Em Không Xứng Có Hạnh Phúc
Chương 5
. "Bị cô đoán trúng rồi! Sênh Sênh, nếu không phải vì cô giết chết anh tôi, thì hiện giờ cô sẽ không xuất hiện trước mặt tôi. Tôi thật sự không hiểu nổi, anh tôi đối xử với cô tôi như thế, vì sao cô lại nỡ lòng đẩy anh ấy vào chỗ chết" - Hàn Thiên Lăng buông cô ra, ánh mắt khôi phục lại vẻ lạnh lùng thường thấy. Anh đi đến bên cửa sổ, tiện tay rút từ trong túi một điều thuốc định châm lửa, nhưng lại nghĩ trong phòng không chỉ có mình anh, nên cất trở lại.
. Mộc Sênh biết dù có nói anh cũng sẽ không tin, chỉ nói một câu, mong anh sẽ hiểu hết hàm ý của câu nói đó - "Con người có bao nhiêu thời gian, được sống, được cười, cùng người mình yêu đi hết quãng đường còn lại, cớ sao cứ phải chìm trong nỗi hận. Anh cứ vậy, hạnh phúc sẽ mãi mãi chẳng đến với anh" - Cô từ từ đứng dậy, chỉnh trang lại quần áo, giọng nói đều đều, nhẹ nhàng là thế nhưng từng câu từng chữ cứ khắc mãi vào sâu trong cốt tuỷ anh.
. "Tôi không có hạnh phúc? Cũng đâu có sao! Còn người phụ nữ như cô, không xứng có hạnh phúc" - câu cuối cùng anh gần như nghiến răng để nói. Sự hận thù cũng chỉ vì câu nói của cô mà dâng trào trong ánh mắt, hận không thể đem cô gái trước mặt giết chết, đem cô ném xuống biển cho cá mập ăn.
. "Đúng! Từ khi mất anh ấy, tôi vốn không xứng có hạnh phúc! Anh ấy chính là nguồn hạnh phúc của tôi, mất rồi làm sao tôi có thể có hạnh phúc chứ?" - giọng cô tràn ngập đau thương, giọt nước mắt xinh đẹp trực trào sắp rơi xuống, nhưng lại bị cô gắt gao nén lại. Một giọt nước mắt, à không nửa giọt, cô cũng quyết sẽ không rơi trước mặt người đàn ông này.
. Hàn Thiên Lăng không nói gì nữa. Anh quay người trở về bàn làm việc, tao nhã ngồi xuống ghế rồi xoay nhẹ một vòng. Anh lật văn kiện lên xem, không quan tâm tới cô. Hạ chiếc bút máy đắt tiền lên phần ký tên, nét chữ mạnh mẽ mà lạnh lùng như rồng bay phượng múa liền in trên trang giấy.
. Bây giờ Mộc Sênh mới để ý, văn phòng của anh thiết kế rất đơn giản, không quá cầu ký như các văn phòng tổng tài khác. Nhưng lại mang theo hơi thở lạnh lẽo riêng biệt của một mình anh.
. Cô nhìn lướt qua giá sách, ánh mắt chợt ánh lên tia bất ngờ. Toàn bộ sách ở đây không chỉ là những quyển sách nói về kinh tế, hơn một nửa đều là các cuốn tiểu thuyết ngôn tình của các tác giả nổi tiếng. Nào là Archimedes Thân Yêu, Freud Thân Yêu, Thiên Kim Đại Chiến của Cửu Nguyệt Hi; Nụ Hôn Của Sói, Ngủ Cùng Sói, Động Phòng Hoa Chúc Cách Vách, Mãi Mãi Là Bao Xa,...của Diệp Lạc Vô Tâm, ở đây có gần như đầy đủ các cuốn tiểu thuyết đã được xuất bản.
. Cô có chút khó hiểu, một tổng tài cao cao tại thượng, hơn nữa lại luôn bận bịu với các văn kiện, lại có thời gian xem những cuốn tiểu thuyết ngôn tình này ư?
. "Này, toàn bộ cuốn tiểu thuyết ở đây đều là của anh à?" - tay cô cầm cuốn tiểu thuyết Hào Môn Kinh Mộng III: Đừng Để Lỡ Nhau của Ân Tầm, xem lướt qua, đáy lòng chợt đau nhói. Cô cũng chẳng nhớ, cuốn tiểu thuyết này mình đã đọc đi đọc lại không biết bao nhiêu lần, phàm là đọc vào lúc nhớ anh, từng câu từng chữ trong truyện cô cũng đã nhớ kha khá.
. Cô nhớ mình từng nói với anh, tác giả cô thích nhất chính là Ân Tầm. Lúc ấy, anh đan bàn tay mình vào bàn tay cô, trêu chọc hỏi - "Vì cảnh H à?". Mặt cô đỏ đến mang tai, khẽ ẩn anh một cái, rồi nói - "Không có. Chỉ là thấy văn phòng của Ân Tầm rất hay, thể hiện được cảm xúc của nhân vật, hơn nữa, cốt truyện cũng rất đặc biệt, Ân Tầm xây dựng hình tượng soái ca trong lòng người đọc cũng rất tốt". Anh nhìn cô đầy cưng chiều, nhéo lên chiếc mũi cao cao, xinh xắn của cô - "Khi nào truyện của Ân Tầm xuất bản, anh sẽ mua cho em".
. Cô cười cười, tự chế giễu bản thân. Không phải đã tự nói sẽ quên anh sao? Nhưng bây giờ, chỉ vì một cuốn tiểu thuyết mà gợi lên ký ức giữa cô và anh. Vừa muốn quên anh, nhưng lại vừa không muốn. Cô nên làm gì? Cô thu lại tâm trạng. Cất cuốn tiểu thuyết vào chỗ cũ rồi đi một vòng quay căn phòng.
. "Mua hộ người quen thôi, nếu cô thích thì tôi sai người mang hết về cho cô" - Anh không ngẩng đầu, ánh mắt vẫn đặt trên tập văn kiện, tuỳ tiện lấy một cái cớ gạt cô.
. "Không cần" - Mộc Sênh khẽ đáp. Căn nhà nhỏ của cô chỉ có thể chứa đồ của một mình anh, đồ của người khác, cô sẽ không mang vào.
. Mộc Sênh ngồi xuống ghế sô pha, nghĩ đi nghĩ lại cô vẫn cảm thấy cái lý do ấy thật gượng gạo. Dù mua ủng hộ người quen, có cần sắp xếp gọn gàng để trên giá sách vậy không?
. Khi Hàn Thiên Lăng hoàn thành xong công việc cũng đã hơn 18 giờ, anh đảo mắt xung quanh căn phòng, thấy bóng dáng nhỏ bé nằm dài trên ghế sô pha, không biết cô đã ngủ từ lúc nào.
. Anh đem chiếc chăn mỏng đắp cho cô. Khuôn mặt xinh đẹp vẫn còn đọng lại nước mắt. Lòng anh bất giác khẽ thắt lại. Đến lúc ngủ, cô cũng thường xuyên khóc sao?
. Mộc Sênh biết dù có nói anh cũng sẽ không tin, chỉ nói một câu, mong anh sẽ hiểu hết hàm ý của câu nói đó - "Con người có bao nhiêu thời gian, được sống, được cười, cùng người mình yêu đi hết quãng đường còn lại, cớ sao cứ phải chìm trong nỗi hận. Anh cứ vậy, hạnh phúc sẽ mãi mãi chẳng đến với anh" - Cô từ từ đứng dậy, chỉnh trang lại quần áo, giọng nói đều đều, nhẹ nhàng là thế nhưng từng câu từng chữ cứ khắc mãi vào sâu trong cốt tuỷ anh.
. "Tôi không có hạnh phúc? Cũng đâu có sao! Còn người phụ nữ như cô, không xứng có hạnh phúc" - câu cuối cùng anh gần như nghiến răng để nói. Sự hận thù cũng chỉ vì câu nói của cô mà dâng trào trong ánh mắt, hận không thể đem cô gái trước mặt giết chết, đem cô ném xuống biển cho cá mập ăn.
. "Đúng! Từ khi mất anh ấy, tôi vốn không xứng có hạnh phúc! Anh ấy chính là nguồn hạnh phúc của tôi, mất rồi làm sao tôi có thể có hạnh phúc chứ?" - giọng cô tràn ngập đau thương, giọt nước mắt xinh đẹp trực trào sắp rơi xuống, nhưng lại bị cô gắt gao nén lại. Một giọt nước mắt, à không nửa giọt, cô cũng quyết sẽ không rơi trước mặt người đàn ông này.
. Hàn Thiên Lăng không nói gì nữa. Anh quay người trở về bàn làm việc, tao nhã ngồi xuống ghế rồi xoay nhẹ một vòng. Anh lật văn kiện lên xem, không quan tâm tới cô. Hạ chiếc bút máy đắt tiền lên phần ký tên, nét chữ mạnh mẽ mà lạnh lùng như rồng bay phượng múa liền in trên trang giấy.
. Bây giờ Mộc Sênh mới để ý, văn phòng của anh thiết kế rất đơn giản, không quá cầu ký như các văn phòng tổng tài khác. Nhưng lại mang theo hơi thở lạnh lẽo riêng biệt của một mình anh.
. Cô nhìn lướt qua giá sách, ánh mắt chợt ánh lên tia bất ngờ. Toàn bộ sách ở đây không chỉ là những quyển sách nói về kinh tế, hơn một nửa đều là các cuốn tiểu thuyết ngôn tình của các tác giả nổi tiếng. Nào là Archimedes Thân Yêu, Freud Thân Yêu, Thiên Kim Đại Chiến của Cửu Nguyệt Hi; Nụ Hôn Của Sói, Ngủ Cùng Sói, Động Phòng Hoa Chúc Cách Vách, Mãi Mãi Là Bao Xa,...của Diệp Lạc Vô Tâm, ở đây có gần như đầy đủ các cuốn tiểu thuyết đã được xuất bản.
. Cô có chút khó hiểu, một tổng tài cao cao tại thượng, hơn nữa lại luôn bận bịu với các văn kiện, lại có thời gian xem những cuốn tiểu thuyết ngôn tình này ư?
. "Này, toàn bộ cuốn tiểu thuyết ở đây đều là của anh à?" - tay cô cầm cuốn tiểu thuyết Hào Môn Kinh Mộng III: Đừng Để Lỡ Nhau của Ân Tầm, xem lướt qua, đáy lòng chợt đau nhói. Cô cũng chẳng nhớ, cuốn tiểu thuyết này mình đã đọc đi đọc lại không biết bao nhiêu lần, phàm là đọc vào lúc nhớ anh, từng câu từng chữ trong truyện cô cũng đã nhớ kha khá.
. Cô nhớ mình từng nói với anh, tác giả cô thích nhất chính là Ân Tầm. Lúc ấy, anh đan bàn tay mình vào bàn tay cô, trêu chọc hỏi - "Vì cảnh H à?". Mặt cô đỏ đến mang tai, khẽ ẩn anh một cái, rồi nói - "Không có. Chỉ là thấy văn phòng của Ân Tầm rất hay, thể hiện được cảm xúc của nhân vật, hơn nữa, cốt truyện cũng rất đặc biệt, Ân Tầm xây dựng hình tượng soái ca trong lòng người đọc cũng rất tốt". Anh nhìn cô đầy cưng chiều, nhéo lên chiếc mũi cao cao, xinh xắn của cô - "Khi nào truyện của Ân Tầm xuất bản, anh sẽ mua cho em".
. Cô cười cười, tự chế giễu bản thân. Không phải đã tự nói sẽ quên anh sao? Nhưng bây giờ, chỉ vì một cuốn tiểu thuyết mà gợi lên ký ức giữa cô và anh. Vừa muốn quên anh, nhưng lại vừa không muốn. Cô nên làm gì? Cô thu lại tâm trạng. Cất cuốn tiểu thuyết vào chỗ cũ rồi đi một vòng quay căn phòng.
. "Mua hộ người quen thôi, nếu cô thích thì tôi sai người mang hết về cho cô" - Anh không ngẩng đầu, ánh mắt vẫn đặt trên tập văn kiện, tuỳ tiện lấy một cái cớ gạt cô.
. "Không cần" - Mộc Sênh khẽ đáp. Căn nhà nhỏ của cô chỉ có thể chứa đồ của một mình anh, đồ của người khác, cô sẽ không mang vào.
. Mộc Sênh ngồi xuống ghế sô pha, nghĩ đi nghĩ lại cô vẫn cảm thấy cái lý do ấy thật gượng gạo. Dù mua ủng hộ người quen, có cần sắp xếp gọn gàng để trên giá sách vậy không?
. Khi Hàn Thiên Lăng hoàn thành xong công việc cũng đã hơn 18 giờ, anh đảo mắt xung quanh căn phòng, thấy bóng dáng nhỏ bé nằm dài trên ghế sô pha, không biết cô đã ngủ từ lúc nào.
. Anh đem chiếc chăn mỏng đắp cho cô. Khuôn mặt xinh đẹp vẫn còn đọng lại nước mắt. Lòng anh bất giác khẽ thắt lại. Đến lúc ngủ, cô cũng thường xuyên khóc sao?
Bình luận truyện