậu biết không?"
"Gì?"
"Họ đều đã chết rồi."
"Tiểu tổ tông nghĩa là, trong lòng mình, Hạ Dạ Dương đã chết rồi."
Từ Tử Sung không biến sắc nhìn Hạ Mộng Ngư, rốt cuộc thì cũng hiểu vì sao lần nào thi Văn cũng được hơn 140 điểm.
Miệng lưỡi dẻo quẹo.
Rõ ràng biết là cô đang chém gió, cũng đã chuẩn bị tâm lý, nhưng vẫn cứ bị cô thuyết phục.
"Trong lòng mình, cậu ta là người chết. Chỉ có cậu là mãi mãi sống trong lòng mình, mãi mãi tỏa sáng!", Hạ Mộng Ngư nở nụ cười nịnh nọt, ánh mắt sáng quắc nhìn Từ Tử Sung chằm chằm, "Thế cậu đã hiểu chưa?"
"Ừ."
"Vừa lòng không?"
"Cũng được."
Rất vừa lòng.
Từ Tử Sung nhìn đồng hồ, còn ba phút nữa là vào giờ.
"Đi thôi.", Từ Tử Sung nói: "Về lớp."
Hạ Mộng Ngư thở phào một hơi nhẹ nhõm, tốt xấu gì cũng dỗ dành được người ta. Dạo này con trai thành ông tướng hết rồi, cứ phải nịnh nọt.
Hai người cùng quay về. Nhưng mới đi được vài bước, tới chỗ góc rẽ, Từ Tử Sung bỗng nhiên đứng lại. Hạ Mộng Ngư vẫn đi theo sau cậu, nghi hoặc nhìn cậu một cái rồi mới nhìn theo ánh mắt cậu.
Chỉ có một bóng dáng thẳng tắp đứng đó, không biết từ bao giờ.
Hạ Mộng Ngư cảm thấy bao nỗi xấu hổ của cả đời cô dồn hết vào hôm nay rồi.
Hạ Dạ Dương vẫn đứng yên nhìn cô, thần sắc lạnh lùng.
Hạ Mộng Ngư không dám chắc những lời cô vừa nói với Từ Tử Sung cậu ta đã nghe được bao nhiêu nữa.
"Thật ra cậu không cần phải như vậy.", Hạ Dạ Dương nhìn Hạ Mộng Ngư, "Vì bố tôi mà phải lấy lòng tôi hay gì đấy, không cần thiết, Hạ Dạ Dương tôi không cần cái kiểu có mục đích như thế."
Mẹ kiếp, nghe được hết.
Từ Tử Sung liếc Hạ Mộng Ngư và hỏi: "Có cần mình về trước không?"
Hạ Mộng Ngư bất đắc dĩ gật đầu.
Từ Tử Sung và Hạ Dạ Dương thoáng liếc nhau, rồi cậu đi lên tầng.
Dãy hành lang chỉ còn lại Hạ Mộng Ngư và Hạ Dạ Dương.
Vì còn vài phút nữa là vào giờ nên bắt đầu có học sinh lục tục kéo nhau về lớp, dãy hành lang thỉnh thoảng lại có người đi qua.
"Mình sang bên cạnh nói chuyện đi.", Hạ Mộng Ngư đề nghị.
Hạ Dạ Dương thật sự nổi bật nên có không ít người tò mò ngoảnh đầu lại nhìn họ.
"Chúng ta còn gì để nói nữa?", Hạ Dạ Dương lạnh lùng nói.
"Thế... Mình về lớp thôi?", Hạ Mộng Ngư lại đề nghị.
"Hạ Mộng Ngư, cậu thật sự vô tâm vô tư thế ư?"
Giọng Hạ Dạ Dương bỗng vút lên, pha chút run rẩy, trên mặt là vẻ tức giận lẫn buồn đau.
Hạ Mộng Ngư ngây người, kinh ngạc nhìn Hạ Dạ Dương. Cậu ta dùng vẻ mặt mà con trai nhìn thấy thì lặng câm, còn con gái nhìn thấy thì rơi lệ để nhìn cô, khiến cô ngay đến một câu cũng không cất lên được, như bị nghẹn chặt trong cổ họng vậy.
Xem ra, cô thật sự làm tổn thương cậu ta rồi.
"Tôi vẫn cho rằng mình là bạn. Nhưng hiện tại, xem ra, tình cảm bao nhiêu năm đều là giả, cậu đối với tôi, một chút thật lòng cũng không có."
...
"Hạ Mộng Ngư, tôi biết có lúc tôi quá đáng, nhưng ít ra không khi nào là tôi thiếu chân thành hết. Còn cậu thì sao?"
...
"Con người cậu rốt cuộc có cái gọi là chân thành không?"
...
"Cậu thật sự là người dối trá nhất tôi từng biết đấy."
...
Hạ Mộng Ngư cúi đầu, không nói được một lời nào.
Cô còn có thể nói gì nữa đây?
Cũng chẳng có gì để giải thích nữa. Những điều Hạ Dạ Dương nói đều là sự thật, ngay đến cô còn cảm thấy mình giả dối, giả dối kinh khủng khiếp. Đúng là Hạ Dạ Dương không tính là tốt với cô, nhưng thỉnh thoảng vẫn có lúc giúp đỡ hoặc thật lòng. Có điều Hạ Mộng Ngư cô lòng dạ sắt đá, đổi là người khác, có khi đã bị cảm động vì chuyện nào đó, chứ cô thì không thể.
"Cậu không có câu nào muốn nói với tôi à?"
Hạ Mộng Ngư ngẩng đầu nhìn về phía Hạ Dạ Dương, nghẹn lời một lúc, cuối cùng vẫn lắc đầu. Cô không muốn giải thích, một khi đã giải thích thì sự việc càng trở nên phức tạp.
"Chúng ta sau này không nhất thiết phải làm bạn nữa, cậu cũng đừng nhẫn nhịn tôi. Cậu yên tâm, tôi sẽ không gây phiền toái cho cậu đâu, tôi không low đến mức đấy."
"Thật sự cảm ơn cậu vì đã tặng món quà sinh nhật đó cho tôi."
...
Tiếng chuông vang lên, Hạ Dạ Dương không chút do dự xoay người đi lên tầng.
Hạ Mộng Ngư ngơ ngác đứng đó, một lúc sau mới hoàn hồn.
Trái tim của chàng trai đang lớn thật yếu ớt mà.
"Aaa!"
Hạ Mộng Ngư ngửa mặt lên trời, cô cảm thấy mình đúng là một tên "đểu vô địch".
Tại sao cô lại có cảm giác như bị đá vậy?
Rõ ràng là giữa cô và Hạ Dạ Dương chẳng có mấy tình cảm, và vì cô luôn đơn phương ngăn cách, nên Hạ Dạ Dương cũng không thể nào hiểu được nội tâm cô. Nhưng dù sao cũng có từng ấy năm lớn lên cùng nhau, cảm tình mười mấy năm, giờ đến bước này, bị cậu ta chỉ trích như vậy, Hạ Mộng Ngư cũng có chút ít buồn bã.
Quên đi.
Hạ Mộng Ngư luôn không muốn làm khó mình, vậy nên cô quyết định trước tiên đừng nghĩ nhiều nữa. Về lớp học, học là quan trọng. Học khiến cô vui.
Cô đi lên tầng, ngay chỗ rẽ đã thấy Từ Tử Sung đang tựa vào tường chờ mình.
"Mình cứ tưởng cậu về lớp rồi.", Hạ Mộng Ngư ngạc nhiên nói.
"Sợ cậu ta lại động chân tay nên chờ ở đây."
"Ha ha, không có đâu, Hạ Dạ Dương cũng chẳng phải người xấu. Mình nhanh vào lớp thôi, tiết này học Hóa nhưng cũng không nên vào muộn chứ."
Thấy Từ Tử Sung vẫn đứng bất động, Hạ Mộng Ngư thoáng bồn chồn, không phải là lại có khúc mắc gì đấy chứ?
Mẹ ơi, lại phải dỗ sao?
Hạ Mộng Ngư lên tinh thần, chuẩn bị dỗ dành anh chàng bé bỏng của cô.
"Sao vậy?", Hạ Mộng Ngư cười tủm tỉm với Từ Tử Sung, vẻ mặt đầy dịu dàng, "Lại không vui à?"
Từ Tử Sung nhìn Hạ Mộng Ngư, vẻ mặt nghiêm túc.
"Cậu ta nói thế không công bằng.", Từ Tử Sung đột nhiên nói.
"Gì? Nói gì cơ?"
"Hạ Dạ Dương. Cậu ta nói cậu không thật lòng."
Hạ Mộng Ngư đã hiểu, cô cười như chẳng hề để ý, "Ha ha, thật ra cũng gần gần vậy đấy, mình vô tâm vô tư, cậu ta nói đúng mà."
"Cậu ta không hiểu cậu."
"Cậu có một trái tim sáng như vàng."
Chính vì nội tâm Hạ Mộng Ngư không đơn thuần nên mới càng dễ bị tổn thương. Như vàng trong thiên nhiên, người ta vừa nhìn thấy là đã muốn thay đổi nó, chiếm lấy nó, lợi dụng nó, không cho phép nó là chính mình, không cho phép nó chỉ là vàng thuần túy. Họ muốn cải tiến nó, ép nó trở thành món đồ giá trị. Bởi vì trong mắt đại đa số, vàng là tài nguyên, là vốn quý, là lợi ích, nhưng chẳng bao giờ chỉ là vàng.
"Cậu phải bảo vệ nó, trái tim của cậu."
Vậy nên mới dùng lớp lớp biểu hiện để che giấu trái tim chân thật của mình.
Không phải vì không có trái tim, mà vì nó rất trân quý.
"Người khác không biết, nhưng mình biết."
...
"Hạ Mộng Ngư, mình hiểu cậu."
Chuông đã reo thêm hồi nữa, bắt đầu học rồi.
Hành lang trống rỗng, chỉ có Từ Tử Sung và Hạ Mộng Ngư đang mặt đối mặt.
Hôm nay thời tiết oi bức, nguyên một ngày bí rì rì, cả người nhớp nháp mồ hôi, thế nên ai cũng cảm thấy trong người khó chịu, bất an.
Trên khoảng trời phía xa có đám mây đen kéo về, hình như sắp có cơn mưa.
Rốt cuộc mưa cũng trút xuống, xóa tan đi cái khô nóng và cảm giác phiền muộn.
"Từ Tử Sung... Cậu nói thêm câu nữa, có tin là mình khóc cho cậu xem không? Khóc lóc thảm thiết, khóc đến nửa tiếng sau vẫn không thôi thổn thức ấy."
"Đừng... Bình tĩnh."
Hạ Mộng Ngư biết giờ còn phải vào học, không khóc được, mà nếu khóc đến sưng mắt thì chẳng biết giải thích với cô giáo kiểu gì, thể nào cũng bị hiểu lầm. Cô ngửa mặt, nuốt nước mắt trở về.
Không được khóc, không được khóc!
Định mệnh, sao Từ Tử Sung lại sến súa thế cơ chứ!
"Cậu mau nói gì đi, dời sự chú ý của mình đi!", Hạ Mộng Ngư sốt ruột nói.
Từ Tử Sung ngẫm nghĩ.
"Hay là...", Từ Tử Sung dừng một chút, "Mình cảm nhận lại trái tim hạnh phúc của cậu nhé?"
Hạ Mộng Ngư hạ mặt xuống, chết lặng nhìn Từ Tử Sung.
"Cảm ơn cậu nhé, giờ mình hoàn toàn không muốn khóc nữa rồi."
Từ Tử Sung cười, vỗ vỗ đầu Hạ Mộng Ngư rồi nói: "Đi thôi, về lớp nào."
Hạ Mộng Ngư cũng nhẹ nhõm thở một hơi, cười tủm tỉm, "Ừ."
Hai người cùng đi về lớp học.
"Từ Tử Sung."
"Hả?"
"Mình bỗng nhớ ra một chuyện."
"Chuyện gì?"
"Về sau đừng dùng câu so sánh trái tim với vàng, nhất là trong văn viết."
...
"Kiểu so sánh này nhiều người dùng lắm, nghe cứ thô thô, năm mươi người thì có đến bốn mươi chín người ví trái tim chân thành với vàng, cậu cũng dùng, lúc chấm bài, giáo viên sẽ cảm thấy vô cùng mệt mỏi."
...
"Nghĩ đơn giản đi một chút, cậu có thể đổi thành tấm lòng son. Phức tạp hơn một chút, cậu có thể ví như nước giữa sa mạc, như ngọn lửa thiêu đốt giữa đêm tuyết chẳng hạn..."
...
"Tóm lại, càng là thứ bình thường lại càng không nên lấy ra để so sánh, như thế không dọa người. Mỗi một ngày giáo viên phải chấm bao nhiêu bài thi, cậu phải nghĩ cách lên tinh thần cho họ mới được."
...
"Viết văn mà, tình cảm phải chân thành da diết, thủ pháp phải khoa trương."
...
Từ Tử Sung cảm thấy, Hạ Mộng Ngư này thật sự là...Một báu vật.
"Hiểu chưa? Phải nhớ kĩ, lần sau thi phải vận dụng linh hoạt đấy!"
Từ Tử Sung không kìm nén được nụ cười bên môi.
"Được."
Nhất thời hai người đều không biết nên làm gì, biểu cảm trên mặt đều thoáng chút xấu hổ, người thì nhìn sang hướng khác, người thì nhòm mũi chân.
Thỉnh thoảng bên hành lang lại truyền tới tiếng học sinh tranh cãi, thoáng ồn ào nhưng lại nhanh chóng tĩnh lặng. Thời tiết oi bức, lúc nào cũng có thể mưa, ngay cả ve trên cành cũng chẳng thấy râm ran.
"Hay là mình về lớp đi?", Hạ Mộng Ngư đề nghị.
Từ Tử Sung nhìn đồng hồ, "Còn mười phút nữa mới vào giờ."
"Mình làm gì bây giờ?", Hạ Mộng Ngư than thở, "Giờ về còn mười phút làm bài đấy."
Từ Tử sung nhíu mày.
"Cậu thích làm bài tập thế cơ à?"
"Vậy cậu có chuyện gì thú vị hơn làm bài tập không?"
"Có chứ."
Hai mắt Hạ Mộng Ngư sáng lên, vẻ mặt đầy chờ mong, cô hơi kiễng chân, tiến lại gần mặt cậu.
"Gì nào?"
Hôn khẽ?
Ôm một cái?
Hay là nhấc bổng?
"Nói chuyện cậu và Hạ Dạ Dương."
Hạ Mộng Ngư cảm thấy mình chết đứng luôn rồi.
Ngực cũng đã cho cậu sờ mà cậu vẫn chưa chịu buông tha chuyện cô và Hạ Dạ Dương, Từ Tử Sung này sao lại khó lòe đến thế cơ chứ!
Hạ Mộng Ngư thở dài.
"Cậu muốn nói thế nào?", cô hỏi.
"Cho dù là hư tình giả ý thì cậu đối xử với Hạ Dạ Dương cũng quá chu đáo rồi.", Từ Tử Sung nói.
Tâm trạng Hạ Mộng Ngư trầm xuống.
"Mình không biết làm thế nào với Hạ Dạ Dương cả, không như vậy không được."
"Tại sao?"
"Tại bố cậu ta là cấp trên của bố mình."
Câu này thốt ra, chẳng cần nhiều lời giải thích nữa, điều gì nên hiểu thì Từ Tử Sung đều đã hiểu. Cậu thở dài một hơi, thoáng vẻ xót xa khi nhìn cô, nhất thời chẳng biết nói gì.
"Chẳng trách...Trông cậu thì có vẻ là rất sợ cậu ta."
Từ Tử Sung nghĩ, chắc chắn từ nhỏ đến lớn, Hạ Mộng Ngư đã bị Hạ Dạ Dương bắt nạt cực nhiều lần.
"Ai sợ cậu ta? Mình căn bản chẳng coi cậu ta ra gì đấy được không?", Hạ Mộng Ngư không chút kiêng dè.
Từ Tử Sung vốn nghĩ trong lòng Hạ Mộng Ngư ít nhiều vẫn có bóng ma.
"Cậu không sợ cậu ta?"
"Không sợ."
"Thế sao cậu ta bắt làm gì thì cậu làm đấy?"
Tại sao bảo cầm bánh ngọt hát là hát?
Không phải sợ, thì là rất để ý.
Từ Tử Sung cảm thấy tâm trạng mình lại không tốt rồi.
Hạ Mộng Ngư nặng nề thở dài một hơi, "Chuyện mình với Hạ Dạ Dương, một lời khó nói hết lắm..."
"Không sao, một lời khó hết thì cứ từ từ mà nói."
Từ Tử Sung nghe thấy câu "mình và Hạ Dạ Dương", sắc mặt lập tức tối lại, rõ ràng là không vui.
Hạ Mộng Ngư ngạc nhiên nhìn Từ Tử Sung, cô thật sự muốn xác định xem đây có đúng là cậu hay không.
"Cậu có chắc là muốn nghe không?"
"Nói đi."
"Một hai câu không xong được đâu.", Hạ Mộng Ngư nhìn đồng hồ, "Sắp vào giờ rồi, làm sao mà từ từ nói được?"
"Vậy thì vào giờ nói."
"Mình ngồi ngay sát bục giảng đấy, làm sao mà nói chuyện trong giờ được? Dưới mắt cô, đến truyền giấy còn không có cơ hội nữa là..."
Từ Tử Sung cau mày trầm mặc.
Hạ Mộng Ngư nói thêm: "Với lại, nhờ người nào đó, cả hai đứa mình phải ngồi cạnh bục giảng nguyên tuần đấy."
"Về nhà gọi điện cũng không được, có tiếng, bố mẹ mình sẽ biết mất. Gửi tin nhắn cũng được đấy, nhưng một lời không nói hết nổi, phải gõ nhiều chữ lắm, lãng phí thời gian học. Bọn mình phải thi vào Thanh Hoa, không nên phí thời gian vào mấy chuyện cỏn con đúng không?"
"Hạ Mộng Ngư."
"Hả?"
"Không phải là cậu không muốn nói đấy chứ?"
Thấy Từ Tử Sung hạ quyết tâm không chịu buông tha đề tài này, Hạ Mộng Ngư chẳng biết phải làm sao.
Cô nên làm gì bây giờ?
Đương nhiên là phát huy đại ái vô cương rồi.
Người con trai mình nhắm trúng, đương nhiên là khóc thì mình phải dỗ dành rồi.
"Mình với Hạ Dạ Dương thật sự không có gì cả. Chỉ là mình không thích gây chuyện với cậu ta, thế nên bớt chút sức lực ra đối đãi cậu ta thôi, bằng không người như cậu ta khó ở lắm.", Hạ Mộng Ngư kiên nhẫn giải thích.
"Bốn giờ dậy làm bánh cho cậu ta mà kêu là bớt chút sức lực?"
"Đúng! Hạ Dạ Dương rách việc lắm... Vô cùng, vô cùng khó hầu hạ. Sung đại ca, cậu tin mình đi, thái độ của mình với cậu ta bây giờ là giữ khoảng cách nhất có thể đấy, thật."
Hầu hạ.
Nghe thấy từ này, Từ Tử Sung lại càng mất hứng.
"Cậu giải thích chuyện này với mình làm gì?"
Mẹ kiếp, còn không phải là cậu muốn mình nói sao?
Hạ Mộng Ngư phát hiện ra Từ Tử Sung cũng là một tên cực kỳ rách việc!
"Đại ca à...", Hạ Mộng Ngư bất đắc dĩ thở dài một tiếng.
Từ Tử Sung nhíu mày.
"Mình thật sự không sợ Hạ Dạ Dương."
...
"Nhưng mà mình thật sự sợ cậu."
Từ Tử Sung càng nhíu mày chặt hơn.
"Sợ mình cái gì?"
"Sợ cậu không vui, tại nhất cử nhất động của cậu đều ảnh hưởng đến mình. Sợ cậu hiểu lầm, vì cả thế giới này, mình chỉ để tâm cậu nghĩ gì về mình thôi."
Từ Tử Sung không nói lời nào.
"Sung đại ca?"
"Đạn bọc đường."
...
"Thôi được rồi.", Từ Tử Sung nói tiếp.
Hạ Mộng Ngư thở phào một hơi.
"Câu hỏi cuối cùng.", Từ Tử Sung nhìn đồng hồ, tạm dừng một chút rồi hỏi: "Cậu không sợ Hạ Dạ Dương, vậy còn coi cậu ta là tiểu tổ tông làm gì?"
Ớ?
Hạ Mộng Ngư sửng sốt.
"Sao cậu biết cậu ta là tiểu tổ tông của mình?"
Từ Tử Sung hơi nhíu mày, đảo mắt đi chỗ khác rồi hắng giọng nói: "Vô tình nhìn thấy tin nhắn của cậu."
À, thì ra vấn đề ở đây!
Hạ Mộng Ngư bừng tỉnh. Chẳng trách Từ Tử Sung hỏi cô lưu số cậu là gì. Từ Tử Sung này cũng thật là, có khúc mắc mà cứ để nghẹn trong lòng chứ không chịu nói thẳng với cô.
Biết vấn đề ở đâu, giải quyết cũng dễ hơn hẳn.
"Cậu có biết tiểu tổ tông là ý gì không?", Hạ Mộng Ngư tủm tỉm.
Từ Tử Sung cụp mắt, lạnh lùng nói: "Là tiểu tổ tông."
"Cậu quả nhiên là kém Văn, cậu nghe mình giải thích cho này."
Từ Tử Sung hờ hững nhìn Hạ Mộng Ngư, cậu đã sẵn sàng nghe cô luyên thuyên rồi.
Hạ Mộng Ngư hắng giọng, bắt đầu thuyết giảng.
"Tổ tông là gì? Tổ tông là người đi trước của cậu. Ông nội cậu có phải là tổ tông của cậu không? Không. Ông nội của ông nội cậu, ông nội của ông nội của ông nội cậu mới gọi là tổ tông. Ông nội của ông nội cậu và ông nội của ông nội của ông nội cậu có điểm gì chung cậu biết không?"
"Gì?"
"Họ đều đã chết rồi."
"Tiểu tổ tông nghĩa là, trong lòng mình, Hạ Dạ Dương đã chết rồi."
Từ Tử Sung không biến sắc nhìn Hạ Mộng Ngư, rốt cuộc thì cũng hiểu vì sao lần nào thi Văn cũng được hơn 140 điểm.
Miệng lưỡi dẻo quẹo.
Rõ ràng biết là cô đang chém gió, cũng đã chuẩn bị tâm lý, nhưng vẫn cứ bị cô thuyết phục.
"Trong lòng mình, cậu ta là người chết. Chỉ có cậu là mãi mãi sống trong lòng mình, mãi mãi tỏa sáng!", Hạ Mộng Ngư nở nụ cười nịnh nọt, ánh mắt sáng quắc nhìn Từ Tử Sung chằm chằm, "Thế cậu đã hiểu chưa?"
"Ừ."
"Vừa lòng không?"
"Cũng được."
Rất vừa lòng.
Từ Tử Sung nhìn đồng hồ, còn ba phút nữa là vào giờ.
"Đi thôi.", Từ Tử Sung nói: "Về lớp."
Hạ Mộng Ngư thở phào một hơi nhẹ nhõm, tốt xấu gì cũng dỗ dành được người ta. Dạo này con trai thành ông tướng hết rồi, cứ phải nịnh nọt.
Hai người cùng quay về. Nhưng mới đi được vài bước, tới chỗ góc rẽ, Từ Tử Sung bỗng nhiên đứng lại. Hạ Mộng Ngư vẫn đi theo sau cậu, nghi hoặc nhìn cậu một cái rồi mới nhìn theo ánh mắt cậu.
Chỉ có một bóng dáng thẳng tắp đứng đó, không biết từ bao giờ.
Hạ Mộng Ngư cảm thấy bao nỗi xấu hổ của cả đời cô dồn hết vào hôm nay rồi.
Hạ Dạ Dương vẫn đứng yên nhìn cô, thần sắc lạnh lùng.
Hạ Mộng Ngư không dám chắc những lời cô vừa nói với Từ Tử Sung cậu ta đã nghe được bao nhiêu nữa.
"Thật ra cậu không cần phải như vậy.", Hạ Dạ Dương nhìn Hạ Mộng Ngư, "Vì bố tôi mà phải lấy lòng tôi hay gì đấy, không cần thiết, Hạ Dạ Dương tôi không cần cái kiểu có mục đích như thế."
Mẹ kiếp, nghe được hết.
Từ Tử Sung liếc Hạ Mộng Ngư và hỏi: "Có cần mình về trước không?"
Hạ Mộng Ngư bất đắc dĩ gật đầu.
Từ Tử Sung và Hạ Dạ Dương thoáng liếc nhau, rồi cậu đi lên tầng.
Dãy hành lang chỉ còn lại Hạ Mộng Ngư và Hạ Dạ Dương.
Vì còn vài phút nữa là vào giờ nên bắt đầu có học sinh lục tục kéo nhau về lớp, dãy hành lang thỉnh thoảng lại có người đi qua.
"Mình sang bên cạnh nói chuyện đi.", Hạ Mộng Ngư đề nghị.
Hạ Dạ Dương thật sự nổi bật nên có không ít người tò mò ngoảnh đầu lại nhìn họ.
"Chúng ta còn gì để nói nữa?", Hạ Dạ Dương lạnh lùng nói.
"Thế... Mình về lớp thôi?", Hạ Mộng Ngư lại đề nghị.
"Hạ Mộng Ngư, cậu thật sự vô tâm vô tư thế ư?"
Giọng Hạ Dạ Dương bỗng vút lên, pha chút run rẩy, trên mặt là vẻ tức giận lẫn buồn đau.
Hạ Mộng Ngư ngây người, kinh ngạc nhìn Hạ Dạ Dương. Cậu ta dùng vẻ mặt mà con trai nhìn thấy thì lặng câm, còn con gái nhìn thấy thì rơi lệ để nhìn cô, khiến cô ngay đến một câu cũng không cất lên được, như bị nghẹn chặt trong cổ họng vậy.
Xem ra, cô thật sự làm tổn thương cậu ta rồi.
"Tôi vẫn cho rằng mình là bạn. Nhưng hiện tại, xem ra, tình cảm bao nhiêu năm đều là giả, cậu đối với tôi, một chút thật lòng cũng không có."
...
"Hạ Mộng Ngư, tôi biết có lúc tôi quá đáng, nhưng ít ra không khi nào là tôi thiếu chân thành hết. Còn cậu thì sao?"
...
"Con người cậu rốt cuộc có cái gọi là chân thành không?"
...
"Cậu thật sự là người dối trá nhất tôi từng biết đấy."
...
Hạ Mộng Ngư cúi đầu, không nói được một lời nào.
Cô còn có thể nói gì nữa đây?
Cũng chẳng có gì để giải thích nữa. Những điều Hạ Dạ Dương nói đều là sự thật, ngay đến cô còn cảm thấy mình giả dối, giả dối kinh khủng khiếp. Đúng là Hạ Dạ Dương không tính là tốt với cô, nhưng thỉnh thoảng vẫn có lúc giúp đỡ hoặc thật lòng. Có điều Hạ Mộng Ngư cô lòng dạ sắt đá, đổi là người khác, có khi đã bị cảm động vì chuyện nào đó, chứ cô thì không thể.
"Cậu không có câu nào muốn nói với tôi à?"
Hạ Mộng Ngư ngẩng đầu nhìn về phía Hạ Dạ Dương, nghẹn lời một lúc, cuối cùng vẫn lắc đầu. Cô không muốn giải thích, một khi đã giải thích thì sự việc càng trở nên phức tạp.
"Chúng ta sau này không nhất thiết phải làm bạn nữa, cậu cũng đừng nhẫn nhịn tôi. Cậu yên tâm, tôi sẽ không gây phiền toái cho cậu đâu, tôi không low đến mức đấy."
"Thật sự cảm ơn cậu vì đã tặng món quà sinh nhật đó cho tôi."
...
Tiếng chuông vang lên, Hạ Dạ Dương không chút do dự xoay người đi lên tầng.
Hạ Mộng Ngư ngơ ngác đứng đó, một lúc sau mới hoàn hồn.
Trái tim của chàng trai đang lớn thật yếu ớt mà.
"Aaa!"
Hạ Mộng Ngư ngửa mặt lên trời, cô cảm thấy mình đúng là một tên "đểu vô địch".
Tại sao cô lại có cảm giác như bị đá vậy?
Rõ ràng là giữa cô và Hạ Dạ Dương chẳng có mấy tình cảm, và vì cô luôn đơn phương ngăn cách, nên Hạ Dạ Dương cũng không thể nào hiểu được nội tâm cô. Nhưng dù sao cũng có từng ấy năm lớn lên cùng nhau, cảm tình mười mấy năm, giờ đến bước này, bị cậu ta chỉ trích như vậy, Hạ Mộng Ngư cũng có chút ít buồn bã.
Quên đi.
Hạ Mộng Ngư luôn không muốn làm khó mình, vậy nên cô quyết định trước tiên đừng nghĩ nhiều nữa. Về lớp học, học là quan trọng. Học khiến cô vui.
Cô đi lên tầng, ngay chỗ rẽ đã thấy Từ Tử Sung đang tựa vào tường chờ mình.
"Mình cứ tưởng cậu về lớp rồi.", Hạ Mộng Ngư ngạc nhiên nói.
"Sợ cậu ta lại động chân tay nên chờ ở đây."
"Ha ha, không có đâu, Hạ Dạ Dương cũng chẳng phải người xấu. Mình nhanh vào lớp thôi, tiết này học Hóa nhưng cũng không nên vào muộn chứ."
Thấy Từ Tử Sung vẫn đứng bất động, Hạ Mộng Ngư thoáng bồn chồn, không phải là lại có khúc mắc gì đấy chứ?
Mẹ ơi, lại phải dỗ sao?
Hạ Mộng Ngư lên tinh thần, chuẩn bị dỗ dành anh chàng bé bỏng của cô.
"Sao vậy?", Hạ Mộng Ngư cười tủm tỉm với Từ Tử Sung, vẻ mặt đầy dịu dàng, "Lại không vui à?"
Từ Tử Sung nhìn Hạ Mộng Ngư, vẻ mặt nghiêm túc.
"Cậu ta nói thế không công bằng.", Từ Tử Sung đột nhiên nói.
"Gì? Nói gì cơ?"
"Hạ Dạ Dương. Cậu ta nói cậu không thật lòng."
Hạ Mộng Ngư đã hiểu, cô cười như chẳng hề để ý, "Ha ha, thật ra cũng gần gần vậy đấy, mình vô tâm vô tư, cậu ta nói đúng mà."
"Cậu ta không hiểu cậu."
"Cậu có một trái tim sáng như vàng."
Chính vì nội tâm Hạ Mộng Ngư không đơn thuần nên mới càng dễ bị tổn thương. Như vàng trong thiên nhiên, người ta vừa nhìn thấy là đã muốn thay đổi nó, chiếm lấy nó, lợi dụng nó, không cho phép nó là chính mình, không cho phép nó chỉ là vàng thuần túy. Họ muốn cải tiến nó, ép nó trở thành món đồ giá trị. Bởi vì trong mắt đại đa số, vàng là tài nguyên, là vốn quý, là lợi ích, nhưng chẳng bao giờ chỉ là vàng.
"Cậu phải bảo vệ nó, trái tim của cậu."
Vậy nên mới dùng lớp lớp biểu hiện để che giấu trái tim chân thật của mình.
Không phải vì không có trái tim, mà vì nó rất trân quý.
"Người khác không biết, nhưng mình biết."
...
"Hạ Mộng Ngư, mình hiểu cậu."
Chuông đã reo thêm hồi nữa, bắt đầu học rồi.
Hành lang trống rỗng, chỉ có Từ Tử Sung và Hạ Mộng Ngư đang mặt đối mặt.
Hôm nay thời tiết oi bức, nguyên một ngày bí rì rì, cả người nhớp nháp mồ hôi, thế nên ai cũng cảm thấy trong người khó chịu, bất an.
Trên khoảng trời phía xa có đám mây đen kéo về, hình như sắp có cơn mưa.
Rốt cuộc mưa cũng trút xuống, xóa tan đi cái khô nóng và cảm giác phiền muộn.
"Từ Tử Sung... Cậu nói thêm câu nữa, có tin là mình khóc cho cậu xem không? Khóc lóc thảm thiết, khóc đến nửa tiếng sau vẫn không thôi thổn thức ấy."
"Đừng... Bình tĩnh."
Hạ Mộng Ngư biết giờ còn phải vào học, không khóc được, mà nếu khóc đến sưng mắt thì chẳng biết giải thích với cô giáo kiểu gì, thể nào cũng bị hiểu lầm. Cô ngửa mặt, nuốt nước mắt trở về.
Không được khóc, không được khóc!
Định mệnh, sao Từ Tử Sung lại sến súa thế cơ chứ!
"Cậu mau nói gì đi, dời sự chú ý của mình đi!", Hạ Mộng Ngư sốt ruột nói.
Từ Tử Sung ngẫm nghĩ.
"Hay là...", Từ Tử Sung dừng một chút, "Mình cảm nhận lại trái tim hạnh phúc của cậu nhé?"
Hạ Mộng Ngư hạ mặt xuống, chết lặng nhìn Từ Tử Sung.
"Cảm ơn cậu nhé, giờ mình hoàn toàn không muốn khóc nữa rồi."
Từ Tử Sung cười, vỗ vỗ đầu Hạ Mộng Ngư rồi nói: "Đi thôi, về lớp nào."
Hạ Mộng Ngư cũng nhẹ nhõm thở một hơi, cười tủm tỉm, "Ừ."
Hai người cùng đi về lớp học.
"Từ Tử Sung."
"Hả?"
"Mình bỗng nhớ ra một chuyện."
"Chuyện gì?"
"Về sau đừng dùng câu so sánh trái tim với vàng, nhất là trong văn viết."
...
"Kiểu so sánh này nhiều người dùng lắm, nghe cứ thô thô, năm mươi người thì có đến bốn mươi chín người ví trái tim chân thành với vàng, cậu cũng dùng, lúc chấm bài, giáo viên sẽ cảm thấy vô cùng mệt mỏi."
...
"Nghĩ đơn giản đi một chút, cậu có thể đổi thành tấm lòng son. Phức tạp hơn một chút, cậu có thể ví như nước giữa sa mạc, như ngọn lửa thiêu đốt giữa đêm tuyết chẳng hạn..."
...
"Tóm lại, càng là thứ bình thường lại càng không nên lấy ra để so sánh, như thế không dọa người. Mỗi một ngày giáo viên phải chấm bao nhiêu bài thi, cậu phải nghĩ cách lên tinh thần cho họ mới được."
...
"Viết văn mà, tình cảm phải chân thành da diết, thủ pháp phải khoa trương."
...
Từ Tử Sung cảm thấy, Hạ Mộng Ngư này thật sự là...Một báu vật.
"Hiểu chưa? Phải nhớ kĩ, lần sau thi phải vận dụng linh hoạt đấy!"
Từ Tử Sung không kìm nén được nụ cười bên môi.
"Được."
Bình luận truyện