Em Hay Cô Ấy
Chương 9
Vùng Provence, miền Nam nước Pháp, nơi trải dài những cánh đồng hoa oải hương tím nhưng những dải lụa đẹp kiêu kỳ bất tận, loài hoa Lavender sự chờ đợi, thủy chung trong tình yêu và tượng trưng cho tình mẫu tử thiêng liêng.
Cố Mai Nhàn lang thang trên cánh đồng hoa tím ngát, thơ mộng thanh thoát, hương thơm lại nhẹ nhàng quyến rũ, cô đưa tay vờn những cành hoa kia, miệng không nhịn được khẽ reo lên. Lưu Hàn Trạch ngắm nhìn Cố Mai Nhàn, thấy được nụ cười của cô tâm liền ấm áp, sao lúc trước anh lại không biết cô cười lại đẹp như thế? Tay anh vén những lọn tóc bay vào sau tai Cố Mai Nhàn, cô giật mình nhìn anh. Cố Mai Nhàn nhìn anh sau đó nhìn nhánh hoa oải hương mình đang đùa trên tay, mở miệng hỏi:
"Anh có biết ý nghĩa của loài hoa oải hương là gì không?"
"Sự chờ đợi và thủy chung trong tình yêu, Nhàn, đây là loài hoa mà anh thích nhất."
Cố Mai Nhàn ngẩn ra, thì ra anh cũng giống như cô, đặc biệt thích hoa oải hương này.
"Nhàn, em có tin vào sự chung thủy không?"Bỗng dưng lời nói của Lưu Hàn Trạch trầm xuống, đôi mắt anh nhìn đăm đăm Cố Mai Nhàn.
"Mọi tình yêu chân chính đều có sự chung thủy, nhưng nếu tình yêu không đủ lớn không đủ dũng khí sẽ dễ dàng bỏ cuộc hoặc là yêu điên cuồng mù quáng nhưng lại phát hiện bản thân đặt tình yêu chầm chỗ, tình yêu đó đem lại đau khổ cùng tuyệt vọng rốt cuộc cũng không chịu nổi mà buông tay, với hai loại trên thì từ "thủy chung" có lẽ chẳng thể tồn tại được"Cố Mai Nhàn bình thản đáp, từ đầu đến cuối trên mặt không có một tia biến sắc, như thể nói chuyện với một người bạn bình thường, lòng không dậy sóng, chỉ là cảm thấy ngạc nhiên khi bản thân lại có thể thảo luận với Lưu Hàn Trạch về vấn đề nhạy cảm như vậy.
"Nhàn, chúng ta vẫn chưa tới mức phải buông tay tại sao lại không cứu vãn, anh sẽ không ký vào tờ giấy ly hôn đó'' Từng câu từng chữ Cố Mai Nhàn nói ra đều khiến tâm Lưu Hàn Trạch đau nhức đến tê dại, lòng rơi vào nỗi hối hận cùng tự trách vô hạn, anh đã từng lạnh nhạt với cô, đã tổn thương tình cảm của cô...
"Anh không ký không sao, tôi sẽ đơn phương ly hôn, bây giờ quyền lợi của phụ nữ được xã hội đề cao rất nhiều"Mắt rời khỏi nhánh hoa oải hương chuyển sang nhìn Lưu Hàn Trạch, thấy được dáng vẻ đau thương của anh lại có chút không đành lòng, nhưng mà lúc trước anh đối xử lạnh nhạt với cô, nói những lời tổn thương cô lại còn ra tay động thủ, ai thương xót cho cô chứ? Bỗng nhớ lại câu "cô không xứng" của anh tâm liền trồi lên một hồi ưu thương.
"Em...cùng lắm là ly hôn xong chúng ta lại tái hôn, chẳng phải trước sau vẫn là vợ chồng sao?"Nói xong câu này, Lưu Hàn Trạch có cảm giác da mặt của anh lại dày thêm một chút, có phải khi thành công theo đuổi được vợ yêu thì mặt sẽ dày hơn mặt đường không?
" Cái người này, không biết nói lý"Cô chính là tức lại càng tức, người đàn ông này sao trước kia cô lại không biết da mặt anh dày như vậy, chọc cô vừa thẹn vừa giận hận không thể đem da mặt anh từng chút cắt ra.
Cố Mai Nhàn bực bội xoay người muốn rời đi, đi chưa được bao nhiêu bước, trước mắt liền thấy sợi dây chuyền phỉ thúy đang đung đưa trên không trung, chắn ngay trước mắt cô, là sợi dây chuyền mà lúc ở nhà mẹ Lưu Hàn Phi đã nói tới hay sao?
"Khoan quay đầu lại, để anh đeo cho em"Lưu Hàn Trạch nhẹ nhàng vén tóc cô sang một bên, tỉ mỉ gài khóa sợi dây chuyền lại, món quà này vốn dĩ đã định tặng cô từ trước rồi, chỉ là bản thân không đủ dũng khí, để cô đợi lâu như vậy, lâu đến mức...đơn ly hôn cũng làm rồi...
"Tôi còn tưởng chỉ có Tư Duệ An mới xứng đáng có nó"Kinh ngạc mấy giây, cô không nhịn được liền chế nhạo, nhưng trong lòng lại có chút cảm động
Lưu Hàn Trạch một mực duy trì im lặng, gài khóa dây chuyền xong, lại vuốt ve mái tóc mượt như thác nước của tôi, đột nhiên tiến tới vòng tay ôm lấy Cố Mai Nhàn, mùi hương thanh nhã dễ chịu của cô xộc vào khứu giác, đầu tựa vào vai cô, tâm ngập tràn hạnh phúc. Cố Mai Nhàn cũng không nháo hay đẩy anh ra, hai người cứ duy trì tư thế như vậy, cơn gió nhẹ thoảng qua làm cánh đồng hoa Lavender đung đưa theo gió, vẽ nên một bức tranh hoàn mỹ.
"Chỉ dành cho em mà thôi."
Lời thì thầm của gió sao?
Lời thì thầm của gió sao?
Hốc mắt của ai kia sớm đã có lệ.
-----------------------------------------------------------------------------
"Lưu Hàn Trạch, là anh cố ý phải không, anh đặt phòng phải coi giường đơn hay giường đôi chứ, chỉ có một chiếc giường sao có thể ngủ?"Cố Mai Nhàn nói lớn, tiện tay cầm gối ở ghế sofa tức giận ném vào người Lưu Hàn Trạch, cái người này có thể tính toán chu toàn như vậy là muốn ngủ chung sao?Mơ đi.
"Em có thể có lý một chút không? Vợ chồng ngủ cùng nhau là chuyện thường tình, cần gì phải nổi nóng như vậy"Lưu Hàn Trạch mặt đen như đít nồi, người phụ nữ này lúc chiều còn chê anh không biết nói lý còn bây giờ thì sao, chỉ là ngủ chung giường thôi cô lại sừng lông nhím bài xích anh như vi rút, hay là...
"Đừng nói vợ chồng ở đây, ngủ chung với anh đêm khuya anh thú tính bộc phát có phải tôi lại bị thiệt thòi không?"Hình ảnh đêm đó anh tức giận ở trên người anh nổi thú tính liền cảm thấy kinh hãi, trên mặt ngập tràn sự phòng bị
"Anh căn bản không phải là loại cầm thú, thời thế đã thế này rồi, chỉ có một chiếc giường, bất quá...chúng ta cùng tạo bảo bối đi?"
Cố Mai Nhàn lang thang trên cánh đồng hoa tím ngát, thơ mộng thanh thoát, hương thơm lại nhẹ nhàng quyến rũ, cô đưa tay vờn những cành hoa kia, miệng không nhịn được khẽ reo lên. Lưu Hàn Trạch ngắm nhìn Cố Mai Nhàn, thấy được nụ cười của cô tâm liền ấm áp, sao lúc trước anh lại không biết cô cười lại đẹp như thế? Tay anh vén những lọn tóc bay vào sau tai Cố Mai Nhàn, cô giật mình nhìn anh. Cố Mai Nhàn nhìn anh sau đó nhìn nhánh hoa oải hương mình đang đùa trên tay, mở miệng hỏi:
"Anh có biết ý nghĩa của loài hoa oải hương là gì không?"
"Sự chờ đợi và thủy chung trong tình yêu, Nhàn, đây là loài hoa mà anh thích nhất."
Cố Mai Nhàn ngẩn ra, thì ra anh cũng giống như cô, đặc biệt thích hoa oải hương này.
"Nhàn, em có tin vào sự chung thủy không?"Bỗng dưng lời nói của Lưu Hàn Trạch trầm xuống, đôi mắt anh nhìn đăm đăm Cố Mai Nhàn.
"Mọi tình yêu chân chính đều có sự chung thủy, nhưng nếu tình yêu không đủ lớn không đủ dũng khí sẽ dễ dàng bỏ cuộc hoặc là yêu điên cuồng mù quáng nhưng lại phát hiện bản thân đặt tình yêu chầm chỗ, tình yêu đó đem lại đau khổ cùng tuyệt vọng rốt cuộc cũng không chịu nổi mà buông tay, với hai loại trên thì từ "thủy chung" có lẽ chẳng thể tồn tại được"Cố Mai Nhàn bình thản đáp, từ đầu đến cuối trên mặt không có một tia biến sắc, như thể nói chuyện với một người bạn bình thường, lòng không dậy sóng, chỉ là cảm thấy ngạc nhiên khi bản thân lại có thể thảo luận với Lưu Hàn Trạch về vấn đề nhạy cảm như vậy.
"Nhàn, chúng ta vẫn chưa tới mức phải buông tay tại sao lại không cứu vãn, anh sẽ không ký vào tờ giấy ly hôn đó'' Từng câu từng chữ Cố Mai Nhàn nói ra đều khiến tâm Lưu Hàn Trạch đau nhức đến tê dại, lòng rơi vào nỗi hối hận cùng tự trách vô hạn, anh đã từng lạnh nhạt với cô, đã tổn thương tình cảm của cô...
"Anh không ký không sao, tôi sẽ đơn phương ly hôn, bây giờ quyền lợi của phụ nữ được xã hội đề cao rất nhiều"Mắt rời khỏi nhánh hoa oải hương chuyển sang nhìn Lưu Hàn Trạch, thấy được dáng vẻ đau thương của anh lại có chút không đành lòng, nhưng mà lúc trước anh đối xử lạnh nhạt với cô, nói những lời tổn thương cô lại còn ra tay động thủ, ai thương xót cho cô chứ? Bỗng nhớ lại câu "cô không xứng" của anh tâm liền trồi lên một hồi ưu thương.
"Em...cùng lắm là ly hôn xong chúng ta lại tái hôn, chẳng phải trước sau vẫn là vợ chồng sao?"Nói xong câu này, Lưu Hàn Trạch có cảm giác da mặt của anh lại dày thêm một chút, có phải khi thành công theo đuổi được vợ yêu thì mặt sẽ dày hơn mặt đường không?
" Cái người này, không biết nói lý"Cô chính là tức lại càng tức, người đàn ông này sao trước kia cô lại không biết da mặt anh dày như vậy, chọc cô vừa thẹn vừa giận hận không thể đem da mặt anh từng chút cắt ra.
Cố Mai Nhàn bực bội xoay người muốn rời đi, đi chưa được bao nhiêu bước, trước mắt liền thấy sợi dây chuyền phỉ thúy đang đung đưa trên không trung, chắn ngay trước mắt cô, là sợi dây chuyền mà lúc ở nhà mẹ Lưu Hàn Phi đã nói tới hay sao?
"Khoan quay đầu lại, để anh đeo cho em"Lưu Hàn Trạch nhẹ nhàng vén tóc cô sang một bên, tỉ mỉ gài khóa sợi dây chuyền lại, món quà này vốn dĩ đã định tặng cô từ trước rồi, chỉ là bản thân không đủ dũng khí, để cô đợi lâu như vậy, lâu đến mức...đơn ly hôn cũng làm rồi...
"Tôi còn tưởng chỉ có Tư Duệ An mới xứng đáng có nó"Kinh ngạc mấy giây, cô không nhịn được liền chế nhạo, nhưng trong lòng lại có chút cảm động
Lưu Hàn Trạch một mực duy trì im lặng, gài khóa dây chuyền xong, lại vuốt ve mái tóc mượt như thác nước của tôi, đột nhiên tiến tới vòng tay ôm lấy Cố Mai Nhàn, mùi hương thanh nhã dễ chịu của cô xộc vào khứu giác, đầu tựa vào vai cô, tâm ngập tràn hạnh phúc. Cố Mai Nhàn cũng không nháo hay đẩy anh ra, hai người cứ duy trì tư thế như vậy, cơn gió nhẹ thoảng qua làm cánh đồng hoa Lavender đung đưa theo gió, vẽ nên một bức tranh hoàn mỹ.
"Chỉ dành cho em mà thôi."
Lời thì thầm của gió sao?
Lời thì thầm của gió sao?
Hốc mắt của ai kia sớm đã có lệ.
-----------------------------------------------------------------------------
"Lưu Hàn Trạch, là anh cố ý phải không, anh đặt phòng phải coi giường đơn hay giường đôi chứ, chỉ có một chiếc giường sao có thể ngủ?"Cố Mai Nhàn nói lớn, tiện tay cầm gối ở ghế sofa tức giận ném vào người Lưu Hàn Trạch, cái người này có thể tính toán chu toàn như vậy là muốn ngủ chung sao?Mơ đi.
"Em có thể có lý một chút không? Vợ chồng ngủ cùng nhau là chuyện thường tình, cần gì phải nổi nóng như vậy"Lưu Hàn Trạch mặt đen như đít nồi, người phụ nữ này lúc chiều còn chê anh không biết nói lý còn bây giờ thì sao, chỉ là ngủ chung giường thôi cô lại sừng lông nhím bài xích anh như vi rút, hay là...
"Đừng nói vợ chồng ở đây, ngủ chung với anh đêm khuya anh thú tính bộc phát có phải tôi lại bị thiệt thòi không?"Hình ảnh đêm đó anh tức giận ở trên người anh nổi thú tính liền cảm thấy kinh hãi, trên mặt ngập tràn sự phòng bị
"Anh căn bản không phải là loại cầm thú, thời thế đã thế này rồi, chỉ có một chiếc giường, bất quá...chúng ta cùng tạo bảo bối đi?"
Bình luận truyện